Chương 15: Ác ma dưới ánh trăng Victoria
Diệp Phục Thu nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô đã hỏi riêng Ôn Lị về chuyện của Hàn Doanh.
Sự thật là, Hàn Doanh không nói dối.
Quả thật đã có 4 sinh viên được tài trợ, và tất cả đều bị Kỳ Tỉnh đuổi ra khỏi nhà họ Kỳ bằng nhiều lý do “Chính đáng” khác nhau.
Cô ta thật sự là người được nhận tài trợ trước đó để vào ở nhà họ Kỳ. Nhưng vì những chuyện không vui với Kỳ Tỉnh mà chưa đầy một năm cô ta đã phải rời khỏi nhà họ Kỳ, mất đi tư cách được tài trợ.
Vì vậy khi Ôn Lị dẫn cô đến nhà hàng ăn cơm vào ngày đầu tiên khi cô đến vịnh Tiêu Quảng Đông, lúc Hàn Doanh xông ra gào thét với Kỳ Tỉnh, Ôn Lị đã để lộ vẻ mặt khác thường—— là vì nghe giọng nói cô ấy đã nhận ra Hàn Doanh.
“Vậy, rốt cuộc Hàn Doanh đã phạm lỗi gì?”
Mới khiến Kỳ Tỉnh công khai đuổi người ta ra ngoài như vậy, còn muốn đuổi cùng giết tận, nắm thóp bằng chứng gian lận học tập của cô ta, khiến cô ta không còn cả tư cách đến trường.
Ôn Lị nói với cô, tóm lại là những chuyện không thể đưa ra ánh sáng.
Nam nữ trưởng thành sống chung dưới một mái nhà, chỉ cần một bên có ý đồ xấu thì cơ hội ra tay nhiều vô kể.
Mà Hàn Doanh lại không phải là người an phận, sau khi đến vịnh Tiêu Quảng Đông, tâm trí học hành của cô ta đã sớm bay xa.
Diệp Phục Thu dè dặt hỏi: “Vậy…… cô ta đã làm gì?”
Ôn Lị tưởng cô muốn hóng chuyện thì lắc đầu: “Thì ẩn ý bóng gió đủ kiểu, cố tình tạo ra mấy chuyện không đâu, nhưng Kỳ Tỉnh không để tâm.”
“Nghe nói cô ta đã đột ngột xông thẳng vào phòng tắm lúc Kỳ Tỉnh đang tắm rửa, chính cô ta cũng không mặc quần áo.”
Diệp Phục Thu ngửa người hít một hơi lạnh.
Thảo nào Kỳ Tỉnh cứ như phát điên mà cắn xé…… à không, trả thù cô ta.
Kết thúc hồi ức, cô trở mình và thở dài.
Diệp Phục Thu từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt ứa ra vài dòng lệ ướt át bất lực, tự buông bỏ.
Quên đi, có lẽ có những thứ vốn dĩ không thuộc về cô.
Cũng tốt, cô cũng nhớ bố rồi.
Về nhà thôi, trở về bên cạnh bố.
Ba bốn giây trôi qua.
Diệp Phục Thu che mặt, mu bàn tay căng lên trắng bệch.
Cô thực sự muốn ở lại đây.
Dù thế nào cũng muốn ở lại vịnh Tiêu Quảng Đông.
…………
Hôm sau, Diệp Phục Thu ru rú ở nhà làm đề thi cấp bốn trước thời hạn, đến chiều lại nhận được điện thoại của cảnh sát.
Cô hoảng hốt, chỉ trong thời gian ngắn mà đã gặp mấy chú cảnh sát nhiều lần nên nhất thời không biết họ đến vì chuyện gì.
Kết quả, bên kia nói họ đến để hỏi lại về vụ tai nạn xe của Kỳ Tỉnh lần trước.
“Đúng lúc chúng tôi đang làm việc khác gần nhà cô, cô có tiện ra ngoài phối hợp một chút không? Như vậy sẽ không làm phiền cô phải chạy đến đồn cảnh sát lần nữa.” Chị gái cảnh sát hỏi cô qua điện thoại.
Diệp Phục Thu gật đầu: “Được ạ, vậy tôi có cần hẹn gặp mọi người ở chỗ nào đó không?”
“Chúng tôi lái xe nên rất tiện, cô cứ tìm một chỗ gần chỗ cô là được.”
…………
Nửa tiếng sau, Diệp Phục Thu đi bộ đến khu mua sắm bên ngoài khu biệt thự.
Cô hẹn gặp hai viên cảnh sát ở một quán cà phê dưới tầng trệt của một tòa nhà.
Dù chị gái cảnh sát đã nhắn tin báo với cô là họ ngồi ở chỗ khuất bên trong, nhưng Diệp Phục Thu nghĩ đến bộ đồng phục của đối phương, dù có đông người đến đâu cũng có thể nhận ra ngay lập tức.
Đẩy cửa bước vào quán, luồng khí lạnh phả vào mặt giúp cô xua tan phần nào cái nóng oi ả, Diệp Phục Thu vừa thoáng nhìn đã thấy hai bóng người mặc đồng phục màu xanh, vừa khéo đang ngồi đối diện với cửa ra vào.
Cô tìm đúng vị trí, bước nhanh vào trong.
Chị gái cảnh sát ngẩng đầu nhìn thấy cô, giơ tay chào cô.
Cô đi đến gần bàn, lúc này người ngồi đối diện bọn họ mới chậm rãi quay đầu lại.
Nụ cười vừa nở trên môi Diệp Phục Thu lập tức cứng đờ, đúng vào khoảnh khắc cô đối diện với ánh mắt thờ ơ của Kỳ Tỉnh.
Dường như anh rất thích áo sơ mi lụa, cũng không thích mặc đàng hoàng, lúc nào cũng khoác hờ hững trên người.
Kỳ Tỉnh mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu bạc xen kẽ màu xanh với họa tiết mực loang đầy nghệ thuật. Anh mở toang cả ba bốn cúc áo trước ngực, sợi dây chuyền màu bạc đen càng tăng thêm vẻ sắc sảo phóng khoáng.
Cách ăn mặc đơn giản tùy ý, lộ rõ phong thái lười biếng của quý công tử nhà giàu.
Kỳ Tỉnh dang rộng hai chân, cầm ly cà phê trên tay, miệng ly che khuất đôi môi anh.
Chỉ còn lại đôi mắt nửa cười nửa không lộ ra trong tầm mắt cô, không thăm dò được thái độ.
Kỳ Tỉnh chậm rãi nhướng mắt, tầm mắt của hai người va chạm mạnh mẽ trong bầu không khí thong dong, tựa như sắp bùng nổ.
Tia lửa điện ẩn dưới lớp voan mỏng manh, sóng ngầm cuồn cuộn.
Trái tim Diệp Phục Thu đột nhiên lỡ nhịp.
Không biết tại sao.
Trong không khí dường như có một luồng khí đặc quánh, oi bức và khó tả.
Ánh mắt anh nhìn cô dường như có chút khác thường, lại dường như…… chẳng có gì khác biệt.
Cô bỗng chột dạ, không dám nhìn anh.
Đôi môi đang dán sát cốc cà phê của Kỳ Tỉnh lặng lẽ nhếch lên, càng cười càng lạnh.
“Mời ngồi.” Cảnh sát ra hiệu với cô.
Diệp Phục Thu gật đầu, vừa định ngồi xuống thì phát hiện Kỳ Tỉnh ngồi ở phía ngoài, hai chân anh dang rộng chắn ngang đường cô đi.
Cô biết lúc này mình tuyệt đối không được để lộ bất kỳ sự khác thường nào trước mặt anh. Kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch, cô giả vờ nói như bình thường: “Nhường đường chút đi, tôi vào trong ngồi.”
Kỳ Tỉnh nhấp một ngụm cà phê, không nhúc nhích.
Diệp Phục Thu cúi đầu, thấy tay kia của anh đang bóp méo bao thuốc lá bên cạnh. Rõ ràng trong bao vẫn còn thuốc lá, nhưng vì anh dùng sức vò nát nên tất cả đều vỡ vụn, sợi thuốc lá rơi ra ngoài theo vỏ bao đang mở.
Đầu ngón tay trên bàn tay kia của Kỳ Tỉnh hằn lên mấy vết lằn đỏ tím, như thể bị véo ra.
Có thể thấy anh đã véo mạnh đến nhường nào, như thể không biết đớn đau.
Lông mày cô khẽ giật, thấy thật lạ lùng.
“Hoặc anh ngồi vào trong cũng được.”
Kỳ Tỉnh nghe ra sự thúc giục trong giọng nói của cô, anh dần lấy lại tinh thần rồi ngồi thẳng dậy, hơi thu lại đôi chân dài đang duỗi ra.
Điều này là có ý bảo cô vào trong ngồi.
Diệp Phục Thu thở phào, chửi thầm: Có muốn nhường chỗ thật thì tốt xấu gì cũng phải đứng lên chứ.
Bất lực, cô đành nghiêng người đi vào trong, bắp chân cô cọ vào quần anh kêu sột soạt khiến Diệp Phục Thu ngứa ngáy cứng đờ người, siết chặt ngón tay.
Lúc ngồi xuống, người bên cạnh đặt cốc cà phê trở lại mặt bàn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Diệp Phục Thu để ý thấy tay anh hơi run lên khi đặt cốc xuống.
Cô nghiêng đầu, lại thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi.
Diệp Phục Thu quan sát Kỳ Tỉnh qua khóe mắt, cố tìm ra điểm bất thường trong dáng vẻ lười biếng của anh.
Sao anh cứ cúi đầu thế? Dưới đất có gì lạ sao?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Còn nữa, ở đây nóng đến vậy à?
“Nếu được thì chúng ta hãy bắt đầu, hai vị có câu hỏi nào không?” Viên cảnh sát lấy bút ghi âm ra đặt lên bàn, chuẩn bị bắt đầu nội dung buổi hỏi chuyện.
Diệp Phục Thu trả lời: “Không ạ.”
Kỳ Tỉnh sờ sống mũi, anh cau chặt chân mày, tầm mắt cứ nhìn xuống đất như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Bàn tay đặt dưới gầm bàn của anh đã siết hờ thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên trông vô cùng mạnh mẽ.
“Không.” Kỳ Tỉnh khẽ trả lời.
Tất cả hành động của đối phương đều lọt vào mắt cô, ánh mắt cô sáng ngời như nhận ra điều gì đó.
Diệp Phục Thu chậm rãi xoay đầu, ngước mắt lên, trên bức tường đối diện với chiếc bàn này là camera giám sát đang chĩa thẳng về phía họ.
Camera đang hoạt động, thu thập hình ảnh và xử lý dữ liệu, giám sát mọi hình ảnh trong khu vực hoạt động.
Ánh đèn đỏ chói lọi hệt như một con mắt đang hút hồn người.
Trong khoảnh khắc phát hiện ra bí mật, tim cô như hẫng mất một nhịp, chợt nhớ về cái hôm ở đồn cảnh sát lúc xảy ra tai nạn xe—— anh cũng vậy…… cũng dời tầm mắt đi và sờ sống mũi.
Một người kiêu ngạo như Kỳ Tỉnh, chỉ có kẻ khác không dám ngẩng đầu nhìn anh chứ làm gì có chuyện anh cúi đầu.
Hơn nữa, biệt thự của nhà họ Kỳ lớn như vậy mà chẳng hề có một chiếc camera giám sát nào.
Quả nhiên, tất cả những điều này là dấu vết để kết luận.
Thì ra, anh sợ.
Viên cảnh sát trước mặt vừa định lên tiếng, Diệp Phục Thu đã đột ngột ngắt lời: “Xin lỗi.”
Ba người còn lại trên bàn đều nhìn về phía cô.
Đôi mắt sáng trong của Diệp Phục Thu ánh lên nét dịu dàng, cô chủ động yêu cầu: “Chúng ta đổi chỗ khác được không?”
Cô nở nụ cười, cất giọng áy náy: “Ở đây cách xa điều hòa, hơi nóng.”
Đuôi mắt của Kỳ Tỉnh thoáng giãn ra.
Anh nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt kinh ngạc, hiếm khi để lộ nét ngẩn ngơ.
Chàng trai dù gặp bất cứ chuyện gì cũng bình thản, lúc này nhìn cô gái bên cạnh lại như đang đóng băng tại chỗ.
Kỳ Tỉnh cứ nhìn Diệp Phục Thu như thế, nhìn cô đứng dậy bưng đồ uống, vẻ mặt cô đầy sự khó hiểu: “Sao anh không nhúc nhích?”
“Đổi chỗ thôi.”
Gương mặt nhỏ nhắn của cô sạch sẽ và thuần khiết, anh muốn lục tìm chút toan tính trong đôi mắt đó, nhưng thất bại.
Kỳ Tỉnh chống bàn đứng dậy, nhìn cô lướt qua bên cạnh anh, đi về phía cửa sổ sáng ngời.
Nhìn theo bóng lưng cô, chân mày anh càng nhíu chặt.
…………
Sau khi phối hợp với cảnh sát hoàn thành buổi điều tra, hai người đứng ngoài quán tiễn bọn họ.
Hoàng hôn lại dần buông, mặt trời cuồng nhiệt đã lặn xuống, cuối cùng trong làn gió cũng có vài phần mát mẻ.
Không gian trước mắt bỗng chốc chỉ còn lại cô và Kỳ Tỉnh, cảm xúc sợ hãi và chột dạ trong Diệp Phục Thu lại dâng lên. Sự tồn tại của đối phương hệt như một chiếc lồng thủy tinh trong suốt khép kín, mà cô là con búp bê nhựa sống trọn đời trong quả cầu pha lê, Kỳ Tỉnh vừa tới gần, cô đã thấy ngạt thở.
Mỗi một giây trong tương lai đã sớm thoát khỏi tầm tay cô, cô không thể xử lý, chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.
Diệp Phục Thu cúi đầu, cất giọng yếu ớt, “Vậy tôi về trước nhé, còn đề thi chưa làm xong……” Nói rồi cô lập tức xoay người, lên kế hoạch tìm đường chạy trốn.
Kết quả, giây tiếp theo đối phương đã gọi cô lại, anh kéo dài giọng: “Quay lại.”
“Cô đi đâu đó.”
Bước chân cô khựng lại, âm thầm phiền muộn, quay đầu đối diện với ánh mắt của Kỳ Tỉnh.
Kỳ Tỉnh lười biếng đút hai tay vào túi quần.
Gió thổi, cổ áo sơ mi dựng ngược lên dán vào cổ anh, tóc mái lòa xòa trước trán che khuất đôi mắt, làm giảm bớt khí thế quá mức sắc bén trên người anh.
Hình ảnh sống động như vậy đã khiến sức quyến rũ của anh trở thành một từ ngữ cụ thể.
Kỳ Tỉnh như loài hoa bỉ ngạn đỏ thẫm mê hoặc lòng người trong truyền thuyết, vừa lộng lẫy vừa xa cách. Chuyên mê hoặc những người như cô, khiến họ không thể kiên định tâm.
Ánh mắt cô gần như dán chặt vào người anh, Diệp Phục Thu bước từng bước một quay lại bên cạnh anh.
Cổ áo bay phấp phới của anh, vạt áo đang lay động của cô.
Cơn gió mùa Hè tựa như bản nhạc đệm cho cuộc đối đầu bằng ánh mắt giữa hai người.
Kỳ Tỉnh nhét hộp thuốc lá vào túi, nhìn cô chằm chằm, đôi mắt phượng của anh từ từ nheo lại, “Diệp Phục Thu.”
Giọng nói của anh vốn trầm thấp, khi nhấn mạnh ngữ điệu thì càng thêm phần áp bức.
Vai Diệp Phục Thu run lên, nhìn anh: “…… Chuyện gì.”
Gò má Kỳ Tỉnh hơi cứng đờ, bật cười: “Cô có ý gì.”
Tim đập dồn dập, cô chớp mắt: “Hả?”
“Vừa nãy trong quán.” Anh nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm của cô, thẳng thắn vạch trần: “Cô cố ý đổi chỗ.”
“Nghĩ gì thế.”
Lồng ngực Kỳ Tỉnh phập phồng dữ dội, ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao: “Ai đã nói gì với cô, cô biết được gì rồi.”
Mấy câu hỏi liên tiếp của đối phương làm cô ngơ ngác, Diệp Phục Thu cảm nhận được sự đề phòng và công kích không hề che giấu của người trước mặt đối với mình.
Cô muốn lùi về sau để giảm thiểu sự uy hiếp, nhưng lúc này hai chân cô lại không nghe lời.
Diệp Phục Thu không hiểu, cũng không muốn nghĩ nhiều, quang minh chính đại nhìn anh: “Kỳ Tỉnh.”
Cô vừa dứt lời, trong thoáng chốc cả hai đều im lặng.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.
Gọi tên ra khỏi miệng rồi mới thấy miệng mình bỏng rát, Diệp Phục Thu mím môi, luống cuống bổ sung nửa câu sau: “Anh sợ thứ đó, đúng không.”
Ánh mắt Kỳ Tỉnh nhìn cô càng thêm sâu thẳm.
“Anh không thích đối diện với camera giám sát phải không?” Diệp Phục Thu cũng nhạy bén chẳng kém gì anh, đối diện với đôi đồng tử đầy uy hiếp của anh, cô giải thích: “Vì vậy tôi mới đổi chỗ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh cười, hỏi: “Cô dựa vào đâu mà dám khẳng định như thế?”
“Lần trước ở đồn cảnh sát, còn có lần này ở quán cà phê.”
Vẻ ngoài đã rũ bỏ nét lơ đãng của Kỳ Tình khiến cô rất ngạc nhiên, Diệp Phục Thu cong môi, chỉ vào mũi anh: “Anh đều sờ mũi.”
Kỳ Tỉnh nhướng mày.
Cô nói ra những chi tiết nhỏ nhặt mà mình quan sát được: “Khi tâm trạng anh không được tự nhiên, có phải anh sẽ vô thức sờ mũi không?”
“Hơn nữa một số biểu cảm của anh trông có vẻ không thoải mái, cũng không nhìn thẳng về phía trước.”
“Nên tôi đoán, có lẽ anh không thích ở trong khu vực bị camera chiếu thẳng vào.”
Dù bầu không khí yên bình này chỉ là một tiếng đồng hồ cuối của đóa hoa quỳnh, Diệp Phục Thu cũng muốn tận hưởng từng giây từng phút ở thành phố này, đối xử chân thành với mọi người.
Cô cụp mắt, nói: “Có gì đâu, ai cũng có thứ mình sợ hãi mà.”
“Thật ra không cần phải chịu đựng, nói ra sẽ tốt hơn.”
Kỳ Tỉnh không nói gì.
Đứng lặng im trong gió vài giây, Diệp Phục Thu thấy hơi mất tự nhiên trước sự im ắng này, cô ngước mắt lên, lại chạm phải ánh mắt anh.
Hóa ra trong khoảng thời gian không nói gì, anh vẫn luôn nhìn cô.
Sau một lúc lâu, Kỳ Tỉnh mới dời tầm mắt đi, chân mày anh giật giật, cười khẩy: “Nói hươu nói vượn.”
Diệp Phục Thu nhíu mày, ngắm nhìn những ngón tay đang đan vào nhau.
Cô đã đoán sai rồi sao?
…………
Hơn một ngày sau đó, Diệp Phục Thu cũng không gặp lại Kỳ Tỉnh.
Lần tiếp theo nghe thấy tiếng động, cô ra khỏi phòng ngủ chỉ thoáng thấy bóng lưng anh kéo vali rời phòng khách, mấy người giúp việc đều cung kính tiễn anh.
Tim cô chùng xuống.
Đã đi thật rồi.
Từ trong nước bay sang Mỹ, đi đi về về cũng mất cả ngày trời.
Cơ hội chỉ có một lần.
Diệp Phục Thu về phòng ngủ, mở chiếc vali cũ nát ra, nhét từng món đồ của mình vào lại.
Thay vì chờ Kỳ Tỉnh phát hiện ra hành vi xấu xa của cô rồi tước đoạt tất cả, chi bằng cô chủ động rời đi.
Để bảo vệ sự yên bình ngắn ngủi cho bố, cô sẵn lòng trả giá.
Đợi đến khi về Tân Dương, cô sẽ lập tức đi tìm việc để phụ giúp gia đình, trước tiên phải đưa bố cô rời khỏi làng Hàn Kiều, còn đại học…… tạm thời không học nữa.
Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào số dư trong điện thoại, căn bản không đủ để mua vé xe, tìm một vòng, cuối cùng cũng chỉ có thể nhắn tin cho Tiêu Hân.
Vài dòng chữ ngắn ngủi, cô gõ đi gõ lại đến mức vầng trán lấm tấm mồ hôi, kiểm tra từng chữ một sao cho phù hợp với phép tắc mới dám nhấn gửi.
【Hân Hân, chị có thể cho em mượn tạm năm trăm tệ không.】
【Sau này em sẽ trả lại chị ngay.】
…………
Mười giờ rưỡi đêm.
Tất cả người làm trong biệt thự đều đã tan ca, rời khỏi nhà chính.
Trận gió nổi lên từ lúc chạng vạng vẫn chưa ngừng, mà càng lúc càng mạnh hơn khi mặt trời mặt trời lặn.
Ngoài cửa sổ, cuồng phong đen kịt gào thét, khí thế hung hãn như muốn phá tan cửa kính xông vào nhà.
Gió bão đập vào cửa sổ, như tiếng trống trận làm rung chuyển nhịp tim vốn đã không ổn định của Diệp Phục Thu.
Căn nhà rộng thênh thang chỉ còn lại một mình cô.
Căn biệt thự nghìn mét vuông năm tầng không hề có một chiếc camera giám sát nào.
Trời đêm tối đen, đèn trên hành lang đã tắt gần hết, chỉ có đèn tường trong góc là nhấp nháy theo từng cơn gió rít gào.
Diệp Phục Thu đứng trước cửa phòng làm việc trên tầng ba, tiến thoái lưỡng nan.
Cánh cửa gỗ đồ sộ như đang nhìn chằm chằm vào thân hình gầy gò của cô gái, lúc này ngoài cửa sổ có một tia sét giáng xuống, vang vọng khắp bầu trời khiến cô giật mình run rẩy.
Cô nắm chặt chiếc USB trong tay, dù bị cạnh sắc cứa vào tay cũng không cảm nhận được đau đớn.
Con tim như vọt lên cổ họng, Diệp Phục Thu thở mạnh một hơi, nghiến răng quay đầu bước vài bước, rồi lại dừng.
Không được……
Khóe mắt cô ứa ra vài giọt lệ, nhìn chằm chằm chiếc USB trong tay, phát hiện lòng bàn tay mình đang không ngừng run rẩy.
Không bước vào cánh cửa này thì người thân của cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay lập tức.
Dạo này ở Tân Dương ngày nào cũng có nắng nóng, nhiệt độ gần như vượt quá bốn mươi độ.
Tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra từ cổ họng cô, Diệp Phục Thu cong lưng tựa như một cây cung sắp gãy tan tành.
Chiếc USB rơi xuống đất trong lúc cô run rẩy, rơi xuống thảm nên hầu như không phát ra tiếng động.
Một món đồ nhỏ bé đến thế, đã sắp phá hủy phẩm giá mà cô kiên trì gìn giữ suốt 18 năm qua, cũng thiêu rụi tấm vé nhập học mà cô phải vất vả lắm mới có được sau mười năm đèn sách.
“Ầm——!”
Lại một tia sét trắng xóa giáng xuống.
Diệp Phục Thu co rúm vai lại, tai cô ù đi.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt chiếc USB lên, xoay người, bước từng bước một về phía cửa phòng làm việc.
Màng nhĩ của cô bị căng phồng bởi tiếng sấm vừa rồi, tiếng ù ù sắc nhọn như kim loại vẫn chưa biến mất, thính giác mơ hồ làm cô thấy hơi choáng váng.
Diệp Phục Thu loạng choạng, nắm lấy tay nắm cửa bằng kim loại.
Trước mắt cô sấm chớp lóe lên, hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Trong lúc ngẩn ngơ, giọng của bố cô như vọng về bên tai.
【Mặc kệ có thành đạt hay không, bố chỉ có một yêu cầu đối với con.】
【Không hại ai, không lừa gạt ai, sống chân thành, đức dày chở vật*.】
(*Đức dày chở vật: thành ngữ trung quốc. Raw gốc:厚德载物”: Ý nghĩa sâu xa của thành ngữ này là: Người có đức hạnh cao dày, có lòng bao dung, độ lượng thì có thể gánh vác được những trọng trách lớn lao, có thể thành công trong cuộc sống. Đức hạnh là nền tảng quan trọng để xây dựng nhân cách và đạt được thành công. Cần phải tu dưỡng đạo đức, sống lương thiện, có lòng vị tha để trở thành người có ích cho xã hội.)
【Bố, bố còn biết cả thành ngữ ạ!】
【Haha, hôm trước nghe con đọc bài, bố học lỏm thôi.】
【Thu Thu nhà mình nhất định sẽ lớn khôn trở thành một cô gái đầu đội trời chân đạp đất, sống ngay thẳng chính trực.】
【Như vậy thì dù con làm gì, bố cũng yên tâm.】
Nước mắt nóng hổi chợt tuôn rơi từ đôi mắt cô, lăn dài trên má.
Bàn tay nắm chặt chiếc USB lạnh như băng run lên dữ dội, cổ họng Diệp Phục Thu nghẹn đắng, lúc này cảm giác hối hận và tự trách bản thân đã lên đến đỉnh điểm.
Sẽ thất vọng lắm.
Nếu để ông biết được những việc cô làm, nhất định bố cô sẽ rất thất vọng.
Liệu ông có muốn cô làm chuyện trái đạo đức vì ông không?
Cơn mưa như trút nước đổ xuống ngay khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, ào ào—— thế giới chìm trong tiếng mưa rơi.
Diệp Phục Thu giơ tay lên rồi giật mình lùi về sau từng bước, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Như người bị thôi miên vừa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cô cúi đầu nhìn thứ trong tay, đột nhiên thay đổi ý định.
Cô phải giao thứ này cho người nhà họ Kỳ.
Không phải để lập công chuộc tội, ghìm cương trước vực thẳm thì sao có thể được xem là người tốt. Cô không thực hiện bước này là để bảo vệ giới hạn lương tri và nề nếp của gia đình mình.
Một khi chuyện này xảy ra, cô nhất định không thể danh chính ngôn thuận ở lại đây nhận trợ cấp nữa.
Dù đối phương không thèm để ý, Diệp Phục Thu cũng không có cách nào vượt qua được rào cản này.
Cô mím môi.
Cứ như vậy đi, cứ để chuyện này kết thúc tại đây, để tất cả khao khát của cô dừng lại ở đây.
“Diệp Phục Thu.”
Giọng nam quen thuộc vang lên, ẩn chứa ý cười âm u lạnh lẽo.
“Cô đang làm gì vậy.”
Ù——
Máu toàn thân Diệp Phục Thu như chảy ngược, cô chết lặng.
Cô cứng đờ quay đầu lại, thấy cách đó vài mét, Kỳ Tỉnh đang dựa vào cửa cầu thang.
Trên người anh không có mùi vị phong trần mệt mỏi, cũng không bị ướt mưa.
Ung dung tự tại, nhàn nhã như thường.
Giống như…… đã chờ đợi màn kịch này từ sớm.
Cô cầm thứ đó trong tay, đứng trước cửa phòng làm việc.
Có trăm cái miệng cũng không nói rõ được.
Khóe mắt Diệp Phục Thu vẫn đỏ hoe, đôi mắt bất lực dần nhuốm màu sợ hãi khi anh đến gần.
Cô vô thức lùi lại, nhưng hai chân mềm nhũn không thể cất bước.
Cuối cùng cô cắn chặt môi, đánh thức tất cả các giác quan trên cơ thể, xoay người định bỏ chạy.
Giây tiếp theo, cánh tay cô đột nhiên bị kéo lại.
Đối phương không hề thương tiếc, bàn tay anh nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh về phía mình.
Cô giống như chiếc lá yếu ớt không nơi nương tựa, bị Kỳ Tỉnh dễ dàng kéo về.
Diệp Phục Thu lảo đảo suýt ngã vào lòng anh.
Khí thế mạnh mẽ của chàng trai gần như có thể nghiền nát nhịp tim cô, Diệp Phục Thu gắng gượng ngước đầu lên, suýt bị đôi mắt phượng sáng rực của anh dọa cho khiếp vía.
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch đang hoảng loạn của cô, anh nhếch môi, đáy mắt ngập tràn sự chế giễu.
“Mặt mũi sạch sẽ, tay lại bẩn thỉu.”
Diệp Phục Thu hổ thẹn đến mức hai mắt đỏ hoe.
Những chuyện ngoài ý muốn liên tiếp ập đến, đúng lúc này, đèn phòng khách dưới tầng đột nhiên sáng choang.
Ngay sau đó giọng nói trong trẻo của Mai Nhược vang lên: “Ôi chao, mệt chết mất, lần sau đừng để tôi ngồi tàu cao tốc lâu vậy nữa……”
Dì đã về!?
Diệp Phục Thu không kịp nghĩ nhiều, vùng vẫy đi về phía rìa cầu thang, vừa định lên tiếng gọi.
Ai ngờ hành động của đối phương còn nhanh hơn.
Đôi môi Diệp Phục Thu bị người phía sau dùng một tay bịt chặt, eo cô bị ôm lấy rồi nhấc lên, ngay sau đó trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm——
Rầm——
Cánh cửa phòng làm việc đóng sầm lại.
Lưng Diệp Phục Thu bị đập vào tường, đau đến mức phát ra một tiếng “Á”.
Ngẩng đầu, chỉ thấy toàn thân chàng trai áp sát, bóng dáng anh bao trùm cả cơ thể cô.
Bàn tay Kỳ Tỉnh rất to, một tay có thể che hết nửa khuôn mặt cô.
Cô ra sức vùng vẫy để lên tiếng, nhưng dù cố gắng thế nào cũng chỉ phát ra những tiếng “Ưm ưm” nhỏ bé.
Nỗi sợ hãi, hoảng loạn đi kèm sự tức ngực càng làm tăng thêm độ nhạy cảm của tất cả các giác quan.
Kỳ Tỉnh nhìn cô chằm chằm, sức lực trên tay anh không hề giảm bớt, khóe mắt đuôi mày đều lạnh lùng đáng sợ.
Cô càng vùng vẫy, anh càng dùng sức.
Bóng đêm mờ mịt trong phòng làm việc quyện với hương gỗ từ giấy, làm tăng thêm vẻ nguy hiểm và triền miên.
Một giọt nước mắt sợ hãi của Diệp Phục Thu rơi xuống ngón tay anh, tan chảy vào da tay anh.
Nước mắt của cô gái tựa như một loại ma lực, rung động dây đàn cổ tạo âm vang, thổi bùng ngọn lửa trong mắt Kỳ Tỉnh, và sự xấu xa trong xương cốt anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh giữ lấy gương mặt mềm mại của cô, chậm rãi cúi người, cho đến khi hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Anh nghiêng đầu, công kích vào nơi sâu thẳm trong ánh mắt đang dao động của cô.
Anh cười.
“Diệp Phục Thu.”
“Lần này đổi lại chúng ta thử chơi đùa một chút.”