Chương 14: Tụ họp – Dịu dàng hôn xuống

Vốn dĩ Trì Nghiễn Hành đang cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, nghe vậy anh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô bồn chồn chờ đợi câu trả lời, giọng nói nhỏ xíu.

Anh chợt nổi hứng, bước từng bước lên trước dồn ép cô vào góc tường, sau đó cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói đầy vẻ cân nhắc.

“Nếu tôi nói phải thì sao?”

Trình Diên không thể tin nổi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cô ngập tràn sự kinh hoàng.

Như một chú thỏ non liều lĩnh xông vào hang sói, như trẻ nhỏ lầm lỡ sa vào lãnh địa của người khác, ngây thơ và vô tri, chỉ có thể mặc người ta xâu xé.

Vài giây sau, Trì Nghiễn Hành đứng thẳng dậy, kiềm chế nụ cười nhàn nhạt: “Không trêu em nữa, tôi không muốn ép buộc chuyện này, đi ngủ đi.”

Anh vẫn nhường phòng ngủ chính cho cô, còn mình vào phòng cho khách như trước.

Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, trái tim Trình Diên vẫn chưa thể bình tĩnh, cứ như có chú thỏ đang nhảy nhót loạn xạ trong lòng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hôm sau, Trình Diên vui vẻ lái xe mới đến công ty.

Chiếc Maybach màu đen của Trì Nghiễn Hành đi theo phía sau cô, như con quái thú màu đen oai phong lẫm liệt đi theo hộ tống. Chỉ tiếc là cô mất tận 40 phút để lái xe cẩn thận cho quãng đường thẳng 20 cây số từ nhà tới công ty.

Chiếc Maybach cứ ba bước lại dừng một lần, khiến vị Tổng giám đốc nọ suýt nổi điên giữa đường, anh dứt khoát gọi điện bảo cô tấp vào lề rồi lên xe anh.

Nhưng cô không đồng ý, kỹ thuật lái xe cũng phải luyện tập mà thành, cô nói lý với anh: “Mới 20 tuổi tôi đã lấy được bằng lái xe, đậu cả bài thi môn 2* và môn 3* ngay lần đầu, có ai sinh ra đã biết lái xe ngay đâu, quen tay hay việc thôi.”

(*Trong thi bằng lái xe ô tô, thường có: môn 2 (sa hình) là phần thi thực hành lái xe trong một sân tập được bố trí sẵn với các bài thi mô phỏng những tình huống giao thông cơ bản mà người lái xe sẽ gặp trên đường và môn 3 (đường trường) là phần thi thực hành điều khiển xe trên một đoạn đường giao thông thực tế (hoặc đoạn đường mô phỏng đường thật) và xử lý các tình huống theo hiệu lệnh của sát hạch viên.)

Trì Nghiễn Hành bất lực, tiếp tục theo sau cô.

Đến công ty, tâm trạng của Trình Diên rất tốt, lúc đi lấy nước ấm vừa hay gặp Ian cầm cốc đi tới.

“Yara, chị muốn uống nước trái cây hay cà phê?”

Cô quay đầu lại, mỉm cười từ chối khéo: “Cảm ơn cậu, nhưng mà mấy hôm nay dạ dày tôi hơi khó chịu, uống nước ấm là được.”

“Nghe chị Hiểu Hiểu nói chị là sinh viên của Đại học Kinh Thị?”

“Đúng vậy, năm nay tôi tốt nghiệp.”

Ian nhấp cà phê, “Tôi học ở Mỹ sáu năm, tháng trước vừa về nước đã đến Lam Dịch, cứ có cảm giác hơi khó thích ứng với môi trường làm việc trong nước.”

“Thế à, vậy thật sự cần phải thích ứng cho tốt.”

Cậu ta nói tiếp: “Ở nước ngoài chú trọng work life balance hơn, có lẽ do chỗ này mới đổi sếp nên rất nhiều quy định vẫn chưa hoàn thiện, không thể so được với bên Mỹ.”

…… Trình Diên nhìn bốn phía hộ cậu ấy, sếp không có ở đây.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Xuất phát từ phép lịch sự, Trình Diên nói: “Ừhm, nhưng đây đã là công ty dịch thuật hàng đầu trong nước rồi.”

“Nói đến chuyện này, hồi tôi học nghiên cứu sinh ở California cũng gặp mấy bạn học chuyên ngành tiếng Anh……”

Trình Diên nhìn đồng hồ điện tử trên tường, sợ người này một khi mở miệng là không dừng lại được bèn lấy cớ: “Tôi còn muốn trau chuốt lại bản dịch hôm qua, đi làm việc đây, cậu cứ uống từ từ, không cần vội.”

Khó trách cô nghĩ nhiều, vì lúc ăn cơm trưa, Hiểu Hiểu bưng đĩa đồ ăn ngồi phịch xuống ghế vừa ăn vừa than thở.

“Cái cậu thực tập sinh mới đến kia làm chị tức chết đi được, mất trắng hai tiếng buổi sáng của chị luôn.”

Trình Diên: “Chị không phụ trách dẫn dắt cậu ta mà, sao cậu ta lại tìm chị?”

“Thôi đừng nhắc nữa, hôm qua quản lý Lâm phân nhiệm vụ cho chị nên chị đưa cho cậu ta mấy việc không cần gấp để làm quen tay trước, cũng chỉ có hai nghìn chữ thôi mà hôm nay vẫn chưa làm xong giao cho chị. Cậu ta cứ lúc thì nói không am hiểu phương diện này, lúc lại nói chưa quen với phong cách ngôn ngữ trong nước, cuối cùng chị vẫn phải tự làm.”

Cô gắp một miếng thịt kho tàu, “Em thấy sáng nay cậu ta cứ gõ bàn phím suốt, không phải đang dịch sao?”

“Ai biết cậu ta đang làm gì,” Hiểu Hiểu giận dữ ăn một miệng đầy cơm, “Chị đoán nhé, chắc lại là cậu ấm con nhà nào đó đến trải nghiệm cuộc sống, sáng nay chị thấy cái đồng hồ cậu ta đeo, ít nhất cũng phải tầm này.”

Hiểu Hiểu giơ tay làm thành con số 3.

Trình Diên dựng thẳng ngón tay cái với cô ấy, xuýt xoa, “Chị còn nhìn ra được, đâu giống em, 800 vạn để trước mặt em cũng không biết.”

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại rung lên, Trì Nghiễn Hành gửi tin nhắn wechat đến.

【Tối nay có bận gì không?】

Cô đặt đũa xuống, trả lời:【Không có, sao vậy?】

【Tối nay tụ họp bạn bè, dẫn em đi ăn cơm.】

Hiểu Hiểu tặng cho cô một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa, “Đang tâm sự với bạn trai à? Ngọt ngào ghê.”

Cô đáp lại bằng một sticker【Được】, sau đó tắt điện thoại, phủ nhận: “Không phải, nhà có chút việc thôi.”

“Đừng giả bộ nữa, khóe miệng sắp vểnh lên tận trời rồi kìa.”

Trình Diên chột dạ sờ lỗ tai, hơi nóng, cứ hễ cô xấu hổ là lỗ tai cô lại đỏ lên, muốn giấu cũng không được.

Đến giờ tan làm, Trình Diên lái xe về nhà mất 40 phút, cân nhắc đến việc lần đầu gặp bạn bè của anh nên cô ngồi xuống trang điểm.

Bất giác đã hơn nửa tiếng trôi qua, Trì Nghiễn Hành đứng dựa vào khung cửa đợi cô.

Cô nhìn đồng hồ, động tác tay nhanh hơn, ngượng ngùng nói: “Tôi xong ngay đây!”

“Không vội.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô đang nghĩ xem nên mặc gì, hỏi với vẻ không nắm chắc: “Buổi tụ họp hôm nay ở đâu?”

Anh nói: “Quán bar.”

Trình Diên đã hiểu, cô chọn một chiếc váy bó sát màu đen dài đến bắp đùi, uốn vài lọn tóc xoăn kiểu gợn sóng, xịt thêm chút nước hoa là xong.

Lúc xuống lầu, Trì Nghiễn Hành đã bắt đầu nhìn đồng hồ, anh ăn mặc thoải mái với một chiếc áo sơ mi rộng màu đen đậm thêu họa tiết màu vàng kim trước ngực, vừa tao nhã vừa sang trọng.

Thấy cô xuống, Trì Nghiễn Hành vô thức nhìn thoáng qua, tầm mắt chợt sững lại.

Cô lập tức nhận ra, “Sao thế?”

Ngày thường cô luôn ăn mặc theo phong cách sinh viên thanh thuần, hôm nay đột nhiên thay đổi phong cách, chiếc váy bó sát màu đen phác họa vòng eo thon gọn, thiết kế ren khoét hở phần hông, kết hợp với những dải ruy băng đen xếp tầng. Làn da của Trình Diên vốn đã trắng kết hợp cùng với màu đen càng tôn lên vẻ đẹp của cô.

Yết hầu của Trì Nghiễn Hành lăn lên trượt xuống, “Không có gì, đi thôi.”

Trình Diên theo sau anh, từ đại sảnh đi qua hành lang, dọc đường đi không ngừng có những ánh mắt tò mò đánh giá cô, có cả những ánh mắt chẳng mấy tốt lành của cánh đàn ông, quay lưng về phía cô thì thầm to nhỏ.

Căn nguyên của những ánh mắt đó phần lớn là vì ngoại hình xinh đẹp của cô và vì chàng trai bên cạnh cô.

Con gái càng xinh đẹp, dù không làm gì thì cũng dễ dàng trở thành đối tượng cho mọi người bàn tán.

Người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường vẫn là Trì Nghiễn Hành.

Đi được nửa đường, anh chợt dừng lại. Cô không kịp đề phòng nên đâm sầm vào lưng anh.

Trình Diên ngơ ngác ngẩng đầu.

Chàng trai xoay người rồi cúi đầu nhìn, trên cổ tay trắng trẻo thon gầy của cô vẫn đeo chiếc vòng đó, anh nắm lấy tay cô một cách rất tự nhiên.

Cảm xúc thô ráp nóng bỏng truyền đến khiến tim cô run rẩy.

Tiếp đó cô bị anh kéo đến bên người, sóng vai bước vào phòng riêng.

Vì muốn mừng sinh nhật bạn gái, Kha Húc Dương đã bao trọn tầng ba của quán bar này cả đêm, lúc họ đến thì bên trong có đã có mười mấy người.

Thấy Trì Nghiễn Hành đến, vài người lục tục đứng dậy chào hỏi, Kha Húc Dương bước tới vẫy tay, “Cuối cùng cũng đợi được cậu đến, mau qua đây ngồi!”

Trong phòng riêng ồn ào hỗn loạn toàn những gương mặt xa lạ, ngay từ khoảnh khắc bước vào, họ đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, có vài người bạn vì tò mò mà bước thẳng đến chào hỏi khiến Trình Diên thoáng bối rối.

“Thảo nào dạo này gọi mãi không ra, có cô vợ xinh đẹp thế này ở nhà, nếu là tôi thì tôi cũng không ra khỏi cửa đâu.”

“Đúng, đúng.”

Kha Húc Dương đi tới, nghiêng đầu muốn chào hỏi cô.

Lúc này, một bàn tay lớn duỗi qua kéo cô ra sau lưng che chắn, thân hình cao to che khuất tầm mắt của bọn họ, Trì Nghiễn Hành cất giọng lạnh nhạt: “Nhìn gì đó?”

Kha Húc Dương chậc khẽ, “Không giới thiệu à?”

Trình Diên chủ động bước ra tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là Trình Diên.”

Sau khi ngồi xuống, Trì Nghiễn Hành bị người ta kéo đi uống rượu, anh cởi áo khoác đưa cho cô, còn dặn dò: “Em đừng uống rượu, lát nữa tôi quay lại.”

Mấy người trong phòng riêng đang chơi bài, sau ba tuần rượu, bầu không khí cũng dần trở nên khô nóng, trên bàn có bày vài đĩa hoa quả, Trình Diên vươn tay lấy một quả nho.

Đúng lúc, cô gái bên cạnh đến bắt chuyện, “Em là Trình Diên đúng không?”

Cô ấy gật đầu chào hỏi, chỉ vào bóng lưng của nhóm đàn ông kia rồi cười nói: “Trì Nghiễn Hành bảo chị đến, chị là Lương Tư Văn.”

Lúc này Trình Diên mới biết cô ấy chính là bạn gái của Kha Húc Dương.

Họ ngồi cạnh nhau vừa ăn hoa quả vừa trò chuyện, khác với Kha Húc Dương, Lương Tư Văn cũng là người trầm tĩnh ít nói.

Cô ấy, Kha Húc Dương và Trì Nghiễn Hành đều lớn lên trong cùng tầng lớp, ban đầu ba người đã hẹn nhau cùng đi du học, nhưng sau đó nhà Trì Nghiễn Hành gặp chuyện, anh buộc phải về nước giải quyết việc công ty.

Còn lại Lương Tư Văn và Kha Húc Dương ở nước ngoài vài năm, họ dần nảy sinh tình cảm rồi ở bên nhau từ sớm.

Nghe cô ấy nói vậy, trong ánh mắt Trình Diên ngập tràn sự ngưỡng mộ, “Hai người ở bên nhau rất lâu rồi sao?”

Lương Tư Văn: “Phải…… sáu năm rồi, dự định sang năm sẽ đính hôn.”

Trình Diên chúc mừng: “Chúc mừng hai người, cuối cùng cũng tu thành chính quả.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chân mày Lương Tư Văn giãn ra, mỉm cười dịu dàng, “Đừng hâm mộ, chị vẫn đang nghĩ, có phải đàn ông kết hôn rồi thì sẽ đột nhiên trở nên tệ bạc hay không, ngày nào chị cũng rất lo lắng.” Cô ấy còn nói, “Nhưng nhìn em và Nghiễn Hành ngọt ngào thế kia thì biết ngay em đã nhặt được bảo bối.”

Lại là “Ngọt ngào”.

Trình Diên vừa ăn trái cây vừa lẩm bẩm: “Em chỉ gặp may thôi……”

Lương Tư Văn chợt nghĩ đến điều gì đó, tò mò hỏi: “Bình thường lúc hai người ở bên nhau cậu ấy cũng ít nói vậy à? Từ nhỏ đến lớn, tính tình của cậu ấy cũng không sôi nổi. Trước đây còn đỡ, mấy năm nay thật sự quá bận rộn, hẹn mãi mà không gặp được.”

Câu hỏi này khiến cô không biết nên trả lời thế nào, hai người chỉ có quan hệ hôn nhân thôi chứ không thân thiết đến vậy.

Trình Diên bất chấp nói: “Ừhm……cũng ổn, vì em cũng không thích nói chuyện lắm nên không thấy có gì không ổn.”

Cô vô thức nhìn về phía bóng lưng chàng trai đang bị một đám người vây quanh, anh không ngừng uống hết ly rượu này sang ly rượu khác khiến cô không khỏi lo lắng.

Lương Tư Văn nhìn theo tầm mắt cô, nhận ra sự lo lắng của cô thì an ủi, “Không sao đâu, em đừng lo, tửu lượng của cậu ấy và Húc Dương tốt lắm, chút rượu này không đến mức say mèm đâu.”

Nếu thật sự say mèm thì cô cũng không khiêng nổi.

Trình Diên uống nhiều nước trái cây nên đứng dậy đi vệ sinh, tiện thể lấy chiếc túi nhỏ ra định dặm lại lớp trang điểm.

Mở vòi nước, dòng nước mát lạnh chảy xuống ngón tay, bắn lên những bọt nước trong suốt, cô rửa rất kỹ càng và cẩn thận.

Lau khô tay xong, Trình Diên cúi đầu đi ra ngoài, chẳng may đụng phải một thân hình cứng rắn quen thuộc.

Cô không kìm được lùi về sau hai bước thì bị người ta ôm eo kéo lại.

Mùi rượu nồng nàn ập đến trước tiên, Trình Diên ngẩng phắt đầu, phát hiện anh đã đứng trước mặt, gần trong gang tấc.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau càng cảm nhận được áp lực mãnh liệt hơn, cô hơi lúng túng, mở miệng hỏi: “Anh…… anh say rồi sao?”

Trì Nghiễn Hành nhìn cô chăm chú, không nói gì.

Lương Tư Văn đã nói anh không dễ say như thế, nhưng mùi rượu trên người sẽ không lừa người, chắc anh đã uống không ít, sắc mặt anh không thay đổi nhưng cả người lại tản ra sự khô nóng.

Từ góc độ của Trình Diên, chỉ thấy yết hầu anh chuyển động, cô đang định hỏi anh có cần uống ly nước cho đỡ hơn không thì chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn càng lúc càng gần.

Có người đến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tiếp theo, cánh tay đột nhiên nóng rực, cô chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta kéo vào phía sau cánh cửa tối om.

Cánh cửa nặng nề khép lại, biển báo lối thoát hiểm bên cạnh cầu thang sáng lên ánh đèn xanh chói mắt, Trình Diên mở to mắt trong bóng tối, tay cô vẫn nắm chặt cánh tay anh, để lộ sự bất an cùng cực.

Cô muốn vùng vẫy, nhưng hơi thở nóng bỏng lại ập đến.

Trì Nghiễn Hành đỡ lấy vai cô, thuận thế đỡ lấy cổ, dịu dàng hôn xuống.





Để lại một bình luận