Chương 14: Ôn Trạch Tự đã đến đón cô về nhà
Mặt Úc Thanh đỏ bừng, không biết phải từ chối như thế nào cho phải.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Hử?” Gương mặt tuấn tú của Ôn Trạch Tự từ từ sát lại vài phần.
Úc Thanh sợ đến mức không dám nuốt, ấp úng nói: “Được, được.”
Ôn Trạch Tự vuốt xoa đầu cô một cách trìu mến: “Ngoan.”
Khi đến lúc Ôn Trạch Tự rời đi, Úc Thanh mới nhận ra mình đã vô tình đồng ý chuyện gì đó.
Thật sự là ở lại sao?
Chiếc máy giặt bên cạnh bắt đầu xả nước “Ào ào” khiến Úc Thanh tỉnh táo trở lại.
Nói đến đây rồi…… thì cứ ở lại đi.
Cô quay lại phòng khách, Ôn Trạch Tự đưa cho cô một bộ quần áo mới: “Nếu mặc không quen, lát nữa anh sẽ đưa em về trường để đổi.”
Úc Thanh không kén chọn: “Cảm ơn anh, bộ này được rồi.”
Úc Thanh ôm bộ quần áo về phòng thay đồ, cô nhanh chóng thay xong, đứng trước gương toàn thân rồi xoay một vòng.
Không thể không nói thẩm mỹ của Ôn Trạch Tự rất tốt.
Anh chọn cho cô một chiếc áo khoác nỉ màu nâu nhạt rất dịu dàng, kết hợp áo len trắng cổ tròn và chân váy dài kẻ caro đen, chân đi đôi bốt lông ấm áp phù hợp cho thời tiết âm độ ở Kinh Bắc hôm nay.
Nhìn Úc Thanh bước ra, Ôn Trạch Tự hơi hối hận vì đã chọn bộ đồ này cho cô. Cô vốn đã trẻ tuổi, mái tóc ngắn ngang vai lại càng khiến cô trông càng trẻ hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nhớ lại ấn tượng đầu tiên của Giả Trí Hiên về Úc Thanh, anh quay về phòng thay đồ tìm bộ quần áo khác.
Úc Thanh không nhận ra điều bất thường của Ôn Trạch Tự, chỉ cảm thấy Ôn Trạch Tự mặc chiến áo len cổ tròn màu đen nhìn thân thiện hơn hẳn. Chiếc áo khoác lông dáng dài anh thoạt nhìn có vài phần nhã nhặn ngang ngạnh, thu lại vẻ nghiêm nghị của một nhà ngoại giao, tràn đầy sức sống, đẹp trai hơn tất cả những nam sinh mà cô từng gặp ở trường.
Ôn Trạch Tự không bỏ lỡ ánh mắt Úc Thanh, khẽ mỉm cười.
Anh biết cô đang nhìn anh, cũng biết chỉ cần anh quay lại thì cô sẽ lập tức không nhìn nữa, nên giả vờ không phát hiện.
–
Ôn Trạch Tự theo Úc Thanh đến ký túc xá lấy đồ.
Xe đỗ gần ký túc xá, Ôn Trạch Tự theo sau cô đi vào khu ký túc xá.
Trường Đại học Kinh Bắc đã vào kỳ nghỉ Đông, trong khuôn viên có vài người lẻ tẻ. Khu ký túc xá thì vắng vẻ, Úc Thanh và Ôn Trạch Tự đi sát bên nhau, người qua đường tò mò đều nhìn lại.
Úc Thanh kéo tay Ôn Trạch Tự, nhanh chóng rời đi.
Úc Thanh từ khi nhập học năm Nhất, đi đến đâu cũng được mọi người chú ý. Cô cũng biết là do ngoại hình của mình, nên nhiều người gọi cô là ‘hoa khôi của khoa Quản Trị’, nhưng Úc Thanh không thích cái tên gọi đó, không phải vì sợ ánh hào quang che khuất những phẩm chất khác của mình, mà vì bà ngoại nói từ nhỏ rằng việc một người đẹp cũng là một trong những ưu điểm, không nên bị chỉ trích. Cô không thích vì sự chú ý quá mức mà nó mang lại cô – người mắc chứng sợ xã hội.
Về đến ký túc xá, Úc Thanh lôi chiếc vali giấu sâu trong tủ ra. Nó đã phủ đầy bụi, cô lấy khăn ướt lau sạch sẽ từng chút một.
Quần áo không nhiều, sau khi xếp đồ mùa Đông vào, vali vẫn còn trống một nửa. Cô tiếp tục thu dọn các đồ dùng cá nhân thường ngày, máy tính và bảng vẽ cũng được gói gọn riêng.
May mắn là ký túc có thang máy, nếu không chắc chắn Úc Thanh sẽ kiệt sức khi phải xách vali xuống dưới.
Khi đến dưới tầng, Ôn Trạch Tự lập tức nhận lấy, rồi nhẹ nhàng xách chiếc vali và balo của cô. Sau đó, để đồ vào cốp xe rồi hai người xuất phát đến khu tập thể công nhân viên của trường Đại học Khoa học và Công nghệ ở gần đó.
Hôm nay địa điểm ăn tối là nhà bố của Úc Thanh.
Một nửa cốp xe chất đầy quà tặng mà Ôn Trạch Tự đã mua ở trung tâm thương mại sáng nay. Úc Thanh nhìn qua danh sách, cảm thán về sự chu đáo và tận tâm của anh.
Lúc leo cầu thang lên lầu, Úc Thanh nắm chặt túi đựng hộp quà, lộ rõ nét mặt căng thẳng.
Ôn Trạch Tự bước chân chậm lại, đợi cô bước tới cùng cô từ từ đi lên. Anh đưa tay đỡ sau lưng cô, nếu cô ngả người ra sau, sẽ chạm vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
“Em…… có cần chú ý điều gì không?” Úc Thanh hỏi anh.
Ôn Trạch Tự: “Anh nói hết với chú Úc rồi, nên em không cần lo lắng, chỉ là ăn cơm thôi.”
Úc Thanh tin tưởng Ôn Trạch Tự, gật đầu đồng ý.
Khi đến trước cửa, âm thanh truyền qua cánh cửa là cuộc đang tranh luận về cách nấu một món ăn. Úc Thanh nghe nhận ra một trong số đó là Úc Kinh Chí, còn người kia không cần phải nói, chính là Ôn Tân Tố – bố của Ôn Trạch Tự.
Ôn Trạch Tự bấm chuông, âm thanh “Đinh đong” vang lên, cuộc tranh luận đột ngột dừng lại.
Mười giây sau, cửa mở ra thì Úc Kinh Chí mặc tạp dề nhìn thấy Úc Thanh thì mỉm cười rạng rỡ đến mức mắt cũng hằn lại.
Úc Kinh Chí: “Tiểu Thanh, con đến rồi à!”
Úc Thanh cảm nhận được tâm trạng hôm nay của bố mình không tệ: “Dạ, con đến rồi.”
Úc Kinh Chí nhìn về phía Ôn Trạch Tự: “Tiểu Ôn cũng đến rồi, vào đi vào đi!”
Hai người mang theo hộp quà bước vào, Úc Kinh Chí nói: “Về nhà mua quà làm gì, phí tiền quá!”
Ôn Trạch Tự đáp: “Chỉ là chút tấm lòng, chú Úc không cần khách sáo.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Úc Kinh Chí nắm lấy tay Ôn Trạch Tự, cười nói: “Không khách sáo, không khách sáo.”
Ôn Tân Tố lặng lẽ đi ra từ bếp, tầm mắt ông ấy tìm kiếm Úc Thanh, khi chạm phải ánh nhìn thì Úc Thanh hoảng hốt nói: “Cháu chào bác Ôn ạ.”
Ôn Tân Tố nhìn cô bé, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Không có gì lạ khi con trai ông ấy lại muốn kết hôn. Một cô gái trẻ trung xinh đẹp thế này, ai nhìn thấy mà không động lòng.
Ôn Tân Tố tỏ vẻ thân thiện: “Chào cháu.”
Sau màn chào hỏi, Úc Thanh cũng có ấn tượng cơ bản về Ôn Tân Tố.
Là một giáo sư tại Học viện Ngoại ngữ của Đại học Kinh Bắc, ông ấy mang khí chất nhã nhặn của một học giả, lại khiêm tốn. Úc Kinh Chí cũng có khí chất này, nhưng không có cảm giác khiêm tốn như Ôn Tân Tố.
Ngay lập tức hiểu vì sao Ôn Trạch Tự đối xử với người khác một cách chu đáo như vậy. Anh xuất thân từ một gia đình học thức cao mang lại sự cho anh một vẻ đẹp tri thức, tao nhã nhưng vẫn không kém phần thú vị.
Úc Kinh Chí bảo hai người ngồi, món ăn cuối cùng chuẩn bị ra khỏi nồi.
Hai người trở lại bếp, một người đứng trước, một người đứng sau, vài phút lại bắt đầu một vòng lý thuyết mới.
Cũng đều là giáo sư Đại học, đều thích chỉ bảo một đôi điều, nếu không phải vì họ đang ngồi ngoài kia chờ, có lẽ cãi nhau to rồi.
“Gần đây, cuối năm mẹ anh rất bận rộn, thật sự không thể đến được, bà ấy hẹn gặp em vào năm mới, mong em đừng để bụng.” Ôn Trạch Tự gọt quả táo xong, cắt thành từng miếng, dùng nĩa nhỏ xếp ngay ngắn rồi đưa cho cô.
Úc Thanh nhận lấy, nhẹ nhàng nói cảm ơn: “Không có gì, bác gái làm việc vất vả rồi.”
Ôn Trạch Tự từ từ tiến lại gần cô hơn: “Căng thẳng à?”
“Có một chút.” Úc Thanh cầm cái nĩa nhỏ, nói nhỏ với Ôn Trạch Tự: “Em…… không thích giao tiếp cho lắm, sợ…… người lạ.”
Ôn Trạch Tự cười khẩy: “Vậy sao không thấy em sợ anh?”
Úc Thanh: “Sợ chứ.”
Ôn Trạch Tự: “Hả?”
Úc Thanh: “Nhưng anh Trạch Tự tốt tính, em không sợ đâu.”
Ôn Trạch Tự khựng lại.
Anh Trạch Tự?
Không biết vì sao, Ôn Trạch Tự không thích cô gọi anh như vậy.
Úc Thanh không nhận ra tâm tư của chàng trai, chỉ cắn từng miếng nhỏ táo, rồi nhìn quảng cáo nhàm chán trên tivi.
Năm phút sau, Úc Kinh Chí gọi hai người xuống bàn ăn cơm. Trong suốt bữa cơm, hầu hết là hai người lớn trò chuyện, Ôn Trạch Tự thỉnh thoảng nối lời, Úc Thanh thỉnh thoảng chỉ góp lời vài câu, ăn uống cũng khá thoải mái.
Ăn xong, tiếp tục sang phòng khách nói chuyện. Úc Kinh Chí đã đi vào phòng sách, sau đó gọi Úc Thanh đến.
Úc Thanh đi đến phòng sách phía sau, Úc Kinh Chí vẫy tay, cười nói: “Tiểu Thanh vào đây.”
“Bố, sao thế ạ?” Úc Thanh không biết tại sao Úc Kinh Chí lại muốn gặp riêng cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Úc Kinh Chí từ ngăn kéo lấy ra một phong bì đỏ, nhét vào tay Úc Thanh. Cô hoảng hốt nói: “Bố……không cần đâu.”
“Cần chứ, cần chứ.” Úc Kinh Chí nắm chặt tay Úc Thanh: “Đây vốn là sính lễ bố chuẩn bị cho con khi kết hôn. Con cầm lấy, đừng nói với mẹ con là được.”
Úc Thanh không từ chối được, đôi mắt của cô trở nên cay xoè.
Úc Kinh Chí lại chuyển chủ đề: “Tiểu Ôn đối xử với con tốt không?”
Úc Thanh gật đầu: “Anh Trạch Tự tốt lắm.”
Úc Kinh Chí cười vui vẻ: “Tốt là được. Nghe nói các con kết hôn mà bố còn bất ngờ, sau mới biết hai đứa qua lại từ sau lần xem mắt trước đó.”
Úc Thanh hơi ngẩn người.
Tại sao Ôn Trạch Tự nói trước với cô một câu nào.
Không lạ gì khi bố biết họ chọn kết hôn mà không có phản ứng gì nhiều, còn vui vẻ cho họ về nhà ăn cơm.
Úc Thanh vẫn trả lại tiền cho Úc Kinh Chí, không phải không muốn nhận mà chỉ muốn ông ấy giữ, lần sau cô sẽ quay lại lấy thẻ. Úc Kinh Chí thì không cần nói cũng biết vui mừng thế nào, biết cô lần sau sẽ còn quay lại, bèn đồng ý không do dự.
Vừa ra khỏi phòng sách, điện thoại của Úc Thanh rung lên, cô bắt máy thì nghe Cừu Tâm lo lắng nói: “Tiểu Thanh, con mau đến bệnh viện thành phố một chuyến, bà ngoại con nhập viện rồi.”
Úc Thanh nghe tin bà ngoại xảy ra chuyện, một cơn lạnh lan từ chân lên lưng, toàn thân cô yếu đi, không kịp suy nghĩ gì khác, lập tức chạy về phía cửa.
Ba người bị hành động bất thường của Úc Thanh làm sợ hãi, đều đứng dậy.
“Tiểu Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?” Úc Kinh Chí hỏi.
Trước khi Úc Thanh phản ứng, ở đầu dây bên kia Cừu Tâm đã nhận ra giọng của Úc Kinh Chí, giọng nói trở nên chói tai: “Úc Thanh, sao con lại ở cùng với Úc Kinh Chí?”
Úc Kinh Chí nghe thấy giọng nói của Cừu Tâm thì không nói gì, có lẽ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Úc Thanh xỏ giày rồi lao ra ngoài, Ôn Trạch Tự bước đi theo sau, vừa đi vừa vỗ vai Úc Kinh Chí: “Chú Úc, cháu sẽ đi cùng cô ấy, chú yên tâm.”
“Được, được, được, cháu…… nhớ chăm sóc Tiểu Thanh nhé.” Úc Kinh Chí lo lắng cho con gái, nhưng không biết phải thế nào, chỉ có thể lôi kéo Ôn Trạch Tự dặn dò.
–
Ôn Trạch Tự đưa Úc Thanh đến bệnh viện. Trước khi xuống xe, Úc Thanh nói với anh: “Anh, anh có thể đừng đi theo không, em sợ mẹ em……”
Ôn Trạch Tự mỉm cười nói: “Ừhm, anh đợi em.”
Úc Thanh cảm ơn, rồi đẩy cửa rời đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tới quầy tiếp tân hỏi tình hình, Úc Thanh chạy về phía phòng bệnh của bà ngoại.
Cừu Tâm đã đợi từ lâu, thấy Úc Thanh chạy đến, bà ấy kéo cô ra hành lang, không hỏi lý do mà trực tiếp mắng: “Con làm gì thế hả? Tại sao lại ở cùng Úc Kinh Chí?”
Úc Thanh lo lắng nhìn về phía phòng bệnh: “Mẹ, để con vào thăm bà ngoại trước.”
Nhưng Cừu Tâm khăng khăng đòi câu trả lời: “Trước hết con phải nói cho rõ! Nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện gặp bà ngoại con!”
“Mẹ!” Úc Thanh nâng giọng nói, nhận ra mình không giữ được bản thân, cô quay đi nhìn hướng khác: “Con chỉ ăn cơm với ông ấy thôi.”
Cừu Tâm tức giận đến mức ngực phập phồng liên tục: “Chỉ là? Úc Thanh, có phải con thường xuyên giấu mẹ đi gặp ông ta không?”
“Con có phải muốn chọc mẹ tức chết không?”
Úc Thanh nắm chặt tay, cố gắng khuyên mình không cãi lại.
Hành lang trở nên yên tĩnh, nghe thấy âm thanh bên trong phòng bệnh, tiếng trẻ con ngọt ngào nũng nịu xen lẫn với tiếng cười yếu ớt của bà tạo thành một không khí hòa hợp, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí căng thẳng hành lang.
“Tiểu Tâm, bà lại đây.”
Một người đàn ông cao lớn, khỏe khoắn xuất hiện, phớt lờ sự có mặt của Úc Thanh, gọi Cừu Tâm.
Cừu Tâm nói với Úc Thanh: “Ngoan ngoãn đứng đây, đừng đi đâu đấy!”
Hai người không đi xa, chỉ tới góc hành lang đã bắt đầu cãi nhau. Tiếng mắng mỏ lẫn lộn của nam nữ, khi thì vì viện phí của bà ngoại, lúc lại vì tiền học của con, rồi đến chi phí sắm Tết sắp tới…… Và cả chuyện nhà sắp có thêm một miệng ăn là Úc Thanh.
Úc Thanh dựa vào tường, lặng lẽ nghe hết cuộc cãi vã này vì để giải tỏa cảm xúc mà không quan tâm đến cảm xúc của đối phương.
Hơn 10 phút sau, Cừu Tâm lau nước mắt quay lại. Ánh mắt của Úc Thanh từ từ lạnh lùng, đứng thẳng dậy, đối diện với bà ấy.
“Tiểu Thanh, con xem mẹ khổ sở đến thế nào, sao con không bao giờ nghĩ cho mẹ?” Cừu Tâm đứng trước mặt Úc Thanh kể khổ: “Con còn đi gặp bố con, con như này là muốn chọc tức mẹ!”
“Tại sao con không thể gặp bố con?” Úc Thanh lạnh lùng hỏi lại.
Cừu Tâm ngừng khóc: “Ý con là gì? Con đang trách mẹ sao?”
Úc Thanh: “Con không dám trách mẹ. Con chỉ muốn biết, tại sao con của mẹ có bố bên cạnh, còn Úc Thanh thì không thể gặp bố của cô? chỉ ăn một bữa cơm cũng không được sao ạ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cừu Tâm: “Úc Thanh, con nói thế là ý gì? Có phải Úc Kinh Chí đã nói gì với con không? Con muốn bỏ rơi mẹ?”
Úc Thanh quay mặt đi: “Mẹ là người đã bỏ rơi con trước.”
Sau khi ly hôn với bố, tranh giành quyền nuôi dưỡng cô nhưng lại không cho phép cô gần gũi với bố. Cô từng nghĩ rằng, hai mẹ con sẽ nương tựa vào nhau, ngày tháng sẽ dần tốt đẹp hơn, nhưng rồi Cừu Tâm kết hôn, có gia đình mới, còn cô bị gạt ra khỏi thế giới mới của bà ấy. Kể từ lúc đó, cô đã bị bỏ rơi.
“Úc Thanh……” Mặt Cừu Tâm tối sầm lại.
Úc Thanh cảm thấy mũi mình cay xè, nhìn về phía Cừu Tâm, gần như dùng hết can đảm để nói: “Từ khi mẹ quyết định tái hôn với chú Quách, không muốn chứa chấp con thì mẹ đã bỏ rơi con. Các con của mẹ có bố mẹ ở bên, nhưng con chỉ gặp một lần với bố con, vậy thì có gì là không được?”
Lần đầu tiên, Cừu Tâm nghe thấy Úc Thanh nói những lời này. Bà ấy tức giận quát lên: “Con nói thêm một câu nữa thử xem……”
Úc Thanh: “Nhà của các người con không dám đến nữa.”
Cô xoay người định vào thăm bà ngoại. Cừu Tâm hét lên: “Nếu con còn dám đi gặp Úc Kinh Chí, từ nay đừng đến gặp mẹ nữa!”
Cừu Tâm bước đến trước mặt Úc Thanh, đẩy cô: “Cũng không được gặp bà ngoại con! Con đi đi!”
“Không phải con nói là mẹ bỏ rơi con sao! Con không còn tư cách gặp người nhà của mẹ!”
Úc Thanh không hiểu tại sao Cừu Tâm lại có thể nhẫn tâm như thế.
Cừu Tâm dường như nắm trúng điểm yếu của Úc Thanh, càng thêm thuyết phục nói: “Chỉ cần con không tiếp tục……”
“Không thể nào!” Úc Thanh lập tức từ chối, cô không thể không gặp bố mình được.
Úc Thanh giật mạnh tay ra khỏi tay Cừu Tâm, không chút do dự xoay người rời đi.
Dù Cừu Tâm có gọi thế nào, cô cũng không quay lại.
Cừu Tâm nhìn bóng lưng của Úc Thanh khuất dần, trong lòng bà ấy cảm thấy lo lắng, thoáng hối hận vì đã nói những lời ác ý với cô ấy.
Nhưng bà ấy nào biết…… con gái sẽ phản kháng.
Bà ấy cứ nghĩ con gái vẫn nhượng bộ như trước kia.
–
Úc Thanh bước đi trong hành lang trống vắng của bệnh viện, mắt tuôn trào, không thể lau khô, càng lau càng nhiều, trong lòng tràn ngập sự bi ai.
Không hiểu tại sao Cừu Tâm lại có thể nhẫn tâm với cô như vậy? Tại sao đối với những đứa con khác của bà ấy thì lại dịu dàng, nhưng đối với cô chỉ toàn yêu cầu vô lý.
Cô không muốn cúi đầu trước Cừu Tâm, cũng đã chịu đựng đủ cuộc sống áp lực ngột ngạt.
Nhưng, cô muốn gặp bà ngoại.
Tầm nhìn của Úc Thanh mờ đi, lòng bàn tay nhỏ xuống từng giọt nước mắt.
Có lẽ bà ngoại cũng không cần cô bên cạnh, trong phòng rộn ràng tiếng nói cười của cháu trai cháu gái, hiếm khi nghe được tiếng bà ngoại cười vui như vậy, cô xuất hiện chỉ làm ảnh hưởng đến niềm vui của họ.
Đi đến cửa khoa nội trú, Úc Thanh tựa vào cột đá, gió lạnh kèm theo tuyết ập đến, cô cố gắng xoa dịu cảm xúc tồi tệ trong cái lạnh.
Cô đã dứt khoát với Cừu Tâm, e rằng từ nay về sau không còn được chào đón.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Người đi lại tấp nập xung quanh, còn cô như một kẻ lạc loài đứng đó. Khi vài người quay sang nhìn chằm chằm, cô đã di chuyển mình nép mình trốn sau cột, không muốn ai thấy cảnh tượng ngượng ngùng của mình.
Bây giờ cô như một trẻ em cãi nhau với bố mẹ bỏ nhà ra đi. Không đúng, trẻ em còn may mắn hơn cô, sau khi làm loạn có bố mẹ đến đón về nhà. Còn cô, không còn đường quay lại, khi quay về Cừu Tâm sẽ chỉ dùng những lời cay nghiệt để làm tổn thương cô.
Úc Thanh thở dài một tiếng, dùng mu bàn tay lau sạch mặt, hít vài hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng.
Có tiếng bước chân lại gần khiến cô giật mình, chưa kịp bước đi thì phía trên truyền xuống một âm thanh.
“Thanh Thanh.”
Úc Thanh giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên, hoàn toàn không phòng bị chạm ngay ánh mắt dịu dàng, sâu thẳm của Ôn Trạch Tự. Cô giơ tay lau mặt, cố giấu đi sự lúng túng.
Ôn Trạch Tự nắm lấy tay cô, một tay lớn còn lại từ túi quần rút ra, chạm nhẹ lên má cô. Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, anh dùng ngón tay lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt cô.
Ôn Trạch Tự giọng nhẹ nhàng: “Về nhà thôi.”
Úc Thanh ngây ra nhìn anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
——Ôn Trạch Tự đến đón cô về nhà rồi.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
Không hiểu sao, cô càng muốn khóc hơn.