Chương 14: Nhiều người thì lắm việc

Trước khi xuống xe, Thẩm Viên soi gương nhỏ lau sạch vết nước mắt, xác nhận không còn gì bất thường mới bước vào sân.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô không biết liệu đây có được coi là thất tình hay không, quy trình có vẻ không đúng lắm, nhưng cô thực sự cảm nhận rõ ràng nỗi chua xót mà người ta nói về việc thất tình, giống như mật đắng che phủ cổ họng, khiến trái tim nặng trĩu đến khó thở.

Thẩm Viên mặt ủ mày ê đi vào tầng một, vừa hay gặp Thẩm Xước bước từ phòng tắm ở tầng một ra.

Mái tóc xoăn đen của anh ấy còn ướt, thấy cô vào nhà thay giày, anh ấy ngây người một chút, liếc nhìn lên lầu rồi nói: “À?! Em không ở nhà sao?”

Những lời người anh em kia nói với anh ấy ở phòng gym lập tức làm Thẩm Xước giật mình tỉnh táo. Anh ấy nhíu mày: “Muộn thế này còn chạy đi đâu về vậy? Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

“Đi đâu?”

Thẩm Viên thay giày xong đi thẳng lên cầu thang: “Đi xem phim suất tối với Sinh Yểu, cậu ấy đưa em về.”

“Không tin anh hỏi cậu ấy đi.” Nói dối không để lại dấu vết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Xước biết em gái mình không khi nào nói dối nên vô thức cho rằng người anh em kia của mình đã nhìn nhầm.

Lại còn phố Xuân Phúc, em gái anh chắc còn không biết Tân Dương có con phố này, đừng nói là chạy qua đó chơi, lại còn với Dịch Thận? Điên rồi à.

“Sao trông em có vẻ không vui vậy? Con nhỏ Sinh Yểu kia chọc em à?” Anh ấy hỏi.

Thẩm Viên xua tay, vừa đi lên lầu vừa nói với anh ấy: “Phim quá u ám, em đi ngủ đây anh hai, anh cũng ngủ sớm đi.”

Sau đó bóng người biến mất ở góc cầu thang tầng hai.

Thẩm Xước ngơ ngác đứng dưới lầu, lẩm bẩm có chút oán trách: “Anh chịu cục tức lớn như vậy về nhà, không an ủi thì thôi lại còn tỏ thái độ gì nữa vậy.”

Không còn cách nào khác, em gái mình thì mình phải chiều chuộng thôi. Anh ấy vắt khăn lên vai, quay về phòng.

…………

Thẩm Viên ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, còn bỏ thêm một viên bath bomb*, nhưng dù có thêm bao nhiêu hương thơm cũng không thể xua tan được nỗi buồn cay đắng trong lòng cô.

(*Bath bomb là một sản phẩm chăm sóc da được sử dụng trong bồn tắm, giúp tạo ra hiệu ứng sủi bọt và hương thơm khi ngâm mình. Chúng thường được làm từ axit citric và baking soda, khi tiếp xúc với nước, hai thành phần này sẽ phản ứng hóa học tạo ra khí CO2, tạo ra bọt sủi và hương thơm. Bath bomb không chỉ giúp làm sạch da mà còn mang lại cảm giác thư giãn và thoải mái cho cơ thể.)

Bước ra khỏi phòng tắm, toàn thân cô mệt mỏi, điện thoại trên giường đang rung liên tục, như thể không chịu dừng lại cho đến khi cô nghe máy.

Thẩm Viên nằm ngửa xuống giường, chiếc nệm mềm mại làm người cô nảy lên một chút. Cô cầm điện thoại lên nhìn, là số điện thoại nước ngoài. Cô định tắt máy vì nghĩ là điện thoại quấy rối, giây tiếp theo cô nhận ra điều gì đó nên bật dậy khỏi giường, nghe máy, giọng thăm dò: “…… Alo?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Giọng nói của người phụ nữ hơi giống chất giọng của Thẩm Viên, nhưng trầm ổn hơn, ngữ khí vui vẻ giống như một người chị lớn đang trêu chọc cô gái nhỏ: “Bé ngoan, con mà không nghe điện thoại, mẹ sẽ bảo anh con báo cảnh sát đấy.”

Mắt Thẩm Viên nóng lên, cảm xúc lập tức bùng nổ: “Mẹ!”

Nỗi buồn vừa kìm nén lại tuôn trào, nước mắt cô tuôn rơi.

“Gosh, sao lại khóc rồi.” Chu Vân Nhạn hạ giọng, giọng nói mềm mại, dễ chịu và đầy sức lan tỏa: “Sao thế, nhớ mẹ à?”

“Dạ.” Thẩm Viên lau nước mắt, giọng nói run rẩy đáng thương, “Lâu rồi mẹ không gọi điện cho con, cũng không viết thư cho con, con nhớ mẹ lắm.”

“Xin lỗi, bé ngoan, gần đây mẹ hơi bận. Mẹ đang ở Thụy Sĩ, nếu thấy gì thú vị mẹ sẽ gửi về cho con.”

Chỉ cần nghe giọng nói của mẹ, dù bà ấy nói gì Thẩm Viên đều cảm thấy rất yên tâm. Mọi điều không vui trước đây đều tan biến: “Vâng. Bố đâu, bố có ở cùng mẹ không ạ?”

Dường như Chu Vân Nhạn hừ khẽ: “Người bình thường ai lại ở cùng chồng cũ? Mẹ không biết, có lẽ mất tích rồi.”

Thẩm Viên cạn lời, lầm bầm nhỏ giọng: “Không ở cùng chồng cũ… nhưng sao ‘quý cô bình thường’ này lại sinh thêm một đứa con với chồng cũ rồi quẳng về.”

Ý cô là đứa em trai thứ tư Thẩm Chu Ngọc.

“Ôi chao, bảo bối, con học được cách châm chọc người khác từ bao giờ vậy.” Chu Vân Nhạn trêu chọc: “Bạn học đại học mới quen dạy con à? Tốt lắm, kết bạn nhiều vào.”

“Thôi, hàn huyên xong rồi, nói cho mẹ biết, ai làm con mất kiểm soát cảm xúc như vậy?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Viên ngây người, không ngờ chỉ qua điện thoại mà mẹ cô đã có thể đoán ra. Mọi sự che giấu đều không qua được mắt bà ấy, “Con……”

Sau đó, như hai chị em tâm sự đêm khuya, Thẩm Viên kể hết mọi chuyện từ khi quen Dịch Thận đến những gì xảy ra hôm nay cho mẹ cô nghe.

Nói xong cô thở dài, lẩm bẩm tự nói: “Mẹ ơi, hình như con… thích một người, một người mà dù thế nào cũng sẽ không thích con.”

Hình dáng và tính cách của chàng trai trở nên sinh động và rõ ràng qua lời kể của con gái. Chỉ trong vài phút tường thuật, cô con gái vốn dĩ ngoan ngoãn trầm ổn lại bộc lộ đủ loại cảm xúc thăng trầm khi nhớ về anh. Chu Vân Nhạn là người kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phú, làm sao có thể không nhìn thấu chuyện này.

“Bé ngoan à.” Bà ấy cười khẽ, “Con còn chưa cố gắng, làm sao đã biết cậu ấy tuyệt đối sẽ không thích con. Năm xưa mẹ và bố con là mẹ chủ động ra tay trước đó. Con tưởng tính cách cục mịch như bố con sẽ chủ động theo đuổi mẹ sao?”

“Trên đời này không có thứ gì không cần trả giá mà có được. Câu nói mẹ dạy con là gì?”

Thẩm Viên lặp lại: “Muốn người yêu mình, trước hết phải yêu người.”

Nói xong câu này, chỗ tắc nghẽn trong lòng cô đã được mở ra một khe hở.

“Đúng rồi.” Ngay sau đó, Chu Vân Nhạn lại nói: “Gần đây, mẹ đang tính xem có nên về nước không, nhưng mà…”

Mắt Thẩm Viên sáng lên, “Mẹ nói…”

Mỗi lần gọi điện thoại hay video, đều tán gẫu là chính, mẹ cô chưa từng yêu cầu cô bất cứ điều gì.

Lần này, “bài tập trưởng thành” của mẹ truyền đến rõ ràng qua điện thoại: “Viên Viên, thử xem?”

“Làm cho cậu ấy thích con đi.”

…………

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Cái gì?” Thẩm Viên nhíu mày, vô cùng kinh ngạc.

Sinh Yểu khoác tay cô đi trên đường trong trường, mô tả sống động: “Cậu không biết đâu, tối qua diễn đàn trường đồng loạt chế giễu Trương Gia Minh, cảnh tượng đó còn náo nhiệt hơn cả Gala mừng Xuân.”

“Nhiều người còn nói sợ bị đưa lên hot search của Weibo nữa, dù sao đại học Tân Dương cũng là trường lớn, trường học danh tiếng như vậy mà xảy ra chuyện này ảnh hưởng không tốt chút nào.”

“Nhà trường hình như định xử lý nghiêm khắc, không chừng còn không giữ được học bạ.”

“À, nghiêm trọng đến vậy sao?”

“Bị lộ chuyện chat t.ình d.ục, hơn nữa anh ta còn bị nghi ngờ mua bán d.âm,” Sinh Yểu nghĩ đến mà rùng mình, “Sau này tớ không bao giờ yêu đương qua mạng nữa, ai biết lại là loại người như vậy, quen biết anh ta thật sự là vết nhơ trong đời tớ.”

“Không biết ai có được bằng chứng đó, còn tung ra, thật sự quá tàn nhẫn, coi như chết về mặt xã hội rồi.”

Mấy từ đó quá nóng bỏng, Thẩm Viên không dám nói ra: “Vậy cái, cái gì đó…chat, có phạm pháp không?”

“Tùy trường hợp.” Giọng nam trầm ấm và sảng khoái chen vào không báo trước.

Hai người quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Tiêu Lễ khoác túi một bên vai chen vào giữa hai người, đôi chân mày cong lên, lộ rõ vẻ tự do tự tại: “Theo quy định của《Luật Xử phạt Vi phạm Hành chính》, nói một cách đơn giản, nếu là một đối một không ảnh hưởng đến công chúng, không gây hại đến sức khỏe văn hóa tinh thần của công chúng thì thuộc về hành vi cá nhân, không tính là phạm pháp.”

“Nhưng mà, một khi đã liên quan đến ghi âm, có khả năng lan truyền, hoặc liên quan đến hành vi d,â,m ô ngoài đời thực thì liên quan đến mại d,â,m chắc chắn là phạm pháp. Lúc đó thì xem sẽ áp dụng《Luật Xử phạt Vi phạm An ninh Trật tự》hay《Bộ luật Hình sự》.”

Sinh Yểu “Ồ ồ” một tiếng dài, bĩu môi: “Sinh viên luật, quả nhiên là đỉnh ghê.”

“Không phải là sinh viên luật đỉnh, mà là tôi – Tạ Tiêu Lễ, đỉnh.”

Sinh Yểu: …… Phải phải phải.

Tạ Tiêu Lễ nhìn sang Thẩm Viên bên cạnh, huýt sáo: “Nghe nói Thẩm Xước giành giải nhất xong lại đánh người, làm không công còn mất mặt.”

Anh ấy cười đến mức lộ cả chiếc răng nanh nhỏ một bên: “Quả nhiên là cậu ấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Này, Thẩm Viên, em có cảm thấy có một người anh như vậy rất mất mặt không, nhận xét một chút đi.”

Thẩm Viên liếc anh ấy, nhíu mày: “Tạ Tiêu Lễ, có ai nói với anh là anh thật sự nói quá nhiều không.”

“Có chứ, nhưng từ xưa đến nay, trai đẹp và thiên tài luôn không được người khác hiểu.” Tạ Tiêu Lễ chỉ vào mình, nhướng mày: “Huống hồ là một trai đẹp thiên tài như tôi.”

“Đi đây, hẹn gặp lại.”

Anh ấy rẽ vào góc phố đi mất, để lại bóng lưng cho hai người và giơ tay lên vẫy.

Hai người đứng tại chỗ, một lúc lâu sau Sinh Yểu trợn mắt, nói: “Con cún ngốc, anh ấy giả vờ gì chứ.”

Thẩm Viên không nhịn được cười.

“Với lại này.” Sinh Yểu tiếp tục điều vừa nãy chưa nói xong, ghé sát tai cô: “Nghe nói Trương Gia Minh còn thỏa mãn dục vọng bằng cách lén quay chụp các nữ sinh trong trường, thật sự ghê tởm.”

“Nhưng chuyện này không có trong bài đăng tải đâu, là người khác lan truyền ra, không biết thật giả, có thể là tin đồn nhảm.”

Chỉ những chuyện trước đó thôi đã đủ khiến Thẩm Viên rùng mình rồi, không ngờ còn nghe thêm câu này, cô vỗ vỗ Sinh Yểu: “Bình thường cậu cũng cẩn thận một chút, đừng để người khác có cơ hội.”

Sinh Yểu đột nhiên ra hiệu cho cô im lặng, hạ giọng: “Này, nhìn kìa.”

Thẩm Viên nhìn theo tầm mắt cô ấy, thấy Trương Gia Minh đang đi thẳng về phía cổng trường không xa, lưng đeo ba lô, đầu cúi rất thấp.

Nhiều người xung quanh đang âm thầm đánh giá anh ta rồi thì thầm to nhỏ.

Có lẽ vì đang là giờ tan học buổi chiều, học sinh từ các tòa nhà khoa khác nhau đổ dồn về ngã tư này nên người đặc biệt đông.

Không biết ai đó hét lên một câu “Đồ cặn bã của đại học Tân Dương”, Trương Gia Minh quay đầu lại, vừa hay nhìn về phía Thẩm Viên. Giây tiếp theo, tầm mắt anh ta bị một cái bóng cao lớn chắn lại, đồng thời vai cô bị đụng trúng, cô loạng choạng lùi lại hai bước.

Mùi hương quen thuộc lan tỏa, là mùi thuốc lá thoang thoảng lẫn với mùi bột giặt.

Thẩm Viên ngẩng đầu, khuôn mặt lơ đãng nghiêng sang một bên của Dịch Thận phản chiếu vào mắt cô.

Nhịp tim cô khẽ dừng lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trời đã trở lạnh, đường vai áo hoodie đen của anh gọn gàng và mảnh mai. Anh đi thẳng qua bên cạnh cô, ánh mắt không hề lệch qua.

Cứ như thể không quen biết cô vậy.

Tầm mắt Thẩm Viên dõi theo anh cho đến khi Dịch Thận đi xa, dường như ra khỏi trường cùng tuyến đường với Trương Gia Minh.

Bóng dáng màu đen cao ráo hòa vào đám đông, lông mày cô đang nhíu chặt cũng dần dần thả lỏng, có vẻ chán nản.

Thật sự không thèm để ý đến cô nữa rồi.

Dịch Thận, thật đáng ghét.

“Đi thôi.” Thẩm Viên kéo Sinh Yểu, quay lưng đi.

…………

Sự việc đã lan truyền được 36 tiếng, Trương Gia Minh sống trong mơ màng, hỗn độn. Sau khi bị lãnh đạo trường nói chuyện, như thể bầu trời của anh ta đã sụp đổ.

Ra khỏi trường, anh ta đi thẳng đến phố chợ đêm ở phía Nam thành phố để uống rượu giải sầu.

Uống từ chiều tối đến khi mặt trăng lên cao, nhưng tương lai tan vỡ của anh ta dường như không thể bù đắp được.

Trong cơn say, tất cả rượu anh ta gọi đều đã uống hết. Anh ta ngồi trước cái bàn nhỏ ngây người, hai mắt đầy tơ máu.

Đúng lúc này, có người tiến đến gần anh ta.

Chàng trai cầm chai bia tiến vào mặc áo hoodie đen, mỗi bước chân đều tạo ra cảm giác áp lực.

“Bịch.”

Chai bia bị anh đập xuống bàn, Dịch Thận vắt chân dài, ngồi thẳng đối diện với anh ta.

Tư thế ngồi của anh lười nhác, nhìn Trương Gia Minh bằng ánh mắt khinh miệt như nhìn một con chó hoang mất chủ.

Dịch Thận nhấc chai bia lên, rót nửa cốc cho anh ta, thong thả nói: “Uống vài ngụm không?”

Anh nhếch môi: “Tôi là thằng nghèo kiết xác, nhiều lắm chỉ mời cậu nửa cốc, thông cảm.”

Nói xong, anh ngửa cổ uống vài ngụm để giải khát.

Trương Gia Minh nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đầy hận thù bùng cháy, nắm đấm siết chặt đến trắng bệch.

“Dịch Thận, anh hài lòng chưa?”

Dịch Thận nghiêng đầu, thái độ bất cần nổi lên: “Nói gì thế.” Anh tiếp tục giả ngu.

“Là anh giở trò quỷ, chắc chắn là anh, anh hack vào điện thoại tôi đúng không……” Trương Gia Minh liếc nhìn nửa cốc bia trước mặt mình, cười thảm hại hai tiếng: “Bây giờ thì tốt rồi, không ai tranh suất nghiên cứu sinh với anh nữa, mẹ kiếp tôi đến tốt nghiệp cũng không xong nữa rồi……”

“Nói về độc ác, ai độc ác hơn anh chứ…… Dịch Thận.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Anh hủy hoại cả đời người ta như vậy, không sợ bị trời đánh sao.”

“Anh sẽ chết không tử tế, anh sẽ chết không tử tế, tôi có chết cũng phải kéo anh theo……”

Những lời thốt ra từ miệng đối phương ngày càng bẩn thỉu, đối diện với những lời nguyền rủa vô đạo đức, nụ cười trên môi Dịch Thận càng lúc càng sâu, lan rộng đến tận mắt mày.

Anh ngắt lời: “Trương Gia Minh.”

“Tôi chưa bao giờ nói là tôi muốn học nghiên cứu sinh.”

Trương Gia Minh ngây người, từ từ ngước mắt lên. Chàng trai trước mặt trong mắt anh ta, giống như một con ác quỷ mặt lạnh.

Cặp mắt trêu tức, áp lực từ trên cao, cái miệng như đang ngậm máu, nghiền nát anh ta từ trong ra ngoài.

“Anh…… anh……”

Dịch Thận vắt chéo chân, khuỷu tay chống lên bàn, tiến lại gần một chút: “Người học nghiên cứu sinh không phải là tôi, nhưng, chắc chắn cũng không phải là cậu.”

Nói xong, anh lại cầm chai bia uống thêm hai ngụm rồi đặt trước mặt Trương Gia Minh: “Hôm nay coi như tôi làm việc thiện, số còn lại tặng cho cậu.”

Nói rồi Dịch Thận đứng dậy phủi bụi, rời khỏi quán vỉa hè quay vào hẻm nhỏ.

Trương Gia Minh ngây người tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên bùng phát, chửi thề một tiếng, xô đổ bàn rồi đuổi theo anh.

“Dịch Thận!! Tôi muốn giết cậu!”

“Người đâu!!”

Anh ta vừa chạy vào con hẻm gần như không có ánh sáng, đột nhiên bị người từ phía sau lao ra đá văng xuống nền đất đầy nước bẩn. Rượu uống vào bụng suýt chút nữa trào ra ngoài: “Ư——!”

Trong con hẻm quanh co không có ánh sáng, mắt Dịch Thận sáng lên một cách đáng sợ, như một con báo đen rình rập trong bụi cây, không tiếng động, sát khí lan tràn.

Anh chậm rãi bước đến gần, giẫm một chân lên ngực Trương Gia Minh, khiến đối phương không thể nhúc nhích.

“Tôi nghe xem, cậu muốn xử ai hả.”

Con hẻm này không có đèn, cũng không có camera.

Dịch Thận tăng thêm lực áp bức trên chân. Khi anh ta gần như không thở được, anh thả lỏng rồi cúi người xuống, dùng một tay túm lấy cổ áo Trương Gia Minh, nhấc người sống sờ sờ lên khỏi nền bùn.

Ánh sáng tình cờ từ điện thoại phản chiếu lên những gân xanh nổi rõ trên cánh tay đang căng cứng của anh.

Đối diện với khuôn mặt run rẩy đầy sợ hãi của đối phương, Dịch Thận hoàn toàn không còn vẻ cợt nhả du côn vừa nãy, lạnh lùng đáng sợ: “Bây giờ, hai ta nên tính toán món nợ cuối cùng rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trương Gia Minh dường như nghĩ đến điều gì đó, nỗi sợ hãi tột độ ập đến, đồng tử mở lớn, “Cô ấy, tôi không…xin lỗi, tôi…”

Món nợ này, anh sẽ không chơi trò vòng vo nữa.

Bàn tay anh siết chặt đến trắng bệch, gần như có thể xé toạc cổ áo đối phương.

Ánh mắt nửa rũ xuống của Dịch Thận thoáng qua ý cười.

“Trương Gia Minh, ai cho cậu cái gan đó hả.”

…………

Đêm đã khuya.

Thẩm Xước đợi mãi đến khi anh cả bận xong về nhà, hai anh em tụ tập trong phòng sách trên lầu.

Sau khi xem xong đủ loại bằng chứng xác thực gửi từ email ẩn danh, thấy những từ ngữ tục tĩu mà anh ta ảo tưởng về em gái mình cùng ảnh chụp lén cô, Thẩm Xước gần như không thể kiềm chế được cơn thôi thúc muốn giết người.

Anh ấy đấm một cú vào bàn làm việc bằng gỗ nguyên khối, mạnh đến mức xương tay phát ra âm thanh trầm đục.

“Khốn kiếp!! Thằng súc sinh Trương Gia Minh!!”

Thẩm Du ngồi trước máy tính, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng mất đi vẻ ôn hòa, trở nên lạnh lùng và sắc bén.

Khiến người ta liên tưởng đến đêm trước bão tuyết càn quét có thể hủy diệt trời đất sắp đến.

“Đừng nóng vội.” Thái dương anh ấy nổi gân xanh, nhưng vẫn khuyên em trai bình tĩnh lại: “Đối phương đưa những thứ này cho chúng ta, không phải là để em xông lên trút giận bằng bạo lực.”

Doanh nghiệp nhà họ Thẩm có đội ngũ luật sư hùng hậu, bao gồm cả luật sư riêng của Thẩm Du.

Dùng những thứ này để Trương Gia Minh thân bại danh liệt, truy cứu trách nhiệm pháp lý quả thực dễ như trở bàn tay.

Đánh một trận để hả giận, đó là cách giải quyết của những người trẻ tuổi.

Với thủ đoạn của Thẩm Du, Trương Gia Minh sẽ phải chịu một đòn chí mạng, chỉ có thể rơi xuống sâu hơn và sâu hơn nữa.

Sau khi đã hiểu rõ toàn bộ sự việc, Thẩm Du đóng gói đồ đạc cất đi, chuẩn bị giao cho luật sư vào ngày mai để lo liệu các vấn đề tiếp theo.

Thẩm Xước tin vào khả năng của anh cả, chỉ là thằng khốn đó chưa bị báo ứng một ngày, anh ấy vẫn chưa hết giận một ngày.

Thấy anh cả có vẻ đang thất thần, anh ấy hỏi: “Anh, sao vậy, còn có vấn đề gì nữa sao?”

Thẩm Du tựa vào chiếc ghế văn phòng bằng da, tầm mắt nhìn chằm chằm vào người gửi ẩn danh trên màn hình, một lúc lâu sau ánh mắt anh ấy thâm thúy chứa đầy ý nghĩa: “Cậu ta rất thú vị.”

Ý anh ấy là người gửi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đưa ra bằng chứng quan trọng như vậy, nhưng chỉ gửi đến, không yêu cầu bất kỳ điều kiện nào để trao đổi, dường như rõ ràng muốn nói với họ: Chuyện này, đến lượt nhà họ Thẩm các người ra tay rồi.

“Cậu ta không công khai ra bên ngoài, có lẽ là vì.” Lời Thẩm Du chỉ nói được một nửa.

Người gửi này sợ Viên Viên tận mắt nhìn thấy những thứ này sẽ bị dọa sợ.

Dịch Thận không muốn cô sợ hãi.







Để lại một bình luận