Chương 14: Chuyến viếng thăm lúc nửa đêm
Đối với Diệp Phục Thu, biến cố gia đình không phải là tai họa bất ngờ, mà là sự chuộc lỗi kéo dài vô tận của cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trong lúc tranh cãi, bố cô đã đẩy cô ra, một mình gánh chịu tất cả tổn thương và hậu quả.
Mọi chuyện đều là lỗi của cô, nếu không phải vì cô thì bố cô đã không nằm đó đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh, tiêu hao sinh mệnh một cách vô nghĩa.
Cô nhớ những cái vuốt ve thô ráp nhưng cẩn thận của bố cô, ông ôm cô tâm tình chuyện cuộc đời dưới ánh hoàng hôn nơi thôn xóm.
“Sau này lớn lên thành thiếu nữ phải ăn mặc thật xinh, bố sẽ cố gắng dành dụm tiền, Thu cầm lấy và đi mua những chiếc váy đẹp nhất……”
“Trường đại học lớn, môi trường tốt, con phải học hành chăm chỉ để mai sau ngồi văn phòng, không cần phơi nắng phơi mưa, vất vả cực nhọc giống như bố.”
“Chờ Thu thành đạt, đưa bố đến ở nhà lớn.”
“Nếu học không được thì thôi, không học thì làm sao, có bố ở đây Thu sẽ không phải chịu khổ.”
Cô cười ngây ngô nép vào lòng bố, ngửi mùi dầu máy và bụi bặm trên người ông, chỉ cảm thấy vững chãi như núi cao.
Dường như chỉ cần có ông ở đó, ở đâu cũng không chịu khổ, ở đâu cũng có đường để đi.
Nhưng sau này chỗ dựa của cô đã sụp đổ.
Bố cô bị thương vì bị vật từ trên cao bất ngờ rơi xuống đập trúng, chi phí phẫu thuật, nằm viện, phí kiện tụng và truy cứu trách nhiệm gần như đã kéo một gia đình vốn không giàu có đến bờ vực sụp đổ.
Bố cô nằm trên giường trở thành người thực vật, bác sĩ đều khuyên nên xuất viện điều dưỡng. Nhưng bà nội cô vẫn bán căn nhà tổ tiên và đốt hết tiền vào bệnh viện, vững tin rằng ông sẽ tỉnh lại.
Với Diệp Phục Thu, bần cùng không phải là tính từ, mà là từng hình ảnh sống động và cụ thể.
Là những cuộc gọi đòi nợ liên tục, là bóng lưng mẹ len lén khóc, là em gái nhỏ thì thầm nói thèm ăn thịt vào lúc đêm khuya.
Là cái thùng nước bị nứt nhưng không nỡ vứt đi, là quần áo được vá bằng nhiều loại chỉ màu.
Là ánh mắt thương hại của các thầy cô, là ánh mắt kỳ thị của vài bạn học.
Mẹ bỏ đi, bố cũng không tỉnh lại, gia đình vốn nghèo khó nhưng vẫn có thể chật vật bước tiếp bỗng chốc sụp đổ như con thuyền tàn giữa hoang mạc.
May mắn có cô ruột tốt bụng, đã đưa cả nhà già yếu bệnh tật của họ đi tìm cách.
Làng Hàn Kiều là nơi duy nhất có thể cưu mang họ, tiền thuê nhà thấp, giao thông tạm ổn.
Những ngôi nhà trong làng về cơ bản đều đã được cải tạo vài lần, sửa sang lại thành những căn hộ nhỏ, sau đó cho người trẻ tuổi thuê. Nhà họ thuê là một căn nhà ngói hoàn toàn cũ kỹ, lớp vữa trát tường vừa vàng vừa mục nát, không có máy sưởi và phòng tắm, chỉ vì có thể thuê nguyên căn và giá trẻ.
Nhìn khắp cả làng, không còn căn nhà nào phù hợp hơn nữa.
Diệp Phục Thu hiểu rõ nhất, việc đột ngột mất đi căn nhà này có ý nghĩa gì với gia đình họ.
Giữa tháng Tám là thời điểm nóng nhất trong năm ở Tân Dương, cả làng gần như không còn nhà trống, chủ nhà trả lại tiền thuê thì có ích gì?
Dù có trả thì bà nội già yếu, em gái nhỏ, và người bố nằm liệt giường không có ý thức của cô ít nhất cũng phải trải qua một đêm ăn gió nằm sương.
Bố cô nằm đó, tình trạng sức khỏe hiện tại rất yếu ớt, vốn dĩ không chịu nổi dày vò, sinh mệnh như tờ giấy mỏng manh có thể bay đi bất cứ lúc nào, bà nội và em gái căn bản không xoay xở được.
Giữa trời nắng nóng mà bị chuyển đi…… nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm……
Diệp Phục Thu chợt thấy lạnh toát cả người, cô cầm điện thoại, khốn khổ cầu xin: “Có thể…… có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian, chúng tôi sẽ chuyển đi……”
“Cô còn chưa hiểu sao?”
“Căn nhà đó đã được ông anh kia của tôi mua rồi, ý của anh ta là, nếu cô đồng ý, người nhà cô cứ yên tâm ở đó và sẽ không mất tiền.”
“Nếu cô không đồng ý, cuộc điện thoại tiếp theo của tôi là gọi cho bà nội cô, lập tức thu dọn đồ đạc cút ra ngoài.”
Cơn giận dữ bất lực ập đến, cô nghiến răng, hỏi: “Ai bảo ông làm vậy……”
“Liên quan gì đến cô, đó là chuyện cô có thể hỏi sao?”
“Cũng đâu phải bắt cô giết người cướp của, chỉ cần giấu một thứ đồ đơn giản, cô chẳng mất mát gì.”
“Cô chỉ cần nói có làm hay không, nhanh lên.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh chỉ rít một hơi rồi dụi tắt điếu thuốc, cơn gió ẩm trước cơn mưa thổi phồng chiếc T-shirt mỏng manh của anh.
Anh đang đi về phía cô.
Lời đe dọa như dồn ép đến bên bờ vực thẳm trong điện thoại vẫn đang khiến tim cô đập nhanh, Diệp Phục Thu nhìn chàng trai trong tầm mắt, chỉ cảm thấy……
Anh càng lúc càng xa cô.
…………
Diệp Phục Thu chỉ muốn an phận học xong năm nhất đại học ở đây, không phụ lòng mong đợi của người tài trợ, đạt kết quả tốt, thể hiện xuất sắc.
Không phải cô không để tâm đến lời Hàn Doanh nói, mà cô cho rằng bản thân sẽ không phạm sai lầm chọc giận Kỳ Tỉnh.
Chỉ cần ít tiếp xúc, ít đụng mặt thì sao có thể chọc giận một người không cùng thế giới với mình.
Chỉ cần cô không sai, làm tốt mọi chuyện thì sẽ không một ai có thể bắt bẻ.
Tất cả những kế hoạch tốt đẹp đều tan thành mây khói sau cuộc gọi này.
Tiếng nước chảy ào ào vang vọng trong phòng tắm rộng lớn.
Diệp Phục Thu quấn khăn tắm, ngồi xổm ngẩn người bên cạnh vòi sen.
Cô nghiêng đầu nhìn về cánh cửa không cần phải che chắn bằng khăn tắm và băng dính, ánh mắt càng u ám và hoang mang.
Điều khó tin là, cô không còn sợ nữa.
Từ khoảnh khắc Kỳ Tỉnh ngồi xổm trước mặt cô, khoảnh khắc anh bưng nước hắt vào mặt cô để đánh thức cô.
Cô đã không còn sợ hãi.
Dù chỉ tùy tiện nhấc tay, Kỳ Tỉnh cũng đã giúp cô hai lần, cứu cô hai lần.
Dù tất cả mọi người đều nói anh máu lạnh, nói anh là súc sinh.
Thì cô vẫn khó lòng thù ghét anh.
Nhưng bây giờ cô sắp phải làm một việc khiến anh ghét mình.
Cô nhất định sẽ trở thành “Hàn Doanh tiếp theo”.
Hãm hại Kỳ Tỉnh, phụ lòng dì Mai Nhược.
Làm chuyện trái đạo lý, hại người.
Đối phương muốn cô lẻn vào phòng làm việc của Kỳ Tỉnh, cắm một chiếc USB vào máy tính để bàn cá nhân của anh, ngoài ra không cần làm gì khác.
Diệp Phục Thu rất thông minh, cô đoán đối phương muốn lấy thứ gì đó từ máy tính của Kỳ Tỉnh, hoặc…… cài đặt thứ gì đó.
Nhất định là thứ gây bất lợi cho anh.
Cô đã nghĩ ra rất nhiều cách để xoay xở, nhưng kết quả đều là—— dù có tự cứu mình như thế nào, phản kháng ra sao, người bố thực vật của cô vẫn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà trước tiên.
Xã hội thượng lưu, cuộc chiến tài phiệt, từng cái giơ tay nhấc chân đều quyết định thành hay bại, là khối tài sản mà biết bao người phấn đấu cả đời cũng không có được.
Cô biết việc này nguy hiểm đến mức nào, sai trái đến mức nào.
Cô không ôm hy vọng làm chuyện xấu mà có thể qua mắt được Kỳ Tỉnh, lựa chọn làm, chính là chuẩn bị tinh thần sẽ bị phát hiện, chọn vứt bỏ tất cả.
Nhưng trước người bố ốm yếu không chịu nổi khổ cực, dường như tất cả đều không là gì.
Cô có thể làm bất cứ điều gì.
Số tiền trong tay cô đều đã chuyển hết cho em gái, số còn lại không đủ để trang trải học phí và tiền ở nội trú nữa.
Với thủ đoạn của Kỳ Tỉnh, anh có bản lĩnh khiến cô không tìm được bất kỳ công việc làm thêm nào.
Không tìm được việc làm, cô không sống nổi một tuần ở vịnh Tiêu Quảng Đông.
Cô không còn cách nào khác, cô không thể làm gì được.
Không sao cả, đều không sao cả.
Không có tiền, không đi học, về Tân Dương, về làng Hàn Kiều, đều không sao cả.
Cuộc sống của cô có bị hủy hoại thì đã sao…… Bố không thể xảy ra chuyện……
Diệp Phục Thu vốc chút nước nóng hắt lên mặt, vài giây sau, cô che mặt, cúi gằm đầu xuống thật sâu.
Hơi nước mù mịt và tiếng ồn trong phòng tắm dần nuốt chửng những cơn run rẩy trên vai cô gái.
Sụp đổ trong im lặng.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tắm xong đi ra, Diệp Phục Thu quấn mái tóc còn ướt, xuống lầu lấy nước thì vô tình nghe được các dì giúp việc trong bếp đang trò chuyện.
“Từ ngày kia chỉ cần chuẩn bị cơm nước cho một mình Thu Thu là được.”
“A Tỉnh lại không ở nhà sao?”
“Đúng vậy, cậu ấy vừa nói với tôi là phải về trường bên Mỹ làm việc, chắc phải đi một thời gian.”
Bước chân Diệp Phục Thu khựng lại, cũng dừng động tác lau tóc.
Anh sắp rời đi?
Cô quay đầu nhìn căn biệt thự sang trọng và rộng lớn này.
Ngay từ đầu Diệp Phục Thu đã phát hiện, trong nhà này không hề lắp đặt một chiếc camera nào.
Nếu Kỳ Tỉnh không ở nhà……
Thì chính là cơ hội tuyệt vời.
Chờ anh vừa đi là có thể ra tay.
“Bạn học Diệp?” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Diệp Phục Thu quay đầu lại, thấy Ôn Lị mặc đồ công sở thì hai mắt sáng lên: “Chị Ôn Lị, sao chị lại tới đây.”
“Chị không đi công tác với dì sao?”
“Mấy đồng nghiệp khác đi theo rồi, chị ở lại đây ‘Trấn giữ’.” Ôn Lị thấy chiếc khăn trên đầu cô thì nhắc nhở: “Tắm xong phải sấy tóc ngay, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Với Diệp Phục Thu, sự quan tâm của người đối diện lúc này càng trở thành nỗi hổ thẹn.
Mỗi một điều tốt đẹp của mọi người ở đây dành cho cô, đều sẽ làm tăng thêm cảm giác tội lỗi trong cô.
Diệp Phục Thu gượng gạo nở nụ cười, gật đầu.
Ôn Lị và Diệp Phục Thu ngồi chơi trong phòng khách.
Cô ấy quan sát dáng vẻ của cô trước mặt, nhận ra sự khác biệt: “Nhìn trạng thái hiện tại của em, hình như tốt hơn lúc mới đến đây rất nhiều.”
Diệp Phục Thu ngẩn người, không hiểu: “Ý chị là sao ạ?”
Ôn Lị rót một cốc nước, mỉm cười: “Chỉ cảm thấy em có vẻ tự tin hơn, tốt lắm.”
Diệp Phục Thu cúi đầu, miệng mồm như bị dán chặt, im lặng hồi lâu không nói nên lời.
Đối phương tranh thủ quan sát cô lúc uống nước, hỏi: “Sao thế? Chị nghe nói dạo này Tổng giám đốc Mai nhờ Kỳ Tỉnh chăm sóc em, cậu ấy làm khó em à?”
Diệp Phục Thu nghe thế thì lắc đầu, cuối cùng cơ thể cứng đờ cũng có phản ứng.
Nhưng trong mắt người khác, phản ứng này của cô chưa chắc đã truyền đạt được ý nghĩa chính xác.
“Chị ấy à, đã ở bên cạnh người nhà họ Kỳ nhiều năm.” Ôn Lị thở dài, cân nhắc từ ngữ, “Với em, chị vẫn kiên trì giữ nguyên câu nói đã nói với em lúc đầu.”
“Nhớ kỹ khuôn mặt của cậu ấy, sau này tránh xa một chút.”
“Người như Kỳ Tỉnh, chị khuyên em đừng nên quá thân với cậu ấy.”
Diệp Phục Thu khẽ cắn môi, không biết nên đáp lại thế nào, cô nhớ chị thư ký và Kỳ Tỉnh là họ hàng.
Nếu đã là người thân, sao lại bài xích đến mức này?
Cô ngẩng đầu, nhìn đối phương bằng ánh mắt nghi hoặc.
Cô gái ngây thơ, suy tư đều thể hiện trên mặt, Ôn Lị hiểu ý cô, “Muốn biết tại sao à?”
Diệp Phục Thu gật đầu.
Ôn Lị gật gù, “Chị chỉ có thể kể cho em một số chuyện chị đã mắt thấy tai nghe, chưa chắc đã đầy đủ, nhưng chắc chắn là sự thật.”
Dù chỉ chứng kiến một phần, người này cũng đủ khiến cô ấy kiêng dè.
…………
Ôn Lị đến bên Mai Nhược vào lúc tâm lý của bà ấy đang ở trạng thái tồi tệ nhất.
Chủ nhà họ Kỳ – Kỳ Hoa Chân và bốn người trong gia đình, có số phận rất long đong.
Khi Kỳ Tỉnh ra đời, ông nội của anh là ông Kỳ vẫn chưa qua đời. Ông ấy dẫn dắt bốn người con trai phát triển sản nghiệp của gia tộc họ Kỳ thêm giàu mạnh, khiến thương hộ tay ngang này dần trở thành thế lực đứng đầu vịnh Tiêu Quảng Đông, thậm chí là cả nước.
Năm Kỳ Tỉnh hai tuổi, em trai anh ra đời, nhưng không ngờ đứa bé vừa chào đời thì đã bị kẻ thù cướp đi.
Mai Nhược vừa đi một vòng cửa tử, còn chưa được gặp đứa con trai út của mình thì đã mất đi đứa bé.
Từ đó về sau, Mai Nhược mắc chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng.
Tâm trạng u uất cộng thêm việc con trai út hoàn toàn biến mất trong biển người mênh mông, dần ăn sâu vào tâm trí, trở thành trạng thái thường trực trong cuộc sống của bà ấy.
Mai Nhược đau buồn vì chuyện của con trai út, nhiều năm không thể nguôi ngoai. Kỳ Tỉnh chủ yếu được người giúp việc và bố trông nom, dù từ bé đã được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh nghiêm khắc thì anh vẫn không phụ sự kỳ vọng, tuổi còn nhỏ đã bộc lộ tài năng và chỉ số IQ, EQ cao ngất.
Có thể nói Kỳ Tỉnh là niềm tự hào của Mai Nhược và Kỳ Hoa Chân, cũng là nơi gửi gắm tình cảm sâu đậm.
Mọi sự yên bình và hạnh phúc đều chấm dứt vào năm Kỳ Tỉnh lên mười một tuổi, khi ông Kỳ qua đời.
Chiếc vương miện duy nhất rơi xuống, nhà họ Kỳ vốn đang sóng yên biển lặng bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Đám con cháu nhà họ Kỳ giống như bầy sói hung dữ, không ai nhường ai, người nào cũng muốn lên ngôi xưng vương, nắm giữ khối tài sản và quyền lực khổng lồ.
Vào thời điểm quan trọng này, Kỳ Tỉnh mất tích.
Những sự trùng hợp xảy ra cùng một lúc thì không còn là trùng hợp nữa, rõ ràng có người muốn dùng Kỳ Tỉnh để uy hiếp con trai cả Kỳ Hoa Chân, ép ông ấy từ bỏ việc tranh giành quyền lực.
Lần thứ hai mất con, tinh thần của Mai Nhược hoàn toàn suy sụp, trong lúc lựa chọn nên tiếp tục tranh giành quyền lực hay từ bỏ tất cả để cứu con, hai vợ chồng đã nảy sinh mâu thuẫn.
Kỳ Hoa Chân tin chắc đối phương không dám làm gì quá đáng, còn Mai Nhược thì không thể chịu đựng nổi việc mất con từng giây từng phút.
Không ai biết, trong những tháng ngày tập đoàn nhà họ Kỳ giằng co nội bộ, Kỳ Tỉnh đã trải qua những gì ở nơi không ai biết đến.
Khi cảnh sát tìm thấy Kỳ Tỉnh thì những kẻ thủ ác đã tẩu thoát từ lâu, dấu vết bị xóa sạch, không thể đào bới ra chứng cứ.
Chỉ còn lại ngọn núi hoang vu và cậu con trai mình đầy thương tích.
Người dám từ bỏ tất cả vì quyền lực mới có tư cách xưng vương, Kỳ Hoa Chân đã thắng. Từ nay về sau đám anh em đều phải thần phục ông ấy, mà con cháu đời sau của ông ấy cũng sẽ có được cuộc sống giàu sang ổn định.
Ôn Lị đến bên người cô Mai Nhược vào lúc này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bấy giờ tình trạng của Mai Nhược đã rất tệ, bà ấy gần như cắt đứt với chồng, mỗi ngày đều sống trong dằn vặt đau khổ.
Mỗi khi nhìn thấy Kỳ Tỉnh, bà muốn yêu thương nhưng lại không kìm lòng được mà nghĩ đến đứa con trai út đã mất tích, và những khổ đau mà đứa con trai cả phải chịu đựng. Bà ấy cứ trách móc bản thân, tự làm mình tổn thương.
Vì để bà ấy ổn định tinh thần, bác sĩ đã cứng rắn kiểm soát số lần bà ấy gặp Kỳ Tỉnh.
Còn bố của Kỳ Tỉnh thì bận rộn thu dọn tàn cuộc nên khó mà quan tâm con trai về mọi mặt, đợi đến khi chọ chú ý đến Kỳ Tỉnh một lần nữa.
Cậu bé này đã để lộ những chiếc sừng quỷ dữ méo mó và điên cuồng.
Kỳ Tỉnh 14 tuổi, học lớp 8, tuổi còn nhỏ mà đã nổi tiếng khắp trường.
Bất kể nam hay nữ, gian lận thi cử, bắt nạt người khác, trộm cắp tài sản, trách móc giáo viên, trèo tường trốn học hay yêu sớm.
Dính đến cả đám côn đồ hay quậy phá cướp bóc của người ta ngoài trường học.
Hay những học sinh mắc lỗi nhỏ như lén lút sửa đồng phục, nhổ kẹo cao su xuống đất, không một ai may mắn thoát khỏi danh sách “Thần phạt”.
Những người này, không một ai là không bị hành cho ra bã, mất hết mặt mũi, họ trân trọng thứ gì nhất thì sẽ mất đi thứ đó.
Một sai lầm nhỏ không ai để ý, đều có thể trở thành lời sám hối khi họ quỳ gối cầu xin sau này.
Và trong miệng những người này khi họ phẫn uất, gào thét, khóc lóc, chỉ có duy nhất một cái tên.
“Kỳ Tỉnh”
Mọi người kiêng dè anh, cũng cô lập anh.
Khi đó trong trường có một lời đồn đại khôi hài rằng—— đừng đi trước Kỳ Tỉnh, chắn đường anh sẽ bị anh trả thù đến mức phải thôi học.
Nhưng chỉ có những người từng bị “Tội nhân” bắt nạt mới biết, những người bị Kỳ Tỉnh “Trừng phạt” đều mang tội tày trời, không đáng thương chút nào.
Tiếc là phần lớn mọi người đều chỉ lo hả hê rồi lựa chọn im lặng, không một nạn nhân nào lên tiếng thay Kỳ Tỉnh.
Theo thời gian, thủ đoạn của anh ngày càng độc ác, lý do tội nhân phạm lỗi cũng ngày càng hoang đường, thậm chí là vô lý.
Bất kỳ chuyện nhỏ nào trái với công lý, đều có thể trở thành lý do để anh nhân danh công lý mà trừng phạt “Tội nhân”.
Dù giáo viên và cảnh sát có can thiệp điều tra hay hỏi han thế nào, cũng không thể tìm thấy bất cứ bằng chứng xác thực nào có liên quan đến Kỳ Tỉnh.
Trừ những lời kể lể đau khổ của người trong cuộc ra, không có bằng chứng nào đủ để chỉ tội Kỳ Tỉnh.
Đối mặt với chất vấn, Kỳ Tỉnh 14 tuổi vẫn ung dung, như thể những gì mình nghe được đều là chuyện lạ.
Nghe xong, anh nở nụ cười lịch sự, chỉ hỏi ngược lại một câu.
“Nhưng họ vốn dĩ đã sai rồi, phải không?”
Ai cũng á khẩu không đáp lại được.
Nụ cười của anh chỉ dừng ngoài mặt, đôi mắt phượng vừa đen vừa sáng.
Ánh mắt anh thừa nhận, nhưng ngoài miệng lại hỏi ngược lại.
Không sai, họ vốn dĩ đã có tội.
Anh dùng vẻ mặt vô tội, thưởng thức từng “Tội nhân” có nỗi khổ mà không nói nên lời.
Khi Ôn Lị phải liên tục thay bố mẹ anh chạy đến trường học và đồn cảnh sát để xử lý những chuyện này, cô ấy đã phát hiện ra một sự thật.
Kỳ Tỉnh đã lệch lạc từ trong gốc rễ.
Anh chưa từng có ý hối lỗi hay nhận sai, anh đang xây dựng luật pháp trong thế giới của riêng mình, và liên tục chứng minh điều đó.
Những gì anh làm đều đúng.
Ôn Lị phát hiện những việc anh làm chẳng qua chỉ là—— dùng hành vi trừng phạt kẻ có tội để thỏa mãn dục vọng trả thù của bản thân.
Kỳ Tỉnh không lương thiện cũng không hành hiệp trượng nghĩa, anh vẫn luôn mượn cớ để thỏa mãn dục vọng phá hoại như vực sâu không đáy của mình.
Chỉ khi thấy những kẻ đáng bị quả báo phải đau đớn dữ dội, anh mới sung sướng đến độ hai mắt sáng lên.
Nhận thức được điều này, Ôn Lị đã bị cậu bé 14 tuổi này dọa sợ.
Nếu không được kiểm soát, một người quá thông minh như thế có ngày sẽ trở thành tên tội phạm hoàn hảo.
Đúng lúc này, Mai Nhược đã can thiệp vào.
Chính vì bà ấy nhúng tay, cuối cùng Kỳ Tỉnh mới chấm dứt hết tất cả những chuyện đó.
Để ngăn cản Kỳ Tỉnh, bà ấy chỉ dùng một câu.
Lần đó, một học sinh nam từng bạo hành một học sinh nữ trong trường. Cậu ta trong thời gian bị theo dõi ở trường, đã suy sụp tới mức có ý định nhảy lầu, cũng vạch trần “Hành vi xấu xa” của Kỳ Tỉnh.
Tình hình nghiêm trọng, cuối cùng giáo viên cũng phải liên lạc với người thân trực hệ của Kỳ Tỉnh.
Mai Nhược đến trường, đích thân đón đứa con trai đang bị nhốt trong phòng trò chuyện.
Ôn Lị không nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con, cô ấy chỉ nhớ rõ câu nói kia.
Trời đã về chiều, ánh nắng màu vàng cam bao phủ khắp bề mặt hành lang trống trải của trường học.
Kỳ Tỉnh uể oải dựa vào tường, nhìn Mai Nhược đang ngồi một bên, bờ vai bà ấy đổ sụp.
Hai mẹ con im lặng nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, Mai Nhược rơi nước mắt.
Hình bóng cậu con trai cứng đờ, vài giây sau, anh đi tới ngồi xổm trước mặt mẹ mình.
Mai Nhược vuốt ve gương mặt con trai, trong đôi mắt ngập tràn nỗi đau khó có thể giãi bày, bà ấy chỉ nói một câu.
“A Tỉnh.”
“Đừng làm tổn thương người khác nữa.”
…………
“Sau đó thì sao?” Diệp Phục Thu chìm sâu trong câu chuyện cũ này, truy hỏi Ôn Lị đã thôi không kể nữa.
Ôn Lị lắc đầu: “Sau đó cậu ấy chuyển trường, mấy năm nay không còn chuyện tương tự nào xảy ra, cả cấp ba và đại học đều học giỏi, đa tài.”
“Kỳ Tỉnh rất quan tâm đến người thân, để Tổng giám đốc Mai không buồn, cậu ấy đã kiềm chế.”
Nói đến đây, Ôn Lị cười khẽ, có phần bất lực: “Kiềm chế ư.”
“Em cũng tận mắt thấy rồi, cậu ấy……”
“Cậu ấy là một người không bình thường.”
Bản chất của Kỳ Tỉnh chưa bao giờ thay đổi.
Thậm chí khi càng trưởng thành, cái gốc rễ xấu xa lại càng cắm sâu hơn, sâu đến mức họ không dám dò xét.
Diệp Phục Thu nghe xong cũng rơi vào trầm tư.
Cô biết.
Không chỉ một lần, cô tận mắt chứng kiến bộ dạng Kỳ Tỉnh để lộ bản chất.
Quả thật cách anh đối nhân xử thế không giống người bình thường.
Mãi mãi không biết được, rốt cuộc người như anh sẽ làm ra chuyện gì.
Ôn Lị cất giọng nặng nề, cảnh báo cô một lần nữa: “Cho nên, nhất định phải cẩn thận khi ở chung với cậu ấy .”
“Người như Kỳ Tỉnh, muốn trả thù người khác thì không cần lý do đâu.”
“Cậu ấy chỉ muốn chơi đùa.”
Ở nơi người đối diện không nhìn thấy, Diệp Phục Thu đã bấu móng tay vào lòng bàn tay, nhưng cơn đau vẫn không đủ để xua tan nỗi bất an trong lòng.
Nhưng cô đã không còn đường lui nữa rồi.
…………
Cùng lúc đó, trong phòng VIP trên tầng cao nhất của quán bar Bloodshot lub.
Hoàng Nhân và Trần Bằng Tổ đang chơi bida ở bàn bên cạnh, dàn âm thanh nổi bên sofa đang vang vọng những giai điệu cổ điển du dương, ánh đèn đỏ rượu xanh mê luyến vóc dáng quyến rũ của chàng trai.
Kỳ Tỉnh ngồi trên sofa, cổ tay anh lắc lư những viên đá và rượu Rum trong chiếc ly cổ điển, mí mắt anh rủ xuống, như đang suy tư lại như đang thả hồn.
Lát sau có người bước vào, đi thẳng về phía Kỳ Tỉnh.
Người đàn ông mặc vest cúi người sau lưng anh, báo cáo tin tức bị chặn lại: “Kỳ tổng, là cô Diệp.”
“Tay cô ấy không được sạch sẽ……”
Kỳ Tỉnh nghe trợ lý nói, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Ngón tay vuốt ve chiếc ly như vị thần thương xót mùa đông lạnh giá, động chạm những viên đá lạnh buốt qua lớp thủy tinh, ngưng tụ thành một lớp sương mù ấm áp, rồi nhanh chóng biến tan.
Trợ lý báo cáo xong thì nhanh chóng rời đi.
Kỳ Tỉnh bật dậy, chiếc ly bị ném mạnh xuống mặt bàn phát ra tiếng vang không nhỏ.
Ánh đèn liên tục quay vòng, chia khuôn mặt đẹp đẽ góc cạnh của anh thành hai mặt âm dương đen trắng, khó mà phân biệt vui buồn.
Anh cau mày, lấy bao thuốc lá trong túi ra, vừa mở ra đã thấy bên trong trống rỗng.
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào bao thuốc lá trống trơn, cơn ngứa ngáy không có chỗ phát tiết đã bùng phát trong lòng.
Có một ngọn lửa, đang lao xao, đang sống lại.
Anh ngửi được mùi thoang thoảng còn sót lại từ bao thuốc lá, khẽ híp đôi mắt phượng sáng rực và đáng sợ.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, bao thuốc lá bị bóp nát.
Kỳ Tỉnh nhếch môi, im lặng mỉm cười.
Diệp Phục Thu.
Cô thật to gan.