Chương 13: Hãy ở lại đi

Úc Thanh siết chặt tay, định cúi đầu, nhưng ngón tay cái của anh đặt lên má cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh. Nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh như muốn nuốt chửng cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô mở miệng, nhưng không nói thành lời.

Mặt cô và tai chắc chắn đều đỏ bừng cả rồi.

Úc Thanh mất bình tĩnh ngay trước ánh mắt của anh.

Cảm giác tuổi thân và chua xót vì xấu hổ dâng lên, quấn quanh trong lòng.

“Em…… nhất định phải gọi như vậy sao?” Úc Thanh cố gắng điều chỉnh tâm trạng, lấy hết can đảm nhìn Ôn Trạch Tự, đối mặt với sự uy nghiêm không bàn cãi và lay chuyển của anh.

Cô tự nhủ rằng anh Ôn là một quý ông, chắc chắn không thực sự nổi giận với cô, có thể thành thật với anh.

Ôn Trạch Tự cười nhìn cô, hài lòng nói: “Phải, nhưng không cần gấp.”

Anh rất hài lòng khi mà Úc Thanh không sợ anh, ít nhất cô dám thể hiện cảm xúc trước mặt anh. Anh không muốn cô sống trong căn nhà này mà phải lo sợ, nhìn sắc mặt anh mà hành xử.

Ôn Trạch Tự hơi nhúc nhích người, khiến Úc Thanh cứ tưởng anh định làm gì đó, nhưng do cơ thể cô căng thẳng quá mức, khi anh chỉ vừa cử động, cơ thể cô đã mất thăng bằng, ngã ngửa ra phía sau theo bản năng cô đưa tay nắm lấy tay áo sơ mi của anh, khiến cả hai cùng ngã xuống sofa, anh vươn tay ra giữ lấy đầu cô, không để cô bị đập mạnh.

Úc Thanh vội vàng xin lỗi: “Xin, xin lỗi anh!”

Ôn Trạch Tự nhìn về phía cánh tay áo, còn tay Úc Thanh đang siết chặt cánh tay áo của áo sơ mi thành vòng trắng ngà. Anh rút tay lại, rồi từ từ tháo cúc ở cổ tay áo, khiến tay áo trở nên lỏng hơn, tay cô cũng thả ra.

“Đâu phải lỗi của em.” Ôn Trạch Tự cười nói: “May mà em kéo lấy nó, nếu không thì bị ngã ngốc luôn rồi làm sao.”

Úc Thanh vội vàng ngồi dậy, ngồi mép bên kia của sofa: “Em, em giúp anh cài lại?”

Ôn Trạch Tự tháo luôn tay áo bên kia: “Sắp đi tắm, ngủ rồi không cần đâu.”

Yên lặng vài giây, anh lại nói thêm: “Lần sau phiền em giúp anh nhé, Thanh Thanh.”

Úc Thanh sững người đứng đó.

Lại một lần nữa cô bị cái cách gọi thân mật của anh trêu chọc.

Ôn Trạch Tự đứng dậy từ ghế sofa trở về phòng ngủ, Úc Thanh nhìn theo bóng lưng anh, xấu hổ đến mức úp mặt vào sofa, nén lại tiếng hét muốn bật ra, dùng chân đá loạn xạ để giải tỏa sự xấu hổ trong lòng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô mất trí rồi sao, như thế nào lại nói những điều vô nghĩa với Ôn Trạch Tự!

“Thanh Thanh.” Giọng Ôn Trạch Tự đứng trước cửa phòng ngủ gọi cô.

Úc Thanh ngồi dậy, mái tóc mềm mại gọn gàng bị cọ xát giờ rối tung, ánh mắt mơ hồ, ngơ ngác lên tiếng “Dạ” một tiếng.

Ôn Trạch Tự vẫy tay: “Lại đây.”

Úc Thanh ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn bước tới.

Tim cô đập thình thịch, chẳng lẽ nào phải làm điều gì đó?

Đợi cô bước đến cạnh cửa, Ôn Trạch Tự khoát tay qua vai cô, dẫn cô vào trong. Úc Thanh ngoan ngoãn, cũng không sợ anh sẽ làm điều gì quá đáng, dù có thực sự xảy ra chuyện gì thì cô cũng không hề cảm thấy miễn cưỡng.

Không đi vào gian phòng có giường, mà là rẽ vào hành lang đến một căn phòng nhỏ khác.

——Phòng thay đồ.

Phòng có diện tích bằng nửa phòng ngủ, có hai bên là tủ, còn một bên là bàn trang điểm và tủ chứa đồ.

Ôn Trạch Tự giới thiệu: “Cái tủ này là chuẩn bị cho em, bàn trang điểm cũng là của em.”

Úc Thanh ngẩng đầu nhìn phía mặt nghiêng của anh: “Của em hả?”

Ôn Trạch Tự: “Ừh, có cần anh giúp gì thêm không?”

Úc Thanh lắc đầu.

Vậy là quá đủ rồi.

“Đây là phòng của em, cứ tự nhiên nhé.” Ôn Trạch Tự vỗ nhẹ vào lưng cô.

Phòng của cô.

Đã lâu lắm cô không nghe thấy mấy từ này. Hiện giờ, cô chẳng có phòng riêng, nhà họ Quách cũng chỉ là chỗ ở tạm, còn ký túc xá không gian của cô cũng chỉ là chiếc giường tầng hẹp và bàn học bên dưới.

“Có chuyện gì vậy?” Ôn Trạch Tự nhận ra cô mang nặng nỗi cô đơn.

Úc Thanh che giấu cảm xúc: “Em…… chỉ nghĩ là cái tủ quá lớn, em không có nhiều quần áo thế vậy.”

Ôn Trạch Tự đáp: “Đừng lo lắng, mọi thứ sẽ đầy đủ thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh buông tay Úc Thanh, lấy chiếc áo ngủ đi vào phòng tắm đối diện.

Úc Thanh đứng giữa phòng thay đồ, nhìn quanh một lượt, mỉm cười hài lòng.

Đúng vậy.

Rồi sẽ có một ngày nơi này được lấp đầy.

Trong tủ quần áo chuẩn bị cho cô treo sẵn hai bộ đồ ngủ, Úc Thanh cầm lấy, chần chừ một lúc, rồi đi ra phòng tắm bên ngoài để tắm.

Đứng dưới vòi hoa sen, cô gội đầu vài lần, gội rửa sạch những sợi tóc rơi rớt dính trên cổ.

Bộ đồ ngủ mà Ôn Trạch Tự chuẩn bị cho cô là loại lụa, rất nhẹ và mềm ôm sát cơ thể cô, tôn lên sự nổi bật đường nét quyến rũ. Úc Thanh nhìn vào gương thấy bản thân nên ngượng ngùng co vai lại.

Đi ra từ phòng tắm, Ôn Trạch Tự đang gọi điện trong phòng khách, nhìn thấy cô, anh cầm điện thoại quay trở lại phòng.

Ôn Trạch Tự nói tiếng Pháp, nhưng Úc Thanh nghe không hiểu. Điều duy nhất cô có thể ghi nhớ, thậm chí khắc sâu trong tâm trí chỉ là giọng nói của anh, nó nhẹ như dòng suối chảy róc rách, phát âm rõ ràng và trong trẻo.

Cô đứng yên ở đó, nghĩ rằng anh không muốn bị quấy rầy, hiểu ý nên cứ đứng chờ anh trong phòng khách, lặp đi lặp lại những lời của anh ở trong lòng, nhớ lại từng âm tiết của anh.

Nghe rất hay, nhưng chẳng thể nào nói ra một âm tiết, không thể nắm bắt được giọng điệu lười biếng, mơ hồ của tiếng Pháp.

Hai phút sau, Ôn Trạch Tự từ trong phòng cầm theo một chiếc áo len đi ra, đi đến bên cạnh Úc Thanh, kẹp điện thoại giữa vai và má, mở chiếc áo ra, với ánh mắt ra hiệu cho cô mặc vào.

Hóa ra anh vào trong lấy áo cho cô.

Úc Thanh đưa tay mặc áo vào, rộng thùng thình bao lấy cơ thể cô, áo quá lớn có kiểu màu xám là áo của anh.

Ôn Trạch Tự chỉ về phía máy nước trên bàn đảo bếp, mà Úc Thanh vừa xắn tay áo xong, không hiểu ý của anh.

Ôn Trạch Tự: “Đi uống một ly nước đi.”

Úc Thanh: “Ồ! Được!”

Mặc dù không biết tại sao lại phải uống một ly nước.

Người đầu dây bên kia có lẽ hỏi những chủ đề không liên quan đến công việc, khiến Ôn Trạch Tự thay đổi giọng điệu nghiêm túc, nhìn về phía cô nở nụ cười tao nhã và đáp lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh vẫn không nghe hiểu.

Nhưng có vẻ…… họ đang nói về cô?

Có lẽ cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Khi Ôn Trạch Tự cúp điện thoại, Úc Thanh cũng đã uống xong ly nước, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô nói: “Để em nấu canh giải rượu cho anh.”

Ôn Trạch Tự nhìn đồng hồ: “Không cần, anh vẫn ổn.”

Úc Thanh: “Anh đã uống rượu pha sao?”

Ôn Trạch Tự: “Chỉ hai ly thôi.”

Úc Thanh xắn tay áo: “Nhưng vẫn cần phải uống canh giải rượu, nếu không sáng mai dậy rượu ngấm vào, sẽ đau đầu.”

Ôn Trạch Tự do dự vài giây, không từ chối nữa: “Được.”

Úc Thanh: “Em có thể động vào mọi thứ chứ?”

Cô đang chỉ vào đồ đạc trong bếp.

Ôn Trạch Tự: “Có thể, sau này cũng không cần hỏi anh.”

Được sự cho phép, Úc Thanh mở tủ lạnh tìm nguyên liệu.

Ôn Trạch Tự ngồi bên cạnh đảo trung gian với máy tính bảng, thuận tay xử lý công việc.

Hai người mỗi người bận một việc riêng, không khí ấm cúng, chẳng có chút gượng gạo nào, như thể họ đã quen sống cùng nhau thời gian dài, mọi thứ diễn ra thật tự nhiên.

May mà tủ lạnh có đủ nguyên liệu, Úc Thanh nhanh chóng nấu xong bát nhỏ canh giải rượu.

Ôn Trạch Tự nếm thử một muỗng, hương vị rất vừa miệng, không quá ngọt.

“Em có kinh nghiệm hả?” Ôn Trạch Tự hỏi.

Úc Thanh dựa lưng vào quầy bếp, giải thích:
“Trước khi mẹ em chưa kết hôn với chú Quách,  bà thường xuyên say rượu, hôm sau sẽ đau đầu khủng khiếp, mà canh giải rượu ngoài hàng thì đắt quá, nên em học bà cụ hàng xóm.”

Ôn Trạch Tự nghe xong lý do thì khựng lại, đặt thìa xuống.

Lời nói trước khi Cừu Tâm kết hôn……

Úc Thanh chỉ mới học trung học cơ sở, ở độ tuổi hơn 10 tuổi, trong khi những cô gái khác được bố mẹ yêu thương chiều chuộng, cô đã phải học cách làm rất nhiều việc nhà, tự lo cho bản thân, và phải chăm sóc mẹ, đồng thời phải đảm bảo việc học.

Ánh mắt Ôn Trạch Tự trầm xuống, nén lại cảm xúc tinh tế trong lòng, không để cô phát hiện.

Không ai tiếp tục chủ đề nữa, Úc Thanh cũng chẳng thấy gượng gạo, ngược lại rất sợ Ôn Trạch Tự tiếp tục hỏi.

Cô không thích nhắc đến khoảng thời gian sống cùng Cừu Tâm.

Khi đó, không chỉ Cừu Tâm bị cảm thấy áp lực mà cuộc sống của cô cũng ảm đạm, mỗi ngày đều nhàm chán, chẳng biết khi nào mới kết thúc.

Giống như một đám mây đen đè nặng lên cô, mưa rơi lâm râm.

Cô đang chờ cơn mưa ngừng lại.

Nhưng mưa, khi nào mới có thể ngừng?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sau khi rửa mặt, Úc Thanh theo Ôn Trạch Tự về phòng ngủ, không chần chừ, ngược lại còn chủ động hỏi: “Có thể…… chia chăn ngủ không?”

Ôn Trạch Tự nhướng mày, đang chờ lý do của cô.

Úc Thanh ngại ngùng đáp: “Em có thói quen quấn chăn khi ngủ, em sợ anh bị lạnh.”

Úc Thanh được như ý có một chiếc chăn riêng, nằm ở phía gần ban công, còn Ôn Trạch Tự ngủ ở phía ngoài gần cửa phòng.

Khi đèn tối dần, Úc Thanh nằm thẳng đơ, cảm nhận được một cánh tay nặng nề đặt lên chăn của cô trước khi kịp suy nghĩ gì, anh nói: “Ngủ đi.”

Úc Thanh lên tiếng: “Chúng ta……”

Ôn Trạch Tự: “Không cần vội.”

Hình như hôm nay anh đã nói không biết bao nhiêu lần câu “Không cần vội”.

Úc Thanh trở mình, đối mặt với Ôn Trạch Tự thì anh nghĩ có chuyện gì xảy ra.

Cô hỏi: “Em…… muốn chơi điện thoại một chút.”

Ôn Trạch Tự cười nói: “Không cần hỏi anh.”

Nghĩa là cho phép.

Úc Thanh thò tay ra khỏi chăn, lấy lấy điện thoại, lướt xem tin nhắn.

Trường Không gửi cho cô một đường liên  kết, là về quy tắc đăng tải trên trang web, cơ chế đề xuất danh sách, Úc Thanh trả lời cảm ơn.

Bỗng một tin nhắn wechat hiện lên.

Trương Li Nghê:【Tiểu Thanh, em có phải ký hợp đồng với Tân Duyệt rồi không?】

Trương Li Nghê – nhân viên hành chính mà Úc Thanh quen khi thực tập ở phòng vẽ tranh. Cả hai đều yêu thích truyện tranh, thường hay trò chuyện lúc rảnh rỗi, quan hệ khá tốt. Sau khi chủ phòng vẽ tranh trở về Giang Đô định cư, Trương Li Nghê được giới thiệu sang một phòng vẽ tranh tốt hơn làm trợ lý, công việc bận rộn, đây là lần đầu tiên cô ta tìm đến Úc Thanh.

Úc Thanh ngạc nhiên không biết sao cô ta làm thế nào mà biết, bèn hỏi:【Chị biết từ đâu?】

Trương Li Nghê:【Em quên rồi sao? Ba chương đầu của truyện tranh em đưa chị xem, chị còn đưa ra nhiều gợi ý cho em. Hôm nay chị lướt bảng hợp tác mới của Tân Duyệt, vừa nhìn là nhận ra phong cách của em.】

Úc Thanh:【Đúng vậy.】

Trương Li Nghê:【Không ngờ em ký hợp đồng, biên tập của em là ai vậy?】

Úc Thanh không thích nói về chuyện riêng của mình, nên trả lời qua loa:【Chưa được phân, em cũng vừa mới ký hợp đồng, còn chưa rõ lắm.】

Trương Li Nghê:【Nếu em ký hợp đồng, có phải là không thể nhận vẽ bản thảo của studio nữa đúng không?】

Úc Thanh nghĩ cô ta định giới thiệu việc làm cho mình, bèn đáp:【Vâng, em không nhận nữa, cũng cảm ơn chị đã giới thiệu các hợp đồng cho em thời gian trước.】

Cô nhận một vài đơn hàng từ studio có giá cao, tất cả đều là Trương Li Nghê giới thiệu.

Trương Li Nghê:【Đó là điều nên làm mà! Muộn rồi, không làm phiền em nữa. Nếu em gặp khó khăn thì hãy nói với chị!】

Úc Thanh lòng biết ơn:【Dạ, cảm ơn chị Nghê!】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh thoát khỏi khung chat, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng không thể nói rõ.

Trương Li Nghê có triển vọng phát triển tốt, có phải muốn lôi kéo cô không?

Úc Thanh lập tức phủ nhận, cô biết năng lực của mình đến đâu.

“Thanh Thanh, sắp một giờ rồi.” Ôn Trạch Tự lên tiếng nhắc nhở, giọng nói uể oải.

Úc Thanh giật bắn mình, vì quá tập trung mà quên rằng còn một người sống đang nằm cạnh mình.

“Nếu em không buồn ngủ.” Anh đặt tay lên chăn của cô, kéo cô vào lòng.

Chưa đợi Ôn Trạch Tự nói hết câu, Úc Thanh vội nhét điện thoại dưới gối, nghiêm túc nói:
“Buồn ngủ rồi.”

Ôn Trạch Tự chỉnh góc chăn lại giúp cô: “Nhắm mắt lại.”

Úc Thanh ngoan ngoãn nghe lời.

Ban đầu cứ lo lắng cho cô sẽ căng thẳng đến mức không ngủ được hoặc có thể vất vả cả ngày, nhưng Úc Thanh không lâu sâu đã thiếp đi.

Ôn Trạch Tự ngủ không sâu, Úc Thanh trở mình vài lần, bỗng nhiên anh cảm thấy bất lực, nghĩ rằng cô sẽ không thoải mái, kết quả là chính mình lại sắp mất ngủ. Anh bật đèn ngủ dưới đất để tránh làm phiền cô, ngồi dậy đi lấy nước.

Quay lại, anh chú ý đến bên kia của giường.

Đúng như Úc Thanh nói, cô thực sự thích cuộn mình trong chăn. Cuộn lại thành một bó, gần như áp sát vào cạnh giường để ngủ. Tư thế ngủ không có cảm giác an toàn.

Ôn Trạch Tự nhẹ nhàng di chuyển cô vào giữa giường một chút, cô đột nhiên mở mắt ra, toàn bộ đầy sự cảnh giác và sợ hãi.

Ôn Trạch Tự khẽ vuốt tóc cô, nói bằng giọng êm ái: “Em sắp rơi khỏi giường rồi.”

Úc Thanh ngơ ngẩn: “À, vâng ạ.”

Cô nghe lời di chuyển vào bên trong một chút, rất nhanh chóng ngủ tiếp.

Ôn Trạch Tự lần này thực sự mất ngủ nổi, để lại không gian cho Úc Thanh, anh rời sang phòng sách bên cạnh.

Úc Thanh hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra sau đó, ngủ một mạch đến sáng. Có lẽ là vì chiếc giường ở nhà thoải mái hơn hẳn chiếc giường gỗ cứng ở ký túc xá.

Chỗ bên cạnh đã trống, chăn gối được gấp phẳng phiu. Úc Thanh không dám nằm nướng trên giường, rửa mặt và sắp xếp gọn gàng, khoác lên áo len rồi đi ra phòng khách.

Ôn Trạch Tự không có ở nhà.

Đang tìm điện thoại xem danh bạ thì cô nghe thấy âm thanh mở khóa từ cửa.

“Em dậy rồi à?” Ôn Trạch Tự mặc áo khoác phao đen, có vẻ đã ra ngoài lo công việc.

Úc Thanh gật đầu: “Em mới dậy.”

Ôn Trạch Tự gọi cô: “Lại đây.”

Úc Thanh đi đến, thấy anh đang thao tác trên hệ thống khóa cửa: “Đến ghi lại dấu vân tay đi.”

Úc Thanh làm theo, anh nói tiếp: “Sau này em có thể về bất cứ lúc nào. Yên tâm, thỉnh thoảng anh đi công tác, tôi sẽ báo em trước.”

Câu nói cuối cùng, Ôn Trạch Tự mỉm cười nhìn cô. Úc Thanh lập tức lảng tránh ánh mắt anh, không dám đối diện.

Bàn tay ấm áp của anh nắm lấy ngón cái của cô, ấn vài lần lên màn hình cảm ứng lạnh, khoảng năm phút sau thì mới xong, Ôn Trạch Tự để cô thử vài lần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh không biết sử dụng cửa cảm ứng, Ôn Trạch Tự kiên nhẫn hướng dẫn cô, không hề cao cao tại thượng chế giễu việc cô không biết thứ đơn giản này, ngược lại sợ cô không hiểu, nên đã nói thêm lần thứ hai.

Khi ăn sáng, Úc Thanh nói với Ôn Trạch Tự:
“Em…… ngày làm việc em đều muốn ở lại trường.”

Cô vẫn đang tìm việc, hơn nữa việc không có thu nhập nên không tiện ăn đồ của anh ở đây.

Ôn Trạch Tự nhìn Úc Thanh hồi lâu, rồi đồng ý: “Có thể.”

Úc Thanh: “Còn chi phí……”

Ôn Trạch Tự: “Trước khi tốt nghiệp em được 2/8, sau khi tốt nghiệp 5/5, được chứ?”

“Hai tám……” Úc Thanh đang suy nghĩ, như vậy có quá lợi cho mình không.

Ôn Trạch Tự: “Nếu em muốn 5/5 với anh, anh lại thấy áy náy, không nên kết hôn em sớm như vậy.”

Úc Thanh vội vàng đồng ý: “Vậy trước tiên cứ 2/8 đi!”

Ôn Trạch Tự cười khẽ: “Ăn đi.”

Ôn Trạch Tự đẩy chén trứng hấp đến trước mặt cô, Úc Thanh mỉm cười ngọt ngào với anh, rồi múc một thìa nhỏ đưa vào miệng, mềm mịn và tơi xốp, cảm giác rất ngon.

Ôn Trạch Tự thông báo cho Úc Thanh rằng buổi tối sẽ đến nhà bố anh ăn một bữa cơm. Bố cô cũng sẽ đến, coi như hai bên gia đình gặp mặt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh quay về phòng thu dọn đồ đạc, Ôn Trạch Tự đứng bên cạnh cô, gọi: “Thanh Thanh.”

“Sao thế ạ?” Úc Thanh vừa gấp quần áo bẩn, tìm xem có túi nào để đựng.

Ôn Trạch Tự cầm lấy quần áo của cô, Úc Thanh tiến lên: “Để em tự làm!”

Ôn Tự Trạch mang quần áo ra phòng giặt ở ban công, rồi bỏ vào máy giặt.

Úc Thanh: “Không cần giặt đâu, em mang về trường tự giặt cũng được.”

Nói xong, cô chuẩn bị lấy quần áo ra.

Ôn Trạch Tự giữ tay cô lại, ép cô vào giữa máy giặt và cơ thể anh: “Muốn về trường sao?”

Úc Thanh thầm nghĩ không nên sao?

“Ừhm……” Úc Thanh nhỏ giọng trả lời.

Ôn Trạch Tự giơ tay vén lọn tóc rối vương trên gò má cô gọn gàng ra sau tai, theo dõi ánh mắt cô, không cho phép cô tránh đi.

Úc Thanh nhắm mắt một lúc để trấn an tâm lý, chú ý thấy trên khớp ngón tay gần miệng hổ của Ôn Trạch Tự có một nốt ruồi đen nhỏ, trông rất đặc biệt gợi cảm trên làn da trắng trẻo của anh.

Úc Thanh đối diện ánh mắt nóng bỏng của anh.

Ôn Trạch Tự vuốt nhẹ đuôi tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Thỏa thuận vừa rồi, sẽ tính từ lúc khai giảng.”

“A?” Úc Thanh không hiểu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Câu này có nghĩa là gì?

Ôn Trạch Tự di chuyển nhẹ nhàng giữa tai và cổ của cô, thì thầm khẽ nói với cô: “Thanh Thanh, hãy ở lại đây đi.”







Để lại một bình luận