Chương 13: Đàm phán – “Nghĩa vụ vợ chồng.”

Bên ngoài cửa sổ, nắng chiều đã chuyển từ màu vàng óng sang tím hồng, trông bầu trời như được khảm lên một dải lụa tinh xảo lộng lẫy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hiểu Hiểu đang thu dọn đồ đạc, chợt nhận ra có gì đó sai sai nên “Ồ” lên. Cô ấy tóm lấy lưng ghế của cô, như nắm lấy cái đuôi của cơn hóng chuyện sắp tuột mất, “Em có bạn trai từ khi nào vậy?”

Trình Diên chột dạ nói: “Mới có mấy hôm nay thôi.”

“Ôi trời! Em đây là trong cái rủi có cái may, vừa có công việc vừa có bạn trai, đáng mừng lắm nha!”

Cô mỉm cười, “Vậy mượn lời tốt lành của chị, mấy ngày nữa là cuối tuần em mời chị đi ăn lẩu nhé. Giờ em phải đi gấp rồi.”

“Được, vậy em mau về đi.”

Trình Diên ra về dưới ánh hoàng hôn màu hồng nhạt, cô khoác chiếc túi nhỏ chen vào dòng người, cả thế giới như được ngâm trong chiếc lọ thủy tinh khổng lồ đầy ắp màu sắc.

Cô không để Dương Hạo đến đón mà tự mình đi mấy trạm tàu điện ngầm, sau đó bắt xe đến cổng biệt thự.

Lúc cô về đến nhà, Trì Nghiễn Hành không có ở đó, chỉ có dì Dương đang bận rộn trong bếp.

“Cô Trình, cơm sắp xong rồi, cô rửa tay trước, tôi đi hâm canh.”

“Vâng, cảm ơn dì.” Cô lại hỏi: “Anh ấy đi đâu rồi ạ?”

Từ “Anh ấy” này ý chỉ ai, không cần nói cũng biết.

“Cậu chủ ra ngoài lúc chiều, giờ vẫn chưa về, hay cô gọi điện thoại hỏi thử xem?”

Trình Diên đang định nhắn tin cho anh thì điện thoại bỗng reo lên, giọng nói của Trì Nghiễn Hành truyền đến qua loa điện thoại, “Đến nhà rồi à?”

Cô “Ừh” khẽ: “Sao anh biết?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Camera ở cổng kết nối với điện thoại của tôi.” Anh lại hỏi, “Đói không?”

Trình Diên: “Không đói, sao thế?”

“Em đến gara trước đi, chúng ta đi mua một số đồ.”

“Được.” Sau khi cúp điện thoại, Trình Diên lại thay giày ra ngoài.

Trì Nghiễn Hành đang đợi cô trên xe, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền với chất tơ lụa quý giá, phẳng phiu không một nếp nhăn, cổ áo để hở vài chiếc cúc không cài, thấp thoáng lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Thấy tinh thần của anh không tệ, Trình Diên cũng yên tâm hơn.

Ban đầu cô cứ tưởng đồ dùng sinh hoạt trong nhà đã hết, nhưng mãi đến khi vào cửa hàng 4S, đứng trước một hàng dài những chiếc xe mới tinh, Trì Nghiễn Hành mới nói: “Chọn chiếc em thích đi.”

“Mua cho tôi á?” Trình Diên kinh ngạc hỏi.

“Hôm đó nghe thấy em nói chuyện với bà nội là em biết lái xe, khi nào muốn ra ngoài chơi thì lái xe đi, hoặc dùng xe của tôi cũng được.”

Trình Diên nghĩ đến mấy chiếc xe sang chảnh chói mắt của anh, lấy đại một chiếc cũng đủ mua một căn nhà, cô không dám lái cả một căn nhà ra đường đâu.

Cuối cùng cô chọn một chiếc SUV thiết thực và khiêm tốn, Trình Diên phụ trách lái thử, còn Trì Nghiễn Hành quẹt thẻ.

Cô thấy may mắn vì mình đã nghĩ thông suốt chuyện không làm bộ làm tịch mà thoải mái tiêu tiền của anh.

Cô đã lấy được bằng lái xe vào mấy năm trước nhưng ở đại học vẫn chưa có cơ hội lái, thỉnh thoảng nghỉ Hè hay nghỉ Đông về nhà mới được lái thử xe của Du Nguyệt Bình.

Người phụ trách lái xe trên đường về là Trình Diên, còn Trì Nghiễn Hành ngồi ghế phụ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trên đường xe cộ tấp nập, tay Trình Diên nắm chặt vô lăng không dám nhúc nhích, cô luôn căng thẳng nhìn chằm chằm vào tình hình giao thông phía trước. Trì Nghiễn Hành thấy tư thế này của cô thì biết ngay mình đã phán đoán sai lầm.

Ý định ban đầu của anh là để cô thử xe mới, bản thân cũng có thể chợp mắt một lát trên ghế phụ, kết quả anh đã không dám ngủ gật kể từ lúc cô ngồi lên xe.

Cũng không trách việc cô căng thẳng, bởi vì không gian trong xe thì nhỏ hẹp, bầu không khí lại ngột ngạt, khiến cảm giác hiện diện của Trì Nghiễn Hành càng thêm mạnh mẽ.

Lái xe một mạch đến gần siêu thị, ở đó mới xây một bãi đậu xe ngoài trời, chàng trai cuối cùng cũng lên tiếng.

“Đến phía trước rẽ phải rồi dừng lại.”

“Ừhm, được.”

Kinh nghiệm nhiều năm suy xét lòng người mách bảo anh rằng lúc này nên nói những lời khích lệ, khen ngợi và động viên người đang căng thẳng bên cạnh, nhưng anh không phải là người giỏi giả vờ.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Trì Nghiễn Hành nói ngắn gọn: “Lái tốt lắm.”

Trình Diên mừng rỡ: “Thật sao?”

“Ừhm, quãng đường còn lại để tôi lái đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sắc trời đã chuyển từ vàng rực sang xanh nhạt, rồi xanh coban, thời gian trôi qua từng giây từng phút, sau khi về đến nhà Trình Diên suy nghĩ mãi một vấn đề.

Vài phút trôi qua, dường như cô đã tìm được câu trả lời, vén rèm sa lên, cô nhẹ nhàng bước ra ban công đón gió.

Từ góc độ này vừa hay có thể thấy bóng lưng của Trì Nghiễn Hành, hình như anh đang thất thần, cô gọi mà anh cũng không đáp lại.

Trình Diên vào thẳng vấn đề: “Ông nội và bà nội đều đã đi, vậy có phải tôi có thể chuyển về……”

Trì Nghiễn Hành đột ngột quay người bước về phía cô, còn Trình Diên vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Anh giơ màn hình điện thoại đến trước mặt cô, thì ra là bà nội Trì gọi video đến.

Cô thân mật gọi: “Bà nội.”

“Ấy, Tiểu Diên, công việc thế nào, có mệt không?”

Cô đứng trên ban công trò chuyện với bà nội đôi câu, hôm nay tâm trạng của bà cụ rất tốt, đang uống trà chiều trong sân.

Sau khi cúp điện thoại, Trì Nghiễn Hành lên tiếng hỏi: “Vừa rồi em gọi tôi là muốn nói gì?”

Dòng suy nghĩ trước đó của cô bị cắt ngang, lưỡng lự rồi hỏi: “Ông bà nội thường xuyên gọi điện thoại đến à?”

Trì Nghiễn Hành nói: “Ừhm, họ đang ở nhà cũ bên phía Nam thành phố một thời gian nên chắc sẽ đến đây bất cứ lúc nào, sao vậy?”

Ông bà nội thường gọi video đến nên phải đảm bảo mỗi lần nhận điện thoại cô và Trì Nghiễn Hành đều ở bên nhau, nếu không hai ông bà nhất định sẽ nghi ngờ.

Nghĩ đến ánh mắt mong chờ của ông bà nội và giọng điệu tỉ mỉ dịu dàng khi nói chuyện với cô, trong lòng Trình Diên thấy vô cùng áy náy.

Cô nói: “Không có gì, vừa rồi tôi nhớ sai thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Đương nhiên là ở chung! Có thế nào cậu cũng không được mềm lòng, đây chính là cơ hội tốt để nhổ lông cừu* đấy!”

(* “Nhổ lông cừu”: được dùng với nghĩa lợi dụng các ưu đãi, khuyến mãi, kẽ hở để được lợi, thường là nhỏ nhưng tích tiểu thành đại, giống việc lợi dụng người khác: vắt chanh bỏ vỏ, hút máu…)

Giọng của Mạnh Miểu Miểu vang ra từ trong điện thoại: “Đừng nói là cậu còn nghĩ đến việc quay về cái ký túc xá tồi tàn đó nha? Mau nhân cơ hội này ký hợp đồng với anh ấy và bàn điều kiện đi! Trước đây tớ dạy cậu thế nào hả? Mau lấy sổ tay ra ôn tập, cơ hội tuyệt vời ngàn năm có một không thể bỏ qua đấy!”

Trong phòng ngủ yên tĩnh, Trình Diên nhìn chằm chằm vào Mạnh Miểu Miểu – người đang múa may quay cuồng trên màn hình, “Nhưng trước đây cậu đâu có nói như vậy.”

“Trước đây cậu cũng đâu có nói chồng cậu trông như thế này đâu! Vả lại, hai người đã kết hôn từ sớm, là vợ chồng hợp tình hợp lý lẫn hợp pháp, thêm việc sớm ngày chung sống còn có thể bồi đắp tình cảm, rồi sẽ có ngày cậu nắm được anh ấy thôi!”

Trình Diên bất lực, “Sao có thể chứ, người ta không thích kiểu người như tớ đâu! Quan trọng nhất là môn đăng hộ đối, cũng đâu phải cậu không biết.”

Cô nằm sấp trên giường, hai chân đung đưa qua lại, nói chuyện điện thoại với Mạnh Miểu Miểu rất lâu. Mãi đến khi dì Dương lên lầu gọi cô xuống ăn cơm, trái tim cô vẫn rối bời không nguôi.

Trình Diên âm thầm tính toán thời gian, sau khi ăn cơm xong thì chắc chắn anh sẽ đến phòng làm việc, có khi đến rạng sáng mới ra ngoài, phải nhân lúc này nói chuyện. Cô nắm bắt thời cơ, gọi anh lại.

“Chuyện là…… Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.”

Trì Nghiễn Hành quay đầu: “Được, đến phòng làm việc chờ tôi một lát.”

Trình Diên ôm máy tính đến phòng làm việc, cô còn chu đáo rót cho anh một cốc nước.

Trì Nghiễn Hành bước vào, một tay cầm chai rượu vang một tay cầm cái ly, anh ngồi chễm chệ xuống ghế, nói: “Có chuyện gì?”

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy Trình Diên có hơi căng thẳng. Cô lấy hết can đảm nhìn vào màn hình, thăm dò: “Tôi nghĩ, để ông bà nội không phát hiện ra sơ hở thì chắc hẳn sau này chúng ta phải sống chung. Vì vậy, tôi tạm đặt ra một quy tắc đơn giản, hy vọng chúng ta cùng tuân thủ, anh thấy thế nào?”

“Được,” Anh thong thả rót rượu vang, “Nói thử xem?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“À, ừh,” Trình Diên lướt qua bản thỏa thuận, nghiêm túc nói: “Điều thứ nhất, ở công ty không được tùy tiện để lộ quan hệ của hai bên, cũng không được tùy tiện can thiệp vào công việc của đối phương.”

“Điều thứ hai, ở nhà phải chú ý ăn mặc chỉnh tề, không được có hành động vượt quá giới hạn.”

“Điều thứ ba……”

Trì Nghiễn Hành nhướng mày, nói: “Uống rượu không?”

“Ồ…… Tôi không uống rượu, cảm ơn,” Cô nói tiếp, “Điều thứ ba, không được tùy tiện hứa hẹn trước mặt người nhà……”

Chàng trai nhấp một ngụm rượu vang, tuỳ ý nhìn cô đang ôm máy tính. Cô ngồi nghiêm chỉnh, người không biết còn tưởng cô đang đến để báo cáo phương án.

Cô thao thao bất tuyệt một hồi, mới ngẩng đầu hỏi: “Anh thấy thế nào?”

Trì Nghiễn Hành rất biết lắng nghe và tiếp thu, “Tôi thấy rất ổn.”

Trình Diên mừng thầm: “Vậy thì tốt, bắt đầu thực hiện từ hôm nay, ổn chứ?”

Trì Nghiễn Hành đặt ly xuống, “Nhưng mà, tôi cho rằng cần phải thêm một điều khoản nữa.”

Cô gật đầu, “Được, vốn nên lắng nghe ý kiến của cả hai bên, anh cứ nói.”

Trì Nghiễn Hành đột nhiên đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt cô, bóng dáng anh bao phủ trọn vẹn lấy cô, nhướng mày nói: “Nghĩa vụ vợ chồng.”

Hương sắc đậm đà của rượu vang đỏ tản ra mùi cồn và hương thơm ngọt ngào trong không gian nhỏ hẹp.

Trong đầu Trình Diên ầm lên một tiếng, cô nuốt nước bọt, lắp bắp hồi lâu vẫn không nói được lời nào.

“Không, không phải……”

Anh chậm rãi nói: “Mấy điều trước toàn chỉ cân nhắc đến lợi ích của em, với tôi mà nói thì đều là ràng buộc, nếu đã muốn hợp tác đôi bên, sao chỉ có mình em được lợi?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Từ ngày tôi tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Trì đến nay, lâu rồi chưa thấy kiểu điều khoản ngang ngược thế này, hôm nay khó có dịp gặp được một lần, vinh hạnh vô cùng.”

Từ khoảnh khắc anh mở miệng, Trình Diên biết mình đã bại trận rồi.

Cô không nên đánh giá mình quá cao, thế mà lại ảo tưởng chuyện đàm phán với tổng giám đốc người ta, lấy trình độ nghiệp dư của mình đi thách thức sự chuyên nghiệp của họ.

Đành bỏ cuộc vậy.

Trình Diên nhỏ giọng: “Vậy được rồi, do tôi suy nghĩ không chu đáo. Không cần đề ra quy tắc nữa đâu.”

Trì Nghiễn Hành “Ừhm” khẽ: “Được, vậy có nghĩa là mấy điều khoản trước đó đều vô hiệu, vi phạm điều lệ cũng không sao, đúng chứ?”

Cô buột miệng nói ra mà không hề nghĩ ngợi: “Không được!”

Trì Nghiễn Hành nghi hoặc nhìn cô.

Thế này không được, thế kia cũng không được?

Cô vội giải thích: “Ý tôi không phải ý này……”

Đúng lúc này, điện thoại của Trì Nghiễn Hành reo lên, tiếng chuông cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Anh nhìn thông tin người gọi, bắt máy, nói với Trình Diên bên cạnh: “Tôi biết rồi, sẽ làm theo lời em nói.”

Cô không hiểu ý anh là gì, nhưng bây giờ ít nhất cô cũng không thể làm phiền người ta nghe điện thoại. Trình Diên ủ rũ đi ra ngoài, vì thế cô hoàn toàn không chú ý đến nụ cười trên khóe miệng của chàng trai phía sau.

Giọng Trì Nghiễn Hành thoải mái: “Alo?”

Đầu dây bên kia là Kha Húc Dương: “Cười vui thế, muộn thế này rồi mà hai vợ chồng đang chơi trò gì vậy?”

Khóe miệng Trì Nghiễn Hành vẫn nở nụ cười: “Không, đang trêu mèo con thôi.”

“Cậu nuôi mèo từ bao giờ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh thản nhiên xoay ly rượu vang trong tay, ngón tay thon dài, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ như những con đường xanh biếc đan xen chằng chịt, ý cười nơi đáy mắt càng thêm đậm.

“Mới nuôi gần đây.”

“Được rồi, tôi cố tình gọi để nói với cậu, tuần sau bạn gái tôi đón sinh nhật, ra ngoài uống rượu đi, nhớ dẫn vợ cậu theo nhé!”

“Không thành vấn đề.”

“Tâm trạng của sếp Trì tốt thật đấy, bình thường gọi thế nào cũng không ra, sao bây giờ thoải mái thế.”

Trong phòng ngủ, Trình Diên run rẩy gọi điện thoại.

“Trời đất! Anh ấy nói vậy thật sao?”

“Miểu Miểu, cậu mau tra giúp tớ quyển sách tham khảo kia, tiếp theo nên làm gì?”

Cái gọi là sách tham khảo kia, là lúc cô vừa tuyên bố kết hôn thì bạn học Mạnh Miểu Miểu đã tải xuống từ một trang web nhỏ cả bộ《Tổng Giám Đốc Đại Nhân Thật Khó Hầu Hạ!》gồm 534 vạn chữ, vẫn đang được cập nhật dài kỳ, xứng đáng là quyển sách giáo khoa cấp bậc sử thi.

Mạnh Miểu Miểu trầm giọng ra vẻ bình tĩnh: “Đừng hoảng, gặp chuyện đừng hoảng sợ, tớ lật xem ngay.”

Hai phút sau, cô ấy chột dạ nói: “Cưng ơi, tác giả vẫn chưa viết đến tình tiết kiểu này, giờ phải làm sao……”

Trình Diên thở dài một hơi, có cảm giác cái mạng nhỏ của mình sắp kết thúc rồi.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, sau đó cửa phòng ngủ bị gõ vang.

Trình Diên vội vàng mở cửa, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Trì Nghiễn Hành.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, định hỏi sao cô vẫn chưa ngủ, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Trình Diên dè dặt hỏi.

“Thế, tối nay phải làm luôn sao?”





1 bình luận

  1. Lalaland

    1 ngày trước lúc 22:12

    Trình Diên dễ thương kinh khủng í

Để lại một bình luận