Sau tiết thể dục đó, Vưu Tuyết Kim mơ hồ cảm thấy cơ thể không ổn nên hẹn bác sĩ buổi tối tái khám.
Từ nhỏ bố mẹ đã nói với Phó Minh Tễ rằng em gái nhà họ Vưu bị bệnh tim bẩm sinh, phải quan tâm em gái nhiều hơn. Ban đầu cậu ta cảm thấy em gái đáng thương, thời gian dần trôi Phó Minh Tễ mơ hồ xem việc này là một trách nhiệm.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Do đó, khi Vưu Tuyết Kim ở trường có việc cần giúp đỡ thì cậu ta cảm thấy mình không thể phớt lờ, bao gồm việc đi cùng cô ta đến bệnh viện khám bệnh.
Phó Minh Tễ nhận lấy balo từ tay Vưu Tuyết Kim, nhìn vào cửa sổ thì chạm phải ánh mắt của Nghê Dạng.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa cao lộ ra vầng trán đầy đặn, đuôi mắt của cô hơi cong như đang cười càng rung động lòng người.
Không dám tưởng tượng sau khi cô trưởng thành ngũ quan càng chín chắn hơn thì sẽ xinh đẹp thế nào.
Trí nhớ của cậu ta rất tốt nên lần đầu tiên khi Nghê Dạng bước đến trước mặt cậu ta, đe dọa rằng sẽ trở thành bạn gái của cậu ta. Cậu ta đã nhận ra cô là cô gái mà cậu ta đã cứu ở hầm rượu mấy năm trước.
Tối đó công ty nhà họ Phó tổ chức tiệc mừng năm mới, Phó Minh Tễ cùng với bố mẹ đi trong đám người, nghe bọn họ trò chuyện vui vẻ. Lúc hứng thú dâng trào thì bố cậu ta sai cậu ta đưa người đi lấy rượu.
Phó Minh Tễ mở hầm rượu thì phát hiện một cô gái đang thu mình trong góc tường run rẩy, vốn định hỏi rõ tình huống lại phát hiện cô không còn tỉnh táo nữa. Bọn họ đưa người ra khỏi hầm rượu rồi gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra. Cô gái vốn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình dần dần thích ứng được với ánh sáng, ngẩng đầu lên với đôi mắt tràn đầy tò mò.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Cậu là ai?”
“Phó Minh Tễ.”
“Là cậu đưa tôi ra ngoài sao?”
“Xem là vậy.” Nghiêm túc mà nói là cậu ta bảo người làm cõng cô ra.
Cô gái nghe xong thì do dự một chút rồi hỏi thẳng: “Cậu muốn gì?”
Điều khiến người ta bất ngờ chính là sự bình tĩnh của Nghê Dạng, Phó Minh Tễ nghiền ngẫm cẩn thận lời cô nói. Cậu ta đoán đại khái suy nghĩ của cô, hơi mỉm cười với cô gái trông xấp xỉ tuổi mình: “Tôi không muốn gì cả, cậu không sao là tốt rồi.”
Nghê Dạng vẫn nhíu mày, trịnh trọng nói: “Cậu đã cứu tôi, tôi nợ cậu một ân tình.”
Khi đó bác sĩ gia đình xách hòm thuốc vội vàng đi đến, Phó Minh Tễ thuận thế đáp: “Nếu nhất quyết phải trả thì cậu nghiêm túc phối hợp với bác sĩ đi.”
Cậu ta nhận ra tính cách nhạy cảm của cô gái nên dứt khoát nhắc đến yêu cầu thế này, tránh để người xảy ra chuyện ở nhà họ Phó.
Nghê Dạng nghe lời cậu ta phối hợp với bác sĩ làm xong kiểm tra đơn giản, không bị thương cũng không có tình trạng nào khác, đợi làm kiểm tra xong cô mới nói: “Tôi không sao, chỉ sợ tối thôi.”
Phó Minh Tễ lập tức bật cười, cảm thấy cô đáng yêu lạ thường.
Nghê Dạng làm thế là vì câu nói kia của cậu ta, phối hợp với bác sĩ làm xong phần kiểm tra nhạt nhẽo.
Đó là duyên phận đầu tiên của cậu ta với Nghê Dạng. Sau đó gặp lại, Nghê Dạng kiêu ngạo đi đến trước mặt cậu ta, tuyên bố chủ quyền với người bên ngoài bằng một cách thức không cho phép nghi ngờ.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Phó Minh Tễ ăn mềm không ăn cứng, không thể chấp nhận cách làm của Nghê Dạng nên quan hệ của hai người dần đi đến bước này.
“Bốp bốp——”
Giáo viên Tiếng Anh ở trong lớp vỗ vỗ tay thông báo với mọi người: “Hết mười phút rồi, mọi người lấy vở ra bắt đầu viết chính tả.”
Giáo viên biết chuyện Hứa Văn Châu bị thương nên đặc biệt thả chậm tốc độ, đợi anh viết xong rồi mới đọc từ tiếng Hán tiếp theo, quả nhiên Hứa Văn Châu viết đúng tất cả.
Nghê Dạng sai một từ, hai bạn học khác vừa đủ tiêu chuẩn, còn Trình Thuỵ Tuyết và Tôn Dục thì…… xui xẻo được ‘Mời’ đến văn phòng uống trà.
Hứa Văn Châu thu dọn sách vở bằng một tay, Nghê Dạng còn chậm hơn anh một bước, hai người lần lượt ra khỏi lớp học, chẳng ai nói năng gì.
Hứa Văn Châu bước đi thong thả mà Nghê dạng còn chậm hơn anh. Dường như cô đang ở phía sau quang minh chính đại giám sát hành động của anh.
Cuối cùng Hứa Văn Châu không nhịn được nữa quay đầu lại, muốn phá vỡ bầu không khí cứng nhắc này. Không ngờ Nghê Dạng vẫn nhìn thẳng về phía trước, đi vượt qua anh.
……
Hứa Văn Châu hết cách với cô.
Hai người đổi vị trí, đoạn đường đi đến cổng trường vô cùng quen thuộc bây giờ lại trở nên dài đằng đẵng.
Xe của chú Minh dừng cách cổng trường không xa, lúc Hứa Văn Châu đang định tiếp tục đi đến trạm xe buýt thì bị một cánh tay dài chặn lại: “Không phải nên đến bệnh viện thay thuốc à.”
Nghê Dạng rất không muốn nói chuyện với anh, nhưng lúc nãy đi phía sau Hứa Văn Châu, cô nhìn thấy rất rõ ràng sự ảnh hưởng của vết thương trên vai anh.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Học hành, cuộc sống, thậm chí cả câu nói kia của bác sĩ, rất có thể sẽ để lại sẹo.
Ngón tay của cô bị xước một đường cô đã muốn hét lên đau đớn, vết thương do bị cái tấm chắn nặng trịch kia đập xuống thì càng không thể tưởng tượng nổi.
Không ngó ngàng gì đến ân nhân cứu mạng, chuyện này cô không làm được. Lỡ như Hứa Văn Châu vì tiếc tiền mà bỏ bê việc trị liệu thì chẳng phải sẽ khiến cô ân hận cả đời ư?
“Đi bệnh viện với tôi.” Nghê Dạng dứt khoát nhét người vào xe.
Trương Hâm vừa từ nhà thi đấu ra thì đúng lúc đụng phải cảnh này.
Chẳng trách Hứa Văn Châu xin nghỉ không đi làm thêm ở nhà thi đấu, hoá ra là đi cùng với cô chủ nhà họ Nghê!
Bọn họ vẫn đến bệnh viện lần trước, lúc bác sĩ thay thuốc cho Hứa Văn Châu thì Nghê Dạng vẫn đứng bất động bên cạnh.
Lần trước là tình huống khẩn cấp buộc phải xử lý vết thương ngay, khuyên không được cũng đành, bây giờ phải cởi áo trước mặt cô thật sự là thử thách lòng người mà.
“Nghê Dạng.”
“Hả?”
“Có thể, ra ngoài không?”
“Không thể.”
Lúc nói chuyện, một tay Hứa Văn Châu đang để ở khuy áo, chậm chạp không có động tác tiếp theo.
Bác sĩ nhìn thông tin người bệnh, một nam một nữ không cùng họ lại không chịu tránh đi, vậy thì bác sĩ cũng đoán được đại khái quan hệ của hai người: “Vết thương của cháu nằm ở dưới vai phải một chút, cởi một nửa là được rồi, đàn ông con trai đối diện với bạn gái thì có gì mà xấu hổ đâu.”
“Không, không không……” Anh vừa căng thẳng là chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Nghê Dạng nheo mắt: “Bọn cháu không phải là quan hệ đó.”
“Xin lỗi nhé.” Bác sĩ xin lỗi vì hiểu lầm hai người yêu sớm: “Hay là cháu tránh mặt một lát?”
Nghê Dạng khoanh tay, đúng lý hợp tình đứng đó: “Không được, cháu phải canh chừng cậu ấy.”
Vừa nhìn là biết em học sinh nữ này không phải dạng vừa, đến bác sĩ cũng không dám cưỡng chế đuổi người.
Hứa Văn Châu bất lực: “Để, để, cháu cởi.”
“Khụ khụ.” Cách một lớp khẩu trang bác sĩ suýt nữa thì bị sặc, một bác sĩ ngay thẳng như ông ấy, sao lại có cảm giác như đang ép buộc chàng trai cấp ba này thế.
Hứa Văn Châu dùng một tay mở nút áo, tay trái cầm cổ áo bên phải nhẹ nhàng kéo xuống một nửa.
Anh khác với những bạn nam được nuông chiều từ nhỏ mà ngày thường Nghê Dạng tiếp xúc. Cánh tay anh rắn chắc mạnh mẽ, bờ vai rộng, cho người ta một cảm giác an toàn đặc biệt.
Băng gạc bị thấm máu, vết thương không thay đổi quá nhiều.
Nghê Dạng nhìn thấy rõ anh âm thầm cắn răng vì đau, chẳng ai nói chuyện, chẳng ai lên tiếng.
Vết thương được băng bó lại lần nữa, bên ngoài nhìn không khác gì lúc trước. Bác sĩ quay người thu dọn dụng cụ, Hứa Văn Châu định kéo áo lên, vì bị hạn chế bởi vết thương nên động tác rất vụng về.
Đột nhiên có hai ngón tay trắng trẻo cầm lấy một bên cổ áo, Hứa Văn Châu nghiêng qua nhìn, móng tay sơn màu thạch, cổ áo cọ vào gáy khiến cả người anh run rẩy.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hơi thở của Hứa Văn Châu ngưng đọng
“Hứa Văn Châu, cậu đang căng thẳng hả?”
Giọng nói trong trẻo nghi hoặc của cô gái truyền đến từ phía sau, Hứa Văn Châu véo nhẹ lòng bàn tay, kiềm chế đáp: “Không có.”
Nghê Dạng im lặng gật gật đầu, ngay lúc anh thở phào cô lại vòng đến trước mặt anh, nghiêng đầu hỏi: “Vậy sao cậu lại làm mặt nghiêm túc thế, vẻ mặt như thể sắp chết ấy?”
“……” Hứa Văn Châu nghiến đến sắp gãy răng cũng không ngăn được cái miệng chẳng biết kiêng dè của Nghê Dạng.
“Có phải trước giờ cậu chưa từng cởi quần áo trước mặt con gái không?”
“……” Biết mà còn hỏi.
“Mùa hè đi bơi cũng không cởi?”
“……” Anh không có năng lượng và tiền dư để trải nghiệm hoạt động giải trí này trong nội thành đâu.
Bác sĩ ngồi trước máy tính lắc đầu liên tục, thấy thông tin của bệnh nhân vẫn là trẻ vị thành niên, chắc là cô gái cũng vậy. Những câu nói trêu đùa người ta như vậy thì lúc ông ấy còn trẻ cũng sẽ chịu thua.
Lúc rời đi thì sổ khám bệnh của Hứa Văn Châu lại nhiều thêm một mục, phí điều trị cũng nhiều thêm một mớ.
“Nhà hàng? Nói thế nào?” Nghê Dạng bảo anh đừng quan tâm anh cũng tin.
“Bọn họ sẽ chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ tiền thuốc men của cậu và bồi thường thêm một vạn tệ.” Câu này của Nghê Dạng nửa thật nửa giả, chịu trách nhiệm tiền thuốc men là thật, bồi thường một vạn tệ cũng là thật, nhưng đó là miễn phí khi tiêu dùng ở nhà hàng chứ không phải tiền mặt.
“Có cần, tôi ra mặt không?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Không cần, Chu Lan Tâm sẽ giải quyết.” Nói xong cô lại bổ sung thêm: “Qua hai ngày nữa đưa tiền cho cậu.”
“Không sao.” Anh không hề có ý vội đòi tiền.
Hai người đi cạnh nhau trên hành lang bệnh viện, Vưu Tuyết Kim và Phó Minh Tễ từ thang máy bước ra: “Hình như đó là Nghê Dạng và Hứa Văn Châu? Sao hai người họ lại ở đây.”
“Nhớ rồi, hôm qua Hứa Văn Châu xin nghỉ bệnh, chắc là đến bệnh viện khám bệnh.” Vưu Tuyết Kim nói dông dài: “Nghe bạn ở trên lớp nói Nghê Dạng khó gần, giờ xem ra chắc là hiểu lầm, cô ấy còn đồng ý đến bệnh viện với bạn học nữa.”
Phó Minh Tễ im lặng lắng nghe mà không lên tiếng.
Vưu Tuyết Kim hỏi dò: “Tớ còn nghe nói, Nghê Dạng đang theo đuổi cậu?”
Phó Minh Tễ chẳng ừ hử gì, Vưu Tuyết Kim nghiêng đầu quan sát, đáp án đã có: “Cậu không nói gì, xem ra là thật rồi, hay là tớ kết bạn với cô ấy?”
Phó Minh Tễ liếc nhìn: “Tuyết Kim, hôm nay cậu nói hơi nhiều.”
Vưu Tuyết Kim dừng lại, dịu dàng cười: “Xin lỗi xin lỗi, tớ không hỏi nữa.”
Bọn họ ở phía sau cách Nghê Dạng và Hứa Văn Châu không xa nên nhìn thấy hai người lên cùng một chiếc xe.
“Bọn họ……” Vưu Tuyết Kim lại mở miệng định nói gì đó, phát hiện Phó Minh Tễ không có ý muốn thảo luận nên im lặng.
Đưa Vưu Tuyết Kim về nhà rồi về đến nhà họ Phó đã là tám giờ tối, một người phụ nữ ăn mặc nhẹ nhàng đang đợi ở phòng khách: “Minh Tễ.”
Phó Minh Tễ nghe tiếng thì dừng bước: “Mẹ.”
“Gần đây mẹ nghe nói ở trường tụi con đang đồn thổi, nói con và một bạn nữ đã hẹn nhau học cùng một trường đại học……có chuyện này không?” Giọng nói của người phụ nữ bình ổn nhưng lại hàm chứa cảm xúc khác.
Yết hầu của Phó Minh Tễ động đậy, nói dối: “Không có.”
“Không có thì tốt, ngày mai mẹ sẽ đích thân đến trường trung học số 1 tìm giáo viên để tìm hiểu tình hình của con ở trường.” Người phụ nữ ngồi thẳng người, móng tay sơn màu đỏ lướt qua bài thi gần đây của con trai, trong mắt lộ ra sự không hài lòng: “Lúc trước ở trường con không những lấy được hạng nhất mà điểm số còn bỏ xa người xếp phía sau, bây giờ thì lần nào cũng bị một đứa cà lăm đè đầu.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Mẹ tìm thêm cho con hai giáo viên để bổ túc, hy vọng con sẽ không tiếp tục làm mẹ thất vọng nữa.”
Phó Minh Tễ trầm giọng nói: “Thứ bảy chủ nhật đều đã kín tiết, không còn dư thời gian để phối hợp bổ túc.”
Mẹ Phó đã tính toán từ trước: “Không phải vẫn còn thời gian sau tan học từ thứ hai đến thứ sáu sao?”
Nhận ra sự không hài lòng của con trai, mẹ Phó thôi không cười nữa, nói chậm rãi: “Minh Tễ, không phải mẹ không cho con thư giãn, chỉ cần điểm số của con tăng lên thì con có thể tùy ý sa thải những giáo viên đó.”
Một cảm xúc khó ức chế đang cuồn cuộn trong lòng ngực, Phó Minh Tễ không kiềm được mà nghiến răng: “Rõ ràng con……”
Rõ ràng cậu ta đã giỏi giang hơn 99% mọi người nhưng mẹ cậu ta vẫn không hài lòng.
Mẹ Phó không cho phép thương lượng: “Cứ quyết định vậy đi, ngày mai bắt đầu học.”