Chương 13: [Canh hai] – Âm thanh của cỗ xe ngựa không người lái

Cô quay đầu nhìn Kỷ Tỉnh, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ dò hỏi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỷ Tỉnh hơi nghiêng đầu, ra hiệu cô đi theo.

Có nhiều người đi cùng nên cô cũng can đảm hơn, Diệp Phục Thu theo họ xuống lầu.

Tính cách của Hoàng Nhân khá điềm tĩnh, khiến sự ầm ĩ của Trần Bằng Tổ càng lộ thêm vẻ nghịch ngợm.

Vừa xuống tầng một, Trần Bằng Tổ đã vỗ tay đi tới: “Cậu Tôn, anh nói xem anh đang làm cái quái gì vậy——”

Tôn Thuận cúi đầu, sống lưng anh ta cứng đờ lộ rõ vẻ oán hận và nhục nhã.

Không xuống dưới thì không biết, Diệp Phục Thu nhìn theo tầm mắt liếc xéo sang bên của Kỳ Tỉnh—— thấy Hàn Doanh cũng ngồi cạnh đó lộ vẻ chán nản.

Hàn Doanh không còn vẻ kiêu ngạo của ngày nào, quần áo hàng hiệu và trang sức trên người đã biến mất tăm. Bây giờ cô ta chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản nhất, cùng với quầng thâm đen sì ở dưới mắt.

Cô ta thấy Kỳ Tỉnh thì đứng dậy muốn nhào tới kéo lấy anh, kết quả bị bảo vệ nhanh tay lẹ mắt giữ lại khiến cô ta lập tức ngã quỳ xuống đất: “Kỳ Tỉnh! Cậu Kỳ, anh không thể đối xử với tôi như vậy……”

“Tổng giám đốc Mai rất thích tôi……”

“Anh hãy nể tình tôi từng ở bên bà ấy một thời gian đi……”

“Tôi không thể rời khỏi vịnh Tiêu Quảng Đông, tôi không thể quay về cái nơi nhỏ bé đó……”

“Tôi chẳng còn gì cả…… Dù anh không thích tôi thì anh cũng không thể cấm tôi qua lại với người khác chứ?”

Anh dừng lại, Diệp Phục Thu suýt đâm sầm vào người anh.

Điều cô không biết chính là, với loại người như Hàn Doanh, Kỳ Tỉnh thậm chí còn không thèm đích thân ra tay.

Hoàng Nhân đã lan truyền tin tức vào giới thượng lưu, ai dám giới thiệu việc làm cho Hàn Doanh, ai dám qua lại với Hàn Doanh—— thì chính là đối đầu với Kỳ Tỉnh.

Chắc chắn khoảng thời gian này là những ngày tháng dày vò nhất trong cuộc đời Hàn Doanh.

Tận mắt chứng kiến tất cả những thứ mang lại cảm giác an toàn và giá trị cho bản thân đều mất sạch, thậm chí còn mắc nợ.

Giấc mộng giàu sang phù phiếm tan biến từng chút một giữa kẽ tay Kỳ Tỉnh, mà cô ta lại chẳng thể làm gì.

Chỉ sau một đêm, những người phụ nữ sống dựa vào đàn ông trong giới thượng lưu đều chặn Hàn Doanh. Thậm chí những tên công tử nhà giàu từng có được lợi ích từ cô ta cũng trở mặt, đòi lại tiền và những món đồ đã tiêu cho cô ta. Họ tìm cách làm khó và sỉ nhục cô ta, dùng hành động này để nịnh nọt Kỳ Tỉnh.

Anh chỉ thuận miệng nói một câu, đã khiến Hàn Doanh hoàn toàn mất đi tấm vé bước vào chốn vàng son rực rỡ ở nơi này.

Kỳ Tỉnh quay đầu nhìn xuống Hàn Doanh đang tuyệt vọng suy sụp. Anh im lặng vài giây, nghiêng đầu nhếch môi.

Vẻ mặt vô tội, nhưng đáy mắt anh lại sâu thẳm đến đáng sợ.

Hoàng Nhân lập tức phối hợp diễn trò, anh ấy đẩy gọng kính, giả bộ áy náy: “Ôi giời, tôi chỉ giỡn chơi thôi, sao mấy người đó lại coi là thật thế này???”  (Tôi chỉ nói đùa thôi, vậy mà những người đó lại xem là thật vậy nhỉ.*)

(*Đoạn này dùng phương ngữ.)

“Tỉnh nó không bảo tôi nói đâu, ngại quá.” (Không phải Tỉnh bảo tôi nói đâu, xin lỗi nha.*)

(*Đoạn này dùng phương ngữ.)

Hàn Doanh trợn tròn mắt, toàn thân rã rời ngồi phịch xuống đất, không nói nên lời.

“Anh……”

“Các người……”

Chơi không lại, cô ta vĩnh viễn không phải là đối thủ của những người này.

Rõ ràng có cả vạn cách để biểu đạt, nhưng Kỳ Tỉnh lại chọn cách có thể hủy hoại cô ta nhất.

Kỳ Tỉnh nhìn vẻ mặt của cô ta lúc này, khẽ bật cười vào tiếng.

Trong mắt anh, Hàn Doanh chỉ là loại người tầm thường nhất, tồn tại như rác rưởi ven đường.

Là câu chuyện cười sau bữa cơm, là kẹo cao su dính dưới đất, nhìn thấy sẽ nhấc chân bước qua.

Diệp Phục Thu nắm bắt thông tin trong cuộc đối thoại. Nhưng cô không hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện nên chỉ đưa ra câu hỏi đại khái và đơn giản nhất.

Cô hỏi Hàn Doanh: “Vậy…… tại sao phải nhất quyết sống dựa vào người khác.”

“Tay chân cô lành lặn, không thể tự kiếm tiền sao?”

Dù là đi làm thêm, bắt đầu từ những công việc đơn giản nhất, chỉ cần dựa vào hai bàn tay mà nỗ lực hết mình, sao lại không sống nổi.

Kỳ Tỉnh di chuyển tầm mắt đến gương mặt Diệp Phục Thu, đáy mắt anh phản chiếu vẻ ngây thơ đơn thuần và bối rối của cô nên khẽ chửi thề.

Hoàng Nhân nhận ra thâm ý trong ánh mắt của bạn thân. Anh ấy nhìn Hàn Doanh với vẻ khinh thường, thay anh truyền đạt: “Ngay cả đứa con nít còn hiểu đạo lý này, cô lại không biết sao?” (Đến một cô bé còn hiểu đạo lý này, cô lại không hiểu sao?*)

(*Đoạn này dùng phương ngữ.)

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hàn Doanh trừng mắt nhìn Diệp Phục Thu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, một bụng lời lẽ mắng chửi như muốn tuôn ra khỏi miệng, lại phải nghiến răng nuốt vào trong.

“Kỳ Tỉnh!!!”

Lúc này, Tôn Thuận ở cách đó không xa đột nhiên giận giữ gầm lên.

Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía anh ta.

Kỳ Tỉnh nhận lấy ly cocktail từ nhân viên phục vụ đưa tới, lắc nhẹ ly thuỷ tinh trong tay, chậm rãi bước tới giữa sàn nhảy.

Anh cong khóe môi, “Vội cái gì.”

Tôn Thuận quỳ giữa sàn, chống tay lên đầu gối, đôi mắt đỏ ngầu: “Thua trong tay cậu, tôi chịu rồi!! Cậu tha cho tôi có được không!”

“Bố tôi tuổi đã cao! Ông ấy không chịu nổi kích động!”

Nhân viên phục vụ đặt hai chiếc ghế dưới ánh đèn, khiến Diệp Phục Thu bất giác nhớ đến cảnh tượng ở cửa hàng đồ hiệu hôm đó.

Kỳ Tỉnh lùi về sau một bước, tự tin ngồi xuống, “Đoán xem, một khi chuyện anh không phải con ruột của Chủ tịch Tôn lên hot search bảng giải trí, cổ phiếu nhà anh sẽ còn rớt giá bao nhiêu nữa đây?”

Anh nhấp ngụm rượu, thưởng thức vài giây rồi nghiền ngẫm: “Đoán đúng thì tôi tha cho anh”

Hoàng Nhân và Trần Bằng Tổ khoanh tay đứng một bên, nhìn nhau cười với vẻ thích thú xem kịch vui.

Diệp Phục Thu nghe thế thì trợn tròn mắt nhìn Tôn Thuận.

Đây là chuyện mà cô có thể nghe sao??

Tập đoàn nhà họ Tôn hùng mạnh, đến cả ở Tân Dương còn có chuỗi khách sạn dưới trướng nhà anh ta. Tôn Thuận hành xử phô trương, thường gây ầm ĩ trên mạng, phần lớn cư dân mạng đều không xa lạ gì với hai bố con nhà này.

Kỳ Tỉnh khó hiểu, anh nhìn chằm chằm vào viên đá lạnh xoay tròn trong ly, “Tôi rất tò mò, mẹ anh đã dùng cách gì để lừa gạt Chủ tịch Tôn, nuôi cái loại con hoang như anh gần 30 năm?”

Anh tán thưởng nói: “Mẹ con các người cũng thật cao tay đấy.”

“Tôi cầu xin cậu…… đừng tung ra ngoài.” Tôn Thuận không ngờ nhược điểm chí mạng giấu kín bao năm lại bị Kỳ Tỉnh nắm thóp trong một sớm một chiều.

Anh ta đã xem thường đối phương, vừa tức vừa sợ đến run người.

Diệp Phục Thu đã hiểu.

Bỏ tù, trừng phạt, thậm chí thẳng tay phá hủy tập đoàn nhà họ Tôn, đều không phải là cách hay nhất để trả thù Tôn Thuận.

Tôn Thuận ích kỷ, anh ta chỉ để tâm đến thể diện, tiền tài, địa vị và cuộc sống giàu sang được người người xu nịnh.

Những thứ khác căn bản không quan trọng.

Một khi để tất cả mọi người biết thân thế của anh ta, anh ta không chỉ mất đi thân phận cậu chủ nhà họ Tôn mà giá cổ phiếu của Tôn thị nhất định sẽ sụt giảm vì áp lực dư luận.

Một mũi tên trúng hai con nhạn.

“Bản báo cáo xét nghiệm này, nên đưa cho giới truyền thông hay gửi tận tay bố anh đây.” Anh nhướng đôi mắt sắc bén, tỏ vẻ thích thú: “Anh đến chọn đi?”

Tôn Thuận không gồng mình được nữa: “Kỳ Tỉnh, câu là cái đồ mất dạy thối tha!! Cậu sẽ không được chết tử tế!”

“Nhưng miễn là con mẹ nó, chỉ cần có một ngày cậu sa cơ thất thế thì tất cả mọi người sẽ cầm đao đến băm vằm cậu!”

“Mắng chửi khó nghe thế…” Kỳ Tỉnh nghe xong thì bật cười, đứng dậy.

“Tôn Thuận, người sai là tôi sao?”

Lại là câu nói này.

Tựa câu thần chú trước khi thần chết vung lưỡi hái, hủy diệt lời biện hộ cuối cùng của “Tội nhân”.

Anh lấy túi đựng báo cáo xét nghiệm từ tay vệ sĩ, đến bên Diệp Phục Thu, nhét vào tay cô.

Diệp Phục Thu lập tức cảm thấy thứ trong tay vô cùng nóng, cô ngước mắt lên vội vàng từ chối, nhưng không lay chuyển được sức mạnh trên tay anh.

Kỳ Tỉnh bảo cô cầm chắc món đồ, “Anh cũng đừng chọn nữa, để cô ấy chọn.”

“Xử lý bản báo cáo này thế nào, tất cả đều nghe theo cô ấy.”

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đổ dồn vào thân hình mảnh mai của Diệp Phục Thu.

Tôn Thuận thấy được một tia hy vọng, anh ta quỳ gối bò tới và ôm chân Diệp Phục Thu: “Tôi sai rồi! Tôi biết sai thật rồi!”

“Cô và Kỳ Tỉnh không giống nhau, cô là người lương thiện, tôi không nên bắt nạt cô, đều là lỗi của tôi!” Nói xong, anh ta bắt đầu tự tát vào miệng mình.

“Xin cô hãy tiêu hủy bản báo cáo này, đừng nói cho bố tôi biết, cũng đừng đưa cho giới truyền thông.”

“Xin cô đấy, sau này tôi sẽ tránh xa các người.”

Lông mày Diệp Phục Thu giật khẽ, cô lùi về sau rồi hất tay anh ta ra.

Kỳ Tỉnh đứng sau, đưa tay đỡ sau lưng cô, thấp giọng hỏi.

“Lần này cô còn định tha thứ cho anh ta sao.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lời anh nói đâm thẳng vào một sợi dây sâu thẳm trong xương tủy cô.

Cô không muốn gây thù với ai, đã quen chịu uất ức, cũng hiểu rõ dựa vào quyền thế của người khác để hả giận là không tốt…… nhưng mà.

Ngay sau đó, Diệp Phục Thu giấu hồ sơ ra sau lưng, nói ra những lời chưa từng nói trong 18 năm qua.

“Lần, lần này, anh quỳ xuống cũng vô ích thôi.”

Tổn thương không thể đảo ngược, cô kiên quyết không muốn tha thứ cho những người này.

Khóe mắt Kỳ Tỉnh nhếch lên.

Hai cổ tay được băng bó ngứa râm ran, những mảnh vỡ của cơn ác mộng vẫn còn trước mắt, Diệp Phục Thu nhìn người đàn ông quỳ gối trước mặt, cất giọng run rẩy: “Tôi không phải người lương thiện…… không thấy các người bị báo ứng, tôi, tôi không ngủ được.”

Lúc này, Diệp Phục Thu cũng nhận ra được sự đáng sợ của chàng trai phía sau.

Kỳ Tỉnh nhạy bén như chim ưng, vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra điểm yếu của hai người này ở đâu, một khi đã ra tay là có thể hủy diệt hoàn toàn một con người.

Dù mọi chuyện đều có liên quan đến anh, nhưng khi sự việc xảy ra, không ai có thể chứng minh là anh làm.

Hệt như thần chết trong thần thoại, đến hay đi đều ngang ngược, không để lại bóng dáng.

Hai câu nói này đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô, Diệp Phục Thu nhìn Kỳ Tỉnh, nhỏ giọng khẩn cầu: “Tôi muốn về.”

Ý trong câu cũng rất rõ ràng.

Kỳ Tỉnh đưa ly rượu cho nhân viên pha chế phía sau, gật đầu rồi đứng dậy.

“Được.”

Một giây trước khi rời đi anh dừng lại, nhìn Tôn Thuận rồi thoáng nở nụ cười nhạt.

“Gửi thứ này cho Chủ tịch Tôn và giới truyền thông cùng một lúc.”

…………

Tiếng kêu gào thảm thiết của Tôn Thuận vang lên không ngớt phía sau.

Trước khi rời khỏi quán bar, Diệp Phục Thu đi ngang qua Hàn Doanh thì bị cô ta gọi lại.

“Cô.”

Ánh mắt Hàn Doanh trống rỗng, “Cô đừng vui mừng quá sớm……”

“Tôi của hiện tại, chính là cô của sau này……”

Diệp Phục Thu lắc đầu quả quyết.

“Tôi sẽ không.” Cô sẽ không chọc giận Kỳ Tỉnh, cũng sẽ không bê bối thành bộ dạng như cô ta.

Sẽ không đâu, để sống tốt, cô chỉ muốn dựa vào chính mình.

…………

Hình như sắp mưa, lúc bước ra khỏi club, cô đón nhận một cơn gió mang đầy hơi nước phả vào mặt.

Diệp Phục Thu nhìn về phía Tây, bầu trời hơi âm u, dường như một cơn mưa giông kèm theo sấm chớp sắp ập đến.

Tài xế vẫn chưa lái xe tới.

Kỳ Tỉnh chậm rãi bước tới từ phía sau, đứng lại bên cạnh cô, thân hình cao to chắn đi phần lớn sức gió.

Những sợi tóc bay tán loạn bên má Diệp Phục Thu lập tức nằm im trở lại.

Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt và nét mặt của người này đã trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày.

Vẻ hưng phấn khi đùa bỡn hai người kia trong quán bar vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, như một người chơi phàn nàn vì game quá nhàm chán.

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm về hướng gió thổi tới, mở miệng bỡn cợt: “Lại nhìn tôi.”

Diệp Phục Thu sững người, hai má nóng bừng, vội cúi đầu.

“Hả giận chưa?” Anh hỏi.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của hai người kia, nghĩ lại mà vẫn sợ, “Chắc sẽ…… không đến mức tan nhà nát của đâu nhỉ.”

Người bên cạnh bật cười chế nhạo, nói với hàm ý sâu xa: “Sao tôi biết được, đâu có liên quan đến tôi.”

Lại giả vờ giả vịt, cô oán thầm.

Kẻ gây tội ác quỳ gối xin tha trước mặt mình, còn phải trả giá đắt, đổi lại là ai mà chẳng hả giận?

Nhưng cô không muốn tiếp tục dây dưa với những người này và những chuyện này nữa.

Khóe miệng Diệp Phục Thu trĩu xuống, “Nếu anh hỏi tôi, tôi nghĩ nên dừng lại ở đây.”

“Lại muốn nhân nhượng cho yên thân?” Anh chế nhạo: “Kiêu ngạo một chút giống như vừa nãy không phải tốt hơn sao.”

Nói rồi, Kỳ Tỉnh cầm điện thoại đi ra xa: “Chờ chút, tôi gọi điện thoại.”

Đồng thời, điện thoại trong túi cô cũng rung lên.

Diệp Phục Thu thấy em gái ruột là Tri Xuân gọi tới thì vội bắt máy: “Tiểu Xuân? Sao em lấy được điện thoại vậy?”

“Không phải trường học quản lý theo kiểu khép kín à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Hai tuần được nghỉ một lần mà, em về nhà rồi, chị ở đó thế nào.” Giọng Diệp Tri Xuân vang lên, khiến cô có cảm giác vô cùng thân thiết, “Nghe cô nói nhà người ta giàu lắm.”

“Giàu thì có liên quan gì đến chúng ta.” Diệp Phục Thu chỉnh đốn, cất giọng quan tâm: “Thành tích lần thi này của em thế nào, có lấy được trợ cấp không?”

“Còn hai năm nữa là thi đại học rồi, đừng lơ là.”

Nhắc đến thành tích, người ở đầu dây bên kia thoáng ấp úng, nói không rõ ràng, Diệp Phục Thu vừa nghe thì đã biết chuyện gì xảy ra.

Quả thật thành tích của em gái không tốt bằng cô.

Cô biết để muốn giành giật để nhận được trợ cấp học sinh xuất sắc phải vất vả đến mức nào, thở dài: “Cố hết sức là được, nếu thật sự không ổn…… chị sẽ tìm việc làm thêm ở bên này, mỗi tháng gửi về cho em một ít.”

Đầu dây bên kia nghe vậy thì lập tức vui vẻ hẳn lên: “Thật sao! Được ạ!”

“Chị…… chị còn tiền không, em ăn uống ở trường bên này, tiêu xài quá lố rồi, tiền bà nội cho cũng hết sạch rồi.”

Diệp Phục Thu nghe xong, nghĩ đến số tiền còn lại trong tay thì không mở miệng nói nên lời.

Hơi lúng túng.

Số tiền còn lại là để sinh hoạt ở đây…… ngộ nhỡ sau này gặp phải chuyện bất ngờ thì cũng không đến nỗi màn trời chiếu đất.

“Chị……” Cô hơi khó xử.

“Chị.” Diệp Tri Xuân làm nũng, còn có vẻ tủi thân: “Cơm miễn phí ở căn tin trường chỉ toàn bánh bao với canh trứng…… em sắp ăn đến phát ói rồi.”

“Thật lòng không muốn ăn nữa đâu.”

Diệp Phục Thu cắn môi, cuối cùng quyết định: “Được, chị chuyển tiền cho em, em nhất định phải tiết kiệm một chút, biết chưa?”

Nếu thật sự không ổn thì sau này tìm thêm vài công việc làm thêm vậy, em gái còn đang học cấp ba, không thể để cô ấy tủi thân.

Cúp điện thoại, lại thêm một gánh nặng nữa đè ép trong lòng cô.

Người sống ở nơi đất khách, trong tay sao có thể không có chút tiền làm chỗ dựa.

Diệp Phục Thu thở dài, gần như chuyển hết số tiền còn lại cho em gái, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Kỳ Tỉnh đi tới từ phía xa.

Gió thổi qua, bộ quần áo phong phanh trên người anh ôm sát cơ thể, cách một lớp áo, những khối cơ bắp rắn chắc ẩn hiện dưới ánh hoàng hôn.

Anh chơi đùa với điếu thuốc đang nắm trên tay, đột nhiên dừng lại, quay lưng đứng ngược gió để châm lửa.

Điện thoại trên tay lại rung lên, Diệp Phục Thu tưởng đâu vẫn là em gái nên cô không nhìn màn hình mà bắt máy ngay, cất giọng bất lực: “Lại chuyện gì nữa đây? Chị vừa gửi tiền cho em xong.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

Ngay sau đó, trong tiếng gió rít, một giọng đàn ông trưởng thành xa lạ vang lên.

“Cháu gái của Trương Ngọc Anh, đây là số điện thoại của cô nhỉ.”

Diệp Phục Thu lập tức nhận ra giọng nói này.

Đây là chủ cho thuê căn nhà của gia đình họ, nhưng chuyện đóng tiền nhà đều do bà nội và cô ruột lo liệu, không nên gọi đến số của cô.

Không đợi cô kịp hỏi, những lời của đối phương đã làm tâm trí cô trống rỗng.

“Nhà họ Kỳ ở vịnh Tiêu Quảng Đông, cô sống cùng Kỳ Tỉnh phải không.”

Trong tầm mắt cô, người đàn ông cao lớn cách đó không xa đang nhả ra một làn khói trắng, anh cau mày nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trên tay, hình như không quá quen hút thuốc.

Khoảnh khắc tiếp theo, Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, nhìn cô từ phía xa.

Cây dừa đung đưa dữ dội, gió bắt đầu gào thét.

Ánh chớp lóe lên, báo hiệu sấm sét xuất hiện.

Diệp Phục Thu đứng đối diện với Kỳ Tỉnh trong gió, câu từ truyền đến bên tai khiến tim cô ngừng đập.

“Tôi không cho thuê căn nhà đó nữa.”

“Yo, thật ra tôi cũng không đành lòng để một nhà già yếu bệnh tật của các người phải ra đường ngủ.”

Môi cô run lên bần bật, “Ông…… có ý gì……”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đối phương ngả bài thẳng thừng.

“Có người ‘Nhờ’ cô, giúp anh ta làm chút chuyện.”





Để lại một bình luận