Chương 13:【v rồi】- Mới có một chỗ dựa
Như thể đột nhiên gặp vách đá đứt đoạn, tim cô hụt hẫng rơi xuống vực sâu vạn trượng, không thấy đáy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đôi mắt hạnh linh động của Thẩm Viên chợt đờ đẫn, sự bối rối lan khắp chân mày, cô mím môi, nói không trọn câu: “Anh……”
“Anh biết từ khi nào?”
Ánh mắt mềm mại và đau buồn của cô có sức mạnh xuyên thấu lòng người, nhưng lại không thể đâm xuyên qua đôi mắt âm u thâm trầm của Dịch Thận, không dò được cảm xúc thật sự của anh.
Khóe mắt thẳng tắp và sắc bén của Dịch Thận chứa đựng sự thờ ơ, “Ngay từ đầu.”
Ánh mắt hoang mang của Thẩm Viên lại chao đảo.
“Chơi với cô một chút thôi.” Anh quay người lại đối diện với cô, đôi mắt phượng hẹp dài đặc biệt sáng trong đêm: “Câu nói tôi nói với anh trai cô ở sân thi đấu, cô cũng nghe thấy rồi.”
“Anh có ý gì.”
“Tôi không đùa với cậu ta. Cú đấm mà tôi chịu cũng không phải vô duyên vô cớ.” Dịch Thận lại tiến gần thêm một bước, thấy cô vô thức lùi lại, anh tăng thêm vài phần du côn: “Bây giờ chẳng phải cô đang đuổi theo sau lưng tôi sao?”
Ý anh rất rõ ràng, chính là cố ý tiếp cận, trêu chọc cô để trả thù anh hai cô.
Rõ ràng biết cô là Thẩm Viên nhưng không vạch trần, chính là cố ý trêu đùa cô.
Thế nhưng……
Thẩm Viên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của anh, mặc cho khóe mắt mờ đi như sương mù, cô kiên quyết lắc đầu.
“Anh không phải.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Dịch Thận từ từ nhíu mày.
“Nếu anh thật sự muốn trả thù tôi, hoặc là đùa giỡn tôi.” Thẩm Viên luôn có thể tìm thấy sợi dây trắng duy nhất trong mớ hỗn độn mà anh cố ý tạo ra.
“Vừa nãy khi Giả Minh xông về phía tôi, anh căn bản sẽ không bảo vệ tôi ở phía sau.”
“Nếu anh thật sự ghét tôi, hẳn là phải mong nhìn thấy tôi mất mặt, bị người ta bắt nạt.”
Thế nhưng, rõ ràng mới quen nhau trong thời gian ngắn như vậy, anh lại hết lần này đến lần khác che chắn cho cô.
Trực giác mách bảo Thẩm Viên, anh không tệ bạc như lời anh nói.
Dịch Thận đã quá xem thường cô và lẽ ra không nên chọc cô.
Thế giới mà anh tiếp xúc suốt hơn hai mươi năm qua, hoàn toàn không có người như Thẩm Viên. Cô là một tờ giấy trắng kiên cường, nhìn thì có vẻ đơn thuần dễ bắt nạt nhưng khi thực sự cố gắng thay đổi, anh lại phát hiện, ngay cả một người như anh cũng khó mà lay động tâm tính cô.
Không biết là bị chính mình hay bị cô làm tức giận, Dịch Thận bật cười.
Sau khi nụ cười tan biến, là vẻ ác ý lạnh lùng hơn, “Cố tình giả vờ không hiểu à? Nếu thật sự bắt tôi nói lời cay độc, cô sẽ không chịu nổi đâu.”
“Tránh xa tôi ra, Thẩm Viên.”
Mũi Thẩm Viên nhăn lại, cổ họng ngày càng chua chát. Chàng trai trước mặt dường như có sức hấp dẫn chết người từ trong ra ngoài đối với cô, khiến cô khó hiểu lại không cam lòng.
Anh đã bảo vệ cô trước rồi lại đẩy cô ra.
Dịch Thận, rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thấy cô không có ý định nhúc nhích, Dịch Thận nhấn mạnh giọng, cảnh cáo: “Thẩm Viên.”
Thẩm Viên trực tiếp đưa tay đánh vào người anh, phát ra tiếng lộp bộp khe khẽ: “Không được gọi tôi!”
“Không cho anh gọi tôi nữa!” Cô rơi nước mắt, quay người đi về phía đầu hẻm, không hề ngoảnh đầu lại.
Cú đấm của cô không hề có lực, nhưng lại khiến trán anh nhíu chặt hơn.
Sau khi Thẩm Viên đi rất xa, Dịch Thận chậm rãi lùi lại một bước, từ từ cúi đầu im lặng.
Chỉ còn lại bóng dáng cô độc trên nền đất lầy lội.
…………
Khu dân cư mà gia đình Dịch Thận ở nằm sát con phố nhỏ ồn ào nhất của ngõ Lộc Phường. Dưới lầu có một đống quán ăn đêm và quán ăn vỉa hè, ngày nào cũng ồn ào đến tận hai ba giờ sáng mới yên tĩnh.
Vốn dĩ việc ngủ trong tiếng ồn đã trở thành thói quen, nhưng không hiểu sao đêm nay anh lại không thể ngủ được vì những tiếng ồn ào vụn vặt bên ngoài cửa sổ.
Trong cơn buồn ngủ mê man, anh hồi tưởng lại nhiều hình ảnh tưởng chừng đã quên từ lâu.
Trong phòng nhân viên của câu lạc bộ nửa tháng trước, đó không phải là lần đầu tiên anh gặp Thẩm Viên.
Dịch Thận tưởng mình đã quên từ lâu, nhưng khi ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ không vướng bụi trần của cô, ký ức lại tràn về mãnh liệt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ba năm cấp ba, Dịch Thận sống còn tăm tối hơn mấy năm nay, kéo theo áp lực học hành, còn gánh vác những khó khăn trong gia đình gần như có thể đè bẹp người.
Mỗi ngày, anh đều trải qua trong sự mệt mỏi và chạy vạy không thấy hồi kết.
Đó là mùa Đông năm lớp mười hai, anh nhớ rất rõ vì tuyết đã rơi.
Cả thành phố Tân Dương bốc hơi lạnh, mọi nơi đều ẩm ướt. Các học sinh mang cặp sách nặng trịch thở ra hơi trắng đi ra phía ngoài trường, bước chân không đồng đều, anh cũng ở trong số đó.
Dịch Thận không thích ngày tuyết rơi, vì anh không thích cái cảnh tuyết trắng xóa đầy đường bị đế giày, bánh xe cán nát thành nước bùn.
Mây đen mùa Đông sâu thẳm bao phủ thế giới của anh. Lúc đứng ở ngã tư đường chờ đèn giao thông, Dịch Thận tùy ý nghiêng đầu, liếc nhìn về phía không xa, nhưng ánh mắt lại dừng lại ở đó.
Bên cạnh Thẩm Xước, có một cô gái tóc xoăn màu nâu đứng đó, khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh, trông như một con búp bê.
Thẩm Viên mặc một bộ đồ trắng toàn thân, áo khoác lông màu trắng tinh, tất dài cotton trắng bao bọc đôi chân thon thả, đôi bốt sạch sẽ, kẹp tóc đính kim cương lấp lánh ánh sáng nhẹ.
Cô bé nhỏ bé, rõ ràng không phải học sinh cấp ba, ngẩng đầu nhìn Thẩm Xước, cười ngọt ngào khi nói chuyện, như thể hòa quyện với mật ong.
Không biết nói đến chuyện gì, cô ôm cánh tay Thẩm Xước lắc lư, vẻ nũng nịu khi bĩu môi đặc biệt linh động.
Trong ngày Đông mờ mịt, cô đứng ở đó như phát sáng, như bông tuyết mềm mại chưa bị bất kỳ ai vấy bẩn—— Mềm mại, tươi đẹp.
Một con đường, ngăn cách hai thế giới vĩnh viễn không thể giao nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đèn xanh bật sáng, những người xung quanh vội vã đi lại. Anh chậm rãi dời tầm nhìn, quay người, một lần nữa bước vào thế giới bị cán nát thành nước bùn.
Một cái nhìn thoáng qua, anh nhớ suốt 4 năm.
Vì vậy, ngày hôm đó trong phòng nhân viên tối tăm, khi Thẩm Viên kéo rèm ra để lộ mặt, anh lập tức nhớ ra.
Đôi mắt trong veo của Thẩm Viên chứa đầy sự ngây thơ, không sợ bị cảnh cáo mà cố chấp muốn đi đến gần.
Khoảnh khắc cô đưa tay chạm vào anh, Dịch Thận lập tức nhíu mày.
Trận tuyết này, đến khi anh không hề phòng bị.
Chính vì biết cô là ai, Dịch Thận chỉ muốn nhanh chóng đưa cô ra ngoài, nhanh chóng cắt đứt sự giao thoa sai lầm. Vì vậy, khi Thẩm Viên quay đầu hỏi: “Anh? Không đi với tôi sao?”, anh đứng im trong bóng tối không nhúc nhích.
Nhìn cô từng bước đi ra khỏi con hẻm tối, cảm giác căng thẳng trong lòng anh dần dần thả lỏng.
Nhưng ai nào ngờ, giây tiếp theo, tiếng bước chân lách tách lại chạy về.
Thẩm Viên quay trở lại.
Lại một lần nữa xâm nhập vào thế giới của anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cơn mưa phùn làm ướt mái tóc mái của cô, có vài sợi dính lại, càng tăng thêm vẻ đáng thương. Dịch Thận nhìn cô chằm chằm, nhưng đối phương lại phớt lờ sự bài xích của anh.
Sau đó, Dịch Thận nhìn thấy Thẩm Viên quấn chiếc khăn lụa của cô lên cổ tay đang rỉ máu của anh.
Mối quan hệ rối ren, không thể thoát ra hay phân định rõ ràng, được cô mạnh mẽ nối lại.
Anh căng cứng cơ hàm, lòng bồn chồn.
“Ai cần cô?”
Ai biết được con cừu nhỏ này hoàn toàn không sợ anh, lại cười nói: “Rất hợp với anh.”
Dù có bao nhiêu lời cay độc, sau khi ánh mắt ẩm ướt của cô rơi vào mắt anh, đều nghẹn lại trong cổ họng.
Dịch Thận nhìn thấy, có thứ vô hình nào đó đã chệch khỏi quỹ đạo vào lúc này.
Một khi đã sai, sẽ sai càng nhiều hơn.
Nhìn thấy cô đối diện với sự quấy rối của Trương Gia Minh, anh không chút do dự đứng dậy can thiệp, làm đủ mọi chuyện bậy bạ.
Rõ ràng biết vì anh trai cô mà mấy năm nay anh gặp không ít rắc rối, vì cô mà chú họ của anh mất việc, hoàn cảnh của anh càng thêm khốn đốn, nhưng anh vẫn để mặc cho cô tiếp cận.
Mặc cô kéo anh vào lớp học để “sắp đặt”.
Mặc cô bịt miệng anh, vội vàng bịa lời nói dối rồi đỏ mặt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Mặc cô lén nhìn anh, để cô cố gắng hết sức đóng vai “Sinh Yểu” trước mặt anh, chơi đùa cùng cô.
Cô đứng ở đó chính là sự dụ dỗ, dẫn dụ anh hết lần này đến lần khác đứng dậy, đi về phía trung tâm xoáy nước.
Anh còn cảm thấy buồn cười.
Dù có bao nhiêu bất mãn, khi Thẩm Viên nhìn anh bằng đôi mắt cười trong veo đó, đều không có chỗ để trút ra.
Dịch Thận anh, nào đã từng chịu thiệt thòi như thế này.
…………
Hôm nay là lần đầu tiên thấy cô thật sự khóc, khoảnh khắc giọt nước mắt rơi xuống cô đã quay người đi, Dịch Thận không nhìn rõ.
Trong một khoảnh khắc, anh lại cảm thấy tiếc nuối, con mẹ nó cứ như một tên biến thái vậy.
Ngay cả khi nhắm mắt, trong đầu anh vẫn là hình ảnh cô giơ nắm đấm đấm anh, nghẹn ngào đe dọa: “Không cho anh gọi tôi nữa!”
Dưới lầu vẫn còn ồn ào, toàn là tiếng la hét nói khoác của những tên bợm rượu say xỉn.
Dịch Thận từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà vàng vọt, yết hầu anh khẽ động, nở nụ cười.
Lần này ổn rồi.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, anh chống người ngồi dậy. Mùi dầu khói bốc lên từ dưới lầu, lập tức xông vào át đi và nuốt chửng mùi hương thơm mát sau khi tắm gội tràn ngập trong phòng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Dịch Thận nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào chiếc khăn lụa đang nằm trên bàn máy tính. Qua lâu như vậy, anh vẫn cảm thấy trên đó còn lưu lại mùi thơm ngọt ngào của cô gái nhỏ.
Đầu ngón tay thô ráp khẽ động đậy, vẻ mặt anh nhạt đi, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm hơn.
Anh dời tầm mắt, cầm điện thoại lên tìm kiếm số điện thoại, để góp khoản tiền cuối cùng cho ca phẫu thuật tiếp theo của ông nội, chạm vào màn hình và gọi đi.
Hơn mười giây sau đối phương bắt máy, Dịch Thận không khách sáo, trực tiếp nói chuyện chính: “Khoản tiền năm ngoái tôi đầu tư vào quán lẩu của cậu, có thể rút ra trả lại cho tôi không, tôi có việc gấp cần dùng.”
“Hơn một năm nay cậu kiếm được bao nhiêu tôi không cần một xu, sau này cũng không cần quan hệ gì nữa.”
Đối phương rất kinh ngạc: “À? Không phải chứ, cậu có khó khăn gì à, tôi cho cậu vay một khoản không được sao.”
Dịch Thận không hề dao động: “Không cần.”
“Có phải cậu không muốn nợ tiền người khác không. Haiz, anh em với nhau bao nhiêu năm rồi, quán này của tôi có thể kinh doanh tốt như vậy đều nhờ cậu cố vấn đó, một nửa quán là do cậu gầy dựng lên mà.”
“Năm sau còn nói mở chi nhánh nữa, cậu thế này……”
“Tôi cho cậu mượn tiền, cậu trả hay không trả đều được, không cần gấp, chuyện kinh doanh chúng ta tiếp tục hợp tác, cậu thấy sao?”
Thành ý của đối phương gần như bộc lộ hết ra, nhưng vẻ mặt Dịch Thận không hề thay đổi, đợi cậu ấy nói xong, anh quả quyết từ chối: “Tôi nhận lòng tốt của cậu, sau này vẫn là anh em.”
“Tôi chỉ cần tiền vốn, là đủ rồi.”
Đối phương cũng không ngờ anh lại cứng rắn như vậy: “Yo, được rồi……”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Ngày mai tôi sẽ chuyển cho cậu, cậu cũng suy nghĩ thêm đi.”
Cúp điện thoại, phòng ngủ trở lại bầu không khí giằng co giữa sự yên tĩnh bên trong và ồn ào bên ngoài. Dịch Thận kìm nén hơi thở, ném điện thoại sang một bên.
Dựa vào đầu giường, anh nhắm mắt, yết hầu nhô ra bị nén xuống, để lộ vẻ quyến rũ vì mệt mỏi.
Vừa nhắm mắt, khuôn mặt bầu bĩnh, mềm mại nào đó lại ập đến trong đầu, không cách nào xua đi được.
…………
Lần đầu tiên đánh người mà không thấy hả dạ, còn bị anh cả giáo huấn một trận. Thẩm Xước đầy phiền muộn không có chỗ để giải tỏa, buổi tối anh ấy trút hết sức lực trong phòng tập gym.
Khách hàng của phòng tập gym tương đối cao cấp, hầu hết là công tử bột và các sếp. Anh ấy đang đeo tai nghe chạy bộ thì có người tiến lại gần.
Thẩm Xước thấy người anh em hay chơi cùng bước đến, còn ra hiệu bảo anh ấy muốn nói vài câu.
Anh ấy tháo tai nghe ra, thở hổn hển: “Hả? Cậu sao thế.”
“Ôi, sao hôm nay nói chuyện thở dốc vậy.” Chàng trai nói đùa, đặt tay lên tay vịn máy chạy bộ, nói: “Hôm nay tôi đến khu phố Xuân Phúc, cậu đoán xem tôi gặp ai?”
“Tôi cũng không biết có phải tôi nhìn nhầm không.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Sao tôi thấy em gái cậu và một thằng con trai đi cùng nhau, cậu có biết chuyện này không?”
“Hơn nữa thằng con trai đó, hình như là cái họ gì mà cậu hay mắng ấy nhỉ, họ Dịch à?”