Chương 12: Vòng tay -【Tôi xuất phát đây.】

Đáng tiếc, ngày đầu đi làm cũng không thể đi ké xe sếp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hiện đang là lúc bệnh cúm mùa hoành hành, Trì Dật Nhiên mang virus về lây cho anh trai, còn bản thân vẫn tung tăng đến trường. Khiến tối đó Trì Nghiễn Hành bị sốt.

Trước bữa ăn chiều, Trình Diên hỏi anh: “À này, anh muốn ăn gì để tôi bảo dì Dương làm.”

Trì Nghiễn Hành đang cầm máy tính bảng đọc tài liệu, nghe vậy thì ngẩng đầu hỏi lại: “Hỏi tôi à?”

Trong phòng khách chỉ có hai người họ, mà trời thì còn sớm nên chưa đến giờ ma quỷ xuất hiện. Bây giờ Trình Diên cũng không để bụng vì cô đã quen với giọng điệu thích gây sự của anh.

Anh nói: “Tùy đi, em cứ xem mà chọn.”

“Thế ông bà nội có muốn ăn gì không?”

Trì Nghiễn Hành nhướng mi mắt lên, “Tối nay ông bà đi rồi.”

“Tối nay?” Trình Diên ngạc nhiên hỏi, “Không phải ở một tuần sao?”

Đúng lúc này, bà nội vừa đi từ trên lầu xuống, vẫy tay gọi Trình Diên, cười nói: “Tiểu Diên, cháu qua đây một lát, lấy chút đồ với bà nội nào.”

“Dạ bà nội, cháu đến ngay.”

Cô dìu bà nội lên lầu hai, đỡ bà cụ vào phòng ngủ. Khi bà ấy ngồi xuống giường thì vẫn nắm lấy tay cô rồi lấy ra một chiếc vòng phỉ thúy bán trong suốt từ trong hộp gỗ.

“Lần đầu gặp mặt, bà nội cũng chưa chuẩn bị quà gì tử tế cho cháu. Cháu đeo chiếc vòng này đi, nếu thích thì bà nội lại mua thêm cho cháu.”

Trình Diên không hiểu giá trị của phỉ thúy, nhưng cô thấy vòng tay này màu sắc bán trong suốt, tròn trịa bóng loáng, nhìn là biết giá trị không nhỏ.

Cô liên tục xua tay từ chối: “Bà nội, cái này quá quý giá, cháu không nhận được đâu.”

Bà nội không nói không rằng kéo tay cô lại rồi đeo vòng vào.

“Ngoan nào, da cháu trắng đeo chiếc vòng này sẽ đẹp lắm. Con gái mà không có món trang sức nào trên người, sao coi được? Bà nội có tiền nên cháu đừng bận tâm.”

Bà cụ đã khăng khăng như vậy nên Trình Diên chỉ đành nói: “Cảm ơn bà nội.”

“Cháu còn trẻ, hai đứa vừa kết hôn mà thằng nhóc đó đã ra nước ngoài mấy năm, bà sợ cháu tủi thân. Lần này quay về, bà với ông nội định ở lại Kinh Thị thêm một thời gian, cháu có thời gian thì đến nhà cũ ở phía Nam thành phố ăn cơm nhé.”

Cô cười đáp: “Cháu không sao đâu bà nội, bà đừng lo cho cháu, cháu ở trường tốt lắm.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Bà biết cháu hiểu chuyện,” Bà ấy vuốt tóc Trình Diên, chứa chan tình yêu thương nhìn người trước mắt, không biết có phải do nhớ lại chuyện cũ năm xưa hay không mà khóe mắt bà ấy bất giác hơi ửng đỏ, “Mẹ của Nghiễn Hành cũng là người dịu dàng như vậy, còn tốt biết bao.”

Trình Diên đang nghĩ xem nên an ủi người khác thế nào thì lại nghe bà nội lên tiếng: “Tiếc thật, bố mẹ thằng bé mất sớm, mấy năm nay thằng bé chỉ sống một mình, bà nội thấy mà xót xa, may thay đã có cháu rồi.”

Trình Diên sửng sốt, thảo nào Trì Nghiễn Hành chưa bao giờ nhắc đến bố mẹ, kết hôn lâu như vậy mà người lớn hai nhà cũng chưa từng gặp mặt. Ban đầu cô tưởng nhà người ta giàu sang nên coi thường nhà nghèo như nhà cô, không ngờ bố mẹ anh đã qua đời.

Nghĩ đến những suy đoán bừa trước đây, cô hổ thẹn không chịu nổi, nhất thời cũng không biết nói gì mới phải.

“Nếu bố mẹ thằng bé còn sống, chắc chắn thấy cháu cũng sẽ yêu thích.”

Bà Đường Lam Phương – bà nội nhà họ Trì đã ngoài 80 tuổi, tóc đã bạc trắng cả đầu. Thời trẻ, chồng bà ấy sống nhiều năm trong quân đội, một mình bà ấy quán xuyến gia nghiệp, cô đơn vất vả nửa đời người. Khi về già lại phải chịu nỗi đau mất con, nửa đời bà ấy đã trải qua bao chuyện vui buồn nên giờ gần như là dồn hết tâm huyết vào con cháu.

Bà ấy lẩm bẩm: “Tiếc là đã rời đi quá sớm.”

“Nếu mẹ thằng bé còn sống, chắc chắn cũng sẽ rất thích cháu.” Mắt bà cụ như chứa ánh sáng, mắt cười như có hoa nở, khóe miệng cong lên, “Bà nội tặng chiếc vòng này cho cháu thay mẹ thằng bé.”

Đột nhiên sống mũi cô hơi cay.

Trình Diên dang tay ôm lấy bà nội, nhẹ nhàng vỗ lưng bà ấy, an ủi: “Không sao đâu bà nội, đừng đau lòng nữa, có cháu ở đây rồi.”

Hai bà cháu trò chuyện rất lâu, mãi đến khi Trì Nghiễn Hành lên lầu thúc giục rằng trời không còn sớm nữa, Trình Diên mới dìu bà cụ xuống lầu.

Trước khi đi, ông nội kéo hành lý, đeo balo trên vai, còn đôi tay bà nội thì trống không, bà cụ mặc váy dài màu nâu phối với áo khoác len, vừa thanh lịch lại vừa xinh đẹp.

“Ông bà đi đây, hai đứa ở lại mạnh giỏi nhé. Đặc biệt là cháu đấy, kiềm chế tính nết lại, đừng có mà bắt nạt người ta.”

Bà nội đứng ở cửa, không yên tâm mà dạy bảo Trì Nghiễn Hành.

“Cháu biết rồi, khi nào thấy biểu hiện của cháu không tốt, bà cứ gọi một cuộc điện thoại thôi, cháu đến nhà cũ chịu đòn ngay.” Anh huyên thuyên với bà cụ.

Bà nội vịn cánh cửa, vẫn không quên quay đầu lại dặn dò: “Được, cháu mà dám gây chuyện thì nhất định bà không tha đâu nhé. À, bà đặt tổ yến, bong bóng cá và cả nhân sâm đấy, vài hôm nữa sẽ gửi đến, trong nhà không có chút đồ bổ nào thì sống kiểu gì?”

Trì Nghiễn Hành vâng lời, đáp “Vâng, tất cả nghe bà hết, nhất định sẽ bồi bổ thật tốt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tiễn hai người lớn rời đi, cửa lớn vừa đóng lại trong nhà bỗng chốc trống vắng, tịch mịch hẳn.

Trình Diên chợt cảm thấy, ở trước mặt người lớn anh cũng không phải Tổng giám đốc lạnh lùng sát phạt quyết đoán, mà càng khớp với hình ảnh một cậu bé trong tưởng tượng của cô—— Một người cháu hay ba hoa và nhận được sự yêu mến từ mọi người.

Trì Nghiễn Hành không quay lại phòng làm việc, cứ thế đặt mông ngồi xuống sofa xoa mi tâm, dường như rất mệt mỏi.

Cô bước tới, lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Trông sắc mặt không được tốt lắm.”

Chàng trai dựa vào sofa, cô đứng trước mặt, mặc một chiếc váy liền thân màu hồng cộc tay, Trì Nghiễn Hành lười biếng ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt đã thấy chiếc vòng trên cổ tay cô.

“Vòng đẹp đấy.”

Cô vội cúi đầu nhìn xuống cổ tay, “Là bà nội cho tôi.”

Cô tháo ra đưa đến trước mặt anh, nói với vẻ chột dạ: “Tuy tôi không hiểu nhưng cái này trông rất đắt, hơn nữa…… bà nội nói rằng đây là đồ của mẹ anh, tôi nghĩ có lẽ đưa anh bảo quản thì sẽ tốt hơn.”

Đó đúng là món đồ mẹ anh đã đeo nhiều năm.

Trì Nghiễn Hành đưa tay ra nhận lấy rồi lặng lẽ ngắm nghía, nhớ đến chủ nhân trước của chiếc vòng, xinh đẹp dịu dàng, lúc cười sẽ có lúm đồng tiền nhàn nhạt ở khóe miệng, giống với cô gái mặc váy dài trước mặt anh.

Sau khi vật về với chủ cũ, Trình Diên vừa định lên lầu thì cổ tay bỗng bị một sức lực nóng bỏng kéo lại, cô bị người ta giữ chặt.

Lúc cô xoay người lại, Trì Nghiễn Hành đã đứng dậy, anh cúi đầu, hàng mi dài đen nhánh như phủ một lớp bóng mờ xuống mặt. Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng và cẩn thận đeo chiếc vòng về lại cổ tay cô.

“Nếu đã cho em rồi thì cứ đeo cho tốt”, anh nói, “Nếu mẹ tôi ở đây, chắc chắn cũng bằng lòng đưa chiếc vòng cho em.”

Anh nhanh chóng buông tay nhưng cảm giác nóng rực trên tay Trình Diên vẫn chưa biến mất.

Cô hỏi: “Anh cảm thấy không khỏe sao?”

Giọng anh hơi khàn, lười biếng nói: “Ừhm, tôi lên phòng làm việc xử lý chút việc, em nghỉ ngơi sớm đi.”

Đến tối Trình Diên ngồi viết luận văn trên giường, dựa vào đầu giường viết được hơn nửa tiếng thì cô bắt đầu thấy đau lưng mỏi gối, nằm một lúc lại chuyển sang ngồi, kiểu nào cũng không thoải mái.

Cô xuống lầu rót cốc nước, vừa hay gặp Trì Nghiễn Hành cầm chai rượu vang đỏ đi ra. Anh chủ động bắt chuyện: “Tỉnh rượu rồi, muốn thử không?”

Trình Diên lắc đầu, tửu lượng của cô bình thường, nếu uống nhiều sẽ dễ mất trí nhớ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nửa tiếng sau, dưới lời mời của Trì Nghiễn Hành, Trình Diên đến phòng làm việc của anh viết luận văn.

Nhờ chiếc bàn sách đôi cực rộng lớn, hai người ngồi cạnh nhau xem máy tính, Trì Nghiễn Hành đang kiểm tra đơn xin dự án bên Châu Âu, còn Trình Diên viết luận văn tốt nghiệp đại học. Bên cạnh tay anh là chai rượu vang đỏ Romanée – Conti, còn cô cầm ly trà sữa trân châu vị Strawberry Boba cỡ lớn 10 tệ ít đá thêm trân châu, bầu không khí hài hòa tốt đẹp.

Trình Diên đã làm ở bộ phận dịch thuật của Lam Dịch được nửa năm, lúc thực tập cô thường xuyên rủ chị HR đi ăn cơm, tình cảm giữa hai người không tệ. Sáng nay chị HR gọi điện hỏi cô rằng có ý định chuyển sang bộ phận khác không.

HR băn khoăn cũng đúng, trải qua chuyện của Phương Vân, chắc hẳn lời đồn đại trong bộ phận đã lan truyền khắp nơi nên sợ cô quay lại sẽ bị người ta coi thường.

Dù vậy sau khi ngẫm nghĩ, Trình Diên vẫn quyết định ở lại bộ phận dịch thuật.

Mấy chị lớn trong bộ phận đều rất quan tâm đến cô, hơn nữa công việc trong bộ phận dịch thuật đơn giản, chỉ cần hoàn thành bản dịch được giao đúng hạn là xong, không có nhiều việc vặt vãnh như họp hành và chỉ tiêu.

Sáng sớm hôm sau, Trình Diên thức dậy thì nhận được tin nhắn wechat của Trì Nghiễn Hành.

【Hôm nay tôi không đến công ty, bảo Dương Hạo đến đón em.】

Cô trả lời bằng một nhãn dán “Cảm ơn sếp” rồi dậy rửa mặt.

Anh nhường phòng ngủ chính cho cô, còn mình ngủ ở phòng khách, không biết có phải tối qua bị bệnh chưa khỏi hẳn hay không, mà sáng nay yên ắng không có tiếng động.

Tám giờ Dương Hạo lái xe đến cổng biệt thự, Trình Diên thay một chiếc váy đuôi cá màu trắng, kết hợp với áo sơ mi xanh nhạt, lại trang điểm nhẹ nhàng. Trước khi đi còn nhắn tin cho Trì Nghiễn Hành rồi vội vã ra ngoài.

Trì Nghiễn Hành dựa vào đầu giường, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Trình Diên. 【Tôi xuất phát đây.】

Khoảng nửa tiếng sau, Dương Hạo gọi điện thoại cho sếp: “Sếp Trì, tôi đã đưa cô Trình đến nơi.”

Trì Nghiễn Hành “Ừh” khẽ.

“Nhưng mà cô ấy cứ nhất quyết muốn xuống xe ở trạm tàu điện ngầm nên tôi đành phải để cô ấy xuống ở cửa tàu điện ngầm.”

“Được, tôi biết rồi.”

Tám rưỡi sáng, Trình Diên vào cửa ga tàu điện ngầm theo dòng người, cô cố ý tìm kiếm quanh quẩn trong toa xe rồi “Tình cờ” gặp Hiểu Hiểu ở đây.

Trước đây khi còn ở trường, tuyến đường đi học của cô và Tăng Hiểu Hiểu gần như giống hệt nhau, vậy nên hai người dứt khoát hẹn gặp nhau ở một toa nào đó trên tàu điện ngầm.

“Chị Hiểu Hiểu, đây nè!”

Hiểu Hiểu thấy cô thì mắt sáng lên: “Trùng hợp vậy sao, lại gặp em ở đây.”

Mắt mày Trình Diên khẽ cong lên, cười nói: “Đúng nha, trùng hợp quá đi mất.”

“Hôm nay nghe Tiểu Giai bên phía HR nói em đến báo danh, không ngờ chị gặp được em thật, cà phê cho em đây.”

Cô nhận lấy cà phê: “Cảm ơn chị Hiểu Hiểu, em có mang chút chocolate cho mọi người, đây là phần cho chị.”

“Ăn chocolate sao, trời ơi em không biết dạo này chị béo lên mấy cân lận đâu. Còn em mới mấy ngày không gặp lại gầy đi rồi phải không?”

“Còn không phải sao, suýt thất nghiệp ở nhà mà, khiến tóc em rụng quá trời nè.” Trình Diên nói đùa với cô ấy.

Thừa dịp đang ngồi tàu điện ngầm, cô dè dặt hỏi: “Có phải bộ phận của chúng ta có chút thay đổi không?”

“Em nói quản lý Phương à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hiểu Hiểu đảo mắt khinh thường: “Ngứa mắt với cô ta từ lâu, ỷ vào làm lâu năm mà coi thường người mới. Lần trước chị có nói với em đấy, thực tập sinh trước kia bị cô ta chọc tức bỏ đi, cho nên nha, lần này sếp Trì về xem như đã trừ hại cho dân.”

“À, em vẫn chưa biết sếp Trì nhỉ?” Hiểu Hiểu lại nói một mình, “Tuần trước Lam Dịch mới thay sếp lớn, hôm đó anh ấy đột ngột đến bộ phận chúng ta, không phải nói phét chứ, mấy cô em trong bộ phận đều chạy đến ngắm trộm anh ấy đấy. Người đâu mà vừa cao ráo đẹp trai, chân lại dài miên man làm chị lóa cả mắt, suýt nữa chị còn tưởng là minh tinh nào đó đến càn quét tòa nhà đấy!”

“Đúng là mẫu người lý tưởng, lúc đi ngang Lucy ở quầy lễ tân còn nói một câu vất vả rồi, kết quả khiến Lucy đỏ mặt suốt buổi chiều, chị cười gần chết!”

Trình Diên chỉ cười không nói, lặng lẽ cúi đầu.

Sau khi đến công ty, HR đưa cô đến cửa rồi đi làm việc ngay, “Trước tiên cứ chờ ở đây, lát nữa quản lý Lâm sẽ đến.”

Quản lý Lâm tên là Lâm Hồng, là quản lý mới nhảy dù đến bộ phận Dịch thuật sau khi Phương Vân từ chức, nghe nói là người do đích thân Trì Nghiễn Hành sắp xếp.

Không lâu sau, Lâm Hồng đi đến trên đôi giày cao gót.

“Trình Diên phải không?”

“Vâng, là tôi.” Cô bước lên chào hỏi “Quản lý Lâm.”

“Được rồi, cô theo tôi đến đây một lát, phòng họp số ba.”

Cộp cộp cộp, sau một trận gió thổi qua, quản lý Lâm lại rời đi trên đôi giày cao gót.

“Thư ký Dương đã đánh tiếng với tôi rồi,” Lâm Hồng ngồi xuống, nháy mắt với cô, “Mối quan hệ của cô với sếp Trì, cần giữ bí mật không?”

Trình Diên không ngờ Trì Nghiễn Hành lại nói thẳng ra như thế, cô xấu hổ khép hai tay lại, “Xin chị nhất định phải giữ bí mật giúp tôi, cảm ơn.”

Quản lý Lâm đeo một cặp kính gọng vàng, bước đi như có gió, nói chuyện ngắn gọn dứt khoát, “Không sao, nhưng tôi phải nói rõ trước, dù cô với sếp Trì có mối quan hệ kia thì vẫn phải hoàn thành đúng hạn những nhiệm vụ của bộ phận dịch thuật chúng ta nhé. Chuyện này không có vấn đề gì chứ?”

Cô vội trả lời: “Quản lý Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.”

“Được, cô chờ một chút, chờ Ian đến rồi tôi sẽ nói chuyện với hai người.”

Hai phút sau, một chàng trai cao ráo mặc áo hoodie màu xám, có gương mặt sắc sảo và mái tóc xoăn bước vào.

Quản lý Lâm giới thiệu: “Đây là Ian, người mới đến bộ phận của chúng ta ngày hôm qua,” cô ấy quay sang chàng trai nói: “Ian, đây là Yara, thực tập sinh xinh đẹp của chúng ta, cũng là tiền bối của cậu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chàng trai vừa nhìn đã biết là người khéo ăn khéo nói, cười nói: “Chào chị Yara, tôi là Từ Diệu Ngôn, tên tiếng Anh là Ian, sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn.”

Trình Diên lịch sự đáp lại: “Chào cậu, gọi tôi là Trình Diên cũng được.”

Hai thực tập sinh duy nhất của bộ phận đã đến đủ, quản lý Lâm bắt đầu nói chuyện chính.

“Nếu Phương Vân đã đi thì chuyện của cô ta tôi cũng sẽ không nói nhiều, trước đây phần lớn nhiệm vụ cô ta giao cho thực tập sinh đều là những công việc lặp đi lặp lại mang tính chất máy móc, không gian phát triển cũng rất hạn chế,” cô ấy lật giở tài liệu, “Mỗi tuần dịch 8 nghìn chữ, hai người thấy sao?”

Nhờ những yêu cầu nghiêm khắc của cô Hình mà từ năm Ba đại học cô đã bắt đầu dịch 10 nghìn chữ mỗi tuần, với cô mà nói thì đây không phải chuyện khó.

“Được quản lý Lâm, tôi không thành vấn đề.”

Ian thấy cô gật đầu thì cũng nói theo: “Nếu chị Yara không có vấn đề gì thì tôi cũng không.”

Lâm Hồng hài lòng gật đầu.

“Hai người đều là sinh viên của các trường đại học hàng đầu trong và ngoài nước, cũng là nhân tài mà Lam Dịch chúng tôi hoan nghênh. Sau này chúng ta cùng nhau cố gắng, có khó khăn gì đều có thể tìm mentor phù hợp. Vậy hôm nay chúng ta cứ tạm thời như vậy trước nhé?”

Trở lại chỗ ngồi quen thuộc, Trình Diên thở phào một hơi, cô đặt túi xuống bắt đầu viết ghi chú kế hoạch cho ngày hôm nay rồi bắt tay vào làm việc.

Thời gian trôi nhanh đến chiều, mắt thấy sắp tan làm, Trình Diên bắt đầu suy tư đến một vấn đề nghiêm trọng.

Ông bà nội không ở đây, vậy có nghĩa là cô có thể quay về trường sống, nhưng không biết sức khỏe của vị đại thần trong biệt thự kia thế nào rồi.

Trên cổ tay cô vẫn còn đeo chiếc vòng ấy, không hiểu sao lại nhớ đến tối qua. Ánh đèn chỗ sáng chỗ tối, vừa vặn anh ngồi trong một góc bóng tối, bóng lưng nhuốm vẻ cô đơn, rõ ràng không hề uống rượu nhưng Trình Diên lại cảm thấy mơ màng như say.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có tin nhắn trên điện thoại, cô lén lút mở màn hình lên.

Trì Nghiễn Hành:【Mấy giờ tan làm? Bảo Dương Hạo đến đón em.】

Thôi được rồi, làm Tổng giám đốc mà ngay cả mấy giờ tan làm cũng không biết.

Hiểu Hiểu duỗi eo, đi đến bên cạnh cô rồi gõ lên ghế, “Yara, chiều nay cùng về nhé?”

Trình Diên đang mải xem tin nhắn, giật mình suýt đánh rơi điện thoại, lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi chị Hiểu Hiểu, chiều nay em không về cùng chị được, em có chút việc, không đi tàu điện ngầm.”

Hiểu Hiểu thoải mái nói: “Vậy thì thôi, không sao, ơ nhưng không phải em ở trường à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô do dự một chút rồi mới lên tiếng: “Phải, nhưng bạn trai em bị ốm, em phải đi chăm sóc.”





Để lại một bình luận