Đứa trẻ khóc lóc mới có kẹo ăn, câu nói này được thể hiện ở Nghê Dạng theo một cách thức khác.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Trước khi mẹ cô qua đời, tuy rằng tính tình của cô có hơi kiêu căng nhưng trước giờ chưa từng khiêu khích hay làm trái ý bố mẹ. Nghê Dạng lúc ấy vẫn là áo bông nhỏ tri kỷ của Nghê Nhạc Minh.
Sau đó Nghê Nhạc Minh muốn cưới Chu Lan Tâm về, cô khóc lóc nói không muốn người khác làm mẹ mình. Nghê Nhạc Minh vừa dỗ dành cô vừa vừa tuyên bố với bên ngoài sự tồn tại của vợ mới, khiến sự tình trở thành chuyện đã định.
Có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, hồi trước cô chỉ cần làm nũng với bố là có thể đạt được điều mong muốn, nhưng dưới sự dẫn dắt bằng lời của Chu Lan Tâm thì chiêu này cũng dần mất tác dụng. Cho đến một lần Nghê Dạng làm loạn ở nhà, sự bộc phát ngắn ngủi khiến hai người hoảng sợ, bọn họ sợ cô làm ầm ĩ nên đồng ý mọi yêu cầu của cô.
Từ đó về sau tính cách của Nghê Dạng càng khó chiều.
Cô che mắt Hứa Văn Châu lại, chỉ sợ anh sẽ lựa chọn nghe theo lời của Chu Lan Tâm. Nhưng lại không muốn để người khác nhìn thấu lòng mình cho nên cô mới giả vờ hung dữ: “Không cho nhìn.”
Hứa Văn Châu bất động, kiên định lựa chọn đứng bên cạnh cô: “Không nhìn.”
Bị hai đứa trẻ không nghe lời, Chu Lan Tâm có hơi mất mặt nhưng đang ở nơi công cộng, bà ấy còn phải ra vẻ hoà nhã: “Nếu đã thế thì chú Minh đưa Hứa Văn Châu về trước đi.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Bãi đỗ xe ngầm ở bệnh viện.
Chú Minh mở cửa ghế sau, Nghê Dạng theo thói quen ngồi vào, để lại Hứa Văn Châu ở phía sau do dự đảo mắt tới lui giữa ghế phó lái và ghế sau , cho đến khi Nghê Dạng nghiêng đầu nhìn anh: “Sao còn chưa lên?”
Hứa Văn Châu chần chừ giây lát rồi ngồi ở ghế sau với Nghê Dạng.
Bởi vì dưới vai phải bị thương nên anh chỉ đành ngồi nghiêng về bên trái, trong tầm mắt đều là Nghê Dạng.
Chàng trai không dám nhìn thẳng, hàng mi đen dày cụp xuống, ở cùng trong một không gian hẹp khiến hơi thở cũng trở nên không thông suốt.
“Nhà cậu ở đâu?”
“……”
Không nghe được câu trả lời, Nghê Dạng quay đầu sang gọi: “Hứa Văn Châu?”
Hứa Văn Châu hoàn hồn: “Khu, tiểu khu Hi Hoa.”
Nghe có vẻ hơi quen nên cô tìm kiếm trên bản đồ thì phát hiện tiểu khu Hi Hoa cách nhà họ Nghê không xa, rất tiện đường.
Nghê Dạng chú ý đến tư thế ngồi kỳ quái của anh, nhớ đến vết thương được băng bó bên dưới áo sơ mi: “Cậu về nhà thế này, người nhà hỏi thì làm sao?”
“Đau lòng.” Đây chắc chắn là phản ứng đầu tiên của bà nội.
Nghê Dạng ngẩn ra.
Nếu nhớ không nhầm thì lần trước Nghê Nhạc Minh từng nhắc đến Hứa Văn Châu và bà nội nương tựa lẫn nhau mà sống, khả năng suy nghĩ của Hứa Văn Châu thật sự không giống một học bá chút nào, nhưng cũng cho thấy quan hệ giữa Hứa Văn Châu và người nhà rất tốt.
Cô hỏi lại lần nữa: “Ý tôi là, vì tôi mà cậu bị thương, có cần tôi làm gì không?”
Hứa Văn Châu ngạc nhiên, thấp giọng đáp: “Cậu đã, rất tốt rồi.”
Ban đầu khi mẹ anh bị bệnh, Hứa Văn Châu bé nhỏ cùng với bà nội bôn ba khắp nơi, trước giờ chưa từng biết cảm giác được người khác chăm sóc là thế nào. Hôm nay Nghê Dạng luôn túc trực bên anh, vậy là đủ rồi.
Trong cùng một chiếc xe, hai người đều có tâm trạng khác nhau. Đoạn đường sau đó đều im lặng cho đến khi Hứa Văn Châu xuống xe rời đi.
Tối nay Nghê Dạng ngủ không ngon, vừa nhắm mắt là cô sẽ mơ đến cảnh tượng chàng trai lao đến bảo vệ cô trong vòng tay, khiến tim đập loạn xạ.
Ngày hôm sau, Hứa Văn Châu không đến lớp, mọi người đều nhìn vào vị trí trống kia mà cảm thấy tò mò, lớp trưởng nói Hứa Văn Châu xin nghỉ bệnh.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Không phải hôm qua vẫn khoẻ lắm sao? Bệnh gì vậy?”
“Bớt nghe ngóng chuyện riêng của người ta đi.”
Bạn học xung quanh hỏi mấy câu đều không nhận được câu trả lời nên cũng im lặng.
Nghê Dạng nhíu mày nhìn chằm chằm vị trí trống bên cạnh, vết thương của anh trở nặng rồi sao? Sao ngay cả đi học cũng không đi nổi.
Quan trọng là Hứa Văn Châu cũng không dùng điện thoại, muốn nghe ngóng tình hình từ xa cũng không được.
Nghê Dạng nhìn chồng sách bên cạnh im lặng suy nghĩ, lúc sắp vào học cô giơ tay xuyên qua bàn học của Hứa Văn Châu, gõ gõ một cái bàn khác: “Bạn gì nhỉ.”
Bạn nam ngẩng đầu lên: “Tôi, tôi tên Trương Hâm.”
Nghê Dạng ngạc nhiên hỏi: “Cậu cũng cà lăm sao?”
“Không không, không phải.” Chỉ là lần đầu tiên hot girl chủ động nói chuyện với cậu ấy nên cậu ấy rất căng thẳng.
“Được rồi.” Nghê Dạng không có hứng thú nghe cậu ta giải thích, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu giúp tôi một việc.”
Trương Hâm gật đầu, nuốt nước bọt: “Cậu nói đi.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng trực tiếp ném sách giáo khoa của Hứa Văn Châu sang: “Chép bài, lát nữa giáo viên giảng cái gì thì cậu chép cái đó.”
Trương Hâm đơ ra: “Hả?”
Không đợi cậu ta trả lời, Nghê Dạng đã cân nhắc đến vấn đề tiếp theo: “À đúng rồi, chữ viết của cậu thế nào?”
“Cũng, cũng được?” Trương Hâm đưa vở bài tập mình viết thường ngày cho cô xem, thấy Nghê Dạng nhìn lướt từ trên xuống một lượt sau đó nhíu mày.
Lúc Trương Hâm đang thấp thỏm không yên thì cuối cùng Nghê Dạng cũng trả vở lại cho cậu ta: “Cũng được, cậu viết đi.”
Tuy là thua xa chữ của Hứa Văn Châu nhưng ít nhất cũng không tính là xấu.
Trong giờ học Trương Hâm ngờ ngợ lật trang đầu ra xem, trên đó viết tên của Hứa Văn Châu, đúng vậy. Nhưng tại sao Nghê Dạng lại bảo cậu ta viết bài giúp Hứa Văn Châu? Quan hệ của hai người tốt đến vậy từ bao giờ……
Hứa Văn Châu rõ ràng nên sống ở một góc tối như cậu ta.
Buổi chiều khi tan học Trình Thuỵ Tuyết mời cô cùng đi hát karaoke, Nghê Dạng nói ‘Có việc’ để từ chối cô ấy.
Thật ra cô không có việc gì, chỉ là không muốn tham gia mấy hoạt động giải trí đó mà thôi. Nghê Dạng đeo balo bằng một vai thong thả bước đi trên sân trường. Đột nhiên có người hô lên ‘Trời mưa’, cô ngẩng đầu nhìn lên thì một giọt nước mưa rơi xuống ngay mặt.
Dạo này thời tiết thay đổi thất thường, trời mưa đột ngột, Nghê Dạng không mang theo dù nhưng có tài xế riêng đưa đón nên hoàn toàn không phải lo sẽ bị ướt mưa.
Đường về nhà chỉ mấy km, không hề xa nhưng có điều trên đường hơi kẹt xe. Nghê Dạng ngồi dựa vào lưng ghế rồi rút sổ phác hoạ trong balo ra, tuỳ tiện vẽ mấy nét.
Tiếng ngòi bút ‘Xoẹt xoẹt xoẹt’, trên trang giấy trắng nhanh chóng hiện ra cảnh mưa mơ hồ, nhưng hôm nay cô vẽ hơi lộn xộn, rõ ràng có chút nóng vội.
“Chú Minh, nếu vết thương không xử lý tốt thì sẽ trở nên nghiêm trọng đúng không?”
“Đương nhiên rồi.”
Nghe được đáp án cô cảm thấy buồn cười, rốt cuộc cô đang hỏi nhảm nhí gì thế này, vết thương không được xử lý tốt thì tất nhiên sẽ trở nặng rồi.
Đây cũng chính là điều cô đang lo lắng.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Rõ ràng hôm qua Hứa Văn Châu còn muốn làm bài tập, không hề có ý muốn xin nghỉ học. Anh thích học, nếu không phải tình huống bắt buộc thì chắc chắn sẽ không dễ dàng xin nghỉ.
Trừ khi……vết thương trở nặng rồi.
Đến khúc cua, chiếc xe hơi vốn nên lái về hướng nhà họ Nghê lại chuyển làn đường, lái đến gần tiểu khu Hi Hoa rồi dừng ở chỗ hôm qua đưa Hứa Văn Châu về nhà.
“Cô chủ, cháu muốn đi tìm Hứa Văn Châu à?”
“Hôm nay cậu ấy không đi học.” Nghê Dạng hỏi một đằng trả lời một nẻo, mục đích thì rất rõ ràng.
Đến cả chú Minh cũng không nhịn được mà suy đoán: “Chẳng lẽ vết thương nặng hơn rồi?”
Nghê Dạng lắc đầu: “Cháu không biết.”
Bởi vì hoàn toàn không biết tình hình hiện tại của Hứa Văn Châu nên cô mới bảo chú Minh lái xe đến đây.
“Vậy cô chủ biết nhà cậu ấy ở tầng mấy không?”
“Cháu không biết.”
Nghê Dạng đẩy mở cửa xe, đây là lần đầu tiên cô đi đến con đường này.
Khu này không còn mới nữa, các tiện ích giải trí cũng rất ít, bảo vệ ngồi trong phòng trực gà gật, thậm chí còn không biết có người đến.
Chú Minh thấy Nghê Dạng đứng bất động trước cổng: “Cô chủ có muốn vào không?”
Thói xấu khó chiều của Nghê Dạng lại bắt đầu rồi, không nói vào cũng không nói là không vào.
Lúc này một bà cụ đi qua trực tiếp kéo mở cổng chính thì họ mới biết hệ thống khoá bị hỏng rồi, cổng chính chỉ là đồ trang trí mà thôi.
“Hai người có chuyện gì không?” Bà cụ tay đang xách giỏ rau nhưng vẫn tốt bụng hỏi han.
“Chúng cháu muốn tìm người, bà có quen Hứa Văn Châu không ạ?” Có người chủ động mở miệng phá vỡ sự im lặng nên Nghê Dạng cũng đi thẳng vào vấn đề luôn.
Bà cụ tỏ ra kinh ngạc: “Hai người tìm Hứa Văn Châu có chuyện gì?”
Nghê Dạng dè dặt đáp: “Cháu là bạn học của cậu ấy, nghe tin cậu ấy bị thương nên đến thăm.”
Bà cụ hiểu ra, lúc này mới thừa nhận: “À à, Hứa Văn Châu là cháu nội bà.”
Thật trùng hợp.
Nghê Dạng cũng không ngờ một bà cụ tình cờ gặp gỡ lại chính là bà nội của Hứa Văn Châu, bà cụ lọm khọm chầm chậm dẫn họ lên lầu: “Chỗ chúng ta không lắp thang máy, cầu thang hơi hẹp, hai người đi cẩn thận.”
Tay vịn cầu thang cũng đã rỉ sét, Nghê Dạng không dám đưa tay ra vịn, chú Minh đi phía sau để bảo vệ cô.
Bà cụ lấy chìa khoá ra mở cửa, Nghê Dạng mơ hồ nhìn thấy trong phòng hơi tối, cho dù đang là ban ngày nhưng mặt trời cũng không chiếu đến chỗ này.
Bà cụ bật đèn phòng khách: “Châu Châu, bạn cháu tới này.”
Một chuỗi tiếng bước chân vang lên, Hứa Văn Châu cởi trần đi ra từ trong phòng thì chạm mặt Nghê Dạng.
Vừa nãy ở trong phòng anh không nghe rõ lời bà nội nói, chỉ nghĩ là bà nội đang gọi cho nên anh mới đi thẳng ra như vậy.
“Hi, Hứa Văn Châu.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng đột nhiên xuất hiện trong nhà anh, không chỉ nhìn anh chằm chằm mà còn bình tĩnh chào anh như thế, gặp ma thật rồi.
Hứa Văn Châu quay người trở về phòng đóng cửa cái “Đùng”, động tác liền mạch dứt khoát.
Bà nội Hứa không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả nên bước đến gõ cửa phòng cháu nội: “Châu Châu, cháu……”
Chẳng bao lâu sau cửa phòng lại mở ra lần nữa, Hứa Văn Châu vơ bừa một cái áo khoác mặc lên người, khó hiểu nhìn Nghê Dạng: “Sao cậu lại, đến đây.”
Nghê Dạng đặt balo xuống rồi lấy vở bài tập, đề thi và các thứ khác ra đặt trước mặt Hứa Văn Châu: “Bài tập về nhà của hôm nay.”
Cho nên không phải là cô hứng lên rồi đi đến đây mà là có sự chuẩn bị từ trước.
Nghê Dạng đến nhà anh để đưa bài tập về nhà?
Hứa Văn Châu không hiểu nhưng vẫn nói: “Cảm ơn.”
“Sao hôm nay cậu không đi học?”
“Nghỉ ngơi.”
Cô nhớ lại dặn dò của bác sĩ, hỏi dò: “Nhiễm trùng à?”
Hứa Văn Châu lắc đầu: “Không có.”
Vết thương vẫn còn hơi đau, anh không muốn tự hành xác mình, lỡ như vết thương trở nặng thì lại tốn thêm một mớ tiền nữa.
Nghê Dạng không hỏi, anh cũng không nói thêm nữa.
Không gian xa lạ lại nhỏ hẹp khiến Nghê Dạng cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh: “Vậy ngày mai cậu nghỉ hay là đi học?”
Hứa Văn Châu chậm chạp đáp: “Đi học.”
“Ồ.” Không biết vì sao câu nói này lại làm Nghê Dạng cảm thấy an tâm.
Bà nội Hứa mang hai ly nước ấm tới: “Bạn học, uống chút nước đi.”
Đối mặt với bà cụ, Nghê Dạng vẫn rất lễ phép nhận lấy ly nước. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì cô phát hiện trên mặt nước có chút váng, trông rất bẩn.
Đó là kết tủa hình thành trong quá trình đun nước, nhưng chắc chắn trước giờ Nghê Dạng chưa từng thấy. Hứa Văn Châu chú ý đến ánh mắt của cô, cố ý kéo bà nội đi.
Bà nội nào có chú ý đến những điều này, vừa nãy nghe cháu trai nói phải đi học nên cằn nhằn: “Châu Châu, hay là cháu xin giáo viên nghỉ thêm vài ngày nữa đi, giờ cháu không thể đạp xe được.”
Nghê Dạng bừng tỉnh, hoá ra bởi vì vai bị thương không tiện đạp xe nên anh mới xin nghỉ. Cô đặt ly nước xuống rồi nói thẳng: “Hứa Văn Châu, đi học cùng tôi đi.”
Sáng sớm thứ Tư xe nhà họ Nghê lại đến dưới lầu khu nhà của Hứa Văn Châu lần nữa.
Xuất phát từ sự biết ơn và cảm thông đối với Hứa Văn Châu, Nghê Dạng chủ động đề nghị anh ngồi chung xe với mình, Hứa Văn Châu thì có hơi kháng cự.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hứa Văn Châu là một chàng trai có lòng tự tôn rất lớn, cho dù có nghèo khổ cũng không đón nhận bố thí của người khác, nhưng Nghê Dạng lại không muốn nợ nần người khác.
Đợi gần năm phút thì chú Minh đột nhiên hỏi: “Cô chủ, cháu có biết bình thường mấy giờ Hứa Văn Châu đi học không?”
“Cháu quên rồi.” Cũng không biết phải đợi đến bao giờ.
Chú Minh do dự nói: “Nếu bình thường cậu ấy đạp xe đi học thì sẽ đi sớm hơn chúng ta.”
Nghê Dạng đáp nhanh như chớp: “Cho nên hôm nay cháu đặt báo thức sớm hơn hai mươi phút.”
“Cô chủ, còn nửa tiếng nữa là đến thời gian vào học.” Thông thường vào khoảng thời gian này Hứa Văn Châu đang đi trên đường rồi.
Nghê Dạng gác tay lên cửa sổ xe, chống cằm suy nghĩ.
‘Cậu bạn cà lăm’ không chỉ nóng nảy mà còn rất bướng bỉnh nữa.
“Hay là chú lên lầu xem thử?” Chú Minh dò hỏi.
Nghê Dạng lắc đầu: “Đi thẳng đến trường đi ạ.”
Đúng như dự đoán, hôm nay Hứa Văn Châu không nghỉ học, anh đã đến trường từ sớm rồi, thậm chí đã có vài nhóm bạn học tò mò hỏi anh không khoẻ chỗ nào.
Nghê Dạng ném balo lên bàn, hiển nhiên không quá hài lòng với cách thức từ chối sự giúp đỡ của anh. Nếu là hồi trước, khi trong lòng cô thấy không vui thì sẽ tìm người trút giận. Nhưng bây giờ người làm cô không vui lại chính là ân nhân cứu mạng của cô.
Nghê Dạng hít sâu, cố gắng kiềm chế tính khí của bản thân để không đi tìm anh chất vấn tại sao thà rằng tự làm khổ mình cũng không muốn là ‘người quá giang’ xe của cô!
Hứa Văn Châu cảm nhận được rất rõ ràng áp suất bên cạnh mình rất thấp, nhưng anh vĩnh viễn không có cách nào nói với Nghê Dạng suy nghĩ thật lòng của anh.
Ngay lúc bầu không khí giữa hai người đang bế tắc thì Trương Hâm đột nhiên chen lời: “Hứa Văn Châu, cậu xem thử nội dung ghi trong vở đi, tôi thấy trước đây cậu cũng không chép bài quá nhiều nên cũng chép đơn giản thôi.”
Trên trang sách mà Trương Hâm đưa đến có dùng bút đánh dấu khác màu tô tô vẽ vẽ, bên cạnh còn chú thích bằng chữ. Hứa Văn Châu cảm thấy rất lạ lùng, từ khi nào mà đến chép bài cũng phải hỏi anh?
Không chỉ một quyển, Trương Hâm liên tục bày ra quyển thứ hai, quyển thứ ba: “Cậu xem cả đi.”
Quyển sách trông hơi quen mắt, Hứa Văn Châu lật đến trang phía trước để xem, quả nhiên là sách của anh: “Ý, gì đây?”
Trương Hâm sờ sờ mũi: “Ừm, cậu thấy không ổn sao? Nghê Dạng bắt tôi chép bài giúp cậu.”
Câu này vừa nói ra, Hứa Văn Châu lập tức nhìn về phía Nghê Dạng. Không ngờ cô gái lại cố tình cầm sách lên chắn tầm nhìn của anh lại, dáng vẻ không muốn nói chuyện với anh.
Rồi lại nhìn những ghi chép lung ta lung tung này, lông mày của Hứa Văn Châu nhíu lại.
Nghê Dạng nhìn như vô tâm nhưng thật ra lại ghi nhớ trong lòng mỗi câu anh nói.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Cảm ơn.” Câu này nói với Trương Hâm, cũng là nói với Nghê Dạng.
Cô chủ Nghê hất cằm làm như không nghe thấy cũng không quan tâm.
Ngược lại, Trương Hâm không nhịn được mà nghe ngóng: “Cậu và Nghê Dạng có chuyện gì vậy?”
“Không có.”
“Tôi với cậu mà còn không chịu nói thật à? Tính cách Nghê Dạng thế nào chứ, cô ấy lại còn quan tâm đến việc chép bài của cậu nữa, nói không có quan hệ gì thì ai mà tin……” Trong lời của Trương Hâm khó giấu được sự ghen tị: “Bình thường thấy cậu im hơi lặng tiếng vậy mà lại dụ dỗ được Nghê Dạng.”
Mọi khi Trương Hâm đều là người theo sau mọi người dậu đổ bìm leo, bởi vì không thể tiếp xúc với hot girl cho nên mới liên tục coi thường cô.
Bây giờ nhìn thấy Hứa Văn Châu đi cùng với Nghê Dạng, trong lòng Trương Hâm cảm thấy vô cùng không cân xứng, một tên cà lăm nghèo rớt mồng tơi dựa vào đâu mà lọt vào mắt xanh của hot girl?
Mấy tiết học sau đó, Trương Hâm tỉnh bơ quan sát hai người, phát hiện từ đầu đến cuối bọn họ chẳng nói với nhau một câu nào.
Tiết thứ tư buổi sáng là tiết thể dục, Hứa Văn Châu chỉ đành ngồi nghỉ trong lớp học.
Mấy bạn học sinh của mấy lớp tập hợp thành nhóm ở sân thể dục, bên cạnh truyền đến tiếng đọc bài đồng thanh, Hứa Văn Châu ngồi trong lớp học nghe tiếng thổi còi của giáo viên thể dục, chầm chậm bước đến cạnh cửa sổ.
Lớp của bọn họ ở tầng hai, lúc một nhóm người chạy thành vòng tròn, Hứa Văn Châu vừa nhìn đã nhìn thấy Nghê Dạng trong đám người.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa cao cao, tuổi trẻ tràn đầy nhựa sống.
Anh vẫn còn nhớ lúc hội thao, Nghê Dạng tham gia chạy 800 mét. Khoảnh khắc cô xông đến đích thì mồ hôi lóng lánh từ trên trán rơi xuống, anh đứng trong đám người đưa khăn sạch đến cho cô, bắt gặp đôi mắt biết cười.
Giữa anh và Nghê Dạng mãi mãi tồn tại một khoảng cách không thể nào bước qua, rõ ràng là ở trước mắt nhưng dường như xa tận chân trời. Thực tế thì sau cuộc thi Nghê Dạng căn bản không nhớ rõ ai đã đưa khăn và nước cho cô, nụ cười của cô cũng chỉ là vì bản thân là người chạy đến đích đầu tiên, giành được thắng lợi, chứ không phải cười với anh.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Cho dù như vậy, Hứa Văn Châu cũng cảm thấy hài lòng.
Anh không cần Nghê Dạng báo đáp, chỉ cần có thể giúp được cô là đủ rồi.
Giáo viên thể dục ở lớp A1 mỗi lần đều theo thường lệ bảo mọi người chạy quanh sân ba vòng, chạy xong thì ai cũng thở hổn hển.
Trình Thuỵ Tuyết chống hông nói “Không được rồi”, Nghê Dạng vẫn còn khá ung dung. Bình thường cô cũng có rèn luyện cơ thể, thể lực và sức bền thậm chí còn khá hơn một vài nam sinh một chút.
Giáo viên thể dục cho bọn họ nghỉ ngơi vài phút, trời nắng chói chang, Trình Thuỵ Tuyết và Nghê Dạng đến dưới bóng cây ngồi tránh nắng: “Tuần sau tớ nhất định phải đến lớp thể dục rèn luyện thể lực.”
“Phòng gym đóng cửa rồi mà thẻ hội viên của cậu còn chưa hết hạn.”
“Haizz……” Cô ấy cũng không muốn mà, ai bảo cái phòng tập gym kia cùi bắp quá, mới có một năm mà đã sụp đổ rồi.
Đang nói thì Trình Thuỵ Tuyết chú ý đến Vưu Tuyết Kim ở bên dưới bóng cây bên cạnh: “Mọi người mệt đến thừa sống thiếu chết mà Vưu Tuyết Kim còn ở đó tạo dáng.”
Có giấy xác nhận của bệnh viện nên Vưu Tuyết Kim không cần học tiết thể dục, nhưng cô ta không ở lại trong lớp học mà lại xuống đây phơi nắng. Những người khác bởi vì chạy bộ mà mồ hôi nhễ nhại, còn cô ta thì mặc một bộ váy dài, đứng dưới bóng cây lắc lắc cái quạt nhàn nhã hưởng thụ.
Trình Thuỵ Tuyết có rất nhiều ý kiến với cô ta, Nghê Dạng tặc lưỡi: “Hình như cậu còn ngứa mắt cô ta hơn cả tớ.”
“Bây giờ mỗi ngày Tôn Dục đều ở trước mặt tớ nói Vưu Tuyết Kim thế này thế nọ, phiền muốn chết.” Ngày trước mỗi ngày cô ấy và Tôn Dục đều nói về chuyện ăn món gì chơi trò gì, bây giờ thì hay rồi. Tôn Dục cứ nhắc đến Vưu Tuyết Kim suốt, cô ấy tức đến mức muốn lấy keo dán cái miệng đáng ghét của Tôn Dục lại.
Vừa nghĩ đến đây thì Trình Thuỵ Tuyết lại thở phì phò, không chú ý đến Nghê Dạng bên cạnh có hơi thất thần: “Mà này, gần đây có vẻ cậu hơi hờ hững với Phó Minh Tễ.”
Nghê Dạng nhướng mày: “Có sao?”
“Có.” Trình Thuỵ Tuyết nhớ lại tình hình gần đây: “Mỗi buổi trưa Vưu Tuyết Kim đều tìm Phó Minh Tễ để cùng nhau ăn cơm trưa, cậu không phát hiện sao?”
Nghê Dạng vẫn dùng lý do kia: “Dạo này hơi bận.”
Cái tên Hứa Văn Châu đầu gỗ không biết linh động còn khó đối phó hơn cả Phó Minh Tễ.
Trình Thuỵ Tuyết không biết những suy nghĩ trong lòng cô: “Tớ tưởng cậu giận nên không muốn theo đuổi nữa.”
Nghê Dạng nghiêng đầu hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Hôm trước Phó Minh Tễ không đến ‘Đình mặt trăng’ như đã hẹn, chẳng phải cậu rất tức giận sao?” Cả ngày hôm qua sắc mặt của Nghê Dạng đều rất tệ, cô ấy với Tôn Dục đều không dám hỏi thẳng. Bây giờ nói đến nên cô ấy mới thuận theo mà nghe ngóng mấy câu.
“Cậu ta vốn đâu có đồng ý, tớ tức giận làm gì chứ.” Nếu vì sự từ chối của Phó Minh Tễ mà tức giận thì mỗi ngày cô cũng không cần làm gì khác nữa, chỉ cần giận dỗi là đủ rồi.
Sau tiết thể dục, tất cả mọi người đều đi thẳng đến căn tin.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Mỗi ngày Hứa Văn Châu đều tự mình mang cơm trưa, đến lúc mọi người lần lượt trở về lớp học thì anh đang tập viết chữ bằng tay trái.
Khi mọi người về lớp gần đủ thì đại diện môn Tiếng Anh đột nhiên đứng dậy: “Nhắc nhở mọi người một chút, tiết đầu tiên buổi chiều sẽ chép chính tả từ vựng Tiếng Anh chương thứ sáu.”
“Hả?” Thông báo bất ngờ dọa cho tất cả mọi người đều nhanh chóng lật sách ra ôn bài.
Quy tắc của giáo viên Tiếng Anh là, cho dù viết bao nhiêu từ vựng thì cứ viết sai một từ trừ năm điểm, điểm chuẩn là 80. Ai không đạt điểm chuẩn thì buổi chiều sau giờ học ở lại viết lại lần nữa.
Lượng từ vựng của chương thứ sáu vô cùng nhiều, lúc viết chính tả, Nghê Dạng không may viết sai năm từ, trượt khỏi lằn ranh điểm chuẩn.
Trình Thuỵ Tuyết an ủi cô: “Không sao, tớ cũng không đạt.”
Nghê Dạng không hề cảm thấy được an ủi, cô không cẩn thận nên mới viết sai vài chữ cái. Còn Trình Thuỵ Tuyết thì bị trừ đến chỉ còn lại mười điểm, Tôn Dục cũng xấp xỉ.
Nghe nói tối qua hai người họ chơi đến điên cuồng ở KTV, bài tập về nhà chỉ mới chép ở trong lớp lúc sáng, càng khỏi nói đến học từ vựng Tiếng Anh.
Những người không qua ải đều phải ở lại, càng hài hơn nữa là Hứa Văn Châu cũng nằm trong số đó. Tốc độ viết chữ bằng tay trái của anh không theo kịp, lúc kết thúc phần viết chính tả vẫn còn thiếu mấy từ cho nên không đạt tiêu chuẩn.
Người ở lại rất ít, giáo viên Tiếng Anh bảo họ chuyển lên hàng ghế trước ngồi.
Trình Thuỵ Tuyết và Tôn Dục cùng lúc tranh nhau cái bàn bên cạnh Hứa Văn Châu, bị giáo viên nhìn thấu ý đồ nên bảo tất cả ngồi cách nhau ra.
“Cho các em thêm mười phút nữa để chuẩn bị, cô sẽ tuỳ chọn ra mười từ vựng tiếng Hán để các em viết, chỉ được sai nhiều nhất hai từ.”
Trình Thuỵ Tuyết và Tôn Dục hít một hơi khí lạnh, Nghê Dạng nhàn nhã chống cằm ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng cũng sẽ quay đầu nhìn hành lang……
Tình cờ nhìn thấy Phó Minh Tễ đang đợi Vưu Tuyết Kim ở bên ngoài lớp học.
Có trách thì trách thính lực của cô quá tốt, đến cả lời Phó Minh Tễ nói ở ngoài hành lang cô cũng có thể mơ hồ nghe được: “Cậu đưa balo cho tôi đi, tôi đi cùng cậu.”
Trình Thuỵ Tuyết nói không sai, gần đây đúng là cô đã lơ là hành tung của Phó Minh Tễ rất nhiều. Đến mức Phó Minh Tễ đã ân cần với Vưu Tuyết Kim đến mức này mà giờ cô mới chậm chạp nhận ra.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Chuyện này không đúng, cô không nên thiếu cảnh giác giữa chừng, dù sao Phó Minh Tễ cũng là con mồi mà cô quyết tâm muốn có được.
Nghệ Dạng nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa sổ một cách trắng trợn.
Hứa Văn Châu âm thầm nhìn cô.