Chương 12: Ngoan, gọi chồng

“Anh không sao chứ?” Úc Thanh chạy đến trước mặt Ôn Trạch Tự, lo lắng hỏi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Trạch Tự cúi đầu nhìn làn da mịn màng từ cổ đến xương quai xanh của cô, lấy chiếc khăn quàng trên tay vòng qua cổ cô: “Trời lạnh, ra ngoài sao không mặc thêm một chút đồ?”

Ôn Trạch Tự gần đến mức Úc Thanh ngửi thấy mùi hương trầm mát lạnh trên cơ thể anh. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, như thể đang ôm cô vậy.

Úc Thanh bối rối chớp chớp mắt.

Mất một lúc cô mới có phản ứng, có lẽ Ôn Trạch Tự đang say?

Nhưng trông không giống chút nào……

Úc Thanh ngẩng đầu lên quan sát Ôn Trạch Tự , mũi cô chỉ còn mùi thuốc lá trên người anh, phần lớn bị gió lạnh cuốn đi, chỉ còn lại rất ít.

“Anh không sao chứ?” Úc Thanh quan tâm hỏi.

Ôn Trạch Tự rũ mắt nhìn cô, ôm lấy bả vai cô, siết chặt bàn tay, đè chặt áo bông, qua lớp vải dày, nắm lấy vai mỏng manh của cô.

Úc Thanh thật sự gầy quá mức, chạm vào liền cảm nhận được rõ ràng từng đường nét xương.

“Không sao, đỡ hơn nhiều rồi.” Ôn Trạch Tự cảm thấy chỉ hơi choáng, không đến mức say.

Có người uống rượu nhưng không có dấu hiệu say, Ôn Trạch Tự là một trong số đó. Nên Úc Thanh không thể nhận ra liệu anh có say hay không: “Sao lại nói anh say lắm?”

Ôn Trạch Tự: “Đồng nghiệp lo lắng cho anh, nên nói như vậy.”

Úc Thanh nhẹ nhàng nhón chân, tầm mắt vượt qua vai Ôn Trạch Tự rơi lên người đàn ông đứng bên cạnh chiếc ghế dài, mặc bộ vest tối màu, áo khoác cùng tông, ngẩng cao cằm cố gắng  với về phía trước để nhìn rõ điều gì đó, dáng vẻ này và phong thái nghiêm nghị hoàn toàn không ăn khớp.

Chắc là người đàn ông đã gọi điện thoại cho cô.

Úc Thanh không nghĩ nhiều, thấy Ôn Trạch Tự không sao, cười nhẹ nhàng: “Anh không sao là tốt rồi.”

Ôn Trạch Tự dịu dàng nhìn ánh mắt Úc Thanh, hiếm khi thấy cô cười, tháo găng tay da ra, không kìm được mà đưa tay sờ vào má cô. Úc Thanh ngẩn ngơ, mặt hơi ửng đỏ, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Ngón tay của người đàn ông lướt qua làn da, cảm giác thô ráp và tê tê như dòng điện lan khắp cơ thể cô.

Ôn Trạch Tự hỏi cô: “Em có ngại nếu anh dẫn em qua chào anh ấy không?”

Úc Thanh cụp mắt xuống: “Không, không ngại.”

Ôn Trạch Tự không vội vàng: “Nếu không quen thì để lần sau cũng được.”

Úc Thanh ngẩng đầu cười với anh: “Không có phiền đâu ạ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mặc dù cô không thích giao tiếp với người lạ, nhưng cách hỏi của Ôn Trạch Tự khiến cô cảm thấy an toàn, như thể anh giao quyền chủ động trong cuộc giao tiếp, tôn trọng cô và không làm khó dễ cho cô.

Ôn Trạch Tự đeo găng tay da cho Úc Thanh. Mặc dù hơi rộng, nhưng đủ để chắn gió lạnh. Anh nắm tay cô, kéo cô lại gần, hai bàn tay thân mật áp sát vào nhau.

Ôn Trạch Tự đưa hết đồ giữ ấm của mình lên người Úc Thanh, khiến cô ấm áp từ đầu đến chân. Cô kéo chiếc khăn quàng cổ màu xám đậm, ngăn gió lạnh lùa vào, cảm giác toàn thân đều mang hương vị riêng của anh, mặt cô tự nhiên đỏ lên, cô cúi đầu một chút, sợ bị nhìn thấu.

Trên đoạn đường đi qua, Ôn Trạch Tự vừa bước đi vừa nói: “Cậu ấy tên là Giả Trí Hiên, làm trong ban phiên dịch, tính cách khá thẳng thắn.”

Úc Thanh ngước lên: “Ban phiên dịch? Anh cũng làm ở đó sao?”

Ôn Trạch Tự: “Sau khi được điều động trở lại, tạm thời được sắp xếp ở ban phiên dịch, một thời gian nữa sẽ sắp xếp lại.”

Úc Thanh không hiểu lý do họ sắp xếp dựa vào điều gì, chỉ biết rằng việc điều chuyển nhân sự trong Bộ Ngoại Giao rất thường xuyên, bởi vì lý lịch của các nhà ngoại giao rất quan trọng. Với trường hợp của Ôn Trạch Tự, để thăng tiến thì có lẽ anh còn phải ra nước ngoài một đến hai lần nữa.

Anh sẽ lại đi nước ngoài?

Vậy còn cô thì sao?

Úc Thanh vô thức nghĩ đến vấn đề này, những ngay lập tức dừng lại, không nghĩ sâu thêm.

Giả Trí Hiên nhìn hai người đang dính nhau đi tới, trong lòng dâng lên nỗi chua xót không thể nói.

Xem ra đúng là thật rồi.

Ôn Trạch Tự, nhà ngoại giao Ôn, thật sự đã rơi vào lưới tình, bước chân vào hôn nhân!

Úc Thanh vừa đến trước mặt Giả Trí Hiên, đối phương lập tức cười rạng rỡ, giọng đầy khí thế: “Chào chị dâu!”

Người 21 tuổi như Úc Thanh bị một người đàn ông 28 tuổi gọi là chị dâu, tâm lý chuẩn bị sẵn trên đường đi trong một giây biến mất. Cô lùi về phía Ôn Trạch Tự, ngại ngùng nhìn Giả Trí Hiên.

Ôn Trạch Tự đổi thành ôm bả vai Úc Thanh. Giả Trí Hiên là người tinh tế, lập tức nói: “Nhìn này, tôi dọa chị dâu rồi à, tôi là người thô lỗ, lời vừa rồi chị dâu đừng để bụng nhé.”

Úc Thanh: “Không…… sao đâu. Cảm ơn anh đã gọi điện thoại cho tôi.”

Giả Trí Hiên nhíu mày, chị dâu nhỏ này thật ngây thơ, còn cảm ơn anh ấy vì đã gọi điện cho cô, không biết chủ mưu chính là người đàn ông đang ôm cô sao?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Giả Trí Hiên biết ý đề nghị rời đi trước, nhưng không quên nói: “Cuối năm có buổi họp mặt gia đình, chị dâu nhớ cùng đi với anh Tự nhé.”

Ngay khi Úc Thanh còn đang khó xử, Ôn Trạch Tự lên tiếng ngăn chặn lại lời mời này: “Để sau đi, chúng tôi đi đây.”

Giả Trí Hiên quay người đi nhanh về hướng ngược lại, dáng vẻ như đang bị thứ gì đó đuổi theo anh ấy.

Ôn Trạch Tự đứng trước mặt Úc Thanh: “Em biết lái xe không?”

Tầm mắt Úc Thanh rời khỏi bóng lưng của Giả Chí Hiên, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông trước mặt: “Em không biết……”

Học lái xe bây giờ rất đắt, trường dạy lái gần trường cô rẻ nhất cũng phải 4 nghìn tệ. Cô không có tiền để học, mà học xong cũng không có tiền mua xe, chuyện xe cộ thì Úc Thanh chưa từng dám nghĩ tới.

Ôn Trạch Tự: “Anh gọi người lái hộ.”

Úc Thanh chợt hiểu ra, Giả Chí Hiên gọi cô đến đón Ôn Trạch Tự, là để cô lái xe đưa người về.

Và bây giờ cô không biết lái xe, không thể giúp được gì.

“Chúng ta đi tàu điện ngầm đi.” Ôn Trạch Tự nhìn về phía Úc Thanh, đổi ý: “Khu này buổi tối dễ bị tắc đường.”

Úc Thanh: “Xe thì sao?”

Ôn Trạch Tự: “Sáng mai anh quay lại lấy.”

Úc Thanh: “Dạ……”

Úc Thanh theo Ôn Trạch Tự đi đến ga tàu điện ngầm gần đó, vừa kịp chuyến cuối.

Trên tuyến số 2, Úc Thanh nhìn màn hình hiển thị các điểm đến trên tuyến tàu điện, không thấy có Đại học Kinh Bắc.

Cô mới nhận ra, và hỏi: “Chúng ta…… đi đâu vậy?”

Ôn Trạch Tự nhường chỗ trống duy nhất cho Úc Thanh ngồi, chống tay vào tay vịn đứng trước mặt cô, không cho người khác lại gần.

“Về nhà.”

Nhà?

Úc Thanh chớp mắt, không phản ứng kịp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Trạch Tự chống tay trên lan can sắt rồi hạ tay xuống, anh cúi người đến ngang tầm với Úc Thanh, nhếch môi cười nói:”Nhà trên hộ khẩu của em.”

Úc Thanh trợn mắt, phải mất một lúc mới kịp bình tĩnh.

Vậy tối nay phải ở chung một phòng với anh?

Ôn Trạch Tự nhận ra cô đang căng thẳng, đưa tay chạm vào đuôi tóc ngắn ngang vai của cô, chuyển chủ đề: “Sao lại cắt tóc ngắn rồi?”

Úc Thanh tính tình điềm tĩnh, trước cô luôn để tóc dài xinh đẹp, mang một vẻ đẹp thanh khiết, độc lập, như hoa mộc lan rực rỡ vào tháng Tư, sáng ngời tinh khiết, duyên dáng yêu kiều.

Úc Thanh giơ tay chạm vào đuôi tóc hơi xơ, không giấu giếm Ôn Trạch Tự nói: “Em muốn mua máy tính và bảng vẽ, còn thiếu một khoản tiền, nên em bán tóc.”

Ôn Trạch Tự nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt đau lòng. Giọng anh trầm xuống vài phần, muốn hỏi tại sao cô không nói với anh, nhưng lời nói lại quanh quẩn trong miệng vài lần, cuối cùng vẫn không thốt ra.

Anh không ngừng tự nhủ với chính mình:

Cô muốn dựa vào bản thân để làm mọi việc, anh cần biết điểm dừng, không can thiệp quá nhiều, phải để cô có không gian phát triển, không được làm tổn thương lòng tự trọng của cô.

“Tóc ngắn đẹp lắm.” Ôn Trạch Tự cười nói: “Rất hợp với em.”

Mắt của Úc Thanh sáng lấp lánh: “Thật sự đẹp sao?”

Mái tóc dài ấy cô đã nuôi 3 năm, đột nhiên cắt ngắn, dù chỉ ngang vai nhưng cô vẫn chưa quen với kiểu tóc mới, cũng không dám nhìn người khác.

Ôn Trạch Tự dùng ngón tay luồn qua tóc cô, tóc mềm mại vướng nhẹ trên tay giống như sự dịu dàng của Úc Thanh, khiến anh không thể không yêu thích, nghiêm túc trả lời: “Rất đẹp.”

Úc Thanh với mái tóc dài trông dịu dàng, nhưng khi cắt ngắn lại làm cô thêm phần năng động. Chỉ là đôi mắt trong sáng này cùng gương mặt lạnh lùng có chút không tương xứng. Nhưng người đẹp chân chính thì thế nào cũng đẹp, kiểu tóc ngang vai theo phong cách Nhật Bản, phần đuôi hơi cụp vào, chiều dài vừa chạm xương quai xanh. Nhờ khí chất của cô, khiến người ta cảm thấy vẻ đáng yêu, dịu dàng, Úc Thanh vẫn đẹp hơn nhiều người.

Úc Thanh mỉm cười cảm ơn, sự tự tin hơn với mái tóc ngắn ngang vai của mình.

Úc Thanh không biết “Nhà trong sổ hộ khẩu” là ở đâu, chỉ lặng lẽ đi theo Ôn Trạch Tự.

Anh dẫn cô đi theo con đường lớn đến một khu chung cư với cổng chính trang trọng, Úc Thanh liếc nhìn.

Khu chung cư Vạn Hợp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nhân viên bảo vệ nhìn thấy Ôn Trạch Tự, niềm nở chào hỏi: “Anh Ôn, anh đi công tác về rồi à?”

Ôn Trạch Tự: “Ừhm, anh vất vả rồi.”

Bảo vệ: “Đó là việc tôi phải làm. Còn đây là……”

Bảo vệ muốn hỏi thân phận của Úc Thanh.

“Là vợ tôi.” Ôn Trạch Tự tự nhiên giới thiệu Úc Thanh.

Bảo vệ dừng lại: “Mới cưới à? Chúc mừng anh!”

Ôn Trạch Tự: “Chú khách sáo rồi. Hôm nào tôi gửi chút kẹo mừng cho chú.”

Bảo vệ liên tục nói được.

Úc Thanh thuận lợi theo Ôn Trạch Tự bước vào. Anh giải thích: “Đây là khu chung cư dành cho công chức nên kiểm tra khá kỹ, lần sau anh sẽ dẫn em đi đăng ký thông tin ở văn phòng quản lý, làm thẻ ra vào cho em.”

Bốn phía quá tối, Úc Thanh không nhìn rõ cảnh vật, bèn thu ánh mắt lại, gật đầu đồng ý.

Bước vào trong nhà.

Ôn Trạch Tự đưa cho cô một đôi dép nữ: “Thử xem, có vừa không.”

Úc Thanh mang vào, chỉ lớn hơn một size, không rộng không chật, làm dép đi trong nhà thì vừa vặn, cô hỏi: “Anh mua đấy à?”

Ôn Trạch Tự treo áo khoác và vest lên giá: “Ừh, anh đã chuẩn bị một số đồ dùng sinh hoạt cho em.”

Úc Thanh không thấy có gì là sai.

Sau này mới nhớ ra, sau khi lấy giấy chứng nhận, Ôn Trạch Tự đi thẳng ra sân bay sao? Hôm nay vừa về nước lại còn phải đi tiệc xã giao, làm sao mà có thời gian chuẩn bị thứ này?

Hiện tại, Úc Thanh chỉ cảm thấy cảm động vì sự chu đáo của Ôn Trạch Tự .

Úc Thanh đi theo anh vào phòng khách, không dám tùy tiện nhìn quanh nhà: “Khi nào…… em phải chuyển đến đây?”

Kết hôn rồi tất nhiên phải sống cùng nhau, cô cũng đã nói sẽ không coi hôn nhân như trò chơi trẻ con. Những việc người trưởng thành nên làm, cô đều sẽ làm được.

Ôn Trạch Tự đi đến quầy bếp rót một cốc nước ấm, đặt vào tay Úc Thanh: “Không cần vội, trước tiên hãy ngồi xuống.”

Úc Thanh hai tay cầm cốc nước, ngồi ở mép ghế sofa, lưng thẳng tắp.

“Thanh Thanh.” Ôn Trạch Tự gọi cô.

Úc Thanh: “Sao, có chuyện gì vậy?”

Ôn Trạch Tự đứng cạnh bàn trà, nới lỏng cà vạt, cởi luôn nút áo sơ mi trên cùng, rồi tháo khuy măng sét đặt lên bàn. Tay áo sơ mi đen bó sát cánh tay rắn chắc, dưới ánh sáng của áo sơ mi toát lên vẻ cấm dục đầy cuốn hút, kèm động tác xắn tay áo trông lười biếng và thoải mái.

Anh mỉm cười dịu dàng nói: “Đây cũng là nhà của em, không cần ngại ngùng.”

Úc Thanh nhấp một ngụm nước ấm, thành thật nói: “Chỉ là…… hơi hồi hộp, nhưng em sẽ quen ngay, anh đừng bận tâm.”

Ôn Trạch Tự ngồi trên sofa đối diện cô: “Thanh Thanh.”

Úc Thanh đặt cốc nước xuống, nhìn anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút.” Giọng Ôn Trạch Tự rất bình tĩnh.

Úc Thanh không biết anh định nói gì, chỉ cảm thấy quá nghiêm túc: “Anh nói đi.”

Ôn Trạch Tự: “Anh nghĩ kỹ rồi, điều kiện trước đây thật không công bằng đối với em.”

“Anh cảm thấy……” Úc Thanh cho rằng Ôn Trạch Tự muốn rút lại lời nói, nên vội vàng bày tỏ.

Ôn Trạch Tự: “Không vội. Đợi anh nói xong, rồi em hãy suy nghĩ.”

Úc Thanh bình tĩnh lại: “Anh……anh nói đi.”

Ôn Trạch Tự: “Anh cảm thấy điều kiện trước đó quá khắt khe với em. Nếu chúng ta không hợp nhau mà vẫn bắt em phải ở bên anh thì thật không công bằng với em. Anh nghĩ rằng nếu sau hai năm chúng ta vẫn không hợp, anh sẽ xin đi công tác nước ngoài, sau ba năm ly thân, chúng ta có thể xin chấm dứt mối quan hệ hôn nhân trong hòa bình.”

Úc Thanh ngẩn người.

Điều này có nghĩa nói rằng, cô có quyền lựa chọn trong cuộc hôn nhân này?

Cảm xúc của cô lúc này khó mà diễn tả, nó vừa nhẹ nhàng vừa lại nặng nề. Cô biết tại sao mình nhẹ nhàng, nhưng không hiểu vì sao cảm thấy nặng nề, chẳng phải cô nên vui vẻ sao?

Ôn Trạch Tự tháo kính gọng vàng xuống, đứng dậy bước đến trước mặt Úc Thanh, quỳ một chân xuống, đối diện với cô, dùng mua bàn tay anh lướt nhẹ qua mái tóc ngắn của cô, dịu dàng vuốt ve đuôi tóc: “Thanh Thanh, anh hy vọng chúng ta bình đẳng trong cuộc hôn nhân này.”

Sự nặng nề của Úc Thanh giảm đi nhờ sự an ủi của anh.

“Nhưng nếu có thể, anh muốn được làm chồng của em, chăm sóc em suốt đời.”

Giọng nói của anh rõ ràng, thuần khiết, có sức hút mang theo âm thanh nhẹ nhàng. Đầu ngón tay anh khẽ lướt qua má cô, khiến trái tim Úc Thanh như khựng lại một giây.

Ánh mắt Úc Thanh bị một lớp sương mờ bao phủ, cô ngập ngừng nói: “Anh Ôn, anh, anh uống say rồi sao?”

Tại sao lại nói những lời này?

Ôn Trạch Tự khẽ nâng cằm cô lên, động tác có phần khiếm nhã, nhưng trong hành động của anh lại có sự quý phái khó mà bỏ qua.

Anh tiến sát vào cô, hơi thở thay thế đầu ngón tay ấm áp của anh, chạm vào da thịt cô, thiêu đốt cô, giọng điệu hơi cao lên: “Vẫn gọi là anh Ôn à?”

Không thể nghe ra là tâm trạng vui hay không.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh nuốt nước bọt, bị anh bị anh nắm chặt, tay chống lên sofa, giữ vững cơ thể, cô không biết phải làm gì, càng không biết điều gì sắp xảy ra.

Anh đứng quá gần, Úc Thanh nghĩ anh sắp hôn cô.

Ôn Trạch Tự thì thầm bên tai cô, chỉ nghe thấy tiếng cười mơ hồ, giọng điệu anh nói phong lưu: “Bảo bối Thanh ngoan, gọi là chồng.”







Để lại một bình luận