Chương 12: Kết nối tín hiệu của nhau

Đôi mắt cô gái như những viên ngọc trai nổi lên từ mặt biển, vừa trong veo lại vừa chứa chan tình ý như sương mù trong núi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ánh mắt của Thẩm Viên nhìn chằm chằm như vậy khiến Dịch Thận cảm thấy ngứa ngáy, như bị lông vũ gãi nhẹ, có gì đó đang thúc đẩy, nóng rực.

Anh không kìm được mà siết chặt hơn vào eo cô, đầu ngón tay cách lớp áo lún vào lớp thịt mềm mại, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.

Dịch Thận không hề biết rằng ánh mắt ngày càng nóng bỏng của anh cũng thiêu đốt Thẩm Viên đến mức tim đập loạn nhịp khó chịu. Cô chạm vào vết thương ở khóe miệng anh, giọng mềm mại nhỏ nhẹ: “… Còn đau không?”

Dịch Thận giơ hai ngón tay lên, gạt bàn tay đang sờ loạn của cô ra, giọng nói quyến rũ: “Ngứa.”

Giọng điệu ấy khiến sống lưng Thẩm Viên lại khẽ rùng mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sự sắc bén và cơn sóng mềm mại đối kháng, khó phân thắng bại, lưỡi dao sắc bén chém ngang ngọn sóng, sóng mềm mại làm cùn lưỡi dao rồi rỉ sét loang lổ.

Nhớ ra mình vẫn đang ngồi trên đùi anh, Thẩm Viên vùng vẫy, yếu ớt cảnh báo: “Mau thả tôi xuống, chúng ta như thế này… thật sự không hay.”

Lời buộc tội của cô khiến Dịch Thận thay đổi ý định giữa chừng, anh lắc lư đùi khiến cả người cô cũng lắc lư theo. Thẩm Viên xấu hổ tột độ, mặt đỏ như quả cà chua, “Anh, anh…”

Thấy cô gái nhỏ mất bình tĩnh phải cố gắng vòng tay lên cổ mình để giữ thăng bằng, Dịch Thận hài lòng nhướng mày: “Không hay là không hay thế nào?”

Thẩm Viên không thể nói ra mấy lời lẽ xấu hổ, cũng không mắng chửi được, cuối cùng chỉ biết nín thở đến mức mặt đỏ bừng. Khóe mắt đến cuối còn ngấn vài giọt lệ giận dữ bất lực, “Dịch Thận, anh đừng quá đáng.”

Dịch Thận thấy cô không chịu nổi sự trêu chọc nữa bèn dứt khoát đỡ người đứng dậy, phủi bụi trên quần: “Đi thôi, ăn cơm.”

Đã làm cô mất hết phong thái rồi lại còn chuồn nhanh như vậy!

Thẩm Viên nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh đi xa, siết chặt nắm tay nhỏ vung lên trong không trung, tức giận mà không có chỗ xả.

…………

Kết quả là đoạn đường chỉ mất một phút rưỡi, hai người lại lề mề gần nửa tiếng mới vào được quán.

Sau khi vào quán, đồ ăn trên bàn của họ đã được dọn lên đầy đủ, thức ăn tỏa hương thơm ngát nhưng không thấy ai động đũa trước, dường như đang chờ Dịch Thận đến.

“Cuối cùng cũng tới!” Giả Minh chào họ, nhường chỗ bên cạnh Dịch Thận cho Thẩm Viên.

Thẩm Viên gật đầu chào hỏi mấy đàn anh mới gặp mặt lần đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Giả Minh rót bia cho mọi người, còn hỏi cô một câu: “Hôm nay tiểu mỹ nữ uống một chút không? Uống được không?”

Thẩm Viên nhìn cốc bia bên cạnh những người khác, gật đầu: “Bình thường tôi có uống một chút với người nhà.”

“Uống được là được! Hôm nay vui mà! Không sao, lát nữa để anh Thận đưa cô về.” Giả Minh rót cho Thẩm Viên một cốc bia, bọt bia trắng xóa gần như tràn ra khỏi miệng cốc.

Dịch Thận nhướng mắt nhìn hai người bạn đồng hành, ra hiệu cho họ: “Giới thiệu đi.”

Nói xong, hai chàng trai đồng loạt tự giới thiệu với Thẩm Viên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chàng trai gầy đeo kính tên là Lý Phong, trông có vẻ hơi nhút nhát, là sinh viên năm tư khoa Máy tính, cùng lớp với Dịch Thận.

Người còn lại có thân hình cân đối, trên mặt có vài nốt tàn nhang, cười lên rất hiền lành tên là Thạch Tế Chi, sinh viên năm Ba, nhỏ hơn họ một khóa.

Họ dường như rất tin tưởng Dịch Thận, Thẩm Viên lễ phép chào hỏi, cũng tự giới thiệu… lấy danh nghĩa của Sinh Yểu.

Vừa nghe cái tên Sinh Yểu, hai chàng trai đồng loạt nhìn sang Dịch Thận đang im lặng ăn cơm bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc, như thể muốn nói: Tôi đã nói rồi mà anh Thận, khuôn mặt này của anh khó thoát khỏi kiếp nạn!

Thẩm Viên không biết Sinh Yểu đã nổi tiếng trong trường, vẻ mặt cô ngây thơ vui mừng vì hôm nay kết bạn được với những người bạn mới.

“Nào mọi người! Cạn ly đi, mọi người đã vất vả rồi!” Giả Minh chỉ đậu vào một trường cao đẳng, nhưng mấy năm nay luôn đi theo Dịch Thận, học được không ít thứ.

Mấy người cùng nhau nâng cốc, Thẩm Viên bỏ qua một số lễ nghi uống rượu, học theo họ vô tư chạm cốc vào nhau, cười đến cong khóe mắt.

Bia lạnh vào miệng tạo ra một cảm giác kích thích bùng nổ, cô khẽ nheo mắt chịu đựng, cảm thấy mới lạ với sự sảng khoái đến từ dư vị của bia.

Hóa ra, đây là hương vị của bia.

Dịch Thận cầm miệng cốc, nhẹ nhàng liếc nhìn người bên cạnh, thấy cô không hề lộ ra bất kỳ biểu cảm nào bài xích men bia thì tiếp tục nói chuyện với những người khác.

Sau ba vòng bia, Giả Minh kéo Thẩm Viên nói chuyện lớn tiếng, khoe khoang thành tựu của Dịch Thận: “Tiểu mỹ nữ, năm ngoái cô chơi ‘WANT’ chưa? Chưa chơi cũng nghe nói rồi chứ! Trò chơi nhỏ gây nghiện làm náo loạn cả mạng xã hội, chính là do anh Thận dẫn dắt chúng tôi làm đó!”

“Anh ấy rất giỏi, mẹ nó chỉ trong một đêm lượng truy cập tấn công ào ạt! Sướng tê người!”

“Thực ra theo tôi thấy, anh ấy bán bản quyền hơi sớm, bản quyền đó ít nhất còn có thể đấu giá thêm mấy vòng nữa!”

“Nhưng không sao, chỉ cần có anh ấy, bao nhiêu cái ‘WANT’ cũng có thể tạo ra được!”

Thẩm Viên kinh ngạc, không ngờ trò chơi nhỏ từng nổi đình nổi đám lại là do anh làm ra. Nhưng nghe nói sau khi tác giả gốc bán bản quyền và bỏ mặc, trò chơi đó không còn được như trước nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô liếc nhìn chàng trai đang thong thả ăn cơm bên cạnh, đột nhiên lại có thêm vài phần xa lạ và ngưỡng mộ.

Dịch Thận nhận ra ánh mắt của cô, mí mắt không hề động đậy, nói: “Cậu ấy trêu cô thôi.”

Thẩm Viên khẽ cười.

Dịch Thận thấy bữa cơm gần xong bèn chuyển chủ đề nói đến chuyện chính cần nói hôm nay.

“Lý Phong.” Anh nói: “Gần đây Quốc Hưởng đang tìm giáo sư tiến cử, tôi đã đưa hồ sơ của cậu cho họ. Nếu thuận lợi, tốt nghiệp có thể vào làm ngay, đãi ngộ không tồi.”

Biểu cảm nhàn nhã của Lý Phong đột nhiên cứng lại khi nghe câu này.

Thẩm Viên thắc mắc, Quốc Hưởng là công ty Internet lớn nhất nhì trong nước, có được lời mời này không phải là chuyện vui sao?

Dịch Thận lại uống một ngụm bia, cốc va chạm với mặt bàn tạo ra tiếng lách cách giòn tan: “Thạch Tế Chi còn thời gian, cố gắng giành thêm vài giải thưởng lớn vào năm tư, không lo không có tương lai, có khó khăn gì thì tìm tôi.”

Lần này đến lượt Thạch Tế Chi dừng nhai, Giả Minh dường như nghe ra ý trong lời nói của Dịch Thận, biểu cảm cũng thay đổi.

Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên ngưng đọng, Thẩm Viên có chút bối rối.

Dịch Thận dựa hẳn vào ghế, lộ ra vẻ chán nản, thẳng thắn nói ra: “Tôi không định tiếp tục duy trì phòng làm việc nữa, các cậu cũng nên sớm tính toán cho mình đi.”

Sau vài giây, anh bỏ lại một câu: “Đừng đi theo tôi nữa, không có tương lai đâu.”

Vài giây tiếp theo, mới là khoảnh khắc im lặng đóng băng thực sự của vạn vật.

Ngay cả một người ngoài cuộc như Thẩm Viên cũng cảm thấy sự áp lực gần như nghẹt thở. Trên mặt Lý Phong và Thạch Tế Chi không còn nụ cười, thay vào đó là sự ngập ngừng, khó lòng từ bỏ.

“Anh, là vì ông nội anh…” Nói được nửa chừng, Giả Minh chửi thề một tiếng, tức nghẹn trong lồng ngực: “Có khó khăn gì thì mọi người cùng nhau giải quyết! Nói nhảm gì thế, đi theo anh mới là có tương lai nhất!”

Dường như không lời nào có thể lay chuyển quyết định của Dịch Thận. Ngay cả Thẩm Viên cũng bắt đầu lo lắng, nhưng không biết nên nói gì. Cuối cùng cô chỉ biết cúi đầu, lại uống thêm một ngụm bia.

Là vì cuộc thi lần này sao? Mới khiến anh đưa ra quyết định như vậy…

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Tôi chẳng có gì cả.” Dịch Thận ngẩng đầu, thành thật chân thành, cười khẩy: “Lại còn một đống rắc rối, theo tôi thì có tiền đồ gì chứ.”

“Đến lúc đó cơm cũng không có mà ăn rồi lại đợi các cậu mắng tôi là súc sinh, thằng khốn à?”

“Mấy anh em à, hãy vui vẻ chia tay thôi.”

Lòng Thẩm Viên chua xót, cũng im lặng liên tục uống bia cùng những người khác.

Hóa ra, hôm nay là bữa tiệc chia tay mà anh chuẩn bị.

…………

Khi bữa ăn sắp kết thúc, người thì đi vệ sinh người thì thanh toán. Dịch Thận trả tiền xong quay lại, thấy một mình Thẩm Viên vẫn còn ngơ ngẩn ngồi tại chỗ.

Anh chạm vào cánh tay cô: “Ngồi ngây ra đó làm gì? Đi thôi.”

Thẩm Viên cúi đầu, mái tóc xoăn mềm mại màu nâu hoàn toàn che khuất khuôn mặt, im lặng không nói.

Dịch Thận nhíu mày, khi anh vỗ lên vai cô, Thẩm Viên đột nhiên ngẩng đầu lên, ôm một chai bia trong tay, hai má đỏ bừng nhìn chằm chằm vào anh hét lớn: “Dịch Thận!”

Vì bình thường cô không bao giờ lớn tiếng, đột ngột kêu lên như vậy khiến giọng cô bị xé toạc, trở nên khàn khàn và mềm mại.

Cô vung tay, chỉ vào anh: “Anh! Quá đáng lắm……”

Thẩm Viên loạng choạng bước tới hai bước, nhào vào lòng anh, chỉ vào ngực Dịch Thận: “Anh, anh không cảm thấy sao…”

“Bạn bè của anh, họ thật sự, thật sự rất buồn…… hu hu.”

Dịch Thận nhìn cô, hít một hơi thật sâu.

Thôi rồi, một kẻ say xỉn đã xuất hiện.

Vài phút sau Dịch Thận kéo Thẩm Viên đang vung tay múa chân ra khỏi quán ăn.

Ba chàng trai nhìn Thẩm Viên đang ôm cánh tay Dịch Thận, vừa cắn vừa mắng mà kinh ngạc tột độ……

Dịch Thận bất lực, chỉ vào Giả Minh: “Mẹ kiếp đều tại đồ đáng chết nhà cậu.”

“Ai bảo cậu cứ rót bia cho cô ấy?”

“Không phải đâu anh, em chỉ rót đầy cho cô ấy ba lần, sau đó toàn là cô ấy tự rót tự uống, em tưởng cô ấy uống được chứ!” Giả Minh vô tội.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đôi môi mềm mại của cô gái vẫn còn cắn trên cánh tay anh, cảm giác khác lạ khiến toàn thân anh không được tự nhiên, Dịch Thận kẹp cô trong cánh tay mình: “Thôi được rồi, mau đi thôi, bắt taxi.”

Cả nhóm đi xuyên qua hẻm ra ngoài đường lớn để bắt taxi. Chín rưỡi tối, ánh trăng đã lên đến đỉnh điểm, chiếu xuống người họ tạo nên những hình dạng khác nhau.

Thẩm Viên chưa từng thấy vầng trăng treo cao trên con hẻm bẩn thỉu. Ánh mắt mơ màng của cô có vài phần phóng khoáng, hóa ra nó cũng tinh khiết như vậy.

Giả Minh không chịu được không khí căng thẳng giữa mấy anh em nữa: “Anh Thận, sau này anh chắc chắn sẽ có tiền đồ, em nhìn người chưa bao giờ sai.” Cậu ấy nhìn tòa nhà chọc trời ở trung tâm thành phố bên cạnh khu dân cư cũ, chỉ vào tòa nhà cao nhất gần đó: “Sau này, anh chắc chắn có thể mua được tòa nhà đó, ngồi trong đó kiếm hàng trăm vạn mỗi phút!”

“Đến lúc đó, tuyệt đối đừng quên bọn em, mời mấy anh em lên đó làm khách nhé.”

Dịch Thận lườm cậu ấy, bảo cậu ấy bớt nói khoác đi.

Thạch Tế Chi và Lý Phong nhìn nhau cười.

Nửa người Thẩm Viên vẫn còn dựa vào Dịch Thận, đi loạng choạng. Cô nhìn theo hướng Giả Minh chỉ, chớp mắt.

“Ơ…”

“Không cần đợi sau này đâu.” Cô đột nhiên cười ngây ngô: “Các anh là bạn của tôi, nếu muốn lên đó, bây giờ tôi có thể dẫn các anh đi mà.”

“Đó là tòa nhà của nhà tôi mà~”

Ngay lúc Thẩm Viên nói câu này, cả nhóm vừa hay đi đến phía bên kia của tòa nhà đó, logo doanh nghiệp với hai chữ “Thần Thạch” sáng rực rỡ treo ở mặt ngoài tầng thượng.

“Cô say thật rồi, đó là Thần Thạch, Thần Thạch là doanh nghiệp của người nhà họ Thẩm.”

“He he, đúng mà, anh trai tôi là Thẩm Du, anh hai là Thẩm Xước, chúng tôi đều họ Thẩm mà.”

“Tôi thật sự có thể đưa các anh lên đó, mật khẩu khóa cửa văn phòng anh trai là sinh nhật tôi.”

Giả Minh phản ứng lại, đột nhiên đứng khựng lại.

Quay đầu lại, đôi mắt cậu ấy chợt đỏ hoe, “Vãi! Con mẹ nó cô chính là người nhà họ Thẩm! Cô lừa chúng tôi!” Giống như một con chó dữ bị chọc giận.

Thẩm Viên sợ đến mức run cả người, cũng tỉnh cả hơi men.

Xong rồi.

Cô đã nói những gì vậy!

Cơn giận thiêu đốt lý trí, Giả Minh xông lên định nhào vào Thẩm Viên: “Cô có biết anh Thận vì cô mà phải chịu bao nhiêu khổ sở không!!”

“Tất cả là vì cô! Chính là cô!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Chính vì vị đại tiểu thư là cô! Khiến bao nhiêu người không được yên ổn!”

Khoảnh khắc tay cậu ấy sắp chạm vào tóc Thẩm Viên, Dịch Thận mạnh mẽ kéo cô ra sau lưng để bảo vệ, quát lớn: “Giả Minh!”

“Cậu uống bia đến tắc cả não rồi à?”

“Đừng đụng vào cô ấy.”

Cô sợ đến mức tay nắm áo anh run rẩy, đôi mắt chấn động, không hiểu mình đã làm sai điều gì.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Tại sao lại nói như vậy…

Dịch Thận liếc nhìn hai người còn lại, ra hiệu: “Đưa cậu ấy đi.”

Thạch Tế Chi và Lý Phong kẹp Giả Minh đi, Giả Minh vẫn không ngừng giãy giụa: “Đừng để tôi gặp lại cô nữa! Người nhà họ Thẩm!”

“Tất cả là vì cô! Cả nhà anh Thận sắp không có cơm ăn rồi…”

“Đừng cản tôi, khụ khụ…”

Ba người rời đi, con hẻm trở lại yên tĩnh.

Khi Dịch Thận quay người lại, Thẩm Viên lùi lại nửa bước, cô vẫn còn hoảng sợ chưa định thần, ánh mắt lảng tránh: “Tôi… sao vậy…”

Hình như, hình như vì cô, đã làm hỏng chuyện gì đó của Dịch Thận.

Không phải cuộc thi, mà là chuyện còn nghiêm trọng hơn cả cuộc thi.

Hơn nữa, cô cảm thấy, Dịch Thận đã biết cô là Thẩm Viên ngay từ đầu.

Nửa bước cô lùi lại, găm vào đáy mắt Dịch Thận.

Cô gái trước mặt sang trọng quý phái, dù đang ở trong con hẻm lộn xộn hẻo lánh, nhưng trong đêm tối cô vẫn như phát sáng.

Trong sáng, thuần khiết, cao quý.

Hoàn toàn không thuộc về thế giới của anh.

Chỉ cần chạm vào, cũng thấy bỏng tay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thế giới mà Thẩm Viên đang sống, chỉ cần bất cứ ai tùy tiện phất tay một cái cũng có thể nhấn những người như họ phải vật lộn trong vũng bùn nửa đời người.

Anh đã sớm hiểu rõ, nhưng lại dung túng cho cô tiếp cận, hết lần này đến lần khác, biết rõ nhưng lại giả vờ hồ đồ.

Khoảnh khắc hôm nay cô chỉ vào tòa nhà cao tầng cười nói đó là của mình, Dịch Thận đã tỉnh ngộ.

Cảm giác nóng rực chỉ dành riêng cho cô, sự thôi thúc khó kìm nén, lúc này phản vệ thành những gai nhọn tra tấn.

Nói với anh: Hãy nhìn cho rõ cô ấy là ai, và Dịch Thận anh là ai.

Thẩm Viên dè dặt ngước mắt nhìn anh, hốc mắt cô đỏ hoe đến nỗi ánh trăng cũng phải mềm lòng, lại một lần nữa bất lực hỏi: “Tôi làm sao vậy?”

“Có phải, tôi đã làm sai chuyện gì rồi không.”

Làm sai chuyện gì? Một nụ cười thoáng qua đáy mắt Dịch Thận.

Cô có thể làm sai chuyện gì chứ.

Ánh mắt đầy ẩn ý của anh, như mối nguy hiểm ẩn sâu dưới đáy biển sâu vạn trượng khiến Thẩm Viên cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra. Cô hoảng sợ và khó chịu như mất đi chỗ dựa.

Giây tiếp theo, Dịch Thận nhấc chân, tiến đến gần cô.

Bóng dáng cao lớn của anh bao trùm lấy toàn thân cô.

Dịch Thận gọi thẳng tên cô: “Thẩm Viên.”

Tim cô lập tức hụt một nhịp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Những thứ đã sai nên sớm quay trở lại quỹ đạo.

Anh nhếch môi, hơi lạnh nhạt: “Đại tiểu thư, chơi với cô một màn này, được chứ.”







Để lại một bình luận