Chương 12: Ánh sáng mong manh của huy hiệu hoa diên vĩ

Xe cảnh sát bao vây nhà máy, những kẻ cố ý bắt cóc và gây thương tích cho người khác bị bắt giữ toàn bộ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khi Hàn Doanh bị còng tay dẫn ra ngoài, bắt gặp bóng dáng Kỳ Tỉnh kéo Diệp Phục Thu vào lòng, cô ta bèn giãy giụa quay đầu nhìn anh đầy căm phẫn, đôi mắt đỏ ngầu.

Diệp Phục Thu đi đến cửa, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện ánh mắt hung hãn của Tôn Thuận, vẫn còn sự sợ hãi nên cô bị dọa đến rùng mình. Nhưng cô chưa kịp tránh né thì một bàn tay khô ráo ấm áp đột nhiên che phủ tầm nhìn của cô.

Kỳ Tỉnh lấy tay che mắt cô.

Diệp Phục Thu đột nhiên sững sờ.

Tay anh rất lớn, chỉ để che mắt thôi mà đã che gần hết khuôn mặt cô.

Toàn thân Diệp Phục Thu cứng đờ, người như con ngỗng đông lạnh, môi mím chặt thành một đường, hai má nhanh chóng đỏ ửng.

Cô muốn giơ tay lên gạt tay anh ra, bản thân đâu đến nỗi yếu đuối đến mức không nhìn nổi. Nhưng hai tay giơ lên giữa không trung, lại không dám chạm vào anh.

Chỉ nghe thấy giọng nói của Kỳ Tỉnh vang lên trên đầu, kéo dài mà đầy châm chọc ai đó: “Cô gái nhỏ, đừng nhìn những thứ dơ bẩn.”

“Kỳ Tỉnh! Cậu chờ đấy cho ông!” Giọng nói tức giận của Tôn Thuận vang lên.

Tiếng quát mắng của cảnh sát vang lên theo sau: “Chờ cái gì! Anh bảo ai chờ đấy hả! Thành thật chút đi!”

Diệp Phục Thu nghe thấy những lời này, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thản nhiên khiêu khích của Kỳ Tỉnh. Bàn tay che mắt cô được bỏ ra, ánh sáng trở lại trước mắt.

Cô nheo mắt lại, ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt của Kỳ Tỉnh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tầm mắt anh dừng lại trên cổ tay và cánh tay đầy vết hằn đỏ đáng sợ của cô. Anh đưa tay ra.

Diệp Phục Thu hơi sững sờ, nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đưa tay ra cho anh.

Bàn tay nhỏ bé của cô hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh, sự chênh lệch kích thước của hai bàn tay hiện ra rất rõ ràng.

Bàn tay lạnh lẽo của cô đặt lên tay anh, Kỳ Tỉnh nhướng mày, khẽ bật cười.

“Làm gì vậy?” Anh cố ý trêu cô: “Thứ tôi muốn là áo khoác.”

Diệp Phục Thu đỏ bừng mặt, vội vàng rút tay lại nhưng bị anh giữ chặt.

Không thể cử động.

Khoảnh khắc anh nắm chặt tay cô, da thịt hai người cọ sát tạo thành áp lực, cảm giác ngứa ngáy như cát vụn vỡ lan khắp cơ thể họ.

Hô hấp của cô nhất thời đình trệ, ánh mắt trách móc của cô nhìn chằm chằm vào Kỳ Tỉnh.

Anh cúi đầu, nắm tay cô, xoay cổ tay cô sang trái phải để xem xét.

Những vết hằn đỏ trên cổ tay cô làm dày thêm cảm xúc trong đôi mắt Kỳ Tỉnh.

Anh hỏi: “Đau không?”

Diệp Phục Thu cảm nhận được nhịp tim bất thường, đập mạnh đến khó chịu, cô thẳng thắn gật đầu: “Đau.”

Kỳ Tỉnh khẽ cười: “Cô cũng không khách khí chút nào nhỉ.”

“Đau thì phải nói ra.” Cô mím môi: “Nói ra rồi sẽ dễ chịu hơn.”

Kỳ Tỉnh buông tay, giọng nói trầm xuống: “Đi bệnh viện trước.”

…………

Khoa cấp cứu, Bệnh viện Nhân dân.

Diệp Phục Thu đang được xử lý vết thương bên trong, Kỳ Tỉnh và Hạ Tuý Từ – hai người đàn ông cao hơn 1m85 – đứng bên ngoài, trông như hai vị thần giữ cửa, họ nổi bật giữa phòng cấp cứu bận rộn.

Hạ Tuý Từ mặc bộ vest đen khoanh tay đứng thẳng, Kỳ Tỉnh thì cứ như chưa bao giờ ngủ đủ, lười biếng dựa vào tường.

Hai người nói chuyện không đầu không đuôi.

Đối phương ném qua một chai nước, Kỳ Tỉnh nhận lấy, nhướng mày: “Ý gì đây?”

“Không phải cậu sợ đi bệnh viện sao, đừng có bị doạ sợ đến tè ra quần rồi mất mặt.” Anh ấy khoanh tay, nghiêm túc nói: “Cho cậu một chai, uống chút đi.”

Kỳ Tỉnh trợn mắt, không thể tin nổi, ước chừng chai nước khoáng, chỉ vào anh ấy: “Hạ Tuý Từ, con mẹ cậu chán sống rồi à?”

“Muốn lấy vé thông hành siêu tốc xuống nhà xác từ tôi hả?”

Hạ Tuý Từ nhìn sắc mặt anh, hoàn toàn không sợ: “Còn tâm trạng mắng tôi nữa, xem ra không sao rồi.”

Kỳ Tỉnh nhắm mắt lại, ngực phập phồng điều hòa nhịp thở, tức đến mức bật cười.

“Nói nghe đi.” Hạ Tuý Từ nâng cằm ra hiệu vào phòng xử lý vết thương, hỏi anh: “Đó là ai?”

Kỳ Tỉnh nghiêng đầu, qua khe cửa nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô gái đang ngồi băng bó, giọng điệu chậm rãi nói: “Tổ tông bỏ tiền rước về.”

Thái độ nửa bực bội nửa oán trách của anh nằm trong dự liệu của Hạ Túy Từ, anh ấy khẽ nhếch môi: “Tổ tông?”

“Tên gọi yêu của nhà cậu dành cho đồ vướng víu à?”

Kỳ Tỉnh quay lại nhìn anh ấy, đột nhiên thu lại nụ cười, nhìn anh ấy một cách nghiêm túc: “Tổng giám đốc Hạ.”

“Chúng ta quen nhau mười mấy năm rồi.”

Anh chân thành nói, giọng điệu nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên tôi thích nghe cậu nói chuyện như vậy.”

Hạ Tuý Từ khẽ cười, anh ấy đã quen với thái độ bất cần của anh.

“Sau đó xử lý thế nào?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hết chuyện này lại đến chuyện khác xảy ra liên tiếp.

“Còn có thể làm gì được nữa.” Kỳ Tỉnh thở dài, tay trong túi mân mê hộp thuốc lá: “Dắt theo bên người thôi.”

…………

Diệp Phục Thu bước ra khỏi phòng xử lý, tầm mắt rời khỏi cổ tay được băng bó kín mít như kẹo bông gòn, ngẩng lên nhìn thấy Kỳ Tỉnh đứng dựa ngoài cửa.

Chàng trai anh tuấn mặc vest trông hung dữ đã rời đi, lúc này chỉ còn lại một mình anh.

Hai người im lặng đối diện trong vài chục giây, không khí nồng mùi thuốc khử trùng càng thêm nặng nề.

Kỳ Tỉnh lặng lẽ nhìn cô, không có ý định lên tiếng. Cuối cùng, cô không chịu nổi ánh mắt sâu thẳm khó lường của anh, đành lên tiếng trước: “Cái đó, tôi nghĩ…”

Anh liếc qua cổ tay và cánh tay được băng bó của cô: “Hửm?”

“Dì Mai không phải đang đi công tác sao…” Diệp Phục Thu nói ra suy nghĩ của mình: “Chuyện này của tôi, anh đừng kể với dì ấy nhé.”

“Nếu anh lên tiếng, chắc sẽ không ai dám lén kể cho dì ấy đâu, đúng không?”

Kỳ Tỉnh hơi nhướng mày: “Tại sao?”

Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt như cười như không của anh, rồi nghe anh nói: “Sợ bà ấy lo lắng?”

“Hay sợ tôi bị mắng?”

Rõ ràng, giọng điệu của anh nghiêng về vế sau hơn.

Đó là sự tự tin.

Anh tự tin đến mức tự luyến.

Hình ảnh chàng trai rực rỡ trong ký ức và bóng dáng chàng trai trước mặt chồng chéo lên nhau. Diệp Phục Thu mím môi thành một đường thẳng, không rõ là lúng túng hay là ngượng ngùng: “Tôi chỉ nghĩ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

Từ cấp hai, Diệp Phục Thu đã luôn dựa vào trợ cấp của nhà nước hoặc các dự án tài trợ cá nhân để đi học. Nếu không có những sự hỗ trợ đó, cô thậm chí chẳng thể chạm đến cánh cửa của kỳ thi đại học.

Vì vậy từ nhỏ cô đã khắc ghi: Phải học giỏi, không được phạm lỗi, phải biết làm người khác yêu thích.

Ở trường không được dính vào bất kỳ thị phi nào, không được gây rắc rối hay sai lầm.

Chỉ cần một lỗi nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến việc nhận trợ cấp kỳ tiếp theo.

Thế nên việc khéo léo lấy lòng, nhẫn nhịn chịu đựng gần như đã khắc sâu vào từng đường nét tính cách của cô khi lớn lên.

Hiện tại cũng vậy, cô chỉ muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt người tài trợ.

Diệp Phục Thu nhìn anh, hàm ý nói: “Tôi chỉ muốn bình an vô sự đến khi nhập học.”

Không ai thích sống mãi trong nguy hiểm và đe dọa.

Tâm tư của cô trước mặt Kỳ Tỉnh hoàn toàn lộ rõ.

Đây là đang trách anh.

Kỳ Tỉnh đút tay vào túi, bước đi trước. Khi lướt qua cô, anh chậm rãi nói: “Một lần cuối cùng.”

Anh hứa, đây sẽ là lần cuối cùng cô bị cuốn vào nguy hiểm vì anh.

Diệp Phục Thu nhìn theo bóng lưng anh rồi bước nhanh đuổi theo.

Nếu anh đã nói vậy, cô tin.

Kỳ Tỉnh chân dài, thường ngày dù bộ dáng có vẻ lười biếng nhưng bước đi rất nhanh. Thế nhưng hôm nay, anh lại đặc biệt kiên nhẫn, chẳng mấy chốc Diệp Phục Thu đã theo kịp anh, cùng anh sánh vai.

Cô ngẩng đầu, quan sát góc nghiêng của anh, muốn mở miệng nói điều gì đó nhưng lời lại nghẹn ở môi, tim đập rộn lên vì căng thẳng.

“Còn muốn nói gì à?” Anh nhìn thẳng phía trước, nhưng dường như cảm nhận chính xác được tâm trạng của cô.

Diệp Phục Thu nhân cơ hội lấy hết can đảm nói: “Anh còn nhớ ba bốn năm trước…”

Kỳ Tỉnh nghiêng đầu nhìn cô.

Cô thấy ánh mắt anh vẫn bình thản như mọi khi, câu nói sắp thốt ra lại đột nhiên bị dập tắt.

Diệp Phục Thu dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt bỗng ảm đạm, cô lắc đầu, nhìn về phía trước.

“Tôi tự nhiên… quên mất mình định nói gì rồi.”

Anh không nhớ.

Đúng vậy, một người như Kỳ Tỉnh…… sao có thể nhớ những chuyện nhỏ nhặt như vậy được chứ.

…………

Vì một câu nói của anh tại nhà máy, toàn bộ chuyện đó cô giao hết cho Kỳ Tỉnh xử lý.

Điều khiến Diệp Phục Thu bất ngờ là Kỳ Tỉnh bảo cô ký vào đơn xin tha thứ cho Tôn Thuận và Hàn Doanh.

Không yêu cầu bất kỳ khoản bồi thường nào, anh đã thả cả hai người đó ra.

Hôm đó, Kỳ Tỉnh dẫn Diệp Phục Thu đến một quán bar club đang trong thời gian tạm nghỉ.

Ăn xong, cô ngồi trong phòng đọc sách, chẳng bao lâu sau có người đến.

Là những người bạn của Kỳ Tỉnh.

Không gian phòng VIP trên tầng hai im ắng và trầm lắng.

Quán bar với mùi nồng hắc quen thuộc lại phảng phất hương sữa ngọt ngào chuẩn bị cho cô gái.

Trần Bằng Tổ và Diệp Phục Thu ngồi đối diện nhau qua bàn, cả hai khoanh tay, mắt to trừng mắt nhỏ.

Diệp Phục Thu nâng ly sữa nóng trong tay, trừng mắt nhìn anh ấy, vẻ mặt căng thẳng.

Trần Bằng Tổ từng chút một thu hẹp khoảng cách với cô, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, lại tiếp tục tiến gần hơn.

Qua một chiếc bàn, khoảng cách giữa mặt anh ấy và cô từ nửa mét, rút xuống 30 cm, rồi 20 cm…

Cuối cùng, khi gần đến mức cảm nhận được hơi thở của đối phương, Diệp Phục Thu đột nhiên bụm miệng, nghiêng đầu, đón lấy thùng rác Hoàng Nhân đưa đến: “Ọe—”

Trần Bằng Tổ ngả người ra sau, thở dài thất bại, lớn tiếng than vãn: “A Tỉnh! Cô em gái này của cậu đúng là biết cách sỉ nhục người ta mà!”

Anh ấy ngửi thử chính mình: “Tôi đây, một anh chàng đẹp trai thơm tho ngào ngạt như thế này, lần đầu tiên có sinh vật giống cái nhìn thấy tôi lại nôn!”

Hoàng Nhân nghe vậy, bĩu môi cà khịa: “Đừng nói cô ấy nữa, giờ tôi cũng muốn nôn.”(Đừng nói là cô ấy, giờ tôi cũng muốn nôn đây này.)*

(*Đoạn này dùng phương ngữ.)

Diệp Phục Thu nôn khan vài tiếng nhưng không ra gì, khuôn mặt nhỏ tái nhợt ngẩng lên, áy náy nói: “Xin lỗi…”

Cô chỉ muốn thử xem mình có thể vượt qua tật xấu này không, nhưng kết quả vẫn không thể kiên trì được.

Trần Bằng Tổ xuất thân trong gia đình toàn nữ giới, từ nhỏ đã lớn lên trong vòng vây của phụ nữ, tự xưng là “Tình thánh số 1 của vịnh Tiêu Quảng Đông”, hễ gặp mỹ nữ là lập tức hóa thân thành chú cún thâm tình. Nhìn thấy Diệp Phục Thu như một cô em gái đáng thương anh ấy lại càng không nỡ giận, giọng điệu mềm mại xuống: “Lỗi của tôi, lỗi của tôi mà. Cô đừng đỏ mắt, khóc vì tôi không đáng đâu, cô bé à.”

Ở đằng xa, Kỳ Tỉnh nằm duỗi dài trên ghế sofa, bắt chéo chân, nhếch môi nói chậm rãi: “Xấu mà cứ thích tìm cách vớt vát.”

Diệp Phục Thu nghe thấy, nhìn Trần Bằng Tổ đang gào thét trách mắng, không nhịn được bật cười khúc khích.

Mặc dù vậy… vẫn muốn thử lại lần nữa!

Cô ngẩng đầu lần thứ hai, hào hứng nhìn về phía Trần Bằng Tổ, đối phương lập tức đưa tay che mặt.

Diệp Phục Thu: …

Cô quay đầu nhìn sang Hoàng Nhân, kết quả người này cũng che mặt.

Diệp Phục Thu: …

Chuyện này làm tổn thương lớn đến các chàng trai như vậy sao?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh nhận một cuộc gọi, chỉ “Ừhm” một tiếng ngắn gọn, sau đó đứng dậy gọi hai người kia: “Gần xong rồi.”

Diệp Phục Thu nhìn ba người họ, hơi bối rối.

Gần xong cái gì? Hôm nay chẳng phải chỉ đến đây ăn uống thôi sao? Còn có sắp xếp khác à?

Hoàng Nhân không biết từ đâu lấy ra một chiếc điều khiển, nhấn nút, rèm cửa sổ lớn kéo dài bên cạnh họ từ từ mở ra từ giữa. Lúc này Diệp Phục Thu mới nhận ra đó là một bức tường kính trong suốt. Từ đây nhìn xuống, có thể thấy bao quát toàn bộ khu vực sàn nhảy và các bàn ở tầng một.

Tầng một của club trong giờ nghỉ khá vắng vẻ, thậm chí có phần lạnh lẽo—— Nhưng người đàn ông đang quỳ ở giữa sàn nhảy lại trở nên nổi bật khác thường.

Diệp Phục Thu vịn vào kính, nhìn kỹ, hóa ra là Tôn Thuận.

Vài nhân viên an ninh đứng quanh anh ta, người dẫn đầu hơi cúi người, dường như đang cố gắng thuyết phục, nhưng Tôn Thuận vẫn quỳ yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Lúc này, Tôn Thuận bất ngờ ngẩng đầu, từ xa nhìn lên khung cửa sổ tầng hai.

Ánh mắt giận dữ xen lẫn sợ hãi của anh ta xuyên qua khoảng cách, đối diện với cô.

Diệp Phục Thu sững sờ.





Để lại một bình luận