Chương 11: Trên cánh tay của kỵ sĩ mang áo giáp
Ngoài trời nhiệt độ lên đến 37 độ C, nhưng cơ thể cô gái nhỏ lại lạnh buốt như vừa bước ra từ tủ lạnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô co rúm lại như một quả bóng, ngón tay che kín lấy khuôn mặt, toàn thân run rẩy, những sợi tóc rối tung cũng run rẩy như ảo ảnh.
Cô hé mở miệng, đôi mắt trống rỗng, không ngừng lẩm bẩm điều gì đó, cả người như bị ma ám.
Kỳ Tỉnh ngồi xổm xuống, ánh mắt càng lúc càng sâu.
Anh nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi không gian đen tối mà cô tự phong tỏa, gọi lại lần nữa: “Diệp Phục Thu.”
Diệp Phục Thu chớp mắt, những giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống cánh tay anh, tan chảy thành một mảng ấm áp trên da thịt Kỳ Tỉnh.
Tầm mắt cô hơi dao động, ba giây sau cô bật khóc nức nở trong sự sụp đổ. Ngũ quan cô như co rúm lại một chỗ, tiếng khóc nghẹn ngào không kìm nén được, giống như khoảnh khắc một con búp bê thủy tinh bị vỡ tan.
Diệp Phục Thu bắt đầu vùng vẫy không ngừng, mặc cho dây thừng cọ sát khiến da trầy xước chảy máu, chân đạp loạn xạ: “Đừng chạm vào tôi! Không ai được phép nhìn tôi! Đừng ép tôi, ép tôi… Tôi sẽ giết các người, giết hết các người…”
Cô vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Kỳ Tỉnh càng nhíu chặt lông mày, lấy từ thùng nhựa đựng nước bên cạnh một gáo nước lạnh, vung tay——
“Ào——” Nước lạnh tạt thẳng vào mặt Diệp Phục Thu.
Dòng nước lạnh xuyên qua cô, giống như cơn sóng dữ cuốn theo gió, đẩy Diệp Phục Thu từ quá khứ u ám trở về thực tại.
Nước chảy thành dòng xuống ngũ quan cô, tóc ướt dính lên gương mặt. Diệp Phục Thu ho khan hai tiếng, ngước đôi mắt đẫm nước lên, từ từ ngẩng đầu lên.
Tầm nhìn đẫm nước mắt vẫn còn mờ mịt, cô chớp mắt để xua tan mây mù. Ánh mắt cô lơ mơ dao động, cuối cùng dừng lại trên dái tai bên trái thiếu đi một góc nhỏ của anh.
Trong ký ức sâu thẳm của cô, một ngọn đèn phủ đầy bụi như vừa được đổ đầy dầu, chỉ chờ một tia lửa “Xẹt” qua là bùng sáng rực rỡ.
Đôi mắt hoa đào của Diệp Phục Thu từng chút một mở to, tròn như hạt đào, dần chứa đựng cảm xúc hoài nghi, cuối cùng chạm vào ánh mắt đen thẫm mạnh mẽ của Kỳ Tỉnh.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Những ký ức mang theo đau đớn, nó hoặc trở thành chất gây dị ứng bị ghi nhớ mãi mãi, hoặc bị hệ thần kinh cố ý giấu vào góc khuất.
Suy cho cùng, việc trốn tránh đau khổ là bản năng của những sinh vật có cảm xúc. Diệp Phục Thu nhớ lại mùa Đông năm ấy, lần bỏ trốn tuyệt vọng nhưng cũng rất liều lĩnh.
Ký ức quay trở lại làng Hàn Kiều, nơi từng ngày, từng ngày bị quấy rối âm thầm chất chồng lên trái tim đang kìm nén của cô.
Không biết từ bao giờ, cô nhận ra mỗi khi bê chậu nước bẩn ra ngoài đổ, những người đàn ông làm thuê đứng bên đường luôn đồng loạt nhìn chằm chằm vào cổ áo trễ, mông, vòng eo, đôi chân và cả làn da trắng nõn lộ ra ngoài của cô.
Ngay khi chạm phải những ánh nhìn đó, Diệp Phục Thu sợ hãi đưa tay che lấy cổ áo tự nhiên bị kéo trễ khi cúi người của mình. Nhưng cô không kịp giữ lấy chậu nước khiến nước bẩn bắn tung tóe…
Cô gái 15 tuổi lúc đó chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng cô biết rõ cảm giác khó chịu trong lòng này là không đúng. Cô không muốn đến nhà tắm công cộng trong làng nữa, nhưng mỗi lần cô vừa mở miệng đề cập thì bà nội ngay lập tức bác bỏ.
“Nhà chúng ta đâu có chỗ làm nhà tắm, dựng tạm trong sân cho cháu à? Lạnh thế này lại phải mua máy nước nóng, em gái cháu còn chịu được, sao cháu không ráng một chút đi. Thu Thu, hiểu chuyện đi chứ.”
Diệp Phục Thu cắn môi đến tái nhợt, túm chặt quần áo đến nỗi đau cả ngón tay: “Nhưng mà, ở đó, ngay cả phòng tắm nam nữ cũng không phân biệt… Họ, họ luôn, luôn nhìn trộm qua khe cửa…”
“Đều là phòng tắm riêng cả mà! Cũng không bắt con tắm chung với những người đàn ông đó, lại đây, giúp bà đỡ bố cháu dậy.”
“Lần sau nói to lên một chút, tuổi này rồi, tai bà ngày càng kém, haiz…”
Sau đó, người đàn ông hàng xóm sống cùng một con ngõ nhỏ, thường xuyên giúp đỡ nhà họ, dần dần không còn giữ chừng mực.
Anh ta biết hoàn cảnh nhà cô, em gái đi học nội trú, bà nội ra ngoài đi làm. Trong nhà chỉ còn cô và người bố thực vật nằm liệt giường, không có ý thức, nên anh ta bắt đầu giở trò.
——Lúc đầu là những lời nói khiếm nhã, sau đó luôn đi sau giả vờ giúp đỡ, rồi sau nữa, thậm chí còn vào phòng cô khi không có người lớn ở nhà, mượn cớ giúp đỡ đưa đồ mà động tay động chân với cô.
Phải đến khi cô ôm điện thoại bàn trong nhà để đe dọa báo cảnh sát thì anh ta mới chịu lùi lại, bước ra khỏi phòng cô.
Diệp Phục Thu tưởng rằng nhẫn nhịn chịu đựng thì mọi chuyện sẽ qua đi. Mãi cho đến khi người vợ đang đi làm ăn xa của người đàn ông đó trở về cùng với những lời đồn đại vô căn cứ, phẫn nộ lao vào cô——Và đó chính là khởi đầu cho ba năm ác mộng không hồi kết của cô.
…………
“Đứa trẻ nhỏ như vậy… nhà không có tiền nuôi nổi thì gả quách đi cho ai đó là xong…”
“Tôi thấy rồi đấy thôi, hôm đó, con bé này cho chồng người ta vào nhà, mà hai nhà không phải ở đối diện nhau sao.”
“Trời ơi, thế này thì còn ra thể thống gì…”
Người phụ nữ với vẻ mặt dữ tợn dùng ngón tay dí vào vai cô, làm cô đau nhói.
“Nhà cô dạy cô kiểu gì vậy hả! Thầy cô ở trường dạy cô cách quyến rũ đàn ông của người khác à!”
Diệp Phục Thu liên tục lùi lại, ánh mắt mọi người xung quanh đầy khinh miệt và nghi hoặc, nghiền nát cả thể xác lẫn tinh thần cô.
“Tôi không có… tôi không có quyến…”
Cô chỉ muốn thể hiện lòng biết ơn với tư cách một người hàng xóm.
Ban đầu cô chỉ mỉm cười với anh ta khi anh ta giúp đỡ mà điều đó bỗng trở thành chứng cứ cô cố ý quyến rũ, là vé thông hành cho những lần quấy rối dai dẳng sau này.
Nước mắt trào ra, cô bị người ta xô ngã, một vật sắc nhọn cứa rách má cô, dòng máu đỏ tươi hòa lẫn với cảm giác tuyệt vọng chảy ra.
Diệp Phục Thu che lấy vết thương đang chảy máu ở thái dương, cơn buồn nôn không thể kiềm chế được ập tới, cô hoàn toàn sụp đổ…
Cô không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa. Lý trí bị vứt bỏ hoàn toàn, Diệp Phục Thu mang theo giấy tờ tùy thân và tiền chạy đi. Cô mua vé xe đi đến Sùng Kinh.
Đây là nhà của cô, nhưng cô không còn chỗ nào để quay về.
Bố cô từng nói, nếu vào được trường đại học tốt nhất, ta sẽ nhìn thấy ngã rẽ của cuộc đời.
Đại học Sùng Kinh là trường đại học tốt nhất cả nước, tốt nghiệp ở đây có thể tìm được công việc tốt nhất và một tương lai sáng lạn.
Vì vậy, Đại học Sùng Kinh gần như là hy vọng duy nhất của cô.
Cô đã hứa với bố rằng, nhất định sẽ thi đậu vào Đại học Sùng Kinh để khiến bố tự hào.
Nhưng bây giờ, bố cô không tỉnh lại, còn cô cũng sắp không chịu nổi được nữa. Trên chuyến tàu xanh cũ kỹ, cô cố gắng che vết thương chưa lành, môi mím chặt, lặng lẽ khóc đến mức lồng ngực như muốn vỡ tung.
Tàu có ga cuối, nhưng cô không biết điểm dừng của cuộc đời mình ở đâu. Cô sinh ra đã ở vực sâu, dường như dù có trèo thế nào cũng không thể thấy ánh sáng.
Cô khóc mãi đến khi choáng váng đầu óc, chán nản bắt xe đến cổng chính của trường Đại học Sùng Kinh.
Mùa Đông năm lớp 9.
Cô gái nhỏ với thân thể gầy yếu, mang trên mình những vết thương cả về thể xác lẫn tâm hồn, đứng trước cổng trường đại học trong mơ của mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nhìn những nam thanh nữ tú tràn đầy sức sống và tự tin đi thành từng nhóm ở phía bên kia lưới sắt, Diệp Phục Thu lại chẳng thể nào tưởng tượng được có một ngày cô sẽ là một phần của nơi này.
Sự tuyệt vọng lại ập đến, cuối cùng cô cũng khóc lớn, đau đớn xé lòng.
Người cô lạnh buốt, mặt đau nhói khi cử động, máu và nước mắt hòa quyện chẳng rõ là cái gì đang chảy xuống.
“Ơ kìa, ở đâu ra cô bé này, sao lại khóc thảm thế chứ.” Giọng Bắc Kinh chính gốc vang lên bên cạnh cô.
Diệp Phục Thu ngoành đầu lại, qua tầm nhìn mờ nhạt cô thấy có ba bốn nam sinh đại học đi ngang qua.
“Chuyện gì vậy?” Một cậu bạn trong nhóm nhìn cô, không nhịn được hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: “Cô bé, em ở đâu? Làm sao vậy? Cần chúng tôi gọi điện cho người nhà em không?”
Diệp Phục Thu không muốn làm lớn chuyện đến đồn cảnh sát địa phương, cô liên tục lắc đầu, dùng tay lau nước mắt.
Cô định quay người chạy đi, nhưng lại bị họ ngăn lại.
“Này này này, đừng chạy, muộn thế này nếu xảy ra chuyện gì thì sao.” Một nam sinh nhìn thấy cô không mặc áo khoác dày, bèn nói với bạn cùng phòng của mình: “Còn đứng ngơ ra đấy làm gì, đưa áo khoác lông vũ cho cô bé đi, trời lạnh thế này cơ mà.”
“Tôi mặc áo cộc tay bên trong! Ê, lão Kỳ! Áo khoác lông vũ của cậu đắt… à không, ý tôi là dày ấy, nhanh lên đi.”
Diệp Phục Thu cúi đầu, nhìn thấy bóng người đứng cuối cùng thở dài, bất đắc dĩ cởi áo khoác lông vũ của mình ra, ném cho người phía trước.
Một chiếc áo lông vũ rộng thùng thình, còn vương hơi ấm, được nhét vào tay cô.
Vẫn còn mang theo hơi ấm và có mùi thơm dễ chịu.
Một nam sinh lại gần nhìn cô kỹ hơn, sợ hãi thốt lên: “Yo, cô bé, mặt em bị sao thế này! Chảy máu rồi kìa!”
“Em bị thương ở đâu vậy, ai đánh em à?”
Diệp Phục Thu vội vàng che vết thương, nghiêng người né tránh, vẻ mặt hoảng loạn.
“Chuyện này nhất định phải báo cảnh sát, còn bị thương nữa.” Các nam sinh bàn bạc: “Tôi hẹn bạn gái ở phòng tự học rồi, giờ sao đây? Ai rảnh thì lo vụ này đi.”
“Tôi còn phải sửa cái luận văn tốt nghiệp chết tiệt kia mà, quên à? Giáo sư bắt tôi nộp bản thảo lần ba rồi, tôi chịu thôi.”
“Lão Kỳ, chỉ có cậu, cậu là người rảnh nhất trong đám anh em chúng ta.”
“Cậu cùng với Trương Triều đưa cô bé này đến đồn cảnh sát đi.”
Mấy người dần tản đi, trong cơn gió lạnh lay lắt, bóng dáng cao gầy đứng xa nhất dần bước về phía cô.
Hơi thở nam tính áp sát, Diệp Phục Thu vẫn còn hơi sợ hãi, rụt rè ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm vào đôi mắt của anh.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra, khoảnh khắc đó.
Người đó có đôi mắt phượng tinh xảo đến khó quên, trầm tĩnh, phảng phất nét cười nhưng sâu không thấy đáy.
Dưới ánh đèn đường khuyên tai hình lưỡi liềm trên dái tai bên trái thiếu đi một góc nhỏ của người đó càng thêm nổi bật.
Ký ức ba năm trước vỡ vụn, bây giờ cô chỉ nhớ chiếc áo khoác lông vũ dày dặn ấm áp của anh, nhớ sáu tờ tiền đỏ mà anh nhét vào tay cô.
Nhớ cả túi thuốc điều trị ngoại thương đặt bên cạnh cô.
Và cả câu nói ấy: “Nhìn ánh mắt của cô khi nãy, không biết còn tưởng là định làm loạn hoặc nổ tung trường học ấy.” Giọng điệu của anh mang nét cười, trách khẽ: “Thật đáng sợ.”
Trong số nhiều người, chỉ có anh nhận ra cảm xúc của cô ngay lập tức.
Nước mắt Diệp Phục Thu lại tuôn rơi, bàn tay nắm chặt tiền giấy, ấm ức lắc đầu thật mạnh.
Cô không muốn làm hại ai cả, nhưng, cô thực sự rất hận.
Tại sao cô phải chịu đựng tất cả những điều này, tại sao cuộc đời cô lại tồi tệ như vậy.
Tại sao…
“Nói ra thì có thể cô cũng không hiểu, nhưng mà…”
Giọng anh rất đặc biệt, trong trẻo mà trầm ấm, như những viên đá lạnh va chạm vào nhau trong ly rượu mạnh.
Anh không bao giờ nhìn thẳng vào cô, giọng nói luôn ở trên đỉnh đầu cô, vừa ung dung lại vừa áp bức.
Câu cuối cùng, Diệp Phục Thu nhớ rõ.
Anh nói với cô.
“Hãy thử xem, hận cái gì thì dựa vào đó mà sống tiếp.”
…………
Nước vẫn còn nhỏ giọt xuống cằm, Diệp Phục Thu ngơ ngác nhìn chàng trai trước mặt, cuối cùng cũng nhận ra anh.
Kỳ.
Kỳ Tỉnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hóa ra, cô đã gặp anh từ trước.
Vì vậy… chỉ riêng anh, cô không thấy phản cảm.
Bởi vì dù hình ảnh anh trong ký ức đã trở nên mờ nhạt, nhưng Diệp Phục Thu vẫn dựa vào câu nói của anh, nỗ lực hết mình, mới trụ được đến ngày hôm nay.
Từ 15 đến 18 tuổi, trong ba năm u tối và vất vả, cô đã cắn răng bước qua tất cả nhờ câu nói ấy.
Kỳ Tỉnh càng ngày càng khó hiểu ánh mắt phức tạp của cô, anh cau mày, giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Tỉnh táo lại chưa.”
Diệp Phục Thu chớp mắt, quay mặt đi, giọng nói khàn đặc: “…Tôi không sao.”
“Thật không nhìn ra.” Kỳ Tỉnh cười khẽ, quay lại, ra hiệu bằng ánh mắt với Hạ Túy Từ.
Hạ Tuý Từ vẫn đang ngậm thuốc lá, bất mãn nghiêng đầu, cởi áo khoác vest trên người ném cho anh.
“Nhớ trả lại cho tôi một trăm cái.”
Kỳ Tỉnh dùng ánh mắt khinh thường nhìn thái độ keo kiệt của anh ấy, như đang mắng: Tái phát bệnh cũ với ai đấy?
Anh mở rộng áo khoác ra khoác lên người Diệp Phục Thu, gần như che kín cả người cô.
Chiếc áo khoác rộng lớn và và đôi tay cởi bỏ mọi ràng buộc ấy mang lại cho cô cảm giác an toàn, cơ thể run rẩy của Diệp Phục Thu dần bình tĩnh lại.
“Ra ngoài trước, tự mình đứng dậy được không?” Anh nói.
Diệp Phục Thu gật đầu, chống tay đứng dậy, nhưng cô đã đánh giá quá cao thể lực của mình. Hai chân bị trói và ngồi xổm và quỳ quá lâu, vừa đứng dậy, đầu gối cô đã mềm nhũn ra và ngã xuống.
Cuối cùng cô được anh kéo lại, ngã vào lòng anh.
Kỳ Tỉnh nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, đỡ cô đứng thẳng.
Cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của cô gái trong vòng tay mình, vì mất sức mà cơ thể mềm mại của cô áp sát vào anh.
Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, yết hầu khẽ nuốt xuống: “…Cô thú vị thật đấy.”
Nhịp tim anh truyền qua lồng ngực, vang vọng vào trán cô, làm đôi tai Diệp Phục Thu đỏ bừng, cô môi mím lại, giọng ấm ức:
“Tôi không biết… tôi hết sức rồi.”
“Xin lỗi.”
Dựa vào sức lực của anh, Diệp Phục Thu từng bước tiến về phía cửa, nơi ánh chiều tà rọi vào.
Sau khi nhận ra anh, cảm xúc của cô với chàng trai này lập tức thay đổi.
Diệp Phục Thu lặng lẽ ngẩng đầu, lén liếc nhìn anh nhưng bị anh phát hiện.
“Nhìn gì thế?”
Cô không nói gì, chỉ nhìn anh.
Kỳ Tỉnh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, bất ngờ cong môi: “Có phải rất muốn ‘xử lý’ bọn họ không.”
Diệp Phục Thu cắn chặt môi, gật đầu.
Anh – Kỳ Tỉnh- đã lâu, rất lâu rồi chưa từng bị một ai thách thức công khai như vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nhận được câu trả lời vừa ý, đôi mắt phượng của Kỳ Tỉnh sáng lên, anh trao cho cô một lời hứa chắc nịch đầy kiêu ngạo.
“Vậy thì cứ xem đi.”
“Trước khi cô hả giận, tôi sẽ không dừng tay.”