Chương 11: Người tôi yêu

Lý do mà Úc Thanh thích vẽ tranh rất đơn giản.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Giống như vậy, dường như chẳng có điều gì thật sự thuộc về riêng mình, nhưng những câu chuyện, nhân vật, mỗi nét màu mà cô ấy sáng tạo ra đều thuộc về cô.

Cô dựa vào cái thứ gọi là “Độc quyền” này để lấp đầy thế giới tinh thần cằn cỗi.

Con người luôn cần thứ gì đó để an ủi chính mình.

Với Úc Thanh, đó chính là vẽ truyện tranh.

Một câu nói của Ôn Trạch Tự đã khiến lòng cô dậy sóng.

Cô vẫn là cô gái ngốc đầy nhiệt huyết, bỗng nhiên có cảm hứng—— Ngay bây giờ, đi tìm Trường Không để ký hợp đồng.

Nghìn lần xoay chuyển, những ngày tháng khổ sở khiến Úc Thanh sợ hãi, những ký ức sợ hãi trong lòng khiến cô phải bình tĩnh lại.

Úc Thanh thích sự đáng tin cậy của Ôn Trạch Tự, đồng thời cũng mê đắm sự đáng tin cậy này.

Nhưng đồng thời, cô cũng…… sợ phải phụ thuộc.

Úc Thanh định kết thúc cuộc trò chuyện, vì mối quan hệ hiện tại của hai người không phù hợp nói sâu hơn.

Trong lúc cô đang gõ chữ thì Ôn Trạch Tự gửi đến một đoạn tin nhắn.

W:【Còn một lý do nữa, anh nghĩ nên chọn phương án một, em không hối hận. Nếu em lo lắng về những vấn đề đó, với tư cách là chồng em, anh có thể đảm bảo rằng em không cần bận tâm gì cả. Em cũng không cần phải cảm thấy có gánh nặng gì cả, giữa vợ chồng không nên quá tính toán rõ ràng.】

Úc Thanh đọc xong đoạn tin nhắn, hỏi anh:【Anh không thấy em đang lợi dụng của anh sao?】

Cô không nói thẳng, nhưng ý muốn hỏi chính là việc Ôn Trạch Tự đang bao nuôi cô vậy.

W:【Yên tâm, anh sẽ lấy lại phần lợi đó.】

Không hiểu sao, mặt Úc Thanh đỏ bừng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Câu này cảm thấy ẩn chứa rất nhiều ý nghĩ sâu xa.

W:【Anh không cho rằng đây là lợi dụng, em cần sự giúp đỡ của anh và anh cũng cần sự giúp đỡ từ em.】

Người mạnh mẽ như Ôn Trạch Tự, liệu mà anh cũng cần cô sao?

Ôn Trạch Tự như đọc được suy nghĩ của cô, anh đáp:【Thanh Thanh, đừng xem thường bản thân.】

【Dù là một hay hai, bỏ qua những điều đó, chúng ta vẫn có cuộc sống của riêng mình, không cần phải nặng nề về được hay mất.】

Úc Thanh suy nghĩ trong ba phút, nhớ lại tất cả từng lời Ôn Trạch Tự đã nói:【Em nghĩ kỹ rồi, em chọn phương án một.】

Ôn Trạch Tự nói đúng, nếu không chọn một thì những ngày sau này cô sẽ đều cảm thấy không cam tâm và hối hận vì đã chọn hai.

Nhưng nếu chọn một thì sẽ khác, dù có ngã đau đến mức nào, ít nhất cô cũng đã trải qua. Sau đó quay về với phương án hai, sống một cuộc đời bình dị cũng không phải là không thể.

W:【Sẽ thành công.】

Tâm trạng Úc Thanh đặc biệt tốt:【Cảm ơn anh!】

W:【Không cần cảm ơn anh, lựa chọn là em tự quyết định, con đường cũng là em tự đi.】

Lựa chọn là quyết định của cô, con đường là do chính cô đi, chính cô đã tự chọn cho mình cơ hội để thử sức.

Chỉ vài lời ngắn gọn của Ôn Trạch Tự khiến Úc Thanh cảm thấy giá trị nhỏ bé của mình  được tôn trọng, trong lòng cô bùng lên một ngọn lửa, còn mãnh liệt hơn cả trước đó. Cứ thế, cô quyết định tìm Trường Không ký hợp đồng.

Nhận được tin, Trường Không ngạc nhiên:【Anh còn tưởng em sẽ đợi đến cuối tháng mới trả lời.】

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Thật ra là vậy, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt thôi.】

Trường Không:【Chính em nghĩ mãi một tháng mà còn không thông, là người khác động viên em phải không?】

Úc Thanh giật thót tim, Trường Không có mắt thần sao? Chuyện này cũng đoán ra được.

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Em hỏi ý kiến người nhà, anh ấy rất ủng hộ, nên em cũng muốn thử xem sao.】

Nghiêm túc như Trường Không hiếm khi đùa:【Ôi trời ơi, vậy anh phải cảm ơn anh ấy rồi.】

Rõ ràng, Trường Không thật sự rất muốn ký được hợp đồng với cô.

Tân Duyệt là nơi biên tập viên giúp các họa sĩ lên hoạch định lộ trình phát triển, họa sĩ chỉ cần tập trung vào chuyên môn của mình, còn những việc lặt vặt khác có thể để biên tập viên.  Vì vậy, người ta thường nói một họa sĩ thành công không thể thiếu một biên tập giỏi, họ là mối quan hệ cùng nhau đạt được thành tựu.

Bởi vì nguồn lực có hạn, mỗi biên tập viên chỉ dẫn dắt một số ít người. Tân Duyệt Media có nhiều phòng ban, mỗi phòng ban có hơn 10 biên tập viên, số lượng tác giả dưới tay các biên tập viên không giống nhau, nhiều người chủ yếu là biên tập viên mới, ký hợp đồng với nhiều người, chỉ mong có thể dẫn dắt một hoặc hai nghệ sĩ nổi tiếng. Những biên tập viên kỳ cựu như Trường Không thì hiếm khi ký với người mới, chỉ khi gặp người thực sự có tiềm năng, họ mới chủ động ngỏ lời. Vì vậy, khi Lật Nguyệt nghe tin biên tập của Úc Thanh là Trường Không, cô ấy liên tục thúc giục cô ký hợp đồng. Trong mắt người khác, chỉ cần được Trường Không dẫn dắt thì không lo không có con đường.

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Anh Trường Không, vậy mai chúng ta làm thủ tục ký hợp đồng nhé?】

Trường Không:【Chờ chút, anh gửi liên kết ký hợp đồng lên hệ thống. Chúng ta làm luôn tối nay, anh sẽ gắn huy hiệu V màu vàng cho em.】

Cái gọi là huy hiệu V màu vàng chính là biểu tượng nhỏ đi kèm bút danh của họa sĩ đã ký hợp đồng, đại diện cho danh phận họa sĩ ký kết với trang web.

Úc Thanh đọc tin nhắn này đến hai lần, lòng không khỏi thắc mắc.

Chẳng phải Lật Nguyệt từng nói Trường Không không thích bàn công việc ngoài giờ sao? Vậy mà giờ anh ấy lại đặc biệt đăng nhập hệ thống để lo việc ký hợp đồng cho cô?

Úc Thanh dùng máy tính bảng mở trang quản lý hệ thống và chờ đợi. Một lúc lâu vẫn không thấy tin nhắn nội bộ nào từ Trường Không.

Một lúc sau, Trường Không gửi tin nhắn:【Đợi chút, lâu không làm ký kết, anh quên mất. Để anh đi hỏi thử đồng nghiệp.】

Úc Thanh: ……

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô cảm thấy may mắn vì được Trường Không ký hợp đồng, người của anh ấy không nhiều, vì vậy nhận được nhiều sự hướng dẫn hơn. Úc Thanh tự an ủi bản thân như vậy.

Mười phút sau, Trường Không gửi liên kết qua tin nhắn nội bộ. Úc Thanh mở liên kết và làm theo các bước ký hợp đồng.

Hiện nay tất cả đều ký hợp đồng trực tuyến, không cần phải gửi bản hợp đồng giấy, rất tiện lợi hơn nhiều.

Sau đó, Trường Không xử lý nhanh hơn nhiều, gắn huy hiệu V màu vàng cho Úc Thanh và còn kéo cô vào nhóm tác giả dưới quyền của anh.

Cộng với chủ nhóm Trường Không, tổng cộng năm người.

Cô nghĩ sẽ ít người, không nghĩ lại ít đến vậy.

Úc Thanh kiểm tra lại thông tin trên web của mình.

【Tổng biên tập——Trường Không】

【Biên tập viên phụ trách——Trường Không】

Khi đọc xong hai dòng này, cô lập tức hiểu lý do tại sao Trường Không chỉ ký với ít họa sĩ.

Úc Thanh trở lại QQ, mọi người nhiệt tình chào đón cô, và biệt danh của mỗi người khiến cô căng thẳng nuốt nước bọt.

Cô Linh:【Trời ạ! Thế mà lại có người mới? Là người mà anh Không mới ký hợp đồng gần đây à】

Thủy Nguyệt:【Hai ngày trước anh Không đã phàn nàn bận đến hói đầu sao? Còn bảo tôi đừng làm phiền anh ấy, sao có thời gian ký người mới?】

Vương Dữ:【Chào mừng.】

Úc Thanh bỗng cảm thấy mình như vô tình bước nhầm vào sào huyệt của các bậc thầy. Ba người này đều là họa sĩ truyện tranh top đầu của trang web, lượng có bản quyền bán chạy đến mức không còn gì để bán, cũng là những người mà cô không dám mơ ước trở thành trong suốt cuộc đời.

Thủy Nguyệt:【Lão Vương, anh lạnh lùng quá đấy, làm cậu bé nhà người ta sợ mất. Anh đừng làm người ta sợ chạy đi nhé, từ khi nhóm biên tập thay đổi, đổi anh Không dẫn em, mỗi ngày vào nhóm này, em đều cảm thấy lạnh thấu xương.】

Cô Linh:【Cậu mù à? Bút danh người ta như này rõ ràng là một cô gái nhỏ.】

Thủy Nguyệt:【Xuân Nhu ơi! Xin lỗi nhé!】

Úc Thanh lễ phép chào hỏi:【Chào mọi người, em là Xuân Nhu Hạ Nhiệt, mong được mọi người chỉ bảo thêm.】

Rồi cô không dám nói thêm câu nào.

Cô Linh:【Xuân Nhu Hạ Nhiệt ơi, tôi biết cô! Chính là người mới nổi trên bảng xếp hạng tác phẩm mới gần đây.】

Bảng xếp hạng dựa trên điểm tích lũy, công thức tính điểm khá phức tạp, trong đó điểm cơ bản chiếm phần lớn.

Úc Thanh là một họa sĩ chưa ký hợp đồng, điểm cơ bản của cô còn không bằng số lẻ của các họa sĩ ký đã hợp đồng. Nhưng từ mức điểm số ít ỏi đó mà vẫn vươn lên bảng xếp hạng tác phẩm mới, chứng tỏ thực lực rất tốt.

Thủy Nguyệt cũng nghe nói:【Ồ! Giỏi thật, anh Không thế mà lại ký với Xuân Nhu Hạ Nhiệt, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ vào nhóm cổ đại bên kia chứ.】

Thủy Nguyệt nói như vậy không có gì là lạ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ba người chuyên vẽ truyện hiện đại, kinh dị, trinh thám, còn Úc Thanh lại chuyên vẽ truyện cổ đại, kinh dị, về cơ bản họ đã thuộc thể loại khác biệt.

Trường Không vừa xử lý xong hồ sơ của Úc Thanh, xuất hiện nói:【Các bạn hãy nhẹ nhàng chút, đừng làm cho người ta sợ chạy mất, tôi khó khăn lắm mới ký được hợp đồng này, không thể học theo lão Vương sao?】

Thủy Nguyệt:【Sao mà giống được? Anh ấy bận chăm vợ con, còn chúng tôi độc thân, chỉ biết lên mạng tán gẫu.】

Cô Linh:【Đúng thế, đúng thế.】

Trường Không:【Các bạn vẽ xong chương tiếp theo chưa?】

Chỉ một câu, cả hai lập tức im lặng, không ai dám trả lời.

Ba người đều có studio riêng, công ty và họ chỉ là quan hệ hợp tác, hợp đồng cũng khác với Úc Thanh. Cho nên ba người có vẻ thoải mái với Trường Không hơn, còn Úc Thanh thì hơi e ngại Trường Không .

Nó giống như đi học sợ thầy cô, đi làm sợ sếp, dù giữa cô và Trường Không là mối quan hệ hợp tác thì trong lòng Úc Thanh vẫn vô thức cảm thấy sợ.

Úc Thanh không quen trò chuyện nhóm, thấy mọi người im lặng, cô cũng không nói thêm gì.

Lật Nguyệt nhắn tin cho cô.

Lật Nguyệt:【Trời ơi! Bé cưng ký hợp đồng rồi sao? Thật không? Tớ cứ ngỡ như đang mơ vậy! Tớ mừng quá đi mất!】

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Đúng, tớ quyết định thử sức.】

Lật Nguyệt:【Tớ vui quá! Sau này chúng ta cùng nhau cố gắng nhé! Cảm giác thực sự có người kế bên cùng nhau thức đêm vẽ thật tuyệt!】

Úc Thanh bất lực, nghĩ đến tin nhắn của Ôn Trạch Tự buổi trưa thì cô thầm nhủ thức đêm vẽ chắc phải hạn chế thôi, cô sẽ cố hoàn thành sớm để ngủ.

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Sao cậu biết được vậy?】

Cô còn chưa kịp thông báo.

Lật Nguyệt:【Độc giả của cậu phát hiện, nhắn tin riêng cho tớ trên weibo, thật sự là rất vui quá!】

【Cậu có muốn mở tài khoản weibo không?】

Lật Nguyệt có tài khoản weibo, thường xuyên tương tác với độc giả trên đó. Mọi người cũng biết Lật Nguyệt quen cô, nên khi ký hợp đồng, việc độc giả tìm đến nhắn tin cũng là chuyện bình thường.

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Tớ không biết sử dụng, cứ để vậy đã.】

Chủ yếu là…… Úc Thanh không biết cách giao lưu. Nếu độc giả nhắn tin cho cô, cô cũng không biết trả lời thế nào cho phải, nên tốt nhất là không mở tài khoản.

Úc Thanh thấy chương mới nhất vừa đăng đã tăng thêm vài trăm bình luận, tất cả đều chúc mừng cô ký hợp đồng thành công.

Ngoài ra, số lượng hoa tặng đã tăng gấp đôi, còn có thể nhận được tiền thưởng.

Mở chi tiết thu nhập ra, thật bất ngờ thấy đã có 20 đồng.

Hai mươi đồng tuy không nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên Úc Thanh thực sự cảm nhận được rằng truyện tranh của mình có thể kiếm tiền, cũng là một sự khẳng định giá trị của bản thân.

Tối nay, Úc Thanh nằm trên giường nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, không ngủ được cô bèn ngồi dậy chỉnh sửa nốt bản thảo cuối cùng của studio rồi gửi vào email, đồng thời thông báo rằng sau này cô sẽ không nhận thêm việc nữa.

Lại một lần nữa bận rộn đến 3 giờ sáng, hôm sau Úc Thanh thức dậy đã là 12 giờ trưa, việc đầu tiên là cô kiểm tra tin nhắn trên điện thoại.

Biểu tượng wechat của Ôn Trạch Tự không có chấm đỏ.

Cô thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng có một ý nghĩ nảy ra trong lòng:

Sao anh ấy không nhắn cho cô nhỉ?

Ba ngày liên tiếp nhận được tin nhắn hỏi thăm đúng giờ, đến ngày thứ tư lại không thấy nữa, Úc Thanh cảm thấy sợ hãi với suy nghĩ của chính mình. Thế mà cô lại quen với sự tồn tại của Ôn Trạch Tự nhanh đến vậy, thậm chí khi anh không tìm cô, cô còn thấy không quen……

Úc Thanh lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.

Có lẽ Ôn Trạch Tự đang bận việc, nên không có thời gian để tìm cô.

Úc Thanh cất điện thoại, vệ sinh cá nhân rồi đến căn tin ăn cơm trưa, sau đó quay về tiếp tục vẽ bản thảo, cố quên đi cảm giác buồn vu vơ khi vừa thức dậy.

Vẽ được một tiếng, Úc Thanh bắt đầu tính toán lại số tiền hiện có, nhìn qua giá tiền của bảng vẽ điện tử và máy tính mà cô muốn mua.

Vẫn còn thiếu 500.

Sau một hồi đắn đo một chút, cô đã ra một quyết định.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Buổi chiều, Úc Thanh ra ngoài đến một khu chợ cũ, tìm đến một tiệm cắt tóc đơn sơ trong hẻm, và nói với chủ tiệm rằng cô muốn bán tóc.

Ông chủ nhìn thấy mái tóc đen nhánh thẳng tắp ngang eo của cô không chút do dự mà đồng ý.

Theo lý mà nói, đáng lẽ phải cắt sát chân tóc, nhưng sau nhiều lần Úc Thanh cầu xin liên tục thì chủ tiệm đồng ý chỉ cắt đến ngang xương quai xanh, giữ lại một phần tóc cho cô.

Mái tóc của Úc Thanh chất lượng tốt, chủ tiệm trả giá 600 đồng.

Tâm trạng Úc Thanh lo lắng đau đớn mất đi mái tóc dài dần dần tan biến, cầm tiền tiết kiệm được đi thành phố kỹ thuật số, mua được bảng vẽ và máy tính mà mình khao khát.

Úc Thanh không còn tiền để đến tiệm làm tóc nữa, cô tự về ký túc xá chỉnh sửa lại một chút, mất một lúc lâu để tạo kiểu tóc ngắn ngang vai.

Cũng khá đẹp.

Úc Thanh tự an ủi bản thân.

Điện thoại trên bàn vang lên, Úc Thanh đặt kéo xuống, kiểm tra điện thoại.

Người liên lạc: Ôn Trạch Tự.

Bây giờ đã 10 giờ tối, đột nhiên Ôn Trạch Tự lại gọi điện đến như vậy?

Úc Thanh nhấc máy lên nghe, dè dặt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cô là Thanh…… Thanh?” Giọng nói từ đầu dây bên kia chần chừ: “Là Thanh Thanh đúng chứ?”

Người đàn ông này không phải Ôn Trạch Tự, giọng nói vang dội của anh ấy khiến Úc Thanh giật mình.

“Tôi…… là.” Úc Thanh không rõ tình hình hiện tại.

Người đàn ông: “Nếu bây giờ cô rảnh thì có thể đến hồ Vạn Thủy một chuyến nhé?”

Hồ Vạn Thủy? Khu quán bar?

Người đàn ông bèn giải thích: “Xin lỗi, quên mất chưa nói rõ, tôi là đồng nghiệp của Ôn Trạch Tự, cậu ấy uống rượu, say đến……”

Liếc nhìn Ôn Trạch Tự đang ngồi bên cạnh, châm xong điếu thuốc cuối cùng rồi dụi tắt, anh ấy tiếp tục nói: “Say bất tỉnh, cần có người đến đón cậu ấy.”

“Tôi thấy trong danh bạ của cậu ấy, chỉ có tên của cô được ghi chú thân thiết nhất, tôi nghĩ hai người chắc có quan hệ khá tốt, nên mới mạo muội gọi cho cô.”

Úc Thanh: “Anh ấy…… uống say rồi sao?”

Ôn Trạch Tự hôm nay về nước?

Không phải nói đi công tác 5 ngày sao?

“Đúng vậy. Tôi đợi cô ở ngã tư, cô đến là thấy, không cần vào trong đâu.” Người đàn ông ân cần dặn dò.

Úc Thanh: “Dạ.”

Úc Thanh lập tức thay quần áo, không bận tâm đến chuyện khác, gọi xe đến dưới ký túc xá, đi thẳng đến hồ Vạn Thủy.

Giả Trí Hiên đưa điện thoại lại cho Ôn Trạch Tự, ngậm ngùi cắn rứt lương tâm, rút một điếu thuốc của Ôn Trạch Tự và châm lên: “Mới hai ly mà bắt tôi phải nói mấy lời này.”

Ôn Trạch Tự ngồi xuống ghế dài, xoa xoa thái dương: “Cậu thử uống đi?”

Giả Trí Hiên: “Tôi câm miệng, tôi không nói nữa.”

Ôn Trạch Tự đến đây để ứng cứu, hai ly rượu anh uống là rượu pha, nồng độ rượu không hề tầm thường.

Giả Trí Hiên ngồi bên cạnh Ôn Trạch tự, hỏi anh: “Người vừa nãy cậu bảo tôi gọi là ai thế?”

Ôn Trạch Tự: “Người tôi yêu.”

Giả Trí Hiên bị dọa đến suýt nữa ngã khỏi ghế: “?”

Có phải vừa rồi gió thổi mạnh quá khiến anh ấy nghe nhầm không?!

“Bạn gái cậu à?” Giả Trí Hiên và Ôn Trạch Tự cùng vào Bộ Ngoại giao cùng lúc, chưa từng nghe nói anh có bạn gái.

Giọng Ôn Trạch Tự dịu đi vài phần: “Là vợ tôi.”

Giả Trí Hiên: “Cuối năm ngoái có người nói cậu nộp báo cáo kết hôn, là thật à?”

Lúc đó, khi Ôn Trạch Tự đến văn phòng của lãnh đạo phụ trách đi ra, mọi người đồn rằng anh đi nộp báo cáo kết hôn, nhưng anh ấy còn không tin vào điều đó, chống nạnh ngạo nghễ tuyên bố: Với kiểu người cuồng công việc như Ôn Trạch Tự, chắc chắn không thể có trái tim tình ái. Nếu Ôn Trạch Tự mà kết hôn thì anh ấy sẽ đãi mọi người bà ngày cà phê.

Giả Trí Hiên nhìn Ôn Trạch Tự với vẻ đáng thương, câu trả lời này đối với anh ấy thực sự rất quan trọng.

Ôn Trạch Tự: “Thật đấy.”

Ở Bộ Ngoại giao khi kết hôn cần nộp báo cáo. Ngay sau buổi xem mắt với Úc Thanh, anh đã nộp báo cáo này.

Xong rồi, giờ thì mặt mũi đã mất, túi quần cũng sạch sẽ……

Giả Trí Hiên chết lặng đứng dậy nói: “Tôi đi đây, cậu ở lại.”

Ôn Trạch Tự cũng không ngăn cản, Giả Trí Hiên lại ngồi xuống trong lòng nghĩ rằng tiền đã mất, không thể không gặp người được.

Ôn Trạch Tự thừa hiểu trong đầu Giả Trí Hiên đang tính toán gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh liếc mắt thấy Úc Thanh xuống xe, đang vội vàng chạy về phía này.

Úc Thanh hấp tấp chạy đến, chỉ mặc một chiếc áo bông, với mặt đỏ bừng.

Ôn Trạch Tự nhìn thấy cô như thế này, mím môi thành một đường thẳng, thu lại ý định trêu cô ban nãy, đứng dậy bước tới.

Giả Trí Hiên xen ngang không đúng lúc: “Vợ cậu không đến à? Em gái cậu đến sao?”

Ôn Trạch Tự chậm rãi quay đầu, liếc nhìn Giả Trí Hiên một cái, giọng điệu nhạt như nước lã, mất đi sự dịu dàng thường ngày: “Thời gian không còn sớm nữa, cậu có thể về nhà rồi.”

Giả Trí Hiên không chắc có phải Ôn Trạch Tự đang giận hay không, chẳng lẽ nào anh là kiểu người cuồng em gái?

Ôn Trạch Tự bước nhanh đến chỗ Úc Thanh.

Sau đó, Giả Trí Hiên nhìn Ôn Trạch Tự nói xong hai câu, rất tự nhiên ôm người vào lòng, cử chỉ thân mật.

Anh ấy lập tức im bặt, cảm giác ngượng ngùng dâng lên.

Nhìn xem anh vừa nói linh tinh cái gì?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nhưng mà…

Ôn phu nhân trẻ như vậy, là điều anh ấy không ngờ tới.







Để lại một bình luận