Chương 11: Người nhà – Cảm giác áp bức nóng rực mãnh liệt đang từng bước xâm chiếm cô

Trình Diên tự thấy mình là người không có dũng khí, khi bố mẹ cô hào hứng thông báo rằng cô phải kết hôn với con trai nhà họ Trì, vì tình hình của gia đình nên cô không thể từ chối.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nhưng điều này không có nghĩa là cô không có chứng kiến.

Trì Nghiễn Hành làm bất cứ chuyện gì cũng luôn thuận lợi, anh mang trong mình sự kiêu ngạo của người đứng trên cao, còn cô chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn giữa muôn vạn người. Mà sự tồn tại của cuộc hôn nhân này chỉ dựa vào vài lời của người lớn trong nhà, giống như sợi tơ mỏng manh bắc qua hai bờ vực thẳm trải qua gió táp mưa sa, 4 mùa luân chuyển, cuối cùng sẽ mong manh, tan vỡ. Còn cô ngày đêm nơm nớp lo sợ bước đi trên sợi tơ ấy, sớm muộn cũng rơi xuống vực sâu.

Nếu còn cơ hội lựa chọn, cô không muốn có bất kỳ quan hệ thân mật nào với Trì Nghiễn Hành.

Nhưng lúc này anh đang nằm bên cạnh, cảm giác áp bức nóng rực từ trên người anh đang từng bước xâm chiếm cô. Trình Diên không dám đáp lại, thậm chí cô còn lặng lẽ hít thở chậm lại, khiến giấc ngủ trông có vẻ chân thật hơn.

Vài giây mà như kéo dài vô tận, cô quá căng thẳng đến mức còn quên cả thở, mãi đến khi tấm đệm bật trở lại, Trì Nghiễn Hành rời đi.

Thoát được kiếp nạn, Trình Diên thở phào nhẹ nhõm sau đó rất lâu mới ngủ thiếp đi.

Hôm sau, Trình Diên dậy rất sớm, vốn dĩ cô đã hẹn phỏng vấn với một công ty dịch thuật khác ở Kinh Thị, nhưng khi thức dậy lại thấy công ty gửi email, khéo léo giải thích rằng họ không có chỉ tiêu tuyển dụng cho thực tập sinh lên chính thức. Sau khi kết thúc thực tập thì cô phải nghỉ việc, họ hỏi Trình Diên có muốn tiếp tục tham gia phỏng vấn theo kế hoạch ban đầu không.

Cô nằm trên giường, thở dài, cuối cùng trả lời email và từ chối buổi phỏng vấn.

Sau khi cô vệ sinh cá nhân xong, đúng lúc Trì Nghiễn Hành bước ra từ phòng gym dưới nhà đi lên, hai người lướt qua nhau. Anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, đường cong cơ bắp săn chắc, vừa nhìn đã biết là kết quả của việc kiên trì tập luyện nhiều năm. Trì Nghiễn Hành lấy một chai nước đá từ trong tủ lạnh ra, mở nắp uống một ngụm.

Dì Dương làm giúp việc theo giờ đã đến, bà ấy lên tiếng chào hỏi: “Chào ông Trì, bà Trì.”

Trì Nghiễn Hành lạnh nhạt đáp; “Ừhm.”

Còn Trình Diên ngẩn ra một giây mới phản ứng lại, cô chưa quen với cách xưng hô này, khiêm tốn đáp: “Dì cứ gọi cháu là tiểu Trình đi ạ.”

Tất nhiên, điều này không phù hợp với quy định, may mà dì Dương rất tinh ý, bà ấy sửa lại: “Ấy, cô Trình.”

Đến khoảng hai giờ chiều, Trì Nghiễn Hành đưa cô ra ngoài – đến sân bay đón ông bà nội về nhà.

Trước khi đi, Trình Diên cố ý đi một vòng quanh nhà để đảm bảo rằng cô đã quen thuộc mọi ngóc ngách và nắm rõ cách sử dụng của tất cả thiết bị gia dụng.

Trên đường đi, hai người lại im lặng không nói chuyện.

Trì Nghiễn Hành vốn không phải là người nói nhiều, tính tình anh lạnh lùng bẩm sinh, huống hồ ở vị trí của anh, nhất cử nhất động đều có thể bị người khác suy diễn.

Trình Diên chỉ đơn giản là không biết nên nói gì với anh, người này lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh như băng, nói chuyện lúc nào cũng lạnh lùng xa cách. Cô và anh không có tiếng nói chung, càng không giống người có thể nói chuyện phiếm với nhau.

Quãng đường dài và tẻ nhạt, Trình Diên không nhịn được mà chủ động bắt chuyện: “Gần đây sức khỏe của ông nội có tốt không?”

Trì Nghiễn Hành nắm vô lăng bằng một tay, “Khá tốt.”

Hỏi một câu đáp một câu, Trình Diên vẫn cố gắng hỏi thêm: “Sắp gặp ông bà nội, trông anh không hào hứng lắm.”

Trì Nghiễn Hành thản nhiên đáp: “Tôi rất hào hứng.”

……

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trong ấn tượng của cô, gần mười mấy năm rồi không gặp ông nội Trì, cô vẫn thấy hơi sợ khi nhớ đến ông cụ uy nghiêm năm đó.

Hồi xưa có nghe ông nội cô kể, vợ của ông nội Trì cũng là người nóng tính, nhưng dù sao họ cũng là người lớn trong nhà Trì Nghiễn Hành, cô là cháu dâu nên nhất định phải làm họ vui lòng.

Nghĩ đến đây, áp lực tinh thần lại nặng trĩu.

Trì Nghiễn Hành đang tập trung lái xe, cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường của cô, “Em căng thẳng lắm à?”

Trình Diên xấu hổ gật đầu.

“Không cần căng thẳng, không muốn trả lời điều gì thì cứ đẩy cho tôi.”

Mười lăm phút sau, sân bay Kinh Thị đã gần ngay trước mắt.

Ông bà nội vẫn chưa xuống máy bay, Trì Nghiễn Hành lái xe đến bãi đậu xe gần đó, tháo dây an toàn và chờ một lúc.

Trình Diên đang buồn chán lướt điện thoại, đột nhiên điện thoại của chàng trai reo lên.

Anh bấm vào màn hình bluetooth trên xe, giọng của Dương Hạo truyền đến, “Sếp Trì, hôm nay anh vẫn đến Lam Dịch chứ?”

Trì Nghiễn Hành dứt khoát: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

“Là về chuyện lần trước của quản lý Phương Vân, cô ta không hài lòng với kết quả bồi thường, sau khi nghỉ việc cứ làm ầm ĩ đòi kiện công ty, sếp xem……”

Vừa nghe đến cái tên Phương Vân, Trình Diên đang cúi đầu buồn chán lập tức chú ý.

Chuyện nội bộ của công ty, lẽ ra cô không nên nghe lén, nhưng Trì Nghiễn Hành lại hoàn toàn không có ý định tránh cô.

Theo quan điểm của Trình Diên thì chuyện Phương Vân nhét cháu gái vào công ty chưa đến mức tội chết, nên khi Dương Hạo tiết lộ chuyện Trì Nghiễn Hành đuổi thẳng Phương Vân, cô vừa kinh ngạc vừa hơi sợ. Trì Nghiễn Hành luôn làm việc luôn không nương tay cũng không cho phép thương lượng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đúng ra Phương Vân ở công ty nhiều năm, đã leo lên vị trí quản lý, nói thế nào cũng nên cho cô ta cơ hội sửa sai.

Không chỉ Dương Hạo, Trình Diên cũng đang chờ câu trả lời của Trì Nghiễn Hành.

Kết quả anh chỉ im lặng lắng nghe rồi lạnh lùng nói: “Phương án bồi thường không thay đổi, còn lại để cô ta liên hệ với bộ phận pháp chế của công ty.”

Dương Hạo trả lời ngay: “Vâng, sếp Trì.”

“Về sau không cần hỏi tôi những việc nhỏ này, nói với Phương Vân là cô ta tự ý nghỉ việc, công ty không có nghĩa vụ bồi thường.”

Trì Nghiễn Hành bổ sung thêm, “Thông báo cho bộ phận pháp chế, cứ nói nguyên văn lời tôi, nếu Phương Vân lấy được một đồng bồi thường nào thì họ cũng không cần đến làm việc nữa.”

Liếc mắt nhìn sang, Trì Nghiễn Hành đã dứt khoát cúp điện thoại.

Trình Diên ngồi ở ghế phụ, cảm thấy khí áp xung quanh anh đều hạ thấp, một cuộc điện thoại nghe thấy mà khiến cô tim đập chân run, sợ rằng người tiếp theo bị đuổi chính là cô.

Trì Nghiễn Hành thấy cô ngồi cứng đờ, mở cửa xe, “Ngẩn ra làm gì? Họ đến rồi.”

“Ồ, đến rồi.” Trình Diên vội tháo dây an toàn và xuống xe.

Sân bay chật kín người, tiếng loa phát thanh liên tục nhắc nhở hành khách nhanh chóng lên máy bay. Trình Diên nhìn chăm chú về cửa ra, dòng người ùa tới làm người ta hoa cả mắt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trì Nghiễn Hành đứng cạnh cô, dáng người cao ráo thẳng tắp, tay ôm bó hoa hướng dương vàng rực rỡ.

Không lâu sau, Trì Nghiễn Hành vẫy tay về phía dòng người, Trình Diên nhìn theo, quả nhiên phát hiện ra hai ông bà cụ tóc bạc trắng.

Chắc hẳn đó là ông nội Trì và bà nội Trì, Trình Diên vội tiến lên, lễ phép gọi: “Ông nội, bà nội.”

“Tiểu Diên cũng đến rồi! Mười mấy năm không gặp cháu, suýt nữa ông nội đã không nhận ra!” Ông nội Trì đẩy vali hành lý, trên vai còn đeo balo, cười ha hả chào hỏi cô.

Trùng hợp là bà nội Trì cũng ôm một bó hoa tươi lớn, bà cụ trông rất hiền hòa, vừa gặp đã ôm Trình Diên và đưa bó hoa cho cô, “Nhìn xem, đứa bé này xinh xắn biết bao, bà đã bảo phải gặp cháu một lần nhưng Nghiễn Hành cứ nói bận không cho bà gặp, hóa ra là giấu cháu đi không dẫn ra ngoài.”

Ông bà nội vừa gặp đã thân thiết nắm tay Trình Diên, khen cô xinh đẹp dịu dàng, giỏi cái này, giỏi cái kia khiến cô vừa mừng vừa lo.

“Lần đầu ông gặp cháu, cháu hãy còn bé xíu thế này.” Ông nội vừa cười vừa dùng tay làm dấu.

Sự quan tâm nhiệt tình làm lòng cô ấm áp, Trình Diên vô thức nhìn sang Trì Nghiễn Hành đang đứng cạnh, phát hiện khóe môi anh dường như cũng đang nở nụ cười.

Ngay sau đó anh đã nhận ra ánh mắt của cô, bình tĩnh lại rồi nói: “Chúng ta về nhà ăn cơm trước, cơm nước đã chuẩn bị xong, về nhà rồi nói tiếp ạ.”

Bà nội vẫn nắm tay Trình Diên, liên tục gật đầu nói: “Được được được, xem bà vui quá nên quên mất kìa, chắc Tiểu Diên vẫn chưa ăn cơm nhỉ, đi nào, chúng ta mau về thôi.”

Hai bó hoa tươi được đặt vào trong xe, hương thơm dễ chịu. Ông nội Trì không phải người thích nói nhiều, toát lên khí chất mạnh mẽ không thể từ chối. Bà nội Trì thì có tính tình hào sảng, thích nói cười, là một cụ bà rất cởi mở.

Trên đường về nhà, tiếng cười nói không ngớt, cảm xúc căng thẳng trong lòng Trình Diên dần tan biến.

Xe chạy đến biệt thự thì dì Dương cũng vừa dọn thức ăn lên, để thể hiện rằng mình quen thuộc ngôi nhà, Trình Diên còn cố tình dẫn bà nội đi rửa tay như muốn chứng minh điều gì đó một cách vụng về.

Vừa định ngồi xuống, ông nội Trì chợt nói: “Hôm nay Tiểu Đường vắng mặt à? Sao không gọi con bé đến?”

Trì Nghiễn Hành đáp: “Hôm nay là thứ Hai, em ấy bận đi học ạ.”

Bà nội vừa nghe thế đã không vui, “Không đi học một ngày cũng chẳng sao, Nghiễn Hành, cháu đi đón con bé về đây ăn cơm cho tử tế, có mất nhiều thời gian đâu, ăn xong để con bé về trường là được.”

Trì Nghiễn Hành bó tay: “Bà nội, thành tích của em ấy phải cần học thêm, đưa em ấy về thì tối nay sẽ không muốn quay lại trường đâu.”

Bà nội thấy không thuyết phục được anh, nhìn sang ông nội đang đọc báo bên cạnh.

Trì Nghiễn Hành vừa định mở miệng thì ông nội đã lên tiếng: “Nghe lời bà nội cháu đi.”

Bà nội thực sự rất quý cô, cứ nắm tay không buông, vỗ tay Trình Diên, “Tiểu Diên, cháu ở lại nói chuyện với bà, để thằng bé tự đi.”

Không lâu sau Trì Dật Nhiên đeo cặp sách trở về, vừa vào cửa đã lần lượt chào hỏi từng người một, “Cháu chào ông nội, cháu chào bà nội, em chào chị dâu!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trình Diên vội nhường chỗ cho cô bé, Trì Dật Nhiên xua tay, cười hì hì: “Chị dâu ngồi đi, em muốn ngồi cạnh chị.”

“Học hỏi chị dâu cháu nhiều vào, con bé là sinh viên giỏi của Đại học Kinh Thị đấy!” Bà nội ở bên cạnh chỉ bảo.

Ông nội mở lời, cười nói: “Tôi thấy cũng tốt mà, Tiểu Đường nhà mình không phải thi có cả điểm số chẵn lẫn số lẻ à!”

Bà nội liếc ông ấy: “Lần trước vất vả lắm mới có một buổi họp phụ huynh, anh trai cháu ngại mất mặt không đi, bà già thế này rồi còn phải đi họp phụ huynh cho cháu. Ra ngoài người ta hỏi, cô nhóc 16 tuổi thi Toán được 18 điểm, nghe thử có lọt tai không?”

Trì Dật Nhiên – người bị chỉ mặt điểm tên, đang biểu diễn tiết mục nuốt gọn nguyên một miếng há cảo tôm pha lê.

Ăn cơm xong, dì Dương đang rửa bát trong bếp, ông bà nội ngồi trên sofa xem tivi, bận rộn toát lên vẻ hài hòa, đẹp đẽ và tự nhiên.

Điện thoại báo hôm nay có hoàng hôn, Trình Diên chợt muốn ra ban công hóng gió, cô vén rèm voan mỏng, bất ngờ chạm ánh mắt của Trì Nghiễn Hành.

Anh tựa cánh tay lên lan can, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa, cô bước vào đột ngột nên dường như Trì Nghiên Hành hơi sững người.

Trình Diên cũng cứng người: “Xin lỗi, tôi làm phiền anh rồi sao?”

Thấy cô vào, anh đi đến bên bàn trà dập tắt tàn thuốc, “Không, em cứ tự nhiên.”

Anh vén rèm định ra ngoài, Trình Diên chợt nhớ ra điều gì đó, nói với bóng lưng anh: “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

Trì Nghiễn Hành dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Trình Diên nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại của phòng nhân sự, tôi quyết định quay lại Lam Dịch làm việc.”

Giọng anh hơi khàn, nhếch môi cười, “Cơ hội là do em tự tranh thủ, tôi chỉ tình cờ có quyền đó thôi.”

Trong khoảnh khắc đó, Trình Diên cảm thấy lời anh nói có ẩn ý, nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ nghe anh nói tiếp: “Dù xét về triển vọng hay sự thuận tiện về giao thông, lựa chọn của em đều sáng suốt. Từ Đại học Kinh Thị đến Lam Dịch cần phải ngồi tàu điện ngầm qua 12 trạm, giữa đường phải đổi chuyến một lần, riêng đi bộ đã mất 20 phút.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh nhướng mày nói: “Nhưng nếu xuất phát từ nhà thì lại khác.”

Biệt thự nằm ở phía Tây thành phố, vị trí không quá hẻo lánh nhưng cách xa trung tâm, đến Lam Dịch chỉ càng xa hơn, Trình Diên không hiểu ý anh, nghi ngờ hỏi: “Khác thế nào?”

Trì Nghiễn Hành thấy cô nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, trông thật đáng yêu.

Anh chậm rãi nói: “Vì em có thể đi nhờ xe của sếp.”





Để lại một bình luận