Chương 11: Họ cứ đoán tùy thích, không quan trọng

Cuối tuần Thẩm Viên về nhà, buổi sáng cô vẫn như thường lệ đến nhà ông bà nội ăn sáng và chào hỏi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Vẫn là sữa đậu nành một muỗng đường của ông và nguyên chất không thêm gì của bà.” Cô nở nụ cười ngọt ngào, lần lượt đặt hai bát sữa đậu nành lên bàn.

Thẩm Tri Tùng cười ha hả nhận lấy: “Con gái à, vẫn nên ăn nhiều đồ ngọt một chút tâm trạng mới vui, ông cũng cho cháu một muỗng đường này.”

Thẩm Viên xua tay, ngồi xuống: “Cháu theo khẩu vị của bà, chỉ thích hương vị nguyên bản của đậu thôi ạ~”

Bành Cần liếc nhìn cháu gái, bà ấy cũng rất cưng chiều cái vẻ ngoan ngoãn nũng nịu này của cô, trên mặt lộ ra vài phần tươi cười, dùng ngón tay gãi nhẹ má cô: “Chỉ giỏi nũng nịu, được rồi, mau ăn cơm đi.”

“Ăn sáng phải đúng giờ giấc, không được kéo dài quá thời gian này, không tốt cho sức khỏe.”

Thẩm Viên gật đầu, đợi ông bà nội động đũa rồi cô mới bắt đầu ăn. Vừa nhấp một ngụm sữa đậu nành, cô nghe thấy tiếng người giúp việc và nhân viên bưu điện nói chuyện ở cửa, ánh mắt cô chợt thay đổi.

Khi người giúp việc mang một chồng thư vào, cô nhất thời quên mất ông bà nội vẫn còn ở đó, đứng dậy đi ra đón.

“Ây, cô chủ…” Người giúp việc nhìn cô nhanh chóng đi đến cửa, nhận lấy chồng thư trên tay mình.

Ánh mắt Thẩm Viên nghiêm túc và vội vã tìm kiếm trong đống thư, từng cái tên người gửi lướt qua tầm mắt cô. Cuối cùng, cô vẫn không thấy cái tên mà cô ngày đêm nhung nhớ ấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ánh mắt cô dần tối sầm lại, ngay sau đó là câu nói lạnh lùng của Bành Cần, “Viên Viên, con đang làm gì vậy,” khiến Thẩm Viên giật mình.

Cô từ từ quay đầu lại, nhìn thấy hàng mày nhíu chặt của bà nội. Cô đứng tại chỗ như một đứa trẻ phạm lỗi không biết phải làm sao, không dám cử động.

Bà nội biết cô tìm kiếm điều gì nên mới nghiêm khắc như vậy.

“Sao lại đứng ở cửa?” Giọng nam từ tính, trầm bổng như cây tùng trúc sau tuyết mùa Đông, lại mang theo sự ôn hòa nhàn nhạt.

Khoảnh khắc tiếp theo, vai cô được khoác lấy, chồng thư trong tay bị rút đi.

Thẩm Viên ngước mặt lên với khóe mắt đỏ hoe, nhìn thấy anh cả Thẩm Du đứng sau mình, mở lời cầu cứu: “Anh trai…”

Thẩm Du không thừa hưởng gen lai từ bên mẹ, tóc đen mắt đen, vẻ ngoài thuần Á Đông, nhưng ngũ quan lại nổi bật và sắc nét hơn nhiều nam giới châu Á bình thường. Anh ấy có đôi mày kiếm, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng.

Bộ vest trên người làm tôn lên thân hình vai rộng eo thon của anh ấy. Thẩm Du đứng sau cô, giống như một chỗ dựa vững chắc và kiên nghị.

Anh ấy cúi đầu, lướt qua những lá thư này, khuôn mặt góc cạnh điêu khắc toát lên vẻ ấm áp: “Ừhm, anh đây.”

Thẩm Du biết dụng ý của em gái, anh ấy ngước mắt lên đối diện với bà nội, nụ cười mang theo chút đối đầu: “Bà nội, có phải bà quá nghiêm khắc với Viên Viên rồi không.”

Khí chất của anh ấy trời sinh phi thường, sau khi bước vào thương trường lại càng thêm trầm ổn và có thủ đoạn cứng rắn, thâm trầm và sự quyết đoán hòa làm một. Ngay cả các trưởng bối trong gia đình họ Thẩm hiện giờ cũng phải tham khảo ý kiến anh ba phần.

Sự ôn nhu và kiên nhẫn của Thẩm Du đều dành cho người nhà, đặc biệt là em gái.

Bành Cần không tán thành việc cháu trai cưng chiều em gái như vậy, bà ấy đặt đũa xuống: “Cháu xem, trông nó có ra thể thống gì không.”

“Cháu sẽ dạy dỗ thêm.” Thẩm Du đưa thư cho người giúp việc, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của em gái, hỏi: “Vẫn chưa ăn sáng à?”

Thẩm Viên gật đầu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Bữa sáng cháu sẽ đưa con bé ra ngoài ăn. Ông bà cứ từ từ dùng bữa. Lát nữa về cháu sẽ đặc biệt kính trà ông bà.” Thẩm Du dặn dò xong, trực tiếp đưa Thẩm Viên đến cửa để thay giày rồi rời đi.

Lên xe của anh trai, Thẩm Viên mới thả lỏng, thở phào một hơi nặng nề.

Thẩm Du đưa túi xách cho cô, ngồi vào ghế lái khởi động xe: “Bữa sáng muốn ăn gì, gọi đồ ăn sáng của quán Việt Mãn được không?”

“Vâng ạ.” Thẩm Viên ôm chiếc túi xách của mình, cảm giác tủi thân lại ùa đến, cô tự suy ngẫm hỏi anh trai: “Anh ơi, có phải em làm bà nội buồn rồi không.”

Mỗi lần người của bưu điện ghé qua, cô đều vội vàng chạy ra trước tìm kiếm, chỉ hy vọng nhận được lá thư mẹ cô gửi về từ bên kia đại dương.

Hồi nhỏ mẹ cô và bà nội xảy ra mâu thuẫn nên mẹ cô rời khỏi gia đình ra ngoài bươn chải, nhiều năm rồi cũng không về. Mặc dù ông bà và các anh trai đã nuôi dưỡng cô rất tốt, nhưng nỗi nhớ mẹ trong lòng Thẩm Viên vẫn khó mà nguôi ngoai.

Thẩm Du nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Nhớ mẹ à?”

“Cũng tạm ổn ạ.” Thẩm Viên lau khóe mắt: “Em không thể thể hiện ra đúng không, như vậy bà nội sẽ rất thất vọng. Em thật là không hiểu chuyện.”

Bà nội chắc chắn nghĩ cô là một đứa vô lương tâm, đồ vô ơn.

“Viên Viên.” Thẩm Du nhìn trọn vẻ mặt buồn bã của em gái vào trong mắt, cười nhẹ: “Không có ai yêu cầu em phải làm như vậy cả.”

“Lát nữa định đi đâu? Anh đưa em đến đó.”

“Trung tâm Văn hóa thành phố.” Thẩm Viên nói: “Hôm nay có cuộc thi dự án chuyên ngành của anh hai, em muốn đến cổ vũ anh ấy.”

Nói đến cuộc thi mà anh hai phải thắng này, cũng có liên quan đến cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mặc dù mẹ cô đã rời xa họ, nhưng những năm qua vẫn không hề lơ là quan tâm, ngược lại còn ra một số bài kiểm tra nhỏ để thúc đẩy họ trưởng thành về nhiều mặt.

Ở cuộc thi học kỳ trước của anh hai, mẹ cô nói chỉ cần anh đoạt giải nhất, mẹ cô sẽ về thăm họ.

Chính vì bị Dịch Thận cùng chuyên ngành cướp mất ngôi quán quân, khiến hy vọng của anh em họ tan thành mây khói. Trùng hợp lúc đó Thẩm Viên đang trong giai đoạn áp lực thi cấp ba, cảm xúc lên xuống quá mức, cơ thể không chịu nổi mà sốt cao.

Anh hai nói lúc đó cô sốt mê man vẫn gọi mẹ, khiến anh ấy nghe thấy mà đau lòng. Mặc dù vậy, mẹ cô vẫn không hề mềm lòng và không nhắc gì đến chuyện về nước.

Cuộc thi lần này anh ấy khao khát chiến thắng như vậy, ngoài việc muốn đè bẹp Dịch Thận, còn là để giành lại thể diện, bù đắp sự tiếc nuối.

“Xem ra em rất tin tưởng em ấy.” Giọng nói của Thẩm Du kéo cô trở về thực tại.

Thẩm Viên đột nhiên nghĩ đến Dịch Thận, cảm thấy hơi phức tạp: “Vâng… Anh hai sẽ thắng.”

…………

Khi Thẩm Viên đến thì đã muộn rồi. Giai đoạn một vừa kết thúc, các nhóm lần lượt lên sân khấu giới thiệu sản phẩm của mình, sau đó bước vào giai đoạn kiểm tra.

Cô không lên khán đài ngồi mà chỉ đứng lẳng lặng dưới bóng râm ở lối vào quan sát.

Trước hết, cô nhìn thấy nhóm của anh hai. Cô thấy Trương Gia Minh đeo bảng tên ngồi yên ổn trong nhóm, ánh mắt cô chợt lóe lên như bị điện giật, giây tiếp theo cô đi tìm Dịch Thận.

Dịch Thận ngồi cách đó không xa, vẻ mặt điềm nhiên như mây gió, dường như hoàn toàn không bất ngờ khi Trương Gia Minh xuất hiện ở phía đối diện. Thậm chí vẻ mặt anh còn không bực bội bằng hai người bạn đồng hành khác.

Anh điềm tĩnh đến mức quá đáng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thành phần mỗi nhóm rất phong phú, chỉ có nhóm của họ vỏn vẹn ba người, giống như những con sói cô độc, nổi bật giữa sự hỗn loạn.

Những người tham gia thi đấu đều rất tập trung, khán giả đến xem cũng không ít. Thẩm Viên đứng mỏi chân thì lén lút lên khán đài tìm một chỗ rìa ngồi xuống.

Đúng như cô dự đoán, dự án của anh hai đã được chuẩn bị hoàn hảo, xét về mọi chỉ số đều đạt thành tích vượt trội.

Ngược lại, về phía Dịch Thận.

Phần trình bày vẫn nhận được lời khen ngợi nhất trí, nhưng đến giai đoạn thử nghiệm sản phẩm thì lại xảy ra vấn đề.

Điều này là do Thẩm Viên nghe được khi nhân viên phía trước trở lại khán đài và trao đổi với đồng nghiệp.

Nói một cách đơn giản, sản phẩm của nhóm Dịch Thận rõ ràng là bán thành phẩm, mức độ hoàn chỉnh khó coi đến mức không thể nhìn được. Thế nhưng, dù là một sản phẩm vừa mới thành hình, mức độ tinh xảo của từng chi tiết đã vượt quá giới hạn tưởng tượng của cuộc thi lần này.

Ba người có thể tạo ra sản phẩm như vậy đã là một kỳ tích.

Việc nhóm họ không thể giành giải là sự thật, nhưng nếu để sản phẩm bị chôn vùi như vậy thì cũng đáng tiếc không kém.

Nghe những lời đó, lòng Thẩm Viên càng thêm chua xót.

Cô nhìn chàng trai đứng ở xa, đối mặt với đủ loại nghi vấn và phê bình từ ban giám khảo mà vẫn không hề kiêu ngăng cũng không hề tự ti. Cô cảm thấy như bị trùm túi ni lông lên đầu, hô hấp từng chút trở nên khó khăn.

Một số thứ, vốn dĩ phải là của anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô trớ trêu thay, đã gián tiếp trở thành kẻ đầu sỏ gây ra sự tiếc nuối này.

Ban giám khảo công bố nhóm Thẩm Xước giành giải Quán quân của cuộc thi lần này, Thẩm Viên mím môi vỗ tay theo.

Dịch Thận lười biếng chống tay ngồi dưới khán đài, nhìn nhóm người đó đứng trên sân khấu ôm hoa nhận giải, đột nhiên nở nụ cười.

Thẩm Xước nhận giải xong đưa các thành viên nhóm đi xuống, dừng lại khi đi ngang qua Dịch Thận, nói một câu đầy ẩn ý: “Không làm được thì có thể bỏ cuộc, mang một cái bán thành phẩm lên đây lừa gạt mọi người không thấy mất mặt sao?”

“Không mất mặt.” Dịch Thận nghịch vật cầm trong tay: “Không mất mặt bằng cái cách cậu chơi bẩn.”

Thẩm Xước không biết những chuyện Trương Gia Minh đã làm sau lưng kia, anh ấy hừ lạnh khiêu khích: “Dịch Thận, đây đâu phải lần đầu cậu thua tôi. Thừa nhận không bằng người khác khó khăn đến vậy sao?”

“Không đến mức thiếu một người, ngay cả sản phẩm cũng không làm xong chứ? Đáng lẽ nên tìm thêm vài người đi, keo kiệt đến cuối cùng chẳng được đồng nào.”

Mùi thuốc súng im lặng lan tỏa, mọi người xung quanh đều đồng loạt hạ giọng.

Không khí đột nhiên căng thẳng.

Thẩm Viên nhận ra có điều không ổn, vụt một cái đứng dậy.

Cách hành xử của Dịch Thận quá kiêu ngạo, giống như một ngọn lửa hoang dã đi qua đâu là cỏ không mọc nổi đến đó, ôm trọn mọi danh lợi.

Cuộc thi lần trước, Thẩm Xước vốn định bỏ qua hiềm khích cũ, hợp tác với anh để nắm chắc giải quán quân, giúp em gái thành công gặp mẹ. Kết quả người này lại thích đi đường khác, cuối cùng chỉ dựa vào bản thân mà đoạt giải vàng, rạng danh rực rỡ.

Thẩm Xước đến giờ vẫn còn nhớ cảnh em gái run rẩy gọi mẹ khi sốt cao, bảo anh ấy làm sao có thể chịu được thái độ của cái tên chó má trước mặt này?

“Lần trước đã nói sao nhỉ.” Anh ấy đút hai tay vào túi quần, đắc ý: “Sau này gặp anh Xước của cậu thì cúi đầu mà đi, đừng có lúc nào cũng nghĩ mình là nhân vật gì.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Động tác gấp giấy của Dịch Thận dừng lại, cơ hàm đang căng cứng thả lỏng: “Thẩm Xước, tôi khuyên cậu đừng có quá đáng.”

Anh từ từ ngẩng đầu lên, dù đang ngồi nhưng vẫn có khí chất áp bức. Dịch Thận đột nhiên rời tầm nhìn, liếc nhìn về phía Thẩm Viên.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua.

Dịch Thận nheo mắt lại, giọng điệu kéo ra vài phần du côn, từng chữ một nói với Thẩm Xước: “Tôi nghe nói cậu có một cô em gái, tên là… Thẩm Viên.”

Anh cười một tiếng rợn người: “Đúng không.”

Thẩm Viên sững sờ tại chỗ, sống lưng lạnh toát trong khoảnh khắc.

Sự ẩn ý không hề tốt đẹp trong lời nói du côn này quá rõ ràng, đâm thẳng vào chỗ yếu của Thẩm Xước. Lý trí sụp đổ khiến anh ấy xông lên túm lấy cổ áo Dịch Thận, chửi rủa một tiếng rồi vung nắm đấm định đánh.

“Tôi đệch mợ nhà cậu! Dịch Thận!”

“Tôi cảnh cáo cậu đừng đụng đến em gái tôi!!”

Mọi người xung quanh đều xông vào can ngăn, còn nhiều người bị dọa sợ, gọi ban tổ chức. Hiện trường lập tức rối loạn như một nồi cháo.

Thẩm Viên đối diện với cảnh tượng hỗn loạn, lo lắng bước nhanh về phía trước hai bước rồi lại dừng lại. Tầm mắt cô luân chuyển trên khuôn mặt anh hai và Dịch Thận, cuối cùng cô lại lùi về phía sau một bước.

Ý gì đây…

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Viên bối rối, ánh mắt không ngừng dao động.

Ánh mắt Dịch Thận nhìn sang vừa nãy, có phải nhìn cô không?

Nếu nhìn cô, lại có ý nghĩa gì.

Lẽ nào, anh biết cô là Thẩm Viên?

Lòng Thẩm Viên còn rối bời hơn cả cảnh tượng ồn ào và hoang đường lúc này.

…………

Vì Thẩm Xước động tay động chân tại chỗ vi phạm quy định, có khả năng ảnh hưởng đến thành tích, nói không chừng cả nhóm sẽ bị thu hồi huy chương và tiền thưởng.

Nhân viên y tế đang kiểm tra chỗ đau cho Thẩm Xước. Thẩm Viên đã lén lút lẻn vào bên cạnh anh ấy, rất cạn lời, “Anh, người ta không hề đánh trả một cái nào, mà anh còn tự làm tay mình bị thương à?”

“Bình thường anh tập gym, tập cái gì vậy…”

“Khốn nạn… Cái thằng chó đó, xương còn cứng hơn cả sắt…” Thẩm Xước rít lên kêu đau, “Con bé này, em không nhìn xem anh vì ai mà ra tay à. Với lại, đến sao không nói một tiếng, anh còn không thấy em.”

“Lần này là anh sai rồi. Ai lại đi khiêu khích bạn học sau khi nhận giải chứ.” Thẩm Viên xoa mái tóc xoăn của anh ấy, an ủi, “Cơ hội này, là do chính anh tự dâng lên đấy.”

Thẩm Xước ngây người: “Em nói……”

Cô nói với người anh ngốc nghếch của mình: “Anh ấy cố ý dẫn dụ anh ra tay.”

“Anh ấy đang trả thù,” Thẩm Viên liếc nhìn Trương Gia Minh đang kinh ngạc, “Những người đã nợ anh ấy.”

“Em đi trước đây, chuyện hôm nay anh làm rất tệ, em sẽ mách anh cả.” Thẩm Viên gấp áo khoác của anh ấy để bên cạnh, quay người rời đi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tiếng than vãn của anh hai phía sau vẫn đuổi theo: “Viên Viên! Mách bà nội chúng ta còn được, đừng nói với anh cả mà!!”

Thẩm Viên bước ra khỏi phòng y tế, dừng bước, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Trương Gia Minh đang đi theo cô.

Trương Gia Minh ấp úng, muốn nói điều gì đó.

Cô quay người lại, giải thích rõ ràng với anh ta: “Đúng như anh nghĩ, tôi không phải Sinh Yểu, tôi tên là Thẩm Viên.”

“Hôm đó, tôi đi gặp anh thay bạn.”

Trương Gia Minh mở to mắt, đầu óc nóng lên, “Cái gì, cô…”

“Trương Gia Minh, tôi muốn hỏi.” Thẩm Viên cúi mắt, mi mắt nhẹ nhàng chuyển động, “Anh bội bạc Dịch Thận, thật sự là vì tôi sao?”

Anh ta không ngờ, cô gái thoạt nhìn thuần khiết và đáng yêu như vậy lại có trực giác sắc bén đến thế.

Trương Gia Minh càng không thể phản bác: “Đương nhiên, tôi thật sự thích cô……”

“Nếu anh thật sự chỉ vì tôi, anh đã không rời bỏ anh ấy, quay sang đầu quân cho anh hai tôi để tiếp tục tham gia cuộc thi.” Thẩm Viên chỉ chờ anh ta cứng miệng, tiến thêm một bước chất vấn.

Rõ ràng, Trương Gia Minh khoác lên mình lớp vỏ bị tổn thương vì tình, nhưng lại hành động theo mục đích riêng.

Anh hai cô đã chắc chắn được giữ lại nghiên cứu năm Tư. Trước đó anh ấy từng nói, một chuyên ngành chỉ có hai suất, sẽ được đánh giá dựa trên tình hình tổng thể các mặt. Nếu Trương Gia Minh tham gia cuộc thi dưới trướng Dịch Thận thì sẽ trở thành người làm nền.

Anh ta phải đạt được thành tích, ngoài ra còn không thể để Dịch Thận đoạt giải mới có cơ hội lớn hơn để giành được suất nghiên cứu sinh.

Dịch Thận bị đánh lần này, nếu thật sự ảnh hưởng đến thành tích cả nhóm thì mưu đồ của Trương Gia Minh cũng sẽ đổ vỡ.

Chỉ cần lộ ra cơ hội, sau đó để anh một mũi tên trúng hai đích, quả nhiên Dịch Thận là người không dễ chọc vào.

Phản ứng của đối phương đã đưa ra câu trả lời, Thẩm Viên không muốn nhìn thấy anh ta nữa, trực tiếp bỏ đi.

…………

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ra khỏi Trung tâm Văn hóa, Thẩm Viên đụng phải một nhóm người đang đứng ở cửa. Giả Minh thấy cô, lập tức chào: “Ôi tiểu mỹ nữ! Cô cũng đến à! Đến xem anh Thận đúng không!”

Mấy người bạn khác đều đổ dồn tầm mắt về phía cô.

Thẩm Viên nhớ Dịch Thận đã thực sự bị anh hai đánh mấy đấm, cô bước tới quan tâm: “Vừa nãy tôi thấy có xô xát, anh ấy đâu rồi?”

“Đi vệ sinh rồi, đúng rồi, anh Thận nói lát nữa cùng đi ăn một bữa.” Giả Minh mời cô: “Đi chung đi, tuy không giành được giải thưởng, nhưng anh em bọn tôi bận rộn lâu như vậy cũng nên tự thưởng cho mình chứ.”

Ánh mắt ẩn ý khó hiểu mà Dịch Thận nhìn cô lúc nãy khiến Thẩm Viên vẫn còn sợ hãi đến tận bây giờ, quả thực nên tìm hiểu cho rõ.

Cô đồng ý: “Vâng ạ, nói cho tôi địa điểm, tôi về nhà sửa soạn một chút sẽ đến ngay.”

…………

Sau khi nhận được địa chỉ, Thẩm Viên lập tức về nhà.

Sau khi trang điểm lại, thay quần áo xong, Thẩm Viên đột nhiên dừng lại trước gương thử đồ.

Cô nhìn chiếc váy liền thân bình dân trên người rồi gọi người giúp việc vào, nhìn quanh bức tường giày dép và mũ: “Quần áo đều là do người nhà giúp mua, cô có biết, trong số những đôi giày này… đôi nào là rẻ nhất không?”

Cuối cùng người giúp việc khó khăn chọn ra một đôi giày sneaker đế dày màu trắng của GUCCI: “Cô chủ, cơ bản đều tương đương nhau.”

Thẩm Viên vẫn để tâm đến những lời bàn tán của mọi người trong trường về mình. Đối diện với Dịch Thận và bạn bè anh, cô muốn làm cho mình trông giống như một người cùng đẳng cấp với họ.

Thẩm Viên gật đầu: “Vậy thì chọn đôi đó đi.”

Quán ăn đã hẹn nằm trên phố Xuân Phúc nơi cô đã đến lần trước, một quán ăn thuần vị Hồ Nam nằm sâu trong hẻm.

Trước khi bước vào khu hẻm này, Thẩm Viên cúi đầu nhìn đôi giày trắng sáng bóng, cắn răng trực tiếp nhúng mũi giày vào vũng bùn cọ vài lần. Đến khi nó bẩn theo ý cô, cô mới tiếp tục đi về phía trước.

Các con hẻm ở khu phố cũ chằng chịt, đan xen lẫn nhau như đường hầm tối tăm của lũ kiến dưới lòng đất, rất khó phân biệt.

Thẩm Viên vừa định mở phần mềm định vị, bóng dáng cao gầy đang đứng sừng sững ở cửa hẻm đã gọi dừng bước chân cô.

Ánh đèn đường cũ kỹ vàng vọt, chao đèn bám đầy mạng nhện xám, có những con côn trùng cuối Hè bay lượn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dịch Thận đứng dưới vầng sáng nhỏ hẹp, ánh mắt lơ đãng như đang suy tư. Bóng đen rộng lớn của anh nuốt chửng gần hết nguồn sáng, mí mắt đổ xuống một vệt bóng mờ nhỏ, ánh sáng càng làm tăng thêm vẻ cô độc.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, anh nghiêng đầu, chạm ánh mắt rực rỡ của Thẩm Viên trong không trung.

Anh sợ cô không tìm thấy nên cố tình đến đây đợi cô sao?

Tâm trạng bồn chồn của Thẩm Viên vì cảm thấy mình không mời mà đến, vì một hành động của anh mà kỳ lạ thay đã trở nên ổn định.

Cô lại nghe thấy anh nói với cô:

“Lại đây.”

Thẩm Viên bước nhanh, vội vã đi về phía anh.

“Có phải đợi lâu rồi không?” Cô không kìm được niềm vui, hỏi.

Dịch Thận nhìn cô chằm chằm, khẽ chậc lười: “Sao cô lại khẳng định là đợi cô chứ.”

“Đi.”

Hai người đi vào hẻm, khi đi ngang qua một tiệm tạp hóa nhỏ, Dịch Thận dừng lại, bảo cô đợi ở cửa.

Thẩm Viên tưởng anh đi mua đồ uống, không ngờ nửa phút sau anh bước ra với một gói khăn giấy ướt trên tay.

Dịch Thận trực tiếp ngồi xuống bệ đá bên ngoài tiệm tạp hóa, Thẩm Viên có chút khó hiểu: “Sao thế? Chúng ta không đi thẳng……”

Những lời còn lại chưa kịp thốt ra, đối phương dùng một tay kéo cánh tay cô, tay kia vòng qua phía sau đầu gối cô. Thẩm Viên lập tức chới với giữa không trung, sợ hãi đến mất tiếng.

Khi định thần lại, cô đã ngồi gọn trong lòng anh.

Thẩm Viên chưa từng có hành động thân mật như vậy với người khác giới, mặt cô đỏ bừng, giãy giụa muốn đứng dậy nhưng lại bị anh giữ chặt: “Dịch Thận… anh làm gì thế…”

Giọng nói mềm mại của cô gái làm tai anh ngứa ngáy, mi tâm Dịch Thận khẽ giật, anh giữ eo cô, giọng trầm khàn khẽ vang lên: “Đừng động đậy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đầu tháng Chín, mọi người vẫn mặc quần áo mỏng, hơi nóng và sự cứng rắn truyền đến từ lồng ngực chàng trai cách lớp áo phông áp vào người cô. Mùi hormone nam tính áp đảo ập đến làm Thẩm Viên cứng đờ toàn thân.

Ánh đèn bên ngoài tiệm tạp hóa phác họa đường nét khuôn mặt anh, giống như được viền sáng. Dịch Thận dường như làm gì cũng đều lười biếng như vậy.

Nhưng Thẩm Viên phát hiện ra, khi anh nghiêm túc mắt anh sẽ rất sáng và rất đen.

Dịch Thận rút ra một tờ khăn giấy ướt, cúi người lau sạch lại mũi giày mà cô cố tình làm bẩn.

“Không cần phải như thế.” Anh nói.

Cô sững sờ.

Nhịp tim cô trong chốc lát thăng trầm đảo lộn, tay cô nắm chặt áo Dịch Thận hơn.

Dường như có thứ gì đó đang lung lay trong cơ thể, sắp rơi xuống mà cô lại không thể bắt được.

Đầu óc Thẩm Viên nóng ran, có chút khó chịu, hình như phải làm gì đó mới có thể giải tỏa. Cô giơ tay lên——

Ngón tay trắng nõn, khẽ chạm vào vết bầm tím trên khóe môi anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Phần thịt mềm mại của đầu ngón tay chạm vào khóe miệng anh, cảm giác vừa ngứa vừa đau ập đến, tay Dịch Thận dừng lại, sững sờ.







Để lại một bình luận