Chương 10: Quảng trường hình tròn bên cạnh phố Baker
Khi Diệp Phục Thu nhận được cuộc gọi của Kỳ Tỉnh, cô đang đè Hàn Doanh xuống đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hàn Doanh với “Móng vuốt sắc nhọn” lao đến, nhưng bị Diệp Phục Thu nhẹ nhàng xoay người né tránh. Sau đó cô xoay người túm lấy tay cô ta và bẻ quặt ra sau lưng, khiến Hàn Doanh đau đến mức hét ầm lên.
Diệp Phục Thu chẳng biết kỹ thuật đánh nhau gì cả, đơn giản là do làm việc nặng nhọc nhiều năm nên có sức khỏe hơn người, đè cô ta lại không cho nhúc nhích.
Cô nói một cách vô tội: “Tôi đâu muốn đánh cô, tôi chỉ không muốn bị cô cào nữa thôi.”
Hai nhân viên bảo vệ và Tiêu Hân đứng bên cạnh đều ngơ ngác nhìn.
…………
Khi Kỳ Tỉnh lái xe đến, cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn đứng chờ ở khu vực đón khách trước bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.
Kỳ Tỉnh lái xe đến gần, hạ cửa kính ghế phụ xuống. Khuôn mặt hơi tái nhợt của Diệp Phục Thu lọt vào tầm mắt anh. Anh nghiêng đầu, tay vẫn giữ vô lăng, ra hiệu cho cô lên xe.
Diệp Phục Thu nhìn ánh mắt của anh, chần chừ một lát rồi bước lên xe.
Sau khi ngồi ổn định, cô kéo dây an toàn sang một bên, vừa xoay đầu đã bắt gặp ánh mắt của người đối diện.
Diệp Phục Thu khựng lại.
Tầm mắt Kỳ Tỉnh dời xuống, tập trung vào hai ba vết đỏ trên cánh tay trái của cô: “Có chuyện gì vậy?”
Cô cúi đầu liếc qua mấy vết cào do cô gái kia để lại, suy xét rồi bối rối nói: “Không cẩn thận va phải thôi.”
Kỳ Tỉnh đạp nhẹ chân ga, xe từ từ lăn bánh, nhưng tầm mắt vẫn dừng lại trên người cô: “Cô đi dạo phố mà lại va đến mức này à?”
Diệp Phục Thu vốn không giỏi nói dối, bèn chuyển ngay sang chủ đề khác: “Về nhà tôi sẽ giải thích rõ với dì rằng chuyện này không liên quan gì đến anh, anh yên tâm, sẽ không để anh bị mắng oan nữa.”
Kỳ Tỉnh nhìn ra đường phố bên ngoài cửa xe, giọng nói nhẹ tênh: “Coi như cô biết điều.”
Chiếc xe luồn lách qua các dãy phố, ánh sáng và bóng tối cứ như thước phim quay ngược chiếu lên gương mặt cô. Diệp Phục Thu lén lút nhìn người đang lái xe, rồi lí nhí hỏi: “Tại sao anh lại đến đón tôi? Tôi tự về được mà.”
“Đúng thế.” Kỳ Tỉnh cười nhạt, nửa đùa nửa thật: “Tôi cũng muốn biết tại sao.”
Diệp Phục Thu: …
Giao tiếp với anh thực sự quá khó khăn.
Mới vài ngày trước vừa trải qua một vụ tai nạn xe, cô nắm chặt dây an toàn, cảm thấy có chút căng thẳng.
Trong không gian yên tĩnh của chiếc xe, Diệp Phục Thu lại một lần nữa ngước mắt lên, nhìn về phía góc nghiêng của gương mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng kia.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trong lúc căng thẳng, cô không khỏi nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở trung tâm thương mại.
Nửa tiếng trước, khi cô gái tên Hàn Doanh kia gào lên một cách điên cuồng trước mặt cô, cô ta đã vô tình để lộ hàng loạt thông tin đủ để khiến Diệp Phục Thu bàng hoàng.
“Cô không biết đúng không? Tôi chính là người trước đây đã sống trong nhà họ Kỳ!”
“Đừng có mơ tưởng hão huyền cái kiểu gần nước sẽ được hưởng lộc! Không ai, không một ai có thể sống yên ổn ở cái nơi đó!”
“Bốn người rồi, bốn người! Bất kể là ai, chỉ cần là người được nhận tài trợ đưa vào nhà họ Kỳ, Kỳ Tỉnh nhất định sẽ… Đừng kéo tôi! Kỳ Tỉnh nhất định sẽ nghĩ đủ cách để khiến cô thân bại danh liệt!”
“Chỉ cần anh ta muốn, một ánh mắt của cô thôi cũng có thể trở thành lý do! Hahaha, nhìn cái bộ dạng ngây thơ ngu ngốc của cô mà xem!”
“Anh ta mấy ngày trước không tiếc hậu quả mà làm mất mặt Tôn Thuận trước mặt mọi người, chẳng phải là vì giúp cô xả giận sao!?”
“Dựa vào đâu… dựa vào đâu mà chỉ mình cô… Kỳ Tỉnh lại tốt với cô như vậy…”
“Cô chờ đấy! Cô cứ chờ mà xem!”
…………
Gạt đi hồi ức, Diệp Phục Thu cảm thấy hơi thở của mình càng trở nên nặng nề hơn. Dù cô luôn tự nhắc nhở bản thân rằng không thể hoàn toàn tin những lời mà một người xa lạ nói, nhưng biểu cảm và cảm xúc của Hàn Doanh… thật sự không giống như diễn kịch.
Đúng lúc này, điện thoại báo có tin nhắn wechat từ Tiêu Hân.
【Tiêu Hân: Chị vừa hỏi thử rồi, Hàn Doanh là kiểu con gái chuyên ‘Đào mỏ’. Cô ta từ nơi khác đến, học đại học được nửa chừng thì nghỉ. Một hai năm gần đây chơi bời lắm. Chị có một người anh em từng hẹn hò với cô ta, ngay từ đầu đã đòi túi xách, trang sức, toàn những thứ dù chia tay vẫn bán lại được tiền. Đúng là cái dạng đó đấy.”】
Diệp Phục Thu bắt đầu xâu chuỗi những gì cô thấy trong lần đầu gặp ở nhà hàng với thông tin vừa nhận được. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy băn khoăn, mà càng băn khoăn cảm giác bất an lại càng dâng lên.
Rốt cuộc, Kỳ Tỉnh đã làm gì với cô ta?
Nếu cô ta thực sự là người được tài trợ trước đó, tại sao lại rời khỏi nhà họ Kỳ? Và tại sao lại nghỉ học……
Cô không dám hỏi Kỳ Tỉnh, chỉ sợ một câu hỏi sai lệch sẽ chọc giận anh.
Không được.
Diệp Phục Thu lắc đầu để tự làm mình tỉnh táo. Bất kể đúng sai thật giả ra sao, cô nhất định phải tận dụng cơ hội này để nhận hỗ trợ và hoàn thành việc học đại học. Tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Học xong đại học, sau đó học tiếp lên thạc sĩ, như vậy khi ra trường cô mới có được công việc tốt hơn, có năng lực cạnh tranh, và thay đổi được cuộc đời mình.
Vì thế, bây giờ cô nhất định phải ở lại vịnh Tiêu Quảng Đông, chăm chỉ hoàn thành chương trình học trao đổi một năm này.
Nghĩ ngợi mông lung, hai người đã về đến nhà họ Kỳ. Sau khi đỗ xe, Diệp Phục Thu lặng lẽ theo sau anh, băng qua khu vườn để vào cửa chính biệt thự.
Diệp Phục Thu vẫn cúi đầu và đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không để ý rằng người phía trước đột ngột dừng bước.
Kỳ Tỉnh vừa dừng chân định quay người nói gì đó, nhưng ngay trước khi anh kịp mở miệng, cô đã bất ngờ đâm sầm vào anh từ phía sau.
Cơ thể mềm mại của cô gái trẻ đâm thẳng vào lưng anh, khiến Kỳ Tỉnh lập tức cứng đờ cả người.
Thái dương giật nhẹ, Kỹ Tỉnh rũ mắt xuống, đối diện với ánh mắt hoảng hốt của Diệp Phục Thu.
Khu vườn hoa hồng nở rộ, ánh chiều tà phủ lên đôi mắt trong veo của cô gái một sắc vàng rực rỡ.
Kỳ Tỉnh đút tay vào túi, hơi nghiêng người, trong không gian ngập mùi hương nồng nàn, anh bị thu hút bởi ánh mắt cô. Hai người đứng gần nhau, nhiệt độ cơ thể hòa quyện, còn ngón tay Diệp Phục Thu vẫn níu lấy vạt áo anh.
Cô khó lòng rời mắt khỏi vẻ thâm trầm trong đôi mắt anh. Mỗi lần đối diện với đôi mắt phượng dài đầy vẻ đa tình của Kỳ Tỉnh, cô đều bị mê hoặc đến mức mơ hồ.
Đôi mắt phượng của anh tuy sắc lạnh, nhưng vì nếp mí gấp mà càng thêm phần quyến rũ.
Sự cuốn hút của Kỳ Tỉnh nằm ở chỗ, dù biết rõ anh chỉ là kẻ giả dối đầy toan tính, cô vẫn khó lòng thoát khỏi sự mê hoặc từ ánh mắt hay nụ cười của anh.
Bị anh bắt được.
Chính con người như thế, giờ đây, đang nhìn cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Một người trong miệng mọi người là loài thú dữ, tàn nhẫn và máu lạnh.
Cô biết mình nên tránh xa anh, nhưng đôi khi vẫn không thể kìm nén được sức hút kỳ lạ này.
Diệp Phục Thu lảng tránh ánh mắt anh: “Sao vậy?”
Kỳ Tỉnh hơi nâng cằm, ánh mắt dừng trên đóa hồng đỏ mỏng manh bên cạnh: “Cô cũng đã ‘Trực tiếp’ hiểu rõ hoàn cảnh của tôi rồi, có vài chuyện cần nói thẳng với cô.”
“Tôi rất bận, cũng dễ khiến người khác ghét.”
“Hai lần đón cô này, tôi không tình nguyện, cũng chẳng tiện đường.”
Nhìn chán những đóa hoa kiều diễm, anh dời tầm mắt lại nhìn gương mặt cô: “Sau này nếu lại có chuyện như vậy…”
Diệp Phục Thu hiểu ý, vội vàng ngắt lời: “Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Kỳ Tỉnh ngừng lại, ánh mắt tập trung nhìn cô.
Cô chớp mắt hai lần, bàn tay sau lưng vò nhàu vạt áo: “Ý anh là muốn tôi tự nói với họ, tôi không cần anh giúp đỡ, đúng không?”
Khu vườn hoa hồng ấm áp lặng lẽ thay đổi bầu không khí khi làn gió chiều thổi qua.
Yên lặng, nhưng cũng phảng phất một sự ngột ngạt khó tả.
Kỳ Tỉnh gật đầu: “Hiểu là được.”
“Ai làm việc người nấy.”
Cô không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ lại, những điều vừa khiến cô phiền lòng giờ đây tự nhiên lại có cách giải quyết. Chỉ cần giảm bớt sự tiếp xúc với Kỳ Tỉnh, những chuyện như Hàn Doanh nói sẽ không xảy ra.
Diệp Phục Thu gật đầu như gà mổ thóc, nhanh chóng bước lên trước. Khi lướt qua anh, cô không kìm được mà khẽ nhếch môi cười.
Nụ cười lén lút ấy lọt vào ánh mắt anh.
Kỳ Tỉnh: ?
Anh nhìn theo bóng lưng cô xa dần, vài giây sau anh khẽ đưa tay lên chạm sống mũi, bật cười nhạt.
Rồi anh bước chân đi theo cô.
…………
Dù lời của Hàn Doanh không thể tin hoàn toàn, nhưng Diệp Phục Thu luôn có thói quen đề phòng từ trước.
Kể từ đó, mỗi lần gặp Kỳ Tỉnh ở nhà, cô đều cố tình né tránh. Khi không thể tránh được, chẳng hạn như phải ăn cùng bàn, Kỳ Tỉnh cầm đũa thì cô đặt đũa, món nào Kỳ Tỉnh ăn nhiều cô sẽ không đụng tới.
Ban đêm, cô vào phòng là tuyệt đối không ra ngoài nữa, để tránh chạm mặt anh khi anh về muộn.
Cũng may Kỳ Tỉnh thực sự rất bận, hiếm khi thấy bóng dáng anh trong nhà.
Cứ như vậy suốt hơn một tuần trôi qua cô luôn né tránh anh, trong lòng Diệp Phục Thu ngày càng cảm thấy yên tâm.
Chờ đến khi vào học, thời gian gặp mặt chắc chắn sẽ ít đi, mọi thứ sẽ dần đi vào quỹ đạo.
Hôm nay, Diệp Phục Thu đến trường làm thủ tục nhập học.
Đại học Nam Sơn nằm trong khu đại học, là một trong những trường đại học Kỹ thuật hàng đầu ở vịnh Tiêu Quảng Đông. Tuy nhiên, ngành truyền thông không phải thế mạnh của trường, thậm chí đây là ngành mới mở trong những năm gần đây. Vì vậy, trường đã hợp tác với Học viện Truyền thông của Đại học Sùng Kinh ở miền Bắc, tổ chức chương trình đào tạo kép giữa hai trường. Với điểm đầu vào thấp hơn một chút so với chương trình truyền thông thuần túy của ngành truyền thông chính thức của Đại học Sùng Kinh, học một năm ở Nam Sơn và ba năm ở Sùng Kinh.
Khi thi đại học, điểm của Diệp Phục Thu thiếu một chút. May mắn nhờ chương trình này, cô mới có thể thuận lợi trúng tuyển vào ngôi trường mà cô mơ ước là Đại học Sùng Kinh.
Hôm nay, căng tin trường nghỉ bán, làm xong thủ tục cô chỉ còn cách rời khỏi trường.
Trời nóng như đổ lửa khiến cô tiêu hao hết sức lực. Lúc này, Diệp Phục Thu chỉ muốn nhanh chóng tìm một quán ăn có máy lạnh để ăn gì đó, lấy lại chút sức lực trước khi đổi chuyến xe buýt và tàu điện ngầm để trở về khu biệt thự nhà họ Kỳ.
Quanh khu đại học có rất nhiều con hẻm nhỏ. Những quán ăn vặt đặc sản đều nằm sâu trong đó.
Các nhà trong hẻm đều bật máy lạnh, dàn nóng đặt sát tường, từng hàng máy chạy đều tăm tắp, tiếng máy thổi ù ù vang vọng khiến người ta hầu như không nghe thấy âm thanh nào khác.
Diệp Phục Thu muốn tìm một quán ăn vặt vừa rẻ vừa ngon lại có máy lạnh, vì thế càng đi càng lấn sâu vào trong hẻm.
Khu phố cổ của khu dân cư gần khu đại học, kỳ nghỉ lại rơi đúng ngày thường khiến nó vắng vẻ đến mức như một vùng đất không người. Ngay cả khi có người thì họ cũng trốn kỹ trong nhà.
Bóng dáng mảnh khảnh của cô gái dần bị những con hẻm nhỏ hẹp quanh co nuốt chửng.
Trong mùa nóng, lòng tham muốn mát mẻ của con người đã tạo ra những chiếc máy móc quay cuồng không ngừng nghỉ. Tiếng ồn như núi lở, như ong vỡ tổ, hoặc như con đập vỡ tan trong khoảnh khắc, che lấp hết thảy thính giác của con người.
Chính trong sự hỗn loạn đồng nhất ấy, Diệp Phục Thu bất ngờ bị bịt miệng và mũi. Tiếng kêu ngắn ngủi của cô bị nuốt chửng giữa tiếng quạt ồn ào, sau đó bóng tối ập đến trong chớp mắt, khiến cô mất đi lý trí.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Khi tỉnh dậy, Diệp Phục Thu đã ở trong tình trạng cô lập rất lâu.
Thuốc mê để lại di chứng là cơn đau đầu kéo dài, mắt cô mất nhiều thời gian mới thích nghi được với bóng tối. Ánh sáng duy nhất ở phía xa, những tia sáng mỏng manh như cành liễu len lỏi qua khe hở của cánh cổng sắt cao lớn.
Tay chân cô bị trói chặt, dây buộc siết chặt đến mức đau nhức. Miệng của Diệp Phục Thu bị bịt kín, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Hơi thở đầy mùi bụi bặm đến nghẹt mũi, thoang thoảng cả mùi ẩm mốc khó chịu.
Lúc này, bản thân cô chẳng khác nào một cây cải thảo bị trói chặt rồi vứt ở một góc, mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Diệp Phục Thu cố gắng duỗi tay tìm trong túi quần, nhưng phát hiện điện thoại đã biến mất.
Khoảnh khắc mất đi công cụ duy nhất để cầu cứu, cô sợ hãi đến đỏ mắt, cả người run lên bần bật.
Đây là một nhà kho rộng lớn, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm mặn.
Ở gần biển, có tiếng còi tàu vọng lại. Là bến cảng, không phải loại nước biển trong lành, không mùi như ở Tây Hải, mà là thứ không khí tanh nồng, đặc trưng của khu cảng vận chuyển.
Trong đầu, Diệp Phục Thu cố gắng vẽ ra bản đồ đại khái, nhớ lại những khu vực có bến cảng giao thương ở vịnh Tiêu Quảng Đông. Cô đoán mình đang ở phía Tây Nam của khu đại học, cách đó khoảng hai, ba chục cây số.
Nhưng phán đoán ra những điều này thì có ích gì chứ, chỉ có thể biết được mình càng ngày càng rời xa thành phố, hy vọng thoát thân lại càng nhỏ.
Ánh sáng từ khe cửa đã chuyển sang màu cam nhạt của hoàng hôn.
Diệp Phục Thu nằm bò trên sàn, cố gắng quằn quại hướng về phía cửa. Bụi bẩn bám đầy người, mỗi lần cử động lại kéo theo một làn khói mờ bay lên.
Cô phát ra những tiếng “Ưm ưm” yếu ớt, chỉ mong có thể bò đến gần khe cửa, để nếu có ai đi ngang qua, họ có thể nghe thấy tiếng từ trong nhà kho vọng ra.
Đúng lúc đó, thực sự có người đến gần, hơn nữa là rất nhiều người. Đôi mắt Diệp Phục Thu sáng bừng hy vọng, cô dồn sức dùng đầu đập mạnh vào cửa, phát ra những tiếng “Ưm ưm” tuyệt vọng.
Cánh cửa sắt bật mở, một tiếng “Ầm” vang lên, Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên đầy mừng rỡ, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, đồng tử cô đột ngột giãn rộng——
Tôn Thuận đứng trước mặt, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt đục ngầu đầy vẻ đắc ý.
Phía sau anh ta, là Hàn Doanh và năm, sáu người đàn ông khác.
Khoảnh khắc bị hai gã đàn ông thô kệch nhấc bổng lên và kéo ngược trở lại, tim Diệp Phục Thu như ngừng đập.
“Không phải cô đang trông mong người qua đường đến cứu cô đấy chứ?” Hàn Doanh dậm gót giày cao gót bước đến gần, dùng mũi giày hất nhẹ cổ chân trắng trẻo của cô, ánh mắt đầy căm hận: “Chúng tôi không làm gì được Kỳ Tỉnh, nhưng cô thì khác.”
Cô ta liếc nhìn người đàn ông ngồi phía sau, đôi môi đỏ càng thêm rực rỡ: “Trong mắt anh Thuận, cô chỉ là một con kiến nhỏ bé trong tay.”
“Cả bến cảng hôm nay đều nằm dưới sự kiểm soát của anh Thuận, cô nghĩ mình còn chạy thoát được sao?”
Hàn Doanh ra lệnh, ngay lập tức có người xé miếng băng dính bịt miệng Diệp Phục Thu.
Ngay khi được giải thoát, Diệp Phục Thu ho dữ dội vài tiếng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hàn Doanh, cố gắng biện giải: “Tôi và Kỳ Tỉnh không có quan hệ gì cả. Những gì cô nói hoàn toàn không đúng sự thật.”
“Dùng tôi để trả thù anh ấy sẽ chẳng có tác dụng gì đâu. Anh ấy chẳng bao giờ để tâm đến đâu.”
Hàn Doanh và Tôn Thuận liếc mắt nhìn nhau, rồi cô ta quay đầu lại, đôi môi đỏ càng thêm rực rỡ: “Vậy thì càng tốt.”
“Nếu anh ta không quan tâm đến cô, thì chúng tôi càng có lý do để trút giận lên cô.”
Giọng Hàn Doanh lạnh băng, ánh mắt như muốn xé nát khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Phục Thu: “Ai bảo cô là người tiếp theo thay thế tôi.”
“Ai bảo cô là người đặc biệt.”
“Tôi đã không sống nổi ở vịnh Tiêu Quảng Đông thì cô cũng đừng mong được ở lại.”
Dứt lời, mấy gã đàn ông phía sau cô ta chậm rãi tiến về phía Diệp Phục Thu.
Hai tay Diệp Phục Thu bị trói chặt vào cột sắt, cô cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Những ánh mắt đầy ham muốn, đục ngầu và bẩn thỉu của những gã đàn ông đang tiến gần khiến cô rơi vào vực thẳm ký ức kinh hoàng.
Cô như thể đã quay lại những năm tháng ở ngôi làng nhỏ, nơi cô từng bị những gã đàn ông trong làng trêu ghẹo, thậm chí quấy rối.
Dạ dày Diệp Phục Thu quặn thắt, cảm giác buồn nôn trào lên mãnh liệt, cổ họng ngứa rát, chỉ phát ra một tiếng “Oẹ” yếu ớt.
“Bịt miệng con đàn bà này lại.” Tôn Thuận gằn giọng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào cô, rồi bật cười: “Tôi sẽ để cô nôn thêm lần nữa.”
“Quay, quay hết tất cả lại.” Anh ta nhổ một bãi nước bọt: “Tôi muốn xem, Kỳ Tỉnh rốt cuộc có thèm để mắt đến cô không.”
Miệng lại một lần nữa bị bịt kín, cảm giác chua chát trong dạ dày cuộn lên không lối thoát, hai luồng sức mạnh trái ngược đè nén lẫn nhau, gần như muốn đẩy Diệp Phục Thu đến bờ vực phát điên, nước mắt sinh lý trào ra không ngừng.
Những gã đàn ông xa lạ đến gần, một kẻ vươn tay giật mạnh cổ áo của cô, một người khác túm lấy đôi chân thon thả của cô, nắn bóp.
Trong đầu cô, một sợi dây thần kinh nào đó đột nhiên đứt phựt. Đôi mắt Diệp Phục Thu đỏ rực, cô cắn chặt miếng vải trong miệng, phát ra tiếng hét nghẹn ngào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Không phát ra tiếng nhưng là sự tan vỡ và nỗi tuyệt vọng.
Vô số bóng tối mờ mịt đan xen trước mắt giống như những bộ xương khô trong cơn ác mộng, muốn hút cạn tia hồn phách cuối cùng còn sót lại của cô ở nhân gian, xé nát cô thành từng mảnh.
Giây phút này, nơi đây chẳng khác gì làng Hàn Kiều thứ hai, một vực thẳm thứ hai.
“Ầm!!!!”
Đột nhiên, một tiếng nổ vang dội phá tan sự yên lặng, cánh cửa sắt cao lớn bị bật tung, một bóng đen lao thẳng vào.
Tiếng động cơ gầm rú, mang theo ánh sáng phá tan màn đêm đen tối.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc Land Rover Defender cao lớn, hầm hố lao thẳng vào với thế lực dữ dội.
Chiếc xe đâm sập cánh cửa sắt mà phần cản trước bóng loáng không hề hấn gì, vẻ ngoài kiên cố đầy đáng sợ.
Chàng trai anh tuấn ngồi trên ghế lái, mặc vest đen chỉnh tề kéo lỏng cà vạt, một tay thò ra ngoài cửa sổ, phủi nhẹ tàn thuốc.
Hạ Túy Từ nghiêng đầu nhìn vào bên trong, ánh mắt nheo lại lướt qua hiện trường hỗn loạn, giọng nói trầm ấm nhưng xen chút bất lực: “Tôi vừa xuống máy bay, chưa kịp uống một miếng nước, cậu đã gọi tôi đến để dọn đống tôm thối cá ươn này à?”
“Kỳ Tỉnh, cậu coi tôi là gì vậy hả?”
Anh ấy vừa dứt lời, ngoài nhà kho vang lên tiếng còi báo động.
Diệp Phục Thu lúc này đã rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ, gần như phát điên, cả người run rẩy như bị ném vào hầm băng. Cô không nghe rõ gì cả, cũng không nhìn thấy gì nữa, chỉ nhớ rằng có một luồng sáng rực rỡ lao vào, và những bộ xương khô kia buông cô ra.
Cô vô thức co rúm lại, cuộn mình thành một khối, tay ôm lấy ngực, che mặt, không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm, cầu cứu.
Mười ngón tay che kín khuôn mặt, nhưng từ giữa các kẽ ngón tay, đôi mắt trống rỗng vẫn toát lên sự tuyệt vọng sâu sắc.
Diệp Phục Thu chỉ nhớ rằng, có một luồng sáng, lười biếng, từ tốn bước đến trước mặt cô.
Luồng sáng đó ngồi xổm xuống, khẽ thở dài, sau đó nắm lấy cổ tay cô.
“Diệp Phục Thu, nhìn tôi.”
Đây là lần đầu tiên, Kỳ Tỉnh nghiêm túc gọi tên cô.