‘Đình mặt trăng’ được đặt tên như vậy vì kiến trúc của nó giống mặt trăng, nằm ẩn sau con đường rợp bóng cây, có một vòng hoa Tử Đằng bao quanh.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng ngồi dựa vào cây cột, balo đặt bên cạnh, tay ôm một quyển sổ phác họa tô tô vẽ vẽ. Người quen biết cô đi ngang qua đều không dám đến gần nên vô cùng yên tĩnh.
Lúc nhỏ cô bị ảnh hưởng từ mẹ nên học vẽ tranh, nhưng không hề dự định đi theo con đường nghệ thuật mà chỉ xem đó là một sở thích. Ví dụ như lúc đi học mà lười biếng thì dùng nó để giết thời gian rất hay.
Thoáng cái đã trôi qua nửa tiếng, Nghê Dạng ngẩng đầu lên từ sổ vẽ, nhìn xuyên qua khóm hoa thấy học sinh đi trên vỉa hè ngày một thưa thớt nên đoán rằng Phó Minh Tễ sẽ không đến.
Cách thức theo đuổi hồi học kỳ một của Nghê Dạng hết sức ngang ngược, kết quả là phản tác dụng, làm cho Phó Minh Tễ nhìn thấy cô là trốn. Học kỳ này cô đã đúc kết kinh nghiệm, khí thế tiến công nhẹ nhàng hơn nhiều, ít nhất cũng khiến cho Phó Minh Tễ chủ động hứa “Nếu thi đậu cùng một trường đại học thì sẽ hẹn hò”.
Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi thái độ của Phó Minh Tễ, nhưng mà rất chậm chạp cho nên hứng thú của cô cũng giảm đi nhiều. Nhưng nếu bảo cô từ bỏ thì suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nghê Dạng là không thể nào, trước khi có được thì sao cô có thể dễ dàng từ bỏ được.
Dù sao thì giờ đến lúc thi tốt nghiệp vẫn còn hai năm, cùng lắm thì từ từ chơi với Phó Minh Tễ thôi.
Nghê Dạng cầm sổ phác họa lên nhẹ nhàng phủi bụi trên đó rồi cất đồ vào balo chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng bước chân ổn định đang đến gần.
“Hứa Văn Châu?” Nghê Dạng ngẩng đầu lên thấy chàng trai im lặng bước lên bậc thềm rồi bước vào đình nghỉ mát: “Sao cậu lại ở đây?”
Hứa Văn Châu nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Anh chỉ biết Nghê Dạng bị cho leo cây, cho nên cầm lòng không đặng mà đi đến đây, hoàn toàn chưa nghĩ ra nên mượn cớ gì.
Trong lúc bối rối không biết phải làm gì thì anh nhớ đến mảnh giấy rồng bay phượng múa kia nên lấy nó ra.
Nghê Dạng cầm mảnh giấy rồi lắc lắc nó trên không trung: “Ồ ~ nhanh vậy đã đến đòi nợ rồi à?”
“Không, không phải.” Hứa Văn Châu chưa bao giờ nghĩ như thế: “Vốn dĩ đã, hỏng rồi, không cần phải, đền.”
“Cho dù không đền bút thì cũng phải đền áo.” Nghê Dạng trả ‘Giấy nợ’ lại cho anh: “Hôm nay cô chủ đây có thời gian, vừa hay đi dạo phố.”
Cuối cùng Hứa Văn Châu vẫn bị Nghê Dạng cưỡng ép đến trung tâm thương mại, bởi vì Nghê Dạng nói: “Đồ mà Nghê Dạng tôi nói đền thì nhất định phải đền, hoặc là cậu đi với tôi đến trung tâm thương mại tự mình chọn. Hoặc là tôi kêu người đi mua tám đến mười bộ mang đến lớp học nhờ mọi người giúp cậu chọn.”
Cô chủ Nghê không có tình người, lựa chọn thứ hai sẽ tạo nên cảnh tượng như thế nào, Hứa Văn Châu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Đi ngang qua một cửa hàng chính hãng của một thương hiệu điện thoại, Nghê Dạng quay lại bước vào chọn chọn lựa lựa. Nhân viên bán hàng nhiệt tình bước đến giới thiệu cho cô, đủ thứ thông tin công dụng, cô giơ tay tỏ ý dừng lại rồi nói thẳng: “Mẫu mới nhất của thương hiệu các cô ở đâu?”
Ánh mắt của nhân viên bán hàng khi nhìn cô càng thêm thân thiết, cười đến lộ ra nếp nhăn ở khoé mắt.
Dưới tủ kính trưng bày bốn màu sắc của mẫu mới nhất là hồng, trắng, đen, xanh lam. Nghê Dạng do dự nhìn chăm chú vào ba màu xanh, trắng, đen rồi quay đầu ngoắc ngoắc tay với Hứa Văn Châu đang im thin thít: “Chọn một màu đi.”
Hứa Văn Châu chỉ tay vào bản thân mình, Nghê Dạng gật đầu xác định.
Tuy rằng không biết lý do nhưng Hứa Văn Châu vẫn dựa theo sở thích của mình mà chỉ màu đen.
Có người giúp đỡ lựa chọn, đôi mắt của Nghê Dạng sáng lên: “Vậy mua cái này.”
Cô tiêu tiền chưa bao giờ nhìn giá, chốc lát đã tiêu hết số tiền mà Hứa Văn Châu phải tích góp rất lâu mới có được.
Nhân viên bán hàng đóng gói điện thoại, mỉm cười đưa cho Nghê Dạng: “Đây là điện thoại và phiếu mua hàng của cô.”
Nghê Dạng liếc nhìn phiếu mua hàng, thuận tay đưa túi đựng điện thoại cho chàng trai bên cạnh: “Cầm lấy.”
Hứa Văn Châu không kịp đề phòng, nhất thời chưa phản ứng lại: “Tôi không, không thể nhận.”
Nghê Dạng nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, hai mắt giảo hoạt chớp chớp: “Cậu nghĩ gì vậy? Tôi chỉ kêu cậu xách giúp tôi một lát thôi.”
Biết Hứa Văn Châu hiểu lầm, cô vừa đi vừa nói: “Tôi làm vỡ điện thoại của Nghê Diệu Tổ, dù sao cũng phải đền cho nó một cái.”
Làm vỡ điện thoại của em trai, Nghệ Dạng trước giờ chưa từng có ý định phớt lờ cho qua chuyện. Chỉ là chú Hai nói gần đây Nghê Diệu Tổ mải mê chơi game, thành tích tuột dốc rất nhiều, cố ý mượn cơ hội này để quở trách cậu nhóc.
Hứa Văn Châu bừng tỉnh.
“Hôm đó, cảm ơn.”
“Hôm nào?” Cô biết rõ còn cố hỏi.
“Hôm trước, cậu đứng, trên cầu thang, giúp tôi.” Sự xuất hiện của Nghê Dạng có lẽ là ngẫu nhiên, nhưng từ lúc cô hất rơi điện thoại của Nghê Diệu Tổ là cô đã làm một việc tốt cho anh.
Tâm trạng của Nghê Dạng hôm nay có vẻ không tệ, sẵn lòng nói với anh thêm vài câu: “Tật cà lăm của cậu cũng không phải quá nghiêm trọng mà, bây giờ y học phát triển như thế mà không trị được à?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Không, không biết.” Bởi vì sợ tốn tiền cho nên trước giờ chưa từng thử.
Nghê Dạng đeo balo bằng một bên vai, bước đi nhẹ nhàng: “Không biết là sao?”
Hứa Văn Châu lắc đầu nói: “Chưa, từng khám.”
“Tại sao không khám?” Dường như cô định hỏi đến cùng, mà đáp án lại là điều mà đối phương kiêng kị.
Đôi môi mỏng của Hứa Văn Châu mím chặt.
Anh không hề xấu hổ đối với việc thừa nhận hoàn cảnh gia đình của mình, nhưng đứng trước Nghê Dạng rực rỡ xinh đẹp thì anh luôn muốn giấu đi tất cả những mặt không tốt.
“Bỏ đi, tôi cũng không hứng thú với chuyện của cậu.” Cô chủ Nghê hất cằm chỉ về phía cửa hàng đối diện: ” Nhìn quần áo bên trong xem có cái cậu thích không?”
Bên ngoài cửa hàng sáng sủa có treo một logo tiếng anh được thiết kế tinh xảo, cho dù không tận mắt nhìn thấy quần áo cũng biết được giá cả của những món bên trong không rẻ. Hứa Văn Châu nắm chặt tay, đứng yên tại chỗ như dưới chân mọc rễ.
Anh không thể bước vào, đó là thế giới không thuộc về anh.
“Không có hả? Không có thì đổi tiệm khác.” Nghê Dạng quay người muốn đi tiếp về phía trước thì Hứa Văn Châu đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Nghê Dạng hơi nheo mắt: “Cậu vượt ranh giới rồi.”
“Xin lỗi cậu.” Lời xin lỗi buột miệng nói ra vô cùng lưu loát, Hứa Văn Châu ý thức được bản thân thất lễ nên vội vàng thả tay ra: “Cái áo kia, không, không đáng tiền, tôi, không cần đâu.”
“Không được.” Thái độ của Nghê Dạng rất rõ ràng: “Tôi đã nói rồi, không thích nợ người khác.”
Hứa Văn Châu hít sâu một hơi, định giải thích với cô khoảng cách chênh lệch giá cả giữa hai cái rất lớn: “Quần áo, ở, chợ đồ sỉ, rất rẻ.”
Nghê Dạng nhướng mày: “Chẳng lẽ cậu muốn cô chủ đây đi cùng cậu đến cái chỗ rẻ tiền đó?”
“Không phải.” Ý của anh là, cái áo giá rẻ đó căn bản không đáng để cô phải hao tổn công sức như thế.
Sự nhẫn nại của Nghê Dạng sắp dùng hết rồi: “Hứa Văn Châu, cậu thật sự rất khó chịu.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hiển nhiên chủ đề này không thể tiếp tục nữa, Nghê Dạng sắp phát cáu rồi, Hứa Văn Châu trong cái khó ló cái khôn: “Nếu, thật sự muốn trả, cậu, cậu mời tôi, ăn, ăn bữa cơm đi.”
“Cậu chắc chắn?”
“Ừm.” Đây là cách giải quyết phù hợp nhất mà trước mắt Hứa Văn Châu có thể nghĩ đến, bình thường mọi người giúp đỡ lẫn nhau, nợ ân tình gì đó thì đều dùng một bữa cơm để giải quyết.
Nhưng rất nhanh Hứa Văn Châu đã hối hận rồi, bởi vì giá cả của nhà hàng mà Nghê Dạng đưa anh đến cũng không hề thấp hơn giá một chiếc áo khoác.
Nhà hàng này là một trong những nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất ở Cảnh Dương, vị trí sát cửa sổ có thể ngắm nhìn cảnh đêm đẹp nhất của thành phố, khả năng kinh tế của những người đến đây tiêu tiền đều không tầm thường.
Mấy vị phu nhân cao quý cùng tụm lại với nhau trò chuyện ngắm cảnh, trong đó có một người được xưng là bà Tiền nói không ngừng nghỉ, gần như có thể tiếp lời được mỗi một câu nói của những người khác.
Bà Tiền uống ngụm trà, ngoài ý muốn liếc thấy bàn của người trẻ vừa đến ở bên ngoài tấm chắn, vội vàng gọi Chu Lan Tâm: “Bà nhìn bên kia xem, có phải là Nghê Dạng nhà bà không? Sao con bé lại ở cùng với một cậu con trai?”
Chu Lan Tâm hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại rồi giải thích: “Đó là gia sư của con bé.”
“Gia sư? Tuổi tác trông còn rất nhỏ.” Trong ấn tượng của họ thì đều tìm giáo viên trên 20 tuổi cho con cái, mà Hứa Văn Châu thì nhìn trông chưa đến độ tuổi đó.
Chu Lan Tâm nói: “Đúng là còn nhỏ, đó là bạn cùng lớp của Dạng Dạng.”
“Cái gì?” Bà Tiền trừng mắt: “Tìm bạn cùng lớp làm gia sư? Bà với Nhạc Minh suy nghĩ kiểu gì vậy?”
Chu Lan Tâm bất lực thở dài: “Hết cách rồi, là Dạng Dạng chỉ đích danh.”
“Bà phải chú ý chút đấy.” Bà Tiền nhìn dáng vẻ mập mờ đẩy thức ăn tới lui của hai người trẻ, không nhịn được lắc đầu: “Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm, đứa nào cũng hẹn hò ở trường học, cuối cùng đến học cũng không muốn học luôn.”
Chu Lan Tâm một mực tin tưởng: “Không đâu, Dạng Dạng nhà tôi không phải kiểu trẻ con đó.”
Bà Tiền không quản được miệng mình: “Bà yên tâm quá rồi, dù sao con bé cũng không phải do bà sinh ra nên rất nhiều chuyện sẽ không nói với bà.”
Vẻ mặt của Chu Lan Tâm hơi cứng lại, nhẹ nhàng đặt ly nước trên tay xuống: “Các bà nói chuyện đi, tôi đi nhà vệ sinh một chuyến.”
Sau khi Chu Lan Tâm đi, người phụ nữ vẫn luôn không tiếp lời ở bên cạnh mới nhắc nhở bà Tiền: “Miệng bà cũng nhanh quá đó, Lan Tâm vốn nhạy cảm, bà nói lời đó tổn thương bà ấy biết bao.”
“Tôi cũng vì tốt cho bà ấy mà.” Bà Tiền cũng ý thức được mình nói năng không đúng, sợ mất thể diện nên không muốn thừa nhận sai lầm: “Hơn nữa tôi cũng không nói sai, dù sao cũng đâu phải con ruột cho nên mới lười quan tâm.”
“Lan Tâm không phải người như vậy, bà ấy tốt với Nghê Dạng biết bao.” Giống như bình thường khi bọn họ ra ngoài chơi hay tham gia bán đấu giá gì đó, Chu Lan Tâm sẽ luôn chuẩn bị một phần quà cho Nghê Dạng, đây là chuyện mà rất nhiều bà mẹ ruột đều không làm được.
Lúc đầu khi Chu Lan Tâm gả cho Nghê Nhạc Minh thì những người trong giới đều khinh thường bà ấy. Sau đó Chu Lan Tâm từng chút từng chút được lòng mọi người, tính cách khoan dung càng làm cho mọi người tán thưởng.
“Xoẹt, xoẹt——”
Trước bồn rửa tay, Chu Lan Tâm rửa tay hết lần này đến lần khác.
Bởi vì chăm sóc kỹ nên ngón tay bốn mươi mấy tuổi nhìn trông chẳng khác gì hai mươi mấy tuổi, nhưng bà ấy vẫn luôn cảm thấy dơ bẩn, đặc biệt là chiếc nhẫn bạc mà Nghê Nhạc Minh tặng vô cùng chướng mắt.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Rõ ràng suýt chút nữa thì bà ấy cũng có đứa con của riêng mình, nhưng bởi vì chuyện ngoài ý muốn sau đó mà cả đời này bà ấy cũng không thể nào trở thành một người mẹ chân chính.
Dòng nước sạch sẽ len lỏi vào những ngón tay, Chu Lan Tâm định tháo nhẫn ra nhưng bởi vì đã đeo quá lâu rồi nên không thể dễ dàng tháo ra được.
Cũng tốt, chỉ có mãi đeo nó thì mới có thể luôn nhắc nhở bản thân không được quên đi sự phản bội của Nghê Nhạc Minh.
Thời gian cũng tương đối rồi, Chu Lan Tâm lau khô tay, chỉnh đốn dáng vẻ lại rồi chậm chậm bước ra ngoài.
Lúc bà ấy quay lại có thể nhìn thấy rõ ràng Nghê Dạng và Hứa Văn Châu đang cùng nhau dùng bữa, đứa bé ở bàn bên cạnh đang dùng tay đẩy tấm chắn.
Chẳng ai chú ý đến.
Chẳng ai chú ý đến.
Ngay lập tức, chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tấm chắn ngả thẳng xuống hướng Nghê Dạng đang ngồi.
Linnet Wang
7 tháng trước lúc 8:11 chiềuTruyện dễ thương
Lalaland
6 tháng trước lúc 7:46 chiềuTruyện cute quắn quéo
admin
6 tháng trước lúc 9:32 sángCòn nhiều tình tiết cute khác nữa 🙂