Chương 10: Giờ em đã có chồng
Ngày thứ ba Ôn Trạch Tự đi công tác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Mỗi ngày đúng giờ cơm, tin nhắn của anh đều đặn được gửi đến. Úc Thanh vẫn đang nằm trên giường, mơ màng trong cơn buồn ngủ. Chiếc điện thoại bên gối rung lên vài lần, cô nằm sấp người, đưa tay cầm lấy, mở tin nhắn.
W:【Em ăn trưa chưa?】
Úc Thanh miễn cưỡng đáp lại:【Em ăn rồi.】
Nói dối vừa trót lọt, cô lại tiếp tục bịa chuyện khác:【Bữa sáng cũng ăn rồi, em đang học ở thư viện, chưa kịp xem điện thoại.】
Sự thật là tối qua cô thức đến 3 giờ sáng để kịp hoàn thành bản cập nhật, vệ sinh cá nhân xong thì lăn người ra ngủ, một mạch đến tận 12 giờ trưa, bữa sáng lẫn trưa đều chưa ăn.
W:【Anh đặt đồ ăn cho em rồi, dậy rửa mặt trước đi.】
Đọc tin nhắn này của Ôn Trạch Tự thì Úc Thanh giật mình ngồi bật dậy, kéo rèm giường thò đầu ra nhìn, xác nhận rằng trong ký túc xá chỉ có một mình cô, lúc này mới yên tâm ngồi xuống.
Úc Thanh gõ vài lần vào khung chat nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng lại xóa hết, chỉ để lại một chữ “Em”.
Quả nhiên——
Một lời nói dối cần đến vô số lời nói dối khác để che giấu. Giờ cô chỉ còn cách tiếp tục nói dối, không thể để Ôn Trạch Tự biết mình lừa anh.
W:【Hôm qua 2 giờ 40 sáng em đăng trạng thái trên mạng xã hội, anh rất vui vì em không chặn anh.】
Đọc xong câu này, tim Úc Thanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sao Ôn Trạch Tự lại biết?
Cô đúng là có đăng trạng thái lên mạng xã hội, chỉ để hỏi xin một bộ cọ vẽ, nhưng đã chặn một số người, chỉ cho bạn bè trong giới hội họa xem.
Đến giờ cô mới nhận ra mình đã sử dụng tính năng phân nhóm để chặn. Lúc trước kết bạn, cô không gắn thẻ tên gì cho Ôn Trạch Tự, thế nên mặc nhiên anh vẫn thấy được bài đăng đó.
Úc Thanh lí nhí:【Em xin lỗi……】
Ôn Trạch Tự nhắn lại rất nhanh:【Anh chấp nhận lời xin lỗi của em, trước tiên cho anh số phòng ký túc xá.】
Úc Thanh:【Trà Viên 5-202.】
W:【Khoảng 20 phút nữa sẽ có đồ ăn đến, em dậy trước đi.】
Úc Thanh ngập ngừng hỏi:【Anh không giận chứ?】
Cô vừa mở miệng ra là nói linh tinh.
W:【Không đáng để giận, cho nên lần sau em có thể nói thẳng với anh, anh tôn trọng thói quen sinh hoạt của em.】
Úc Thanh nhìn câu này và mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, việc tiếp xúc với Ôn Trạch Tự quả thật rất thoải mái, cách lịch sự vừa đủ khiến người ta bất giác rơi vào đầm lầy dịu dàng của anh.
W:【Nhưng, thức đêm thì đừng để tái phạm, xong việc nhớ ngủ sớm hơn.】
Úc Thanh:【Em biết rồi.】
W:【Bộ cọ vẽ em cần, anh đã hỏi giúp em rồi, em xem thử đi.】
Úc Thanh ngơ ngác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh thực sự đã hỏi giúp cô sao?
Ngay sau đó, Ôn Trạch Tự gửi một tệp. Úc Thanh xuống giường, mở bảng vẽ trên máy tính bảng, thử vài lần và nhận ra đúng là bộ cọ mà cô đang cần.
Úc Thanh:【Cảm ơn anh! Làm phiền anh quá!】
W:【Không cần khách sáo, chỉ là tình cờ anh có nó mà thôi, giúp được em là rất vui.】
W:【Anh bận trước đây, có việc thì nhắn cho anh.】
Úc Thanh:【Dạ! Anh cũng chú ý nghỉ ngơi nhé.】
Úc Thanh từ từ hồi phục sau cú sốc, vui vẻ thử bộ cọ thêm vài lần, rồi ôm điện thoại lật lại những tin nhắn của họ, lòng cô như được lấp đầy bởi một cảm xúc khó tả.
Cô không lãng phí quá nhiều thời gian, ngoan ngoãn rửa mặt, chờ đồ ăn giao đến. Sau khi ăn xong bữa trưa, cô tiếp tục ngồi vẽ. Trước đó, cô không quên nhắn cho Ôn Trạch Tự rằng đồ ăn rất ngon.
Úc Thanh tập trung vào công việc.
Đầu tiên vẽ phác thảo lại một lần kịch bản, sau đó vẽ các phân cảnh mới và bắt đầu kẻ đường.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ, nhưng sắp đến Tết rồi, cô không biết kế hoạch sẽ thế nào, liệu cô có nên về nhà ăn Tết cùng Ôn Trạch Tự không? Không biết có về quê được không?
Nghĩ tới nghĩ lui thì cô quyết định tranh thủ thời gian, thức khuya một chút để tích trữ thêm bản thảo.
Tâm lý vẽ bản thảo và chạy deadline hoàn toàn khác nhau.
Chạy deadline như thể kích thích đột ngột một loại kỹ năng, cơn sáng tác trỗi dậy, vội vàng vẽ, không nỡ lãng phí cả thời gian uống nước. Trong khi việc vẽ bản lưu trữ thì rất thoải mái, có nhiều thời gian để phát tán suy nghĩ, hoàn thiện câu chuyện.
So sánh giữa hai việc thì Úc Thanh thích vẽ bản thảo lưu trữ hơn, không vội vàng, chất lượng tranh vẽ ra cũng tốt hơn nhiều.
Cô đang vẽ được một nửa, QQ hiện lên thông báo tin nhắn từ biên tập viên của trang web.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trường Không:【Xuân Nhu, chuyện ký hợp đồng em suy nghĩ thế nào rồi?】
Trường Không:【Hạn chót là cuối tháng, nếu em không có ý định thì xem như em từ bỏ.】
Nụ cười trên mặt Úc Thanh lập tức đông cứng lại.
Suýt nữa quên mất chuyện ký hợp đồng.
Nói không động lòng là giả, kiên trì vẽ lâu như vậy, nhận được sự yêu thích từ nhiều người, cô cũng muốn tiếp tục.
Nhưng……
Úc Thanh đặt bút vẽ xuống, thở dài một hơi.
Cô rất cần tiền và cũng cần phải sống sót.
Vẽ tranh không phải chuyện trong một sớm một chiều. Nó dựa vào năng khiếu, nhưng năng khiếu không phải kế dài lâu, cần tích lũy và học hỏi thêm. Hằng tháng, phần lớn sinh hoạt phí của cô đều dùng vào tiền ăn uống, để tiếp tục theo đuổi giấc mơ vẽ tranh, cô nhận làm thêm các dự án để tiết kiệm tiền tham gia khóa học vẽ, những dụng cụ cần thiết cho hội họa lại trở thành một khoản chi lớn, thường thì cô ấy cố gắng tiết kiệm nên tài chính mới căng thẳng như vậy.
Úc Thanh suy nghĩ rất lâu, muốn từ chối nhưng lại không đành lòng. Cuối cùng, nhắn lại:【Anh Trường Không, em có thể…… cuối tháng trả lời được không, em thực sự chưa nghĩ kỹ.】
Gửi tin nhắn xong, Úc Thanh bất an chờ phản hồi.
Tân Duyệt là một trong những công ty truyện tranh thuộc top đầu trong nước, cơ hội mà người cầu còn không có, vậy mà cô lại do dự hết lần này đến lần khác. Cô tự hỏi liệu đối phương có thấy phiền không, chắc Trường Không chưa từng gặp người như cô.
Hai phút sau, Trường Không nhắn lại:【Được, không vấn đề gì.】
Trường Không:【Xuân Nhu, em vẽ thật sự rất đẹp, hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ, rất mong được hợp tác với em.】
Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Vâng. Cảm ơn anh Trường Không.】
Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, tốc độ vẽ của Úc Thanh chậm lại. Đầu óc cô đầy ắp suy nghĩ về việc có nên ký hợp đồng hay không, giống như cầm một bông hoa, cô ngắt từng cánh “Ký”, “Không ký” và cánh cuối cùng sẽ quyết định câu trả lời.
Nhưng cô không có hoa trong tay, không biết câu trả lời cuối cùng, càng không thể đưa ra quyết định này.
Nghĩ đến chuyện ký hợp đồng, không khỏi nghĩ đến công việc.
Đợt tuyển dụng mùa Xuân sẽ diễn ra vào học kỳ sau. Nếu cứ làm thêm ở quán cà phê mãi thì không ổn. Nếu như lúc đi phỏng vấn mà bị hỏi tại sao không làm công việc liên quan đến chuyên ngành, mà chỉ làm những công việc lặt vặt thì Úc Thanh sẽ không thể mở miệng.
Hơn nữa, báo cáo đề cương luận văn tốt nghiệp vừa mới được thông qua, sau Tết cô phải nộp bản nháp, khoảng một vạn chữ.
Vẽ truyện, công việc, luận văn, tốt nghiệp…..…
Mọi thứ đổ ập xuống cùng lúc khiến Úc Thanh ngồi thẫn thờ một chỗ, đầu óc trống rỗng, không thể quyết định bất cứ điều gì, tâm trạng bứt rứt.
Cô cảm thấy mình thật tệ. Các sinh viên khác tốt nghiệp cũng phải đối mặt với những vấn đề tương tự, nhưng họ đều xử lý tốt. Tại sao đến lượt cô thì lại bế tắc như vậy?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Có bạn cùng lớp đã nhận được offer từ các công ty top 500 thế giới để làm quản trị viên tập sự ngay trong mùa tuyển dụng mùa Thu, có người vừa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh sau đại học và đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống đại học, có người đã bắt đầu một công việc liên quan đến chuyên ngành…
Chỉ có cô, vẫn giậm chân tại chỗ.
Úc Thanh gục đầu trên bàn, cố gắng tưởng tượng nếu chọn một con đường, mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào để có thể đưa ra quyết định.
Nhưng đáng tiếc, cô vẫn không có chút manh mối nào.
Điện thoại để trên bàn rung lên, Úc Thanh uể oải bắt máy,không thể che giấu sự mệt mỏi trong giọng nói.
“Xin chào.” Úc Thanh thở dài đáp.
Đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó một giọng nói trầm ấm cất lên: “Tâm trạng không tốt sao?”
Giọng nói trầm ấm của chàng trai vang lên bên tai, như thể anh đang thì thầm bên tai cô, hiến vành tai cô mềm nhũn cả ra.
“Em……” Úc Thanh không muốn làm phiền anh: “Em vẫn ổn.”
Giọng Ôn Trạch Tự vẫn dịu dàng: “Nếu có chuyện gì, em có thể nói với anh.”
Úc Thanh vẫn gục trên bàn, lòng muốn giãi bày vì câu nói của anh mà trỗi dậy.
Nhưng cô biết không nên làm vậy, nên cố gắng kìm nén.
“Không có gì đâu.” Úc Thanh hỏi ngược lại: “Gọi cho em có việc gì không?”
Hỏi xong, Úc Thanh bỗng thấy ngạc nhiên trước sự tự nhiên của mình khi nói chuyện với Ôn Trạch Tự, như thể chỉ sau ba ngày thì cô đã quen thuộc với Ôn Trạch Tự.
Ôn Trạch Tự: “Em muốn ăn gì tối nay? Anh đặt cho em.”
Úc Thanh liếc nhìn thời gian trên góc phải trên màn hình máy tính bảng.
17:32
Không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy.
“Em…… ăn ở căng tin trường là được rồi.” Úc Thanh không muốn để Ôn Trạch Tự tốn kém thêm.
Ôn Trạch Tự: “Sao anh biết được em có đi ăn thật không?”
Úc Thanh: “Em! Chắc chắn sẽ đi.”
Ôn Trạch Tự bất ngờ nghiêm túc nói: “Nhưng anh vẫn rất lo tối nay vợ anh không được ăn tối.”
Vợ anh……
Mặt Úc Thanh nóng bừng, cô cúi đầu, cắn chặt môi dưới, không biết phải đáp lại thế nào. Anh…… cũng quá tự nhiên đến như chứ.
“Em thật sự sẽ đi mà.” Úc Thanh nghiêm túc đảm bảo.
Ôn Trạch Tự cười nói: “Anh đặt đồ ăn cho em, trời lạnh, căng tin lại xa.”
Úc Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh ban đêm trắng xóa.
Bắc Kinh lại có tuyết rơi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Úc Thanh bị anh thuyết phục, lười biếng đáp: “Vậy thì cảm ơn anh nhé!”
Ôn Trạch Tự: “Không có gì.”
Cúp máy xong, Úc Thanh chống cằm nhìn nhân vật chính trên màn hình máy tính bảng vừa mới vẽ lơ lãng tô màu.
Lật Nguyệt gõ cửa sổ chat của cô:【Xuân Nhu, cậu giúp tớ xem qua chương này có gì cần chỉnh sửa không.】
Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Được, cậu chờ chút.】
Cả hai đều là những người ít tên tuổi, không có tiền thuê người hỗ trợ, từ tô màu đến chỉnh sửa, cả một công trình đồ sộ đều tự làm, nên họ thường xuyên giúp nhau chỉnh sửa bản thảo.
Úc Thanh sửa lại vài chỗ, viết gợi ý bên cạnh, rồi sau đó gửi hình trả lại cho Lật Nguyệt.
Lật Nguyệt xem xong, vui vẻ nói:【Trời ơi, Xuân Nhu, nếu không có cậu, tớ sống sao đây! Hiệu ứng sáng tối của cậu đỉnh thật sự đấy, tự nhiên tớ cảm giác chương này sang xịn lên hẳn.】
Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Không đến mức đó đâu.】
Lật Nguyệt:【Không nói quá đâu! Tớ từng thấy nhiều người vẽ tốt, nhưng nếu xử lý sáng tối tệ thì bức tranh cũng coi như hỏng.】
Kỹ năng tô màu không chỉ đòi hỏi luyện tập mà còn phụ thuộc vào cảm giác, nếu không ánh sáng và bóng sẽ trông thiếu tự nhiên.
Úc Thanh cảm ơn, đón nhận lời khen.
Lật Nguyệt bắt đầu tám chuyện với cô:【Dạo này cậu bận gì vậy?】
Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Chẳng bận gì, chỉ ở ký túc xá, vừa tìm việc.】
Lật Nguyệt:【Hay là cậu ký hợp đồng đi. Tớ nghe nói anh Trường Không chủ động muốn dẫn dắt cậu. Anh ấy toàn dẫn các tác giả đình đám, mấy thể loại anh ấy giỏi cũng giống cậu, gần như hoàn hảo. Với trình độ của cậu, kiếm được việc ban đầu không khó đâu, hơn nữa thì cậu không có gánh nặng gì, một mình ăn no cả nhà không lo.】
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nói chính xác, giờ nhà cô có hai người, không chỉ lo cho bản thân, nhưng Ôn Trạch Tự chắc chắn không để mình đói, người cô cần lo vẫn là chính mình.
Úc Thanh khó mà không động lòng. Biết biên tập ký hợp đồng với cô là Trường Không, suýt nữa là cô đồng ý.
Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Cuối tháng tớ sẽ quyết định.】
Lật Nguyệt:【Được, dù sao đi nữa, cậu đừng hòng bỏ rơi tớ, tớ muốn gắn bó với cậu đến chết!】
Úc Thanh bật cười, cô rất thích sự thẳng thắn của Lật Nguyệt, thoải mái khi ở bên. Dù có ký hợp đồng hay không, mối quan hệ giữa họ cũng sẽ không thay đổi.
Tâm trạng Úc Thanh nhẹ nhõm hơn, cô phác xong nét chính, đúng lúc bữa tối được giao đến.
Ăn đồ người khác trả tiền, cô chụp ảnh đồ ăn gửi cho Ôn Trạch Tự rồi lại gửi thêm một loạt lời cảm ơn, anh đều lịch sự nhận hết.
Đây chính là sự điềm tĩnh của một người trưởng thành, không giống như những người trẻ tuổi như cô, lúc nào cũng hay bốc đồng.
Úc Thanh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khác, gõ một đoạn trong khung chat, ngón tay do cô dừng trên màn hình vài giây rồi nhấn gửi.
Úc Thanh:【Em muốn hỏi anh một câu. Nếu trước mặt anh có hai con đường, một con đường đầy rẫy những điều chưa biết, cần phải mạo hiểm. Giai đoạn đầu sẽ rất vất vả, nhưng giai đoạn sau có thể sẽ thu hoạch lớn, tuy nhiên chỉ là có khả năng (trọng điểm), so với thành quả thì mệt mỏi sẽ nhiều hơn
, nhưng anh có hứng thú với con đường này. Con đường còn lại bình thường hơn, không có biến động, không khổ, nhưng cuộc sống cơ bản của anh được đảm bảo.】
【Anh…… sẽ chọn thế nào?】
W:【Về an toàn, anh sẽ chọn con đường hai, sống an nhàn là được, không phải chỉ có mạo hiểm mới tạo nên ý nghĩa của cuộc sống.】
Úc Thanh cảm thấy anh nói đúng, thời kỳ làm kẻ khờ nhiệt huyết đã qua rồi, cô nên trưởng thành, không thể hành động bốc đồng nữa.
Một cuộc sống giản đơn, trung thực mới là điều cô nên hướng tới.
Giấc mơ làm họa sĩ truyện tranh…… hãy để lại cho Úc Thanh thời thơ ấu đi.
Úc Thanh kìm nén tâm tư, gõ một câu đồng tình trong khung chat, chuẩn bị nhấn gửi, thì Ôn Trạch Tự gửi một tin nhắn thoại.
Úc Thanh mở lên nghe.
Trong tin nhắn, giọng nói ấm áp của anh truyền qua sóng điện tử.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh khẽ cười nói: “Nhưng em bây giờ là người đã có chồng, chọn con đường thứ nhất đi.”
Giọng nói đầy quyến rũ của chàng trai len lỏi vào tai cô, khiến tim Úc Thanh bỗng đập nhanh.
Tim đập thình thịch.