Chương 10: Đây là ám hiệu của chúng ta

Ý của Dịch Thận rất rõ ràng: Nếu không phải anh chủ động trêu chọc cô thì Trương Gia Minh đã không hiểu lầm, tự nhiên sẽ không có chuyện như bây giờ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đó không phải là lỗi của cô.

Tiếng ve sầu kéo dài râm ran, tạo thành âm thanh nền cho nhịp tim đập dồn dập của cô.

Thẩm Viên không biết rốt cuộc là thứ gì đang quấy phá, nhưng khi những lời nói cà lơ phất phơ của Dịch Thận lọt vào tai cô, lại có thể nghe ra mùi vị của lời tình tứ.

Thật điên rồ, cô bị làm sao thế này.

Thẩm Viên vội vàng đuổi theo anh, những bước chân nhẹ nhàng hơi loạn nhịp giẫm theo bước chân vững chãi của anh, cô vẫn quyết định khuyên nhủ thêm một chút: “Anh cũng không thật sự có cái gì đó…… anh thật sự muốn vì một hiểu lầm mà làm lỡ việc sao?”

Dịch Thận nhìn thẳng về phía trước, không nói lời nào, thái độ bình tĩnh.

“Hay là tôi đi tìm anh ta giải thích rõ ràng nhé.” Cô do dự, muốn xua tan cảm giác áy náy.

Lúc này, anh dừng lại, nghiêng đầu: “Giải thích rõ ràng điều gì?”

Khi đưa tay gạt những sợi tóc bay lòa xòa trên má, Thẩm Viên rũ mi xuống: “Giải thích……”

Thực ra khi nói những lời đó, mục đích thăm dò Dịch Thận của cô chiếm tỷ lệ lớn hơn: “Giải thích lời anh nói là anh thích tôi… đó chỉ là một câu nói đùa.”

Nói xong, cô lén lút liếc nhìn anh rồi lập tức né tránh, vì không chịu nổi ánh mắt có phần nóng bỏng của người này.

Trái tim cô đập thình thịch vang dội, nếu anh còn không nói gì nữa, nó sắp nhảy lên đến cổ họng rồi.

Trong khoảnh khắc tên đã lên cung, cuối cùng Thẩm Viên cũng đợi được anh mở lời.

“Cô rất hiểu tôi sao?” Lời nói chưa kết thúc.

Thẩm Viên không nghe thấy nửa câu sau, theo phản xạ ngẩng đầu lên, bị đôi mắt đen thẳm của anh hút lấy.

Ánh mắt hai người va chạm nhau lần nữa, nghiền nát luồng gió nóng nực của buổi tối.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khi Dịch Thận cố ý trêu chọc cô, đuôi chân mày sẽ vô thức nhếch lên, để lộ vẻ cà lơ phất phơ: “Sao cô lại khẳng định tôi nói đùa.”

Mức độ nghiêm túc của lời nói khó mà xác định được, trả lời rồi lại như chưa trả lời. Không xa cách nhưng cũng không xâm phạm, đó mới là sự cám dỗ mập mờ nhất.

Hai má Thẩm Viên đột nhiên nóng bừng.

Nhìn bóng lưng cao gầy tiếp tục bước đi của anh, trong đầu cô chợt lóe lên câu: Giờ đây, thứ bị nghiền nát không chỉ là cơn gió đêm.

Mà còn có một trái tim mà quyền làm chủ đang lung lay.

Cô ngây người đứng tại chỗ vài giây rồi đột nhiên dùng hai tay ôm mặt đuổi theo, nóng ran cả cổ.

…………

Sau khi tiễn cô gái nhỏ lên xe, sự mệt mỏi như những dây leo điên cuồng quấn chặt lấy toàn thân từ dưới chân anh. Dịch Thận ngửa cổ họng nuốt khan rồi lại rút một điếu thuốc trong túi ra, tiếng bật lửa vang lên theo ánh lửa.

Giả Minh nãy giờ vẫn chưa đi mà lén lút đi theo họ, lúc này từ một bên lẻn ra, đi bộ như một kẻ ăn chơi lêu lổng đến bên cạnh anh.

Giả Minh huýt sáo kiểu phong lưu: “Được đấy anh, nói lời sỗ sàng ghê.”

“Ý anh là sao?” Cậu ấy hỏi: “Trương Gia Minh cạch mặt anh là vì tiểu mỹ nữ à? Hồng nhan họa thủy đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Anh chen vào chuyện tình của người ta hả? Không phải bảo không có hứng thú với phụ nữ sao? Với lại, tiểu mỹ nữ thật sự coi trọng con lừa béo Trương Gia Minh đó à?”

Giả Minh rất rõ tính tình của chàng trai trước mặt. Một người bẩm sinh tình cảm mỏng manh như Dịch Thận, đừng nói là tình yêu, ngay cả tình bạn cũng không thể đòi hỏi anh phải đáp lại tương xứng.

Bạn tốt với anh thì anh sẽ trả lại, nhất định không nợ bạn, nhưng sẽ không thực sự đặt bạn vào trong lòng.

Sự bạc bẽo của Dịch Thận thẳng thắn và trong sạch, không ai có thể oán hận được.

Khói trắng bay lên trời, che khuất ánh mắt tối tăm của anh, Dịch Thận lại hít một hơi, khẽ tặc lưỡi, “Nói gì cậu cũng tin sao?”

Giả Minh không hiểu rõ ý anh, ý là những lời “tình tứ” nói với tiểu mỹ nữ đều là giả sao? Hay là gì?

Cậu ấy hỏi: “Nhưng mà, anh thật sự không định gọi Trương Gia Minh quay lại sao? Chỉ vì một cô gái à? Dù sao cũng chỉ là quan hệ lợi ích, làm xong kèo này rồi cạch mặt cũng được mà.”

“Cậu không hiểu.” Dịch Thận nhìn chằm chằm vào đốm lửa đang cháy yếu ớt trên đầu ngón tay: “Cái thằng Trương Gia Minh này không thể dùng được nữa.”

Hơn nữa, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh dập tắt điếu thuốc, quay người đi về phía sâu trong con hẻm: “Đừng quản nữa, tôi sẽ làm phần còn lại của cậu ta.”

Giả Minh quay đầu lại, nhìn Dịch Thận đi xa, lại một lần nữa bị sự kiên cường vững như bàn thạch của người này làm cho kinh sợ: “Anh không sợ làm việc đến chết à.”

…………

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

【Sinh Yểu, ngậm miệng.】

【Cô rất hiểu tôi sao? Sao cô lại khẳng định tôi nói đùa.】

Sau đêm đó, Thẩm Viên càng khẳng định hai điều: Thứ nhất, cô đối với Dịch Thận có cảm giác khác biệt, không giống với bất kỳ người con trai nào khác. Thứ hai, dựa trên sự mập mờ này, cô không thể để Dịch Thận phát hiện ra mình là Thẩm Viên.

Chờ thêm chút nữa, biết đâu mối quan hệ giữa anh hai và anh có thể hòa hoãn được một chút theo thời gian thì sao?

Thẩm Viên từ từ nằm bò ra bàn học, bên tai văng vẳng câu “Sinh Yểu” được Dịch Thận gọi ra bằng giọng trầm thấp. Cô thở dài, tiếc nuối tại sao không phải là tên của mình.

Không biết khi anh gọi hai chữ “Thẩm Viên” có hay hơn không.

“Thẩm Viên!” Có người gọi cô ở phía trước lớp học.

Thẩm Viên hoàn hồn ngẩng đầu, thấy các bạn đang tụ tập lại một chỗ hình như đang thảo luận điều gì đó.

Lớp trưởng và các bạn khác tỏ vẻ hào hứng: “Lễ khai giảng có tiết mục các anh chị năm Tư tặng hoa cho tân sinh viên năm Nhất, chuyên ngành mình định cử cậu ra đó!”

“Đúng đó, hoa khôi của khoa đó!” Bạn học cười híp mắt: “Đừng nói là khoa mình, nhìn khắp cả khối năm nhất cũng không có ai vừa xinh đẹp lại vừa đủ sức làm gương mặt đại diện như cậu đâu!”

“Không được.” Thẩm Viên trả lời cực kỳ dứt khoát, nói xong còn nghi ngờ có phải mình hơi bất lịch sự không.

Cô cười gượng với các bạn đang đầy vẻ ngạc nhiên: “Tôi rất sợ sân khấu, không lên đó làm trò cười đâu.”

Không thích xuất đầu lộ diện và làm người dẫn đầu là thật. Ngoài ra điều quan trọng nhất, nhỡ đâu Dịch Thận có mặt hôm đó, thân phận Thẩm Viên học khoa Mỹ thuật của cô sẽ bị bại lộ không chút nghi ngờ.

Bạn cùng phòng Hân Di ở phía trước, khinh thường liếc mắt một cái với các cô gái khác, lẩm bẩm khẽ: “Hừ, ra vẻ gì chứ.”

“Đại tiểu thư đúng là làm màu.”

Lời nói chói tai đâm vào lòng, Thẩm Viên rũ mắt, đeo ba lô rời khỏi lớp học, đi tìm Sinh Yểu ăn trưa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

……

“Chẳng phải Đại học là như vậy sao? Có đủ loại người.” Sinh Yểu nghe xong an ủi cô: “Cậu học cấp hai cấp ba ở trường quý tộc, tuy toàn người giàu có và quyền quý nhưng vẫn không ít cô gái nhằm vào cậu, ngáng chân cậu đó thôi.”

“Đừng nói đến trường tổng hợp, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần là người chưa từng trải sự đời và thiếu giáo dục, ghét cái nghèo thích cái giàu là chuyện quá đỗi bình thường.”

“Cậu chỉ là quá cầu toàn, quá để tâm đến cách nhìn của người khác về mình, đừng tự dằn vặt nữa.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến căn tin số 4 gần nhất, Sinh Yểu thao thao bất tuyệt giới thiệu cho cô vài món ăn ngon nhất của căn tin này. Còn Thẩm Viên vừa bước vào cổng căn tin, mắt cô quét một vòng và nhìn thấy chính xác Dịch Thận đang ngồi gần quầy món đặc biệt.

Cô cũng rất thắc mắc, mắt mình trở nên tinh tường từ lúc nào, luôn có thể nhìn thấy anh ngay lập tức giữa đám đông.

Anh quay lưng về phía cửa, trước mặt đặt một chiếc máy tính xách tay, dường như vẫn chưa ăn cơm.

Nhiều sinh viên xem căn tin rộng rãi như nửa phòng tự học, hoặc nơi để nhóm họp thảo luận tạm thời. Hầu hết người trong căn tin đều vừa ăn vừa nhìn vào sách vở hay màn hình máy tính, bầu không khí học tập hiện rõ trong từng góc nhỏ.

Họ đến hơi muộn, quầy món đặc biệt có rất nhiều người xếp hàng. Sinh Yểu kéo cô vội vàng đi gọi món và lấy số, gọi món xong hai người phải di chuyển sang hàng bên cạnh để xếp hàng lấy đồ ăn.

Trùng hợp thay, hàng người xếp hàng kéo dài đến tận khu vực ăn uống, Thẩm Viên đứng cách Dịch Thận vài bước chân phía sau.

Và rồi, tầm mắt cô không hề rời khỏi người chàng trai ấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ừhm, chiếc áo hoodie đen hôm nay cũng rất hợp với anh, khuôn mặt lúc không biểu cảm gì cũng rất thu hút, trên máy tính là dự án thi đấu của anh sao……

Cuối cùng, khi Dịch Thận vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lén nhìn đã bị anh bắt gặp.

Ánh mắt đối diện nhau trong chớp mắt, mắt Dịch Thận sâu thẳm, khuôn mặt Thẩm Viên phồng lên, vụt một cái quay đầu lại, lắp bắp vụng về bắt chuyện với Sinh Yểu.

Vào giờ này, căn tin lúc nào cũng là chỗ ồn ào nhất. Giọng các bác gái trong nhà ăn khi gọi số vang sang sảng, chỉ nghe thôi cũng biết là tay nghề đã luyện mấy năm trời.

Thẩm Viên có vẻ ngoài bắt mắt, dáng người lại đoan trang, liên tục có ánh mắt dò xét hướng về phía cô trong căn tin, nhưng bản thân cô lại nhìn thẳng về phía trước mà không hề hay biết.

Sinh Yểu đánh giá cô: “Cậu vừa nãy cứ nhìn ai thế?” Gia giáo Thẩm Viên nghiêm khắc, luôn giữ thói quen tốt, rất ít khi nhìn ngang ngó dọc khi ở ngoài, nhưng vừa nãy đầu cô chưa bao giờ đặt thẳng.

“Không có ai đâu.” Khi nói ra câu này, sắc mặt cô đã không được bình thường.

Sinh Yểu đã hẹn hò với số lượng bạn trai đếm không xuể, làm sao có thể không hiểu ý nghĩa biểu cảm này của cô, cô ấy có chút kinh ngạc: “Cậu sẽ không…”

Thẩm Viên sợ giọng của bạn mình bị Dịch Thận nghe thấy, cô ghé sát tai Sinh Yểu, nói nhỏ điều gì đó.

Tròng mắt Sinh Yểu lập tức mở lớn: “Hả?”

Vừa nói xong, cô nghe thấy bác gái bán hàng phía trước đột nhiên cất giọng lớn gọi: “Sinh Yểu khoa Ngữ văn! Sinh Yểu có ở đây không! Thẻ sinh viên bị rơi ở phía trước này!”

Sinh Yểu vừa định nhấc chân thì thấy Thẩm Viên đột nhiên chặn mình lại, giơ tay lên, cố gắng đáp lời: “Có! Tôi là Sinh Yểu!”

Nói xong, cô chạy nhanh đến phía trước để nhận thẻ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sinh Yểu: …Hả!?

Hơn mười phút sau, Thẩm Viên giải thích rõ ràng mọi chuyện, Sinh Yểu ngây người.

Những chuyện kỳ ảo xảy ra cùng lúc trong ngày hôm nay.

Thứ nhất, đại tiểu thư Thẩm Viên đã biết yêu, mà má nó lại là yêu thầm.

Thứ hai, lại dùng tên của cô ấy để theo đuổi người ta.

Sinh Yểu nghĩ đến mà rùng mình, chỉ vào chính mình: “Tóm lại là cậu dùng danh nghĩa của tôi để tán Dịch Thận à!?”

“Cậu cũng biết đấy,” Thẩm Viên rất xấu hổ, các ngón tay đan chặt vào nhau: “Mối quan hệ của anh ấy và anh hai… tớ không còn cách nào… Xin lỗi mà, Yểu Yểu.”

“Nếu trách thì trách chính cậu, ai bảo cậu cứ bắt tớ đi gặp Trương Gia Minh cơ.”

“Thôi được rồi, cậu đừng nhắc đến người đó nữa.” Sinh Yểu ôm mặt, chuyện tình yêu qua mạng đó quả thực là một vết nhơ trong cuộc đời, cô ấy vẫn chưa khôi phục tinh thần: “Cái tên hung thần ác sát Dịch Thận đó, nhìn như muốn nuốt chửng cậu ấy, cậu không sợ bị anh ấy phát hiện sao?”

“Đừng nói là ghét cậu, mà nghiền nát cậu cũng có thể.”

“Cậu chắc chắn là cậu thích anh ấy? Hay chỉ là tò mò, cảm giác mới lạ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Viên lớn lên trong một môi trường tràn đầy tình yêu thương, từ nhỏ đã có khả năng cảm nhận và đồng cảm với tình yêu vượt trội hơn người thường, thường được Sinh Yểu gọi là “Thần Cupid bé bỏng”, “Thiên sứ nhỏ”. Cô hiểu rất rõ về tình yêu nam nữ, việc cô không yêu đương chỉ vì các anh trai bảo vệ quá nghiêm ngặt và tiêu chuẩn của cô quá cao, chưa từng rung động với ai.

“Cậu chắc chắn là vì tò mò, chưa từng tiếp xúc với người như Dịch Thận. Không phải có câu nói trai hư là được con gái thích nhất sao?”

Thẩm Viên suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc lắc đầu, khẳng định: “Chính là thích.”

Sinh Yểu tẩy não thất bại, dựa ra sau, nhìn chằm chằm Thẩm Viên đã bắt đầu cầm đũa ăn cơm, thầm nghĩ: Thẩm Nhị, xong rồi nhé, anh còn đang suy tính làm sao để thắng người ta, người ta đã cuỗm cô em gái bảo bối của anh đi rồi.

Vừa mới ăn được một miếng cơm, điện thoại trên bàn sáng lên.

【Anh hai: Hai đứa đang ở căn tin số 4 đúng không, anh đến ngay đây, ăn cùng nhau đi.】

Hai người đồng loạt nhìn nhau.

“Cạch.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đũa của Thẩm Viên rơi trở lại vào bát, cô quay đầu nhìn lại, Dịch Thận không thấy đâu nhưng máy tính vẫn còn ở đó.

“Tớ đi đây!” Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, nhờ cô ấy lát nữa giúp cô thu dọn khay ăn, đeo ba lô lên và nhón chân đi vội ra cửa hông căn tin.

Sinh Yểu vẫn đang cầm bát, nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, lắc đầu: “Yêu đương gì mà, ăn cơm cũng không yên…”

Nói rồi cô ấy điềm nhiên húp một ngụm canh.

Thẩm Viên hy vọng trong mắt Dịch Thận, cô không có chút liên quan nào đến Thẩm Xước, vì vậy cô chỉ có thể trốn tránh trước.

Cô vừa đi vừa quan sát xác định anh hai không đi vào từ cửa hông, vừa quay một góc thì đâm sầm vào lòng một người.

Vùng ngực bụng săn chắc của chàng trai suýt chút nữa làm trán cô choáng váng. Khi Thẩm Viên lùi lại, cô bị đối phương nắm lấy cánh tay, cô ngước mắt lên đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Dịch Thận.

Chà… va chạm thật khéo quá…

“Xin lỗi.” Cô mở lời xin lỗi, “Chuyện của anh diễn ra thuận lợi cả chứ?”

“Ăn xong rồi à?” Dịch Thận buông tay, hỏi cô với vẻ ý tứ sâu xa: “Hôm nay có định đòi lại khăn lụa không?”

Sao người này cứ muốn trả lại đồ cho cô hoài vậy, cô sẽ không để anh được như ý đâu.

Cạnh tranh dự án là chuyện giữa Dịch Thận và anh hai, không liên quan đến cô, Thẩm Viên hiểu rõ.

Thế nhưng…… không can thiệp vào hành động của anh hai, không có nghĩa là phải hoàn toàn đứng ngoài quan sát.

Cô không muốn trơ mắt nhìn Dịch Thận thất bại chỉ vì bị ngoại lực can thiệp.

Thẩm Viên liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng anh hai, cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh nói: “Lúc nãy xếp hàng, tôi thấy đồ trong máy tính của anh.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Anh đang làm phần mềm đúng không? Thực ra tôi có chút ý tưởng……”

Dịch Thận nhướng mày, ban đầu tò mò muốn xem cô có thể nói ra được gì, sau đó ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.

“Nếu thay đổi một chút, có lẽ trải nghiệm của người dùng sẽ tốt hơn?” Thẩm Viên nói xong, quan sát biểu cảm của anh: “Tôi chỉ nói đại khái từ góc độ người dùng thôi…”

“Lát nữa có rảnh không?” Anh đột nhiên hỏi.

Cô ngây người một chút, gật đầu.

Dịch Thận đưa chìa khóa trong túi cho cô: “Đến phòng 322 tầng 3 của khoa Khoa học Thông tin đợi tôi, tìm một chỗ nói chuyện kỹ hơn.”

Cảm giác thành tựu khi giúp đỡ được người khác dâng lên trong lòng, mắt Thẩm Viên sáng lên, cô nhận lấy chìa khóa, phấn khích với khoảng thời gian ở riêng sắp tới: “Được.”

Lúc Thẩm Xước đến căn tin, anh ấy chỉ thấy còn lại một mình Sinh Yểu.

Anh ấy kéo ghế ngồi vào vị trí cũ của Thẩm Viên, nhìn lướt qua phần cơm còn chưa ăn hết của cô: “Viên Viên đâu rồi?”

“Đi rồi, có việc gấp.” Sinh Yểu trả lời anh ấy qua loa.

“Tân sinh viên năm nhất thì có gì mà bận chứ.” Thẩm Xước cầm muỗng lên húp một ngụm canh còn lại của em gái, “Hai ngày nay con bé này cứ trốn anh, không biết đang giở trò gì.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ối, cũng không ngốc lắm, còn cảm nhận được.

Sinh Yểu liếc anh ấy qua chiếc bát, cười mỉa.

Thẩm Xước dừng động tác, nhìn cô ấy: “Có chuyện à? Cười kỳ lạ vậy. Có tình hình gì khai mau.”

“Gần đây em để ý đến Đinh Đàm năm nhất của khoa anh, anh giúp em theo đuổi cậu ấy thì em sẽ nói cho anh biết Viên Viên đang làm gì.”

Thẩm Xước khinh bỉ: “Em bớt làm hại mấy cậu trai trẻ đi.”

Sinh Yểu thu dọn khay ăn đã ăn xong, đẩy về phía anh ấy, đứng dậy: “Đã không giúp, vậy em không tiếp chuyện nữa nhé.”

…………

Thẩm Viên mở túi ni lông, nhìn thấy đồ ăn vặt và nước uống bên trong, ánh mắt nhìn Dịch Thận vừa cảm động vừa bất ngờ: “Anh cố ý đi siêu thị mua những thứ này cho tôi sao.”

“Đó là đồ của người khác cần, cô muốn ăn thì cứ ăn.” Dịch Thận chỉ vào chỗ trống khác, kéo ghế ngồi xuống: “Nghỉ một lát rồi nói tiếp chuyện cô vừa nói.”

Anh nhìn máy tính vài lần, đột nhiên nhíu chặt mày, di chuyển chuột lật vài thư mục, phát hiện tất cả đều trống rỗng.

Thẩm Viên lấy ra một túi bánh quy, mặc dù bình thường cô không hay ăn đồ ăn vặt, nhưng hôm nay muốn phá lệ ăn thử vài miếng.

Vừa cắn một miếng, cô nghe thấy động tĩnh nên nghiêng đầu, đối mắt với một con rùa đang bò đến không xa và quay đầu lại.

Con rùa Brazil to lớn có màu sắc đẹp mắt, tốc độ bò rất nhanh, không biết từ đâu trốn ra. Nó nhìn chằm chằm vào chiếc bánh quy trong tay Thẩm Viên rồi quay đầu, nhanh thoăn thoắt bò ra ngoài cửa.

“Á.” Thẩm Viên đặt bánh quy xuống đuổi theo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Một số tệp dữ liệu quan trọng đã bị định dạng  hết, mắt Dịch Thận lạnh lẽo như băng.

Trương Gia Minh đã đến rồi qua cầu rút ván, xóa sạch tất cả những thứ anh ta tham gia làm.

Ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, Dịch Thận cười khẽ, sự tàn nhẫn thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức.

Màn hình điện thoại sáng lên, những người anh em khác trong nhóm làm việc đang nói chuyện phiếm. Hai cộng sự còn lại cũng học cùng trường, đang nói về chuyện trên diễn đàn của trường.

【Nghe nói chưa? Có cô nàng tên Sinh Yểu năm nhất, vừa khai giảng đã thả thính nhiều chàng trai lắm rồi, giỏi kinh khủng, thủ đoạn hạng nhất. Hai chàng trai suýt chút nữa đánh nhau vì cô ta cách đây mấy ngày đấy.】

【@YS Anh Thận, với cái vẻ bề ngoài của anh, không chừng bị cô ta nhắm đến đấy, cẩn thận nhé hahaha】

Dịch Thận dừng lại vài giây ở mấy từ đó, khẽ nhướng mày.

Tán tỉnh mấy chàng trai? Họ đánh nhau vì cô?

Anh nhấc mí mắt lên, từ từ nhìn lên cô gái nhỏ đang đuổi theo con rùa chạy khắp phòng.

……Là nói cô sao?

Thẩm Viên ôm lấy con rùa, thở hổn hển ngẩng đầu nhìn anh, mũi cô lấm tấm mồ hôi, có chút oán trách: “Dịch Thận, sao con rùa của anh chạy nhanh thế.”

Trông cô cứ như một người không có tâm cơ vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dịch Thận lại liếc nhìn câu【Với cái vẻ bề ngoài của anh, không chừng bị cô ta nhắm đến đấy, cẩn thận nhé】

Sau một lúc, anh bất chợt nhếch khóe môi.

Thấy chưa.

Giờ quá muộn rồi.







Để lại một bình luận