Chương 1: Giới thiệu – Quên anh ấy đi

Trạm khí tượng đã đưa ra cảnh báo màu xanh về đợt không khí lạnh, nhưng mãi đến ngày hôm sau, khi đi làm hai đầu gối bên trong lớp quần áo cảm nhận được cơn đau âm ỉ, Diệp Phục Thu mới thực sự nhận ra——

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tân Dương năm nay đúng là lạnh hơn trước.

Màu xanh lãng mạn đã thuộc về mùa Thu ngắn ngủi, vừa sang Đông thì thành phố Tân Dương nằm ở miền Bắc lập tức bị bao phủ bởi màu trắng xám của sương mù dày đặc.

Bất kỳ màu sắc nào cố gắng lọt vào đều sẽ bị nó nuốt chửng và trở nên ảm đạm hơn, mắc kẹt trong một kết giới vô tận.

Trong không khí lạnh lẽo của thành phố có mùi hơi nước kỳ lạ, bản tin dự báo thời tiết nói rằng mùa Đông năm nay sẽ có tuyết rơi ở Tân Dương, nhưng Diệp Phục Thu vẫn không tin lắm.

Chỉ những người sinh ra và lớn lên ở đây mới biết——  ảo ảnh về độ ẩm hàng năm chỉ là một màn trình diễn hoành tráng của thành phố khô hạn.

Trong đài truyền hình thành phố, ở tổ sản xuất của một kênh truyền hình nào đó.

Ánh nắng ấm áp nhất vào buổi trưa xuyên qua lớp sương mù, chiếu thẳng vào tòa nhà kính cao tầng, lướt qua nơi làm việc thưa thớt bóng người.

Diệp Phục Thu đặc biệt quý trọng thời gian nghỉ trưa một tiếng rưỡi mỗi ngày.

Cô xé miếng dán giữ ấm có tinh chất gừng rồi dán lên đầu gối, quấn mình kín mít, đẩy ghế văn phòng ra phía sau, tựa như một con mèo lười gục lên bàn chợp mắt.

Khi mới vào công ty, cô đã thể hiện tinh thần chiến đấu và sự tập trung cao độ, cuối cùng chỉ đổi lại hàng đóng những sự “Tin tưởng” và “Giao phó” từ cấp trên và đồng nghiệp.

Sau khi nhận ra có điều gì đó không ổn, cô đã trở thành dáng vẻ yếu đuối mỏng manh như bây giờ, là cái kiểu “Người bẩm sinh cơ thể yếu đuối, chỉ cần làm việc quá sức là phải nhập viện”.

Công việc chất thành núi, thời hạn xử lý đã ở ngay trước mặt, phần mềm văn phòng đang kêu bíp bíp vang dội.

Cho nên, sự việc đã đến nước này, cô quyết định phải ngủ trưa trước.

Nhưng kết quả mà Diệp Phục Thu không ngờ tới là ngày hôm nay sẽ có chuyện phiền phức làm gián đoạn “Giấc ngủ ngon” của cô.

Lâu Kỳ – bạn học Đại học và là đồng nghiệp của cô chạy tới với mùi lẩu vẫn còn nồng nặc trên người. Cô ấy ghé lên vách ngăn ở bàn làm việc của cô, hào hứng nói: “Chết tiệt, Thu Thu!”

Mí mắt mỏng manh của Diệp Phục Thu khẽ run lên, cô nhắm mắt lại và nói: “Tốt nhất là cậu chuẩn bị cho kỹ rồi hẵng nói.”

Lâu Kỳ: “?”

Giữa ban ngày ban mặt còn nói bậy.

Lâu Kỳ đang có đầy những điều muốn nói trong bụng, không biết nên nói điều gì trước nên đành mở miệng: “Vừa rồi cậu có thấy nhóm chúng ta hôm nay lại thông báo nhận thêm việc không? Tớ quyết định rồi, chiều nay tớ sẽ nộp đơn từ chức.”

“Không thể làm được nữa rồi, tớ bị đài truyền hình đào tạo 2 năm, đến mặt cũng hỏng luôn rồi!”

Diệp Phục Thu vẫn không mở mắt, cố gắng vừa trò chuyện vừa nghỉ ngơi: “Không cần ‘Chén sắt*’ nữa à?”

(*Chén sắt: công ăn việc làm ổn định.)

Lâu Kỳ là nhân viên chính thức ở đài truyền hình, còn cô chỉ là nhân viên hợp đồng. Thân phận của hai người ở đài truyền hình vốn không giống nhau, nên việc tranh thủ nghỉ trưa sớm để ra ngoài ăn lẩu như Lâu Kỳ, Diệp Phục Thu chắc chắn không dám làm.

“Chén sắt thì sao, chén sắt chứa cơm thiu thì ăn sao được!” Lâu Kỳ trong lòng đầy căm phẫn nhưng lại sợ giọng mình quá lớn nên che miệng lại nói: “Nếu sớm biết vừa bán máu vừa bán mạng, trước đây tớ vào nhà máy lớn làm việc còn hơn.”

“Đứng trước sự cạnh tranh của các phương tiện truyền thông tích hợp, đài truyền hình hoàn toàn không còn phổ biến nữa, tiền ít mà việc thì nhiều. Vẫn muốn nâng cao chất lượng chương trình, sáng tạo đổi mới hình thức, nhưng lại không cung cấp đủ thời gian và kinh phí sản xuất. Hôm qua vừa đi thu thập tài liệu, ngày mai đã phải bàn giao video ghi hình! Cậu nói xem thời gian này phải sống thế nào hả?”

Lâu Kỳ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú quá mức của Diệp Phục Thu, người đang nằm sấp ngủ trên bàn trước mặt cô ấy. Cô vốn là chân chạy việc của tổ sản xuất, nhưng vì bề ngoài quá mức nổi trội mà thỉnh thoảng còn bị người của phòng quảng cáo kéo đi theo bàn việc trong những bữa tiệc.

“Vậy thì cậu từ chức rồi trở về nhà máy lớn đi.” Diệp Phục Thu nhớ lại rồi cố ý trêu chọc cô ấy: “Hồi thực tập năm cuối Đại học, không phải cậu đã cầm được tiền thưởng thành tích và có được một anh chàng đẹp trai sao? Đó mới là chiến trường của cậu.”

Lâu Kỳ bĩu môi, suy nghĩ: “Thôi quên đi, người không có chí hướng như tớ, làm việc đến năm 35 tuổi là đã không thấy có tương lai rồi.”

“Vẫn nên ôm chặt chén sắt và làm bé ngoan trong mắt gia đình vậy.”

Nói xong, cô ấy mới bắt đầu chủ đề quan trọng tiếp theo, hưng phấn tới mức cơ trên má căng lên đến trần nhà: “Còn nữa, cậu có biết đàn anh Vinh muốn tỏ tình với cậu không?”

Diệp Phục Thu rõ ràng rất bất ngờ, cô từ từ mở mắt ra, “Cậu chuyển chủ đề có hơi loạn đấy.”

“Tớ vốn không biết, nhưng giờ thì biết rồi.”

Lâu Kỳ: “……Yo.”

Đàn anh Vinh —— Vinh Minh, là sinh viên năm cuối khi các cô học năm hai, hiện tại đang làm giám đốc kênh truyền hình phòng bên. Anh ta cũng là người trẻ nhất nắm giữ vị trí này trong đài truyền hình.

“Nhưng cậu biết là tớ không nhịn được mà, không phải đàn anh đã hỏi cậu mấy ngày nữa có muốn cùng nhau tổ chức sinh nhật không? Mọi người đều sẽ đến.” Lâu Kỳ đỡ cằm, khuôn mặt đầy những bong bóng màu hồng nhìn cô: “Hồi đại học anh ta cũng giúp đỡ cậu rất nhiều, còn gặp lại nhau ở cơ quan, sinh nhật còn cùng một ngày, đây không phải là duyên phận thì là gì?”

Miếng dán trên đầu gối đang làm việc rất chăm chỉ, trong khi Diệp Phục Thu gối đầu lên cánh tay nghỉ ngơi, im lặng cụp mắt xuống.

“Nếu để tớ nói thì anh ta thật sự không tệ, dáng người đẹp, có năng lực, tính cách tốt, và gia cảnh nữa…” Nói đến đây, Lâu Kỳ cúi người, khẽ nói với cô: “Từ lâu tớ đã nghe nói anh ta và vị kia trong đài truyền hình là… cậu biết đấy, đàn anh Vinh đâu có giống chúng ta, sớm muộn cũng sẽ đi lên thôi.”

“Quan trọng là anh ta rất thích cậu, cậu đã lịch sự từ chối nhiều lần rồi mà anh ta vẫn kiên trì không bỏ cuộc.”

“Bất kể là bạn trai hay chồng thì đều cực kỳ phù hợp.” Lâu Kỳ nhìn vào tình hình gia đình Diệp Phục Thu, chân thành nói: “Có anh ta ở bên, cậu cũng có thể sống thoải mái hơn một chút. Dù sao thì cậu cũng không thể đơn độc mãi, vậy sao không chọn người có điều kiện tốt nhất trước mắt đi.”

“Nếu lần này cậu không từ chối mà đồng ý tham gia bữa tiệc này, vậy thì có nghĩa là cậu sẵn sàng chấp nhận anh ta, phải không?”

“Này, cậu nói gì đi, có phải đã bị đàn anh Vinh làm cho rung động rồi không?”

Lâu Kỳ nhìn vẻ mặt như đà điểu của cô, cố gắng nhìn ra cô đang suy nghĩ điều gì, rồi trêu chọc: “Do dự như vậy, chẳng lẽ cậu vẫn chưa thể quên được Bạch Nguyệt Quang trước đó à? Sao tớ lại chưa từng nghe nói đến…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cơn buồn ngủ của Diệp Phục Thu đã hoàn toàn bị Lâu Kỳ đánh tan thành mây khói, cô đứng dậy, vẻ mệt mỏi lười biếng khiến cô trông càng yếu ớt hơn hơn, “Cậu đã từng đọc thể loại Mary Sue chưa?”

Lâu Kỳ: “Từng xem rồi, ý cậu là sao?”

Diệp Phục Thu chỉ vào chính mình: “Những người xuất thân thấp hèn, trình độ bình thường, cả đời đều gò ép theo khuôn phép như tớ, trong thế giới mà nam nữ chủ giàu có thống trị thì chính là NPC, chỉ là người qua đường thôi.”

“Cậu có biết tại sao tớ không yêu đương không?” Cô bỗng bật cười, “Bởi vì NPC không có tuyến tình cảm.”

Lâu Kỳ: “……”

“Nói chuyện phiếm với những người như cậu chẳng thú vị gì cả!”

.……..

Nửa ngày sau đó, Diệp Phục Thu đều bị phân tâm bởi những điều Lâu Kỳ nói.

Sau khi trở về Tân Dương, vì tình hình trong nhà khá phức tạp nên cô đã lựa chọn vào đài truyền hình làm nhân viên hợp đồng để ổn định tạm thời. Nguyên tắc làm việc của Diệp Phục Thu luôn luôn là —— không mang đến phiền phức cho người khác, chính là không gây phiền phức cho chính mình.

Cho nên dù có bị chuyện “Báo trước về việc tỏ tình” làm cho bối rối, cô cũng không để công việc bị chậm trễ, ảnh hưởng đến hiệu suất của tổ.

9 giờ tối, cuối cùng cô cũng thoát khỏi “Bể máu lớn” ở cơ quan. Vừa ra khỏi cửa xoay, Diệp Phục Thu đã phải rùng mình vì cơn gió lạnh. Lông tơ toàn thân dựng đứng, khiến cô phải lấy khăn quàng cổ quấn quanh người.

Sau khi ngồi lên xe buýt, Diệp Phục Thu mới có thời gian suy nghĩ về chuyện trưa nay.

Cô không nghĩ là Lâu Kỳ nhiều chuyện nên lỡ miệng, dù chuyện có thú vị đến đâu thì người có đầu óc cũng sẽ không vội vàng nói thẳng với người trong cuộc, cho nên điều này ngược lại giống như…

Diệp Phục Thu thở dài một hơi, nhắm mắt lại và thả lỏng để cơ thể lắc lư theo chiếc xe buýt.

Hẳn là đàn anh Vinh cố ý muốn Lâu Kỳ dò xét thái độ của cô.

Đúng như lời Lâu Kỳ nói, đàn anh Vinh rất tốt và luôn quan tâm đến cô. Mặc dù vẫn luôn theo đuổi cô nhưng anh ta luôn giữ nguyên tắc khoảng cách nên có giữa nam và nữ, hoàn toàn không khiến cô cảm thấy khó chịu.

Mà cô cũng không có ý định sẽ độc thân sống hết đời, công việc, yêu đương, lập gia đình, đều là những phần “Giai đoạn quan trọng” trong cuộc đời.

Cô không thể mãi trẻ trung xinh đẹp, cũng không thể luôn dồi dào sức sống, khiến người khác yêu thích mãi. Phân tích một cách khách quan thì Vinh Minh chính là lựa chọn phù hợp nhất lúc này.

Chính vì cô hiểu hết tất cả.

Diệp Phục Thu mở mắt ra, nhìn cảnh sắc đường phố bên ngoài xuyên qua lớp kính mờ, đôi mắt cụp xuống chứa đựng những cảm xúc đang giằng xé.

Đó là lý do tại sao lần này cô không từ chối.

Sau khi trở về, Diệp Phục Thu bị cảm nặng mà không hề có dấu hiệu báo trước, cô ốm nặng đến mức không thể dậy đi làm vào ngày hôm sau.

Một người đã chiến đấu như một người sắt suốt bao năm qua, cuối cùng lại gục ngã trong đợt không khí lạnh chẳng ai quan tâm.

Căn phòng cho thuê với vách tường mỏng bằng giấy cứng tràn ngập tiếng ho khan của Diệp Phục Thu, làm phiền đến đôi vợ chồng trẻ bên cạnh, khiến họ phải gõ tường lúc nửa đêm để cảnh cáo.

Có lẽ cô bị sốt nhẹ, nhưng trong nhà lại không có sẵn thuốc hạ sốt, Diệp Phục Thu dựa lại vào thể chất tốt của mình nên không gọi dịch vụ giao thuốc nhanh, chỉ cố gắng nằm ngủ.

Thực tế thì ngủ chưa được bao lâu cô đã gặp rất nhiều những giấc mơ mơ hồ.

Cô mơ về khoảnh khắc nào đó nhiều năm về trước, nhớ lại một đôi mắt, một ánh nhìn.

Trong mơ, có người ôm cô lên, anh vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ giọng gọi cô: “Diệp Phục Thu, nhìn anh một chút.”

Quen thuộc đến mức khiến Diệp Phục Thu muốn khóc.

Chốc lát sau, giấc mộng lại thay đổi.

Diệp Phục Thu không mở nổi mắt, màng nhĩ sưng lên như bị rót đầy nước, cố bắt được giọng nói vừa quen thuộc lại vừa khiến cô sợ hãi.

Giọng điệu thản nhiên nhưng lại đầy đe dọa như vậy vẫn luôn vang vọng không rời trong cuộc đời cô.

Cô mơ thấy bản thân bị anh bóp mặt, cười hỏi: “Là cái người tên Vinh Minh đó, đúng không?”

Diệp Phục Thu đột nhiên giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã không thể kìm chế được mà che miệng ho khan kịch liệt.

.………..

Cuối tháng 10 là khoảng thời gian khá dở dang, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh dài nhất trong năm vừa mới kết thúc, chưa được bao lâu Diệp Phục Thu lại đột ngột xin nghỉ vì bệnh, qua màn hình cô vẫn có thể cảm nhận được thái độ không vui của tổ trưởng.

Diệp Phục Thu ghét nhất là bị người khác coi thường, cho nên dù bị bệnh phải nằm lì trên giường nhưng cô vẫn hoàn thành công việc của mình đúng hạn, tuyệt đối không lề mề.

Thứ Sáu trong tuần cô quay trở lại làm việc, chính là sinh nhật của cô và đàn anh Vinh Minh ——Ngày 7 tháng 11, ngày lập Đông.

Diệp Phục Thu còn đặc biệt về nhà tắm rửa sau khi tan làm, cô vốn để mặt mộc nhưng hôm nay lại trang điểm.

Cô tô son môi màu đỏ, nhìn chằm chằm vào chính mình vừa “Thay hình đổi dạng” trong gương, tựa như đã có một quyết tâm nào đó.

Trên đường tới nhà hàng, tài xế taxi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhã nói: “Này cô gái, cô nhìn xem, trận tuyết hôm nay chắc chắn sẽ không nhỏ.”

Diệp Phục Thu xuống xe, bước đi trên con đường ngắn ngủi tới cửa nhà hàng nhưng tuyết đã rơi trắng xóa, làm ướt mái tóc hiếm khi được tạo kiểu của cô.

Sự “Giác ngộ” hiếm hoi vừa xuất hiện, rõ ràng đã bị trận tuyết đầu mùa trêu chọc.

Khi bước vào nhà hàng Tây, cô thấy Vinh Minh cùng những người bạn khác đang đợi cô cách đó không xa, cô phủi sạch tuyết trên mái tóc rồi mỉm cười đi về phía bọn họ.

.……..

Mặc dù Diệp Phục Thu đã chuẩn bị tốt tâm lý từ trước, nhưng trong khoảnh khắc ánh đèn ở nửa khu vực của họ mờ đi, cô vẫn cảm thấy khó xử.

Nghệ sĩ piano và violon của nhà hàng bước lên sân khấu, bắt đầu biểu diễn bản nhạc Vinh Minh đã chọn cho cô.

“Buổi tối lãng mạn hôm nay thuộc về anh Vinh và cô Diệp.”

Những người bạn trốn ở một chiếc bàn khác, nhìn về phía bàn bọn họ với ánh mắt vừa hưng phấn vừa đầy tò mò.

Nhân viên phục vụ mang tới một bó hoa hồng đỏ đưa cho Vinh Minh. Tư thái thoải mái thường ngày của Vinh Minh lúc này lại có hơi căng thẳng, nhìn cô bằng ánh mắt đầy trìu mến và khát vọng.

Diệp Phục Thu lễ phép đứng dậy, nhận lấy bó hoa của anh ta, nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt anh ta, giọng nói nhỏ đến mức dường như không nghe rõ: “…Cảm ơn.”

“Tôi biết em không thích quá phô trương, nhưng hôm nay tôi vẫn muốn trang trọng một chút.”

“Phục Thu, từ lần đầu tiên gặp em ở đại học, trong lòng tôi từ đó đã không thể chứa nổi thêm ai khác…”

Trước lời tỏ tình đầy tâm huyết được dày công chuẩn bị của người trước mặt, nhịp tim Diệp Phục đập thình thịch không ngừng, nhưng lại không phải vì hạnh phúc.

Tâm trí cô đang rất hỗn loạn, điều mà những ngày gần đây cô vẫn không thể hình dung ra đang xảy đến trước mắt, giống như một sợi dây thừng bị xoắn thành nút thắt rồi siết chặt lại, càng dùng sức nó sẽ càng siết chặt cổ cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Diệp Phục Thu, đồng ý với anh ấy đi!”

“Ở bên nhau! Ôm một cái nào!” Bạn bè đã không kìm chế được bắt đầu trở nên ồn ào.

Thái dương của cô giật dữ dội, giống như nhịp trống đang không ngừng tăng tốc.

Lúc này, có một vị khách mới bước vào trước mặt họ, người đó thản nhiên phủi tuyết trên người mà chẳng hề quan tâm đến việc phải bảo vệ hay né tránh bầu không khí lãng mạn này, giống như tảng băng đông kết lại chảy xuống từ mái hiên treo lủng lẳng, đe dọa khu vực mập mờ phía bên này.

Một người trong số họ kính cẩn chỉ dẫn: “Anh Kỳ, mời đi bên này”

“Ừhm.”

Chỉ một lời nói duy nhất, nhàn nhạt nhưng lại là đòn chí mạng.

Buzz——

Diệp Phục Thu đột nhiên ngước mắt lên, sống lưng cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

Người đó sợ lạnh, mỗi khi đến nơi lạnh giọng nói sẽ có chút âm mũi nhẹ, giọng nói ngọt ngào như viên kẹo bạc hà bị phủ một lớp sương giá.

Khi đó cô táo bạo đến mức còn cố ý bóp mũi học theo chất giọng nghèn nghẹn ấy của anh, kết quả là bị anh ôm vào lòng hôn loạn lên.

“Đường xá xa xôi, tôi không thể ở lại Tân Dương lâu được, chuyện này em trai tôi sẽ phụ trách đến cùng, làm phiền anh rồi.”

Là anh ấy, là Kỳ Tỉnh.

Không sai.

Cho đến khi hai người đến gần, đi tới nơi có ánh sáng thì khuôn mặt Kỳ Tỉnh mới lọt vào tầm mắt cô.

Trong khi nghe người bên cạnh nói chuyện, anh vẫn nhìn thẳng, sải bước về phía trước.

Diệp Phục Thu chắc chắn mình đã ở trong tầm mắt của Kỳ Tỉnh, cũng chắc chắn anh đã nhìn thấy cô.

Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã trực tiếp lướt qua bàn của bọn họ mà không thèm nhìn cô.

Chỉ để lại một cơn gió nhẹ, thổi vào mặt cô đến đau rát.

Trong nhà hàng ấm áp, hai chân Diệp Phục Thu đột nhiên trở nên lạnh buốt.

Người trước mặt vẫn đang chậm rãi bày tỏ, nhưng cô chẳng thể nghe thấy gì nữa.

Diệp Phục Thu cứ đứng đó ôm bó hoa hồng như người mất hồn.

.………..

Tuyết càng ngày càng dày đặc.

9 rưỡi tối, cô ôm bó hoa hồng ngơ ngác bước đi bên đường, đế giày giẫm lên tuyết phát ra những âm thanh chua chát.

Một giây trước khi nghe thấy giọng nói của anh, Diệp Phục Thu cho rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại con người ấy nữa.

Người ta thường nói rằng để hai người xa lạ có thể kết nối thì giữa họ không thể có nhiều hơn năm người, còn cô và Kỳ Tỉnh chắc là một ngoại lệ.

Bởi vì giữa bọn họ có thể so sánh với trời xanh vực thẳm, chỉ cần buông tay nhau là ở giữa biển người mênh mông sẽ khó mà gặp lại.

Trước đây hai người bọn họ đều quá cứng đầu, cô có nói nặng lời đến đâu anh cũng sẽ không chịu khuất phục.

Kỳ Tỉnh ra đi quá dứt khoát, đến mức cô thường hoảng hốt tự hỏi chuyện xảy ra cùng anh là thật hay chỉ là một giấc mơ thoáng qua của cô.

Trớ trêu hơn là hai người lại ngay cạnh nhau, những lời thổ lộ của Vinh Minh thì được Kỳ Tỉnh nghe được rất rõ ràng. Còn Diệp Phục Thu lại không nhận thấy giọng điệu của anh có chút dao động nào khi nói chuyện.

Sự thờ ở của đối phương khiến tâm trí và cơ thể cô đều trở nên bối rối, trở thành một trò cười.

Cũng chính vào khoảnh khắc đó, Diệp Phục Thu rõ ràng nhận ra —— Sau lưng hai người là tấm màn mỏng bằng vải voan, nhưng là thứ ngăn cách hai con đường đời đã lâu không còn giao nhau.

Sự xuất hiện đột ngột của Kỳ Tỉnh có phải là điều ông trời đang nhắc nhở cô rằng ——lẽ ra cô nên nhìn về phía trước và bước tiếp từ lâu.

.…..

Diệp Phục Thu dừng bước, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình.

Vì ôm bó hoa nên tay cô đã lạnh cóng đến mức tím tái, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì.

Chịu đựng cái lạnh để ôm bó hoa chính là đại diện cho sự quật cường đáng chết của cô. Dường như chỉ cần ôm bó hoa của đàn anh Vinh trong lòng là cô có thể khẳng định nhiều lần rằng ——Bốn năm không có Kỳ Tỉnh, cô không hề phạm một sai lầm nào.

Tàn dư còn sót lại sau cơn cảm lạnh của Diệp Phục Thu đã bị sương tuyết mịt mù ép ra, cô không thể kìm nén được nữa nên khom lưng ho khan mấy tiếng.

Ho đến mức cánh hoa hồng suýt rụng hết, nên cô mới cố gắng đứng thẳng lên.

Bước chân của Diệp Phục Thu khựng lại giữa đường, tầm mắt cô hướng về phía Kỳ Tỉnh đang đứng dưới đèn đường.

Trên vai người sợ lạnh phủ đầy tuyết, anh đứng dựa chặt lưng vào phía đầu con hẻm mà cô chắc chắn phải đi qua.

Những sợi tóc mái xõa xuống che đi một phần lông mày của anh. Anh vẫn thích mặc đồ màu nâu, áo khoác dài cùng với áo len cổ lọ màu đen, khiến dáng người càng trở nên cao gầy hơn.

Kỳ Tỉnh rũ mắt xuống, ngón tay đã lạnh đến đỏ ửng đang cầm một điếu thuốc, đầu ngón tay trắng bệch đang cố bóp vỡ viên hương trong điếu thuốc.

Anh không định châm thuốc, chỉ giống như đang chơi đùa.

Nghe thấy tiếng bước chân xào xạc vang lên, Kỳ Tỉnh ngẩng đầu lên.

Qua năm tháng tích tụ, đôi mắt phượng của anh đã trở nên sắc bén hơn, tựa như mũi tên bắn về phía cô, đôi mắt đen như mực, vừa sâu vừa đầy vẻ dò xét.

Thế giới như đứng im, chỉ có tuyết đang bay là chuyển động.

Hai người chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng Diệp Phục Thu lại không hề biết anh đã đứng đó từ lúc nào.

Không biết đã sững người bao lâu, cô nín thở, cúi đầu bước về phía trước.

Kỳ Tỉnh đưa điếu thuốc lên mũi, ngửi hương thơm từ viên hương, ngay khi cô sắp bước ngang qua mặt anh thì anh bỗng nói.

“Hôm nay là lập Đông.”

Lông mi của Diệp Phục Thu khẽ run, cảm giác như có một tảng đá nặng ngàn cân treo dưới chân, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn vô cùng.

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm bóng của hai người đang đổ lên mặt đất do ánh sáng từ đèn đường, rồi nghe thấy anh hỏi thêm.

“Anh ta tên gì?”

Trái tim Diệp Phục Thu như đập hẫng một nhịp, cô ôm chặt bó hoa hồng trong ngực khiến giấy gói hoa phát ra tiếng “Sột soạt”.

Tim cô như quả lắc đồng hồ, dao động mạnh đến nỗi không thể chịu đựng được, cô thốt lên, “Liên quan gì đến anh.”

“Đồng ý với anh ta rồi?” Đối phương lại hỏi.

Anh không nên xuất hiện, lại càng không nên xuất hiện vào hôm nay…

Trước đây kết thúc rất khó coi, có lẽ cả đời này Kỳ Tỉnh cũng chưa bao giờ hạ mình đến vậy, nhưng cô đã thấy dáng vẻ đó của anh.

Cô khó khăn lắm mới lấy hết can đảm để nhìn về phía trước, nhưng anh vừa xuất hiện đã trở thành sự phá hoại, làm tan vỡ tất cả.

Nếu đúng như vậy thì nó rất phù hợp với cách đối nhân xử thế của Kỳ Tỉnh ——chẳng có lý do gì cả, anh chỉ không muốn cô sống tốt hơn thôi.

Diệp Phục Thu đột nhiên bật cười, thở ra sương trắng ngày càng dày đặc hơn.

Cô đối mặt với anh, nửa thật nửa đùa nói: “Tôi rất thích anh ta, anh ta cũng rất thích hợp với tôi.”

“Nếu như anh quan tâm, khi kết hôn tôi sẽ gửi thiệp mời cho anh.”

Diệp Phục Thu thấy anh im lặng, nhấc chân định bước về phía trước.

Lông mày Kỳ Tỉnh run lên, anh đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại một cách thô bạo không thương tiếc.

Diệp Phục Thu bị anh túm lấy không thể động đậy, cô giãy dụa: “Là ai đã nói, khi gặp lại tốt nhất là tôi phải tránh xa anh ra, bây giờ là có ý gì đây?”

“Chúng ta không phải mối quan hệ có thể đứng trong tuyết lớn và tâm sự với nhau.”

Lúc đầu anh là người giả vờ không nhận ra cô, bây giờ người chặn cô giữa đường cũng là anh.

Diệp Phục Thu đã lạnh đến choáng váng, cả người đều không thoải mái, tâm tình trở nên khó chịu, “Tôi nhớ rõ có người đã nói.”

“Ai xuất hiện sẽ là cháu trai.”

Kỳ Tỉnh nghe thế thì bật cười.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tính tình cô chính là như vậy, nhưng việc cô bảo vệ một người đàn ông khác chính xác đã kích động bản chất xấu xa trong anh.

Anh chậm rãi hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm hoa hồng đỏ tươi trong tay cô, nở nụ cười: “Tôi đã từng nói như vậy.”

Kỳ Tỉnh nhướng đuôi mắt, như thể anh lại tìm được thú vui khi trêu chọc cô: “Vậy thì sao?”

“Cứ cho là tôi giở trò đi.”





1 bình luận

  1. Lalaland

    2 tháng trước lúc 8:40 chiều

    Cuối cùng Giở Trò cũng lên sóng rồi.

Để lại một bình luận