Chương 1: Có lẽ anh đã từ bỏ em
Tiết xử thử*, giữa tháng Tám, thành phố Tân Dương.̣
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
(*Xử thử là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 8 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 150°)
Thời tiết đã sang Thu, nhưng ánh nắng mặt trời vẫn gào thét giữa thành phố, báo hiệu sự ngông cuồng của mùa Hè chưa hề rút lui.
Máy lạnh trong cửa hàng tiện lợi được mở tối đa, con chó hoang nằm ở ngoài mép cửa tự động, bụng phập phồng, thèm muốn sự thoải mái ngắn ngủi trông thật đáng thương.
Bài hát cũ nhưng chưa bao giờ lỗi thời đang phát bên trong cửa hàng, lời ca theo giai điệu trôi theo không khí mát lạnh khắp nơi.
[Anh sợ em đau lòng mà chẳng ai giúp em lau giọt lệ]
[Đừng rời xa anh/Chỉ có em thế giới của anh mới trở nên hoàn mỹ*]
(*Lời bài “Ám hiệu” của Châu Kiệt Luân https://www.youtube.com/watch?v=vEQoW_DnNS4)
Chiếc vali dán thẻ hành lý chuyến bay quốc tế dựa bên cửa, có người đang ngồi trên chiếc ghế chân cao bên cạnh cửa sổ kính.
Dáng người Thẩm Viên không cao, thân hình cân đối, đôi chân trắng mịn khẽ đung đưa theo nhịp nhạc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Mùi thơm và hơi nóng trong chiếc cốc giấy bay lên, va chạm với luồng gió lạnh mãnh liệt và áp bức của điều hòa trong cửa hàng tiện lợi, cuối cùng thất bại rồi bị nuốt chửng.
Thẩm Viên gắp một miếng rong biển thắt nút, thổi hai cái rồi nheo mắt cắn từng miếng nhỏ.
Mái tóc xoăn màu hạt dẻ sẫm bẩm sinh của cô được búi bằng một đôi đũa dùng một lần, tuy không cầu kỳ, nhưng khi ngồi xuống ở đó thì tư thế của cô vẫn toát lên vẻ chỉnh tề tự nhiên.
Ngồi máy bay hơn 10 mấy tiếng, hạ cánh thật sự không còn thời gian để chăm sóc bản thân, chỉ muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, ăn vài miếng gì đó.
Đúng lúc này, cửa tự động của cửa hàng tiện lợi mở ra.
Vài cô gái tầm tuổi học sinh cấp ba, đại học rủ nhau cùng đi vào, trực tiếp hỏi nhân viên bán hàng: “Tuần san tài chính tháng này còn không ạ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trong cửa hàng tiện lợi có bán một vài tạp chí cũng không có gì lạ, chẳng qua nhóm khách hàng này có vẻ không phù hợp lắm.
Nhân viên bán hàng bình thản, hình như không hề ngạc nhiên, lắc đầu: “Đã hết từ tuần trước rồi, các bạn sang chỗ khác hỏi xem.”
Mấy cô gái liếc mắt nhìn nhau, tiếc nuối: “Ôi~”
Miệng Thẩm Viên còn ngậm nửa viên cá viên, bị tiếng động ấy gợi lên sự tò mò, nghiêng đầu quan sát.
Trên trán mấy cô gái toàn mồ hôi, rõ ràng đây không phải cửa hàng đầu tiên họ chạy đến. Bất đắc dĩ, họ nghỉ một lúc rồi lại rời đi.
Nhân viên bán hàng thấy Thẩm Viên cứ nhìn chằm chằm, mặt vui vẻ hỏi chuyện: “Quý cô nói xem có lạ đời không, tháng này tuần san tài chính toàn bị nữ sinh mua hết, nghe nói đã cháy hàng rồi.”
“Hình như là vì có một doanh nhân cực kỳ đẹp trai xuất hiện trong số này. Thế là rất nhiều cô gái mua điên cuồng, giống như theo đuổi thần tượng.”
Thẩm Viên bực mình, mỉm cười với anh ta.
Nụ cười của cô luôn mang theo sự ấm áp đặc biệt, rõ ràng không phán xét nhưng lại như đang đáp lại đối phương.
Điện thoại trên bàn rung lên, Thẩm Viên liếc mắt qua và bấm nghe, cười trêu chọc: “Tôi còn tưởng cô quên luôn sếp của cô rồi chứ.”
Đối phương vội vàng xin lỗi: “Ôi trời, xin lỗi chị Viên Viên, lúc nãy chủ đơn hàng lam ngọc bảo kia đột nhiên có việc cần hỏi, nấu cháo điện thoại với tôi suốt ba tiếng mới cúp máy. Tôi thật sự rất khâm phục sếp, lúc trước làm studio có một mình mà lại xử lý được nhiều khách hàng đủ kiểu như vậy.”
“Chị đã hạ cánh rồi à?”
“Ừhm, tôi đang ăn đồ Nhật.” Cô cầm cốc giấy và liếc nhìn vào bên trong, chỉ còn lại một vài cái.
Đối phương bất ngờ: “Hả? Chị ăn ở đâu thế? Nếu ngon thì lần sau tôi cũng muốn thử.”
Thẩm Viên: “Oden*.”
(*Oden: Lẩu xiên que)
Trợ lý: “……” Đúng là đồ Nhật thật.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Bữa tiệc trang sức WVR vào tối mai, sếp chắc chắn muốn đi chứ ạ.” Không biết trợ lý nhỏ nghĩ đến chuyện gì, giọng thoáng trầm xuống: “Chỉ là không nỡ nhìn sếp lại bị những người đó dị nghị, thấy sếp hy sinh tất cả vì sự tồn vong của studio, tôi luôn cảm thấy mình có thể làm được quá ít…”
“LilyBán là tâm huyết của tôi, liều mạng vì nó cũng là chuyện nên làm, cô đã làm rất tốt rồi, đừng có áp lực.” Giọng Thẩm Viên đặc biệt mềm mại, ngữ điệu trước sau đều vững vàng, trong mềm mại có sự kiên định.
Hàng mi dày của cô rũ xuống, suy nghĩ trong thoáng chốc rồi dặn dò: “Lấy giúp tôi viên ngọc trai Úc trắng ra nhé.”
“Hả? Sếp muốn đeo viên đó ạ?”
“Phiền cô chuẩn bị giúp tôi.”
“Vâng ạ!”
Cúp máy, oden trong cốc cũng đã ăn hết nhưng Thẩm Viên chưa vội rời đi.
Cô bất chợt rơi vào một khoảng im lặng, ngồi nguyên tại chỗ hồi lâu không động đậy.
Thẩm Viên khẽ cử động ngón tay, vuốt ve chiếc cốc giấy oden đã hết.
Rời khỏi Tân Dương tròn 5 năm, dù người khác khuyên thế nào cô cũng không chịu quay về.
Nhưng dường như giữa quê hương và linh hồn con người luôn có một sợi dây vô hình buộc chặt chúng lại, nhung nhớ, bôn ba vất vả, cuối cùng vẫn sẽ đặt chân trở về.
Năm năm qua, quy hoạch và mỹ quan của thành phố đã hoàn thiện hơn khiến Thẩm Viên thấy có chút xa lạ. Thứ quen thuộc duy nhất lại nằm trong cửa hàng nhỏ này—— Chỉ có hình quảng cáo cốc giấy oden của cửa hàng tiện lợi là không hề thay đổi.
Ký ức từng bị cố ý vứt vào góc bụi, không kiểm soát được mà bỗng ùa về.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Lần đầu tiên ăn oden chẳng biết mua như thế nào, có một người khom lưng, tấm lưng rộng rãi vững chãi, vừa chọn vừa mua với vẻ mặt sốt ruột, đưa đến trước mặt cô.
Đó là một kẻ lưu manh chính hiệu, chẳng theo quy củ nào, Thẩm Viên nhớ lúc ấy anh cố tình ghé sát, dọc theo vết răng của cô, cắn mất nửa miếng củ cải trong tay cô.
Sau đó liếc nhìn vẻ mặt thoáng lúng túng của cô, vừa phồng má nhai vừa nhướng mày thưởng thức.
……
Thẩm Viên chớp mắt liên tục, kéo suy nghĩ ra khỏi ký ức.
Đứng dậy, cô vứt rác rồi kéo hành lý rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Con chó hoang nghe tiếng ngẩng đầu nhìn.
Năm đó rời đi, cô thề khi quay về tuyệt đối sẽ không còn đứng trên danh nghĩa tiểu thư nhà họ Thẩm nữa.
Thẩm Viên cười tự giễu.
Không ngờ cuối cùng vẫn trở lại, quả thật cũng có một thân phận khác—— Một nhà thiết kế trang sức chưa thể coi là thành công.
……
Sáu giờ rưỡi tối hôm sau, tiệc trang sức WVR ở trung tâm triển lãm sang trọng bậc nhất trung tâm thành phố Tân Dương sẽ khai mạc.
Tiệc trang sức WVR do vài thương hiệu siêu sang hàng đầu đồng tổ chức, là buổi tiệc được tổ chức để cho giới giám định, thiết kế trang sức giao lưu và giao dịch.
Trong buổi tiệc không chỉ giao dịch thành phẩm trang sức, mà còn có rất nhiều đá quý hiếm được trưng bày và đấu giá.
Tính thương mại trong buổi tiệc này rất cao, người tham dự không chỉ có người trong ngành trang sức mà còn có nhiều lãnh đạo cấp cao của các doanh nghiệp lớn nhỏ, tìm cơ hội xã giao cho dự án công ty.
Chiếc taxi lạc lõng giữa một loạt dàn xe sang, ngược lại lại thành tâm điểm chú ý. Thẩm Viên từ trên xe bước xuống, trợ lý nhỏ ôm đồ đi phía sau.
Cô có ngoại hình khiến người ta nhìn qua là khó quên—— Bất ngờ thừa hưởng dòng máu châu Âu từ bà ngoại, cô có mái tóc xoăn tự nhiên và đôi mắt nâu, nhưng đường nét trên khuôn mặt dịu dàng thiên về phụ nữ châu Á.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Mái tóc nâu làm nổi bật làn da trắng mịn như ngọc, đường cong cơ thể mềm mại đầy đặn, khi mặc đồ thì lại có phong thái riêng.
Trên cổ cô đeo một viên ngọc trai Úc trắng nhỏ xinh, theo động tác khẽ đong đưa ở giữa xương quai xanh.
Cô là người yêu trang sức nhất, mỹ phẩm và mồ hôi ít nhiều gì cũng sẽ gây tổn hại cho những loại đá quý có thuộc tính dễ vỡ, trong đó có cả ngọc trai.
Trợ lý nhỏ liếc nhìn viên ngọc trai trắng lấp lánh ánh lụa khẽ đung đưa nơi cổ áo Thẩm Viên, có thể thấy sếp nhà mình coi trọng buổi tiệc lần này đến nhường nào.
Thẩm Viên cúi đầu nhìn điện thoại, không biết đối phương gửi gì trong wechat mà khóe mắt cô hơi cong, cô nhấn giữ nút ghi âm, nói chuyện bằng giọng điệu an ủi: “Em sẽ đi gặp anh ta, anh hai, chuyện này trốn được một lần chứ trốn được cả đời sao?”
“Trừ khi anh thay em gả cho anh ta, vậy cũng được.”
Nói xong, cô tắt điện thoại, dẫn trợ lý nhỏ: “Đi thôi, chúng ta vào trong.”
Trợ lý nhỏ thầm ngạc nhiên vì những gì vừa nghe, nhịn không được khẽ hỏi: “Sếp Viên Viên, sếp sắp kết hôn à?”
“Là kiểu liên hôn hào môn như trong tiểu thuyết viết sao?”
Thẩm Viên liếc cô ấy một cái, trêu chọc: “Quan tâm tôi có phải liên hôn hào môn hay không, chi bằng lo cho doanh số bộ sưu tập mới đi?”
Trợ lý nhỏ: “……”
Xin lỗi, em sai rồi!
Sau khi Thẩm Viên vào hội trường, rất nhiều đồng nghiệp tụm năm tụm ba đều dồn tầm mắt tới cô, còn thì thầm bàn tán, rõ ràng đang nói về cô.
“Thẩm Viên đến rồi.”
“Hôm nay Cố Nghênh Thu có ở đây không, hai người này rốt cuộc có chuyện gì vậy……”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Nghe nói lung tung lắm, ngày trước còn là đối tác, giờ thì cãi nhau, phát triển thành một trời một vực.”
Thẩm Viên không thích xuất đầu lộ diện, huống chi hiện tại còn phải chịu những lời bàn tán, chỉ trích sau lưng.
Không có nhà thiết kế nào lại không muốn làm hàng cao cấp xa xỉ, trở thành bậc thầy Haute Couture*—— Ngoại trừ Thẩm Viên, cô đi ngược đường, chọn làm phân khúc giá rẻ và cấp trung.
(*Haute Couture: Là một thuật ngữ trong ngành thời trang, chỉ các thiết kế thời trang được làm thủ công riêng cho từng khách hàng, sử dụng chất liệu đắt tiền và kỹ thuật phức tạp, thể hiện đỉnh cao của sự tinh tế, xa hoa và là một loại hình nghệ thuật. Để sử dụng thuật ngữ này, các nhà thiết kế phải được Liên đoàn Haute Couture & Fashion tại Pháp công nhận, đảm bảo các tiêu chuẩn khắt khe về chất lượng và quy trình sản xuất thủ công.)
Bao người hy vọng có thể trở thành nhà thiết kế được khách hàng đích thân tìm đến, còn Thẩm Viên thu mình về phía sau mở cửa hàng online, ai cũng có thể mua được tác phẩm của cô.
Các nhà thiết kế trong giới thượng lưu đều có tính kiêu ngạo, cũng có chuỗi khinh miệt ngầm. Nếu không phải e dè thân thế mạnh mẽ sau lưng Thẩm Viên thì họ đã công khai cô lập cô từ lâu rồi.
Trợ lý nhỏ trên đường đi cứ lải nhải cả ngày chưa ăn cơm, tiệc còn chưa bắt đầu nên Thẩm Viên lập tức dẫn người đi lấy chút đồ ăn ở khu buffet cho cô ấy ăn no trước.
Nghe thấy giọng trò chuyện quá mức phô trương của một “Người quen” nào đó ở gần đó, ánh mắt ấm áp nhưng điềm tĩnh của Thẩm Viên dần thay đổi.
Cố Nghênh Thu luôn thích gây chú ý từ trước đến giờ, nay lại càng đắc thế, hận không thể viết bốn chữ ‘vênh váo, tự mãn’ ngay trên mặt.
Cô ta thong thả đi cùng một vị khách nào đó, vừa đi vừa đàm phán, giọng the thé như thường lệ. Nghe người này nói chuyện luôn cảm thấy phải nín thở, không thoải mái.
“Viên đá sapphire xanh này cực kỳ trong, đá Myanmar không dễ tìm, nhưng chất lượng cao thì thật sự phải chọn đúng nơi.”
“Sử dụng công nghệ gia công tinh xảo nhất, tôi thật sự thích viên đá này, toàn bộ thiết kế hoàn mỹ nhất trong hai năm gần đây đều dành cho nó.”
“Thứ này nhận chủ, phải đặt trên người phu nhân thì mới toát ra được khí chất độc đáo của đá sapphire xanh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Làm ăn cũng là duyên phận, nếu phu nhân thích, tôi sẵn lòng nhường ba phần lợi nhuận, xem như kết giao làm bạn với phu nhân.”
Cố Nghênh Thu nịnh nọt hết mức, đoán chừng thân phận của vị phu nhân này cũng không hề nhỏ.
Thẩm Viên liếc mắt, tầm mắt nhanh chóng lướt qua chiếc nhẫn đá sapphire xanh mà phu nhân đó đang thử đeo trên tay rồi thôi không nhìn nữa, nụ cười càng sâu hơn.
Trợ lý nhỏ bên cạnh đang vui vẻ ăn từng miếng macaron.
Khách hàng rời đi xa, Cố Nghênh Thu nhìn Thẩm Viên, nụ cười giả tạo xen lẫn u ám.
Cô ta giẫm trên đôi giày cao gót đế đỏ tiến sát đối phương, vừa mới mở miệng đã không thân thiện: “Về nước rồi à? Chạy khắp nơi làm ăn cũng không dễ nhỉ, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
“Cũng đúng, nhờ vào thân phận đại tiểu thư nhà họ Thẩm, đừng nói vào đây, tất cả mọi người đều phải cúi đầu khom lưng với cô.”
Đối diện sự bất kính thẳng thừng của đối phương, vẻ điềm tĩnh của cô không hề lay động.
Thẩm Viên khẽ xoa bờ vai đang cứng đờ vì sợ hãi của trợ lý nhỏ: “Qua bên kia xem thử, có loại đồ uống mới đó.”
Trợ lý nhỏ rất biết nhìn sắc mặt, gật đầu rồi chạy đi.
Nhìn người đi xa, Thẩm Viên thầm thở phào, nhìn thẳng cô ta: “Tất cả mọi người đều phải cúi đầu khom lưng với tôi? Là bao gồm cả cô sao?”
Cố Nghênh Thu đột nhiên nhíu mày.
Cô nói chậm, nhưng không hề kéo dài: “Tôi cứ tưởng, người phải tránh tôi không kịp, là cô mới đúng.”
“Dù sao đâm sau lưng người bên cạnh, ăn cắp ý tưởng rồi chiếm làm của mình, thật sự chẳng vinh quang gì.”
Cố Nghênh Thu cơ bản không sợ những điều này, hạ giọng mỉa mai: “Ai tin chứ? Cô có chứng cứ sao?”
Nỗi đau quá khứ khó mà dễ dàng tan biến, cơn giận như dung nham kìm nén trong miệng núi lửa, giấu trong ngón tay run rẩy, Thẩm Viên cố sức kiềm chế.
“Nghênh Thu, kỳ thực là cô rất sợ tôi quay về nhỉ.”
Cố Nghênh Thu sửng sốt.
“Cô sợ tôi trở lại, tiếp tục cho ra đời những tác phẩm đẹp.”
Thẩm Viên ưỡn thẳng lưng: “Cô sẽ lại trở thành Cố Nghênh Thu vĩnh viễn không bằng Thẩm Viên.”
Lần này người không cầm nổi ly rượu lại là Cố Nghênh Thu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô ta nghiến răng gọi: “Thẩm Viên……”
“Cô luôn lấy gia thế của nhà tôi nói chuyện, phủ nhận tất cả nỗ lực của tôi.”
Cô ghé sát tai Cố Nghênh Thu, thì thầm như chị em thân mật: “Vậy thì tôi thuận thế khuyên cô một câu.”
Thẩm Viên gằn từng câu từng chữ, ánh mắt trở nên kiên định.
“Ngàn vạn lần, đừng xem thường con gái nhà họ Thẩm.”
Trở lại khoảng cách xã giao xa lạ, đôi môi như cánh hoa của cô cong lên, cười ngọt ngào: “Bởi vì tạp chất bên trong đá sapphire xanh thuần khiết sạch sẽ, nên rất nhiều người thường khó phân biệt được xuất xứ.”
“Vẫn nên nhớ rõ là đá sapphire xanh Myanmar hay sapphire xanh Tích Lan rồi hãy nhiệt tình chào hàng, nếu không trông rất nghiệp dư.”
Bị vạch trần trình độ chuyên môn chưa đủ, Cố Nghênh Thu như bị nghẹn ở cổ, không thể phản bác, sắc mặt trắng bệch.
Trong hội trường bỗng xuất hiện nhiều nhân viên, bầu không khí khẩn trương lan tràn. Những doanh nhân có mặt đồng loạt bàn tán về cùng một người.
Nghĩ đến điều gì, cô ta cười lạnh: “Xem ra cô vẫn chưa biết.”
Thẩm Viên có dự cảm chẳng lành.
“Cô trốn anh ấy nhiều năm như thế, nhưng lại không tính đến hôm nay.”
“Ôi, Thẩm Viên à, hiện tại ngoại trừ gia thế ra thì cô chẳng còn thứ gì xứng với anh ấy nữa đâu.”
Đối phương nói đến đây, Thẩm Viên như hiểu ra điều gì, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy.
Trái tim thắt lại, không khí xung quanh cũng dần thiếu hụt.
Không thể nào… Cô đã tự mình xem qua danh sách khách mời rồi…
Cố Nghênh Thu đắc ý: “Nhưng hôm nay tôi đặc biệt hẹn anh ấy bàn chuyện hợp tác, Thẩm Viên, bây giờ cô đã nhìn rõ khoảng cách chưa?”
……
Cô ta vừa dứt lời, lập tức vang lên một trận xôn xao nhỏ ở gần lối vào, có rất nhiều người từ các hướng khác nhau đồng loạt nhìn sang.
“Đó chẳng phải là……”
“Không ngờ anh ấy cũng đến……”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Một người đàn ông đứng gần chỗ Thẩm Viên ngạc nhiên và cảm thán: “Sao người của trò chơi Luyện Phong cũng tới vậy.”
“Ai vậy.”
“Cái này mà cô cũng không biết? Chính là Dịch Thận của Luyện Phong.”
“Không nghe nói tổng giám đốc Dịch sắp đến mà… Sao lại đột ngột thế…”
Có người vừa xuất hiện đã tự nhiên trở thành tiêu điểm, người đó chính là người có năng lực như vậy.
Tất cả những người có mặt trong hội trường nghe được tên anh, đều dồn dập nhìn về cùng một hướng.
Chỉ có Thẩm Viên ngây người tại chỗ, ánh mắt cứng đờ.
Đầu óc như đột ngột ngừng hoạt động, máu cả người chảy ngược, ngón tay mất lực, rượu vang nghiêng đổ——
Gần như ngay khoảnh khắc nghe được tên Dịch Thận, xác định thật sự là anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tay cô bỗng tê dại.