Chương 1 : Chuyển chính thức – Sao anh ấy lại ở đây?
Đầu xuân tháng Hai, Kinh Thị vẫn còn rất lạnh, gió lớn thổi qua khiến bầu trời xanh biếc, trong trẻo và sạch sẽ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hai giờ rưỡi chiều, trong khuôn viên Đại học Kinh Thị.
Trên mặt hồ Vị Minh vẫn còn đóng băng, từng đoàn sinh viên khoác áo bông dày đi từ tòa nhà giảng đường ra, chen chúc trên lối đi hẹp như cá mòi đóng hộp.
Là một trong những cá mòi nhỏ bé, Trình Diên mang đôi giày trắng, khéo léo len lỏi qua đám đông, cô nghiêng người để tránh, không ngừng nói: “Xin lỗi, cho tôi qua chút,” rồi chạy một mạch đến cổng trường.
Ngay giây tiếp theo, cô bị chặn lại.
“Diên Diên! Chiều nay cậu không đi ăn lẩu sao?”
Nghe tiếng gọi, Trình Diên đột nhiên quay đầu lại và nở nụ cười: “Lần này tớ không đi được, các cậu cứ ăn trước đi, chiều nay tớ phải đến công ty thực tập.”
Bạn cùng phòng bước tới, bối rối hỏi: “Không phải mỗi tuần chỉ đi bốn ngày thôi à? Sao hôm nay đột nhiên lại phải đi vậy?”
Trình Diên cười khổ, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, hàng mi khẽ cụp xuống: “Hôm qua tổ trưởng gọi tớ lên nói chuyện, chê mức độ chuyên cần của tớ quá thấp…”
“Bốn ngày một tuần mà vẫn còn thấy ít? Công ty còn chút nhân tính nào không vậy! Bọn mình còn phải học, bao nhiêu việc lặt vặt, lấy đâu ra thời gian đi thực tập chứ?” Cô bạn cùng phòng bực bội, chợt nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, tuần sau cậu được nhận làm nhân viên chính thức đúng không?”
Nhắc đến chuyện này, lông mày Trình Diên mới giãn ra đôi chút: “Ừhm, tớ đã nộp đơn xin chuyển chính thức, chỉ cần làm theo quy trình nữa thôi.”
Bạn cùng phòng cũng vui lây, nhẹ nhàng đập vai Trình Diên: “Thế thì tuyệt quá! Sau này phát tài đừng quên bọn tớ, nhớ phải mời cơm đấy!”
“Yên tâm, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời các cậu.” Trình Diên bật cười, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu trên má. Cúi xuống nhìn điện thoại thấy không còn sớm nữa, cô vội vàng chào tạm biệt rồi nhanh chóng chạy về hướng ga tàu điện ngầm.
Lam Dịch là doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực phiên dịch, trụ sở công ty được đặt tại trung tâm nhộn nhịp của Kinh Thị, thu hút không ít sinh viên học ngoại ngữ như Trình Diên.
Cô mới là sinh viên năm Tư, nhưng đã thực tập ở Lam Dịch hơn sáu tháng. Lương thực tập chỉ vỏn vẹn hai nghìn tệ, nhưng giữa tình hình thị trường việc làm “Cạnh tranh khốc liệt như ngàn người tranh nhau chui qua một sợi mì kéo Lan Châu*,” dù phải bù tiền để thực tập cô cũng cam tâm tình nguyện.
(*Mì kéo Lan Châu (兰州拉面) là một món ăn đặc sản của tỉnh Cam Túc, Trung Quốc, nên được xem là một món ăn không thể bỏ qua khi du lịch đến khu vực này. Nó được nhiều người đánh giá là biểu tượng của ẩm thực Cam Túc và cũng rất nổi tiếng trên toàn Trung Quốc. Ngàn người tranh nhau chui qua một sợi mì kéo Lan Châu: Câu này ẩn dụ cho sự cạnh tranh khốc liệt, chen chúc, bon chen trong một cơ hội rất nhỏ hoặc một con đường rất hẹp. Nó ám chỉ nhiều người cùng tranh giành một điều gì đó cực kỳ hạn chế, khó đạt được.)
Trình Diên đã liên tục di chuyển giữa trường học và công ty suốt sáu tháng qua. Theo quy định, chỉ cần thực tập đủ sáu tháng và vượt qua kỳ đánh giá, cô sẽ chính thức được nhận vào làm.
Trong kỳ đánh giá tuần trước, cô đạt thành tích “Xuất sắc.” Là một cô gái chăm chỉ, luôn cố gắng vượt khó từ một thị trấn nhỏ, thành tích này không có gì bất ngờ, vì đó chính là sự công nhận cho những nỗ lực lâu dài của cô. Chỉ cần cố thêm một chút nữa, cô sẽ sớm được nhận chính thức.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Diên có chút hy vọng, những ngày gần đây tâm trạng cô rất tốt. Cô còn trang điểm nhẹ, kẻ chân mày đơn giản, đánh phấn mắt màu đất và tô son màu hồng đất. Bên ngoài cô khoác chiếc áo lông xám, phối với quần jeans xanh nhạt, tóc búi cao gọn gàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trình Diên có làn da trắng, chỉ cần trang điểm nhẹ là cả người đã toát lên vẻ đẹp tươi trẻ.
Từ trường học đến công ty đi tàu điện ngầm mất khoảng 40 phút. Quãng đường vốn dĩ dài đằng đẵng và nhàm chán, nhưng khi nghĩ đến việc được chuyển chính thức cô lại bỗng nhiên thấy dễ chịu hơn.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến mùa Xuân, bầu trời trong xanh, ánh nắng ấm áp, cây cỏ sắp sửa đón một mùa tái sinh hàng năm. Cô ngồi trên tuyến số bốn, hướng đến công việc chính thức đầu tiên trong đời và cảm thấy tràn đầy hy vọng.
Qua lớp kính phía đối diện, cảnh vật phía trước lướt qua vun vút. Trình Diên tháo búi tóc, mái tóc đen dài buông xõa xuống bờ vai. Cô cúi đầu hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế và nhắm mắt thư giãn trong chốc lát.
Bốn mươi lăm phút sau, cuối cùng Trình Diên cũng chen ra khỏi tàu điện ngầm và chạy đến cổng công ty.
Cô vừa bước tới bàn làm việc, còn chưa kịp đặt túi xuống đã thấy tổ trưởng Lily bước tới với sắc mặt của cô ấy hôm nay không mấy vui vẻ.
Lily là một nhân viên lâu năm của công ty, thường ngày cô ấy đối xử với cô – một thực tập sinh, cũng khá tốt, hiếm khi tỏ ra nghiêm khắc như vậy. Cô ấy gõ nhẹ lên mặt bàn.
Nghe tiếng, Trình Diên quay đầu lại.
“Yara, chị Phương nói có việc tìm em, lát nữa em đến phòng họp số bốn đi.”
“Dạ được, chị Lily, em đến ngay.”
Chị Phương mà Lily nhắc đến chính là quản lý trực tiếp của Trình Diên. Khi cô vào Lam Dịch, chính cô ta đã phỏng vấn chuyên môn của cô. Sau khi chính thức thực tập, Trình Diên là thực tập sinh nhỏ bé dưới trướng cô ta – người làm việc trong văn phòng riêng và gần như chẳng mấy khi giao tiếp với cô. Dù vậy, cô cũng từng nghe qua vài lời đồn thổi.
——Cô ta có những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với nhân viên.
Tất nhiên, đây là cách nói đã được nói giảm nói tránh.
Còn nguyên văn là: Cả ngày trưng cái bản mặt LV, như thể ai thiếu nợ cô ta vậy.
Từ khi nghe những lời bàn tán này, Trình Diên luôn nơm nớp lo sợ, cô không dám nhìn thẳng cô ta, chỉ sợ đi ngang qua cũng bị mắng vài câu.
Cô sợ hãi đi đến phòng họp số bốn. Qua khe kính nhỏ trên cửa, cô thấp thoáng thấy cô ta đang ngồi trước máy tính một mình.
Tấm kính trước cửa phản chiếu dáng người của Trình Diên. Lúc chạy đến công ty, cổ áo cô hơi lệch, cô chỉnh lại cổ áo và vuốt gọn mấy sợi tóc mai bên tai rồi giơ tay gõ cửa.
Bên trong vọng ra một giọng nói: “Vào đi.”
Trình Diên nhẹ nhàng bước vào và khép cửa lại.
“Chị Phương, chị tìm em.”
Người phụ nữ ngồi trước bàn làm việc vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, tay gõ bàn phím liên tục, không ngẩng đầu và chỉ đáp lại một cách thờ ơ.
“Ngồi đi.”
Suốt hơn sáu tháng thực tập, cô ta chưa bao giờ liên lạc riêng với cô, chẳng lẽ là việc chuyển chính thức?
Ồ, vậy thì đúng rồi.
Tuần sau cô sắp được chuyển chính thức. Nghĩ đến đây, lòng Trình Diên không khỏi vui mừng, cô vô thức thẳng lưng lên, thậm chí chuyện chị Phương nghiêm khắc cũng bị quên lên chín tầng mây.
Đối diện, Phương Vân dường như cuối cùng cũng để ý đến cô, cô ta ngừng công việc đang làm, ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế một cách thoải mái, hỏi.
“Cô thực tập ở Lam Dịch được bao lâu rồi?”
Trình Diên vội trả lời: “Tuần trước em vừa đủ sáu tháng ạ.”
Nhìn xem, quả nhiên là việc chuyển chính thức.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Tôi nhớ lần phỏng vấn cô thể hiện khá tốt, phát âm tiếng Anh rất chuẩn, nền tảng cũng vững.”
Như vừa có một phần linh hồn đã thoát khỏi cơ thể, nhảy múa vui vẻ trên đầu Trình Diên.
Phương Vân mở một tập tài liệu nhỏ trong tay.
Trình Diên kiên nhẫn nhảy múa…… à không, kiên nhẫn ngồi chờ.
Vài giây sau, Phương Vân lên tiếng, giọng điệu vẫn bình thản: “Chuyện là thế này, công ty gần đây có thể sẽ điều chỉnh về cơ cấu tổ chức, nhân sự cũng sẽ có thay đổi.”
Trình Diên ngoan ngoãn gật đầu, chờ cô ta nói tiếp.
“Vì vậy… trong ba tháng tới, phòng ban sẽ không có kế hoạch nhận thêm nhân sự mới, đương nhiên kể cả chuyển chính thức.”
Nói xong, cô ta mở nắp chai nước bên cạnh và uống một ngụm.
Phòng họp vốn chỉ có hai người, bỗng yên lặng đến mức âm thanh cô ta vặn nắp chai ra cũng trở nên chói tai.
Trình Diên mở to đôi mắt, dường như vẫn chưa hiểu. Phải vài giây sau, cô mới như chợt nhận ra.
“Chị Phương, em chưa rõ ý chị lắm. Trước đây không phải——”
“Ý tôi nói đã rất rõ rồi.” Cô ta đặt chai nước xuống, ngắt lời cô với vẻ thiếu kiên nhẫn, “Trước khi tuyển cô vào cũng là tình thế ép buộc, nhưng giờ đây phòng ban thay đổi về nghiệp vụ, điều chỉnh nhân sự là chuyện rất bình thường, cô hiểu chứ?”
Trình Diên bắt đầu lo lắng, cô vội vàng giải thích: “Chị Phương, em hiểu mà, nhưng cơ hội này thật sự rất quý giá với em. Trong bài đánh giá tuần trước em cũng đạt loại xuất sắc. Chỉ cần hoàn thành thủ tục là em có thể được nhận vào chính thức. Hơn nữa, để được làm ở Lam Dịch, em đã từ chối các công ty khác. Bây giờ đột ngột thông báo rằng không thể vào làm, em thật sự không chấp nhận được.”
Giọng nói cô chân thành, nhưng trước vẻ nghiêm túc của cô ta, cô lại không giấu được sự căng thẳng. Đối với một người hướng nội và dễ lúng túng như Trình Diên, nói một đoạn dài như vậy đã là giới hạn. Đến những từ cuối cùng, giọng cô run rẩy không kiểm soát được.
Nhưng với một người đã làm việc nhiều năm như cô ta, biểu hiện này đã quá quen thuộc. Làm sao vì vài giọt nước mắt của cô mà mềm lòng được.
Quả nhiên, Phương Vân thậm chí không muốn nghe hết lời cô nói, cô ta lại cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím trên máy tính.
“Tôi chỉ có trách nhiệm thông báo, đây là quyết định của lãnh đạo cấp trên. Nếu cô có ý kiến gì thì cứ tìm họ mà nói.” Cô ta ngước nhìn Trình Diên đang bối rối đến mức sắp bật khóc, nói tiếp, “Cô về trước đi. Hôm nay là thứ Năm, cô có thể chờ đến thứ Sáu hoàn tất bàn giao công việc rồi nghỉ. À, tiện thể gọi Lily vào đây giúp tôi.”
Trình Diên nghẹn lời, những điều cô muốn nói đều mắc kẹt ở cổ họng. Ban đầu, cô còn định cố gắng tranh luận thêm, nhưng cô ta không thèm quan tâm đến cô.
Cuối cùng, Trình Diên nuốt nước bọt, lịch sự nói: “Dạ, chị cứ làm việc đi, em ra ngoài trước, chị Phương.”
Cô mơ mơ màng màng trở về chỗ ngồi, chiếc túi vẫn còn để trên bàn. Trình Diên mím môi, cô vẫn gấp túi lại gọn gàng như thường lệ, lấy khăn ướt sát khuẩn lau sạch bàn từ trong ra ngoài rồi buộc lại búi tóc đã lỏng.
Cô lấy giấy ghi chú, định viết danh sách công việc hôm nay để giải quyết từng việc một.
Nhưng vừa đặt bút xuống, cô lại không viết được.
Cô luôn như thế, gặp chuyện bất ngờ thì không nói ra được điều gì, đến khi sự việc qua đi lại tự trách bản thân đã không phản ứng tốt rồi cứ thế mắc kẹt trong cảm giác dằn vặt.
Từ lúc cô quay lại, Hiểu Hiểu ở bên cạnh đã không ngừng liếc nhìn về phía cô. Đợi đến khi tổ trưởng ở phía sau cô ấy rời đi lấy cà phê, cô ấy mới trượt ghế lại gần với một cú đẩy chân mạnh.
“Có chuyện gì thế? Sao tự nhiên chị Phương lại gọi em vào?”
Hiểu Hiểu là một phiên dịch viên phụ trách phiên dịch tiếng Hàn mới vào làm ở Lam Dịch từ năm ngoái. Cô ấy cũng là sinh viên Đại học Kinh Thị, lớn hơn Trình Diên một khóa. Từ lúc nghe tin Trình Diên sẽ vào thực tập, Hiểu Hiểu đã vui mừng kéo cô cùng khám phá đủ món ăn trong căng tin và cả hai nhanh chóng trở thành bạn ăn trưa thân thiết.
Trình Diên cố gắng mỉm cười, nhìn cô ấy bằng ánh mắt mang chút tự giễu, muốn tỏ ra mạnh mẽ nhưng sắc mặt vẫn lộ rõ sự thất vọng.
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chị Phương bảo tuần sau em không cần đến nữa.”
Hiểu Hiểu đang xoay cây bút trong tay, nghe xong thì đánh rơi cây bút xuống đất vang lên một tiếng “cạch”. Có thể thấy cô ấy đã cố gắng kiềm chế giọng nói hết sức, nhưng Trình Diên vẫn giật mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Cái gì cơ!?”
Trình Diên vội đưa tay bịt miệng cô ấy lại rồi liếc nhìn những đồng nghiệp đang chăm chú làm việc xung quanh, xác định không ai để ý đến họ.
“… Là thế này, công ty đang điều chỉnh cơ cấu tổ chức, không cần nhiều phiên dịch viên nữa, ngay cả thực tập sinh cũng không giữ lại.”
“Nhưng em đã thực tập ở đây lâu như thế, cũng không tham gia kỳ tuyển dụng mùa Thu và thậm chí từ chối những lời mời từ công ty khác để chờ được nhận chính thức. Giờ em sắp tốt nghiệp rồi, còn biết đi đâu tìm việc nữa chứ?”
Trình Diên lắc đầu, cô thật sự không biết và thậm chí vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.
Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trình Diên, vừa buồn vừa tức giận nói: “Thế này là quá đáng lắm rồi! Không được, em phải hỏi lại chị Phương, làm gì có chuyện vô lý như vậy chứ?”
“Em sẽ cố gắng thử lại một lần nữa.”
Bây giờ đầu óc Trình Diên rối như tơ vò, chẳng thể nghĩ được gì, chỉ trả lời vài câu cho qua chuyện.
Thực ra điều đó không có tác dụng.
Hiểu Hiểu – người đã làm việc được một năm, hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Một khi công ty đã đưa ra quyết định thì rất khó thay đổi. Lý do là gì không quan trọng, dù là điều chỉnh nghiệp vụ công ty hay đánh giá năng lực kém, việc bị sa thải là sa thải, chẳng cần lý do.
Huống chi Trình Diên chỉ là một sinh viên đại học còn non nớt, không có mối quan hệ cũng không có bối cảnh, lấy gì để tranh cãi với công ty?
Nhưng Hiểu Hiểu chỉ có thể nắm lấy tay Trình Diên, cố gắng an ủi cô một cách nhẹ nhàng.
“Cộp cộp”—— Âm thanh tiếng giày cao gót vang lên, Hiểu Hiểu nghe thấy bèn vội vàng quay trở lại chỗ ngồi của mình trước khi bị ai đó để ý.
Quả nhiên chỉ vài giây sau, tổ trưởng Lily xuất hiện từ góc hành lang, đi bên cạnh là một cô gái trẻ trang điểm tinh tế.
Lily nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử trong văn phòng, đã gần giờ tan làm, cô ấy vỗ tay.
Những người đã làm việc mệt mỏi cả ngày đều lần lượt ngẩng đầu lên.
“Mọi người dừng tay một chút, tôi xin giới thiệu. Đây là Tiểu Lâm, người mới gia nhập công ty, sẽ phụ trách phiên dịch tiếng Tây Ban Nha. Ngày mai cô ấy sẽ chính thức bắt đầu làm việc, mong mọi người phối hợp và nhanh chóng làm quen với các dự án.”
“Chuyện… chuyện gì vậy?”
Hiểu Hiểu đang ngồi thẫn thờ, như nghe thấy một tin tức chấn động, cô ấy vô thức há hốc miệng. Khi quay sang, cô ấy chạm phải ánh mắt đầy sững sờ của Trình Diên.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt đều ngập tràn sự ngạc nhiên và bối rối.
Đương nhiên, các đồng nghiệp xung quanh không biết chuyện của Trình Diên. Trước sự xuất hiện của nhân viên mới, họ vẫn nhiệt tình chào đón. Những tràng vỗ tay vang lên rộn ràng, cô gái mới đến tên là Lâm Khả rất tự tin và không hề rụt rè, mỉm cười giới thiệu vài câu, đại loại là nhờ mọi người giúp đỡ thêm.
Có lẽ do ai nấy đều làm việc cả ngày mệt mỏi, nhân cơ hội này, bầu không khí trong văn phòng bỗng trở nên náo nhiệt. Người thì rủ nhau đi ăn tối, người thì trò chuyện với đồng nghiệp mới… tiếng cười nói rôm rả.
Trình Diên ngồi lặng lẽ giữa không gian đầy ắp tiếng cười rộn rã, ngơ ngác ngẩng mặt lên nhìn Lâm Khả, cô gái mới đến.
Cô ta được một đám người vây quanh, toàn là những đồng nghiệp mà Trình Diên ngày nào cũng tiếp xúc, cùng ăn cơm, cùng làm dự án với cô.
Lâm Khả có hàng mi dài và được chăm chút kỹ lưỡng, cô ta khoác trên người chiếc áo khoác phong cách Chanel thịnh hành, tự tin và rạng rỡ đáp lại từng người, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ rụt rè của Trình Diên.
Nhân lúc xung quanh đang ồn ào, Hiểu Hiểu ghé sát tai Trình Diên, che miệng nói nhỏ: “Chị thắc mắc sao em lại bị sa thải đột ngột, hóa ra là giữ chỗ trống để đón ‘lính dù’ đáp đất!”
Nghe xong, Trình Diên cau mày, kéo ghế đứng dậy và đi thẳng đến phòng họp lúc nãy.
Trong phòng, Phương Vân vẫn đang ngồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thực ra cô chưa hề nghĩ sẵn sẽ nói gì, theo thói quen trước đây, trong tình huống như thế này cô luôn chuẩn bị sẵn trong đầu, diễn tập vài lần trước gương, khi đứng trước người khác mới có thể nói ra từng câu từng chữ một cách chỉnh chu để đè nén sự lo lắng và nhút nhát.
Nhưng lần này, cô chẳng để tâm đến mấy điều đó.
Cô gõ cửa, vài giây chờ đợi như kéo dài vô tận, cảm xúc dồn nén lên đến đỉnh điểm, nhịp thở nặng nề, lồng ngực phập phồng và lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Ngay sau đó, Phương Vân vừa cúi đầu lướt điện thoại vừa mở cửa bước ra.
Trình Diên tiến lên: “Chị Phương, em muốn trao đổi với chị một chút, bây giờ chị có tiện không?”
Phương Vân đứng yên, khẽ liếc nhìn cô.
“Cô còn vấn đề gì nữa?”
“Chị vừa nói với em rằng phòng ban không cần thêm thực tập sinh, vậy bạn học Lâm là ——?”
Phương Vân dường như không cần viện cớ, thản nhiên đáp: “Ừhm, cô ấy là nhân viên mới vừa vào hôm nay.”
Trình Diên chỉ thấy buồn cười.
Cảm giác phẫn nộ và tủi thân đồng loạt ập tới, cô nhìn thẳng vào Phương Vân và thốt lên: “Vậy còn chuyện chị vừa bảo em rằng công ty không cần nhân viên mới thì sao?”
Phương Vân liếc nhìn cô một cách khinh thường: “Nhân viên mới thế nào liên quan gì đến cô?”
“Đương nhiên là có.” Trình Diên căng thẳng, tay nắm chặt góc áo, nhưng ánh mắt lại vô cùng quyết tâm, “Tuần trước em đã vượt qua kỳ đánh giá, quy trình phê duyệt chuyển chính thức cũng đã bắt đầu. Em không phạm bất kỳ lỗi lầm nghiêm trọng nào, cũng không gây thiệt hại gì cho công ty. Nếu công ty muốn sa thải, em mong nhận được một lý do hợp lý.”
Cô đã tra cứu tài liệu liên quan, ngay cả thực tập sinh cũng không thể bị sa thải vô lý, chưa nói đến việc cô đã nộp đơn xin chuyển chính thức.
Dù xét về pháp luật hay đạo đức, cô đều nắm ưu thế.
Ai ngờ sau khi nghe cô nói xong, cô ta lại nhếch môi cười khẩy, trong ánh mắt lộ rõ sự mỉa mai và khinh miệt.
“Cô Trình, đừng nghĩ ai cũng nợ cô. Công ty chưa bao giờ quy định rằng không được sa thải thực tập sinh, làm việc không ra gì thì đừng đổ lỗi cho người khác.”
Trình Diên bình tĩnh lại, cố gắng giữ vững cảm xúc.
“Quản lý Phương, trong thời gian thực tập em chưa từng đi muộn hay về sớm, mọi nhiệm vụ đều hoàn thành đúng hạn. Đánh giá chuyển chính thức em cũng đạt loại xuất sắc. Vậy xin hỏi chị dựa trên cơ sở nào để đánh giá em ‘làm việc không ra gì’?”
Dồn hết cảm xúc, thậm chí cả đầu ngón tay cô cũng khẽ run lên.
“Hay là chỉ vì cô Lâm Khả là cháu gái của chị mà chị có thể phủ định hoàn toàn sáu tháng thực tập của em?” Trình Diên ngẩng cao cằm, kiên định nói câu cuối cùng.
“Quản lý Phương, ở công ty em tôn trọng chị hoàn toàn dựa trên năng lực nghiệp vụ của chị. Nhưng việc đưa cảm xúc cá nhân vào công việc và cố tình gây khó dễ cho thực tập sinh đã khiến em phải thay đổi cái nhìn về chị. Hiện tại em có lý do để tin rằng thái độ làm việc của chị còn tệ hơn cả phẩm chất.”
Phương Vân lập tức bị chọc giận, cô ta không ngờ một người luôn ngoan ngoãn như Trình Diên lại dám nói ra những lời này.
Cô ta đột nhiên quay đầu, giơ tay chỉ thẳng vào mũi Trình Diên giận dữ mắng: “Trình Diên đúng không? Cô thật sự nghĩ mình là nhân vật quan trọng lắm sao? Không tự nhìn lại thân phận của cô mà dám đánh giá tôi! Cái giới phiên dịch này nhỏ lắm, đợi đến lúc cô vào làm ở công ty tiếp theo, tôi nhất định sẽ nói rõ từng hành vi của cô với quản lý bên đó. Đừng tưởng là sinh viên của Đại học Kinh Thị thì có thể ngang nhiên mà đi. Đến lúc không tìm được việc, cô sẽ phải quay lại cầu xin tôi cho xem——”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Âm lượng cao vút của cô ta thu hút sự chú ý của mấy người đang tán gẫu. Ánh mắt của họ đồng loạt đổ dồn về phía Trình Diên, như những mũi tên lao thẳng tới đâm xuyên qua da thịt cô. Trình Diên siết chặt hai tay, cố nén cơn giận đang bùng lên trong lòng.
Ngoài cửa sổ – nơi mà dân công sở chẳng có thời gian để ngắm nhìn, mặt trời đã dần lặn. Tiếc rằng bầu trời xanh ngát với gió nhẹ mây bay không mang lại hoàng hôn rực rỡ.
Trong góc nhỏ của văn phòng, Trình Diên lặng lẽ nghe những lời mắng chửi xối xả, vẻ ngoài vẫn giữ bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Đối diện ánh mắt giận dữ của Phương Vân, cô chỉ thản nhiên nói một câu.
“Chị nói xong chưa?”
Không đợi Phương Vân trả lời, Trình Diên quay người bước qua những đồng nghiệp đang xì xào bàn tán, đi thẳng hướng thang máy mà không ngoảnh đầu lại.
Trình Diên đứng trước cửa thang máy, ánh mắt chăm chú nhìn những con số trên bảng điện tử nhảy lên từng tầng. Tấm kính mờ trên cửa thang máy phản chiếu bóng dáng một người phụ nữ phía sau đang tức giận, giơ tay lên chỉ thẳng vào bóng lưng cô. “Cô đừng có——”
Đúng lúc đó, “Đinh!” Tiếng chuông thang máy vang lên, cùng với giọng nữ máy móc thông báo, cánh cửa kim loại nặng nề mở ra từ từ.
Bên trong thang máy, ba bốn người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra với vẻ mặt nghiêm nghị. Chàng trai dẫn đầu vừa ngẩng đầu lên đã thấy Phương Vân đang vô tình chỉ tay về phía anh.
Chàng trai lập tức nhíu mày.
Khuôn mặt Phương Vân đột nhiên biến sắc, cô ta vội vã bỏ tay xuống, nơm nớp lo sợ chạy tới, rõ ràng rất hoảng loạn.
Trong văn phòng, mọi động tác diễn ra chỉ trong tích tắt.
Mọi người ở khu vực thang máy lập tức rời đi, âm thanh đột ngột lắng xuống, bầu không khí trở nên nặng nề.
Trái tim Trình Diên khẽ run lên, sự ngạc nhiên dâng lên trong mắt, cô há hốc miệng, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Anh ấy sao lại ở đây?
Phương Vân – người lúc nãy còn đang mắng mỏ, giờ đây như một quả bóng xì hơi. Cô ta cúi đầu, cẩn thận bước lại gần bên chàng trai, mở lời: “Sếp Trì, thật xin lỗi, tôi vừa mới nhận được thông báo vài phút trước rằng ngài sẽ đến…”
Trình Diên đứng cạnh, chứng kiến toàn bộ màn thay đổi sắc mặt của Phương Vân, cô thậm chí quên mất ý định đi thang máy xuống lầu.
Chàng trai đứng ở vị trí trung tâm, anh mặc bộ vest màu đen, vóc dáng cao nổi bật. Gương mặt anh thật sự quá xuất sắc, sống mũi thẳng tắp, đường nét hàm dưới rõ ràng, lông mày sắc sảo. Với khuôn mặt này, anh toát lên vẻ lạnh lùng và quý phái.
Điều khiến người ta khó có thể rời mắt chính là đôi mắt xinh đẹp của anh.
Ngay cả khi đã lâu không gặp, khi Trình Diên gặp lại anh, cô vẫn nhận ra ngay lập tức.
Trì Nghiễn Hành liếc mắt qua Phương Vân đang căng thẳng, không quan tâm cô ta nhưng lại chú ý đến Trình Diên, người đứng bên cạnh như đang bị phạt.
Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt lo lắng của Phương Vân nhưng không dừng lại quá lâu, cuối cùng dừng lại ở khóe mắt hơi đỏ của Trình Diên.
Ngay giây tiếp theo, Trình Diên đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống, cô quay người bước vào thang máy, hòa mình vào ba bốn người khác và đi xuống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trì Nghiễn Hành thôi không nhìn cô nữa, anh quay lại nhìn Phương Vân với vẻ mặt xin lỗi. Anh nhìn cô ta, nở nụ cười nhạt và mở miệng nói.
“Xem ra, quản lý Phương có điều gì bất mãn với tôi?”