Chương 1: Cảnh xuân bừng sáng
Năm cuối Đại học, Úc Thanh sắp tốt nghiệp và chuẩn bị bước vào một cuộc sống hoàn toàn mới, tiền đồ trông có vẻ xán lạn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nhưng thực tế thì Úc Thanh lại đang rơi vào một giai đoạn cực kì mông lung và bế tắc, cuộc sống dậm chân tại chỗ.
Đúng vào lúc đó, cô đã gặp Ôn Trạch Tự.
Giống như buổi sáng mùa Xuân lần đầu tiên họ gặp nhau.
Ngoài trời mưa phùn kéo dài, nhiệt độ giảm đột ngột. Úc Thanh đứng trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời u ám bên ngoài. Sáng sớm luôn là thời điểm cô dễ dàng bị nỗi thất vọng bao trùm nhất.
Cánh cửa phòng khách mở ra, người bước vào mỉm cười dịu dàng với cô, nói một câu chào buổi sáng.
Khoảnh khắc đó.
Sự xuất hiện của anh đã xua tan mọi u ám trong cô, cảnh xuân bừng sáng.
Gió đông lạnh buốt, Úc Thanh ngước nhìn bầu trời mờ đục nơi chân trời, ánh sáng u tối len lỏi, lá cây thưa thớt khẽ xào xạc.
Rõ ràng mùa xuân sắp đến rồi, vậy mà chẳng có dấu hiệu nào của mùa xuân cả.
Úc Thanh đứng trên cây cầu vượt trước khu chung cư, kéo áo sát người, rồi vội vã bước nhanh đến cửa ga tàu điện ngầm gần đó.
Một giờ chiều.
Úc Thanh vừa mới bước lên tàu điện ngầm, thì thầy giáo ở studio gọi điện cho cô.
Chẳng kịp để ý đến xung quanh, Úc Thanh đeo luôn tai nghe bluetooth, xem sơ qua bản chỉnh sửa vừa được gửi lại rồi liệt kê các yêu cầu mới mà thầy đã đưa ra bên cạnh.
Sau khi hoàn tất công việc, bả vai Úc Thanh rủ xuống, mệt mỏi tựa vào tay vịn bằng sắt, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt sức.
Đây không phải lần đầu tiên cô nhận đơn hàng từ studio, nhưng đây chắc chắn là đơn hàng mệt nhất mà cô từng nhận, cô cũng chẳng biết mình sửa bao nhiêu lần rồi.
Nếu không phải do tiền công cao thì có lẽ Úc Thanh bỏ ngang rồi.
Mà cũng không hẳn, ý nghĩ không muốn làm cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà thôi. Với tính cách dị ứng từ “Không” của mình, vừa đụng đến là cô tự động trở thành người câm, chắc chắn cô chỉ có thể âm thầm sửa, sửa cho đến khi bên A hài lòng mới thôi.
Trong điện thoại là tin nhắn bố của cô báo thời gian của bữa liên hoan tối nay. Úc Thanh trả lời lại “Con biết rồi ạ.”
Úc Kinh Chí cẩn thận dò hỏi:【Tiểu Thanh, lần trước bố nói về buổi xem mắt với con, con suy nghĩ thế nào rồi? Mà cũng không phải là xem mắt, chỉ là gặp mặt thôi.】
【Đối phương có điều kiện rất tốt, làm việc ở Bộ Ngoại Giao, bố là giáo sư của đại học Kinh Bắc, mẹ là cán bộ Cấp Thứ Trưởng, gia đình có xuất thân là cán bộ cao cấp. Gặp mặt ăn một bữa cơm cũng được mà. Nhắc lại lần nữa, bố không hề ép con phải kết hôn đâu.】
Úc Thanh trả lời:【Bố, bố cũng nói rồi, anh ấy hơn con 7 tuổi.】
Trong lòng Úc Kinh Chí cũng không nỡ:【Bố biết chứ! Nhưng….… Con giúp bố lần này đi! Bố thật sự không thể từ chối được, coi như ăn một bữa cơm thôi, có được không?】
Úc Kinh Chí lại nói thêm:【Chỉ là ăn bữa cơm thôi, không phải kết hôn đâu! Con cứ ứng phó theo kiểu nửa nghiêm túc, nửa qua loa là được. Bố thật sự bất đắc dĩ mà!】
Nửa nghiêm túc, nửa qua loa?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đây là kiểu ứng phó gì vậy? Úc Thanh cảm thấy hơi xấu hổ.
Hơn nữa, gia đình bên kia nghe có vẻ không tệ, nếu như cô mang thái độ tùy tiện mà đến thì chắc chắn liếc mắt một cái là bị nhìn thấu. Đến cuối cùng, nếu xảy ra rắc rối thì biết làm sao đây……..
Úc Kinh Chí cứ nói là không từ chối được, nhưng Úc Thanh lại không rõ tại sao lại không từ chối được, nên đành đáp:【Tối gặp rồi nói sau nhé. Con còn có việc nên phải đi làm.】
Úc Kinh Chí:【Được được được, ở trường nhớ học hành tử tế.】
Úc Thanh trả lời “Vâng ạ” rồi cất điện thoại.
Sau đó, Úc Thanh lấy máy tính bảng ra, tiếp tục đẩy nhanh tiến độ của bản thảo.
Sau năm trạm thì giọng nữ phát thanh trên tàu điện ngầm vang lên. Cô cất máy tính bảng, rồi đi theo dòng người bước ra.
Chỗ làm thêm của Úc Thanh là một quán cà phê. Do nằm ở khu hành chính, nên chỉ có buổi sáng là đông đúc, còn những lúc khác thì lượng khách khá là thưa thớt.
Úc Thanh không thích giao tiếp với người khác lắm, không phải chỉ vì cô không biết nói chuyện mà còn do cô cảm thấy không thoải mái lắm. Cô chỉ mong khi đứng giữa đám đông sẽ không bị ai chú ý đến, lặng lẽ làm việc của mình là được.
Ông chủ quán cà phê trả lương không cao nhưng đây là công việc bán thời gian tốt nhất mà Úc Thanh có thể tìm được. Kỳ thực tập trước vừa kết thúc, công việc chính thức vẫn chưa có tiến triển gì. Nói không lo lắng là nói dối.
Là sinh viên năm cuối nên cô sắp phải bước vào xã hội. Có lẽ người khác còn được bố mẹ hỗ trợ tài chính, nhưng mẹ cô chỉ cam kết hỗ trợ cô đến cuối năm nay. Bây giờ cô rất cần tiền. Những CV gửi đi trong kỳ tuyển dụng mùa Thu thì chẳng thấy hồi âm, cô chỉ có thể hy vọng vào kỳ tuyển dụng mùa Xuân năm sau. Trong thời gian này, cô cũng không muốn làm các công việc như nhân viên bán hàng hay gia sư. Thế nên cô làm ở quán cà phê, bưng trà rót nước, rửa bát, mỗi tháng kiếm được ba nghìn năm trăm tệ là cô thấy hài lòng lắm rồi.
Sau khi mặc đồng phục xong, Úc Thanh đứng chờ ở một bên, đợi khi nào có việc, được gọi thì mới vào làm.
Trong lúc rảnh rỗi, cô lại tranh thủ vẽ vài nét trên máy tính bảng.
Bên ngoài trời mưa rả rích, bầu không khí âm u. Ánh sáng mặt trời bị mây đen che lấp, chiếc đèn chùm thiết kế tinh tế trong quán trở thành nguồn sáng mạnh nhất.
Nghe tiếng mưa rơi loạn xạ khiến lòng Úc Thanh càng thêm phiền muộn. Cô vẽ vài nét nhưng hiệu quả lại khiến cô không hài lòng, cô ấn bút vào khe, hít một hơi thật sâu để trấn an tâm trạng rầu rĩ mỗi khi trời mưa.
Trên màn hình điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn, hiện năm sáu lần liên tiếp. Úc Thanh chỉ có thể bị buộc ngừng công việc đang làm.
Lật Nguyệt:【Xuân Nhu, chuyện ký hợp đồng cậu nghĩ sao rồi?】
【Cậu có định ký không? Chính sách phúc lợi dành cho người mới của công ty họ thật sự rất tốt. Tớ muốn ký.】
【Tớ sắp là sinh viên năm cuối, tìm việc lại khó như vậy, chính sách người mới lại có bảo đảm, nếu không thì cứ thử xem sao.】
【Xuân Nhu, cậu nghĩ thế nào?】
Bút danh của Úc Thanh là “Xuân Nhu Hạ Nhiệt.” Tất cả mọi người đều thích gọi cô là Xuân Nhu. Rõ ràng lúc trước khi đặt bút danh, cô đặt trọng điểm vào phần tính từ phía sau, nhưng giờ bị gọi như vậy thì có vẻ cái tên lại dịu dàng hơn vài phần.
Lật Nguyệt là người bạn của cô tình cờ quen trên diễn đàn. Lúc đó hai người đều tham gia cuộc thi tuyển dụng họa sĩ truyện tranh mới của bộ phận truyện tranh thuộc công ty Tân Duyệt Media. Ban đầu chỉ trao đổi qua lại, rồi dần trở nên thân thiết.
Úc Thanh vẫn còn do dự.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hôm qua cô nhận được hợp đồng từ biên tập viên, trong đó có quy định rõ ràng rằng họa sĩ đã ký hợp đồng không được đăng tác phẩm trên các nền tảng khác, quyền đại diện tác phẩm thuộc về công ty của họ.
Nhưng ký hợp đồng không đồng nghĩa với việc có thu nhập. Tức là chỉ được hưởng kênh quảng bá mà nền tảng cung cấp, còn kiếm được tiền hay không vẫn phụ thuộc vào việc độc giả có chi tiền để mua tác phẩm cá nhân hay không. Không phải Úc Thanh không tự tin vào tác phẩm của mình, mà là bây giờ thứ thiếu nhất chính là tiền.
Bây giờ thỉnh thoảng cô nhận vài đơn từ các studio, hỗ trợ tô màu và bố cục. Gặp may thì kiếm đủ tiền sinh hoạt cho cả tháng, tệ hơn thì cô cũng có thể miễn cưỡng trang trải qua ngày.
Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Tớ muốn suy nghĩ thêm.】
Lật Nguyệt:【Cục cưng, cậu còn nghĩ gì nữa! Biết bao nhiêu người mong muốn có cơ hội như này còn không được. Lần này chỉ ký với bốn người thôi là tớ, cậu với hai người ở mảng nam giới nữa. Hiện tại Tân Duyệt chính là nền tảng truyện tranh trực tuyến có lưu lượng tốt nhất trong nước. Biết bao nhiêu họa sĩ muốn ký hợp đồng với họ đấy!】
Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Ừhm, thế nên tớ mới cần suy nghĩ thêm.】
Lật Nguyệt:【Xuân Nhu, nếu cậu thật sự không ký thì tớ cảm thấy cậu sẽ mất mát. Bây giờ bộ truyện đang đăng của cậu đã vượt 10.000 lượt theo dõi, hiện tại còn lọt vào top 10 danh sách tác phẩm mới. Đang có đà phát triển tốt như vậy thì tương lai mới có đầy hứa hẹn. Phong cách vẽ của cậu cũng rất được yêu thích.】
Không ký hợp đồng thì cho dù vẽ có đẹp đến đâu cũng không có thu nhập.
Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Ừhm, tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ. Cậu cứ tìm biên tập ký hợp đồng trước đi.】
Lật Nguyệt đáp lại “Được”, cô ấy còn nói sẽ dò đường trước cho cô.
Nói thì nói vậy nhưng sau khi trả lời xong tin nhắn thì Úc Thanh lại tiếp tục vẽ.
Cô chưa từng xem việc vẽ truyện tranh là công việc chính thức, cô thiên về việc tìm một công việc có thu nhập ổn định hơn, nên chuyện ký hợp đồng bị xếp sau.
Cơn mưa cuối đông không biết khi nào mới ngừng. Cô nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ sát đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Phong cảnh bên ngoài đường phố hóa thành một mảng xám đượm buồn, tâm trạng cô lại càng khó chịu hơn.
Cửa kính bên cạnh bị đẩy ra, tiếng chuông gió leng keng vang lên.
Úc Thanh nhìn sang, nhìn thấy một chàng trai mặc Windsor nút thắt chỉnh tề, cà vạt màu xám nhạt dịu dàng, chiếc áo khoác đen bên ngoài làm tôn lên dáng người cao ráo, vai rộng eo thon. Mái tóc ngắn màu đen gọn gàng, đeo kính gọng vàng với khuôn mặt tuấn tú thuộc kiểu người ngay thẳng, chính trực.
Ánh mắt của chàng trai nhìn xung quanh cửa hàng, thoạt nhìn là một quý ông, mặc dù khí chất nho nhã đã che giấu rất tốt nhưng trong tầm mắt của người đó thấy một chút nghiêm nghị khó nhận ra. Lúc này, ngay cả một cái nhìn vô tình của anh cũng tràn đầy nắng xuân ấm áp. Ánh mắt của anh như vầng trăng sáng xuất hiện qua làn sương mờ trong bầu trời đêm sâu thẳm.
Ánh sáng thật dịu dàng.
Úc Thanh lặng lẽ đếm nhịp tim đập.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch——
Nhanh, dồn dập, mạnh mẽ như vượt ngoài tầm kiểm soát.
Ký ức từ nơi sâu nhất trong tâm trí lại ùa về.
Cũng là một ngày mưa như vậy, nhưng là vào sáng sớm.
Một chàng trai lạ mặt bước vào phòng khách, anh đóng cửa sau lưng lại nhìn cô mỉm cười dịu dàng, nói lời chào buổi sáng.
Úc Thanh không ngờ sẽ gặp Ôn Trạch Tự ở đây.
Nhưng cũng chỉ đứng nhìn từ xa, cô không có hành động quá giới hạn nào khác.
Từ việc gọi món đến phục vụ đồ uống đều là do người khác làm. Úc Thanh nhìn bóng dáng của chàng trai, đột nhiên cô cảm thấy giữa những chuyện tồi tệ xảy ra hôm nay thì ít nhất cũng có một điều có thể khiến cô vui vẻ khi nhớ lại.
Chàng trai ngồi rất lâu, gọi vài cuộc điện thoại, xử lý công việc một cách chậm rãi. Giọng nói dịu dàng nhưng phong thái thì mạnh mẽ như cơn gió lớn quét qua. Mặc dù quyết đoán, dứt khoát nhưng anh vẫn tiến lùi có chừng mực, lễ nghi chu toàn đến mức không thể tìm ra điểm nào để chê trách.
Úc Thanh lại phải đi trước một bước.
Lúc đi ngang qua, cô không nhịn được mà lại liếc nhìn bóng lưng của Ôn Trạch Tự thêm một lần nữa.
Bộ vest được cắt may tinh xảo, lộ ra một đoạn xương cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ bạc, trông có vẻ đắt tiền. Ngón tay dài kèm các khớp xương rõ ràng, thay vì thả lỏng tay nên mạch máu màu xanh ẩn hiện dưới lớp da mỏng nổi lên những đường gân rõ rệt như đang giữ chặt tầm nhìn của cô.
Từ cách ăn mặc đến phong thái nói chuyện của anh đều toát lên dáng vẻ của một người thuộc tầng lớp tinh anh.
Ra đến ngoài cửa, Úc Thanh cũng thu lại những suy nghĩ của mình.
Cô không phải kiểu người nhìn thấy người quen có chút ấn tượng là sẽ tiến tới chào hỏi. Cô thậm chí còn khó mà mở lời với người quen. Nếu gặp phải, cô sẽ chỉ âm thầm nghĩ ngợi trong lòng một lúc, rồi thôi không để tâm nữa. Sau đó có thể cô còn tự nhủ:
Hy vọng người ta không nhận ra mình, tốt nhất là đừng chào hỏi gì cả.
Cô sợ phải nói mấy lời xã giao, luôn cảm thấy xấu hổ.
Mưa càng lúc càng lớn, không hề có dấu hiệu sẽ ngớt mưa. Úc Thanh lưỡng lự không biết có nên quay lại mượn ô của ông chủ hay không.
Cô đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào cho khéo.
Cứ mải miết nghĩ ngợi mà chẳng biết là đã trôi qua bao lâu.
Ngay lúc cô hạ quyết tâm đi mượn ô thì cánh cửa kính bên cạnh bỗng mở ra.
Chưa kịp phản ứng thì Ôn Trạch Tự đã xuất hiện trước mặt cô.
Cô giật mình, mở đôi mắt to nhìn chằm chằm anh.
Anh cao lớn, dáng người thẳng tắp, chiều cao khoảng 1.85 mét, nên Úc Thanh vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Chạm phải ánh mắt dịu dàng của chàng trai.
Cô càng thêm bối rối.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ôn Trạch Tự giơ chiếc ô đen cán dài trong tay lên, liếc nhìn về phía lối vào ga tàu điện ngầm không xa, rồi nhớ đến dáng vẻ do dự của cô ở ngoài cửa, bất giác mỉm cười: “Cô định đến ga tàu điện ngầm hả? Tôi cũng tiện đường, hay là cùng đi nhé?”