Chương 19: Nói em muốn anh

Trong phòng khách, bà nội Ôn vẫn đang chế giễu ông nội Ôn bằng những câu nói đùa mà chỉ họ mới hiểu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đêm nay có lẽ là đêm mà Úc Thanh nhớ mãi không quên. Không phải vì đây là đêm giao thừa, cũng không phải vì cuối cùng cô đã được trải qua một cái Tết thực sự, mà chỉ đơn giản vì Ôn Trạch Tự.

Úc Thanh theo Ôn Trạch Tự ra bãi đỗ xe ở  khu dân cư, từng cơn gió lạnh thổi tới liên tục. Thỉnh thoảng anh quay lại chỉnh mũ áo cho cô hoặc hỏi cô có lạnh không.

Trên con đường dài của khu dân cư không có đèn đường, những cành cây trụi lá phủ kín bầu trời, làm mờ đi ánh trăng. Ánh trăng sáng lấp lánh chiếu rọi rải rác xuống mặt đất, hai bên đường tuyết phủ một lớp dày, còn có những người tuyết mà khi đến họ không thấy. Những cành cây cắm trên người tuyết không đối xứng, chắc hẳn là trẻ con nhà nào đó vừa mới đắp.

Ngồi trên xe, khi cổng chắn từ từ nâng lên, Úc Thanh quay đầu hỏi: “Chúng ta…… đi đâu vậy?”

Ôn Trạch Tự: “Đến nơi mà em thích.”

Úc Thanh không thể nghĩ ra nơi mà mình cực kỳ thích.

Trong xe, bài hát《Shadow Of The Sun》vang lên, phần mở đầu êm dịu và hư ảo. Nếu không có vầng trăng đang treo cao ngoài cửa sổ xe thì Úc Thanh cảm thấy như đang cùng Ôn Trạch Tự đi tới bờ biển giữa ánh nắng rực rỡ.

Lời bài hát không quá hay, nhưng giai điệu lại khiến cô tìm được một khoảng trời bình yên và tận hưởng sự an tĩnh ngắn ngủi trong chiếc xe chật hẹp này.

Ánh sáng lần lượt lướt qua người Ôn Trạch Tự. Anh nhìn đường, nhẹ nhàng xoay vô lăng, chiếc xe chạy rất êm, như đi trên mặt đất phẳng làm Úc Thanh hơi buồn ngủ.

“Qua Tết, đi học lái xe nhé?” Ôn Trạch Tự hỏi.

Cơn buồn ngủ của Úc Thanh bị xua tan, cô ngồi thẳng lưng: “Học lái xe á?”

Ôn Trạch Tự: “Nhất Nhất – con gái của chú út anh định đi học lái xe. Đối tác làm ăn của chú út mở trường dạy lái xe, biết chuyện bèn tặng hai suất học miễn phí, chỉ cần đóng phí đăng ký. Em ấy không muốn đi một mình, thím út bảo anh hỏi xem em có muốn đi cùng không.”

Úc Thanh ngạc nhiên đến mức không tin nổi vận may này rơi xuống đầu mình.

Ôn Trạch Tự bật cười: “Thật đấy, không lừa em đâu. Mai em gặp Nhất Nhất rồi nói chuyện.”

Úc Thanh: “Để em xem đã.”

Nghe nói giáo viên dạy lái xe rất nghiêm khắc, Úc Thanh sợ khi bị giáo viên mắng cô sẽ nhấn nhầm giữa chân ga và chân phanh.

Ôn Trạch Tự thuận theo ý cô: “Được.”

Một lúc sau xe dừng ở một bãi đất trống, Úc Thanh nghe thấy tiếng sóng biển rì rào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Bờ biển?” Úc Thanh ngỡ ngàng.

Cô không ngờ họ lại đi xa đến thế, gần như đã sang thành phố bên cạnh.

Ôn Trạch Tự lấy đôi bịt tai giữ ấm ra đeo lên cho Úc Thanh, mỉm cười nói: “Đi thôi.”

Úc Thanh bước theo Ôn Trạch Tự, hỏi: “Sao lại đến bờ biển?”

“Ở đây có bắn pháo hoa, những người muốn xem pháo hoa đều tới đây.”

Thì ra là anh dẫn cô đi xem pháo hoa.

Trước tiên Ôn Trạch Tự dẫn Úc Thanh tới khách sạn gần đó.

Úc Thanh hỏi: “Chúng ta…… ở lại đây à?”

“Mai hãy về.” Ôn Trạch Tự sợ nếu di chuyển quá nhiều Úc Thanh sẽ không chịu nổi.

Úc Thanh định hỏi ở bên ngoài vào đêm giao thừa liệu có thích hợp không, nhưng nghĩ lại quãng đường lái xe mất hơn một giờ, mà đều là Ôn Trạch Tự phải tự lái, nếu quay về anh sẽ rất mệt. Đi đêm lại dễ gặp nguy hiểm nên cô ngầm đồng ý ở lại.

Lại nghĩ đến chuyện có phải cô nên học lái xe không? Ít nhất cũng có thể san sẻ với Ôn Trạch Tự phần nào.

Họ không mang theo hành lý, sau khi nhận thẻ phòng, Ôn Trạch Tự đưa cô đi thẳng ra bờ biển.

Đây là trải nghiệm mà Úc Thanh chưa từng trải qua.

Bỗng nhiên muốn làm gì thì làm, không bị ràng buộc, thuận theo ý mình.

Giống như một cuộc trốn chạy trong đêm khuya, tự do và phóng khoáng.

Bên bờ biển, người tụ tập mỗi lúc một đông, tất cả đều đang chờ đợi màn bắn pháo hoa chào năm mới. Ôn Trạch Tự bước tới một cửa tiệm gần đó, mua một ly trà sữa nóng rồi đặt vào tay Úc Thanh. Hơi ấm từ chiếc ly nhanh chóng lan tỏa, khiến cơ thể cô cũng ấm lên ngay tức khắc.

Họ tìm được một chỗ ngồi, Ôn Trạch Tự trải chiếc chăn nhỏ đã chuẩn bị sẵn ra.

Úc Thanh được chăm sóc chu đáo đến từng chi tiết nhỏ, cảm giác toàn thân còn ấm áp hơn cả cốc trà trong tay. Ôn Trạch Tự giống như nguồn nhiệt lan tỏa khắp nơi, trái tim cô như được anh mở ra từng chút một, để từng dòng suối ấm áp chảy vào, khiến cô ngập tràn hạnh phúc.

Úc Thanh nhìn về phía xa, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ mong chờ, trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng màn pháo hoa sắp diễn ra sẽ trông như thế nào.

Cô từng thấy pháo hoa ở nhà bà ngoại, nhưng chỉ là những hộ gia đình tự mua tự đốt. Nghĩ lại, nếu nhà nào cũng đều đốt thì có lẽ cũng có thể coi là một buổi “trình diễn”.

Khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, màn trình diễn pháo hoa ven biển chính thức bắt đầu. Đến lúc này, Úc Thanh mới thực sự hiểu thế nào là một màn trình diễn pháo hoa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nó khiến cô liên tưởng đến những màn pháo hoa rực rỡ từng xem trong các bộ anime miêu tả lễ hội mùa hè của Nhật Bản.

Khung cảnh tráng lệ đến khó diễn tả, vẻ đẹp khiến người ta chỉ biết lặng người cảm thán. Dường như tất cả những mỹ từ đẹp đẽ nhất trên đời đều phù hợp để miêu tả khoảnh khắc này.

Những bông pháo hoa pháo rực rỡ nở chồng lên nhau trên bầu trời, Úc Thanh ngẩn ngơ, đôi môi khẽ hé mở. Cô không ngừng trầm trồ trước sự sáng tạo tài tình của những người thiết kế pháo hoa, có thể nghĩ ra được những hình dáng độc đáo đến vậy.

Ôn Trạch Tự đã từng xem không ít màn pháo hoa, thậm chí còn cố tình đến Nhật Bản để ngắm pháo hoa. Với anh, màn trình diễn lần này không phải là màn pháo hoa lộng lẫy nhất đời anh từng thấy. Nhưng trên gương mặt Úc Thanh, anh lại thấy một niềm vui sướng không thể giấu nổi, điều này khiến anh không khỏi đau lòng.

Ánh sáng từ pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt long lanh của cô, sáng bừng như những ngọn đèn nhỏ, tựa hồ càng thêm rực rỡ.

Khoảnh khắc này, cô giống như một viên bi thủy tinh, trong trẻo, thuần khiết và sáng ngời khiến ai nhìn cũng phải yêu thích.

Khi màn pháo hoa gần kết thúc, Úc Thanh quay sang hỏi Ôn Trạch Tự: “Đây là phần thưởng anh nói sao?”

Ôn Trạch Tự dấy lên chút tham lam trong lòng, anh ngừng lại một nhịp mới trả lời: “Không hẳn là tất cả.”

Úc Thanh chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh: “Thế này đã rất tuyệt rồi, em rất thích. Cảm ơn anh.”

Ôn Trạch Tự dùng hai ngón tay khẽ vén sợi tóc rủ xuống bên má cô, hỏi: “Năm mới rồi, em có ước nguyện gì không?”

“Ước nguyện?” Úc Thanh thoáng ngạc nhiên, gương mặt hiện rõ vẻ bất ngờ, Tết Nguyên Đán còn có thể ước nguyện sao?

Ôn Trạch Tự nhìn cô, không khỏi xót xa, nhẹ giọng nói: “Năm mới rồi, thử ước một điều đi.”

Úc Thanh đã quá lâu chưa nghe đến từ “Ước nguyện”, cô suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi ngược lại anh: “Còn anh thì sao?”

Ôn Trạch Tự chạm vào khuôn mặt lạnh buốt của cô, ngón tay khẽ vuốt vài lần: “Hy vọng Thanh Thanh của chúng ta sẽ để tóc dài.”

Úc Thanh sờ lên mái tóc của mình: “Không đẹp sao?”

“Đẹp.” Ôn Trạch Tự nói: “Nhưng lần này hãy để dài, sau này muốn ngắn hay dài tùy ý, có được không?” Trong lòng anh vẫn day dứt vì lý do cô cắt tóc ngắn.

Giọng điệu của anh càng về sau càng nhẹ nhàng khiến Úc Thanh khó lòng từ chối, cô cũng đã có ý định để tóc dài nên gật đầu đồng ý.

Ôn Trạch Tự nhìn sâu vào mắt cô, nhẹ ôm lấy bờ vai cô, ghé sát lại và thấp giọng nói: “Năm mới sẽ ngày càng tốt hơn.”

Rõ ràng là lời chúc phổ thông đến không thể phổ thông hơn, nhưng Úc Thanh lại không thể nào thoát ra khỏi cảm giác xao xuyến.

Có lẽ cô quá hạn hẹp, lâu lắm rồi không có ai cùng cô đón giao thừa, ở bên Ôn Trạch Tự cô tìm thấy vị trí của chính mình. Cô không còn là kẻ thừa thãi nữa, sẽ không phải một mình trong căn phòng nhỏ, nhìn ánh sáng từ muôn ngàn ngôi nhà khác mà không dám nghĩ họ đang vui vẻ thế nào.

Úc Thanh nở nụ cười với Ôn Trạch Tự: “Năm mới, chúc anh Trạch Tự công việc thuận lợi, từng bước thăng tiến, mọi sự như ý.”

“Đây chính là điều ước của em.”

Ôn Trạch Tự đã thay cô gửi lời chúc, vậy cô cũng muốn đáp lại anh bằng một điều ước.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Trạch Tự khẽ chạm vào quả bông len lớn trên mũ len của cô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thêm phần xinh xắn, đáng yêu.

Úc Thanh tựa đầu vào vai anh, ngắm nhìn mặt biển tĩnh lặng sau màn pháo hoa, cảm giác rằng nếu năm nay kết hôn, có lẽ cũng là một chuyện rất tuyệt vời.

Pháo hoa kết thúc, Ôn Trạch Tự và Úc Thanh nắm tay nhau dạo bước trở về. Trên đường, cô kể anh nghe những chuyện thú vị gần đây, nhắc đến Lật Nguyệt, Trường Không và cả Thủy Nguyệt.

Ôn Trạch Tự kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, khéo léo khơi gợi để Úc Thanh càng muốn chia sẻ nhiều hơn. Cảm giác được kể cho người khác nghe những điều mình yêu thích thật sự rất tuyệt. Lúc này cô mới hiểu vì sao Lật Nguyệt lại hào hứng khoe với gia đình việc mình ký hợp đồng thành công đến thế.

Dù chỉ là một niềm vui nho nhỏ, nhưng sau khi biết được Ôn Trạch Tự cũng cẩn thận bảo vệ, trân trọng nó cùng cô.

“Tiểu Thanh?” Một giọng nữ vang lên phía trước, một người phụ nữ đeo khẩu trang kinh ngạc gọi Úc Thanh.

Úc Thanh dừng bước, trong đầu đang suy nghĩ xem người này là ai.

Trương Li Nghê tháo khẩu trang ra: “Là chị đây mà!”

Nhận ra là người quen, Úc Thanh bèn chào hỏi: “Chị Li Nghê, năm mới vui vẻ.”

Tầm mắt của Trương Li Nghê lướt qua người đàn ông cao lớn bên cạnh Úc Thanh, bị gương mặt điển trai của anh thu hút. Hai người còn nắm tay nhau, rõ ràng quan hệ không hề bình thường, cô ta hỏi Úc Thanh: “Người này là……”

Úc Thanh trả lời: “Là…… chồng em.”

Cô không nói tên vì không kịp trao đổi trước với Ôn Trạch Tự. Cô không muốn tự tiện giới thiệu anh với người mà cô không quá thân thiết.

Trương Li Nghê kinh ngạc: “Em kết hôn rồi?” Trong ấn tượng của cô ta, Úc Thanh năm nay mới chuẩn bị tốt nghiệp.

“Ừm.” Úc Thanh không quen đứng trò chuyện lâu trên phố, hơn nữa cũng đã muộn, cô nói: “Lần sau em trò chuyện với chị Li Nghê nhé, bọn em còn có việc phải đi trước.”

Tầm mắt của Trương Li Nghê mới rời khỏi Ôn Trạch Tự: “Được, được.”

Úc Thanh và Ôn Trạch Tự tiếp tục bước đi.

Ôn Trạch Tự hỏi cô: “Hai người rất thân thiết sao?”

“Không hẳn, coi như là bạn bè có chung sở thích.” Úc Thanh suy nghĩ rồi trả lời: “Trước đây em từng thực tập ở một phòng tranh, chị ấy là nhân viên lễ tân, đôi khi chúng em sẽ nói chuyện với nhau.”

Ôn Trạch Tự ngoái đầu nhìn lại, thấy không phải người quen thì cũng không hỏi thêm.

“Trước đây em từng thực tập ở phòng tranh à?” Ôn Trạch Tự hỏi.

Nhắc đến khoảng thời gian thực tập ở phòng tranh, Úc Thanh cười: “Ừm, sếp của em khi ấy rất tốt, còn thuê nhà để em tiện đi làm ở phòng tranh. Hơn nữa, sếp em còn dạy em rất nhiều điều, tranh sơn dầu của em là học từ sếp đấy. Sếp thật sự tốt vô cùng!”

Có thể nhận ra Úc Thanh rất vui vẻ. Ôn Trạch Tự mím môi, Úc Thanh rõ ràng dành quá nhiều nhiệt tình khi nói về ông chủ đó, một câu mà cô có thể khen tận hai lần.

Về đến khách sạn.

Úc Thanh tắm rửa xong, nằm trên giường trả lời tin nhắn chúc mừng của  mọi người. Tin nhắn đến cũng chỉ từ mấy người bạn cùng phòng và Lật Nguyệt. Nghĩ đến người sếp ở phòng tranh, Úc Thanh bèn gửi một lời chúc mừng năm mới. Đối phương không chỉ trả lời cảm ơn mà còn gửi cho cô một bao lì xì.

Úc Thanh ngồi bật dậy:【Sếp khách sáo quá ạ!】

C:【Có hai trăm thôi, cô cứ nhận đi.】

Úc Thanh hơi ngại, đang nghĩ cách từ chối thì nhận được thêm tin nhắn.

C:【Tiểu Thanh, học kỳ tới cô có kế hoạch thực tập chưa?】

Công việc của Úc Thanh vẫn chưa đâu vào đâu:【Chưa, tôi đang tìm việc.】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

C:【Phòng làm việc của tôi vừa mới hoàn thành, nếu cô muốn đến Giang Đô làm, tôi bao ăn ở. Công việc cũng giống trước, làm trợ lý cho tôi.】

C:【Lương mỗi tháng bảy ngàn, có thêm hoa hồng.】

Điều kiện này khiến Úc Thanh không thể không động lòng:【Tôi…… để tôi suy nghĩ thêm ạ.】

C:【Được, tôi không vội. Tôi vẫn cảm thấy làm việc với cô rất hợp.】

Úc Thanh đọc xong dòng tin nhắn cuối, lòng chợt tràn đầy sự mãn nguyện, như vừa được người khác công nhận vậy.

Ôn Trạch Tự ngồi ở mép giường, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, bèn hỏi:
“Có chuyện gì vui vậy?”

Úc Thanh ngồi dậy, hào hứng chia sẻ câu chuyện vừa rồi.

Nghe xong, nụ cười trên mặt Ôn Trạch Tự dần tắt, lạnh nhạt: “Em định đến Giang Đô làm việc?”

Úc Thanh: “Em vẫn chưa quyết định, nhưng thật sự rất thích sếp của em, sếp đối xử với em rất tốt.”

Úc Thanh từng làm nhiều công việc tạm thời, nhưng chủ phòng tranh là người duy nhất kiên nhẫn và bao dung với cô. Những gì cô không biết hay không làm được, sếp luôn sẵn lòng chỉ dạy.

“Anh nghĩ sao?” Úc Thanh hỏi Ôn Trạch Tự.

Ôn Trạch Tự nhìn cô chăm chú, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp, nhưng trên môi chỉ thoáng một nụ cười mơ hồ, không nói gì.

Úc Thanh: “Nên đi hay không?”

Ôn Trạch Tự: “Đây là công việc của em, em có thể tự làm chủ. Nhưng……”

Úc Thanh chờ đợi câu nói tiếp theo của anh, nhưng anh lại không nói gì thêm.

“Không có gì đâu, cứ làm theo ý em.” Ôn Trạch Tự đứng dậy, cầm lấy điện thoại bận việc khác.

Úc Thanh cảm thấy tâm trạng Ôn Trạch Tự hình như không được vui lắm, nhưng lại không thể chỉ ra điều gì không ổn.

Có vẻ Ôn Trạch Tự còn công việc phải xử lý, Úc Thanh nằm trên giường cố gắng tìm cảm giác buồn ngủ.

Trong đầu cô xuất hiện hai người tí hon trái ngược đang thảo luận có nên đi Giang Đô hay không. Bản thân cô cảm thấy mỗi bên đều có lý riêng, quan trọng hơn là cô thực sự cần một công việc. Việc vẽ truyện tranh hiện tại thu nhập rất thấp, không ổn định, có khi một tháng không nổi hai nghìn tệ, hoàn toàn không thể chi trả đủ chi phí sinh hoạt của cô.

Úc Thanh tự kiểm điểm bản thân, Ôn Trạch Tự đối xử với cô rất tốt, bản thân cô không thể đến một phần ba chi phí sinh hoạt cũng không lo nổi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Càng nghĩ, cô càng không thể ngủ. Sau một hồi suy tư cô nhận ra rằng nguyên nhân cô không thể yên lòng là vì vẫn muốn nghe ý kiến của Ôn Trạch Tự.

Cửa sổ kính sát đất trên ban công đột nhiên được mở ra, Ôn Trạch Tự gọi cô: “Thanh Thanh, ra đây nào.”

Úc Thanh rời khỏi chăn, đi về phía ban công, nhìn ra ngoài.

Đó là một ban công siêu lớn, rộng đến mức cô không ngờ tới.

Ôn Trạch Tự cầm chiếc áo lông của mình khoác lên người cô: “Bên ngoài lạnh, nhớ giữ ấm.”

Úc Thanh ngoan ngoãn xỏ tay vào áo, chiếc áo lông to rộng thùng thình trên người cô, giống như cô đang quấn một tấm chăn. Chiếc áo mà Ôn Trạch Tự mặc chỉ đến đầu gối nhưng khi cô mặc lại dài đến tận mắt cá chân.

Ôn Trạch Tự chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đen và quần đen giản dị, để lộ phần cổ cao và đôi vai rộng. Tỷ lệ cơ thể anh thật hoàn hảo, khiến Úc Thanh không kìm được mà liếc nhìn thêm vài lần. Trong đầu cô lại đang suy nghĩ về cách dựng hình cơ thể con người.

Úc Thanh bước ra ban công, thấy Ôn Trạch Tự đang ngồi xổm trên nền, bật lửa hai lần để đốt một dây dẫn. Ngay lập tức, một chùm pháo hoa nhỏ bắn lên tỏa sáng.

Bị bất ngờ, Úc Thanh lùi lại một bước, đưa tay che miệng.

Úc Thanh hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Ôn Trạch Tự trả lời: “Trước khi ra ngoài, anh xem dự báo thời tiết, có thể sẽ mưa. Nếu mưa thì màn trình diễn pháo hoa sẽ bị hủy, nên anh đã chuẩn bị pháo hoa nhỏ này trước.”

Nếu trời mưa, anh sẽ tự tay đốt pháo hoa cho cô xem.

Ý anh là như thế.

“Năm mới phải có pháo hoa.” Ôn Trạch Tự thì không cần, nhưng anh muốn bạn nhỏ của mình có một kỷ niệm đẹp, anh nói tiếp: “Nhưng em đã xem màn pháo hoa đẹp nhất rồi, cái này không tính là gì.”

Úc Thanh ngẩn ngơ nhìn pháo hoa, tâm trí trôi đi xa.

Những tia sáng vẫn không ngừng nổ tung, Ôn Trạch Tự lấy ra một chiếc máy ảnh: “Để anh chụp lại làm kỷ niệm cho em, lại đây nào.”

Úc Thanh chỉnh lại mái tóc rối sau giấc ngủ, nghĩ rằng cũng sẽ không đăng lên mạng nên bước gần hơn về phía pháo hoa.

Ôn Trạch Tự nhìn thấy trong máy ảnh, cô gái đang mỉm cười ngượng ngùng, hai tay đặt trước người, không làm động tác gì đặc biệt, giống như đang chụp một bức ảnh gia đình lớn.

Sau khi chụp một bức, Ôn Trạch Tự nhấn thêm vài lần nút chụp nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh không biết đã chụp xong hay chưa, chỉ cảm thấy nụ cười của mình sắp cứng lại.

Ôn Trạch Tự: “Xong rồi.”

Úc Thanh chạy nhanh đến bên anh: “Để em xem nào.”

Ôn Trạch Tự tắt máy: “Để sau rồi xem.”

“Chắc không xấu quá chứ?” Úc Thanh lo lắng hỏi, hồi tưởng lại liệu mình có làm động tác gì kỳ lạ không.

“Đẹp lắm.” Ôn Trạch Tự véo nhẹ má cô.

Rồi Ôn Trạch Tự bất ngờ lấy ra một hộp quà nhỏ, đưa cho cô: “Tặng em.”

Úc Thanh: “Ơ! Sao anh lại chuẩn bị quà nữa vậy.”

Quà năm mới chẳng phải là hai chiếc sườn xám kia sao?

“Đây là quà, còn cái kia là thêm đồ mới cho em, không giống nhau.” Ôn Trạch Tự đặt món quà vào tay cô:  “Không phải đồ quý giá gì, mở ra xem thử đi.”

Úc Thanh nhìn hộp quà được gói tỉ mỉ, mở ra, ngay lập tức nhận ra đó là gì.

Là một chiếc bọc bảo vệ dùng khi vẽ, có thể tránh chạm nhầm và giữ cho màn hình sạch sẽ.

Chạm nhầm khiến cô mất khá nhiều thời gian, thi thoảng lòng bàn tay đổ mồ hôi còn làm bẩn cả màn hình. Cô vốn định tháng sau dành tiền để mua.

Món quà này không hề đắt, nhưng Úc Thanh lại thấy mắt mình cay cay.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Ôn Trạch Tự rồi cúi xuống lau nước mắt.

Cuối cùng, cô vẫn không kìm được mà bật khóc.

“Sao lại khóc?” Ôn Trạch Tự kéo cô vào lòng: “Tặng quà cho em là muốn em vui, không phải muốn làm em khóc.”

Úc Thanh vòng tay ôm lấy vai anh, nước mắt nóng hổi rơi xuống áo anh. Cô nghẹn ngào nói: “Chỉ vì em cảm thấy rất hạnh phúc thôi.”

Đêm giao thừa này, cô thực sự rất vui.

Úc Thanh ghé sát tai anh, thì thầm: “Pháo hoa của anh là pháo hoa đẹp nhất em từng được xem.”

“Cả màn biểu diễn pháo hoa cũng không sánh bằng pháo hoa anh đốt.”

Ôn Trạch Tự nhếch môi cười mãn nguyện.

“Ngài Úc, cảm ơn anh.” Úc Thanh thăm dò, khẽ hôn lên má anh.

Hôn xong định chạy, nhưng Ôn Trạch Tự nhanh tay kéo cô lại.

Cô đã khơi lên cơn ngứa ngáy trong lòng anh.

Anh nâng khuôn mặt cô, cúi xuống đặt một nụ hôn sâu. Úc Thanh nắm chặt áo anh, ngửa đầu đáp lại, mặc cho đôi tay anh lướt dọc cơ thể mình.

Ôn Trạch Tự bế cô trở vào phòng, đóng cửa lại. Hơi ấm từ hệ thống sưởi tràn ngập không gian, bao phủ lấy hai người.

Mới bắt đầu, Úc Thanh đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Khi anh cúi người xuống thấp hơn, Úc Thanh ngồi bật dậy, kéo chăn gần đó che lấy mình.

Ôn Trạch Tự nhướn mày, Úc Thanh: “Đừng như thế……”

“Đừng thế nào cơ?” Ôn Trạch Tự tiến gần hơn, nâng khuôn mặt ửng đỏ của cô lên.

Úc Thanh không trả lời, Ôn Trạch Tự “Chậc” khẽ: “Em không nói thì làm sao anh biết? Em—— Muốn anh đối xử với em thế nào?”

Giọng anh trầm ấm, chậm rãi, mang theo sự dụ dỗ khiến bầu không khí trong phòng trở nên ám muội.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sự ám muội lan tỏa, khiến bờ vai mảnh mai của cô run lên nhè nhẹ.

Bàn tay Ôn Trạch Tự giữ chặt lấy vai cô, nhẹ nhàng áp môi xuống xương đòn gồ lên, đặt một nụ hôn đầy trân trọng.

Úc Thanh hít sâu một hơi, cổ họng khô khốc. Cảm giác nơi chiếc mũi anh lướt qua làm thần kinh Úc Thanh căng như dây đàn. Sự mập mờ như thúc giục cô phải đưa ra câu trả lời.

“Không thích thế này sao?” Ôn Trạch Tự nghiêm túc hỏi.

“Em……” Úc Thanh cứng người, đầu óc trống rỗng: “Không phải là không thích……”

Ôn Trạch Tự cười khẽ, hơi thở nóng hổi phả lên làn da cô khiến toàn thân cô run rẩy.

“Thanh Thanh, nói thích đi.” Ôn Trạch Tự nhẹ nhàng trêu cô, tay anh bóp nhẹ cằm cô.

Cô gạt tay anh ra, vùi mặt vào chăn mềm mại như mây, mong rằng hơi mát của nó có thể xoa dịu đi nhiệt độ nóng bừng trên mặt, giúp lý trí của cô quay trở lại.

Ôn Trạch Tự ghé sát tai cô, nghe tiếng thì thào của cô.

“Trong khách sạn có không?” Úc Thanh xấu hổ hỏi.

Ôn Trạch Tự: “Có mà, em muốn không?”

Úc Thanh không trả lời, thật sự không nói được.

“Đàm phán cũng có thời hạn đấy.” Ôn Trạch Tự ép cô nằm xuống giường, tay anh luồn vào mái tóc mềm mại, giọng anh nhẹ như lông hồng nhưng lại mê hoặc lý trí cô: “Cục cưng, nói đi, em muốn anh.”

Ôn Trạch Tự không thể tự làm sao? Tại sao nhất định phải bắt cô nói ra.

Có phải đây chính là lý do anh vẫn luôn kiềm chế, không làm tới bước cuối cùng không?

Nếu vậy…… Anh đúng là quá xấu xa mà.

“Em……” Úc Thanh sắp khóc.

Ôn Trạch Tự không hề thương tiếc, chỉ dịu dàng vuốt ve gò má cô.

Sau một hồi đấu tranh, cô ngẩng mặt lên, hai má đỏ bừng, nghiêm túc nói: “Nếu là anh, em nguyện ý.”

Cô sẵn sàng chia sẻ niềm hạnh phúc bí mật này cùng Ôn Trạch Tự.

Sẵn sàng tận hưởng những niềm vui mà anh mang đến.

“Nếu là Ôn Trạch Tự, em nguyện ý.” Úc Thanh nằm đó, khẽ thầm thì câu này.

Nghe được điều mình mong đợi, Ôn Trạch Tự cười khẽ: “Ngoan lắm.”

Anh đã đợi câu “Nguyện ý” này từ rất lâu rồi.

……

Úc Thanh bắt đầu hối hận vì những gì đã xảy ra vào đêm giao thừa. Mùng một, cô ngủ đến tận trưa mới tỉnh.

Úc Thanh cảm giác bên cạnh giường có người, những ký ức đêm qua ùa về, cô vội kéo chăn che kín mặt.

Ôn Trạch Tự vỗ nhẹ lưng Úc Thanh: “Tỉnh rồi à?”

Úc Thanh: “Chưa……”

“Vậy vừa rồi là ai trả lời anh thế?”

“Không biết……”

Ôn Trạch Tự bật cười, tiếng cười trầm khàn khiến Úc Thanh càng thêm bực bội.

Anh dùng chăn bọc cô lại rồi bế vào trong lòng. Nhìn dấu răng nhàn nhạt trên mặt cô, anh không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Còn cười nữa!” Úc Thanh tức tối, vơ gối ném vào anh.

Ôn Trạch Tự cầm áo len đưa cô mặc, nâng cằm cô lên xem xét: “Rất nhanh sẽ mờ thôi, không sao đâu.”

“Nhưng lát nữa em phải gặp mọi người thế nào đây!” Úc Thanh giận dỗi, nhào tới định cắn Ôn Trạch Tự, nhưng anh lại ngẩng đầu, tỏ ra cực kỳ ngạo mạn, như thể biết chắc cô không dám.

“Để tối nay cắn!” Úc Thanh mềm lòng, không xuống tay.

Ôn Trạch Tự ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Được, muốn cắn thì cắn.”

“Trước hết, xem tin nhắn đi, bố em gửi tin nhắn cho em kìa.”

Úc Thanh nép vào ngực anh, cầm lấy điện thoại mở tin nhắn của bố cô.

【Tiểu Thanh, mùng hai con về nhà mình ăn cơm với ông nội con được không?】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

【Nếu ông nội biết con đã kết hôn, nhất định sẽ rất vui.】

【Đúng rồi, anh trai con cũng về rồi, hai đứa lâu rồi không gặp nhau nhỉ.】

Úc Thanh đơ người tại chỗ.

Úc Văn Yến về nước rồi?







Để lại một bình luận