Chương 18: Làm hay không làm?

Đây là lần thân mật vượt giới hạn nhất kể từ lần thân mật trước.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Trạch Tự rất kiên nhẫn, nụ hôn của anh giống như cảm giác mà anh mang lại.

Lịch lãm, không mạo phạm, không khiến người khác ghét.

Nhưng đủ khiến tim người ta loạn nhịp, không cách nào bình tĩnh lại.

Trên sàn nhà, áo khoác đen xếp chồng lên áo lông vũ màu hồng, trông như hai đóa hoa sinh đôi có màu sắc cực kỳ đối lập.

Anh đột nhiên dừng lại, Úc Thanh ngây người một chút, Ôn Trạch Tự tháo kính và đặt qua một bên.

Động tác này mang một vẻ đẹp bạo lực đầy mê hoặc khiến Úc Thanh không khỏi nhìn chằm chằm.

Là người tiếp xúc với Nghệ thuật, cô mê mẩn nhất là cấu trúc cơ thể con người

Cô thường nhìn mình trong gương khi vẽ, tưởng tượng cách phác họa cơ thể người. Đột nhiên, cô cảm thấy bản thân trước đây thật non nớt. Cảnh đẹp trước mắt mới là bảo vật vô giá, khiến cô muốn lưu giữ từng chi tiết, từng chuyển động của nó, vẽ từng khung hình một, rồi dán kín cả căn phòng, từ từ thưởng thức.

Úc Thanh bị suy nghĩ điên rồ và quá khích của mình mình làm sợ, nên dừng suy nghĩ.

Ôn Trạch Tự tiếp tục nâng mặt cô lên, và hôn xuống.

Không có sự kiên nhẫn như ban đầu, anh hôn môi dưới của cô.

Qua khóe mắt, thấy bàn tay xương xương của anh rõ ràng đang tháo cà vạt, nút thắt Windsor gọn gàng của anh bị tháo tung, vứt lên, cúc áo sơ mi mở ra để lộ yết hầu nhấp nhô. Một vẻ gợi cảm cấm dục đầy mê hoặc khiến Úc Thanh gần như quên cả thở.

So với tình yêu và ham muốn, thứ cô không thể từ chối chính là sức hấp dẫn nam tính từ Ôn Trạch Tự.

“Thanh Thanh, tập trung.” Giọng Ôn Trạch Tự khàn khàn nói.

Cô bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, hơi ấm lan tỏa trên làn da.

Úc Thanh nhìn thấy Ricky đang đứng ở hành lang, hoảng hốt cúi đầu: “Ri…… Ricky vẫn đang ở đây.”

Ôn Trạch Tự cầm lấy sợi dây chuyền ngọc bội màu trắng sữa trên cổ cô, cúi người hôn lên xương quai xanh, trêu ngươi nói: “Nó còn nhỏ, chưa hiểu đâu.”

Úc Thanh đỏ mặt, lắp bắp nói: “Hiểu, hiểu mà.”

Ôn Trạch Tự cắn nhẹ môi dưới của cô, trong lòng đấu tranh nội tâm, rồi trực tiếp bế cô lên. Úc Thanh chỉ có thể vòng tay ôm lấy eo anh, bám chặt vào vai anh để không bị ngã.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tư thế quá đỗi mập mờ, Úc Thanh áp sát vào Ôn Trạch Tự cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh ta, xấu hổ cúi đầu.

Đi qua phòng khách thì Ricky không hiểu hai chủ nhân đang làm gì, háo hức bám theo với đôi chân ngắn, định cắn vào ống quần của Ôn Trạch Tự. Nhưng đôi chân dài của anh bước đi dài tiến thẳng về phòng kiến Ricky chân ngắn chẳng bám kịp.

Ricky nhảy nhót theo sát, cửa phòng vẫn lạnh lùng đóng lại.

Ôn Trạch Tự đưa tay khóa trái cửa.

Úc Thanh nghe thấy tiếng cào cửa, có thể tưởng tượng được Ricky đang cào cửa như thế nào.

“Nhìn em.” Ôn Trạch Tự giữ lấy gò má cô, dùng tay vẽ vài đường, cảm thấy khuôn mặt cô thật sự nhỏ, vừa đủ để nằm gọn trong lòng bàn tay.

Úc Thanh cụp mắt, hàng mi đen khẽ run, tầm mắt lướt qua nốt ruồi trên phần da trắng mịn hổ khẩu ngón tay của anh, những đường nét căng thẳng càng mê hoặc người hơn.

Giống như một chấm đen trên trang giấy trắng.

Khiến ánh mắt cô không thể dời đi.

Ôn Trạch Tự hôn lên cổ cô, Úc Thanh nắm lấy cổ áo anh, căng thẳng đến mức chỉ có thể thở bằng miệng, hoàn toàn chìm đắm trong biển nước dịu dàng trước cơn bão ập đến của anh.

Nước biển ấm áp, nuốt chửng, nhấn chìm, từng chút, từng chút một để lại dấu vết trên khắp làn da của cô.

Ôn Trạch Tự chống người ngồi dậy, dịu dàng vuốt ve gò má cô. Úc Thanh nheo mắt nhìn anh, không hiểu anh muốn làm gì, và sắp làm gì.

“Cục cưng, làm không?” Ôn Trạch Tự hỏi Úc Thanh, hỏi rất thẳng thắn.

Mặt Úc Thanh đỏ bừng, trong khoảnh khắc không thốt nên lời.

Không thể trả lời.

“Ông xã.” Úc Thanh cảm thấy khu vực sưởi ấm trên người mình mỗi lúc một lan rộng.

Cô giơ tay chắn lại, ngập ngừng nói: “Em…… nói không được không?”

Cô sợ.

Không phải sợ việc trao đi, mà là sợ không biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo.

Ôn Trạch Tự vuốt ve gương mặt mịn màng của cô. Anh kéo dài giọng đầy ác ý: “Nhưng—— Cục cưng, sắp biến thành bé nước rồi.”

Mặt Úc Thanh đỏ bừng, lập tức trở nên câm lặng.

Ôn Trạch Tự xoa xoa cô hỏi: “Có muốn hay không?”

Úc Thanh nắm lấy tay anh, cố tìm kiếm chút can đảm từ lòng bàn tay ấm áp: “Ừhm.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Trạch Tự bế cô lên, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm: “Ừhm nghĩa là gì?”

Sau đó anh cố ý tỏ vẻ tiếc nuối, mỉm cười nói: “Thanh Thanh à, trên bàn đàm phán điều tối kỵ nhất chính là từ ngữ không rõ ràng.”

“Là đồng ý ký kết ngay hay để sau hẵng bàn?” Ôn Trạch Tự ôm lấy gáy Úc Thanh, dùng hai ngón tay chạm nhẹ lên môi cô, cười trêu chọc: “Anh chỉ cần em cho anh một câu trả lời chính xác.”

Người đàn ông mặc quần tây và sơ mi, dù có chút nếp nhăn, nhưng khi nói những lời nghiêm túc, anh vẫn giống như một nhà ngoại giao bất khả chiến bại trên bàn đàm phán.

Úc Thanh cảm thấy Ôn Trạch Tự thực sự là một kẻ xấu xa.

Đây không phải một thỏa thuận bình đẳng, cô chẳng có quyền thương lượng, chỉ có thể chấp nhận những điều khoản đơn phương từ phía anh.

“Anh vô lý quá.” lòng bàn tay Úc Thanh rịn mồ hôi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh đối mặt với anh.

Ôn Trạch Tự ôm cô một cái: “Có lý chứ.”

Úc Thanh chống tay ra sau người: “Đây là lý lẽ kiểu gì vậy?”

Ôn Trạch Tự áp sát tai cô: “Là lý lẽ yêu em theo một cách khác.”

Một cách khác……

Mặt Úc Thanh càng đỏ hơn.

Sao Ôn Trạch Tự luôn có thể dùng lời ngớ ngẩn bằng giọng nghiêm túc như thế.

Ngược lại làm cho cô hoài nghi bản thân, mang cảm giác tội lỗi.

Úc Thanh dường như hiểu rõ thêm về phong cách hành xử của Ôn Trạch Tự.

Trên bàn đàm phán, anh tuyệt đối không phải kiểu người dễ dàng thỏa hiệp hay thân thiện. Anh sẽ không đỏ mặt tía tai, cũng không tranh cãi nảy lửa với đối phương. Anh giữ vững phong thái nhã nhặn, vừa đàm đạo vừa mỉm cười, rồi bằng những biện pháp hợp lý nhất, từ từ gặm nhấm đối phương, đạt được lợi ích tối đa.

Ôn Trạch Tự như vậy không làm cô chán ghét chút nào. Ngược lại, chút nổi loạn giấu sâu trong lòng khiến cô có phần say mê khoảnh khắc này.

Tuy cô không cho anh một câu trả lời rõ ràng, nhưng nhà ngoại giao Ôn không dừng lại ở đó. Anh muốn trong vòng đàm phán lần này, thu hết những lợi thế mà anh có thể đạt được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh đặt tay lên vai anh, rồi từ từ vòng ra sau cổ anh, lòng bàn tay áp vào gáy.

Động tác ngầm của cô làm Ôn Trạch Tự rất hài lòng. Anh dường như đã cẩn thận tính toán chiến lợi phẩm của vòng đàm phán này.

Úc Thanh không thật sự thoải mái thả lỏng, nên cô ấn tay của Ôn Trạch Tự xuống, nhưng không ngăn được tay còn lại. Khi cô khẽ co người lại, Ôn Trạch Tự dường như đoán trước, giữ lấy đầu gối cô, ngăn cản hành động phía sau.

Cô dùng cả hai tay che mắt, mặc nhiên chấp nhận cơn bão sắp đến.

Ôn Trạch Tự kéo tay cô xuống, nhìn thấy mắt cô ửng đỏ, cười hỏi: “Khóc gì thế?”

Úc Thanh: “Sợ…… đau.”

Ôn Trạch Tự ôm và hôn lên má cô: “Sẽ không đâu.”

Sau một khoảng thời gian an ủi ngắn ngủi, là một cơn mưa bão tàn phá.

Lần trước vị mặn mà đọng lại trên môi, nhưng lần này là nơi đầu ngón tay.

Ngón trỏ và út của anh ấn xuống, trong khi ngón giữa và áp út nhô cao như những đỉnh núi sừng sững. Đỉnh núi phủ tuyết trắng, tuyết tan thành dòng nước nhỏ, róc rách chảy xuống lòng bàn tay rộng lớn, lòng bàn tay chụm lại thành chỗ trũng, được nước thiêng của núi tuyết lấp đầy.

Tuyết tan hai lần.

Úc Thanh cảm thấy như vừa trải qua hai mùa Hè nắng gắt, đổ rất nhiều mồ hôi.

Vào buổi trưa, mặt trời đứng im không lay động, cũng không thể nhìn thẳng, cô che mắt lại chỉ mong trời nhanh tối.

Chỉ đến khi mặt trời tự nguyện ló dạng, cô mới có thể tìm lại được chính mình trong đêm yên ả dịu dàng.

Ôn Trạch Tự kéo cô vào lòng, ôm chặt rồi hôn rất lâu.

Từ cằm lên trán, rồi lại xuống cằm, lặp đi lặp lại vài lần. Úc Thanh không thể tránh, chỉ còn cách để anh hôn cho thỏa.

Ôn Trạch Tự chỉnh lại góc áo cho cô: “Em còn đi được không?”

Úc Thanh ngồi dậy, ánh mắt ngập tràn mơ hồ.

Tại sao……lại không làm đến cùng?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Trạch Tự hiểu sự bàng hoàng của cô, bế cô lên, rồi đi thẳng về phía phòng tắm, khẽ cười nói: “Trong nhà không chuẩn bị sẵn, để lần sau nhé.”

Úc Thanh quay mặt đi, cô không thật sự muốn biết lý do tại sao anh bỏ qua cho cô là gì.

Ôn Trạch Tự chuẩn bị nước nóng cho Úc Thanh, rồi quay ra dọn dẹp phòng. Tất cả quần áo bẩn được anh gom vào máy giặt, chăn ga cũng được thay mới.

Ngồi trong bồn tắm, Úc Thanh ôm lấy đầu gối, tim vẫn chưa đập lại bình thường, một cảm giác kỳ diệu như vừa chia sẻ cơ thể mình với một người khác.

Không phải là sự chiếm đoạt, mà là sự trọn vẹn.

Cửa phòng tắm đang mở, bên trong bốc hơi nghi ngút, nên má Úc Thanh đỏ ửng là do tắm trong bồn mà ra.

Ôn Trạch Tự đi qua cửa vài lần, người đàn ông mặc âu phục mang giày da bên ngoài để tiện làm việc nhà, xắn tay áo thoải mái, mái tóc bị cô làm rối tạo nên vẻ đẹp lộn xộn. Anh chẳng để ý nhiều, và không biết từ khi nào trên áo sơ mi ướt một mảng ẩn hiện lên đường nét cơ bắp mờ ảo.

Phòng tắm khô ráo tách biệt, Úc Thanh lấy áo choàng khoác lên người, đi ra phòng rửa mặt bên ngoài. Cô kẹp phần tóc phía trước lên, ngẩng đầu nhìn vào gương, khuôn mặt thoáng hiện nét mơ màng của dư vị còn đọng lại, nét mềm mại nóng bỏng khiến cô giật mình một cái.

Vết hôn trên cổ trở nên rõ ràng dưới lớp áo choàng tắm trắng như tuyết.

Từ xương đòn đến đùi còn nhiều hơn, Úc Thanh không dám nhìn kỹ, buộc chặt dây áo, sau đó rửa mặt xong đi đến phòng thay đồ để thay đồ ngủ.

Ôn Trạch Tự chuẩn bị một bữa tối đơn giản, chắc chắn là đói khiến Úc Thanh ăn hai bát cơm, bụng được lấp đầy, cơ thể cảm thấy thoải mái càng thêm buồn ngủ.

Ngồi thêm một lúc, Úc Thanh về phòng, rồi rửa mặt và nằm nghỉ. Không lâu sau, Ôn Trạch Tự cũng đi vào, thẳng tiến phòng tắm để tắm.

Nghe tiếng nước chảy, Úc Thanh tỉnh táo hơn, lại muốn ngủ nhanh để tránh gặp phải cảnh ngại ngùng khi Ôn Trạch Tự ngủ.

Thế nhưng đến khi Ôn Trạch Tự bước ra, Úc Thanh vẫn chưa ngủ được.

chờ đèn tắt, Ôn Trạch Tự nằm xuống chui vào chăn của cô, ôm cô từ phía sau. Úc Thanh không từ chối, ngược lại còn rất cần sự quan tâm của anh, và an ủi cô.

Cô trở mình, quay mặt về phía Ôn Trạch Tự.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Trạch Tự biết cô chưa ngủ, hỏi cô: “Cuối tuần có đi tiệc họp mặt gia đình không?”

Úc Thanh tò mò hỏi: “Mọi người…… đều đưa người nhà đi sao?”

Ôn Trạch Tự: “Gần như vậy.”

Gần như?

Nếu cô không đi, e rằng không ổn.

“Anh sẽ ở đó suốt chứ?” Úc Thanh lo lắng chỉ có vậy.

Ôn Trạch Tự nghe ra lo lắng của cô, nói “Nếu em đi, anh sẽ ở bên cạnh em suốt thời gian.”

Úc Thanh: “Vậy…… em có thể đi.”

Ôn Trạch Tự: “Được.”

cô sẵn sàng đi, anh cũng sẵn sàng luôn ở bên cạnh cô.

Đêm khuya, Úc Thanh ngủ say, vô thức xoay người về phía mép giường, co hai chân lại, dáng nằm giống như một đứa trẻ trong bụng mẹ, kéo chăn quấn chặt quanh mình.

Ôn Trạch Tự ngồi dậy, chiếc chăn trên người lập tức bị Úc Thanh cuốn hết.

Anh sờ mái tóc của cô, cảm giác mềm mại, giống như con người cô vậy.

Sau đó, anh đứng dậy, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.

Ôn Trạch Tự tìm số của Chu Kính trong danh bạ, rồi gọi, nghe thấy đầu dây bên kia.

Rất lâu, trước khi cúp máy cuộc gọi được bắt.

Nhưng không phải là chủ điện thoại.

Trần Kỳ Thâm kinh ngạc: “A Tự? Sao vậy?”

Ôn Trạch Tự: “Chu Kính đâu?”

Trần Kỳ Thâm nhìn những nam nữ đang nhảy múa hỗn loạn trong phòng bao, bất lực nói: “Cậu ấy đang ở sàn nhảy, nhún nhảy rất vui.”

Ôn Trạch Tự nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách chỉ đúng 12 giờ, không tiện bình luận gì về đời sống cá nhân của người bạn, chỉ nói: “Bảo cậu ấy giúp tôi điều tra một việc.”

Trần Kỳ Thâm: “Nói với tôi cũng được.”

Ôn Trạch Tự lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, bước ra ban công.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tiếng cửa kính đẩy ra tạo nên âm thanh nhẹ, chú chó nhỏ Ricky đang nằm trong ổ ở góc phòng vểnh tai tai lên, cảnh giác ngẩng nữa người. Khi nhìn thấy Ôn Trạch Tự, bèn chạy đến bằng những bước chân ngắn, như vừa trải qua việc bị bỏ ngoài cửa nên rất buồn, phát ra tiếng rên rỉ ư ư đầy nỗi ấm ức.

Ôn Trạch Tự châm xong điếu thuốc, rít một hơi, phớt lờ Ricky đang cọ quanh chân anh, nói qua điện thoại: “Giúp tôi tra thông tin về mẹ và bố dượng của Úc Thanh.”

Trần Kỳ Thâm sửng sốt, không nghĩ tới Ôn Trạch Tự cũng sẽ làm những việc này, hỏi: “Úc Thanh nhờ cậu giúp sao?”

Ôn Trạch Tự: “Bản thân tôi muốn biết.”

Trần Kỳ Thâm nhíu mày: “Cô ấy không biết?”

Ôn Trạch Tự nhả ra một làn khói mỏng, ánh mắt qua lớp khói mờ nhìn về phía bầu trời đêm xa xăm, khẽ nheo mắt nói: “Không cần phải biết.”

Úc Thanh nói rõ mọi chuyện với Cừu Tâm, phần còn lại anh sẽ giải quyết. Cô không cần biết những rắc rối trong đó, cứ tiếp tục sống vui vẻ và vô tư là được.

“Được.” Trần Kỳ Thâm tôn trọng cách làm của bạn, “Sau khi có kết quả thì xử lý thế nào?”

Ôn Trạch Tự dụi điếu thuốc mới hút một nửa vào gạt tàn, phân tâm cúi xuống vuốt ve chú Ricky đang trở nên kích động, sợ nó làm ồn đến giấc ngủ của Úc Thanh.

Với kinh nghiệm nhiều năm làm việc, trải qua nhiều vấn đề khác nhau, anh thích nói nửa chừng, giọng điệu hờ hợt: “Cậu cứ tự xem thế nào.”

Trần Kỳ Thâm với Ôn Trạch Tự từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hiểu rõ anh đang nghĩ gì, cười nói: “Tôi sẽ khiến họ không được nhàn rỗi, nhưng cũng không làm quá mức đâu, yên tâm.”

Anh ấy đoán được lý do Ôn Trạch Tự muốn làm vậy, hẳn là cô vợ nhỏ đã chịu ấm ức bởi mẹ ruột và bố dượng.

Ôn Trạch Tự thầm cảm thấy may mắn vì cuộc gọi này do Trần Kỳ Thâm nhận, nếu không với trí thông minh của Chu Kính, e rằng sẽ phải tốn lời giải thích. Trần Kỳ Thâm rất thông minh, chỉ một cuộc điện là đủ, không cần nói nhiều, mọi việc có thể giải quyết ổn thỏa.

Trần Kỳ Thâm cũng không làm việc vô ích, bản chất là thương nhân, bèn hỏi: “Nếu Úc Thanh rảnh, bảo cô ấy đến thăm Mạn Tri giải trí một chút.”

Sau khi Trần Kỳ Thâm tiếp quản công ty gia đình ở Kinh Bắc, Lâm Mạn Tri là vợ anh ấy nên cũng theo anh ấy đến. Cô ấy vốn sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông, chưa có bạn bè trong thành phố mới, đã ở nhà suốt nửa tháng. Lần trước gặp Úc Thanh, sau khi về nhà Lâm Mạn Tri hiếm khi trò chuyện nhiều với anh ấy, đoán được cô ấy có thiện cảm với Úc Thanh, nên muốn mời người đến bầu bạn với vợ anh ấy khỏi buồn.

Trần Kỳ Thâm nghĩ rất đơn giản, không nghĩ ngợi gì nhiều.

Ôn Trạch Tự nghe xong nhướng mày, giọng cứng hơn vài phần: “Muốn giải khuây thì tự đến nhà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trần Kỳ Thâm khẽ cười, biết Ôn Trạch Tự quý trọng cô vợ nhỏ như báo vật mà chiều chuộng, cũng biết anh ấy hơi mạo phạm, bèn đổi giọng chân thành nói: “Được, là tôi không hiểu chuyện, tôi sẽ nói với Mạn Tri, hôm khác đến thăm.”

Ôn Trạch Tự lúc này mới hài lòng, nói: “Ừh, tôi sẽ nói lại với Tiểu Thanh.”

Sau khi cúp máy, Trần Kỳ Thâm khẽ lắc đầu, cười càng thêm bất lực.

Lúc trước còn tưởng Ôn Trạch Tự chỉ hứng thú nhất thời mới dây dưa với cô gái nhỏ kia, không ngờ anh lại thật lòng đến như vậy.

Chu Kính nhảy đến bên ngoài phòng, lắc lư cơ thể hỏi: “Anh Trần, sao không tiếp tục nữa?”

Trần Kỳ Thâm liếc đồng hồ đeo tay, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh: “Muộn rồi, cậu cũng nên nghỉ sớm đi.”

“Ơ!” Chu Kính đứng thẳng người: “Sao nói đi là đi ngay vậy?”

Trần Kỳ Thâm: “Mạn Tri đang ở nhà, tôi về trước đây.”

Chu Kính bĩu môi: “Được rồi, ai cũng có vợ ở nhà đợi, chỉ có mình tôi là cô đơn, thật chán.”

Trần Kỳ Thâm: “Nếu cậu muốn thú vị, cũng có thể kết hôn mà.”

“Thôi đi thôi đi.” Chu Kính ngồi bệt trên sofa: “Tôi không thể làm một người chồng tốt trở về nhà đúng giờ được. Hơn nữa, nếu tôi kết hôn, lão già nhà tôi chẳng phải sẽ toại nguyện sao? Điều đó không được đâu.”

Trần Kỳ Thâm chẳng buồn nghe lý lẽ vớ vẫn của Chu Kính, tiện tay ném chiếc điện thoại vào lòng Chu Kính, rồi vội vã về nhà.

Chu Kính lật xem điện thoại: “Có cuộc gọi nào của tôi à?”

Trần Kỳ Thâm vừa mặc áo khoác xong:
“Thay cậu giải quyết rồi.”

Chu Kính nhìn lướt qua điện thoại, thấy hiển thị cuộc gọi gần đây là tên của Ôn Trạch Tự, cũng không hỏi thêm. Với những bí mật của hai người đàn ông đã kết hôn, anh ấy chẳng mảy may tò mò, anh chỉ muốn tiếp tục tận hưởng cuộc sống độc thân vui vẻ.

Úc Thanh biết hôm nay Lâm Mạn Tri sẽ đến nhà chơi, thức dậy từ sáng sớm.

Ở khu vực cửa ra vào.

Ôn Trạch Tự đi giày xong, một tay chỉnh lại cà vạt, cầm theo cặp tài liệu, mỉm cười nhìn Úc Thanh, rồi hỏi: “Sao em căng thẳng thế?”

Úc Thanh chưa có kinh nghiệm tiếp đón bạn bè đến nhà, hơn nữa đối phương không tính là bạn tốt, cũng chỉ ở chung ngắn ngủi hơn mười mấy phút, cũng không nói được mấy câu, nếu thật sự đến nhà, mà Ôn Trạch Tự không có ở đây, một mình cô có thể cùng Lâm Mạn Tri trò chuyện cái gì? Cảnh tượng này khiến cô ngài đến mức không dám tưởng tượng.

Úc Thanh: “Có…… có nhất thiết phải chọn hôm nay không?”

Cuối tuần chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Trước khi Úc Thanh kịp đề nghị, Ôn Trạch Tự vẫy tay ra hiệu cô lại gần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh bước lên bậc thềm thấp ở lối vào, dù vậy vẫn thấp hơn anh. Ôn Trạch Tự nắm lấy tay cô: “Là họ chủ động đề nghị đến chơi. Em cứ tự nhiên, buổi trưa anh sẽ cùng ăn cơm với mọi người.”

Ôn Trạch Tự đã đặt sẵn bàn tại một nhà hàng bên ngoài từ trước, cố gắng giảm bớt áp lực tâm lý cho Úc Thanh khi tiếp khách.

Úc Thanh: “Được…… vậy anh phải về đúng giờ nhé.”

Ôn Trạch Tự cảm thấy buồn cười, lần đầu tiên nghe cô mong anh tan làm sớm chẳng phải vì nhớ anh mà là vì không muốn một mình tiếp khách ở nhà.

Úc Thanh đưa Ôn Trạch Tự ra cửa đi làm, lo lắng trở lại phòng khách, nằm bệt xuống sofa cảm thấy có thứ lông lá chạm vào chân mình, cúi đầu nhìn thì ra là Ricky trong miệng đang cắn chiếc đĩa bay đồ chơi.

Cô lấy chiếc bay đĩa sang một bên, ôm Ricky lên vuốt lông nó, nặng nề nói: “Giờ chị không có tâm trạng chơi với em, đợi đến mai được không?”

Ricky không hiểu, chỉ sủa hai tiếng rồi quay mông và lắc đầu về phía cô.

Tim Úc Thanh đều bị sự dễ thương làm mềm, nỗi buồn trong lòng giảm đi nhiều, cơ thể cũng không còn căng thẳng như trước.

Đợi Lâm Mạn Tri đến nhà, Úc Thanh mở laptop và bảng vẽ để chỉnh sửa bản phác thảo vừa hoàn thành hôm qua.

Vừa lên QQ đã thấy anh Trường Không đăng lời chúc năm mới trong nhóm tác giả.

Từ hôm nay, phòng biên tập sẽ nghỉ Tết, bảo mấy người họ có việc gì cần thì cứ nhắn tin, lúc nào rảnh họ sẽ check.

Thủy Nguyệt:【Anh Không ơi, việc xuất bản của tôi vẫn chưa quyết định!】

Trường Không:【Pháp vụ đang làm thủ tục, để sau Tết nhé.】

Cô Linh:【Thế của tôi định lịch phát hành truyện tranh thì sao?】

Trường Không:【Pháp vụ đang xử lý, để sau Tết nhé.】

Thủy Nguyệt:【Anh Không, anh có phải bật trả lời tự động không?】

Trường Không:【Tôi nói gì mọi người cũng không tin. Tôi là biên tập của các bạn, còn lừa các bạn nữa sao? Mọi người không học được chút gì từ lão Vương à? Hợp đồng chuyển thể phim của cậu ấy cũng chưa ký mà người ta vẫn ung dung.】

Thủy Nguyệt:【Gần đây anh ấy đang chuẩn bị đồ Tết. Anh tìm anh ấy nói chuyện chắc còn chê anh nói nhiều, còn chúng tôi cô đơn sao giống.】

Cô Linh:【Đúng đấy, chúng tôi mà không đi làm là sẽ căm hận một cách công bằng tất cả những kẻ không độc thân luôn đó.】

Thủy Nguyệt vừa gõ vừa đồng ý, sợ Trường Không mắng, lại nói thêm một câu:【Xuân Nhu @Xuân Nhu Hạ Nhiệt, em nói đúng không?】

Úc Thanh đang yên lặng theo dõi cuộc trò chuyện, bất ngờ bị gọi tên, giật mình đến mức Ricky nằm trên đùi cũng giật mình theo. lại không thể giả vờ không thấy không được, nhóm chỉ có 5 người, chứ không phải nhóm 50 người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Em】

Úc Thanh không biết nên trả lời thế nào, gõ được chữ “Em” đã vô tình bấm gửi, vội vàng muốn thu hồi lại.

Nhưng vẫn bị nhìn thấy.

Thủy Nguyệt:【Em sao thế? Em không định nói giúp anh Không đấy chứ?】

Cô Linh:【Nhóm chúng tôi không chấp nhận hành vi nịnh nọt, phát hiện sẽ bị cấm phát ngôn ngay lập tức!】

Trường Không đứng ra bảo vệ Úc Thanh, nói họ đừng dựa vào thâm niên mà bắt nạt người mới.

Úc Thanh lo ba người cãi nhau đến sứt đầu mẻ trán, do dự một lúc mới gõ dòng chữ:【Em không độc thân.】

Nhóm chat im lặng một lúc.

Thuỷ Nguyệt:【Em Nhu, em có người yêu rồi à?】

Cô Linh:【Trời ơi! Thế lại là người bên phía lão Vương!!!】

Úc Thanh cảm thấy không có gì phải giấu giếm, nên thành thật thừa nhận:【Em kết hôn rồi.】

Lại một khoảng im lặng nữa.

Trường Không không thể ngồi yên:【Khoan đã? Xuân Nhu, em không phải chuẩn bị tốt nghiệp đại học sao? Em kết hôn rồi à?】

Khi ký hợp đồng với Úc Thanh, tất cả thông tin cá nhân đều qua tay Trường Không, nên tuổi của cô đều rõ ràng đến mức không nhầm lẫn, nhưng không ngờ cô đã kết hôn.

Thuỷ Nguyệt:【Trời đất ơi! Mới tốt nghiệp, bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn? 21 tuổi à?】

Cô Linh:【Có hơi hoảng đấy, nhưng muốn hóng thêm tin đồn nữa!】

Úc Thanh lại lấy lý do tiêu chuẩn mà cô đã nói với Ôn Trạch Tự từ khi quen đến khi kết hôn.

Thuỷ Nguyệt:【Tôi ghen tị quá, trong nhóm chỉ có 5 người, hai người đã kết hôn đều là tình yêu trong truyện thần tiên. Không phải đâu, anh Trường Không và vợ anh ấy cũng từ đồng phục học sinh đến váy cưới, vậy ý nghĩa của tôi trong nhóm này là để ăn cảnh ngọt thôi sao?】

Cô Linh:【Chưa gì đã bị ép ăn một bát cơm chó ngập mồm mà chưa kịp đề phòng.】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hai người nói chuyện cổ mở, không né tránh.

Thuỷ Nguyệt tò mò hỏi:【Chồng em cũng là sinh viên đại học à?】

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Anh ấy đi làm rồi.】

Cô Linh:【Lớn hơn em hả? Lớn hơn chút cũng tốt, sẽ biết yêu thương người khác.】

Thuỷ Nguyệt:【Đúng đúng đúng, lớn hơn một hai tuổi là vừa đẹp!】

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Anh ấy lớn hơn em 7 tuổi.】

Thuỷ Nguyệt:【?】

Cô Linh:【?】

Trường Không:【?】

Hai người lập tức hóa thân thành phe nhà mẹ đẻ của Úc Thanh.

Thuỷ Nguyệt:【Trời đất? Có phải anh ấy lừa em kết hôn không?】

Lớn hơn bảy tuổi, sống trong xã hội suốt 7 năm, chẳng phải cáo tinh ranh.

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Không, anh ấy rất tôn trọng em, kết hôn là chúng em cùng nhau bàn mà.】

Cô Linh:【Có khả năng không? Theo lời em kể, anh ấy vừa về nước hai người đã kết hôn, chẳng phải là kết hôn chớp nhoáng sao?】

Vương Dữ:【Có thể, tôi và vợ tôi cũng kết hôn chớp nhoáng.】

Thuỷ Nguyệt:【Kết hôn chớp nhoáng cũng tìm được hạnh phúc đúng không? Ý này là gì?】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trường Không:【Hai người cứng đầu kia, đừng có xuyên tạc ý của lão Vương. Độc thân đến giờ cũng có một phần lỗi ở hai người đấy. Hội giao lưu giữa năm, tôi sẽ xin cho các người trở thành buổi mai mối đi.】

Hai người nghe thấy đi xem mắt liền không dám nói thêm, còn Úc Thanh cũng ngại chia sẻ thêm, thoát khỏi khung chat, tiếp tục vuốt ve chú chó Ricky trong lúc chờ Lâm Mạn Tri.

Úc Thanh còn gửi cho Ôn Trạch Tự vài bức ảnh Ricky lăn lộn trên sàn nhà.

Bên kia, Ôn Trạch Tự vừa họp xong, thu dọn bảng tên công việc, mở điện thoại ra xem tin nhắn Úc Thanh gửi đến.

Giữa lúc đó, Giả Trí Hiên đi ngang, vương cổ nhìn thấy bức ảnh chú chó ngốc khoe bụng: “……”

Ôn Trạch Tự sao bỗng dưng lại nở nụ cười dịu dàng như vậy khi nhìn vào bức ảnh của chú chó?

Chẳng lẽ là “Con trai”?

Nhìn qua đã thấy không giống việc Ôn Trạch Tự làm, chắc hẳn là do bà xã anh nuôi.

Giả Trí Hiên vừa đi vừa nghĩ ngợi, đến hành lang thì gặp Tần Ý vội vã chạy tới.

Anh ấy tò mò kéo Tần Ý lại hỏi: “Cục trưởng Tần, đàn ông cưới vợ thật sự sẽ thay đổi tính tình sao?”

Tần Ý nghĩ tới chồng mình, lại liếc nhìn Ôn Trạch Tự đang đứng ở cửa phòng họp trả lời tin nhắn, thoáng suy nghĩ, rồi nói sự thật: “Theo kinh nghiệm của tôi, sẽ thay đổi.”

Với tư cách là hậu bối, Giả Trí Hiên rất muốn biết tiền bối đã trải qua những gì ở Cục Biên Phiên dịch trong những năm qua, lập tức hỏi: “Sẽ thay đổi như thế nào?”

Để anh ấy còn chuẩn bị tâm lý.

Tần Ý thản nhiên đáp: “Sẽ trở nên vô giá trị.”

Giả Trí Hiên: “……”

Tần Ý nhét tài liệu vào lòng Giả Trí Hiên, không nói chuyện phiếm, đề tài quay lại công việc: “Hai ngày nữa ra nước ngoài công tác, cậu đi cùng.”

Giả Trí Hiên liếc mắt hai cái: “Không phải nói anh Tự đi sao?”

Tần Ý: “Cậu ấy mới kết hôn, ý của cấp trên là để cậu đi, với lại cậu còn học chuyên ngành tiếng Anh.”

Giả Trí Hiên: “……”

Rõ ràng là ai đó trình độ nghiệp vụ giỏi hơn chuyên ngành của anh ấy. Với lại, kết hôn thì có gì ghê gớm chứ!

Giả Trí Hiên nhìn về phía Ôn Trạch Tự, thấy anh đang gọi điện thoại, nói chuyện với đối phương một cách nhẹ nhàng, như thể đổi xử với một báo vật quý giá

Được rồi, kết hôn có gì to tát đâu.

Cuối cùng, Giả Trí Hiên nhận lấy văn bản điều động của cấp trên, chuẩn bị về nhà thu dọn hành lý đi công tác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh chờ mãi không thấy ai đến, bèn gọi điện thoại cho Ôn Trạch Tự hỏi Lâm Mạn Tri thích ăn món gì, cô định làm vài món ăn vặt.

Ôn Trạch Tự khuyên cô chỉ cần chuẩn bị đồ uống là được, làm đồ ăn vừa mất thời gian lại tốn công sức.

Úc Thanh không biết dùng máy ép trái cây ở nhà, dưới sự hướng dẫn của Ôn Trạch Tự, cô đã ép được một ly nước đào vàng, hương vị và độ ngọt vừa vặn. Hứng thú dâng lên, cô lại tìm thêm vài loại trái cây khác để thử nghiệm.

Trước khi cúp máy, Ôn Trạch Tự còn dặn cô rằng anh đã đặt vài món ăn vặt, nhắc cô nhớ nhận hàng.

Nghe thấy chuông cửa vang lên, Úc Thanh tưởng đồ ăn đến nên lau tay rồi chạy ra mở cửa.

“Xin chào.” Úc Thanh mỉm cười nói với người giao hàng bên ngoài.

Ngước mắt lên lại đối diện với một khuôn mặt kiều diễm, cô ngẩn người trong chốc lát.

Lâm Mạn Tri mỉm cười, thoải mái tự nhiên chào hỏi cô: “Chào em, Tiểu Thanh.”

Úc Thanh cảm thấy dù cô có nhìn Lâm Mạn Tri bao lâu đi nữa thì vẫn luôn bị khí chất nhã nhặn, dịu dàng mà đầy trí thức của người phụ nữ này cuốn hút. Cô ấy mặc chiếc áo khoác dạ khoác bên ngoài, bên trong là bộ sườn xám, kết hợp với đôi giày cao gót năm phân, trang phục tinh tế tôn lên những đường cong đáng ngưỡng mộ. Mái tóc dài xoăn nhẹ ở đuôi buông xõa trên vai, điểm thêm một chiếc kẹp tóc đính đá quý đắt tiền, Lâm Mạn Tri là điển hình của vẻ đẹp cổ điển vùng Giang Nam.

Úc Thanh rất thích kiểu người như Lâm Mạn Tri, đại loại là cô rất muốn vẽ một bức tranh chân dung cho người phụ nữ ấy.

“Chị, chào chị!” Úc Thanh lắp bắp rồi vội nhường lối: “Bên ngoài lạnh, chị mau vào đi.”

Lâm Mạn Tri bước vào nhà, không tùy tiện quan sát xung quanh. Sau khi cởi khăn quàng và áo khoác, cô ấy theo Úc Thanh vào phòng khách.

Ngồi xuống ghế sofa, Lâm Mạn Tri mỉm cười dịu dàng: “Nhà em thật ấm cúng.”

Úc Thanh bưng ly nước trái cây vừa ép đặt lên bàn, ngượng ngùng đáp: “Trang trí đều là do anh Trạch Tự đích thân quyết định đấy ạ.”

Lâm Mạn Tri đưa hộp quà trong tay cho cô:
“Đây là quà cho em.”

“Cho em?” Úc Thanh hơi ngạc nhiên, ban đầu cô nghĩ đây là đồ ăn, không ngờ lại là quà chuẩn bị riêng cho cô.

“Em mở ra xem đi.” Lâm Mạn Tri cười nhẹ, đẩy hộp quà về phía Úc Thanh.

Úc Thanh ngập ngừng một lúc, mở hộp quà ra trước mặt Lâm Mạn Tri.

Bên trong là một chiếc sườn xám màu xanh nhạt, thêu họa tiết tinh xảo, chất vải dày vừa phải, có thể mặc vào mùa Đông.

Vừa nhìn Úc Thanh đã nhận ra đây là một chiếc sườn xám may thủ công, là hàng đặt may riêng, không phải hàng bán sẵn trong cửa hàng. Cô vội từ chối: “Quý giá quá! Chị còn tốn kém quá.”

“Chị có một xưởng chuyên nhận đặt may sườn xám.” Lâm Mạn Tri nhớ lại cuộc gọi trước khi cô ấy đến đây của Ôn Trạch Tự. Anh đặc biệt dặn dò cô hãy quan tâm đến tâm trạng của Úc Thanh, đừng nói những lời khiến Úc Thanh cảm thấy áp lực. Nghĩ một lúc, cô ấy cười nói: “Chỉ là một bộ sườn xám, với chị không đáng gì đâu, em cứ nhận đi.”

Úc Thanh hơi lưỡng lự, bởi cô luôn tâm niệm không có công lao thì không nên hưởng lộc.

Hơn nữa, sườn xám đặt may riêng rất đắt đỏ, dù Lâm Mạn Tri bảo rằng không đáng giá gì, nhưng công sức và chất liệu chắc chắn rất tốn kém.

Lâm Mạn Tri nhấp một ngụm nước trái cây, hiếm khi cô ấy uống đồ ngọt, lại không kìm lòng được uống thêm vài ngụm nữa và giải thích: “Ban đầu là Trạch Tự đặt may cho em. Sau đó chị nói để chị tặng em một bộ.”

Úc Thanh cầm sườn xám trong tay, ngạc nhiên hỏi: “Ôn Trạch Tự đặt cho em sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lâm Mạn Tri: “Ừhm, chị vốn định tặng em một món quà nên gộp luôn thành hai bộ.”

Lúc này Úc Thanh mới nhận ra bên dưới còn một bộ sườn xám khác màu trắng ngà, chất liệu dệt họa tiết chìm: “Em……”

“Em cứ xem như đây là quà của Trạch Tự tặng em, em cứ nhận đi.” Lâm Mạn Tri sợ Úc Thanh không tin, nói thêm: “Sườn xám đặt may đều cần số đo, không có số đo của em làm sao làm được.”

Úc Thanh ôm hai chiếc sườn xám, ngẩn ngẩn người ra.

Quả thực là Ôn Trạch Tự đã đặt riêng cho cô……

Úc Thanh sắp xếp quần áo vào tủ trong phòng thay đồ. Nhìn một nửa tủ đã được lấp đầy, cô thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ kín hết chỗ. Cô tự nhủ phải nói với Ôn Trạch Tự rằng không cần tốn kém vì cô như thế, quần áo chỉ cần mặc được là đủ, không cần cầu kỳ.

Ra khỏi phòng ngủ, đồ ăn vặt Ôn Trạch Tự đặt mua vừa vặn được giao tới.

Úc Thanh bày đồ ăn ra bàn, thấy Lâm Mạn Tri đang chơi với Ricky bèn gọi cô ấy lại thử món ăn vặt đặc sản ở Kinh Bắc.

Lâm Mạn Tri bế Ricky bước tới, hỏi: “Chú chó này của em à?”

Úc Thanh: “Không phải, là em họ của anh Trạch Tự gửi nuôi nhờ đấy ạ.”

“Chị đã nói mà.” Lâm Mạn Tri hiếm hoi để lộ nụ cười trên môi, nói thêm: “Ba người họ chẳng ai đủ kiên nhẫn để nuôi thú cưng. Nhưng Trạch Tự lại đồng ý để chú chó này gửi nuôi ở nhà mình, thật là lạ.”

Úc Thanh không có nhiều cơ hội tìm hiểu về Ôn Trạch Tự, tò mò hỏi: “Anh ấy…… không thích thú cưng à?

Trông đâu có giống vậy.

Ôn Trạch Tự đối xử rất chu đáo với Ricky, đặc biệt chú ý tới đồ ăn, sợ nó bị đau bụng. Ngay cả chuồng chó cũng phải đi hai trung tâm thương mại mới chọn được loại thoải mái nhất. Hai ngày trước, anh còn đưa Ricky đi khám sức khỏe ở bệnh viện thú y.

Lâm Mạn Tri cũng không chắc chắn: “Theo chị nhớ thì, không đoán được, nhưng chắc chắn cậu ấy không thích đến nỗi tự nuôi đâu. Vì cậu ấy rất bận, hồi đi học thì lịch trình nặng nề, vừa tốt nghiệp đã đi công tác nước ngoài, suốt mấy năm qua còn bận hơn. Có năm không thể về nước ăn Tết, làm sao mà rảnh rỗi để chăm thú cưng được chứ.”

Úc Thanh vuốt ve cái đầu tròn của Ricky, cố nhớ lại những ngày qua liệu chú chó này có gây phiền phức gì cho Ôn Trạch Tự không.

“Chị quen anh Trạch Tự lâu chưa ạ?” Úc Thanh không nghĩ ngợi thêm, tiện miệng chuyển đề tài.

Lâm Mạn Tri: “Bốn người tụi chị lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”

Úc Thanh đoán được đó là bốn người nào, hỏi: “Chị và anh Trần là thanh mai trúc mã à?”

Lâm Mạn Tri: “Ừhm, nhưng hồi nhỏ chị không tiếp xúc nhiều với anh ấy. Chị chỉ thân với anh Tự và A Kính hơn.”

Nói chuyện một lúc, Lâm Mạn Tri đã ăn hết một hộp bánh bạch tuộc và uống hết ly nước ép.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Đừng nghĩ nhiều quá, tụi chị chỉ đơn thuần là liên hôn gia tộc thôi.” Lâm Mạn Tri thoải mái hơn, dựa người một cách tự nhiên rồi tự cười giễu: “Ông nội bảo chị chọn một người để gả, mà chị thì thân với anh Tự và A Kính quá rồi nên không muốn ‘Hại’ họ, nhưng cũng không thể không kết hôn, nên chị đã chọn Trần Sinh.”

“Trần Sinh?” Úc Thanh cắn một miếng táo, tò mò hỏi lại.

Lâm Mạn Tri: “Chính là Trần Kỳ Thâm. Tụi chị đối xử với nhau rất khách sáo, chị gọi anh ấy là Trần Sinh như người ngoài.”

Úc Thanh nhớ ra mọi người thường gọi cô ấy là “Phu nhân Trần”, lập tức hiểu ra vấn đề.

“Anh chị không thân à?” Úc Thanh tiếp tục hỏi.

Lâm Mạn Tri: “Biết nhau nhưng không thân. Chị chỉ biết anh ấy thân với anh Tự và A Kính thôi.”

Úc Thanh thầm khâm phục Lâm Mạn Tri, không thân quen lắm mà vẫn có thể kết hôn được.

Nghĩ lại, bản thân cô cũng chẳng hơn gì, nào có tư cách quan tâm chuyện nhà người ta?

Chuyện tình cảm của người khác, Úc Thanh không tiện hỏi nhiều, nhìn đồng hồ thấy cũng muộn rồi, cô bèn đề nghị: “Chúng ta ra nhà hàng trước nhé?”

Lâm Mạn Tri hiếm khi ra ngoài, vui vẻ nói: “Được nha!”

Úc Thanh thay quần áo rồi cùng Lâm Mạn Tri ra ngoài.

Lúc này, Lâm Mạn Tri lại trở thành một tiểu thư khuê các điềm đạm, đoan trang, không còn vẻ thân thiện như lúc trò chuyện ở nhà.

Tuy nhiên, sự thay đổi này chỉ để đối ngoại, còn với Úc Thanh, Lâm Mạn Tri vẫn giữ thái độ nhiệt tình. Trên xe, cô ấy kể đủ loại chuyện thú vị, đôi khi không tìm được từ ngữ thích hợp còn nói xen lẫn cả tiếng Quảng Đông, Úc Thanh chỉ nghe hiểu sơ sơ.

Tài xế thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, hiếm khi ông ấy thấy phu nhân Trần cười thoải mái như vậy. Úc Thanh bắt gặp ánh mắt ông ấy, ông ấy mỉm cười thân thiện rồi quay lại tập trung lái xe.

Hai người đến trung tâm thương mại trước để đợi Ôn Trạch Tự.

Lâm Mạn Tri khoác tay Úc Thanh, nhìn một vòng: “Em muốn mua sắm không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh: “Em có thể đi cùng chị.”

Lâm Mạn Tri cười: “Được!”

Sau đó Úc Thanh mới biết từ khi đến Kinh Bắc Lâm Mạn Tri vẫn luôn ở nhà, đã lâu không đi mua sắm.

Rồi Úc Thanh đã được mở mang tầm mắt trước cách mua sắm của tiểu thư danh giá. Dù không đến mức xa hoa phung phí, nhưng những thứ cô ấy thích thì đều mua ngay, không hỏi giá.

Sau khi mặc thử xong một chiếc áo khoác, Lâm Mạn Tri quay lại định rút thẻ ra, nhưng lại quay sang nói với tài xế đang đi theo cầm túi đồ: “Hóa đơn cứ để Trần Sinh ký đi.”

Quay lại, Lâm Mạn Tri nói: “Chúng ta đi thôi, Tiểu Thanh.”

Úc Thanh: “Xong rồi sao?” Hóa đơn thì……

Lâm Mạn Tri: “Đi, tài xế sẽ lo. Hôm nay nếu chị không chịu tiêu tiền, Trần Sinh sẽ nghĩ chị không vui.”

Úc Thanh ngạc nhiên, thì ra vợ chồng họ lại sống với nhau như vậy.

Đến bữa trưa, Úc Thanh lại được dịp thấy Lâm Mạn Tri phàn nàn về người khác.

Người bị nhắc đến gồm cả Trần Kỳ Thâm, Chu Kính cũng không thiếu phần. Ôn Trạch Tự chỉ cười, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Bữa ăn kết thúc, họ đưa Lâm Mạn Tri đã hơi ngà ngà say lên xe, cô ấy ôm lấy Úc Thanh, để lại trên người cô chút hương rượu.

Lâm Mạn Tri: “Lần sau đến nhà chị chơi nhé.”

Úc Thanh: “Vâng ạ.”

Lâm Mạn Tri dường như vẫn chưa say, cô ấy lấy điện thoại ra bảo Úc Thanh kết bạn trên WeChat, còn căn dặn không được nuốt lời. Úc Thanh chỉ biết ngoan ngoãn làm theo.

Khó khăn lắm mới tiễn Lâm Mạn Tri rời đi, Úc Thanh nhìn chiếc xe xa dần, thở dài nói: “Trước đây em cứ nghĩ chị Mạn Tri là người rất nghiêm túc.”

Ôn Trạch Tự nắm tay Úc Thanh đi về bãi đỗ xe dưới hầm, cười đáp: “Cô ấy trước mặt người khác một kiểu, sau lưng lại một kiểu.”

“Thật như vậy sao?” Úc Thanh đột nhiên tò mò hơn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Trạch Tự ghé lại gần cô, nhỏ giọng nói: “Cô ấy là hình mẫu tiêu biểu của quý tộc Hồng Kông đấy.”

Úc Thanh không tài nào liên hệ được Lâm Mạn Tri với cụm từ “Hình mẫu tiêu biểu” ấy. Trước đây cô tin, nhưng giờ chỉ cảm thấy Lâm Mạn Tri cũng giống nhiều cô gái khác, thích tám chuyện, hay phàn nàn, làm đủ biểu cảm phóng đại, nhưng dù như thế nào thì ngũ quan vẫn rất xinh đẹp.

Sau một thoáng trầm ngâm, Úc Thanh hỏi: “Chị ấy…… và anh Trần có thích nhau không?”

Ôn Trạch Tự: “Cô ấy và A Thâm sống rất hòa hợp.”

Không phải câu trả lời trực tiếp, nhưng Úc Thanh cũng hiểu rõ đáp án là gì.

“Em thấy anh từng nói một câu rất đúng, đây mới là thực trạng của hầu hết các cuộc hôn nhân hiện nay.” Úc Thanh ngồi vào xe, nghĩ ngợi một lúc rồi nói.

Ôn Trạch Tự nhíu mày: “Anh nói sao?”

Úc Thanh: “Chẳng phải hôm cùng em đến thư viện lấy sách anh đã nói vậy sao. Về tình yêu và hôn nhân, anh nói rằng tình yêu không phải là hôn nhân, mà hôn nhân cũng không nhất định phải có tình yêu.”

Ôn Trạch Tự nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Úc Thanh, cô đang suy nghĩ rất đỗi chân thành.

Anh không biết có phải đã tự đào hố chôn mình rồi hay không, vì giờ đây Úc Thanh lại coi câu nói đó như chân lý.

“Thanh Thanh.” Ôn Trạch Tự gọi tên cô, kéo dây an toàn lại, cài cẩn thận rồi nhẹ nhàng siết chặt.

Úc Thanh dựa hẳn vào ghế, ngơ ngác nhìn Ôn Trạch Tự.

Ôn Trạch Tự chỉnh lại mái tóc vừa được chải chuốt gọn gàng, nói: “Nhớ thêm một điều nữa.”

Úc Thanh: “Hả?”

Ôn Trạch Tự kể chuyện, rồi xoa nhẹ má cô, từ tốn khuyên bảo: “Tình yêu có thể được vun đắp.”

Úc Thanh ngồi trên ghế trầm ngâm suy nghĩ.

Tình yêu có thể vun đắp?

Không phải nên nói là tình cảm có thể vun đắp hay sao?

Câu này nghe hợp lý hơn với suy nghĩ rằng sau khi kết hôn có thể vun đắp tình cảm.

Úc Thanh nghĩ mãi không thông.

Truyện tranh của Úc Thanh chính thức ra mắt vào ngày trước đêm giao thừa. Cô hồi hộp đến mức không ngừng chắp tay cầu nguyện trước máy tính, sợ rằng mình sẽ không kiếm nổi một xu.

Sau khi truyện ra mắt, người đọc có thể trả phí để xem trước ba chương mới. Nếu không muốn trả phí, họ có thể đợi một tuần để được mở khóa chương mới. Thường thì rất ít người chọn trả phí, trừ những tác giả nổi tiếng như Thủy Nguyệt mới có lượng lớn độc giả sẵn sàng chi tiền.

Do đó, thu nhập của cô ngoài tiền đăng ký và tặng quà còn phụ thuộc vào lượng người đọc các chương được mở khóa sau đó.

Lật Nguyệt trấn an Úc Thanh không cần quá lo lắng, dù không ai đăng ký thì vẫn có người đọc các chương mở khóa, cũng sẽ có doanh thu.

Nhưng Úc Thanh vẫn không yên tâm.

Ôn Trạch Tự mang một cốc trà gừng đến đặt bên tay Úc Thanh, hỏi: “Sao thế?”

Úc Thanh: “Chỉ là…… hơi lo thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Trạch Tự: “Vì ngày mai phải về nhà ăn Tết à?”

Tết năm nay Úc Thanh cùng Ôn Trạch Tự về nhà họ Ôn ăn Tết, mùng Hai Ôn Trạch Tự sẽ cùng Úc Thanh về thăm nhà họ Úc.

“Ừm.” Úc Thanh cũng lo lắng về chuyện ăn Tết.

Ôn Trạch Tự bật cười: “Tiểu phu nhân, có vẻ em có quá nhiều chuyện để lo lắng thì phải?”

Úc Thanh: “Không còn cách nào khác…… chỉ là thấy lo thôi.”

Ôn Trạch Tự không yêu cầu cô phải thay đổi, vì đây cũng không phải thói quen xấu, sự căng thẳng vừa đủ thậm chí còn có lợi.

Úc Thanh đứng dậy, bế Ricky đang ngủ trong ổ chó lên rồi ôm đến sofa để vuốt ve nó, xoa dịu tâm trạng.

Để chuẩn bị cho năm mới, sáng nay họ vừa đưa Ricky đi tắm ở cửa hàng thú cưng, còn mặc cho nó một chiếc áo đỏ rực rỡ, dễ thương đến mức cô sắp tan chảy vì nó.

Úc Thanh xoa xoa mặt Ricky: “Ricky, em nói xem liệu có kết quả tốt không?”

Ricky kêu hai tiếng nho nhỏ rồi tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Ôn Trạch Tự liếc nhìn chú chó đang cuộn tròn trong lòng Úc Thanh, anh đặt cốc trà xuống, nói: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”

Úc Thanh chăm chú vuốt ve Ricky: “Anh ngủ trước đi, em xong ngay đây!”

Ôn Trạch Tự bước đến định bế Ricky trả về ổ, nhưng Úc Thanh khẽ né tránh, dịu dàng nói: “Để em làm là được, anh đừng chạm vào nó, đi nghỉ sớm đi.”

Bế hụt, Ôn Trạch Tự đành rụt tay lại, quay về phòng trước.

Úc Thanh đợi đến nửa đêm rồi đăng ba chương đã chuẩn bị lên, nhìn thấy có vài bình luận xuất hiện trong phần nhận xét, cô nhẹ nhõm ngả người xuống sofa, mỉm cười hài lòng nói với Ricky: “Ít nhất vẫn có người đọc!”

Điều này chứng tỏ cô không tệ đến mức không ai ngó ngàng.

Ricky chẳng hiểu cô chủ nhỏ đang nói gì, vẫn chìm trong giấc mơ nhai xương.

Úc Thanh bế Ricky trả về ổ, cô vào phòng thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, đứng ở cửa phòng nối liền giữa phòng hai người để trả lời tin nhắn của Lật Nguyệt.

Lật Nguyệt còn phấn khích hơn cô:【Bảo Bối, tớ vừa thấy nhiều bình luận lắm! Đã bảo là cậu nhất định làm được mà!】

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Cảm ơn nhé!】

Lật Nguyệt:【Mau đi ngủ đi, hôm nay là năm mới rồi, mọi chuyện để sau Tết rồi tính.】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thực ra hai người đã hẹn nhau mùng Một sẽ cùng vẽ bản thảo, người khác được nghỉ lễ không có nghĩa là họ cũng được nghỉ.

Cùng lúc đó, mấy người trong nhóm chat cũng nhảy vào trò chuyện.

Thủy Nguyệt:【Hôm nay truyện của em Nhu lên kệ phải không? Để chị PR cho em Nhu nha!】

Cô Linh:【Chị nữa! @Vương Dữ, lão Vương mau lên, một mình cậu bằng cả hai chúng tôi đấy!】

Vương Dữ:【Đăng gì? Mọi người đăng xong thì tôi sẽ đăng theo.】

Trường Không:【Đừng vội, đừng tạo động tĩnh lớn quá, bên ngoài đang để ý Xuân Nhu. Nhỡ đâu họ nói tôi nhờ các cậu PR giúp em ấy thì lại bị dính phốt.】

Thủy Nguyệt:【Cũng phải, tiếc thật đấy! Thật sự muốn cổ vũ Xuân Nhu, tôi thấy cách em ấy xây dựng nhân vật còn chi tiết hơn tôi nữa.】

Cô Linh:【Phân cảnh của Xuân Nhu cũng vẽ rất tốt, không giống tay mơ.】

Vương Dữ:【Kịch bản của Xuân Nhu có người hỗ trợ không?】

Trường Không:【Hiện tại là tự mình làm tất cả.】

Tự mình làm tất cả nghĩa là toàn bộ các khâu đều do một mình cô đảm nhiệm.

Vương Dữ:【Lời thoại của cô ấy rất ổn.】

Úc Thanh nhìn thấy đại lão khen mình thì kích động đến mức nhảy cẫng tại chỗ, sợ làm kinh động đến Ôn Trạch Tự, cô vội vàng che miệng cười trộm.

Điện thoại bỗng nhiên bị rút đi, Úc Thanh sững sờ ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt mang ý cười nhàn nhạt của Ôn Trạch Tự.

“Thanh Thanh, nghỉ ngơi thôi.” Nói xong Ôn Trạch Tự vòng tay ôm eo cô, kéo người vào giường.

Úc Thanh nằm trong chăn của mình, muốn xem điện thoại, nhưng lại sợ bị Ôn Trạch Tự bắt gặp. Cô đành quay lưng về phía anh, lén lút lấy điện thoại ra để kiểm tra số liệu trong hệ thống.

Trước đây cô không để ý đến bình luận của độc giả, nhưng từ khi chuyển sang chương tính phí, cô lo sẽ làm mọi người thất vọng nên cứ liên tục làm mới trang thống kê.

Ôn Trạch Tự bất lực nói: “Đừng trùm chăn xem điện thoại, không tốt cho mắt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh cất điện thoại và kéo chăn che kín đầu: “Em không xem nữa.”

Thật ra Úc Thanh cũng chẳng còn tâm trạng nghịch điện thoại, lịch trình năm mới dày đặc, ba ngày đầu đi chúc Tết họ hàng, mùng Năm lại theo Ôn Trạch Tự tham gia buổi họp mặt gia đình ở cơ quan anh.

Vốn dĩ kế hoạch này sắp xếp vào cuối năm, nhưng vì quá bận rộn không thu xếp được nên đành dời sang kỳ nghỉ giữa năm, vừa hay không ảnh hưởng công việc. Từ đây cô mới cảm nhận được công việc của Ôn Trạch Tự bận rộn đến mức nào.

Dù chưa buồn ngủ, Úc Thanh vẫn rúc lại gần Ôn Trạch Tự và bị anh kéo vào trong lòng, ôm qua lớp chăn mềm.

“Sao anh lại đặt may sườn xám cho em?” Úc Thanh do dự mấy ngày, cuối cùng không nhịn được vẫn hỏi anh.

Ôn Trạch Tự: “Năm mới rồi, tất nhiên phải có quần áo mới.”

Úc Thanh: “Trẻ con mới cần.”

Trong ký ức của cô, chỉ có trẻ con mới được mua quần áo mới vào dịp năm mới, người lớn từ lâu đã không còn để tâm đến nghi thức này.

Ôn Trạch Tự mở mắt: “Không nên à?”

Úc Thanh ngây ra vài giây, mới hiểu ra ý trong lời anh, cô khẽ đẩy anh, không vui nói: “Em không phải trẻ con!”

Ôn Trạch Tự: “Ừ, không phải.”

Giọng điệu nghiêm túc của anh khiến Úc Thanh càng thêm xấu hổ. Rõ ràng anh chẳng nói gì quá đáng, vậy mà cô lại dễ dàng nghĩ lệch đi.

Đương nhiên cô không phải trẻ con, anh rõ điều đó hơn ai hết.

“Đừng nghĩ bậy.” Ôn Trạch Tự kéo chăn của cô ra rồi nhấc cô sang chăn của mình.

Úc Thanh vừa định cựa quậy, anh bèn dỗ dành: “Chăn của anh ấm hơn.”

Tay chân của Úc Thanh vốn hay lạnh giống như được đặt vào lò sưởi, cô chỉ giãy giụa được vài giây đã nằm yên trong chăn anh, không muốn rời đi.

Úc Thanh: “Người ta đều là bố mẹ mua đồ mới cho con cái, em thì không cần đâu.”

Ý của cô là sau này Ôn Trạch Tự không cần tốn kém như vậy nữa.

Ôn Trạch Tự lại nói: “Chồng em mua cho em.”

“Cần chứ.”

Úc Thanh cảm thấy hơi ấm trong chăn dường như chuyển thành hơi nóng, cô hơi muốn quay lại chăn của mình.

Cô vừa mới động đậy, bả vai đã bị anh giữ lại, rồi môi anh đặt xuống.

Đó là một nụ hôn kiểu Pháp rất sâu.

Nhớ lại hai ngày trước, Úc Thanh từng khen Ôn Trạch Tự nói tiếng Pháp rất hay, anh cười bảo: “Nụ hôn kiểu Pháp của anh còn tuyệt hơn.”

Úc Thanh khi ấy đã nghĩ rằng anh từng trải nên nhiều kinh nghiệm, nhưng trước khi hôn, Ôn Trạch Tự lại nói: “Lần đầu tiên, chờ tiểu phu nhân nhận xét.”

Úc Thanh dĩ nhiên không đưa ra nhận xét gì, nhưng anh cũng chẳng vì thế mà dừng lại “Nghiệp vụ” này.

Ôn Trạch Tự vốn là người có nhu cầu, Úc Thanh không rõ vì sao giữa hai người lại chưa đi xa hơn, cũng không tiện hỏi.

Đến lần rửa tay thứ ba, Úc Thanh ngửi lòng bàn tay đỏ ửng, bỗng dưng cảm thấy cổ tay mình rất mỏi, ngày mai…… liệu có vẽ nổi nữa không?

Ôn Trạch Tự thì lại rất chu đáo, đích thân giúp cô lau tay, thoa kem dưỡng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Bộ dáng nghiêm chỉnh như vậy, chỉ là…… dường như chỉ có cô cảm thấy xấu hổ khi làm việc này.

Trưa hôm sau, Úc Thanh và Ôn Trạch Tự đến thăm ông bà nội của anh.

Họ đến một viện lớn ở Kinh Bắc, Úc Thanh không tự giác mà xích lại gần Ôn Trạch Tự hơn.

Hôm nay anh mặc chiếc áo phao dáng dài, rộng rãi, tóc không vuốt lên mà rũ xuống che nửa lông mày, kết hợp với khuôn mặt điển trai, phong thái của Ôn Trạch Tự trông giống hệt một chàng thanh niên mới bước chân vào xã hội.

Ôn Trạch Tự hỏi: “Sao thế?”

Úc Thanh: “Nhà anh có đông người không?”

Tối qua định hỏi, nhưng lại làm việc khác.

Ôn Trạch Tự: “Bà nội anh có ba người con, bố anh là con cả, dưới có một em trai và một em gái, tối nay họ đều sẽ về.”

Úc Thanh nghe xong mặt tái đi vài phần, tính toán lại, người…… đúng là đông thật.

“Không sao, cứ theo anh là được.” Ôn Trạch Tự xoa xoa sau đầu cô: “Em có thể thử làm quen với em gái họ của anh, nó cũng tầm tuổi em.”

Úc Thanh: “Em…… vẫn muốn đi theo anh hơn.”

Ôn Trạch Tự mỉm cười: “Được.”

Đi trên con đường dẫn vào viện, Úc Thanh càng thêm căng thẳng, cô không nhịn được, hỏi: “Anh…… ông nội anh thuộc kiểu người đó sao?”

Ôn Trạch Tự cố ý giả vờ không hiểu: “Kiểu nào?”

Úc Thanh: “Chính là kiểu người đi xe Hồng Kỳ biển số liên tiếp ấy.”

Ôn Trạch Tự bật cười ra tiếng: “Ông nội anh từng nói, mấy thứ đó chỉ là hình thức bề ngoài, trong nhà không bàn luận đến, em đừng lo.”

Úc Thanh không ngờ bối cảnh của Ôn Trạch Tự lại vững vàng đến vậy.

Khi đến trước một căn biệt thự nhỏ, Ôn Trạch Tự đẩy cửa gỗ của sân ra, cánh cửa bên trong cũng vừa mở.

“Về rồi à?” Bà nội Ôn lập tức nhìn thấy Úc Thanh, nở nụ cười hiền hòa: “Tiểu Thanh cũng đến rồi à.”

Úc Thanh liếc mắt nhìn Ôn Trạch Tự, bàn tay anh đặt phía sau lưng cô vỗ nhẹ, dịu giọng nói: “Không sao đâu.”

Úc Thanh cố giữ bình tĩnh, mang theo quà biếu đưa lên: “Cháu chào bà, đây là…… quà cháu chuẩn bị cho bà ạ.”

Bà nội Ôn nhận lấy, vui vẻ đáp: “Đến là được rồi, mang quà cáp làm gì.”

Bà nội Ôn có dáng vẻ dịu dàng khiến Úc Thanh liên tưởng đến những tiểu thư khuê các từ thời xưa, phong thái nho nhã, tính tình cởi mở.

Theo bà nội Ôn vào nhà, cô nghe bà ấy nói: “Mọi người đều bận cả rồi, tối nay chắc chỉ có bốn người chúng ta ăn bữa cơm giao thừa. Tiểu Thanh, cháu đừng thấy ít người mà cảm thấy nhàm chán. Nhà chúng ta quen ăn mừng vào mùng Một, thường đêm Ba Mươi mới quay về.”

Úc Thanh ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, rụt rè đáp: “Không đâu ạ.”

Chỉ cần có nơi nào đó để ăn Tết đã là điều tuyệt vời nhất đối với cô, sao cô dám thấy phiền chứ.

Ông nội Ôn đi đánh cờ với bạn, chắc phải đến lúc ăn tối mới về, Úc Thanh cùng Ôn Trạch Tự phụ bà nội Ôn chuẩn bị bữa cơm giao thừa.

Trong lúc trò chuyện, Úc Thanh mới biết được gia đình nhà họ Ôn đều là những người bận rộn.

Mẹ của Ôn Trạch Tự vừa xong công việc ở tỉnh ngoài, không kịp về nhà nên bố anh bay đến đó ăn Tết cùng mẹ anh.

Chú út vì bận công việc kinh doanh ở nước ngoài nên không thể về, vợ con chú ấy cũng ở lại cùng chú ấy, vì nếu không sẽ rất cô quạnh.

Cô nhỏ thì đã kịp trở về nhưng đến tận hai, ba giờ sáng mới tới  nơi, nên quyết định để mùng Một chính thức thăm hỏi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Bà nội Ôn và ông nội Ôn sợ Úc Thanh ăn Tết cô đơn nên liên tục gắp thức ăn cho cô và trò chuyện cùng cô trong bữa cơm.

Nhưng họ nào biết, những năm trước đây Úc Thanh đều ăn giao thừa một mình.

Úc Thanh nghiêng người thì thầm với Ôn Trạch Tự: “Thật ra thế này là tốt lắm rồi, trước đây đêm giao thừa em đều ở nhà một mình. Mẹ em đưa hai đứa em về quê của chú Quách ăn Tết, mãi đến mùng Hai họ mới quay về, lúc đó em mới được cùng mẹ về thăm bà ngoại.”

Tết của cô thậm chí còn muộn hơn nhà họ Ôn, mãi đến mùng Hai mới cảm nhận được không khí năm mới.

Úc Thanh nói xong thì tiếp tục ăn cơm, Ôn Trạch Tự ngẩn ra vài giây, mãi đến khi bà nội Ôn nhắc nhở giúp một tay, anh mới hoàn hồn.

Ăn xong bữa tối là lúc xem chương trình đêm giao thừa, bà nội Ôn chê chương trình không hay nhưng lại không chịu đổi kênh. Úc Thanh tò mò hỏi sao bà ấy không đổi, bà nội Ôn nói: “Mấy chương trình này nhất định phải xem, nếu không ông cụ nhà chúng ta lại kể mấy chiến tích vinh quang hồi đó của mình, bà nghe mãi phát ngượng. Toàn ba hoa trước mặt mấy đứa nhỏ, tưởng mình là vua trẻ con chắc!”

Ông nội Ôn và Ôn Trạch Tự đang chơi cờ vây ngoài sảnh, may mà ông ấy không nghe được lời bà nội Ôn nói.

Úc Thanh không hiểu cờ vây, nên không ra ngoài, ở trong phòng xem tivi với bà nội Ôn.

Bà nội Ôn nhìn cô chằm chằm khiến Úc Thanh phải giả vờ uống nước để che giấu sự ngượng ngùng.

“Bố mẹ cháu sinh ra cháu xinh đẹp thế này, tiểu Tự nhà ta đúng là có phúc.” Bà nội Ôn nắm lấy tay Úc Thanh, cười nói: “Lúc trước nghe nói cháu nhỏ hơn nó bảy tuổi, ông nội nó còn tưởng nó hồ đồ, tức đến mức định lấy roi quất nó hai cái.”

Úc Thanh ngạc nhiên: “Hồ đồ… nghĩa là sao ạ?”

Tầm mắt bà nội Ôn lướt qua bụng cô, Úc Thanh vội vàng xua tay giải thích: “Không, không có chuyện đó đâu ạ. Anh Trạch Tự và con không làm gì vượt quá giới hạn cả!”

Bà nội Ôn khẽ cười: “Kết hôn rồi, vượt quá cũng chẳng sao.”

Da mặt Úc Thanh mỏng, cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cúi đầu uống nước để trấn tĩnh.

Ván cờ ngoài sảnh chẳng kéo dài được bao lâu, ông nội Ôn tức giận nói không chơi nữa, chơi mãi chẳng thắng nổi một ván nào, chẳng có gì thú vị cả. Ông ấy vào trong đòi bà nội Ôn xem tivi cùng mình.

Úc Thanh ra ngoài sảnh tìm Ôn Trạch Tự, anh đang thong thả thu dọn cờ, phân loại quân đen quân trắng.

Thấy ánh mắt tò mò của Úc Thanh, anh hỏi:  “Chơi một ván không?”

Úc Thanh: “Em chỉ biết chơi cờ caro thôi.”

Ôn Trạch Tự không ghét bỏ: “Vậy thì chơi cờ caro.”

Úc Thanh ngồi đối diện Ôn Trạch Tự, nhặt một quân trắng đặt ở giữa bàn, Ôn Trạch Tự cũng thả quân đen sát cạnh quân trắng của cô.

Chơi được một nửa ván.

Ông nội Ôn lặng lẽ đến đứng xem, khi Úc Thanh xếp đủ năm quân trắng thành hàng ông ấy tức tối chỉ vào bàn cờ, nói với Ôn Trạch Tự: “Rõ ràng cháu có thể đặt ở đây, có phải cháu cố ý thua không? Chơi cờ vây thì ép ông vào đường cùng, sao chơi cờ caro với vợ lại thua? Cháu……”

Chưa nói xong đã bị cắt ngang.

“Ông cụ, đi ngủ thôi.” Bà nội Ôn đến kéo ông ấy đi: “Ông tưởng ông là thanh niên à, thức khuya làm gì?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đối mặt với sự tương tác của hai ông bà, Ôn Trạch Tự đã quá quen thuộc, anh hỏi Úc Thanh: “Em thắng rồi, có thưởng đó.”

Úc Thanh: “Còn có thưởng à?”

Cô cảm nhận được Ôn Trạch Tự cố ý nhường mình, nhưng không vạch trần, chỉ xem như đang chơi cho vui.

Bây giờ lại nói có thưởng……

Ôn Trạch Tự nắm tay cô, khẽ cười: “Đương nhiên là có.”

Úc Thanh hỏi: “Thưởng gì?”

Ôn Trạch Tự giúp cô mặc áo khoác, liếc nhìn vào phòng khách rồi ghé sát tai cô thì thầm: “Đi rồi sẽ biết.”

“Tạm thời giữ bí mật.”







Để lại một bình luận