Chương 20: Muốn cùng nhau tay trong tay

Có lẽ đó là phản ứng căng thẳng sau khi trải qua nguy hiểm, cô cần một sự an ủi, vỗ về lớn lao, khao khát một vòng tay và sự thân mật.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hoặc có lẽ là cảm xúc khác khiến cô không kiềm chế được sự bốc đồng, từ bỏ sự rụt rè vốn có của một quý cô, chỉ muốn hôn anh vào lúc này, ngay lúc quyết định rời xa.

Đây là nụ hôn đầu của cô.

Thẩm Viên hoàn toàn không có kỹ năng gì, cô nhắm mắt lại, căng thẳng đến mức hàng mi run rẩy. Làn da sau gáy anh nóng bỏng khiến đầu ngón tay cô run lên. Đôi môi mềm mại áp lên rồi vội vã miết nhẹ, cô học theo những gì thấy trong tiểu thuyết, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ.

Sự thăm dò thoáng qua khiến toàn thân cô mềm nhũn.

Sự chủ động xông xáo của cô, giống như lông vũ quét qua trái tim, gãi không đúng chỗ ngứa. Dục vọng dày đặc trong cơ thể Dịch Thận trỗi dậy, như thú dữ sổ lồng, lan từ sau gáy chạy dọc đến xương sống. Gió Xuân và lửa hoang liên tục thiêu đốt, báo hiệu anh đã bị xâm chiếm.

Các ngón tay anh đút trong túi áo tê dại đến tận đầu ngón tay, gân xanh trên cổ anh giật lên căng cứng. Sự mềm mại ấm áp lan truyền trên môi cô giống như một vùng bí ẩn chưa từng được khám phá, đôi mắt rũ xuống của anh đã bùng cháy.

Đúng như cô dự đoán, đối phương không hề đáp lại, không nhúc nhích chút nào. Trái tim đang nóng rực của Thẩm Viên chợt lạnh đi, dũng khí cạn kiệt, khóe mắt cô cũng ướt đẫm.

Cô đẩy ngực anh, muốn lùi lại để rời xa, đúng lúc này tay cô đột nhiên bị anh giữ lại.

Khoảnh khắc Thẩm Viên giật mình, bàn tay to lớn của Dịch Thận gần như thô bạo siết lấy eo cô rồi đột ngột kéo cô vào lòng.

Giây tiếp theo, đôi môi nóng bỏng, nặng nề của anh áp xuống.

Những giọt nước mắt cô vừa rơi xuống đã bị gò má nóng ran làm bốc hơi.

Không biết là do lý trí sụp đổ hay là sự mềm lòng muốn đáp lại cô lần cuối, Dịch Thận dùng sức ấn cô vào lòng, cướp lấy ánh sáng chưa từng thuộc về anh – Thẩm Viên.

Dịch Thận cũng không biết hôn, cách tấn công của anh giống như nuốt chửng, kỹ thuật mang tính công kích cực mạnh làm môi cô bị cọ xát đến nóng rát. Thẩm Viên đau đớn kêu lên, anh nhân cơ hội xâm nhập vào sự ngọt ngào, tươi mát của cô.

Âm thanh vụn vặt và nhuần nhuyễn hòa vào tiếng lá rơi, mang thêm chút lưu luyến cho mùa Thu phương Bắc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lần này mới thực sự là một nụ hôn đúng nghĩa và nồng nhiệt.

Ban đầu, Thẩm Viên không chống đỡ nổi, nước mắt cứ thế tuôn ra. Nhưng khi nghĩ rằng nụ hôn này chứa đựng sự chia ly, cô lại nhón chân, cố gắng hết sức vòng tay ôm chặt cổ anh, tự dâng mình lên, kéo dài sự tham lam cuối cùng của bản thân.

Gió Thu hiu quạnh, lạnh lẽo thổi nhè nhẹ, dưới gốc cây trong sân lớn yên tĩnh, họ ôm hôn nhau, quyến luyến không rời.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khi Dịch Thận hôn cô, hormone nam tính bùng phát đến mức tối đa. Ngực anh nóng rực, hơi thở dồn dập, những nơi bàn tay anh chạm đến đều thiêu đốt dữ dội. Thẩm Viên hoàn toàn không thể đứng vững, mọi nơi trên cơ thể cô như đang nở pháo hoa rồi mềm nhũn ra, buông thõng xuống.

Chân Thẩm Viên mềm nhũn, anh lập tức kéo cô lên, biến mình thành điểm tựa cho cô.

Cô không biết có phải là ảo giác do sự hưng phấn tạo ra hay không, mà cô lại cảm thấy……

Trong sự duyên dáng của môi lưỡi quấn quýt này, trong không khí se lạnh, cô đã ngửi thấy được sự yêu thích.

Sự yêu thích của Dịch Thận dành cho cô.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, cho đến khi cả hai cần phải dừng lại, Dịch Thận áp trán vào cô, thở dốc nhè nhẹ, hơi thở quấn quýt như đang tiếp tục hôn nhau trong không trung.

Thẩm Viên vẫn nắm chặt áo anh, cả khuôn mặt cô nóng bừng, tim đập và hàng mi run rẩy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cảm giác ngắn ngủi được sở hữu anh mang lại sự thỏa mãn tột độ, điều này càng khiến cô thêm đau buồn.

Ánh mắt lạnh lùng vốn có của Dịch Thận, lúc này lại tinh tế phác họa từng đường nét trên khuôn mặt cô. Môi cô đỏ mọng như say, sự trầm tĩnh xen lẫn vẻ gợi cảm.

Anh thở dốc, giọng nói trầm khàn như mài mòn: “Được chưa.”

Nước mắt Thẩm Viên lại ập đến, những ngón tay cô siết chặt áo anh, “Ừhm.” Giọng cô run rẩy: “Tôi, tôi làm xong điều muốn làm rồi…”

Vậy là đủ.

Dịch Thận dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vết ẩm ướt bên môi cô, dùng sức vuốt ve để thỏa mãn sự thèm muốn. Ẩn dưới ngọn lửa dục vọng là sự tỉnh táo tột cùng, anh nói với cô.

“Thẩm Viên.”

“Cô nên về đi.”

Trở về thế giới vốn có của cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

…………

Tân Dương vào rạng sáng mang màu vàng cam an lành, thành phố cuối cùng cũng có được khoảnh khắc nghỉ ngơi, đèn đường trên cao sáng chói mắt.

Đường phố vắng lặng, thỉnh thoảng có vài người giao hàng đi xe điện vội vã lướt qua.

Dịch Thận bước một mình về hướng ngõ Lộc Phường, bóng dáng cô độc của anh kéo dài và xoay chuyển trên mặt đường.

Chiếc xe điện vụt qua bên cạnh, mang theo một luồng gió khẽ thổi nhẹ vạt áo anh, sắc màu đơn độc trong sự sống động lại thêm phần nồng đậm.

Anh kéo mũ áo hoodie trùm lên, che khuất mái tóc đen và đôi chân mày, ánh đèn chiếu rõ vết thương bầm tím bên môi anh.

Dịch Thận đi qua cây cầu rộng bắc qua sông trong tĩnh lặng, như một con chó hoang rũ rượi, không biết nơi nào để trở về.

Lần này Bưu Tử chắc chắn phải ngồi tù, cô gái nhỏ cũng đã bị dọa sợ mà bỏ chạy.

Những rắc rối gần đây trên người anh cơ bản đã được dọn dẹp sạch sẽ. Theo lý mà nói, anh nên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng.

“Xoẹt.” Đế giày đột ngột ma sát với mặt đường lát đá, Dịch Thận dừng bước.

Anh đứng giữa cầu, ánh đèn vàng rực rọi xuống, soi rõ ý định nhìn về phía xa xăm của chàng trai

Dịch Thận cứ đứng đó, rất lâu không động đậy, mặc cho gió Thu thổi lạnh thấu xương.

Nhưng dù không khí có lạnh đến đâu, đôi môi vẫn còn nóng bỏng kia cũng không thể nguội đi một chút nào.

Một lúc sau anh cúi đầu, cười khẩy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tiều tụy và bất lực.

Sau khi về nhà, Thẩm Viên trằn trọc cả đêm không ngủ được. Cô luôn cảm thấy môi mình tê dại, như thể hơi ấm kia vẫn còn lưu lại.

Mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu cô lại tràn ngập vẻ mặt Dịch Thận nhắm mắt hôn cô, hơi thở phả ra, bàn tay siết chặt lấy cô…… Chỉ cần nghĩ thoáng qua là hơi thở cô lại dồn dập, tai cô nóng ran dưới chăn.

Không ngờ rằng, tất cả những nguy hiểm và sợ hãi đã trải qua đều bị nụ hôn này nuốt chửng hết.

Sau vài lần đấu tranh để đè nén sự xấu hổ, Thẩm Viên đưa khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi chăn, hít một hơi.

Giây trước còn rung động vì nụ hôn đầu, giây sau bên tai lại vang vọng câu nói “Đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa” của anh.

Ánh mắt Thẩm Viên dịu đi vài phần, sinh ra nỗi buồn.

Họ giống như hai người trên hai đường thẳng song song. Cô cố tình thay đổi quỹ đạo, chen chân vào cuộc sống của anh, kết quả là chỉ mang lại rắc rối không cần thiết cho anh.

Thẩm Viên càng sợ bị anh chán ghét hơn là việc không thể có được anh

Cô nắm chặt chăn, che mắt lại, hơi thở nặng nề—— Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn bị Dịch Thận ghét bỏ.

Cô đã nghĩ, thỏa mãn mọi dục vọng thì sẽ có thể thanh thản buông bỏ.

Nhưng Thẩm Viên nhận ra, chính vì nụ hôn này.

Hình như lại càng khó buông bỏ hơn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

…………

Mấy ngày liền không nghỉ ngơi tốt, khi ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe hở của rèm cửa.

Chỉ cần lăn qua lăn lại vài cái là sẽ khiến bạn cùng phòng bực bội, cô dậy sớm, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì đi tìm Sinh Yểu đang thức trắng đêm trong phòng tự học để ăn sáng cùng nhau.

Sinh Yểu nhìn thấy cô đã kinh ngạc: “Không phải chứ, sao mắt cậu còn sưng hơn cả người phải thức trắng đêm để chạy deadline luận văn là tớ thế này??”

Thẩm Viên sờ mắt, “Sưng lắm hả? Tớ ngủ không ngon…”

“Ừhm? Có chuyện gì thế?” Sinh Yểu nghĩ đến điều duy nhất có thể làm cô bận tâm, dò hỏi: “Không tán được trai à?”

Thẩm Viên bị đoán trúng tâm sự, nhất thời không trả lời.

Sinh Yểu vẫn tiếp tục phân tích, thắc mắc: “Không đúng nha, tớ thấy Dịch Thận đối xử với cậu rất khác mà, anh ấy từ chối cậu rồi sao?”

“Cậu không nói gì thêm chứ? Chị em à, có thể không theo đuổi được đàn ông, nhưng phẩm giá không thể hạ thấp được.”

“Người này không được thì đổi người khác thôi.”

Buổi sáng sớm, cô bạn thân luyên thuyên làm đầu óc Thẩm Viên rối tung. Nếu giải thích sẽ phải lôi ra quá nhiều chuyện, cô thở dài rồi lắc đầu: “Không có không có, để sau tớ kể cho cậu nghe nhé, đi ăn sáng thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Vừa nhắc đến bữa sáng, Sinh Yểu lập tức dẫn Thẩm Viên rẽ sang một hướng khác, “Ở ngoài trường học, ngay gần đây có một tiệm bánh bao chiên đặc biệt ngon, chúng ta đi mua cái đó nhé.”

Sáu giờ sáng sớm, bóng người hoạt động trong trường chỉ lác đác vài người. Lá cây và rêu phủ ngậm sương, hòa quyện với làn sương mù do xe tưới nước phun ra, hương thơm thanh mát của đất lan tỏa khắp nơi.

Mùi ẩm mốc của lá rụng bị giẫm nát đánh thức sự uể oải.

Hai người quét khuôn mặt để ra cổng trường, Thẩm Viên đi theo sau bị Sinh Yểu phía trước huých tay, “Viên Viên, cậu nhìn xem, đó chẳng phải là Dịch Thận sao?”

Cô giật mình, nhìn theo hướng Sinh Yểu đang nhìn.

Dưới cây phong lớn nhất trên vỉa hè cổng trường, Dịch Thận đang đứng cùng một cô gái.

Hơi lạnh buổi sớm bao quanh toàn thân anh khiến bóng hình lãng tử, phóng khoáng của anh thêm phần lạnh lùng và nghiêm nghị.

Dường như hơi sợ lạnh, anh đút hai tay vào túi áo hoodie, cúi người có chút lười biếng, bình thản nghe đối phương nói chuyện.

Thẩm Viên chuyển tầm mắt nhìn lên khuôn mặt cô gái.

Cô gái có vẻ gầy gò, chiếc quần jean cũ đã bạc màu, khuôn mặt xinh đẹp nổi bật, mái tóc đen rủ xuống mềm mại nhưng khí chất toàn thân lại toát lên vẻ kiên cường.

Ánh mắt cô ta ngước nhìn Dịch Thận toát ra vẻ mến mộ rõ ràng, ngay cả trong buổi sáng sớm mờ sương.

Hai người đứng cạnh nhau, giống như cây sam to lớn và cây trúc thanh mảnh, tinh tế.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đều thẳng thắn, đứng vững.

Nhìn qua thật xứng đôi.

“Này, tình hình gì đây……” Sinh Yểu hạ thấp giọng.

Thẩm Viên mím môi, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã thấy cô gái này quen mắt. Sau khi nhớ ra thân phận của cô ta, tim cô lại lần nữa rơi xuống.

Cô gái này tên là Hàn Vũ Quân, là hoa khôi học sinh ưu tú mà anh hai của cô từng theo đuổi hồi cấp ba.

Cũng chính là cô gái bị Dịch Thận ‘Đào góc tường’ mà anh hai cô thường nhắc đến. Vào ngày tốt nghiệp cấp ba, Hàn Vũ Quân đã tỏ tình với Dịch Thận trước mặt nhiều người, nhưng cuối cùng bị Thẩm Xước cắt ngang, gây ra một cuộc cãi vã không vui vẻ.

Trước đây cô chỉ thoáng thấy qua ảnh, không ngờ lại có ngày được tận mắt nhìn thấy.

Sinh Yểu nghe cô giải thích qua loa, kinh ngạc: “Ý cậu là hai người họ từng yêu nhau? Hay là từng mập mờ?”

Thẩm Viên không rõ, cô lắc đầu và kéo Sinh Yểu muốn nhanh chóng rời đi.

Dù biết có lẽ hai người đó không có gì, cũng biết chuyện đời tư của Dịch Thận chẳng liên quan gì đến cô.

Nhưng cô vẫn không kìm nén được, trong lồng ngực cảm thấy chua chát.

Cô gái đó…

Người thật xinh đẹp hơn, khí chất cũng hơn người.

Cho đến khi đến quán ăn sáng, Thẩm Viên vẫn thất thần. Sinh Yểu nhận ra sự sa sút và nguồn gốc cảm xúc của cô, cô ấy thở dài, nghĩ thầm cô gái chưa từng yêu đương này quá dễ dàng lún sâu vào chuyện tình cảm, lại còn không biết cách thoát ra.

Cô ấy khoác vai Thẩm Viên, an ủi: “Nếu không thể kiểm soát việc cứ nghĩ về anh ấy thì làm điều gì đó khác để phân tán sự chú ý đi.”

“Tan học đợi tớ ở ký túc xá, tối nay tớ dẫn cậu đi chơi!”

Thẩm Viên vẫn cúi đầu xuống, như một chú thỏ héo hon, ngoan ngoãn gật đầu, không từ chối nhưng cũng không tỏ ra hứng thú gì.

…………

Sau khi học xong một ngày dài, Thẩm Viên đi theo Sinh Yểu đến một buổi tụ tập do sinh viên các trường gần đó tổ chức.

Mối quan hệ xã giao của Sinh Yểu rất rộng, bạn bè đông đảo, ngày nào cũng có niềm vui mới, dường như lúc nào cũng có chỗ để vui chơi không hết.

Phòng là do Sinh Yểu đặt, Thẩm Viên tin rằng cô bạn thân chắc chắn đã quan tâm đến tâm trạng của mình nên khi bước vào căn hộ Homestay, cô thấy có phòng trong và phòng ngoài, tách biệt giữa sự tĩnh lặng và ồn ào.

Thẩm Viên nhìn Sinh Yểu đang cười đùa luyên thuyên với những người khác.

Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi cảm động, vì cô là người rất không thích hợp với sự ồn ào của các bữa tiệc.

Cô không phải là người hướng nội điển hình. Sự giáo dục gia đình chất lượng và nghiêm khắc từ nhỏ đã giúp Thẩm Viên có thể giữ được sự thanh lịch và đúng mực, ngay cả trong môi trường hoàn toàn xa lạ.

Sau khi gặp mặt và làm quen với tất cả mọi người có mặt, Thẩm Viên chọn một vị trí không nổi bật ở góc để ngồi ăn uống.

Vài nam thanh nữ tú hào phóng trong phòng đã hòa vào nhau, KTV bắt đầu hoạt động, những giọng ca hay dở lẫn lộn được khuếch đại lên gấp nhiều lần bởi dàn âm thanh nổi.

Phương pháp của Sinh Yểu quả thực có lý, trong môi trường ồn ào này, việc hòa mình vào rất dễ dàng để gạt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu.

Nhưng lý thuyết này, không áp dụng được với cô.

Mọi người xung quanh càng vui vẻ, ồn ào, Thẩm Viên càng tỉnh táo. Hễ bình tĩnh lại là cô lại không kìm được mà nghĩ về người đó và tất cả mọi chuyện liên quan đến anh.

Giống như có một tảng đá lớn đè nặng trong tim, đẩy không ra mà hòa tan cũng không được.

Người duy nhất có thể giải quyết sự đè nén này—— là Dịch Thận.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Rõ ràng biết cách giải quyết nhưng lại không thể đến gần, như một con đường không thể đi tiếp mà cũng không thể quay lại. Thẩm Viên có chút bực bội, cô cầm lấy ly cocktail xếp hàng trên bàn trà rồi uống cạn. Vốn dĩ cô luôn uống rượu với mục đích thưởng thức, đây là lần đầu tiên cô phụ lòng rượu ngon trong tay một cách thô lỗ như vậy.

Thời gian từ từ trôi qua, cô không nhớ mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết rằng cùng với từng ly được đặt xuống, đầu óc cô dần trở nên mê man. Cô cảm thấy mừng thầm vì thủ đoạn vụng về của mình đã thành công.

Sau khi đi vệ sinh lần thứ ba trở về, Thẩm Viên đã hơi mờ mắt, chân bước mềm nhũn.

May mắn thay, phòng ngoài của căn hộ là khu vực nghỉ ngơi còn mọi người đều chen chúc ở phòng trong, cửa cách âm chặn lại tiếng ồn, trả lại cho cô một góc yên tĩnh.

Say quá chóng mặt, Thẩm Viên đi xiên xẹo đến sofa, “Ai da” một tiếng rồi ngã vật xuống, ánh sáng đèn trần khiến cô phải nheo mắt lại.

Bên tay không có bất kỳ vật gì để che chắn, trên người cô chỉ có váy, chắc chắn không thể vén váy lên để che ánh sáng được.

Thẩm Viên bực bội lẩm bẩm vài tiếng, ngốc nghếch dùng mu bàn tay che mắt, nhắm mắt lại thiu thiu ngủ, tai không nghe thấy tiếng người ra vào xung quanh.

Tác hại của việc say rượu là giấc ngủ sau đó rất kém, giống như bị treo lơ lửng trên mặt nước, ẩm ướt nhưng không chìm sâu, lửng lơ rất khó chịu.

Không biết đã qua bao lâu, một làn gió mát mẻ lại thổi vào, thổi vạt váy của cô lên—— Có người đã đi vào, tiếng bước chân gần rồi lại xa, đi vào phòng trong.

Nửa phút ngắn ngủi trôi qua, tiếng bước chân đó lại đi ra từ phòng trong.

Nhưng lần này không rời đi, người đó đi đến giữa phòng rồi dừng lại ở đó.

Dịch Thận đứng cách cô năm bước chân, cứ thế nhìn cô.

Mắt không nhìn thấy, các giác quan khác được phóng đại gấp nhiều lần, trong cơn mơ màng, Thẩm Viên nhận thấy có người dừng lại trước mặt mình và trực giác mách bảo đối phương dường như vẫn luôn nhìn cô.

Người ở đó, nhưng lại tĩnh lặng.

Thẩm Viên nhíu mày, hừ hừ hai tiếng, giống như tiếng lẩm bẩm khó chịu.

Khoảnh khắc tiếp theo, Dịch Thận bước về phía cô.

Anh đi ba bốn bước đến bên ghế sofa, đưa tay ra vuốt phẳng vạt váy bị cô làm xộc xệch rồi chỉnh lại.

Cảm thấy quần áo bị chạm vào, Thẩm Viên nhận ra có điều không ổn, “Bốp” một tiếng, cô đẩy bàn tay ‘gây rối’ đó ra.

Cô cố gắng mở mắt, bất ngờ đối diện với anh, khi ấy bàn tay hơi nóng của cô vẫn đang ấn vào cánh tay anh. Sự tiếp xúc cách một lớp vải nhưng lại thân thuộc giữa da thịt.

Dịch Thận trước mắt cô đang mặc bộ đồng phục phục vụ gọn gàng và lịch sự, tay kia còn cầm khay.

Cách ăn mặc này chợt khiến cô nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau. Nhất thời cô như nửa mơ nửa tỉnh, tưởng thời gian bị đảo lộn.

Ánh mắt cô gái mơ màng, nhìn anh với vẻ thất thần, thờ ơ, rõ ràng là đã say đến mức không phân biệt được người.

“Thẩm Viên.” Dịch Thận mở lời: “Phòng ngoài ai cũng có thể vào, muốn ngủ thì vào trong mà ngủ.”

Làm sao Thẩm Viên có thể không nhận ra anh, cho dù say đến mức không thể nói được lời nào cô cũng sẽ không quên khuôn mặt này.

Ngàn vạn nỗi chua xót tan biến ngay khoảnh khắc anh lên tiếng, cô nhíu mày, “Ai cho phép anh gọi tôi.”

Dịch Thận nhìn cô, im miệng lại.

Cô gái đó là ai? Có quan hệ gì với anh, rốt cuộc anh và cô ta có qua lại không? Hai người đã nói gì?

Cô rất muốn biết, tò mò đến phát điên.

Hàng ngàn câu hỏi chất đống bên môi, nhưng lời thốt ra lại là: “Ai cần anh quan tâm.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Giọng nói rất nghẹn ngào, kìm nén tiếng khóc.

Thẩm Viên nắm chặt áo anh, trút hết cơn giận: “Tôi đã nói rồi phải không, không cho phép anh gọi tôi nữa.”

“Tôi không muốn nghe anh gọi tôi nữa!”

Dịch Thận nhíu mày, vô thức hé môi nhưng hai chữ ‘Thẩm Viên’ lại biến mất ngay bên miệng.

Giống như một con chó hung dữ bị chủ nhân ra lệnh, không dám phạm lỗi nữa.

Rõ ràng là chính cô không cho phép anh gọi, nhưng nhìn thấy anh thực sự không còn lời nào để nói với mình, cô lại cảm thấy tủi thân.

Thẩm Viên không biết phải đối xử với anh thế nào nữa, làm gì cũng thấy sai.

Khuôn mặt say nhẹ, hơi nóng cháy rực lan đến khóe mắt, “Anh…”

Lời nói đã không thể diễn tả được cảm xúc, sự khổ sở, dục vọng, cơn bốc đồng không sạch sẽ cuộn lại thành một khối.

Thẩm Viên đỏ hoe mắt, dùng sức kéo anh xuống, đồng thời nhổm người lên—— Một lần nữa áp sát môi anh.

Dịch Thận nghiêng đầu.

Không khí đông cứng lại trong khoảnh khắc đó.

Lần này, anh đã né tránh.







Để lại một bình luận