Chương 37: Chân của Hứa Văn Châu tàn phế rồi

Lưu Chiêu bị bắt, âm mưu mà Chu Lan Tâm đã chuẩn bị nhiều năm cuối cùng cũng bị phơi bày.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nghê Nhạc Minh không thể chấp nhận khi bị người đầu ấp tay gối phản bội, sự tức giận hòa lẫn với nỗi đau khiến ông dường như già đi 10 tuổi trong một đêm. Chưa kịp đối mặt với Chu Lan Tâm thì Nghê Nhạc Minh đã bị dẫn đi hỗ trợ điều tra, công ty cũng trở nên hỗn loạn.

Hội đồng quản trị lần lượt quay lưng, Nghê Văn Thành cố gắng cứu vãn tình hình, nhưng nhận ra những năm qua ông ấy đã được anh trai che chở quá kỹ, hoàn toàn không có khả năng gánh vác trọng trách cứu vãn tình hình được.

Tập đoàn Nghê thị đã sớm suy tàn, mục nát bên trong. Sâu mọt bên trong bí mật đục khoét vét sạch cành cây tráng kiện của đại thụ, chờ thời cơ chín muồi để nuốt chửng toàn bộ.

Làm sao chịu nổi cuộc điều tra chứ.

Nghê Văn Thành chỉ biết đứng nhìn tòa nhà lớn sụp đổ trước mặt mình.

Ông ấy không hiểu tại sao Chu Lan Tâm lại làm như vậy. Rõ ràng anh trai ông ấy đối xử với bà ấy không tệ, thậm chí bất chấp rạn nứt với con gái để cưới bà ấy, luôn bảo vệ bà ấy.

“Đối với tôi không tệ? Hừ.”

Những hành động độc ác của Nghê Nhạc Minh lại ùa về trong tâm trí, tỏa ra mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, “Ngày trước, để trèo lên cành cao với Bách Thủy Tâm, ông ấy đã phản bội lời hứa với tôi. Ông ấy phụ tôi trước.”

“Chẳng lẽ bà cưới anh tôi chỉ để trả thù sao?” Gương mặt của Nghê Văn Thành đầy nghi hoặc, không thể tin được.

Chu Lan Tâm nhếch môi cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh.

“Bà đúng là kẻ điên.” Khóe miệng Nghê Văn Thành run rẩy, khuôn mặt rám nắng đỏ bừng vì tức giận, bỗng nhiên có một gương mặt tiến lại gần ông ấy.

Chu Lan Tâm xé toạc lớp mặt nạ dịu dàng thanh lịch, để lộ bản chất quái dị: “Anh trai ông là một kẻ g.i.ế.t người.”

“Bà nói bậy!”

Chu Lan Tâm tiếp tục: “Ông ấy đã tự tay g.i.ế.t chết đứa con của tôi.”

“Không thể nào!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nếu nói Nghê Nhạc Minh là kẻ tệ bạc trong tình yêu thì Nghê Văn Thành không thể phản bác. Nhưng đối với người thân thì ông không có gì để nói. Sau khi thành đạt, Nghê Nhạc Minh luôn nâng đỡ người em trai vô dụng này. Dù ông ấy không có học vấn cao hay tài kinh doanh, ông cũng chưa từng coi ông ấy là gánh nặng, giúp cả gia đình họ có được cuộc sống sung túc như hiện nay.

Dù Nghê Dạng thường đối đầu với ông, Nghê Nhạc Minh vẫn luôn lo lắng cho tương lai của con gái.

Ông ấy không dám chắc Nghê Nhạc Minh là người tốt, nhưng ít nhất có thể vỗ ngực nói rằng Nghê Nhạc Minh là người rất trọng tình thân.

“Ông không tin à? Có thể tự mình đi hỏi.” Bà ấy rất muốn chứng kiến cảnh niềm tin của Nghê Văn Thành sụp đổ, nếu không bị cảnh sát khống chế, Chu Lan Tâm hận không thể tự tay vạch trần bộ mặt giả dối của người đó.

Biết bao lần tỉnh giấc giữa đêm, Chu Lan Tâm mồ hôi đầm đìa, chỉ muốn túm lấy người đang ngủ bên cạnh để chất vấn, tại sao lại tàn nhẫn đến vậy?

Nhưng bà ấy lại sợ.

Sợ người đàn ông ích kỷ này sẽ lại coi bà ấy như con tốt thí.

Sợ đánh rắn động cỏ, không thể báo thù cho bản thân và đứa con đã mất.

Bà ấy phải nhẫn nhịn, lên kế hoạch trước mới hành động. Bà ấy muốn đánh bại Nghê Nhạc Minh trở về con số không, để Nghê Nhạc Minh phải chịu đau đớn như bà ấy!

Chu Lan Tâm đánh cắp bí mật công ty và cùng Lưu Chiêu bắt cóc Nghê Dạng, với hành vi này đã vi phạm pháp luật và bà ấy thừa nhận mọi tội danh.

Nhưng khi nhắc đến “Cố ý giết người bất thành”, Chu Lan Tâm kiên quyết phủ nhận: “Tôi không cố ý làm con bé bị thương.”

Đối diện với những câu hỏi sắc bén của cảnh sát, Chu Lan Tâm không hề cảm thấy tội lỗi: “Tôi chỉ muốn giữ con bé một đêm, sáng hôm sau sẽ cho người đưa xuống núi, Lưu Chiêu có thể làm chứng.”

“Lưu Chiêu tố cáo bà là kẻ chủ mưu.”

Chu Lan Tâm nhắm mắt lại: “Đồ ngu xuẩn.”

Lưu Chiêu hận Nghê Nhạc Minh và tham tiền nên bà ấy dùng tiền mua chuộc Lưu Chiêu làm việc. Không ngờ Lưu Chiêu lại dám to gan, thậm chí có ý định g.i.ế.t Nghê Dạng.

Mà bà ấy là người trong cuộc, không thể thoát tội.

Tình cảm của Chu Lan Tâm đối với Nghê Dạng rất phức tạp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khi gặp lại Nghê Nhạc Minh thì Chu Lan Tâm đang mắc bệnh, gia cảnh cũng trong tình trạng tồi tệ. Đàn ông luôn thích “Cứu giúp” phụ nữ trong hoàn cảnh khốn khổ nên hai người dần dần thân thiết, cho đến một ngày bị Bách Thủy Tâm phát hiện.

Chu Lan Tâm vô cùng bối rối.

Bà ấy biết rõ việc bản thân đang dây dưa với một người đàn ông đã có vợ nghĩa là gì. Dù chưa vượt quá giới hạn thể xác, nhưng Chu Lan Tâm vẫn cảm thấy có lỗi. Bà ấy từng chứng kiến cảnh vợ chính mắng chửi, đánh đập tiểu tam, nhưng hình ảnh đáng sợ mà bà ấy tưởng tượng không xảy ra.

Một bàn tay mềm mại đầy ấm áp như ánh nắng mùa Đông nắm lấy tay bà ấy, Chu Lan Tâm cẩn thận ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt như sương mờ.

“Trông cô có vẻ rất đau khổ.”

Chu Lan Tâm nghi ngờ mình bị ảo giác, không ngờ thực sự nhìn thấy một chút xót xa trong mắt Bách Thủy Tâm?

Có phải là xót xa không?

Hóa ra, Bách Thủy Tâm phát hiện những hành động bất thường của Nghê Nhạc Minh gần đây. Để bày tỏ lòng chung thuỷ với vợ, Nghê Nhạc Minh thề không liên lạc với Chu Lan Tâm nữa.

Nhưng Bách Thủy Tâm lại tìm đến bà ấy.

Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì bà nghe nói Chu Lan Tâm đang gặp khó khăn.

Người giúp đỡ Chu Lan Tâm chuyển từ Nghê Nhạc Minh sang Bách Thủy Tâm. Đến khi bệnh tình của Chu Lan Tâm hoàn toàn hồi phục, bà ấy mới tin rằng trên thế giới này có một người tốt bụng như Bách Thủy Tâm.

Bà ấy xấu hổ vì những suy đoán ác ý trước đây, nhưng trong lòng lại có một giọng nói phản bác rằng Nghê Nhạc Minh và Bách Thủy Tâm đã gây tổn thương cho bà ấy, nên bà ấy xứng đáng nhận được tất cả những điều này!

Sau đó, Bách Thủy Tâm trong lúc hấp hối, ở trên giường bệnh cầu xin rằng nếu một ngày bà ấy kết hôn với Nghê Nhạc Minh, hy vọng bà ấy hãy đối xử tốt với Nghê Dạng.

Bà ấy không trả lời.

Bách Thủy Tâm nhượng bộ và tìm sự thay thế: “Không cần quá tận tâm cũng được. Dạng Dạng là một đứa trẻ thông minh và nhạy cảm, đừng để  người khác bắt nạt con bé.”

Thật yếu đuối.

Chu Lan Tâm nghĩ, người phụ nữ này ngây thơ hay ngu ngốc đây? Biết rõ bà ấy và Nghê Nhạc Minh có quan hệ mờ ám, vậy mà còn gửi gắm đứa con gái duy nhất của mình cho bà ấy.

Chu Lan Tâm chưa từng chính thức đồng ý. Sau này, bà ấy thực sự kết hôn với Nghê Nhạc Minh, trở thành mẹ kế của Nghê Dạng. Đáng tiếc, Nghê Dạng hận bà ấy thấu xương, đến tình mẹ con bề ngoài cũng không thể duy trì.

Thì cứ như vậy đi.

Dù sao cũng chẳng ai bắt nạt nổi cô nhóc ngang tàng đó.

Nghê Dạng sống phóng khoáng mười mấy năm, lần đầu tiên thực sự cảm nhận được mùi vị gần kề cái chết, một áp lực vô hình đè nặng lên ngực cô, khiến cô cảm thấy khó chịu toàn thân.

Chân của Hứa Văn Châu bị thương rất nặng, cần phải phẫu thuật.

Nghê Nhạc Minh quá bận rộn để lo cho bản thân, còn chú Hai và thím Hai thì bận rộn vì công ty. Nhìn quanh bên cô chẳng còn ai để tin cậy.

Nghê Dạng run rẩy bấm máy gọi điện cho Bách Ngọc, khi đầu bên kia bắt máy, nước mắt cô  lập tức rơi xuống: “Anh.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Bách Ngọc quả nhiên đáng tin cậy, anh ta sắp xếp mọi thứ qua điện thoại, bay chuyến sớm nhất đến bên cô.

Sắc mặt Nghê Dạng tiều tụy, đã hai ngày không ngủ. Cô không thể chợp mắt, chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh Hứa Văn Châu nắm tay cô chạy trốn trong mê cung hiện lên. Cô như bị mắc kẹt trong vũng lầy tối tăm, càng giãy giụa càng ngột ngạt.

“Bác sĩ nói chân của Hứa Văn Châu rất nghiêm trọng, nếu không chữa được thì phải làm sao?”

“Em không trả nổi, thật sự không trả nổi.”

Cô ghét phải nợ ân tình, nếu như Hứa Văn Châu để lại di chứng suốt đời thì cả đời của cô cũng không trả nổi.

“Dạng Dạng, mọi chuyện chưa đến mức đó, đừng tự dọa mình.” Bách Ngọc không phải bác sĩ, không rõ tình trạng chân của Hứa Văn Châu nghiêm trọng thế nào, nhưng khi thấy trong hồ sơ mô tả “Thanh thép xuyên qua” anh ta cũng vô thức nín thở.

“Gia đình cậu ấy thì sao?”

“Cậu ấy chỉ có một mình bà nội. Hứa Văn Châu không cho chúng ta thông báo.”

Bà nội Hứa đã lớn tuổi và thường xuyên đau ốm, không chịu nổi kích động. Ngay cả giấy đồng ý phẫu thuật cũng là Hứa Văn Châu cắn răng chịu đau để ký.

Nghê Dạng vẫn nhớ khoảnh khắc đó, mồ hôi thấm ướt tóc mai của cậu thiếu niên, cơn đau khiến người ta gần như không thể cầm nổi bút.

May mắn thay, ca phẫu thuật của Hứa Văn Châu thành công, vẫn giữ được chân.

Bác sĩ nói: “Thời gian phục hồi chức năng sắp tới rất quan trọng. Với mức độ tổn thương của cậu ấy, việc hồi phục để đi lại bình thường không có vấn đề gì.”

Nỗi lòng của Nghê Dạng cuối cùng cũng buông xuống.

Cô lấy hết can đảm đến gặp Hứa Văn Châu, sắc mặt anh trắng bệch như tường quét vôi, thần thái tiều tụy. Nghê Dạng nghĩ đến những chiếc bình thủy tinh dễ vỡ cất trong tủ, dùng miêu tả trạng thái của Hứa Văn Châu lúc này không thể phù hợp hơn.

“Cậu nghe chưa? Bác sĩ nói chân cậu có thể hồi phục.” Tin tốt này liệu có khiến anh cảm thấy tốt hơn không?

Hứa Văn Châu nhìn sang, giọng rất nhẹ: “Ừhm.”

Vẻ kiêu ngạo ngày trước không còn, Nghê Dạng vốn không giỏi nói lời an ủi nên bối rối nắm chặt tay, bày tỏ với Hứa Văn Châu: “Tất cả chi phí điều trị và phục hồi sau này sẽ do tôi chịu trách nhiệm, cậu không cần lo lắng.”

Hứa Văn Châu luôn coi trọng tiền bạc nhất, kiếm được bao nhiêu cũng không nỡ tiêu. Cô chủ động nói rõ, để anh không phải lo lắng về tiền bạc mà không chịu làm phục hồi chức năng.

Hứa Văn Châu khẽ hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thấy anh không đáp, Nghê Dạng không khỏi suy đoán suy nghĩ của Hứa Văn Châu, bị cô liên lụy đến mức này, chắc chắn Hứa Văn Châu đang trách cô nhỉ?

Cô ghét nhất là xử lý những mối quan hệ phức tạp, chỉ giỏi dùng tiền giải quyết vấn đề: “Số tiền bồi thường xứng đáng sẽ không ít, cậu còn yêu cầu gì cứ nói.”

“Cậu nghĩ tôi làm những điều này là vì muốn tiền sao?”

Không phải.

Trong lòng cô có một giọng nói vang lên.

Kỳ lạ thay, cô không nghĩ ra lý do tại sao Hứa Văn Châu lại liều mạng cố gắng bảo vệ cô. Nhưng cô chắc chắn rằng Hứa Văn Châu làm những điều này không phải để kiếm lợi.

“Tôi không có ý đó.” Nghê Dạng siết chặt ngón tay thường xuyên hơn, “Dù sao, cậu đã cứu tôi thì tôi phải đền đáp chút gì đó.”

“Không cần đâu.” Hứa Văn Châu lạnh nhạt từ chối.

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Bách Ngọc ra hiệu cho Nghê Dạng ra ngoài.

Nghê Dạng thở dài: “Tôi còn việc phải giải quyết, cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, cần gì thì gọi bác sĩ và y tá.”

Hứa Văn Châu gật đầu: “Được.”

Tiền đúng là thứ tốt nhất, trước đây anh từng keo kiệt đến mức cảm cúm cũng không nỡ mua thuốc, vậy mà giờ lại ở phòng VIP đắt nhất bệnh viện, kèm theo hai y tá chuyên nghiệp túc trực.

Không có gì ngạc nhiên khi Nghê Dạng luôn muốn dùng tiền để giải quyết mọi vấn đề.

Đáng tiếc, vấn đề của anh thì dù có bao nhiêu tiền cũng không thể giải quyết.

Nghê Dạng không nghe được nửa câu sau của bác sĩ: “Cậu phải chuẩn bị tâm lý, ngay cả khi hồi phục chức năng đi lại thuận lợi thì cũng không thể đi bộ lâu, và các hoạt động mạnh như chạy nhảy đều bị cấm.”

Cái chân này của anh, cả đời này coi như không dùng được nữa.

Hứa Văn Châu lặng lẽ nghe xong phán quyết của bác sĩ: “Bác sĩ Trần, những lời này đừng nói với bọn họ.”

Bác sĩ Trần không khỏi thương xót: “Những người ngoài kia là bạn cậu đúng không? Nếu họ hỏi đến thì sao?”

“Nói một nửa thôi.” Hứa Văn Châu rũ mắt nhìn chằm chằm vào chân quấn đầy băng gạc, chỉ nói: “Đừng làm cậu ấy sợ.”

Bà nội Hứa gọi điện đến đúng lúc kỳ thi đại học vừa kết thúc.

Hứa Văn Châu thi ở xa nhà, bà nội lo lắng cho việc thi cử của cháu mình nên lấy số tiền dành dụm để cháu trai ở khách sạn trong hai ngày thi quan trọng nhất. Bà nội Hứa không dám quấy rầy đến cháu mình, nên chờ đến đúng giờ thi xong lập tức gọi điện.

Dì bán rau dưới nhà còn cưới nói: “Bà cụ cứ yên tâm, chờ tiểu Châu thi đậu trạng nguyên trở về!”

Bà nội Hứa không thích khoe khoang, nhưng nhắc đến cháu trai thì cũng khá tự hào: “Nếu tiểu Châu thi đậu trạng nguyên, tôi sẽ mời mọi người ăn cơm!”

Bà nội Hứa quên rằng lúc thi không cho mang điện thoại vào nên bà cụ gọi đúng giờ thi xong, lẽ ra Hứa Văn Châu không thể nghe máy nhưng điện thoại lại được kết nối.

“Alo, tiểu Châu à? Cháu thi xong chưa, khi nào mới về? Bà nội nấu canh sườn cho cháu.”

“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu gặp chút chuyện không hay.”

Hứa Văn Châu giấu chuyện chạy trốn trong mê cung, chỉ nói bị thương trong lúc đi thi.

Bà nội Hứa liên tục lau nước mắt, khóc lóc than trách ông trời bất công, khiến cháu trai khốn khổ của bà cụ gặp chuyện xui xẻo.

“Bà nội đừng lo lắng, bác sĩ nói chân cháu sẽ hồi phục sau một thời gian.”

Gắn cái nhãn “Bác sĩ” thì lời này trở nên có uy tín hơn, bà nội Hứa không chút nghi ngờ: “Có thể hồi phục được là tốt, hồi phục được là tốt. Chỉ là…… kỳ thi đại học của cháu phải làm sao?”

“Cháu sẽ ôn lại và có thể thi vào năm sau.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Bà nội Hứa che mặt bằng hai tay, chỉ hận bản thân không thể gánh chịu thay cháu trai mình.

“Bà nội, cháu xin lỗi.” Trước khi đi ra ngoài, anh đã hứa với bà nội sẽ đạt thành tích tốt, vậy mà anh đã thất hứa.

Bà nội Hứa nắm chặt tay cháu trai, lắc đầu tuyệt vọng: “Không trách cháu, không trách. Chúng ta giữ gìn sức khỏe, năm sau thi lại.”

Nghê Dạng đi gặp bố mình.

Tập đoàn Nghê thị bị tố cáo có hành vi gian lận tài chính, mọi người trong công ty rối loạn, Nghê Nhạc Minh đang bị điều tra.

Hai bố con gặp nhau, tâm trạng Nghê Dạng rất phức tạp. Cô luôn nghĩ Nghê Nhạc Minh là một người ích kỷ, nhưng trong lúc tình huống khẩn cấp lại chọn bảo vệ cô.

“Công ty sẽ không có chuyện gì chứ?”

Nghê Nhạc Minh nhìn cô một hồi lâu, quan sát từ đầu đến chân rồi mới lên tiếng: “Công ty lần này gặp khủng hoảng nghiêm trọng.”

Nghê Nhạc Minh nhìn ngang nhìn dọc, bỗng nhiên tiến gần, hạ giọng nói: “Dạng Dạng, nhà họ Bách đã đến đúng không? Nhà ông ngoại con có của cải và thế lực lớn, con đi cầu xin họ giúp đỡ bố.”

Nghê Dạng nhíu mày rút tay ra: “Vậy là bố thật sự……”

Nghe giọng bố cô, thực sự đã làm ra chuyện gian lận.

“Dạng Dạng, con còn nhỏ, con không hiểu đâu, làm kinh doanh thì không có ai sạch sẽ cả. Lần này bố bị người ta hãm hại, chỉ cần có người giúp một tay, chuyện này sẽ qua.”

Người bố này của cô lại ngây thơ hơn cả cô.

“Quá muộn rồi.”

Tập đoàn Nghê thị vốn không chịu nổi điều tra, lại thêm đối thủ có cơ hội lợi dụng việc này đàn áp, cố tình tung tin trên mạng, thu hút sự chú ý rộng rãi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng, không ai có thể gian lận nữa, huống chi…… nhà họ Bách sao có thể giúp ông.

Hơn nữa, chưa kể đến việc lúc đầu Bách Thủy Tâm từng cắt đứt liên lạc với nhà họ Bách. Chỉ riêng chuyện Nghê Nhạc Minh cưới Chu Lan Tâm ngay sau khi Bách Thủy Tâm qua đời, cũng như việc nuốt chửng tài sản mà Bách Thủy Tâm để lại cho Nghê Dạng, sau tất cả những điều này nhà họ Bách sẽ không bao giờ can thiệp.

“Mẹ con là con gái duy nhất của ông ấy, con là cháu ngoại ruột của ông ấy. Con hãy đi cầu xin, họ chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ để con chịu khổ.”

“Họ đúng là sẽ không để con chịu khổ.” Việc tài chính của tập đoàn Nghê thị bị đóng băng, lý do mà Nghê Dạng vẫn có số tiền lớn để tiêu xài phần lớn là nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Bách.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dù cô có oán giận Nghê Nhạc Minh, nhưng chẳng lẽ cô thực sự muốn thấy gia đình mình tan cửa nát nhà? Trước khi gặp Nghê Nhạc Minh thì cô đã nhờ Bách Ngọc giúp đỡ.

Bách Ngọc nói rõ tình hình hiện nay của Nghê thị trong trạng thái tan rã, đồng thời cũng bày tỏ thái độ của nhà họ Bách: “Nếu cần, nhà họ Bách có thể bỏ vốn mua lại tài sản của Nghê thị.”

Sau đó, cô sẽ không còn là đại tiểu thư nhà họ Nghê nữa.

“Dạng Dạng, ông ngoại mong cháu quên hết mọi chuyện, đến Đàn Thành bắt đầu cuộc sống mới.”





Để lại một bình luận