Chương 36: Nghê Dạng gặp chuyện
Trước kỳ thi Đại học, mây đen giăng kín trời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tại trụ sở chính của tập đoàn Nghê thị, các lãnh đạo đã họp khẩn cấp vì một tài liệu mật liên quan đến vận mệnh của công ty đã bị mất cách đây hai tiếng.
Nghê Nhạc Minh lo lắng đi qua đi lại, bộ vest vốn luôn chỉnh tề giờ bị xộc xệch, cà vạt lệch lạc treo lỏng lẻo, trông ông như già đi 10 tuổi: “Tra! Tra cho kỹ! Kiểm tra camera giám sát không sót một giây nào!”
“Sếp Nghê, kiểm tra hết các đoạn camera rồi…… nhưng không tìm thấy gì.”
Kẻ trộm rất am hiểu về công ty, hoàn hảo né tránh các góc quay của camera. Hai góc quay quan trọng của camera không thể tránh được cũng đã bị xâm nhập và tiêu hủy chứng cứ.
Bộ phận quan hệ công chúng cố gắng kiềm chế áp lực, phát biểu: “Sếp Nghê, không thể chờ thêm nữa. Chúng ta phải khởi động ngay kế hoạch ứng phó khẩn cấp……”
Việc mất tài liệu không chỉ làm tổn hại danh tiếng công ty có thể phải đối mặt với khoản tiền phạt khổng lồ vì vi phạm thỏa thuận bảo mật hợp tác. Nếu thông tin mật bị rò rỉ, Nghê thị sẽ phải chịu tổn hại nghiêm trọng.
“Bộp bộp bộp——” Nghê Nhạc Minh đấm liên tiếp vào mặt bàn, gần một năm nay, công ty liên tục gặp trắc trở. Ông nghi ngờ có kẻ tiểu nhân giở trò, liên kết với các lãnh đạo để lật tẩy những kẻ phản bội và đưa chúng ra trước pháp luật.
Chưa đầy nửa năm thì công ty lại xảy ra chuyện này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Có một bàn tay vô hình đang thao túng mọi thứ từ phía sau. Nghê Nhạc Minh nghi ngờ từng người trong phòng, cố tìm kiếm sơ hở trên gương mặt họ, nhưng…… tất cả đều đang cố gắng suy nghĩ về chiến lược, cứu vãn công ty.
Nghê Dạng ở nhà đang chuẩn bị đồ dùng học tập cho kỳ thi ngày mai. Chú Hai vốn hay lo lắng và càm ràm, nhận được một cuộc gọi khẩn cấp và cố ý tránh mặt cô.
“Dạng Dạng, chú hai phải ra ngoài một lát. Cháu chuẩn bị đồ dùng học tập cho kỳ thi xong, thím Hai sẽ đến ngay.” Nghê Văn Thành không kịp sắp xếp tài xế, tự mình lái xe đến công ty.
Nghê Dạng đứng lặng một lúc lâu, liếc mắt, rồi bỏ đồ dùng học tập xuống.
Tin nhắn từ Hứa Văn Châu hiện lên màn hình điện thoại: “Lấy nhầm giấy báo dự thi rồi.”
Hứa Văn Châu một lòng muốn giúp cô thi đỗ Đại học trọng điểm, hôm qua mà cả hai còn cùng nhau phân tích cách giải đề. Cô tò mò không biết ảnh thẻ của Hứa Văn Châu có giống các chàng trai khác, như ánh mắt cứng đơ, khuôn mặt lạnh lùng nên đã đổi của cả hai để xem, có thể lúc đó đã nhầm giấy báo dự thi.
Nghê Dạng lục trong balo, quả nhiên thấy giấy báo của Hứa Văn Châu, chắc là đã nhầm khi dọn dẹp đồ đạc hôm qua.
Nghê Dạng gửi địa chỉ cho anh đến đổi lại.
Khi chuông cửa reo lên, Nghê Dạng cứ tưởng là thím Hai đến, nhưng người trước mắt lại là Chu Lan Tâm – người cô không muốn gặp nhất.
“Dạng Dạng.” Chu Lan Tâm vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng như một người mẹ hiền.
“Có chuyện gì?” Nghê Dạng không hề che giấu sự lạnh nhạt của mình, thậm chí còn không định mời bà ấy vào nhà.
Chu Lan Tâm chủ động bước tới, nụ cười nhạt dần, vẻ hoảng loạn hiện lên: “Công ty của bố con xảy ra chuyện rồi.”
……
Đầu Nghê Dạng đau dữ dội, còn tay chân thì cứ mềm nhũn ra.
Tay chân cô bị dây thừng trói chặt vào ghế, không thể thoát ra.
Dù nghe có vẻ như trên phim, nhưng sự thật đã xảy ra là cô đã bị Chu Lan Tâm bắt cóc.
Không khí ẩm ướt hòa lẫn mùi rỉ sét và đất, rêu xanh bám đầy vách đá, còn có mùi chua chua thoang thoảng trong không khí thật sự khiến người ta buồn nôn.
Đây là nơi quái quỷ gì vậy.
Nhìn từ góc độ Nghê Dạng thì chỉ thấy những bức tường có chiều cao ngang bằng với người đang đứng, để lại những lối đi cho người qua lại, nối với một bức tường khác, giống như…… một mê cung uốn khúc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Chu Lan Tâm, bà muốn làm gì?” Nghê Dạng hét lớn, nhưng ngoài tiếng vang vọng, không còn có gì khác.
Nghê thị gặp chuyện, Chu Lan Tâm lại diễn một vở kịch mẹ kế độc ác hành hạ con chồng. Trong tình cảnh đối mặt với môi trường xa lạ đáng sợ, nói là không sợ thì là giả. Chu Lan Tâm bắt cô chắc chắn có mục đích, nhưng chắc không đến mức giết cô……đúng không?
Nghê Dạng chưa kịp ăn trưa, bây giờ vừa đói vừa khát, lý trí còn sót lại trong đầu như dây đàn kéo căng, đang ở trong tình thế nguy hiểm.
Hít thở sâu, Nghê Dạng nhắm mắt, tự trấn an bản thân.
“Dạng Dạng.” Giọng nói giả tạo quen thuộc lại vang lên, Nghê Dạng bỗng mở mắt ra.
Chu Lan Tâm vẫn diện bộ đồ quý phái, hoàn toàn đối lập với khung cảnh đổ nát xung quanh, trên mặt bà ấy thậm chí không thể thấy một chút ác độc của kẻ xấu.
“Bà muốn làm gì?”
“Những năm qua, con luôn ghét dì, ghét cả bố con, luôn cảm thấy bố con vì dì mà ngay cả con gái như con cũng chẳng được quan tâm. Chu Lan Tâm dừng lại một chút, nói: “Thực ra bố con rất quan tâm đến con.”
“Bà bắt cóc tôi chỉ để nói mấy chuyện này sao?” Cảm giác bị trói tay chân khiến Nghê Dạng ngột ngạt, cố gắng vùng vẫy, chân ghế cọ xát liên tục vào đá vụn, “Bà biết là bà đã phạm pháp không?”
“Dì bắt cóc là phạm pháp, còn ông ấy giết con dì thì không phải trả giá à.” Chu Lan Tâm nắm chặt ghế, kích động nói, “Con là con gái duy nhất của ông ấy, công ty là tâm huyết của ông ấy thì con đoán xem ông ấy sẽ chọn cái gì?”
Nghê Nhạc Minh ở văn phòng đi qua đi lại trước cửa sổ lớn thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi mã hóa dùng giọng biến âm: “Nghê Nhạc Minh, con gái ông và tài liệu mật đều nằm trong tay tôi.”
Chưa cần ông xác minh, đối phương gửi một video Nghê Dạng bị trói tay chân, Nghê Nhạc Minh suýt đánh rơi điện thoại: “Mày là ai? Mày muốn gì? Cần tiền à? Tao có thể đưa!”
Bên kia hoàn toàn phớt lờ những câu hỏi của ông, giọng nói lạnh lùng và nghiêm khắc: “Tôi muốn ông chọn giữa con gái và công ty. Hoặc để Nghê thị sụp đổ, hoặc chuẩn bị quan tài cho con gái ông.”
Nếu ông chọn con gái, tài liệu mật ngay lập tức bị tiết lộ, tập đoàn Nghê thị sẽ rơi vào khủng hoảng. Nếu chọn tài liệu, kẻ bắt cóc sẽ ra tay với Nghê Dạng.
Nghê Nhạc Minh toát mồ hôi, đối phương không vì tiền, mà nhắm vào ông ra tay: “Tài liệu là mày lấy cắp? Mày rốt cuộc là ai? Có thù oán gì với tao?”
Giọng máy móc lạnh lùng cắt ngang lời ông: “Sếp Nghê, đừng kéo dài thời gian. Tôi cho ông ba phút suy nghĩ. Cũng đừng nghĩ đến báo cảnh sát, tôi đang theo dõi ông.”
Lời cảnh báo trắng trợn nhất thời khiến Nghê Nhạc Minh từ bỏ ý định báo cảnh sát, ông hoang mang nhìn quanh, cảm giác cấp bách của cuộc đếm ngược đang tàn phá lý trí của ông.
Ba phút đã trôi qua.
“Thế nào? Sếp Nghê đã chọn lựa xong chưa?”
Nghê Nhạc Minh điên cuồng túm tóc, hoàn toàn không thể bình tĩnh: “Mày muốn gì tao cũng cho mày được.” Nhưng hai lựa chọn này, ông không thể chọn.
Nghê thị là tâm huyết của ông, chẳng khác gì so với đứa con của mình.
“Đừng nói nhảm! Tôi không kiên nhẫn đâu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Video mới cho thấy con dao găm kề trên cổ Nghê Dạng, sinh tử trong một ý niệm của Nghê Nhạc Minh. Nghê Dạng nhắm chặt mắt, cắn chặt môi, không van xin cũng không khóc.
Nghê Dạng có nét giống mẹ cô, tính cách bướng bỉnh thì hoàn toàn giống hệt ông.
“Chọn công ty hay chọn con gái, ba, hai……”
“Đừng làm tổn thương con gái tao!” Nghê Nhạc Minh hét vào điện thoại, tài liệu trên bàn rơi tung tóe xuống đất.
Điện thoại phát ra âm thanh điện giật, Chu Lan Tâm lập tức ngắt liên lạc.
“Ông ấy chọn con.” Tình thương phụ tử muộn màng của Nghê Nhạc Minh thật nực cười. Bao năm qua vì sự nghiệp, ngay cả việc giáo dục con gái cũng không thể quan tâm.
Con dao găm đe dọa mạng sống rời khỏi cổ của cô. Nghê Dạng hít thở sâu, nhìn Chu Lan Tâm đầy phức tạp: “Ông ấy đối với bà không tệ, sao bà lại hận đến mức này?”
“Vì ông ấy giết đứa con của dì!”
Nghê Nhạc Minh từng nói với bà ấy, đứa trẻ sinh ra đã không còn thở, nhưng khi bà ấy yếu ớt nằm trên giường, rõ ràng nghe bác sĩ hỏi ông “Có cần cứu không”.
Bà ấy nghĩ đó là ảo giác khi sinh, nhưng khi lê thân thể đầy thương tích đi xác minh, và nghe thấy chính Nghê Nhạc Minh nói: “Đứa trẻ mất rồi cũng tốt.”
Đứa trẻ mang trong bụng 10 tháng, chưa từng được nhìn thấy một lần, lại chính là nỗi đau suốt đời của Chu Lan Tâm.
Nhớ đến việc Nghê Nhạc Minh từng thay lòng đổi dạ thì những oán hận trong lòng Chu Lan Tâm như điên cuồng nảy nở. Bà ấy quyết tâm phá hủy tất cả, để Nghê Nhạc Minh nếm trải nỗi đau sống không bằng chết.
“Đợi đến mai, mọi thứ sẽ kết thúc.” Chu Lan Tâm ném con dao găm xuống chân bà ấy. Một người đàn ông đi khập khiễng xuất hiện.
Chu lan tâm nói với ông ta: “Mai xong việc, anh đưa con bé ra ngoài.”
Từ đầu đến cuối, Chu Lan Tâm không có ý định hại tính mạng của Nghê Dạng. Dù Nghê Nhạc Minh chọn gì thì bà ấy cũng sẽ lấy danh nghĩa vợ ông tố cáo Nghê Nhạc Minh về các vấn đề thuế. Nghê thị đã đi xuống từ lâu, nên ngày mai mọi ân oán sẽ chấm dứt.
Chu Lan Tâm dặn người đàn ông, ngày mai đưa Nghê Dạng ra ngoài. Người đàn ông im lặng gật đầu.
Mặt trời dần lặn phía Tây, ánh sáng chiếu trong mê cung càng mỏng manh, toàn thân Nghê Dạng toát mồ hôi lạnh.
Bốn bức tường tạo thành không gian chật hẹp, cô sắp phát bệnh rồi.
“Chu Lan Tâm trả ông bao nhiêu để làm việc này? Tôi có thể trả cho ông gấp đôi.”
Người đàn ông nghe đến đây không khỏi bật cười, ngẩng đầu lộ ra gương mặt khác: “Nghê đại tiểu thư, cô thật sự không nhận ra tôi sao?”
Nghê Dạng cẩn thận nhìn thật kỹ, vẫn không có ấn tượng gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Nghê đại tiểu thư quả thật là người cao quý hay quên.”
Ông ta là Lưu Chiêu – người đã phản bội công ty bị Nghê Nhạc Minh đuổi khỏi công ty, còn bị Nghê Nhạc Minh không để lại đường sống cho ông ta, đã giam ông ta vào tù, khiến ông ta bị đánh gãy chân trong đó, suốt đời chỉ có thể đi khập khiễng.
“Bố cô hại tôi thê thảm.” Lưu Chiêu nói, sắc mặt Nghê Dạng trắng bệch. Oán hận cá nhân, tiền không giải quyết được.
“Ông ta hại tôi cả đời làm người què, cô nói món nợ này tôi nên tính thế nào?”
Nghê Dạng nói nhanh: “Oan có đầu, nợ có chủ.”
“Bố cô sẵn sàng hy sinh cả công ty để bảo vệ cô, nếu tôi để lại dấu vết gì trên người cô, chắc ông ta chẳng phải sẽ đau lòng lắm”
Chỉ cần nghĩ đến vẻ đau khổ của Nghê Nhạc Minh thì ông ta cảm thấy hả hê.
Lưu Chiêu nhặt con dao găm lên, đưa nó lướt qua chân cô. Nghê Dạng cố gắng hết sức xoay ghế, Lưu Chiêu hung hăng tát mạnh cô một cái thật mạnh.
Năm dấu tay đỏ hằn trên mặt Nghê Dạng, đôi mắt đẹp hiện lên sự tức giận và những giọt nước mắt sinh lý không kiểm soát. Nghê Dạng từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhục nhã như vậy, giây phút đó cô cũng căm ghét người đứng trước mặt.
“Yên phận cho ông đây!” Lưu Chiêu hét lên, điên cuồng giơ dao.
Đồng tử Nghê Dạng đột nhiên giãn ra.
Vào khoảnh khắc khi con dao sắp đâm xuống, Hứa Văn Châu từ phía sau lao ra, đấm một phát khiến Lưu Chiêu ngã xuống đất.
Nhân lúc Lưu Chiêu chưa kịp phản ứng, Hứa Văn Châu giật dao, rồi cắt dây thừng, kéo Nghê Dạng còn đang hoảng loạn chạy ra ngoài.
Mặt trời sắp lặn, môi trường vốn tối giờ càng mờ tối hơn. Hai người chạy trong lối đi, nhưng không có cách nào để ra được.
Nghê Dạng nhận ra điều bất thường: “Tại sao không có lối ra?”
“Đây là một mê cung bỏ hoang.” Hứa Văn Châu phát hiện điều bất thường khi Nghê Dạng bị Chu Lan Tâm đưa đi, ngay lập tức anh bám theo sau, nhưng không dám đến quá gần, thấy Chu Lan Tâm và Lưu Chiêu đưa Nghê Dạng vào đây, anh đã báo cảnh sát.
Trong chớp mắt, Chu Lan Tâm và Lưu Chiêu biến mất, còn anh bị kẹt trong mê cung, tìm mãi mới phát hiện ra Nghê Dạng.
Nơi này từng là một mê cung lớn để truy tìm kho báu, nhưng sau đó đã bị bỏ hoang từ lâu, không còn người nào đến nữa. Một số thiết bị được xây dựng trước đây đã mục nát và hỏng hóc, tường mê cung xây bằng gạch vẫn đứng vững, đường đi thì phức tạp, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ rơi vào vòng lặp.
Đáng sợ hơn, giờ đây không còn chút ánh sáng nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nghê Dạng toàn thân run rẩy, vô thức nắm chặt tay Hứa Văn Châu: “Giờ chúng ta làm sao?”
“Tôi đã đánh dấu.” Hứa Văn Châu dùng đèn pin điện thoại soi sáng, cẩn thận nhận ra các ký hiệu trên mặt đất, cuối cùng họ cũng tìm được lối ra.
Theo dọc theo ký hiệu, họ có thể tìm được lối ra. Hai người không khỏi nhìn nhau, giữa căng thẳng lộ ra chút vui mừng.
Tuy nhiên, khi họ đi đến điểm ký hiệu cuối, lại phát hiện cửa vào đã bị khóa chặt, hoàn toàn không thể ra ngoài.
“Chạy đi, sao không chạy nữa?” Lưu Chiêu như bóng ma ở phía trước, mặt mày âm u nhìn chằm chằm vào hai người. “Thật sự còn có người tự chui đầu vào lưới.”
Ông ta nhớ thằng nhóc này, người thường xuyên đi cùng Nghê Dạng, không ngờ anh lại tìm được đến đây. Nhưng cũng tốt, ông ta đang lo không có chỗ nào trút giận, con mồi phản kháng càng thú vị hơn.
Mê cung rộng lớn giờ thành sân chơi của Lưu Chiêu.
“Đi.” Hứa Văn Châu và Nghê Dạng hiểu ý quay người chạy ngược lại.
Lưu Chiêu quen thuộc địa hình, nhưng nếu họ trốn trong các lối đi quanh co thì Lưu Chiêu cũng khó tìm chính xác vị trí.
“A!” Nghê Dạng đột nhiên vấp phải thứ gì đó trên mặt đất, rồi ngã xuống, tiếng kêu ngắn đã thu hút sự chú ý của Lưu Chiêu.
Hứa Văn Châu lại lao vào đánh nhau với ông ta. Lưu Chiêu như kẻ điên, dùng dao đâm bất chấp sự sống và cái chết. Điện thoại cũng bị đập vỡ thành từng mảnh.
Nghê Dạng nhẫn tâm dùng móng tay cào rách cánh tay để giữ bản thân tỉnh táo.
“Nghê Dạng.” Hứa Văn Châu luôn chính xác tìm được cô trong bóng tối.
Chân què của Lưu Chiêu bị Hứa Văn Châu đánh mạnh, không đứng dậy nổi, lập tức mạnh tay ném dao đi. Hứa Văn Châu không do dự ôm Nghê Dạng tránh né sang một bên, nhưng một thanh thép lòi ra từ mặt đất đâm xuyên đùi, đau thấu xương.
Tiếng kêu đau đớn vang vọng cả mê cung, vòng quanh trên cao.
Tim Nghê Dạng cảm thấy thắt lại, nhưng không thể nhìn rõ: “Cậu sao rồi?”
“Không sao.” Mỗi giây phút tách khỏi thanh thép như chịu đựng ngàn nhát dao. Cảm giác đau đớn bùng nổ trong cơ thể, Hứa Văn Châu nghiến răng, tiếp tục di chuyển trong bóng tối.
Trời hoàn toàn tối đen, tốc độ của Hứa Văn Châu cũng ngày càng lúc càng chậm.
“Cậu bị thương đúng không?” Giọng nói Nghê Dạng mang chút nghẹn ngào.
“Chỉ trầy xước một chút.” Hứa Văn Châu giấu mức độ nghiêm trọng của vết thương, anh cảm nhận được nỗi sợ và sự yếu đuối của Nghê Dạng, ngược lại an ủi: “Đừng, đừng lo, tôi đã báo cảnh sát, chờ một chút.”
Chỉ cần cảnh sát tìm được đến đây, Nghê Dạng sẽ an toàn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Cậu gan thật đấy.” Nghê Dạng hít mũi, “Sao lại giúp tôi như vậy? Cậu không cần mạng sống nữa à?”
“Kiếm được nhiều tiền như vậy từ cậu thì việc bảo vệ cậu là việc nên làm.” Hứa Văn Châu nói ngắt quãng, giả vờ nói nhẹ để che giấu hơi thở nặng nề.
Nước mắt lại lăn tròn trong hốc mắt của Nghê Dạng.
Nói dối! Ai lại vì chút tiền đã nhận mà bất chấp nguy hiểm cứu người chủ.
Huống chi là một người chủ hung dữ với anh như vậy.
Nghê Dạng chuyển nắm tay anh thành thành dìu, cả hai không hẹn mà gặp che giấu nỗi sợ trước điều chưa biết. Mỗi bước đi là tìm kiếm lối ra như đang đi trên lưỡi dao.
Hứa Văn Châu bước hụt một cái, Nghê Dạng vội vàng giữ chặt anh: “Hứa Văn Châu!”
“Không sao.” Anh vẫn muốn tiếp tục, nhưng Nghê Dạng lo lắng, đứng yên tại chỗ: “Không tìm được đâu, cứ thế này thì chẳng thể tìm được.”
“Không tìm được, cũng phải tìm.” Nếu không có Lưu Chiêu thì họ có thể chọn ở đây và chờ cứu viện.
Lưu Chiêu giống như quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Tiếng bước chân như thẻ bài đòi nợ đến gần. Khi hai người kiệt sức, phía trước có một ánh sáng yếu ớt xuất hiện.
Trời sáng chưa? Hay là……
“Ầm——” Hứa Văn Châu đột nhiên ngã xuống đất, lần này Nghê Dạng không kịp đỡ anh.
“Tôi không còn sức nữa rồi.” Máu tươi tuôn tràn thấm vào đất, Hứa Văn Châu dựa vào bức tường đầy rêu xanh, nhìn về phía cô thật sâu trong bóng tối.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Nghê Dạng.”
“Hãy chạy về phía ánh sáng nhé.”