Chương 76: Lau khô rồi liệu có còn nhìn thấy em nữa không

Cây trâm điểm thúy dừng lại ngay trước ngực anh, những viên ngọc tròn khẽ lay động sau trận tranh cãi kịch liệt vừa rồi, khuấy động bầu không khí vốn chết lặng trong căn phòng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khuấy động cả những cảm xúc cuộn trào âm ỉ trong lòng Diệp Phục Thu

Nỗi đau đớn khi trong giấc mơ bất lực chứng kiến anh chết hết lần này đến lần khác, vào khoảnh khắc này giống như tro tàn gặp ánh sáng, bị gió cuốn đi, tan biến thành hư vô.

Bàn tay run rẩy của Diệp Phục Thu được anh nắm lấy.

Tay anh cũng hơi lạnh.

Cô nhìn vào đôi mắt phượng đen láy của anh, trong đôi mắt sâu thẳm và đa tình đó phản chiếu gương mặt cô.

Môi dưới của Diệp Phục Thu còn đang run rẩy: “…… Là em sao?”

Là em đã đánh thức anh sao?

Kỳ Tỉnh biết cô đang hỏi điều gì, anh một lần nữa xác nhận với cô: “Ừhm, là em.”

Đôi mắt Diệp Phục Thu vẫn đọng nước, cô đột nhiên bật cười, cơ thể kiệt sức dần trượt xuống rồi ngồi bệt xuống sàn: “Sao có thể…… Sao có thể……”

Chẳng phải em là căn nguyên khiến anh mắc chứng cuồng loạn sao, sao em còn có thể đánh thức anh được.

Cô không nhận ra rằng mức độ chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh bây giờ đã khác hoàn toàn với trước kia. Lần này anh tỉnh lại chưa đầy hai phút thì di chứng ù tai đã biến mất hoàn toàn. Anh khôi phục sức lực, đứng dậy nâng cô từ dưới sàn lên và bế về giường.

Diệp Phục Thu chìm trong sự tự trách: “Là lỗi của em, em quên mất hôm nay là ngày mấy, em nên đưa anh đến nhà thầy Tiểu Đơn mới đúng.”

“May mà em về kịp trước khi anh bị thương.”

“Sao lại là lỗi của em chứ?” Kỳ Tỉnh bật cười, cầm lấy chiếc khăn bên cạnh đưa cho cô: “Nếu thật sự thấy có lỗi, vậy bù đắp cho anh đi.”

Anh ngước lên nhìn cô: “Lau tóc giúp anh nhé? Vẫn còn ướt này.”

Diệp Phục Thu quỳ trên giường, chống người thẳng dậy, cầm khăn và nghiêng người về phía anh.

Cô đặt khăn lên đỉnh đầu anh, che đi đôi mắt của Kỳ Tỉnh, trước mắt cô là sống mũi thẳng tắp và bờ môi của anh.

Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng vẫn luôn khẽ nhếch lên của anh, không nhịn được, cúi đầu hôn nhẹ một cái.

Trong lòng mang theo vô vàn may mắn: “Anh không sao là tốt rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh vén một góc khăn lên, đối diện với cô, đôi mắt đen sáng rực tràn ngập tình cảm.

Chưa bao giờ anh cảm thấy mãn nguyện như lúc này, dù có bị thương thật cũng đáng.

Diệp Phục Thu cầm khăn lau tóc cho anh, như đang lau lông cho một chú chó lớn.

Vừa nãy bị dọa sợ nên bây giờ hai cánh tay cô vẫn còn hơi bủn rủn.

Kỳ Tỉnh ngồi trên giường, thuận thế kéo eo cô lại gần, tựa trán vào bụng cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Như một con chó sói lông đen thân mật, quấn quýt bên cô cầu được vuốt ve.

Anh nhắm mắt, hít lấy hương thơm trên người cô, nói: “Sao lại không phải là em, lần nào cũng là em.”

Động tác lau tóc của Diệp Phục Thu khựng lại, cô không hiểu: “Gì cơ?”

“Hồi đó chẳng phải em đã hứa với anh rằng sẽ đánh thức anh một vạn lần sao.” Kỳ Tỉnh áp mặt vào bụng cô, anh mở mắt, đôi mắt thoáng lóe sáng: “Em vẫn luôn thực hiện lời hứa của mình, Diệp Phục Thu.”

Gì cơ?

Diệp Phục Thu sững sờ.

Nhưng trong bốn năm qua, bọn họ chưa từng gặp lại nhau dù chỉ một lần.

Diệp Phục Thu nâng mặt anh lên, để anh đối diện với mình, cô rất tò mò: “Những năm qua, rốt cuộc anh đã làm gì?”

“Đừng vòng vo nữa, nói cho em nghe hết được không?”

Kỳ Tỉnh nắm lấy tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

“Được, anh sẽ nói cho em nghe hết.”

……

Chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh đúng là đã khỏi, nhưng không phải khỏi ngay lập tức.

Sau khi Diệp Phục Thu rời khỏi vịnh Tiêu Quảng Đông, chứng cuồng loạn của anh vẫn trong tình trạng mất kiểm soát suốt một thời gian dài. Khi đó, Mai Nhược và những người biết chuyện đều vô cùng hoang mang, lo lắng.

Mọi công việc của anh đều phải dừng lại, Tiểu Trần gần như không rời mắt khỏi anh suốt 24 giờ.

Bị chứng cuồng loạn hành hạ liên tục, sức khỏe của Kỳ Tỉnh cũng nhanh chóng xuống dốc.

Mỗi lần phát bệnh, anh ngơ ngác, dứt khoát tự làm tổn thương bản thân, khó khăn lắm mới tỉnh. Anh lại ôm chặt những thứ Diệp Phục Thu để lại, tự nhốt mình trong phòng.

Không ai có thể thật sự thản nhiên đối mặt với cái chết. Mỗi ngày, từng khoảnh khắc anh đều phải sống trong nỗi sợ hãi, chuẩn bị sẵn sàng trước lời gọi của tử thần. Sau khi tỉnh lại mới phát hiện người mình yêu đã rời xa, tinh thần của anh còn bị dày vò hơn cả nỗi đau thể xác.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, anh trở nên vô cùng nóng nảy, thất thường, mới một giây trước còn đang đọc sách, giây sau đã có thể đập vỡ hết đồ đạc, tự đấm vào chính mình, tát lên mặt mình.

Anh hận chính bản thân mình, hận bản thân không thể buông bỏ cả hai thứ.

Bệnh tình của anh nghiêm trọng như vậy, trạng thái tâm lý đáng lo ngại, chuyện thu thập chứng cứ kiện Diệp Bình đành phải gác lại.

Dưới tác động của thuốc an thần và sự dẫn dắt thôi miên tận tâm của bác sĩ Trần Dung, sự kích động của anh mới được ổn định phần nào.

Nhưng mỗi khi chứng cuồng loạn ập đến.

Không ai có thể cứu anh.

Vào những đêm tự làm tổn thương bản thân, tất cả những gì hiện lên trong tâm trí anh là hình ảnh Diệp Phục Thu từng ôm lấy anh đầy đau xót.

Anh dựa vào bồn rửa tay, nhìn chằm chằm vào những vết thương cũ mới chồng chất trên người và nhớ lại hơn một năm trước, có một cô bé gầy gò với mái tóc vàng cầm theo túi thuốc, cẩn thận xé băng cá nhân, dịu dàng nói với anh: “Nếu đau, hãy nói với em.”

Khi đó, anh không hiểu, chỉ biết chế giễu lại: “Nói với em thì anh sẽ hết đau sao?”

Cô ấy nói có.

Anh không tin.

Sau đó, khi cô gái nhỏ rời xa anh.

Trong những đêm dài đẫm máu để đổi lấy sự tỉnh táo, anh một mình lặng lẽ, giữa bóng tối cô quạnh.

Hết lần này đến lần khác, không ngừng gọi tên cô.

“Diệp Phục Thu……”

“Anh đau lắm……”

Gương mặt tái nhợt của anh nở một nụ cười cay đắng tột cùng.

Thu Thu, lần này anh thật sự rất đau…

…………

Anh nhớ cô đến phát điên, không thể sống thiếu cô.

Diệp Phục Thu như gieo vào cơ thể anh một con cổ trùng. Chỉ cần chủ nhân rời xa, khoảng cách càng xa, thời gian càng lâu, con cổ trùng trong anh càng trở nên điên cuồng.

Nó chui vào tim anh, trộn độc vào từng dòng máu, khiến toàn thân anh chỉ còn lại một màu đỏ rực của nỗi nhớ.

Anh không dám nghĩ, nhưng lại liên tục nghĩ đến.

Không ăn không ngủ, vừa là cơn ác mộng vừa là sự cứu rỗi.

Vì vậy, khi cơ thể ổn định hơn một chút sau nửa năm, anh không quan tâm đến lời cảnh báo của những người xung quanh, lén một mình chạy đến Sùng Kinh tìm cô.

Trong đêm nguy hiểm nhất là đêm Giáng Sinh 25 tháng 12.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khoảnh khắc nhìn thấy cô từ xa, tất cả đau khổ suốt nửa năm qua đều tan biến như mây khói.

Chỉ là Kỳ Tỉnh không ngờ rằng không chỉ mình anh phải chịu đau đớn khi hai người chia ly.

Cũng không ngờ rằng, sau một đêm quấn quýt mãnh liệt, anh lại bị cô bỏ rơi lần nữa.

Đêm đó, anh đã tức giận, anh sẵn sàng vì cô mà buông bỏ tất cả, nhưng cô lại đi theo hướng khác. Lẽ ra hai người nên ở cùng nhau trong câu chuyện tình yêu lại giằng co, đấu tranh, biến nó thành những nhát dao cứa vào tim.

Những lời tàn nhẫn của cô đã thành công, thành công đến mức rất lâu sau khi rời khỏi Sùng Kinh, cái tên Diệp Phục Thu trở thành điều cấm kỵ với anh. Anh không cho phép ai đề cập đến cô, cùng không cho phép chính mình nghĩ về cô.

Anh làm theo ý nguyện của cô, đặt mối quan hệ của hai người về đúng “quỹ đạo” cần có. Anh tiếp tục con đường trả thù của mình: Thu thập chứng cứ, kiện cáo Diệp Bình, cố gắng moi manh mối từ miệng ông, tiếp tục truy tìm kẻ thủ ác thực sự.

Hơn một năm đó, anh bận rộn với mọi chuyện, cũng tích cực tiếp nhận thôi miên để điều trị chứng cuồng loạn.

Không còn tìm đến cái chết vì cô.

Cô không cần anh thì anh sẽ không quay đầu lại.

Nhưng rồi trong một khoảnh khắc nào đó, sợi dây căng chặt ấy lại đứt đoạn.

Diệp Bình chết rồi.

Ông ấy không thể tỉnh lại để nhìn con gái mình lần cuối, cũng không thể mở miệng bù đắp những lỗi lầm với Kỳ Tỉnh.

Người đã đi rồi, truy cứu nữa cũng vô nghĩa, Kỳ Tỉnh chủ động từ bỏ việc buộc tội Diệp Bình, để luật sư thay anh ký giấy miễn trách nhiệm.

Nhưng thực ra anh vẫn đến.

Tình hình đến mức này, giữa hai người tồn tại một khoảng cách vô hình, cả hai đều biết nhưng ai cũng cố chấp, không ai chịu bước qua trước.

Gương mặt anh lúc này chỉ khiến cô đau khổ hơn, vậy nên Kỳ Tỉnh dứt khoát không xuất hiện, chỉ đứng từ xa lặng lẽ nhìn.

Nhưng khi anh thấy cô dìu bà nội bước ra khỏi tòa án, cô gầy đến mức không còn hình dạng, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Trái tim của Kỳ Tỉnh bỗng chốc vỡ vụn thành ngàn mảnh, giống như bị thứ gì đó bất ngờ siết chặt lấy mạch máu, thần kinh và các giác quan như bị vặn xoắn đến mức đau đớn.

Diệp Phục Thu nhỏ bé đứng trước bậc thềm, ngẩng đầu đối mặt với cái nắng gay gắt rồi đột nhiên cơ thể mềm nhũn, ngã xuống——

Anh gần như lao ra mà không hề do dự.

Cô gầy như một tờ giấy, như một món đồ sứ dễ vỡ, ngã vào lòng anh, Kỳ Tỉnh thậm chí không dám ôm chặt, sợ rằng sẽ khiến cô tan nát.

Gương mặt cô, đôi môi cô đều không còn chút huyết sắc, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Dáng vẻ này như những mũi kim vô hình, hàng nghìn mũi đâm thẳng vào tim anh, như vạn nhát búa nện xuống xương sống anh.

Kỳ Tỉnh ôm cô, hai tay run rẩy.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc anh trống rỗng—— Anh nhận ra mình đã sai.

Sai ở đâu đó.

Diệp Phục Thu từ lâu đã trở thành cả thế giới của anh.

Bất kể cô có hiểu hay không, hay chính anh có nhận thức được hay không, anh luôn tin rằng thù hận là tất cả.

Chỉ có hận thù mới có thể giúp Kỳ Tỉnh tiếp tục sống.

Nhưng ngay giây phút này, anh biết mình sai hoàn toàn.

Sự thù hận dành cho nhóm tội phạm đó có thể không báo được ngay lúc này hay thậm chí cả nửa đời sau, anh có thể nhẫn nhịn chờ đợi, tiếp tục sắp đặt kế hoạch.

Nhưng nếu cuộc sống của Diệp Phục Thu lại tệ đến mức này thì chỉ cần một giây thôi, Kỳ Tỉnh đã không thể thở nổi.

Kỳ Tỉnh của quá khứ đã không còn, giờ đây anh đã trở thành một con người khác, được tái tạo bởi tình yêu và gánh nặng.

Khoảnh khắc cô ngã xuống, tất cả linh hồn của Kỳ Tỉnh đều đã thừa nhận một sự thật.

Thù hận là thanh kiếm trong tay anh, nhưng chỉ có tình yêu, tình yêu của cô mới có thể là bộ giáp bảo vệ anh.

Bà nội và cô nhà họ Diệp căm hận anh đến tột cùng. Khi họ cưỡng ép kéo cô ra khỏi vòng tay anh, đó là lần đầu tiên Kỳ Tỉnh cảm nhận được sự bất lực.

Anh nhìn cô rời đi, chẳng bao lâu sau cũng như một cây trúc gãy gập, đổ sập xuống dưới cái nắng gay gắt.

Sau đó là lần thứ hai trong bốn năm qua Kỳ Tỉnh lâm trọng bệnh. Tái tạo linh hồn cần trải qua gian khổ và thiên kiếp. Manh mối về cái chết của Diệp Bình bị cắt đứt hoàn toàn, còn chú Hai đã nhận ra hành động của anh, sợ rằng nếu không ra tay ngay thì sẽ bị anh nắm thóp nên lập tức phản công, tìm cách phá hủy toàn bộ bố cục thương mại giữa anh và Dịch Thận.

Có kẻ tiếp cận bác sĩ Trần Dung và trợ lý Trần, dùng mọi thủ đoạn ép buộc, dụ dỗ để moi thông tin về tình trạng sức khỏe của anh, muốn tìm hiểu rõ về bệnh lý tâm thần của anh để làm lung lay vị thế của dòng chính nhà họ Kỳ cũng như tầng lớp lãnh đạo trong hội đồng quản trị.

Khoảng thời gian đó, ngoài những người thân thiết, bất cứ ai có dính líu đến anh đều trở thành cái gai trong mắt phe cánh của chú Hai.

Chính lúc ấy anh mới hiểu được câu nói ‘Cánh chưa đủ cứng cáp’ của bố anh.

Anh thực sự không thể thiếu Diệp Phục Thu, nhưng không thể manh động cũng không thể gây thêm rắc rối cho cô.

Thế nên Trần Dung và Kỳ Tỉnh rời đi. Anh đến một quốc gia nhỏ ở châu Âu để dưỡng bệnh, tạm thời tỏ ra yếu thế nhằm hạ thấp cảnh giác của đối thủ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Vì đã nhìn thấu lòng mình, Kỳ Tỉnh không còn chống cự thôi miên nữa. Anh bắt đầu đối diện trực tiếp với quá khứ, dùng thôi miên để hoặc thử sửa đổi ký ức đau thương, hoặc quay lại đối mặt một lần nữa.

Từ đó, mỗi khi rơi vào chứng cuồng loạn anh không còn rơi vào trạng thái mất trí nhớ cho đến khi bị cơn đau kéo về hiện thực như trước nữa.

Thay vào đó, dưới ảnh hưởng của việc thôi miên, anh bắt đầu mơ thấy quá khứ, trở về quá khứ.

Theo chứng cuồng loạn: Hết lần này đến lần khác, anh tự đưa mình trở về mùa Đông của năm 11 tuổi, trở về khu rừng ấy.

Hết lần này đến lần khác, anh hồi tưởng lại dáng hình, giọng nói của những kẻ đó cùng với tiếng cười man rợ khi chúng hành hạ anh.

Hết lần này đến lần khác, anh tái hiện cảnh hai lần chạy trốn, nhớ lại hơi thở dồn dập trong lúc vô vọng lao đi giữa rừng cây.

Hết lần này đến lần khác, anh gặp lại Diệp Bình trên vách núi.

Nút thắt trong lòng anh mắc kẹt nơi vách đá khi đối đầu với ông ấy. Anh hy vọng Diệp Bình buông tay, nhưng Diệp Bình lại chỉ một lòng kéo anh trở về.

Anh muốn nhảy xuống vực, là để sống.

Diệp Bình muốn cứu anh, nhưng lại đẩy anh trở về hố lửa.

Kỳ Tỉnh tức giận hét lên với ông: “Thà để tôi chết đi còn hơn!! Buông tay! Để tôi đi! Cầu xin ông đấy!”

Gương mặt Diệp Bình rõ ràng đến từng chi tiết, ông ấy đổ mồ hôi, gân xanh nổi đầy trên trán, hai tay run rẩy giữ chặt lấy cánh tay của Kỳ Tỉnh: “Cậu bé…… Không được……”

“Phía dưới toàn là đá……”

Lần này, Kỳ Tỉnh chợt nghe ra một ý nghĩa khác.

“Phía dưới toàn là đá… Rơi xuống chắc chắn sẽ chết tan xác…”

“Cậu bé này… Nghe tôi đi… Cố thêm chút nữa thôi…”

Diệp Bình gần như không còn chịu đựng nổi, cánh tay bị trọng lực kéo đến suýt trật khớp, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Ông ngoái đầu hét lớn: “Có ai không…Có ai mau cứu người…”

Ngay khi tiếng bước chân chạy tới gần vách núi, mồ hôi trong tay Diệp Bình trượt xuống khiến hai người bất ngờ tách ra. Tim Kỳ Tỉnh chợt ngừng đập, ngay sau đó cảm giác mất trọng lượng cuộn trào bao trùm lấy anh, lưng anh lao thẳng xuống dưới một cách dữ dội…

Anh liên tục rơi xuống, tưởng rằng mình sẽ đón nhận cái chết một cách thê thảm.

Nhưng cuối cùng, lưng anh lại rơi vào một nơi mềm mại, ấm áp.

Mỗi lần bị chứng cuồng loạn thì giấc mơ đều dừng lại ở khung cảnh này.

Và cũng chính tại giây phút đó, anh chợt tỉnh khỏi chứng cuồng loạn.

Kỳ Tỉnh cúi xuống nhìn, bàn tay anh vừa mới chạm vào cây kéo, còn chưa kịp tự hại mình.

Ban đầu, Kỳ Tỉnh và Trần Dung nghĩ rằng chỉ là trùng hợp. Nhưng sau đó, lần nào cũng vậy, mỗi lần phát chứng cuồng loạn của anh đều dừng lại ở cảnh tượng rơi xuống rồi được đón lấy. Mỗi lần đều giống hệt nhau.

Mỗi lần cảnh tượng ấy tan biến, anh mở mắt ra, bàn tay luôn vừa mới chạm vào con dao, còn chưa kịp động thủ.

Dần dần, thời gian anh tỉnh lại ngày càng nhanh hơn, thời gian rơi vào chứng cuồng loạn ngày càng ngắn lại.

Kỳ Tỉnh chắc chắn rằng đây không phải trùng hợp.

Nó có liên quan đến điểm tiếp nối trong giấc mơ của anh.

Có người đã đón lấy anh.

Có người, hết lần này đến lần khác, luôn đón lấy anh mỗi khi anh rơi khỏi vách núi ấy.

Kỳ Tỉnh muốn biết ai là người đã đón lấy mình, thế nên anh đã thử quay đầu lại trong giấc mơ, nhưng lần nào cũng thất bại. Mỗi khi anh định ngoảnh lại, chứng cuồng loạn đều trùng hợp kết thúc ngay lập tức.

Sau đó, số lần phát bệnh ngày càng ít đi. Anh muốn tìm hiểu, lại không có cơ hội nữa.

Lần phát bệnh cuối cùng là vào tháng Mười năm nay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Vẫn là vách núi ấy, vẫn là Diệp Bình xuất hiện lần thứ n, níu lấy tay anh bên bờ vực, lặp lại những câu nói cũ.

Anh bị kéo giằng co nơi mép vực, lảo đảo sắp rơi xuống, Diệp Bình dốc toàn lực giữ lấy, nhưng cũng sắp không chịu nổi.

Và lần này, Kỳ Tỉnh đã quay đầu lại.

Khoảnh khắc nhìn rõ người ấy——trái tim anh như có địa chấn, rung động dữ dội.

Dưới vách núi cao vời vợi, cô gái trong chiếc váy trắng ngửa đầu, dang rộng hai tay.

Diệp Phục Thu ngước nhìn anh – kẻ đã chịu đựng bao thống khổ, ánh mắt dịu dàng, cô mỉm cười chờ đợi anh rơi xuống.

Ba năm qua.

Cô đã ở trong chứng cuồng loạn của anh, đứng dưới vách núi ấy, hàng vạn lần, hàng triệu lần, đón lấy ngôi sao đang rơi rụng này.

Một câu nói vang vọng trong tâm hồn anh, chạm vào tận đáy lòng: Hận thù rồi sẽ tiêu tan.

Chỉ có Diệp Phục Thu có thể cứu anh.

Chứng cuồng loạn dày vò anh nửa cuộc đời cuối cùng lại trở thành sự cứu rỗi, trao cho anh đáp án của sinh mệnh, khiến anh chắc chắn.

Dù có dùng mọi thủ đoạn, anh cũng phải trở về bên cô.

Thế là, vào ngày lập Đông tuyết lớn.

Anh xuất hiện tại Tân Dương, đứng lặng dưới ánh đèn đường.





Để lại một bình luận