Chương 71: Dù không có nhạc đệm vẫn có thể tiếp tục
Khu vực núi Cán Xuân nằm trong sự quản lý của thị trấn Giang Khúc – một thị trấn nhỏ ở tỉnh Nam Quế, là dãy núi nằm ở cực Nam của thị trấn Giang Khúc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Khí hậu ở tỉnh Nam Quế quanh năm như mùa Xuân, phong cảnh tuyệt đẹp, là thành phố du lịch nghỉ dưỡng mới được khai thác trong những năm gần đây. Gần đây đang nổi như cồn, độ hot về du lịch mùa Đông gần như sắp vượt qua Điền Nam.
Ngay cả vào tháng 12 và tháng 1 nhiệt độ cũng nằm trong khoảng mười mấy đến hơn 20 độ, với người miền Bắc mà nói thì nơi đây là thánh địa tránh rét không thể phù hợp hơn.
Diệp Phục Thu vừa xuống máy bay, cô đã không thể mặc chiếc áo phao và áo len trên người thêm một phút nào.
Cái lạnh mang theo từ miền Bắc, mới đặt chân lên mảnh đất này chưa đầy vài phút đã bị hòa tan không còn chút gì.
Đã từng đi qua đường núi Cán Xuân gập ghềnh khó đi, nên lần này cô không dám mang theo nhiều hành lý, chỉ mang những thiết bị quý giá nhất bên mình, những thứ còn lại vẫn đang trên đường gửi bưu điện đến.
Diệp Phục Thu chỉ có một chiếc balo du lịch cỡ lớn, đơn giản và gọn gàng.
Thân hình nhỏ nhắn của cô luồn lách trong đám đông, chẳng mấy chốc đã ra khỏi sảnh sân bay.
Ngay khi vừa bước ra ngoài, làn gió ấm áp đã ùa vào mặt cô, có đủ thể loại xe đón khách, những đoàn quảng bá du lịch, tài xế xe dù đã ghé sát cửa kiếm khách vẫn hò hét không ngừng. Diệp Phục Thu một mình đối diện với thành phố có phần xa lạ này, thế mà cô lại nhớ đến lần đầu đến vịnh Tiêu Quảng Đông, hình như cũng có cảm giác này.
Có hơi lúng túng, căng thẳng nhưng cũng có phần chờ mong.
Chỉ có điều cô đã không còn là cô bé 17 hay 18 tuổi và sẽ không còn sợ hãi nữa. Diệp Phục Thu đeo balo lên nhìn quanh tìm trạm trung chuyển xe buýt sân bay.
Bình thường thầy Tiểu Đơn rất ít khi xuống núi, thi thoảng mới vào nội thành một lần. Diệp Phục Thu thông cảm cho việc gia đình thầy ấy quản lý nghiêm, lại có nhiều việc chưa làm xong nên chủ động nói mình có thể tự lên núi không cần đón.
Bây giờ thương mại điện tử và dịch vụ chuyển phát nhanh rất phát triển, ngay cả khi không xuống núi, các thôn làng trên núi cũng không thiếu những món ăn uống, giải trí thời thượng.
Diệp Phục Thu ngồi xe buýt ngoại ô, đổi mấy chuyến xe. Càng xa nội thành thì cảnh vật trước mắt càng hoang sơ hẻo lánh, thật lòng cô có hơi hoảng sợ.
Dù sao cô cũng đi một mình, lại là con gái, đi vào vùng núi hoang vu cằn cỗi này vẫn sợ bị người ta nhắm đến.
Diệp Phục Thu kéo thấp vành mũ, cố giảm sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất.
Xe buýt xóc nảy, cô mệt rã rời cũng không dám ngủ, liên tục nhai kẹo cao su để giữ tỉnh táo.
Trên xe có người bị say xe, còn nôn ra cả túi, cái mùi quả thực khó có thể diễn tả nổi. Những người khác trên xe đều oán thán bằng giọng địa phương, Diệp Phục Thu bịt mũi miệng, không nhăn mày lấy một lần.
Cô luôn quan sát cả quãng đường này, một là để nhớ đường xuống núi, hai là để nhìn ra sự thay đổi trên núi.
Một năm trôi qua, đường núi đã dễ đi hơn trước kia rất nhiều, đường xá thông thoáng, đường trải nhựa thẳng tắp sạch sẽ và bằng phẳng hơn con đường đất ngày đó nhiều.
Hàng rào bảo vệ trên đường núi quanh co, các trạm dừng chân và nhà vệ sinh công cộng được lập ra dọc theo bên đường, tất cả đã khiến vùng núi này được chuẩn hóa hơn.
Có vẻ như việc đầu tư và bảo vệ núi Cán Xuân đã thật sự được chú trọng.
Khi dừng lại nghỉ ngơi giữa đường, hầu hết nhóm khách lẻ đều xuống đi vệ sinh, Diệp Phục Thu đi một mình sợ bị tài xế bỏ lại nên không đi, cô xuống xe ngồi ở chỗ ngắm cảnh hóng gió.
Một bác gái rửa tay xong đi ra, thấy cô bé mặt mũi xinh xắn đang ngồi nơi đó ngắm cảnh thì không nhịn được mà tiến tới bắt chuyện: “Cô bé, người ở đâu thế.”
Diệp Phục Thu quay đầu lại, hơi cảnh giác nhưng cũng thân thiện trả lời: “Cháu đến từ Tân Dương.”
“Vậy chúng ta ở gần, gia đình ba người chúng tôi đến từ Sùng Kinh, haizz.” Bác gái mở nắp chai nước uống một ngụm rồi nói: “Ông nhà tôi cứ khăng khăng nói đi tự do ở những nơi thế này tiết kiệm chi phí hơn đi theo đoàn, tiện đâu mà tiện, xóc nảy đến sắp nôn rồi đây.”
“Đến lúc vào làng trên núi còn phải tìm nhà dân trọ lại, cô bé, cô cũng đến đây du lịch để giải sầu à?”
Thường thì con gái một thân một mình chạy đến thị trấn nhỏ phía Nam đều giống như đang gặp trắc trở trong sự nghiệp và tình cảm, đến để giải sầu. Không biết từ bao giờ đã có định kiến khắc sâu như vậy.
Diệp Phục Thu lắc đầu, không nói nhiều: “Có chút công việc thôi ạ.”
“Ôi chao, vậy vất vả quá.” Bác gái thấy cô nói vài câu không mấy hứng thú nên cũng thôi và gọi cậu bé đang chạy loanh quanh bên cạnh: “Minh Minh! Qua đây uống nước ăn chút gì đi, lát nữa lại lên xe!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bên cạnh còn có cặp tình nhân đang chụp ảnh tự sướng, nghịch ngợm bên cạnh biển báo nhà vệ sinh công cộng.
Diệp Phục Thu nhìn những khách lẻ đi theo nhóm hai ba người này, hoặc là bạn bè hoặc là người nhà, cũng mỉm cười chụp một bức ảnh kỷ niệm.
Những người bạn đồng hành có duyên gặp trên đường, cũng là duyên phận.
Trước đây ngày nào cũng bôn ba mỏi mệt, làm gì có sức lực và tâm trạng để ý đến những chuyện đời thường xung quanh. Chỉ cảm thấy mọi người xung quanh chẳng qua cũng giống mình, đang gắng gượng để bước tiếp trên thế giới này.
Gió trên núi mang theo sự tươi mát của cây cối thổi qua mái tóc mềm mại của cô, cùng cô chứng kiến và quan sát những cảnh đời thường bình dị mà quý giá.
“Lên xe thôi——!” Tài xế hô to.
Diệp Phục Thu đứng dậy, vứt túi bánh mì đã ăn hết vào thùng rác, quay người chạy lên xe.
Chuyến xe còn nửa chặng đường nữa, có thể vào làng trước khi trời tối thì tốt quá.
…………
Sân bay quốc tế Tân Dương, Kỳ Tỉnh vừa xuống máy bay đã không nghỉ ngơi phút nào. Anh đã ngủ một lát trên máy bay, vừa bước ra anh vừa giơ tay gọi Tiểu Trần bên cạnh: “Đưa điện thoại cho tôi, gọi một cuộc.”
Trợ lý Trần mở máy cho anh, lẳng lặng hỏi một câu: “Cậu vẫn chưa kết bạn wechat với cô Diệp sao?”
Kỳ Tỉnh liếc anh ấy rồi cúi đầu bấm số.
Tiểu Trần bồi thêm một câu: “Không lẽ vẫn chưa được chấp nhận lời mời kết bạn.”
Động tác bấm số của Kỳ Tỉnh khựng lại, anh đứng im, lẳng lặng nhìn anh ấy bằng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn như sắp đánh người.
Tiểu Trần: “……” Đừng động tay động chân ở sân bay, được chứ.
“Đã lấy hết đồ đạc chưa?” Kỳ Tỉnh bấm số rồi đưa lên tai chờ đợi, sau đó trực tiếp nhận lấy chiếc hộp nhỏ mà Tiểu Trần cầm trên tay.
Trợ lý Trần ngạc nhiên, người này bình thường lười tới nỗi chỉ hận không thể để người khác khiêng đi, rốt cuộc trong chiếc hộp này có thứ gì quý hiếm?
Tài xế đã đợi bên ngoài, hai người bước nhanh ra cửa.
Kỳ Tỉnh cầm điện thoại đợi tròn 40 giây, cuối cùng nhận được kết quả “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận”, anh bỏ điện thoại xuống, nhíu mày lộ vẻ khó hiểu.
Đã là buổi chiều lúc tan làm, lý nào lại không rảnh xem điện thoại.
Kỳ Tỉnh không tin, lại gọi thêm hai lần và kết quả vẫn vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tiểu Trần nhìn anh, lòng anh ấy trào lên một dự cảm chẳng lành: “Cô Diệp có chuyện ư?”
“Mới gặp năm ngày trước, có thể có chuyện gì.” Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào điện thoại, lẩm bẩm.
Anh ngẩng đầu, cất điện thoại: “Bảo nhà hàng giữ chỗ một lát, tới chỗ cô ấy trước.”
Hai người phong trần mệt mỏi, từ sân bay ngoại thành về trung tâm thành phố, đến khu chung cư cũ mà Diệp Phục Thu thuê.
Trợ lý Trần và tài xế đợi dưới lầu, một mình Kỳ Tỉnh mang chiếc hộp lên lầu.
Nhưng trước mắt anh lại là cảnh tượng người đi nhà trống.
Diệp Phục Thu chưa trả phòng, nhưng căn phòng quá sạch sẽ không có dấu vết sinh hoạt đã tiết lộ chi tiết. Kỳ Tỉnh nhìn quanh, lắng nghe tiếng hệ thống từ loa điện thoại báo không thể kết nối, hơi thở anh dần nặng nề.
Anh không tin, vì thế quay người bước vào phòng tắm.
Khi thấy tất cả sản phẩm chăm sóc da hàng ngày của cô gái đều bị dọn sạch, kệ để đồ trống trơn, anh mới đi đến kết luận.
Cô đi rồi.
Sự mệt mỏi sau nhiều ngày bận rộn, căng thẳng vội vã đi đường đều ập tới vào lúc này.
Kỳ Tỉnh ngả người ra sau, tựa lưng vào cửa thở dài nặng nề.
Đủ loại cảm xúc ập đến khiến vai anh trĩu xuống.
Trong phòng vẫn còn vương lại mùi nước giặt thơm tho trên người cô gái, như thể cô chỉ mới rời đi, hoặc chưa từng rời đi.
Kỳ Tỉnh nhíu mày, anh cầm chiếc hộp lê từng bước một vào trong, ngồi trước sofa.
Anh ngồi xuống sàn tựa vào sofa, trong không gian này tràn ngập mùi hương của riêng cô, mượn những thứ này để xoa dịu mệt mỏi của mình.
Có lẽ trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì đó, cô đã nhìn thấy gì đó, nghĩ ngợi điều gì đó, hoặc có người đã nói gì đó với cô.
Bộ não nhạy bén của Kỳ Tỉnh không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể tìm ra manh mối, nhưng lúc này anh đột nhiên không muốn động não nữa.
Vì điều đầu tiên có thể biết được là: Cô đã chạy trốn, đã bỏ rơi anh.
Mặc kệ là gì đi nữa thì cô vẫn không chọn ở lại chờ anh.
Kỳ Tỉnh tự cho rằng mình là người chưa bao giờ ưa làm bộ làm tịch, nhưng anh không thể ngăn được sự tức giận và tủi thân như thể đang vặn xoắn trong lòng lúc này.
Anh chống đầu gối, hồi lâu mới cười tự giễu.
Thật hèn nhát.
Anh cúi đầu, mái tóc đen trước trán che khuất đôi mắt anh, cành cây khô bên ngoài cửa sổ khó có thể dò xét tâm trạng của chàng trai.
Kỳ Tỉnh mở chiếc hộp nhỏ ra, mở chiếc hộp nhôm màu trắng bên trong, tất cả đồ bên trong đều là của cô.
Lúc Diệp Phục Thu rời đi, cô không mang theo bất cứ món đồ nào do nhà họ Kỳ tặng, đặc biệt là đồ do anh tặng.
Để lại tất cả trong phòng ngủ của cô.
Kỳ Tỉnh lấy một chiếc hộp nhung bên trong và mở ra, cây trâm cài tóc ngọc thạch tơ vàng điểm thúy xinh đẹp nằm bên trong, trong căn phòng thiếu sáng vẫn ánh lên vầng ngũ sắc mịn như nhung.
Cây trâm anh tặng, cô không mang đi.
Kết quả anh mang theo cây trâm này bên mình suốt bốn năm. Mỗi khi mệt mỏi, đau đớn hay sắp không chống đỡ được nữa.
Anh sẽ vuốt ve cây trâm này, cứ như vẫn có thể cảm nhận hơi ấm cô cài lên tóc từ thân trâm lạnh lẽo, giữa lông vũ và châu ngọc.
Vội vã mang đồ về, nhưng vẫn để cô chạy mất.
Kỳ Tỉnh đặt cây trâm về lại, nụ cười khổ sở bất lực vẫn nở trên môi anh.
Anh lại cầm một chiếc máy quay phim trông có vẻ cũ kỹ lên, có dấu vết mở ra sử dụng nhiều lần.
Nhưng trong bốn năm, máy quay phim không ghi thêm gì mới.
Đó là lần sau cuối, cô đề nghị chia tay với anh trong bệnh viện và trả lại cho anh chiếc máy quay phim.
Anh cứ tưởng cô chỉ trả đồ, mãi đến gần một năm sau tình cờ cầm lên, mở máy ra xem.
Kỳ Tỉnh mới phát hiện những thứ bên trong.
Khi đó Diệp Phục Thu cứ nhắc mãi, rằng ngoài chiếc nhẫn ra thì vẫn còn một món quà sinh nhật chuẩn bị cho anh. Nhưng đến tận lúc chia tay cô vẫn chưa đưa nó.
Kỳ Tỉnh phát đoạn video bên trong.
Hóa ra là những cảnh đời thường trong mấy chục ngày ngắn ngủi hai người yêu nhau.
Bên trong, tất cả đều là hình ảnh của anh được cô ghi lại bằng ống kính.
Đều là anh, người yêu Diệp Phục Thu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trong căn phòng trống trải, chàng trai nhấn nút phát, phát đi phát lại đoạn video chưa kịp chỉnh sửa bên trong vô số lần.
Chất giọng mềm mại xen lẫn tiếng cười của cô gái vang lên.
【Kỳ Tỉnh, anh nói xem cái tật cứ bị lạnh là nói chuyện bằng giọng mũi của anh, cơ chế kích hoạt là gì.】
【Chỉ cần lạnh là được sao? Vậy bây giờ anh biểu diễn lại cho em xem đi.】
【Diệp Phục Thu, giờ đang là tháng Ba.】Giọng anh truyền ra từ máy quay phim.
【Nhiệt độ ngoài trời gần 30 mấy độ.】
Cô gái bật cười khúc khích rồi vừa cầm máy quay phim vừa kéo anh đi.
【Vậy anh chui đầu vào tủ lạnh đi, cho em nghe xem có bị nói bằng giọng mũi không, nhanh lên.】
【Có ai bình thường lại nhét đầu vào tủ lạnh? Hửm?】Anh trong ống kính rõ ràng không muốn tuân theo, nói rồi lại cố tình ghé sát ống kính, vẻ mặt như chợt hiểu ra.
【Ồ, Diệp Phục Thu say xỉn sẽ làm thế.】
【Anh!! Anh cứ nhớ mãi những chuyện mất mặt của em!!】
Ống kính rung lắc, người quay phim đã mất phòng bị, vươn một tay ra đánh anh, kết quả lại bị anh ôm chặt vào lòng.
Ống kính chĩa vào quần áo anh, chìm vào một màu xám đen.
Tiếp đến là âm thanh của những nụ hôn môi nhỏ, xen lẫn với tiếng cô gái nức nở phản kháng trong ngượng ngùng và bất mãn.
Mãi đến lúc cô bị hôn tới mức không cầm nổi máy quay phim, chiếc máy đã bị anh ném lên bàn, ống kính hướng ra ngoài cửa sổ tạo thành một khoảng không kéo dài và mờ hồ.
Đoạn tiếp theo là đoạn cô gái ngồi trong phòng ngủ tự quay.
Diệp Phục Thu rụt rè đối diện với ống kính, hình như là một đoạn luyện tập trước.
【Khụ khụ, Kỳ Tỉnh……】
【Ừhm…… Kỳ Tỉnh, sinh nhật vui vẻ. Ôi kỳ quá đi mất……】
【Chúc mừng sinh nhật Kỳ Tỉnh! Ta đa! Đây là món quà thứ hai em chuẩn bị cho anh!!】
【Phấn khích thế làm gì…… Phải bình tĩnh hơn chút mới phải, nếu không sẽ có vẻ như mình rất mong chờ đến sinh nhật anh ấy…… Ôi xấu hổ quá, hay đừng làm nữa.】
【Không được, làm lại lần nữa.】
Cô liếc sang bên cạnh rồi tiến lại gần ống kính.
Diệp Phục Thu dí sát mặt vào ống kính, rồi lại xấu hổ lảng ánh mắt đi.
【Dù hôm nay anh chê cười em, cười em…… có kỹ năng hôn kém, nhưng không sao……】
Cô xấu hổ tới mức mặt phồng lên thành hình bán nguyệt.
【Không sao, em vẫn thích anh hơn hôm qua.】
Kỳ Tỉnh tựa lưng vào sofa, anh cầm máy quay phim trên tay, dán mắt vào màn hình phát lại, không biết từ lúc nào đã giãn mày để lộ vẻ cưng chiều.
Sau đó anh phát đoạn video tiếp theo.
Đoạn tiếp theo nữa.
Đoạn tiếp theo nữa.
Cứ xem mãi, xem đi xem lại.
Mấy năm nay, anh đã dựa vào những thứ này để chống đỡ.
Xem rồi sẽ không đau.
Xem rồi sẽ không mệt.
Xem rồi.
Anh sẽ không oán hận cô.
Vì cô, anh đã không còn oán hận nữa, bất kể đó là điều gì.
Lại xem video thêm lần nữa, Kỳ Tỉnh ngồi đến mức hai chân anh lạnh buốt mới cất đồ đạc đi, lại chống tay xuống sàn đứng dậy.
Anh thu lại biểu cảm, gọi cho Tiểu Trần vẫn còn ở dưới lầu.
“Tìm người cho tôi.”
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Gió đêm phất phơ trong núi len lỏi vào nhà.
Có lẽ do không hợp với khí hậu, đột ngột chuyển đến từ nơi băng tuyết ngập trời, nên lúc ngủ Diệp Phục Thu chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng ran và ẩm ướt, như có một lớp gì đó dính trên da mà không thể gỡ ra.
Giấc mơ của cô cũng nhuốm hơi ẩm, trở nên day dứt và hoang đường.
Diệp Phục Thu khó chịu không ngủ được, cũng không biết phải làm sao để giải quyết hơi ẩm này, chỉ đành uể oải bò dậy khỏi giường, lảo đảo đi tới đóng cửa sổ lại.
Kết quả, lại có một cơn gió đêm đã thổi hé cửa ra.
Cô dụi đôi mắt ngái ngủ bước ra, vừa định đóng chặt cửa thì đột nhiên có một bàn tay đưa ngang vào, nắm lấy cánh cửa.
Diệp Phục Thu giật mình, nhận ra chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay này.
Do thợ thủ công chế tác, chiếc đồng hồ tỉ mỉ đẹp đẽ có giá hàng trăm vạn, chỉ có thể được đeo bởi một người.
Cô ngẩng đầu chạm phải ánh mắt sắc bén của Kỳ Tỉnh xuyên qua khe cửa.
Diệp Phục Thu sợ tới mức hít sâu, muốn đóng sầm cửa lại nhưng đã muộn, chàng trai bước vào mang theo cơn gió đêm mát lạnh thổi quét nhịp tim cô.
Cô lập tức tỉnh táo, lảo đảo lùi về sau, “Anh, sao anh……”
Kỳ Tỉnh đóng cửa lại và khóa trái, khi anh ngước mắt lên, mí mắt mỏng manh xếp thành một nếp gấp khiến ánh mắt anh càng sâu thẳm và nồng nàn.
“Sao anh tìm được đến đây, nhỉ.”
“Thu Thu, tại sao lại bỏ đi.”
“Tại sao lại không cần anh nữa.”
Diệp Phục Thu hoang mang: “Tôi không có! Tôi, tôi……”
Còn chưa tìm được cái cớ thích hợp thì chàng trai đã bước nhanh tới trước mặt cô, giây tiếp theo cô đã bị bế thốc lên.
Diệp Phục Thu hét lên: “Kỳ Tỉnh! Đừng!”
Kỳ Tỉnh ném cô lên chiếc giường nhỏ trong phòng, anh cởi cà vạt rồi trói hai tay cô lại sang hai bên.
Anh quỳ một gối lên giường, nhìn cô từ trên cao xuống bằng tâm thế thống trị tuyệt đối, đôi đồng tử xám đen của anh như tro tàn bùng cháy.
Tim cô đập thình thịch, Diệp Phục Thu thấy động tác của anh thì dùng hai chân đá anh, “Anh đừng làm bậy, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng……”
“Nói chuyện đàng hoàng?” Kỳ Tỉnh chống tay bên đầu cô, từ từ cúi xuống cọ chóp mũi mình vào hai má cô, giọng anh như một lớp cát mịn, “Thu Thu, em đã bỏ rơi anh hai lần.”
“Là hai lần, hay ba lần.”
“Anh thậm chí không nhớ rõ.”
Anh dùng ngón tay cái của bàn tay còn lại, lướt nhẹ từ bắp chân, lên đến đùi, đến…… lướt nhẹ qua da thịt cô.
Thế này ngứa ngáy nhất, cũng bỏng rát cực kỳ.
Cô thoáng rùng mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Kỳ Tỉnh……” Hai tay Diệp Phục Thu bị trói ra sau lưng, hai chân cô cũng bị anh dùng một tay đè lại, giờ đây cô chỉ là con cá nằm trên thớt mặc anh xử trí.
Cảm giác bị giam cầm kéo các giác quan của cô đến một lãnh thổ kỳ lạ khó nói thành lời, không khí ẩm ướt bốc hơi do ma sát khi chàng trai và cô gái giằng co.
“Ừhm, anh thích nghe em gọi tên anh.” Kỳ Tỉnh đứng dậy, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô rồi từ từ tháo đồng hồ trên tay.
Lúc này khó phân biệt được anh đang vui hay giận, trái tim Diệp Phục Thu lắc lư trái phải như con lắc đồng hồ, cô mất đi cảm giác an toàn, đồng thời bị kích thích đến toàn thân tê dại.
Kỳ Tỉnh kéo vạt áo sơ mi của cô, nắm lấy đầu gối cô gập cong lại rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi.
Thành kính, như thể đang “lịch sự” xin phép trước khi thực thi trừng phạt.
…………
Mặt đồng hồ kim cương bằng kim loại, mát lạnh và trơn nhẵn.
Khi vung lên sẽ phát ra tiếng “bốp——” khẽ nhàng.
Va vào một nơi ấm nóng và lầy lội.
Diệp Phục Thu ngửa đầu, cắn chặt môi.
Đầu óc cô trống rỗng——
Lòng bàn tay ấm áp của anh úp lên, xoay tròn, nhào nặn.
Theo sau đó là trận mưa bất ngờ đổ xuống ngoài cửa sổ.
Mặt đồng hồ tối giản và đắt tiền bị dính một lớp nước gần như không thể nhận thấy.
Bị vứt sang bên rồi bị cô đạp xuống dưới, rơi xuống vang lên tiếng lạch cạch.
Kỳ Tỉnh nắm lấy hai tay bị trói của cô, luồn cổ mình qua khoảng giữa để ép buộc cô ôm lấy cổ anh.
Như vậy dù anh có hung hăng hay dùng sức đến đâu, cô cũng không thể nào trốn được.
Cửa sổ bằng gỗ bị gió đêm thổi mở ra đập vào khung cửa nhiều lần, phát ra âm thanh giòn giã đều đặn……
Hòa vào giai điệu trong phòng.
Cô rơi những giọt nước mắt của khoái cảm khó kìm nén nhưng không thể chối bỏ. Trong tầm mắt mông lung, cô thấy những cơ bắp trên người anh căng cứng khi anh dùng sức.
Đó là vẻ đẹp tột cùng của cơ thể.
Kỳ Tỉnh vô cùng hiểu cô, đột nhiên chuyển hướng.
Chỉ nghe cửa phòng bị gió phá tung, đập mạnh vào khung cửa bôm bốp, rất mạnh——
Diệp Phục Thu nghẹn ngào.
Tâm trí cô bị cuốn ra cơn cuồng phong và mưa dữ bên ngoài.
Trong cơn mê loạn, cô nghe tiếng anh sau lưng mình, ghé sát vào tai cô ra lệnh như bỏ bùa.
“Ngoan, không được rời anh nửa bước.”
“Em muốn anh đóng một chiếc lồng vàng nhốt em vào sao.”
“Đừng ép anh, em biết anh mà nổi giận lên…..”
Anh cười.
“Thì đáng sợ lắm.”
Diệp Phục Thu nằm sấp trên giường, đột nhiên mở bừng mắt.
Chợt tỉnh giấc mộng xuân——
Gió đêm ngoài cửa sổ thổi mát vầng trán rịn mồ hôi khác thường của cô. Diệp Phục Thu tỉnh ngủ, hoàn hồn nhận ra mình vừa làm gì trong mơ thì mặt cô lập tức nóng bừng.
Cô ngồi dậy, nhìn quần ngủ rồi khép hai chân lại, xấu hổ đưa tay che mặt.
Cái đồ không biết xấu hổ.
Diệp Phục Thu không đứng dậy rửa ráy ngay mà nằm dài trên giường rầu rĩ.
Hay ghê, vừa từ chức nghỉ ngơi thì ham muốn ở phương diện này cũng trồi lên khỏi mặt nước.
Mấy năm nay quá bận và quá mệt, bản thân cô cũng trong trạng thái hoàn toàn kiêng khem.
Chỉ những lúc ở bên Kỳ Tỉnh mới có.
Tự bản thân cô cũng không động tay.
Không có ý nghĩ này, cũng…… không muốn vì loại chuyện này mà nhớ tới anh.
Nhớ tới những lời lẽ quá trớn mà anh dùng để khen ngợi cô, dụ dỗ cô càng lúc càng quá trớn thêm.
Nhớ đến việc anh đã dính lấy cô như thế nào, biến hóa mọi cách, biến cô thành đủ loại hình dáng và cho cô đủ mọi khoái cảm.
Nhớ đến ánh mắt và hơi thở của anh khi chìm đắm trong cảm xúc thăng hoa, từng nơi trên cơ thể anh nhẹ nhàng chuyển động.
Không hiểu sao, càng nghĩ về điều đó thì hơi thở Diệp Phục Thu càng lúc càng nặng nề hơn khi nằm xuống.
Hai phòng trọ bên cạnh đều không có ai ở, nửa đêm nửa hôm, người ở đây cũng ngủ sớm.
Cửa chính và cửa sổ đều đóng kín, rèm cửa kéo chặt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sau khi xác nhận an toàn, Diệp Phục Thu kéo chăn lên trùm kín người, tự nhiên nảy sinh một vài xao động lạ.
Căn phòng vốn còn hơi lạnh đã dần được hơi thở của cô gái hâm nóng lên.
Diệp Phục Thu cắn môi dưới và híp mắt lại, trước mắt cô chỉ toàn hình ảnh của Kỳ Tỉnh, phản chiếu trên trần nhà, khắc sâu trong tâm trí.
Cô đang tưởng tượng, đang bắt chước.
Nếu có anh ở đây.
Khoảng hơn 20 phút sau, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Diệp Phục Thu mệt đến mức không dậy nổi, từ từ duỗi cánh tay phải ra khỏi chăn, đặt bên mép giường.
Cô nhắm mắt làm dịu hơi thở, mấy ngón tay rũ xuống, trong đó có hai ngón tay bị ngâm nước đến nhăn nheo.
Thật là……
Diệp Phục Thu vô cùng xấu hổ.
Cô thật vô dụng.
Lại còn nghĩ đến việc đang làm chuyện đó với anh……
…………
Vì nhất quyết hành hạ mình một trận lúc nửa đêm nên hôm nay Diệp Phục Thu dậy muộn hơn mấy ngày trước tận hai tiếng đồng hồ.
Đã đi làm lâu nên dù không có tiếng chuông báo thức cô cũng thức dậy đúng 6 giờ. Lúc đầu còn ép mình ngủ thêm, sau lại dứt khoát bỏ cuộc.
Cứ thuận theo thói quen của cơ thể mà từ từ thay đổi vậy.
Dậy sớm mới có thể thưởng thức cảnh sắc thanh bình của thôn làng trong núi vào buổi sớm mai.
Người dân trong làng đa số làm nông, trồng trà và trồng cây ăn trái, hoặc ra những con phố cổ được cải tạo chuyên biệt cho các du khách để bày sạp bán hàng. Họ ra khỏi nhà làm việc từ sớm, nếu ngủ nướng thì thật sự sẽ bỏ lỡ rất nhiều phong tục tập quán.
Diệp Phục Thu khoác chiếc áo khoác gọn gàng rồi đeo thiết bị ra ngoài.
Hít thở không khí tươi mới vừa được nhả ra từ kẽ lá, cô bước khỏi sân nhà trọ mình đang ở. Vừa hay gặp mấy người lớn tuổi đang đi lên lưng chừng núi, cô vội xách giúp người ta một sọt đồ, “Chào buổi sáng dì Triệu.”
Bác gái được gọi là dì Triệu này rất quý cô, mấy ngày nay đã giúp đỡ cô không ít, “Tiểu Diệp à! Lại dậy sớm thế, đi làm tình nguyện cho ông cụ Đơn sao?”
“Nếu cháu thích làm việc đến vậy chi bằng đến nhà dì đi, vào rừng vừa dạo chơi vừa làm việc, dì nuôi cháu ba bữa cơm luôn!” Bà ấy cười.
Mấy bà bác sau lưng dì Triệu cười phụ họa: “Đúng đó! Bọn dì ai cũng quý cháu! Đến nhà bọn dì đi mà!”
“Thôi đi! Mẹ Nhuận Trạch! Bà chỉ muốn kéo Tiểu Diệp về làm mối cho thằng nhóc Nhuận Trạch nhà bà chứ gì!”
“Ôi trời! Bà nói linh tinh gì đấy, người ta là sinh viên ưu tú từ thành phố lớn đến đây! Thằng nhóc thối nhà tôi làm sao xứng đôi với cháu nó chứ!”
Diệp Phục Thu bị mọi người chọc ghẹo đến xấu hổ, cô gật đầu nhận lời: “Qua mấy hôm nữa cháu nhất định sẽ đến! Ngày tháng còn dài.”
“Tiểu Diệp à.” Dì Triệu thấy máy ảnh trên lưng cô thì thở dài, “Thôi cháu đừng khuyên ông cụ ấy nữa, ông cụ Đơn đó ngoan cố lắm! Cháu xem bọn dì có tuổi hết rồi, có ai không cầm điện thoại lướt video ngắn và xem tin tức mỗi ngày, mấy chuyện bên ngoài đó hay ho biết bao. Ông ấy cứ không chịu, nói bọn dì, nói gì ấy nhỉ?”
Mấy dì mấy thím đằng sau phụ họa: “Nói bà nóng nảy hấp tấp!!”
Nói rồi mọi người đều bật cười.
Dì Triệu ấm ức, đỡ Diệp Phục Thu vì sợ cô xuống bậc đá sẽ ngã, “Đúng! Nói dì nóng nảy hấp tấp, cháu nói xem bà già như dì đã sống ở cái làng này cả đời, còn hấp tấp gì nữa!”
“Bây giờ mạng internet phát triển, làng này có nhiều khách du lịch hơn, hộ gia đình nào cũng bắt đầu kiếm được tiền, dì chỉ muốn ăn ngon mặc đẹp chút thôi mà!!”
Diệp Phục Thu nở nụ cười rạng rỡ trong sáng, gật đầu tán thành, “Ý nghĩ của dì rất đúng ạ, phải vui vẻ lên và tự giải trí cho mình nhiều hơn.”
Trong lúc nói chuyện, khó khăn lớn nhất khi đến làng cũng nổi lên.
Đã một năm trôi qua mà ông cụ Đơn vẫn không đổi ý, không cho phép thầy Tiểu Đơn và cô làm kênh video. Ông cụ Đơn là người sĩ diện, dù không bằng lòng cũng không trực tiếp mắng mỏ cô gái nhỏ này.
Nhưng Diệp Phục Thu không chịu lùi bước, cô không thể cứ thế mà quay về được. Thế là hơn một tuần ở đây, ngày nào cô cũng quấn lấy ông cụ Đơn, làm tình nguyện viên cho nhà ông ấy và tranh thủ nói vài câu.
Nếu đã là một công cụ bảo thủ thì cô sẽ bỏ thời gian ra, nước chảy đá mòn.
Thế nào cũng có ngày thuyết phục được ông ấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Chẳng qua người dân trong làng này rất tốt, cũng không hẻo lánh lạc hậu như lời người khác nói, ai cũng bắt kịp xu hướng. Mấy cụ ông cụ bà năm 60 tuổi cũng nói được những từ khóa đang hot trên mạng gần đây. Ngày nào anh shipper cũng chở một đống đồ mua sắm trên mạng lên núi, không hề lạc hậu.
Mọi người trên đường đi khắp các ngõ hẻm, đi qua nhà ai cũng có thể trò chuyện vài câu.
Người dân trong làng về cơ bản đều là họ hàng thân thích quen biết lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện thường tình, như một Utopia nhỏ cách ly khỏi sự ầm ĩ bên ngoài. Diệp Phục Thu rất thích những nơi như vậy.
“Tiểu Diệp, cháu không biết đó thôi, bây giờ cả làng đều đồn rằng nhà ông cụ Đơn có một cô cháu dâu như tiên giáng trần tìm đến.” Một dì hay nói đùa mở miệng, “Nói cháu là cô tiên nhỏ, cứ ở mãi bên nhà ông ấy như bị bỏ bùa.”
“Dì mới nói với người ta là, cháu không phải cháu dâu gì cả, cháu muốn dẫn ông cụ Đơn và Tiểu Đơn đi kiếm tiền đấy!”
Diệp Phục Thu vội xua tay, “Đâu có ạ, còn chưa chắc sẽ kiếm được tiền, cháu chỉ định quay trước thôi.”
Cô nhìn mọi người và nhìn cả con phố cổ này, nói, “Nếu thật sự có thể quảng bá làng mình ra bên ngoài, sau này nhà nào cũng sửa sang lại phòng trống để cho thuê, gia đình nào trong làng mình cũng có thể kiếm thêm một khoản thu nhập.”
Dì Triệu vỗ tay: “Bà xem người ta kìa! Ông già Đơn đó còn không chịu! Tôi nói nhé, tôi phải gõ lên cái đầu gỗ của ông ấy mới được!”
Mấy dì khác cười, “Ôi bà có dám nói mấy lời này trước mặt người ta không đó! Ông già Đơn không thả heo con đuổi bà ba dặm là còn may!”
“Hahaha……”
Diệp Phục Thu mím môi, nhớ đến vẻ hậm hực trừng mắt của ông cụ Đơn lại muốn cười, nhưng cố nhịn.
Đúng lúc này có mấy người đi ngược chiều chạm mặt họ, một chàng trai trong số đó gọi cô: “Này, Diệp Phục Thu.”
Diệp Phục Thu nhìn sang, chạm mắt với thầy Tiểu Đơn thì bất ngờ, “Sao hôm nay thầy không ở nhà làm việc?”
Hai nhóm người dừng lại trò chuyện.
Thầy Tiểu Đơn giới thiệu với cô, “Đây đều là người nhà của cán bộ làng. Có mấy người thích leo núi đã lập thành một đội, nhà đầu tư cũng ở trong đó nên chúng tôi đến đó đón tiếp và chiêu đãi họ đàng hoàng.”
“Họ chưa đến bao giờ, đang bị lạc trên đường rừng lên núi.”
“Đang định đi đón.”
“Vừa hay tôi cũng đang tìm thầy.” Diệp Phục Thu chào tạm biệt mấy dì, “Cháu đi theo giúp đỡ đây ạ, mấy dì đi trước đi nhé.”
Mấy dì đồng ý, “Nhớ đến nhà bọn dì ăn cơm đấy! Đi thôi, đi thôi……”
Thế là giữa đường Diệp Phục Thu gia nhập nhóm người đi đón đội leo núi.
Cô và Tiểu Đơn đi sau cùng, đang nói về chuyện video. Diệp Phục Thu không có thể lực tốt bằng nhóm người này nên vừa đi vừa thở hổn hển, nói, “Dù sao tôi cũng ở đây lâu, không sao, cứ từ từ.”
Cô nhìn thầy Tiểu Đơn và thắc mắc, “Rốt cuộc vì sao ông nội thầy ấy lại bài xích chuyện này đến vậy, có chuyện gì tôi không biết không?”
Thầy Tiểu Đơn là chàng trai đơn thuần, gãi đầu thở dài, “Có lẽ tại bố tôi, sau khi ra ngoài ông ấy đã thay đổi tâm tính, không chịu làm nghề đàng hoàng lại còn gây họa, đến giờ vẫn chưa quay về.”
“Hơn nữa người làm nghề thủ công vốn kiêng kị việc tuyên truyền khoe khoang khắp nơi, nên ông cụ cứ như thế.”
“Ông cụ cứ luôn cảm thấy mấy người bên ngoài muốn hại ông ấy, hại những nghề thủ công mà ông ấy đã làm cả đời.”
“Sợ người khác mượn chúng tôi để kiếm tiền bất chính. Sợ tôi nóng nảy hấp tấp, sợ danh tiếng bao đời bị hủy hoại.”
Diệp Phục Thu nhặt một cây gỗ làm gậy leo núi, đường rừng đi xuống vừa lầy lội vừa dốc, “Cũng không thể hoàn toàn cho là vậy…… Mọi việc phải được xem xét khách quan.”
Thầy Tiểu Đơn bật cười, “Cô nói mấy cái khách quan với ông ấy thế nào được? Ông ấy có đọc sách đâu.”
“Lý lẽ đơn giản mà, thầy ở bên ông ấy mỗi ngày, nên xé nhỏ ra từng chút một giảng giải cho ông ấy.” Diệp Phục Thu che miệng nhìn thầy ấy, khi cười đôi mắt cô cong lên, “Thế nào ông ấy cũng bảo thầy đủ lông đủ cánh rồi, làm cháu mà trở ngược lại dám dạy ông.”
Thầy Tiểu Đơn không nhịn được mà bật cười, “Đúng, đúng, rốt cuộc cô đã hiểu rõ ông ấy rồi.”
Lý do mà lãnh đạo làng này tôn trọng nhà đầu tư đến vậy, không chỉ vì đối phương bỏ tiền ra du lịch hóa cả vùng núi và thôn làng tạo phúc lợi cho người dân, mà anh ấy còn biết bảo vệ núi rừng và động vật. Tất cả những khoản tiền lớn đều được đổ vào số cây cỏ tự nhiên này.
Người ngoài không hiểu, nhưng dân làng biết đây chính là gốc rễ, là mạng sống của họ. Có núi có sông thì họ mới sống tốt được.
Có rất nhiều thôn làng được du lịch hóa, nhưng khi cải tạo xong thì bẩn thỉu nhếch nhác, nguồn nước của các cánh đồng và rừng cây đều bị ô nhiễm.
Nhưng núi Cán Xuân này không như thế, thiên nhiên dung hòa với cải tạo, mỗi một chỗ được tác động đều vừa vặn một cách hợp lý.
Thành công của làng họ đã được rất nhiều địa phương đang chờ được du lịch hóa lấy làm kiểu mẫu tham khảo.
“Họ ở đằng kia! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!” Người phía trước hô to.
Hai người ngừng cuộc nói chuyện, vội chạy lên mấy bước để đuổi kịp.
Xung quanh toàn cây cối cao ngút ngàn dày đặc, trước mắt có một khoảng đất trống nhỏ, có mấy người đàn ông mặc đồ leo núi đứng đó rất dễ thấy.
“Vất vả rồi, vất vả rồi! Rừng này vẫn chưa quy hoạch xong hướng dẫn nên rất dễ lạc đường.” Cán bộ làng phía trước bắt tay họ, “Không ai bị thương chứ?’
Diệp Phục Thu đang định đi theo thầy Tiểu Đơn giúp đỡ xách hành lý, đúng lúc này cô ngẩng đầu, liếc nhìn trong đám người thì—— chạm phải một đôi mắt phượng.
Tim cô hẫng đi một nhịp rồi không nảy lên được nữa, hơi thở cô đông cứng vào đúng khoảnh khắc này.
Diệp Phục Thu ù cả hai tai, không thể tin nổi.
Kỳ Tỉnh dáng người cao ráo, mặc áo khoác màu xanh lam đậm, cổ áo che khuất cằm anh, khí chất thanh xuân vẫn còn đó.
Tóc ngắn gọn gàng, để lộ chiếc mũi cao và đôi mắt đen cực kỳ xuất chúng.
Anh đeo balo, hai tay đút túi quần đứng ngoài rìa, lười biếng đạp một chân lên tảng đá lớn. Anh điềm nhiên như thể mình chẳng phải người bị lạc đường khác hoàn toàn những người đang hơi hoảng loạn kia.
Ngay giây phút cảm nhận được ánh mắt cô, anh dời mắt sang và bắt được ánh mắt đang kinh ngạc của Diệp Phục Thu.
Hồi lâu anh mới hất cằm, hơi nhướng mày về phía cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Như thể đang nói.
Diệp Phục Thu.
Còn chạy nữa không?