Chương 70: Đã quên nỗi ấm ức của tay trái
Quán cà phê vào buổi trưa ồn ào náo nhiệt, nhân viên của các tập đoàn lớn xung quanh tụ tập ở đây để mua cà phê và trò chuyện, giết thời gian để xua tan cơn uể oải buổi trưa và phấn chấn tinh thần đối phó với công việc buổi chiều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nhưng khu vực bên cửa sổ này, trong nháy mắt đã tách biệt khỏi bầu không khí hài hòa của toàn bộ quán.
Sau khi nghe thấy cái tên Kỳ Hoa Chân, tim Diệp Phục Thu hẫng đi vài nhịp.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong vườn hoa nhà họ Kỳ ở vịnh Tiêu Quảng Đông bốn năm trước là lần tiếp xúc duy nhất giữa họ. Sau khi rời khỏi vịnh Tiêu Quảng Đông, chú Kỳ chưa từng liên lạc lại với cô. Có lẽ do chấp thuận lời hứa hẹn của cô trước kia, hoặc căn bản chưa từng coi trọng cô, không cho rằng cô sẽ chẳng màng lời khuyên nhủ mà cứ mãi dây dưa không dứt với Kỳ Tỉnh.
Nhưng tại sao lại đúng vào lúc này, khi Kỳ Tỉnh vừa đến Tân Dương và gặp lại cô chưa được bao lâu.
Trợ lý của chú Kỳ lại tìm đến cửa.
Diệp Phục Thu nắm chặt ly cà phê và mỉm cười.
Nhiều năm trắc trở khổ đau, tuy đã mài mòn tính cách và ước mơ của cô không còn góc cạnh, nhưng cũng rèn cho cô tâm thái không sợ hãi trước mọi việc.
Dù sao cũng sẽ không gặp chuyện tồi tệ hơn được nữa, đúng không.
“Vậy anh cứ nói thẳng, đừng chậm trễ thời gian của mọi người.” Cô uống cà phê và ngại ngùng xin lỗi: “Tôi là người làm công, buổi chiều không thể đi muộn.”
Trợ lý Lý vốn còn tưởng đối phương sẽ là người cố tình gây sự nên có hơi bất ngờ, nhưng nói chuyện với người thông minh thế này sẽ bớt phiền phức hơn: “Được, vậy tôi sẽ nói rõ với cô những gì Chủ tịch Kỳ đã dặn dò tôi.”
Anh ta mở cặp công văn lấy ra một phần hồ sơ, đặt trước mặt cô rồi lật giở từng tờ.
Tài liệu cá nhân của một cô gái có tướng mạo xinh đẹp hiện ra trước mặt Diệp Phục Thu.
Cô nhìn lý lịch xuất sắc hơn người trên đó và lắng nghe đối phương nói.
“Đây là con gái duy nhất của ông chủ Công ty Công nghệ Thành An, tên là An Khâu San, năm nay tốt nghiệp chuyên ngành Xã hội học của đại học Harvard, là bạn cùng trường với cậu chủ Kỳ.”
“Trong này có một số đánh giá đến từ bạn bè chung trường với cô An, thành tích học tập của cô ấy không chỉ xuất sắc mà còn tinh thông cầm kỳ thi họa, tài đức vẹn toàn, có tri thức hiểu lễ nghĩa.”
“Điều quan trọng chính là cô An đã quen biết cậu chủ Kỳ từ thời thiếu nữ và ngưỡng mộ cậu ấy từ lâu.”
“Công ty Công nghệ Thành An cũng đã lọt top 500 doanh nghiệp hàng đầu thế giới, phạm vi sản phẩm bao gồm nhiều chủng loại, nắm giữ các công nghệ cốt lõi. Hàng ngày cô Diệp cũng có tiếp xúc với các sản phẩm của Thành An nên chắc tên tuổi không thấy xa lạ.”
“Ông chủ của Thành An chỉ có một cô con gái này nên vô cùng yêu thương, hơn nữa đã nghe về danh tiếng và năng lực của cậu chủ Kỳ từ lâu nên ông ấy rất hài lòng với cậu chủ Kỳ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Ý của ông chủ Thành An là, chỉ cần cậu chủ Kỳ bằng lòng cho cô An hạnh phúc, một nửa Thành An đều sẽ mang họ Kỳ.”
Nói đến đây, trợ lý Lý bổ sung thêm: “Mấy tháng nay cô An đã đến nhà họ Kỳ làm khách nhiều lần, cũng thường đi theo Tổng giám đốc Mai tham dự các sự kiện, hoặc đọc sách luyện chữ cùng bà ấy.”
“Chủ tịch Kỳ và Tổng giám đốc Mai đều rất hài lòng về cô An.”
“Chủ tịch Kỳ biết cô và cậu chủ Kỳ tâm đầu ý hợp. Nhưng đôi khi…… phù hợp và xứng đôi mới có thể khiến cuộc sống hiện thực chạm đến phạm trù hạnh phúc.”
“Nếu công việc và cuộc sống hiện tại của cô có bất tiện hoặc khó khăn, Chủ tịch Kỳ sẽ hết lòng giúp đỡ.”
Tầm mắt Diệp Phục Thu dừng ở tấm ảnh thẻ trên hồ sơ, dù chỉ là nền xanh áo trắng cũng khó che giấu vẻ đẹp tinh tế trời sinh của cô gái, cũng như nụ cười tự tin dịu dàng của cô ấy trước ống kính.
Cô nhìn hồ sơ của người ta, thấy mình thật giống cô bé Lọ Lem đứng bên đường nhìn Công chúa được vạn người kính trọng lướt qua.
Một tầng chua xót trào lên dưới đầu lưỡi cô, nụ cười trên môi Diệp Phục Thu càng sâu hơn.
“Muốn sống thoải mái qua ngày thì đừng tranh đừng đoạt, cũng đừng oán hận, thứ phù hợp trước mắt mới là quan trọng nhất.”
Trợ lý Lý vội gật đầu: “Là đạo lý này.”
Diệp Phục Thu nhíu mày.
Suốt những năm qua, cô còn áp dụng những đạo lý người khác dạy cho mình trong câu nói đó nữa không?
“Kỳ Tỉnh có thái độ thế nào với cô An.” Cô hỏi.
Trợ lý Lý chợt nghẹn lời, do dự một hồi, vẫn nói: “Tất cả mọi việc cậu chủ Kỳ làm mấy năm nay đều là vì sự phát triển của Khải Thịnh, chỉ cần có lợi cho cá nhân cậu ấy và Khải Thịnh thì tin chắc cậu chủ Kỳ sẽ không từ chối.”
“Ý của Chủ tịch Kỳ là, không hy vọng vào lúc mấu chốt có người quấy nhiễu tâm trạng của cậu chủ Kỳ.”
“Đừng làm lỡ chuyện chính của cậu chủ Kỳ và cô An.”
Diệp Phục Thu thu dọn từng tờ hồ sơ một, cẩn thận thu xếp lý lịch của cô An, sau khi gấp lại còn vỗ nhẹ, cử chỉ của cô không để lộ chút dao động cảm xúc nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Không phải tôi ép anh ấy nhớ mãi không quên tôi.”
“Là anh ấy đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi, không chỉ các người bị quấy rầy.”
“Anh nên nói những lời này với Kỳ Tỉnh chứ không phải tôi.”
“Trợ lý Lý, anh và Chủ tịch Kỳ tìm nhầm người rồi.”
Thái độ của đối phương thay đổi đột ngột, trợ lý Lý thầm hít sâu một hơi.
Cứ ngỡ một cô gái gia cảnh bần hàn, trình độ kiến thức chỉ là cử nhân, chưa trải sự đời và không có nền tảng, dưới sự dụ dỗ bức ép của quyền thế và tiền bạc thì nhất định sẽ mềm lòng.
Thế mà…… lại khó đối phó vậy sao?
Cũng không phải chưa chuẩn bị những lời khó nghe, việc đã đến nước này trợ lý Lý bèn thở dài, “Cô Diệp.”
“Năm nay em gái cô đã là sinh viên năm tư.”
Ánh mắt Diệp Phục Thu cứng lại.
“Năm tư là thời điểm mấu chốt, nếu không có ý định thi nghiên cứu sinh hay công chức thì sẽ đối mặt với chuyện việc làm.”
“Cô từng nhận tài trợ của nhà họ Kỳ, hẳn nên biết thực lực của Khải Thịnh.” Trợ lý Lý nói: “Trường và chuyên ngành của em gái cô vốn dĩ đã bị hạn chế trên thị trường nhân lực, nếu lại bị tác nhân bên ngoài quấy nhiễu…… thì sẽ rất khó tìm việc.”
“Các người——” Diệp Phục Thu gằn giọng, đặt mạnh ly cà phê lên bàn, ánh mắt cô sắc lẹm và khí thế không thua kém ai: “Có cần phải bức ép những gia đình nghèo khó như chúng tôi đến bước đường này không?”
Trợ lý Lý theo Chủ tịch Kỳ trên chốn thương trường nhiều năm qua, đã trải hết sự đời cũng từng dùng đủ loại thủ đoạn, anh ta bình tĩnh tiếp tục gây sức ép: “Sức khỏe của bà nội cô cũng không tốt lắm, tài nguyên y tế ở Tân Dương khan hiếm, có người giúp đỡ sẽ tốt hơn.”
Ý trên mặt chữ, thậm chí nhà họ Kỳ còn có thể khiến cô không sắp xếp được số khám bệnh và giường bệnh tốt nhất khi bà cụ cần chạy chữa.
Diệp Phục Thu bật cười, gật đầu, “Các người có thể uy hiếp tôi, thế có thể uy hiếp Kỳ Tỉnh giống vậy không?”
“Lẽ nào các người còn có thể ép buộc anh ấy ký tên vào thủ tục kết hôn.”
“Các người làm vậy, dì Mai có biết không? Bà ấy có thể cho phép các người làm vậy với tôi sao?”
Trợ lý Lý cụp mắt, hơi có ý thuận theo: “Về phía cậu chủ Kỳ, Chủ tịch Kỳ có thể khuyên nhủ.”
“Ông ấy chỉ không muốn có thêm người quấy nhiễu.”
“Về phần Tổng giám đốc Mai, cô Diệp, kỳ thật cô cũng không chắc năm năm trôi qua, tình cảm mà bà ấy dành cho cô có còn như xưa hay không, đúng chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Câu cuối cùng này là cọng rơm sau chót đánh bại Diệp Phục Thu hoàn toàn.
Đôi mắt phẫn uất của cô dần tối sầm, cô dựa ra sau rồi rơi vào im lặng.
Sau một lúc lâu, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng một nụ cười không rõ thâm ý để trả lời đối phương.
…………
Buổi chiều tan làm, sáu giờ rưỡi bên ngoài sập tối, chiều tà quang đãng, bầu trời đêm ở Tân Dương vô cùng xanh thẳm.
Hôm nay cô tan làm đúng giờ vì phải đến bệnh viện đón bà cụ về nhà.
Còn chưa đến giờ, bà nội cô nói vẫn còn một túi dịch chưa truyền xong. Diệp Phục Thu tiện thể ghé vào một quán McDonald’s ngoài bệnh viện để ăn chút gì đó.
Nằm cạnh bệnh viện và ngã tư đường, quán McDonald’s này gần như bận rộn quanh năm, nhất là vào giờ ăn.
Diệp Phục Thu đặt đồ ăn trên điện thoại xong thì xếp hàng chờ lấy, cô cúi đầu nhìn tin nhắn WeChat.
【Thầy Tiểu Đơn: Số muội than này không thể chờ thêm nữa, phải làm tiếp thôi, khách đặt lô mực này cũng đang chờ, nếu trễ thời gian giao hàng sẽ lại bị ông nội mắng.】
【Thầy Tiểu Đơn: Nếu cô không định đến đây thì cho tôi một lời chắc chắn đi.】
Diệp Phục Thu dùng ngón tay cạy viền điện thoại, rơi vào trầm tư.
Cô biết không thể trì hoãn tin nhắn của người ta nữa.
Cô và thầy Tiểu Đơn bắt đầu quen biết nhau từ một năm trước, khi cô còn làm ở một chuyên mục Du lịch Dưỡng sinh khác của đài, cũng không biết tại sao lại nhận được đề tài về một ngọn núi đang chuẩn bị du lịch hóa ở khu tự trị Quế Nam.
Ngọn núi tên là Cán Xuân, địa thế không hiểm trở như những ngọn núi xung quanh. Từ xưa đến nay trên núi luôn có thôn làng, có dân tộc thiểu số sinh sống, hiếm thấy thú hoang hung dữ, góc ngắm sông suối rất đẹp.
Nhưng vì là vùng hoang vu hẻo lánh, dân làng lại bảo thủ khép mình nên kinh tế vẫn không theo kịp. Về đề nghị du lịch hóa, vẫn là Chính phủ và nhà đầu tư nhiều lần lên núi khuyên nhủ quy hoạch, mới khuyên được những người dân làng đời đời giữ núi này.
Một năm trước, cô theo nhóm đến quay về cảnh quan và con người thuần túy không vướng bận thế tục của núi Cán Xuân, kết hợp với sự phát triển của kinh tế đương đại, phân tích cụ thể từng vấn đề và đưa ra những phương pháp phù hợp cho từng địa phương, rồi làm thành một chương trình.
Khi đó cô đang được nghỉ nên đi dạo một mình quanh núi và quay ngẫu hứng những cảnh mình thấy đẹp, vừa khéo gặp được thầy Tiểu Đơn đang cạo mủ sơn lấy dịch trong rừng.
Bấy giờ Diệp Phục Thu mới biết trong núi có hai ông cháu nhà nọ tinh thông các tay nghề thủ công là di sản văn hóa phi vật thể. Việc “cạo mủ sơn” mà thầy ấy làm chính là công đoạn đầu tiên để chế tạo mực Huy Châu tinh khiết cổ truyền.
Ngày nay có quá nhiều người bám vào danh nghĩa di sản văn hóa phi vật thể để tạo độ hot kiếm tiền. Diệp Phục Thu là người làm truyền thông từng thấy qua không ít. Nhưng cô lân la đi theo trò chuyện, mới phát hiện hai ông cháu ở trạng thái gần như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Chủ yếu do ông nội không muốn tiếp xúc với bên ngoài, dạy bảo cháu trai ông ấy phải giữ vững tay nghề, chỉ nhận từng đơn đặt hàng mà khách hàng cũ đưa lên núi, còn lại trồng trọt chăn nuôi, sống kiên định qua ngày.
Thầy Tiểu Đơn cũng là người thật thà, lần đầu Diệp Phục Thu thấy bóng hình thầy ấy đeo giỏ sau lưng, cạo mủ sơn trong rừng có tiếng ve xao động. Đột nhiên cô lại nhớ về anh Xa – người kế thừa kỹ nghệ điểm thúy ở vịnh Tiêu Quảng Đông năm đó.
Anh Xa ngồi trong phòng làm việc nhỏ hẹp, hết ngày dài đến đêm thâu lặng lẽ làm công việc phục hồi điểm thúy ít ai sẵn lòng quan tâm, nhưng anh ấy không than mệt hay than phiền dù nửa câu. Ngược lại anh ấy dốc hết tâm sức, thấy viên mãn và hạnh phúc vì những thứ trong tay.
Những người an lòng trở về rừng núi, rời xa phố thị hấp tấp và tìm được tình yêu nhiệt thành có thể theo đuổi cả đời, kiên trì với sứ mệnh kế thừa đều có sức quyến rũ chung. Diệp Phục Thu vừa nhìn đã thấy ánh hào quang trên người họ.
Đôi tay thô ráp của hai ông cháu nhà họ Đơn lại cho ra đời toàn kỹ thuật tinh tế.
Ở họ, Diệp Phục Thu cảm nhận được vẻ đẹp lao động nhà nông mà người Trung Quốc có từ xa xưa.
Nhìn thầy ấy làm từng việc, hòa từng lời của mình vào tiếng ve kêu giữa núi rừng, nguyên nhân ban đầu để cô lựa chọn chuyên ngành Truyền thông cũng được đánh thức và cuộn trào xao động.
Những người như vậy, những việc như vậy, và sự tồn tại của nền văn hóa ấy, bản thân nó đáng lẽ nên được nhiều người biết đến hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Người gìn giữ những thứ quý giá nhất của dân tộc chính là những người đáng kiếm được tiền nhất.
Thế là Diệp Phục Thu chủ động bàn với thầy Tiểu Đơn, nếu có thể quay lại những việc mà ông cháu họ làm để đưa ra đại chúng, không cầu mong được mọi người tung hô, thêm một người biết thì có thêm một phần lợi nhuận nhờ độ hot, cung cấp cho họ hoàn cảnh sống tốt hơn.
Nhưng chuyện này trong mắt ông Đơn vẫn luôn là cố ý làm màu, làm chuyện mất mặt nên ông ấy không đồng ý.
Diệp Phục Thu không có thời gian ở lại đây, nên cô nói ý tưởng này cho thầy Tiểu Đơn như một đề nghị ban đầu. Dù sau này cô không quay phim được thì cũng có thể giao lại cho một phòng ban có thời gian và sức lực đến làm.
Sau nhiều lần trò chuyện, cô phát hiện tuy thầy Tiểu Đơn nghe lời ông nội, cứ nói không được và không nên. Nhưng trên thực tế thầy ấy là người từng được phổ cập giáo dục và thường xem những nền tảng video, có lòng muốn kết nối với thế giới bên ngoài để truyền bá di sản văn hóa phi vật thể.
Vậy nên trong hơn nửa tháng công tác ở núi Cán Xuân, Diệp Phục Thu đi theo thầy ấy quay những cảnh ban đầu của quá trình chế tạo mực Huy Châu.
Cạo mủ sơn, hun khói, lấy muội than, tẩy muội than, phơi khô.
Vì công đoạn phơi khô muội than cần phải để yên suốt một năm mới đủ lửa, nên mới có tin nhắn mà thầy Tiểu Đơn gửi cho cô cách đây không lâu.
Muội than đã được phơi khô, sắp sửa đến công đoạn tiếp theo.
Vì hai ông cháu họ dựa vào nghề này để kiếm sống nên đồng thời cũng làm rất nhiều kỹ thuật chế tác cổ truyền, ví dụ như Tuyên Thành, bút lông, vải lụa, vân vân……
Cũng lâu rồi không nhắn tin qua lại, cô bận công việc và gia đình nên vốn không có thời gian hỏi thăm chuyện trên núi thường xuyên. Cứ ngỡ thầy Tiểu Đơn sẽ không liên lạc với mình nữa, kết quả không ngờ đối phương ít nói vậy mà còn để tâm hơn cả cô.
Diệp Phục Thu biết rõ cô đã không còn thời gian để quan tâm đến những thứ mình muốn quay, công việc vốn đã bận rộn, bây giờ bà nội cũng vừa xuất viện.
Cả nhà đang chờ cô kiếm tiền sinh sống, sao cô có thể bỏ thời gian vào núi tiêu tốn một hai tháng trời để quay thứ mà biết đâu đăng lên cũng không có ai xem kia được.
Một năm trước cô còn có tự tin để cho người ta cảm hứng và ý tưởng, nhưng một năm sau ngay cả tự tin để làm cô cũng không có.
Càng không có cái chí khí đó.
Ngón tay Diệp Phục Thu dừng trên khung nhập, sửa soạn từ ngữ trong đầu cả trăm lần, nghĩ xem nên từ chối người ta thế nào.
Phải làm sao…… mới có thể khiến cho lòng dũng cảm muốn toàn tâm toàn ý bước ra thế giới mà khó khăn lắm thầy Tiểu Đơn mới có được, đừng vấp ngã quá đau lòng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đúng lúc này có người bưng khay bất cẩn đụng vào cô, vì người đó đeo một chiếc balo máy ảnh lớn sau lưng nên đụng trúng làm Diệp Phục Thu hơi đau.
Cô hơi đau, chỉ nghe đối phương vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi! Tôi cầm nhiều đồ quá, không làm cô bị thương chứ?”
Hơi có giọng địa phương miền Nam, không giống người bản địa.
Diệp Phục Thu ngẩng đầu chạm mắt với cô gái trẻ tuổi trước mặt.
Trong giây phút ấy cô thoáng nhíu mày, hửm……? Sao càng nhìn càng thấy quen.
Đối phương cũng đánh giá cô với thái độ tương tự, sau một lúc lâu mới dò hỏi: “Này, tôi hỏi nhé, cô học Truyền Thông ở Đại học Nam Sơn nhỉ?”
Cuối cùng Diệp Phục Thu cũng nhớ ra cô ấy là ai, niềm vui tràn ngập trong lòng cô, lại có hơi không dám nhận mặt, “Đàn chị, chúng ta từng gặp mặt nhau rồi đúng không.”
Cô gái vỗ đùi cái đét, hình như cũng nhớ ra: “Hồi năm tư có hôm chị về lại trường, có phải đúng lúc tình cờ bắt gặp em đang quay thứ gì đó không?”
“Đúng.” Diệp Phục Thu nắm cánh tay cô ấy, giọng cô cũng vút cao và ánh mắt sáng lên: “Chị đi ngang qua rồi tâm sự với em rất lâu.”
Không hiểu sao chỉ cần trông thấy người quen ở vịnh Tiêu Quảng Đông thì cô cực kỳ vui vẻ.
Dường như chỉ cần người ở nơi đó nhận ra mình và vẫn còn nhớ mình.
Thì một năm cô ở vịnh Tiêu Quảng Đông sẽ không phải là giấc mơ hư ảo.
Đứng nói chuyện giữa chốn đông người cũng không tiện, vì vậy chờ Diệp Phục Thu lấy đồ xong hai người tìm một nơi yên tĩnh để ngồi xuống ôn chuyện cũ.
Vì lúc quen biết đàn chị họ Tôn này, cô ấy đã là sinh viên năm tư.
Về cơ bản sinh viên năm tư đều bay nhảy, đi thực tập thực tế ở bên ngoài cả học kỳ, cho nên sau hôm quay phim và nói chuyện vài câu đó, về sau có gặp lại thì cũng không có mấy thì giờ để trò chuyện thêm nữa.
Đàn chị Tôn nhìn cô, đánh giá, “Không biết có phải do chị nhớ nhầm hay không, nhưng hình như trông em gầy hơi lúc mới quen nhiều lắm. Chú ý sức khỏe nhé.”
Diệp Phục Thu cười gượng, không để chuyện gầy gò dẫn đến những chủ đề khó khăn hơn: “Đâu có, dáng hình của gần năm năm trước mà đàn chị vẫn còn nhớ rõ thế.”
“Vì em là người đẹp nhất trong dàn mỹ nữ của khoa Truyền Thông mà.” Đàn chị Tôn cười, nói: “Nên rất dễ để nhớ kỹ em.”
“Đến giờ chị vẫn còn nhớ chúng ta đã tâm sự về điều gì.” Cô ấy nhìn cách ăn mặc của Diệp Phục Thu mà không thể đoán ra công việc hiện tại của cô: “Thế mà tốt nghiệp rồi em lại về quê, vậy giờ đang làm gì?”
“Đài truyền hình, làm hậu kỳ nho nhỏ.” Diệp Phục Thu nhớ lại cuộc chuyện trò với đàn chị ngày đó.
Khi ấy đàn chị đang mệt mỏi với đợt thực tập chuyên ngành, cô ấy nói với cô của khi đó rằng, chờ tốt nghiệp xong đối mặt với xã hội thì sẽ khó dành thời gian để làm chuyện mình thích dù có thích đến đâu.
Cho nên thích điều gì tha thiết thì phải tranh thủ làm cho thỏa chí nhân lúc còn học đại học.
Lúc đó cô không hiểu gì, còn thề son sắt với đàn chị rằng mình không giống người khác, người khác kháng cự chuyện đi làm, nhưng cô lại hy vọng sau khi tốt nghiệp có thể nhanh chóng đi làm.
Không phải bây giờ cũng đã trở thành hạng người mỗi ngày chôn chân trong văn phòng than thở, mặt mày ủ rũ lãng phí thời gian sao.
Cứ như có ai ép cô đến làm việc vậy.
“Hahaha, chị vẫn còn nhớ.” Trên mặt đàn chị luôn nở nụ cười, khác hẳn lúc đó, “Thật sự khi đó là thời khắc tăm tối nhất của chị, học hành mười mấy năm, vừa bước chân ra xã hội đã mệt nhoài đến mức cõi lòng tiều tụy.”
“Đúng lúc ấy chị nhìn thấy em.” Cô ấy ngẩng đầu như đang hồi tưởng, ánh mắt sáng lên, “Em ôm sách ngồi trên bãi cỏ, líu ríu kể cho chị nghe về dàn ý và chủ đề quay phim của mình, em không biết đâu, chị thật sự ngưỡng mộ em.”
Diệp Phục Thu không hiểu: “Ngưỡng mộ gì cơ?”
Khi ấy cô chỉ là một tay mơ chưa nắm vững nền tảng chuyên ngành, có gì đáng để ngưỡng mộ chứ.
“Ngưỡng mộ em có lòng nhiệt huyết thẳng thắn đến thế.” Đàn chị xé bao bì hamburger ra, nói trong tiếng sột soạt: “Có sức lực, có quyết tâm, có lòng hăng hái.”
“Lúc đó chị mới thực tập hai tháng đã thành cà tím phơi sương, sao lại không ngưỡng mộ cô em gái nhỏ sáng lấp lánh như em cơ chứ?”
Diệp Phục Thu không khỏi bật cười: “Đi làm ai mà không mệt, sớm hay muộn thôi, bây giờ em cũng thế.”
Cô nhìn đối phương và khen ngợi: “Nhưng em thấy trạng thái bây giờ của chị rất tốt, sau khi tốt nghiệp đã tìm được công việc ổn định rồi ạ?”
Đàn chị bĩu môi và lắc đầu.
Diệp Phục Thu nhướng mày.
Ơ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thế sao lại có vẻ mặt vui cười này.
“Sau khi tốt nghiệp chị ở lại công ty nơi chị thực tập luôn.” Đàn chị tóm tắt đơn giản những trải nghiệm của mấy năm qua cho cô: “Thật lòng mà nói thì công ty đó cũng không tệ, có rất nhiều bạn học hâm mộ chị vì được giữ lại.”
“Chị đi làm được một năm thì được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lo âu.” Cô ấy thở dài: “Khi đó không có hứng thú làm gì cả, cảm xúc nói đến là đến cũng không khống chế được, thật sự không sống nổi.”
Diệp Phục Thu nhíu mày, “Áp lực công việc lớn lắm ạ?”
“Chắc do hao tổn tinh thần nhiều hơn, tự gây áp lực cho mình, không biết mình xoay vần từ sáng đến đêm có nghĩa lý gì, chỉ vì năm loại bảo hiểm và quỹ nhà ở hàng tháng, vì sáu bảy nghìn tệ đó ư?”
Đàn chị nói: “Sau đó chị nghĩ thông suốt một chuyện.”
Cô ấy nhìn Diệp Phục Thu: “Người sống trên đời, chỉ cần làm việc thì nhất định sẽ mệt mỏi.”
“Nhưng tại sao có người cả ngày mặt mày ủ rũ không sống nổi, lại có người vui vẻ tươi cười chạy tới chạy lui.”
Diệp Phục Thu nhìn chăm chú vào ánh mắt của đàn chị, hình như đã cảm nhận được gì đó một giây trước khi cô ấy mở lời.
Đối phương nói: “Vì yêu thích.”
“Nếu con đường dưới chân là con đường mình yêu thích, dù khó khăn đến mấy cũng có sức lực bước tiếp.”
Đàn chị tiếp tục nói về mình: “Cho nên chị từ chức, mang theo số tiền tiết kiệm ít ỏi ra ngoài làm chuyện mình thích.”
“Lúc đầu người trong nhà cũng cho rằng chị kỳ quặc, có công việc tốt không chịu làm lại cứ đòi ra ngoài làm loạn, nhưng đời người chỉ sống một lần, dù vấp ngã chị cũng muốn thử.”
Bốn năm năm trước, đối phương nhìn cô và cho rằng cô sẽ tỏa sáng, nhưng giờ phút này Diệp Phục Thu nhìn đàn chị đang cầm chiếc hamburger, nói say sưa về sự dũng cảm của mình, chỉ cảm thấy……
Đây mới là người sẽ tỏa sáng.
Diệp Phục Thu thật lòng hy vọng cô ấy có thể phát triển tốt, gương mặt cô đầy ắp vẻ vui mừng và ngưỡng mộ: “Vậy bây giờ chị làm gì?”
Đàn chị Tôn vỗ balo đựng máy ảnh của mình: “Chị mở một studio chụp ảnh ở vịnh Tiêu Quảng Đông, chủ yếu là chụp ảnh riêng và ảnh tạo hình theo nhiều phong cách cho các cô gái. Lần này chị đến Tân Dương chơi với bạn, tiện thể chụp vài bức ảnh về làm ảnh mẫu triển lãm.”
Cô ấy cười khúc khích, “Nói thật, chiều lòng các cô gái kiếm được nhiều tiền lắm, có điều phải đặt tâm huyết vào công việc.”
“Nhưng đến khi chị đi bước này rồi, chị mới biết một mình xoay xở studio còn mệt hơn, nhưng trong lòng chị vẫn có bầu nhiệt huyết.”
“Bây giờ chị thấy vô cùng may mắn vì lúc đầu đã chọn từ chức khởi nghiệp.”
“Khi ấy chứng rối loạn lo âu của chị rất nghiêm trọng, bây giờ nghĩ lại, có lẽ trong cơ thể chị có một ý niệm để tự cứu lấy mình.”
Diệp Phục Thu gật đầu, không nói nên lời, chỉ cảm thấy rất tốt.
Tốt vô cùng.
“Đàn chị, chị đã dũng cảm hơn rất nhiều người, hãy cố gắng thay phần em nữa.”
Đàn chị Tôn được cô truyền cảm hứng, mới có dũng khí đoạn tuyệt với cuộc sống khuôn phép vào lúc mệt mỏi.
Cho nên cô ấy cũng không nỡ nhìn dáng vẻ của Diệp Phục Thu bây giờ, cô ấy ngồi thẳng lưng: “Đàn em, tuy chị không biết tình hình của em như thế nào, nhưng…… đừng tự ép mình quá.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Đời người đầy rẫy những con đường, không nhất thiết phải chọn con đường làm mình ấm ức nhất.”
“Phải chịu khổ, nhưng cũng phải biết mình đang chịu khổ vì cái gì.”
Diệp Phục Thu giật mình, nhớ lại chuyện mấy hôm trước bị đồng nghiệp trong công ty tung tin đồn nhảm.
Cô đứng ngoài phòng trà nước nghe những lời chói tai đó, nghi ngờ ý nghĩa của việc mình nhẫn nhịn ở đây.
“Hôm đó em ngồi trên bãi cỏ, nói em thích điểm thúy, muốn quay phim về di sản văn hoá phi vật thể.” Đàn chị cảm thán: “Em còn nhớ khi đó em đã nói gì không?”
Sao Diệp Phục Thu có thể quên, đó là những điều cô luôn ghi chép vào vở hồi còn đi học.
Thậm chí cô còn nhớ rõ cơn gió buổi chiều hôm ấy, hơi nóng nhưng lại thoải mái ấm áp khi thổi qua tóc mai cô.
【Em cho rằng những thứ được truyền thừa từ đời này sang đời khác như vậy rất ngầu, chỉ cần tồn tại thôi là đã đủ sâu sắc rồi. Họ làm những chuyện vĩ đại như thế thì nên được mọi người biết đến.】
【Nhìn những nghệ nhân này dùng cả đời để nghiêm túc làm một việc, em lại có thêm kiên định.】
【Chỉ cần những thứ này luôn tồn tại, những người đang theo đuổi con đường khác đều có thêm kiên định.】
【Nếu nói giữ gìn văn hóa là sứ mệnh của họ.】
【Vậy ghi lại và truyền bá, phát huy rạng rỡ chính là sứ mệnh của chúng ta.】
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thêm cách thức liên lạc và chào tạm biệt đàn chị Tôn, Diệp Phục Thu phải đến khu nội trú đón bà nội cô.
Không hiểu sao sau cuộc trò chuyện này, cô đẩy cửa ra ngoài, cứ cảm thấy cơn gió lạnh thấu xương của mọi khi đã có gì đó khác.
Diệp Phục Thu quấn khăn quàng cổ, đội gió rét đi về hướng Đông.
Đón bà cụ về căn nhà mà bà cụ vẫn ở.
Tuy Diệp Phục Thu đã tốt nghiệp chuyển ra ngoài, nhưng căn hộ hai phòng ngủ này vẫn cho bà nội cô thuê, không bao lâu nữa em gái tốt nghiệp xong cũng về đây ở.
Sau khi về đến nhà, cô thu dọn đồ đạc tươm tất rồi chuẩn bị một chậu nước ấm để bà nội cô ngâm chân.
Diệp Phục Thu quỳ một gối xuống sàn rửa chân cho bà cụ. Hai tay cô ngâm trong nước nóng, xoa bóp cho bà nội mình: “Mấy hôm nay trời lạnh, bà ở nhà nhớ ngâm chân nhiều vào, nếu không tự xách nước ấm được thì cứ ở trong nhà vệ sinh, hoặc chờ cô của cháu đến làm.”
“Haizz, có mỗi chậu nước ấm mà bà già này còn không xách nổi sao?” Trương Ngọc Anh nghiêng người, dùng bàn tay nhăn nheo già nua vuốt ve khuôn mặt cô, giúp cô vén tóc mai ra sau tai, người già rồi nói chuyện cũng run run: “Cháu đó, cứ lo cho mình trước đi.”
“Nhìn cháu gầy chưa kìa……”
“Vài hôm nữa bà nội sẽ hầm thịt cho cháu ăn, nhé.”
Đáy mắt Diệp Phục Thu hơi nóng, cô mỉm cười: “Cháu đâu có thiếu thịt để ăn, cháu vốn là người có thể trạng khó béo mà.”
“Cháu khỏe lắm đấy.”
“Sau này cũng nên đến lượt Tiểu Xuân đến chăm sóc bà rồi, ngày trước sợ con bé xao nhãng chuyện học, giờ ngẫm lại, con bé không phải đứa có tư chất.” Trương Ngọc Anh thở dài: “Chờ con bé đi làm rồi cháu có thể thoải mái hơn.”
Diệp Phục Thu cũng bất lực, chỉ nói: “Em ấy có thể tự nuôi sống bản thân là đã tốt lắm rồi, bà đừng trông mong gì ở em ấy, đỡ phải thất vọng.”
Trương Ngọc Anh bật cười xoa đầu cô: “Bà nuôi hai đứa lớn rồi, cũng coi như không có lỗi với bố cháu.”
Động tác múc nước của Diệp Phục Thu hơi chậm lại, giữ nguyên nụ cười nhẹ.
“Thu này.” Trương Ngọc Anh nhìn thân hình ngày một gầy gò của cháu gái, thật sự không đành lòng, “Mấy năm nay tiền cháu đưa cho bà hàng tháng bà đều không dùng.”
“Giữ lại hết cho cháu.”
“Bà tính rồi, số tiền này bà giữ lại một phần để sinh hoạt, đủ cho bà và Tiểu Xuân ăn uống, phần còn lại cháu cầm đi.”
Diệp Phục Thu nghe mà ngây người.
“Bà nội, bà có ý gì ạ?”
“Đưa tiền cho cháu làm gì, cháu có tiền mà.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trương Ngọc Anh nhìn cô, đã hạ quyết tâm và cắt ngang lời cô: “Nghỉ ngơi đi.”
“Thu, cháu nên nghỉ ngơi rồi.”
Diệp Phục Thu ngồi xổm trên sàn, nhìn ánh mắt già nua mà vẫn có thần của bà nội cô, trái tim cô không ngừng lay động.
Bao năm rồi không có ai nói với cô chữ này.
Những năm này bất kể là thầy cô, lãnh đạo, đồng nghiệp, hay bất kỳ ai bên cạnh đều luôn thúc giục cô hãy cứ đi, cứ chạy, cứ làm, không được dừng lại.
Giục giã đến cuối cùng, cô cũng quên mất hóa ra mình cũng cần nghỉ ngơi.
“Vừa rồi trên đường về, cháu kể với bà chuyện tình cờ gặp đàn chị kia.” Trương Ngọc Anh kéo cháu gái dậy ngồi cạnh mình, vỗ lên mu bàn tay cô, “Cháu không biết đâu, trong ánh mắt cháu ngưỡng mộ người ta chết đi được.”
“Ngoài miệng thì cháu nói số phận của cháu và người ta không giống nhau, như cháu bây giờ là tốt rồi. Bà là bà nội của cháu, sao bà lại không biết cháu đang tự lừa dối chính mình.”
“Còn trẻ, người trẻ tuổi thì nên làm những chuyện mình muốn làm.” Trương Ngọc Anh ôm cháu gái vào lòng vuốt ve, giọng bà cụ run lên ở cuối câu: “Là cả nhà chúng ta hại cháu.”
Nước mắt nóng hổi của Diệp Phục Thu rơi tí tách trên quần áo.
…………
Diệp Phục Thu thu xếp ổn thỏa cho bà nội cô, bàn giao cho cô của cô đến ở rồi tự mình về căn nhà thuê.
Từ khi đôi tình nhân kia chuyển đi, cả căn nhà chỉ còn lại mình cô là người thuê, yên tĩnh tới nỗi cô thấy hơi khó thích ứng.
Diệp Phục Thu vặn chìa khóa mở cửa, lại bị ánh đèn bên trong làm cho sững sờ.
Cô mới về nhà, sao trong phòng lại sáng đèn thế!?
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn từ phòng tắm bước ra.
Kỳ Tỉnh mặc áo hoodie và quần ngủ, cầm chiếc khăn tắm in hoa màu hồng của cô lau mái tóc đen ướt sũng, uể oải bước ra, anh vừa quay đầu đã chạm mắt với Diệp Phục Thu mới bước vào cửa.
Mắt to trừng mắt nhỏ, trong phòng yên tĩnh vài giây.
Kỳ Tỉnh thản nhiên lên tiếng: “Về rồi.”
Diệp Phục Thu: “Về cái đầu anh……”
Cô quay đầu nhìn cửa chống trộm, kinh ngạc hỏi: “Anh vào bằng cách nào?? Anh tắm rửa gì trong nhà tôi!”
“Cầm chìa khóa vào, chủ nhà đưa.” Kỳ Tỉnh khoác khăn lên vai, bước thẳng tới ôm cô vào lòng rồi hít hà mùi hương trên người cô để giải tỏa mệt nhọc: “…… Cho anh ôm một lúc.”
“Ngồi máy bay bốn tiếng mệt chết đi được.”
Diệp Phục Thu vẫn đang khiếp sợ, lại bị hành động lưu manh của người này chọc tức tới xù lông, dùng sức đẩy anh: “Anh đừng động tay động chân!”
“Anh chỉ thuê mấy nhà khác, sao chủ nhà ăn no rửng mỡ lại đưa chìa khóa nhà tôi cho anh?!”
Kỳ Tỉnh ngẩng đầu nhìn cô, càng mặt dày hơn: “Tôi là bạn trai của em mà.”
Diệp Phục Thu nheo mắt, lời lẽ tục tĩu sắp tuôn ra khỏi miệng cô.
Kỳ Tỉnh lập tức bổ sung: “Hai chúng ta là một cặp, cảnh sát đều biết.”
Diệp Phục Thu: “……”
Đang chờ tôi ở đây à.
Nói rồi Kỳ Tỉnh lại cúi người vùi mặt vào hõm cổ cô, cọ chóp mũi tới lui trên cổ cô hệt như chú chó to đang chơi xấu làm nũng, “Đi đâu vậy.”
“Đưa bà nội về nhà.” Diệp Phục Thu không tài nào đẩy tên mặt dày này ra được, trái lại còn bị trêu chọc đến mức toàn thân nóng ran, cô nhíu mày hỏi: “Trợ lý Trần nói anh về vịnh Tiêu Quảng Đông làm việc, thế nào cũng phải mất ba đến năm ngày.”
“Sao lại đột ngột quay lại?”
“Anh về đột ngột, em vui hay không vui?” Kỳ Tỉnh cúi người ôm cô mệt quá nên ngồi xổm xuống, dứt khoát bế cô lên để mặt đối mặt bằng cách ôm hai chân nâng cô lên.
Diệp Phục Thu sợ hãi kêu lên, ôm lấy cổ anh trong bất lực, nghe đối phương nói: “Đi làm việc, Chú Hai ngã ngựa rồi, hội đồng quản trị cấp cao của Khải Thịnh đang có thay đổi, chưa xử lý xong.”
“Nhưng không ảnh hưởng đến việc anh tranh thủ bay về, sáng mai lại đi.”
Cô cho rằng anh bị hâm, không có việc gì lại bay tới bay lui, bộ không mệt sao?
“Anh làm vậy để được gì……”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh bế cô đến sofa, anh ngồi xuống để cô ngồi trên người mình, gần gũi nhau, mặt đối mặt trò chuyện.
Anh nắm gáy cô, bất chấp tất cả mà hôn lên môi Diệp Phục Thu một cái, đáy mắt anh nóng cháy: “Để được cái này.”
Gò má Diệp Phục Thu đỏ bừng.
Đồ lưu manh.
Cô quay đầu đi, “Tôi còn chưa đồng ý cho anh theo đuổi tôi mà anh đã quá đáng vậy rồi.”
“Anh không sợ tôi cáu lên thật à.”
Kỳ Tỉnh ôm chặt cô, sạc pin trên người cô tùy thích, anh bật cười làm lồng ngực rung lên: “Tôi chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.”
“Tôi cược em không ghét tôi đến vậy.”
“Tôi cược đúng rồi phải không?”
Diệp Phục Thu nhìn anh, có hơi oán hờn bất mãn.
Ý cười trên khóe mắt và khóe miệng Kỳ Tỉnh càng sâu thêm.
Hai người không dây dưa lâu, buổi tối anh cứ nói hai phòng còn lại chưa được dọn sạch, mình bị bệnh sạch sẽ không chịu đi chỗ khác ngủ, cứ khăng khăng đòi chen chúc với cô.
Diệp Phục Thu phá lệ không từ chối.
Anh được voi đòi tiên, kéo cô vào lòng ôm ngủ.
Ôm nhau ngủ chung sau bốn năm xa cách, cả hai đều thấy hơi lạ lẫm, cũng tự mình hoài niệm.
Đi đường vất vả, chàng trai sau lưng nhanh chóng ngủ thiếp đi. Diệp Phục Thu nằm trên giường vẫn chưa ngủ được, nghe tiếng hít thở đều đặn của Kỳ Tỉnh sau lưng, cô cụp mắt nhìn cánh tay nổi đầy gân xanh của anh đang ôm eo mình.
Cô nắm chặt tay anh.
Coi như em đang dỗ dành anh.
Đừng trách em.
…………
Diệp Phục Thu suy đi tính lại nhiều lần, cuối cùng cũng gõ xong bản báo cáo từ chức ngắn gọn, sáng sớm đến công ty nộp cho lãnh đạo.
Lãnh đạo trực tiếp của cô vô cùng ngạc nhiên, mặc kệ thân phận của cô như thế nào thì năng lực và thái độ làm việc của cô đều được tán thành.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trên dưới công ty nhiều lần cắt giảm nhân viên hợp đồng như thế mà vẫn giữ cô lại, đã có thể nói lên vấn đề.
Diệp Phục Thu là kiểu nhân viên chất lượng cao làm việc nghiêm túc mà lãnh đạo không muốn mất đi nhất.
Nhưng đã quyết tâm rời đi, dù lãnh đạo có hứa hẹn cho cô đãi ngộ tốt hơn cũng không lay chuyển được.
Không mắc sai lầm nào trong công việc, cũng không phải là người bị lãnh đạo sàng lọc đào thải vì năng lực kém cỏi, rời đi một cách đường hoàng khiến cô rất thỏa mãn.
Sau bữa trưa, Diệp Phục Thu không dán miếng dán gừng giữ ấm đầu gối để nằm ngoài ngủ trưa nữa mà hẹn Vinh Minh ra ngoài uống cà phê.
“Đàn anh, mời anh.” Diệp Phục Thu đưa cho anh ta một ly.
Vinh Minh nhìn thoáng qua, cười hỏi: “Sao lại bắt đầu uống Latte rồi.”
“Americano đá đắng quá.” Diệp Phục Thu ngân dài giọng, thả lỏng hơn ngày thường: “Vẫn muốn uống chút đồ ngọt.”
Khoảnh khắc đưa lá đơn từ chức, cô như trút được tảng đá lớn trên người, sảng khoái không nói nên lời.
Diệp Phục Thu ngồi bên đường, dán mắt vào vườn hoa giữa phố đằng trước, chỉ vào một hướng: “Anh nhìn cái hồ đó xem, có giống cái hồ trong trường mình không?”
“Giống, em nói xem sao mấy cái hồ nhân tạo này đều giống nhau vậy.” Vinh Minh luôn có lời đáp cho mọi chủ đề cô nói.
“Tôi vẫn còn nhớ anh dẫn chúng tôi đi làm tiết mục cho trường, vì không có chỗ nên bàn bạc chuyện phân công công việc ngay tại hồ. Lâu Kỳ còn cãi nhau với ai đó.” Diệp Phục Thu hồi tưởng lại thời đại học, vẻ mặt cô điềm tĩnh, dường như trước mắt cô là bóng hình hư ảo của hồi ức: “Cuối cùng vẫn là anh đưa ra cách giải quyết.”
Vinh Minh ngẩng đầu lên, hơi không nhớ rõ: “Tôi ư?”
Diệp Phục Thu quay đầu, đôi mắt hoa đào vừa cong lên là trông sống động hẳn: “Đúng vậy, anh lại bảo hai người đó thi ném đá trên mặt nước, ai ném xa hơn thì nghe theo người đó.”
Nói xong, Vinh Minh không nhịn được cũng cười theo.
“Tôi từng đưa ra chủ ý vớ vẩn này ư?”
“Hai người họ bất phân thắng bại, cứ ném, ném mãi, cuối cùng mời gọi cả chú bảo vệ đến.” Diệp Phục Thu cười giòn giã, không nói nổi hết câu.
“Chú bảo vệ nói, các em đang muốn, muốn diễn Tinh Vệ lấp biển hả hahaha……”
Một người cười, người kia cũng bị lây bệnh mà cười không ngớt, hai người cười vui vẻ với nhau hồi lâu mới có thể dừng lại thở hổn hển.
Diệp Phục Thu ôm bụng đã cười đến đau của mình, cuối cùng thở dài cảm thán: “Gặp được mọi người thật tốt.”
“Đàn anh, mỗi ngày được quen biết anh tôi cũng rất vui.”
Nụ cười của Vinh Minh dần phai nhạt, dường như biết cô sắp nói gì.
“Có thể chơi thân với người xuất sắc như anh, tôi vẫn luôn cho rằng do tôi tích đức mới được thế.” Diệp Phục Thu cầm ly cà phê ủ ấm tay, không còn xoắn xuýt sợ mất đi người bạn tốt Vinh Minh này nữa, đôi mắt cô trong veo và thản nhiên: “Tôi hy vọng chúng ta có thể thân nhau thật lâu, thật lâu. Giống như tôi và Lâu Kỳ vậy.”
“Nhưng Lâu Kỳ từng nói với tôi, nhiều người tin rằng có những người chỉ có thể làm người yêu chứ không thể làm bạn. Nếu anh không chấp nhận được thì tôi tôn trọng anh, sau này sẽ cố hết sức tránh làm phiền anh.”
Vẻ mặt Vinh Minh đã mất hoàn toàn sự thanh thản vừa rồi, nhưng không có quá nhiều lúng túng và khổ sở.
Dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày này.
“Thật sự không cho tôi thêm chút cơ hội nào sao?”
Anh ta hỏi: “Em vẫn thích anh ta, quyết định chọn anh ta, đúng không?”
Diệp Phục Thu mím môi, ánh mắt cô ánh lên nụ cười nhưng lại lắc đầu.
Cô không có ý chọn Kỳ Tỉnh.
Nhưng cô muốn từ chối đàn anh.
Vì cô không có cách nào nảy sinh tình cảm nam nữ sâu đậm với đàn anh.
Không thể làm anh ta lỡ dở, cô tôn trọng anh ta.
“Tôi sắp đi Nam Quế.” Diệp Phục Thu ngẩng mặt lên, giơ cà phê về phía anh ta, “Tôi sẽ gửi đặc sản về cho mọi người, nhớ nhận nhé.”
Vinh Minh nhìn nụ cười thoải mái tự do của cô, dù lòng anh ta chua xót khổ sở đến đâu thì cũng không nỡ từ chối cô, hay nói nửa lời không tốt về cô.
Anh ta giơ cà phê lên cụng ly với cô, cuối cùng vẫn tác thành.
“Đợi em về.”
Đợi thêm chút nữa, nhỡ đâu.
Cô sẽ quay đầu lại.
…………
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phục Thu đeo thiết bị quay phim của mình lên chuyến bay đến thủ phủ của khu tự trị Nam Quế.
Lần đầu tiên cô tắt điện thoại sau hơn hai năm tốt nghiệp đại học.
Lần này xem như đã có thể nhắm mắt yên tâm ngủ một giấc thật ngon.
Diệp Phục Thu dựa vào lưng ghế, ngón tay cô vuốt ve sợi dây đeo đồng hồ đã sớm sờn cũ trên cổ tay trái.
Hồi âm cho thầy Tiểu Đơn đã sớm đến núi Cán Xuân.
【Diệp Phục Thu Rachel: Chờ tôi, chúng ta cùng làm một phi vụ lớn.】
…………
Mấy ngày trước, ở quán cà phê đông đúc mà nhiễu nhưỡng kia.
Đối mặt với sự uy hiếp và dụ dỗ của trợ lý Lý, Diệp Phục Thu nhìn ánh nắng ban trưa ngoài cửa sổ rồi nở nụ cười thản nhiên.
Câu trả lời mà cô dành cho anh ta và chú Kỳ cũng mạnh mẽ vang đội.
“Mời anh chuyển lời đến Chủ tịch Kỳ, Kỳ Tỉnh khăng khăng thích ai tôi không can thiệp được.”
“Nhưng xin ông ấy yên tâm, tôi sẽ rời đi, rời xa anh ấy.”
Vì so với những thứ đó, có chuyện đáng giá để tôi làm hơn.