Chương 68: Ồ, Đi Thôi
Diệp Phục Thu không ngờ người này sẽ xuất hiện vào lúc này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thậm chí cô còn không thể hiểu nổi tại sao Kỳ Tỉnh lại biết được chuyện chỉ vừa xảy ra cách đây nửa tiếng.
Chàng trai đứng phía sau nên cô phải ngửa đầu ra sau mới có thể nhìn rõ anh.
Vừa ngửa mặt lên, những giọt nước mắt lẽ ra phải lăn dài xuống đất, lại men theo khóe mắt vẽ nên những đường cong vô hình rồi ẩn vào giữa thái dương và tóc mai tựa như những vệt sao băng.
Ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống vai anh, rọi thẳng khiến Diệp Phục Thu phải nheo mắt lại.
Lần nào cũng vậy, anh luôn mang theo ánh sáng mà đến.
Anh thích khoác những chiếc áo khoác tối màu vào mùa Đông, điều này khiến làn da anh trông càng trắng hơn. Trong mùa cây cối tiêu điều, gió lạnh cắt da, ngũ quan của Kỳ Tỉnh dường như càng thêm sắc sảo. Anh mím chặt môi, vẻ mặt không mấy vui vẻ, càng khiến người khác nhìn vào mà thêm phần dè chừng.
Nhưng dáng vẻ này của anh lại giống như một tảng đá trấn giữ phía sau cô, vững chãi và an toàn.
Diệp Phục Thu mở lời đầy chua xót, có cảm giác hơi không chân thực: “…… Sao anh lại đến đây?”
Trên biên bản hòa giải có trình bày nguyên nhân và diễn biến sự việc, Kỳ Tỉnh nhìn lướt qua, rồi nhìn cô và nhướng mày: “Em đánh nhau với người ta?”
Cô xấu hổ nhìn đi chỗ khác, sờ mũi nói: “Không hẳn là đánh nhau.”
Viên cảnh sát đối diện bật cười: “Không hẳn, là cô đơn phương đánh người ta.”
Diệp Phục Thu không nhịn được phải phản bác: “Nếu anh ta không quấy rối tôi nhiều lần thì làm gì có chuyện tôi không kiềm chế nổi.”
Viên cảnh sát chỉ vào cô: “Cậu xem bạn gái cậu kìa, thái độ này thì coi luật pháp để ở đâu? Cần cảnh sát chúng tôi làm gì nữa.”
“Phải.” Kỳ Tỉnh cúi người, anh cầm bút ký tên trong tay cô trực tiếp ký tên mình vào, ghi lại số thẻ căn cước và số điện thoại của mình, sau đó buông một câu: “Đánh hay lắm.”
Viên cảnh sát trợn tròn mắt, vỗ ghế: “Ôi trời, hai người đúng là một cặp!”
“Ban đầu tôi còn định hỏi xem cậu ấy có phải bạn trai cô không để xác định danh tính, nhưng giờ nhìn thấy thế này thì hai người đúng là trời sinh một cặp!”
“Lần sau đừng nói mấy cái lời lẽ kiểu du côn, lưu manh thế này trước mặt cảnh sát chúng tôi!”
Diệp Phục Thu ngượng chín mặt, càng cúi đầu thấp hơn.
Xấu hổ chết mất……
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Làm xong hết thủ tục, Kỳ Tỉnh dẫn người ra khỏi đồn cảnh sát.
Diệp Phục Thu nhìn tấm bảng hiệu được treo ở trên cao bên ngoài đồn cảnh sát đang sáng rực trong đêm tối, một cơn gió thổi qua, cô chợt thấy bàng hoàng.
Lúc mới đến vịnh Tiêu Quảng Đông, cô cũng vào đồn cảnh sát một cách mơ hồ như thế này, khi đó là anh hại cô phải vào đồn cảnh sát theo anh, lần này thì ngược lại.
Kỳ Tỉnh vẫn còn cầm thẻ căn cước của cô trong tay, anh xoay người đưa cho cô.
Diệp Phục Thu nhìn tấm thẻ nhỏ kia, lại nhớ đến chính anh là người đã giúp cô lấy lại ví tiền từ tay đám côn đồ chuyên ức hiếp người rồi cướp tiền bỏ chạy, anh còn nhặt được tấm thẻ căn cước của cô bị người ta vứt bừa bãi lên từ trong bùn đất.
Rõ ràng anh chỉ tham dự vào cuộc đời cô có một hai năm ngắn ngủi, tại sao cứ như thể anh hiện diện ở khắp mọi nơi trong cuộc đời cô, nơi nào cũng có dấu vết của anh.
Cô đưa bàn tay lạnh ngắt của mình ra nhận lấy tấm thẻ căn cước đã được anh ủ ấm.
“Sao anh lại đến đây.”
Kỳ Tỉnh đút tay vào túi quần, thờ ơ nói: “Không phải tôi bạn trai em sao.”
Diệp Phục Thu trừng mắt với anh.
Kỳ Tỉnh bật cười, nói: “Vừa nãy em cũng đâu phủ nhận trước mặt các đồng chí cảnh sát.”
“Sao hả, dùng xong là vứt đi à?”
Cô cúi đầu nhìn wechat, bỗng nhớ ra điều gì đó nên hơi hoảng hốt, vội nói: “Lần này cảm ơn anh đã giúp đỡ, về sau tôi nhất định sẽ trả lại ân tình này cho anh.”
“Sau này trả?”
Kỳ Tỉnh khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một lúc: “Bất kể là trả thứ gì à.”
“Không phải em nên trả trước sao? Cô Diệp.”
Diệp Phục Thu giả vờ nghe không hiểu: “Anh cứ tùy ý nói ra, chỉ cần không quá đáng thì tôi đều sẽ trả.”
Anh không tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề này nữa, nắm lấy cánh tay cô kéo ra ngoài: “Đến bệnh viện.”
“Để làm gì?” Diệp Phục Thu lùi lại và giữ chặt anh.
“Tên quấy rối em ở đâu?” Anh hỏi.
Cô có dự cảm chẳng lành: “Sao vậy?”
Kỳ Tỉnh ngột ngạt trong lòng, thở ra một làn khói trắng trong lúc nói chuyện, dùng sự bình tĩnh để áp chế cảm xúc không vui, rất nghiêm túc hỏi: “Anh ta chỉ bắt em bồi thường một nghìn tệ thôi đúng không.”
“Tôi đưa cho anh ta một vạn tệ, em đánh anh ta thêm 10 lần nữa đi.”
Nói rồi anh thật sự kéo cô ra ngoài, Diệp Phục Thu chưa từng nghe đến kiểu hành xử hoang đường như vậy, rốt cuộc cũng bật cười, “Anh đừng, anh.”
“Anh như này mới là lưu manh côn đồ thật sự đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh quay đầu thấy vẻ mặt của cô đã giãn ra, tuy đáy mắt còn hơi đỏ nhưng bộ dạng đã khác hẳn với vẻ nhẫn nhịn chịu đựng vừa rồi.
Anh cúi đầu cất giọng khó hiểu: “Anh ta không dám làm lớn chuyện, chỉ cần một nghìn tệ là xong chứng tỏ chột dạ. Lúc anh ta quấy rối em lần đầu em nên đánh chết mới phải.”
“Phải.” Diệp Phục Thu nhìn vào mắt anh, gật đầu: “Tôi hối hận rồi.”
Lúc này Kỳ Tỉnh mới cong môi, ánh mắt anh đen láy và sáng ngời, “Hả giận chưa?”
Sau trận đánh nhau tóc cô trở nên rối bù, quần áo không chỉnh tề thì nói gì đến việc bản thân còn sức.
Nhưng ánh mắt Diệp Phục Thu lại sáng lấp lánh, cô gật đầu, lời nói ra mang theo cả âm điệu: “Hả giận.”
Nói thật thì bây giờ cô vô cùng vui vẻ, dù không biết tại sao.
Diệp Phục Thu vốn tưởng mình có thể nhẫn nhịn mãi, nhẫn nhịn mọi bất công, nhẫn nhịn sự chèn ép của người khác và chịu đựng mọi áp lực cuộc sống.
Thuê được nhà rẻ đã không dễ dàng nên không thể làm căng thẳng mối quan hệ với hàng xóm, cô không nhẫn nhịn thì những ngày sau sẽ càng khó khăn.
Nhưng hôm nay không hiểu sao dây cung căng chặt kia lại đứt phựt, đứt hoàn toàn, cô mặc sức phát tiết theo ý mình mà bất chấp hậu quả.
Cô gần như trút bỏ tất cả áp lực dồn nén mấy năm nay lên gã hàng xóm chuyên quấy rối mình.
Cô vui sướng đến mức chỉ hận không thể đi mua ngay một chai bia lạnh uống ừng ực.
Lúc ngồi một mình trong phòng đơn lạnh lẽo ở đồn cảnh sát, lúc bị cảnh sát trách mắng, quả thật cô cảm thấy mình đã quá kích động, mình sai rồi.
Nhưng ngay khi Kỳ Tỉnh xuất hiện không hề báo trước, còn thay cô ký giấy cam kết, Diệp Phục Thu lại chợt cảm thấy.
Dựa vào đâu mà mình lại là người sai chứ.
Những năm này, cô đã bỏ lỡ những gì.
Giờ phút này anh đứng trước mặt cô, Diệp Phục Thu nhìn dáng người cao lớn thẳng tắp của anh – Kỳ Tỉnh vẫn là con cưng của trời, vẫn là người xuất chúng như trước.
Cô đã ý thức rõ một vài điều.
Con người luôn bước về phía ánh sáng.
Sự xuất hiện của anh không chỉ mang đến cho cô cảm xúc rung động không thể kìm nén, mà còn giúp cô tỉnh ngộ.
Cô đã từng khao khát tự do, muốn trở nên xuất sắc, muốn sống một lần cho chính mình.
Đây mới là chỗ đáng sợ ở con người Kỳ Tỉnh.
Sự xuất hiện của anh đã lặng lẽ, từng bước một, đảo lộn những quy tắc sống mà cô đã chấp nhận, được xây dựng từ vô số sự u ám và tê liệt.
Trên gương mặt gầy gò của cô là ánh mắt quật cường trước sau như một, Kỳ Tỉnh nhìn cô, nói: “Đừng nhẫn nhịn.”
“Có đôi khi bùng nổ chưa chắc đã làm hỏng chuyện, nhẫn nhịn cũng chưa chắc đã bảo vệ được sự bình yên.”
Diệp Phục Thu mím môi không nói nên lời, chỉ chớp mắt nhìn.
“Số của tôi chưa đổi.” Anh nói.
“Lần sau gây họa không tìm được ai thì cứ gọi thẳng cho tôi.” Kỳ Tỉnh nhướng mày, hứa chắc nịch: “Tôi vẫn sẽ ký giấy thanh toán cho em.”
Có người chỉ cần vài ba câu nói đã có thể khiến người khác cảm thấy vô cùng an toàn.
Ngay cả trong mối quan hệ lúng túng khó xử như này.
Diệp Phục Thu vừa định mở miệng nói gì đó, lúc này có một giọng nói cách đó không xa đã cắt ngang lời cô.
“Phục Thu.” Vinh Minh đứng cách đó vài mét.
Cô nghiêng đầu thấy anh ta thì lập tức toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Thôi xong, mải nói chuyện với người này, muốn đuổi anh ấy đi cũng không có cơ hội.
Lần này thì hay rồi.
Khí thế giằng co giữa hai chàng trai vừa vô hình lại vừa hữu hình.
Giống hệt hai con hổ đang tranh giành tình cảm của con cái vào mùa Xuân, chạm trán nhau trong rừng và ngay lập tức bùng lên ý thù địch rồi khom người chuẩn bị chiến đấu.
Vinh Minh thoáng sững sờ vào khoảnh khắc thấy rõ gương mặt Kỳ Tỉnh, anh ta nhìn về phía đôi nam nữ đứng cạnh nhau, ánh mắt thay đổi thất thường.
Nhưng anh ta vẫn hỏi một câu trước: “Không sao chứ?”
Kỳ Tỉnh đứng cạnh Diệp Phục Thu, anh đút tay vào túi quần và hơi hất cằm, đôi mắt phượng nheo lại.
Nhìn về phía chàng trai đối diện như thể tuyên bố chủ quyền.
Khí thế đáng sợ như mũi tên lạnh lẽo không tiếng động chỉ chực chờ bùng nổ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh nhìn Vinh Minh chằm chằm, đầu nảy số cực nhanh rồi khẽ cười chế nhạo: “Diệp Phục Thu.”
“Xem ra em có sự lựa chọn rồi, chẳng qua không liên quan gì đến tôi.”
Tình hình đột nhiên trở nên như thế này làm Diệp Phục Thu phiền muộn.
Thật ra khi bị cảnh sát giữ lại bắt tìm người thân, cô đã gửi một tin nhắn wechat cho đàn anh Vinh, chẳng qua đang nói giữa chừng thì Kỳ Tỉnh đến.
Không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy, cô còn chưa kịp dành ra chút thời gian bảo anh ta đừng đến thì người…… đến rồi.
Kỳ Tỉnh nhạy bén nên lập tức phản ứng, bầu không khí để hai người có thể chuyện trò ôn hòa vừa rồi đã nhanh chóng đóng băng xuống mức âm độ.
Cô đứng cạnh anh, bị khí thế nghiêm túc như giương cung bạt kiếm của đối phương dọa cho mềm nhũn cả người.
Vinh Minh không do dự thêm nữa mà bước nhanh về phía trước.
Ngọn lửa đối đầu ngấm ngầm nơi trận địa ác liệt giữa hai chàng trai càng lúc càng dữ dội, dường như chỉ giây tiếp theo thôi thì tiếng hổ gầm rú giao tranh sẽ vang lên.
Vinh Minh đi đến trước mặt Diệp Phục Thu, liếc nhìn Kỳ Tỉnh, “Vị này chính là…… là Tổng giám đốc Kỳ của Khải Thịnh đúng không?”
“Trùng hợp quá, anh cũng đến đây lo công việc sao?”
Vinh Minh chạm mắt với cô, nở nụ cười hiền: “Phục Thu, sao em lại gặp được Tổng giám đốc Kỳ vậy?”
Nhất thời Diệp Phục Thu khó mà tìm được lời nên nói, nếu mở miệng thì nhất định sẽ làm một bên mất mặt, cô hết liếc Kỳ Tỉnh rồi lại nhìn sang Vinh Minh, sốt ruột tới mức toát mồ hôi trong áo len.
Bất kể ở nhà hay nơi làm việc, mọi người đều khen cô thông minh giỏi giang, nhưng…… cô chưa gặp phải chuyện thế này bao giờ!
“Là tôi đến tìm cô ấy.” Kỳ Tỉnh trả lời thay cô.
Bầu không khí vốn còn có thể cứu vãn đã hoàn toàn cứng đờ xuống mức đóng băng.
Diệp Phục Thu cúi đầu âm thầm nhắm mắt hối hận, cô biết ngay, người như Kỳ Tỉnh sao có thể vui lòng nói vài câu hòa nhã cho qua chuyện.
Anh nhất định phải làm ầm ĩ mọi chuyện lên thì mới hả hê.
Đối phương kiêu ngạo đến độ chẳng mảy may che giấu, Vinh Minh vốn luôn giỏi ăn nói hòa nhã lại bị nghẹn họng. Đối phương quyền cao chức trọng, anh ta không nên đắc tội, nhưng quan hệ của anh ta và Phục Thu cũng không phải bạn bè bình thường, hỏi thêm một câu là điều cần thiết.
Anh ta cũng là đàn ông, là một chàng trai quyết tâm có được Diệp Phục Thu.
Vinh Minh nhìn Kỳ Tỉnh, hỏi dò: “Trông hai người không giống người lạ, trước đây có quen biết sao?”
Kỳ Tỉnh nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cổ họng anh tràn ra tiếng cười, tựa như muốn nói: Chưa từng thấy ai không biết điều như anh.
“Quan hệ của chúng tôi là gì.”
Anh sắc bén quay đầu lại, nhướng mày: “Anh chắc mình muốn nghe chứ?”
Vinh Minh lại nghẹn lời, bàn tay buông thõng bên hông hơi nắm chặt.
Rõ ràng trong trận ẩu đả giữa sơn lâm để tranh đoạt chủ quyền và sự yêu thích này, không còn nghi ngờ gì nữa, có một bên đã giành chiến thắng.
Đúng lúc này.
“Đàn anh!” Diệp Phục Thu lên tiếng.
Hai chàng trai cao lớn cùng nhìn về phía cô, dường như đều đang chờ đợi một câu phán quyết thắng thua cuối cùng từ cô.
Diệp Phục Thu nhìn Kỳ Tỉnh trước, cô chán nản né tránh ánh mắt quá chuyên tâm và cố chấp của đối phương, sau đó bước xuống bậc thềm để đi đến cạnh Vinh Minh: “Mọi chuyện xong cả rồi, tôi chỉ muốn làm phiền anh đến đón tôi một chuyến.”
Vinh Minh lập tức cười dịu dàng: “Ừhm, không sao là tốt.”
“Chúng ta đi thôi.” Nói xong cô còn cố ý nhìn Kỳ Tỉnh.
Chàng trai vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chiếc bóng đen dài trên mặt đất không khỏi thoáng cứng đờ.
Kỳ Tỉnh nhìn cô chằm chằm, giọng anh nặng nề chất chứa nhiều thâm ý: “Diệp Phục Thu.”
Anh gần như nghiến răng.
Diệp Phục Thu quay đầu, tầm mắt nhìn về phía anh khẽ dao động, nhưng lại nhanh chóng thôi không nhìn nữa và đi theo Vinh Minh.
Lúc ra ngoài cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm kia, rực cháy như ngọn lửa giữa mùa Đông.
Thiêu đốt làm lưng cô nóng rực.
Nhìn người kia rời khỏi sân của đồn cảnh sát chẳng chút do dự.
Kỳ Tỉnh lùi về sau nửa bước, bờ vai cứng đờ của anh lập tức có chút đổ sụp, anh dựa vào cột rút hộp thuốc lá ra và châm một điếu.
Giây tiếp theo, một tiếng xẹt vang lên, khói trắng cay xè bốc lên.
Lững lờ thổi qua ánh mắt càng thêm sâu thẳm của anh rồi bay lên không trung lạnh lẽo.
…………
Sau khi Diệp Phục Thu đi theo Vinh Minh, hai người cũng im lặng thật lâu không nói gì.
Lần đầu tiên cô thấy Vinh Minh nghiêm túc thế này ngoài nơi làm việc, vì đã quen với hèn mọn nên cô luôn vô thức ngẫm lại lỗi lầm của mình.
Cô thở dài trong lòng.
Lựa chọn đi cùng đàn anh là vì trong lòng cô đàn anh có thể xem là bạn bè, nhưng vẫn có gì đó xa lạ hơn mối quan hệ cực kỳ mặn nồng trước đây với Kỳ Tỉnh.
Cho nên không thể gọi người ta đến rồi lại làm mất mặt người ta ở nơi đó.
Vì thế cô mới dứt khoát đi cùng đàn anh, cắt ngang cuộc chạm trán với bầu không khí quái dị này.
“Đàn anh.” Diệp Phục Thu gọi anh ta.
Vinh Minh quay đầu, lại nở nụ cười quen thuộc: “Sao thế?”
Trong lòng cô tràn đầy sự áy náy, “Xin lỗi.”
Một câu xin lỗi có thể mang nhiều ý nghĩa, Vinh Minh thoáng dừng mấy giây rồi mở cửa xe cho cô: “Sao phải xin lỗi, em đâu có làm gì sai.”
Diệp Phục Thu cảm ơn rồi ngồi vào ghế phụ, trong không gian im lặng khi anh ta đi vòng từ ghế phụ sang ghế lái, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
“Chuyện cụ thể là thế nào? Sao lại ầm ĩ đến mức vào đồn cảnh sát?” Vinh Minh khởi động xe, hỏi cặn kẽ.
Cô tóm tắt những chuyện đã xảy ra cho anh ta bằng vài ba câu đơn giản, những cảm xúc cá nhân và những lời sỉ nhục quá đáng của đối phương đều được cô nhẹ nhàng bỏ qua, “Tóm lại chuyện là thế, thật sự không thể nhịn nổi, các đồng chí cảnh sát chỉ dẫn rất đúng, lần sau nên nhờ cảnh sát can thiệp, tôi ra tay trước là không đúng lý lẽ lắm.”
Vinh Minh gật đầu, rất tán thành quan điểm của cô, anh ta nhìn tình hình giao thông đằng trước rồi nói: “Có cảm giác căn nhà kia của em không an toàn cho lắm, con gái thuê nhà một mình, loại chuyện thế này đúng là có xác suất gặp phải.”
“May mà em biết tự bảo vệ mình, không để đối phương chiếm lợi.”
“Cần tôi tìm cho em vài căn nhà tốt hơn không? Không nói đến vị trí thuận lợi, ít nhất cũng phải đảm bảo an ninh.”
Diệp Phục Thu cụp mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nếu còn cách khác, có cô gái nào sống một mình lại đồng ý chen chúc trong căn nhà cải tạo phức tạp như vậy chứ.
Nếu cô có dư tiền thì sao lại tự đặt mình vào nguy hiểm, ngày nào cũng phải chịu ức hiếp.
Cô mỉm cười và uyển chuyển từ chối ý tốt: “Không cần đâu đàn anh, lần này đã làm ầm ĩ đến vậy rồi thì tên kia cũng không dám làm gì nữa đâu. Cảnh sát có nói cách một thời gian sẽ đến thăm và giám sát hành vi của nhà bên cạnh bất cứ lúc nào.”
“Xem ra, gặp người như vậy nên phản kháng thì cứ phản kháng, một mực chịu đựng sẽ chỉ dung túng cho bọn họ.”
Vinh Minh tranh thủ lúc rảnh tay mà nhìn sang cô, “Sợ lắm đúng không?”
“Người em gầy gò thế này.” Anh ta cười: “Thật không ngờ em lại có thể đánh thắng một gã đàn ông cao to đấy.”
Diệp Phục Thu phì cười, lắc đầu: “Nhìn tôi thế này thôi chứ thật ra trước kia tôi khỏe lắm, lúc học ở vịnh Tiêu Quảng Đông tôi còn đi làm thêm ở quán trà chanh giã tay, tôi là cô gái duy nhất trong quán đó đấy.”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, xe từ từ dừng lại.
Vinh Minh có cơ hội quay sang nói chuyện, anh ta vừa quay đầu lại thì thấy trong khoang xe tối tăm, đôi mắt biết cười của cô bừng sáng.
Biết nhau lâu như vậy, Vinh Minh nhận ra.
Mỗi lần cô vô tình nhắc đến một năm học trao đổi ở Đại học Nam Sơn tại vịnh Tiêu Quảng Đông kia, cô sẽ luôn toát lên ánh hào quang như vậy – vui vẻ nhưng lại thoáng nét đau buồn.
Biểu cảm như thế là thứ mà bất kể anh ta có lấy lòng thế nào, có làm trò gì để chọc cô vui cũng khó mà khiến Diệp Phục Thu để lộ ra được.
Điều đó khiến Vinh Minh luôn tò mò cô đã có những kỷ niệm gì ở vịnh Tiêu Quảng Đông.
Nhân tiện nói đến đây, Vinh Minh càng siết chặt vô lăng hơn, không nhịn được mà mở lời: “Em đã…… quen biết Tổng giám đốc Kỳ lúc ở vịnh Tiêu Quảng Đông phải không?”
“Anh ấy là người bản địa ở vịnh Tiêu Quảng Đông, tôi biết.”
Diệp Phục Thu không ngờ những lời mình nhắc đến lại khiến chủ đề trò chuyện hôm nay chạm đến góc độ không thể trốn tránh. Cô nắm chiếc túi xách đặt trên đầu gối, cười khô khan, “À…… phải.”
“Gia đình đã tài trợ cho việc học và sinh hoạt của tôi năm đó, chính là nhà họ Kỳ.”
Nếu đã nói đến đây, đối phương cũng sẽ không tin quan hệ giữa cô và Kỳ Tỉnh chỉ có vậy, hơn nữa một vài đáp án cũng dần hiện rõ trong lòng cô sau khi Kỳ Tỉnh xuất hiện.
Đàn anh Vinh là vị khách quý trong cuộc sống của cô, cô không thể có lỗi với người ta.
Vì thế Diệp Phục Thu nói nốt nửa câu sau, thừa nhận.
“Anh ấy là người yêu cũ của tôi.”
“Tôi và anh ấy đã từng có một đoạn thời gian.”
Sau khi Vinh Minh nghe câu trả lời đã sớm đoán ra nhưng vẫn khó lọt tai này, bàn tay nắm vô lăng của anh ta cuối cùng cũng từ từ buông lỏng.
Chẳng những khó có thể tưởng tượng ra hai người này từng có tình cảm, mà càng khó tưởng tượng hơn chính là việc tình địch mà anh ta đối mặt lại là nhân vật cỡ này.
Anh ta là đàn ông nên hiểu được ánh mắt Kỳ Tỉnh khi nhìn Diệp Phục Thu.
Đấy là vẫn chưa dứt hẳn, đấy là vẫn chưa buông bỏ.
Thậm chí anh ta bắt đầu nghi ngờ, rằng khoản đầu tư kếch xù của Kỳ Tỉnh vào đài truyền hình của bọn họ có thật sự là nhìn trúng dự án tiềm năng nào để cùng công ty họ hợp tác cùng có lợi hay không?
Anh ta tự biết gia cảnh mình không tệ, đã không cần phải lo cơm áo tương lai như những người bình thường.
Nhưng tầng lớp của Kỳ Tỉnh vốn không phải chỗ người như anh ta có cơ hội lên tiếng.
Bữa tiệc xã giao ngày đó đã nói rõ tất cả, những vị lãnh đạo hiện đang ngồi ở vị trí cao mà anh ta phấn đấu nửa đời người kia phải cúi đầu khúm núm trước mặt anh, không dám ho he một tiếng.
Còn anh ta, cũng chỉ có thể kiêng dè, phỏng đoán, kính rượu lấy lòng.
Vinh Minh – người vẫn luôn tự tin kiêu ngạo, lần đầu tiên cảm thấy tự ti và sợ hãi đến vậy trong khoảng thời gian đèn đỏ ngắn ngủi 50 giây này.
Thậm chí có chút tâm lý chưa đánh đã thua.
Đèn xanh bật sáng, chiếc xe vẫn chậm rì chưa nhúc nhích.
Xe đằng sau liên tục bấm còi nhắc nhở, lúc này Vinh Minh mới từ từ hoàn hồn mà đạp ga trở lại.
Diệp Phục Thu cũng đọc được chút gì đó trong sự im lặng của đối phương.
Vào khoảnh khắc này, sau khi trải qua mấy ngày nay cô buộc phải thừa nhận.
Cô vẫn chưa buông tay Kỳ Tỉnh, một phút một giây cũng chưa từng quên.
Dù bốn năm cách biệt chưa từng gặp mặt, nhưng khi gặp lại, nhịp đập con tim đã nói cho cô biết câu trả lời trước mọi thứ.
Dù rất có thể cô và Kỳ Tỉnh sẽ không có tương lai, không còn có thể tiếp tục nữa.
Cô cũng không thể cất giữ người khác trong lòng mà vẫn ở bên đàn anh được.
Như vậy không công bằng với Vinh Minh.
Cô cắn môi, vô cùng áy náy, “Cho nên tôi, tôi mới muốn nói lời xin lỗi với anh.”
“Đừng nói.” Giọng Vinh Minh kiên quyết.
Cô nhìn người bên cạnh.
Sắc mặt Vinh Minh không tốt, nhưng gò má cứng rắn và ánh mắt anh ta lại mang theo sự quả quyết không muốn nhận thua.
“Em biết không? Mỗi ngày thích em tôi đều rất vui nên em không cần nói xin lỗi, là tôi thích em, em không cần phải có bất kỳ gánh nặng nào.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Vinh Minh cười khổ, gần như van xin: “Phục Thu, tạm thời đừng nói những lời như thế, được không?”
Tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh tôi mới là người phù hợp với em nhất.
…………
Diệp Phục Thu tạm biệt Vinh Minh – người đã tiễn mình đến dưới lầu, rồi ủ rũ đi lên lầu.
Cô không muốn làm mối quan hệ trở nên căng thẳng, những ẩn ý cô nói anh ta đều hiểu, nhưng đàn anh Vinh vẫn không muốn chấp nhận.
Cô có thể hiểu được.
Nên không vội vàng nói dứt khoát mọi chuyện vào hôm nay, người trưởng thành ai cũng có lúc bốc đồng, có lẽ mọi người cùng bình tĩnh lại một chút cũng tốt.
Lên lầu, Diệp Phục Thu lấy chìa khóa từ trong túi xách, lục lọi một lúc mới phát hiện hộp đựng tai nghe Bluetooth của mình biến mất. Cô ngẫm nghĩ một hồi, không lẽ đã trượt ra rồi rơi trong xe của đàn anh?
Tai nghe là thứ vất vả lắm mới dành dụm tiền mua được, cô vội lấy điện thoại gửi wechat cho đối phương: Đàn anh, phiền anh lát nữa xem giúp tai nghe màu xanh của tôi có rơi trong xe không nhé, nếu có thì ngày mai đi làm tôi sẽ tới tìm anh lấy lại.
Gửi xong, cô dùng chìa khóa mở cửa, lách vào căn nhà tối om.
Kết quả mới vừa đặt bước chân đầu tiên vào, Diệp Phục Thu đã nghe thấy một tràng tiếng nước chảy không bình thường, hình như là vòi nước chỗ nào đó chưa khóa kỹ.
Cô nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không ổn bèn bật đèn lên nhìn vào bếp thì sợ tới mức chạy vọt vào trong. Cô vừa đỡ lấy ống nước bị đứt ở chỗ nối thì đã lập tức có thêm nhiều nước phun ra, xịt vào người cô ướt sũng.
Không ngờ lời của gã hàng xóm hèn hạ nhà bên lại linh nghiệm thật, cái ống nước này sao nói hỏng là hỏng thế.
Diệp Phục Thu luống cuống hết cả lên, cô cầm điện thoại muốn gọi cho bên bảo trì, lại nhớ ra giờ này người ta đã tan làm hết.
Nước chảy càng lúc càng nhiều, sắp tràn ra khỏi bếp đến phòng khách, nhà bị ngập nước không sao, chỉ sợ sàn gạch men của khu dân cư cũ kỹ này quá tệ, nước ngấm xuống nhà dưới mất.
Đúng lúc này, tiếng cửa bị đẩy ra vang lên kẽo kẹt, chưa đợi Diệp Phục Thu quay đầu thì chàng trai đã bước vào bếp.
Cô quay lại thấy Kỳ Tỉnh thì ngây người mất một giây, “Sao anh lại tới đây?”
Anh biết được địa chỉ nhà cô bằng cách nào.
Một tay Kỳ Tỉnh kéo cổ sau áo len, đồng thời cúi người, trực tiếp cởi áo qua đầu, ném sang một bên. Trên người anh chỉ còn lại một chiếc áo phông trắng bó sát. Anh không nói gì mà đi tới đỡ lấy chiếc ống đang phun nước giúp cô, liếc nhìn đường ống trong bếp, lập tức nhìn thấy van tổng, vừa vặn lại vừa nói với cô: “Tìm hộp dụng cụ đưa cho tôi.”
Diệp Phục Thu thoáng ngây người rồi lập tức hoàn hồn, cô đứng dậy giẫm lên nước đi tìm hộp dụng cụ.
Cô nhanh chóng ôm hộp dụng cụ quay lại, mở ra đưa cho anh, đối mặt với đống đồ bên trong mà hoa cả mắt: “Anh cần gì, tôi đưa cho anh.”
Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, chiếc áo phông trắng của Kỳ Tỉnh đã bị ướt sũng, đường nét cơ bắp cường tráng ẩn hiện, thứ chỉ cần tồn tại chính là sự quyến rũ.
Van tổng đã được đóng lại, nước sẽ không còn áp lực mà phun ra như vòi rồng nữa.
Anh không để cô giúp, một tay đủ nắm lấy hai ống nước, anh cúi đầu nhìn, chọn một thứ từ bên trong hộp dụng cụ rồi nối ống nước lại hoàn chỉnh.
Lúc làm việc nặng, cơ bắp cánh tay anh căng lên vì gắng sức, nổi bật những đường nét căng tràn sức mạnh và cực kỳ đẹp đẽ, suýt làm Diệp Phục Thu không rời mắt được.
Cô ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nhìn, sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào, nhìn anh làm việc và nhỏ giọng hỏi: “Anh còn biết sửa ống nước à, không phải anh là cậu chủ sống an nhàn sung sướng sao……”
Giọng điệu rõ ràng mang một loại định kiến.
Kỳ Tỉnh đang xoay cờ lê, bật cười trong lúc gắng sức làm việc, “Ai nói với em là cậu chủ thì không biết sửa ống nước.”
“Thấy chưa?”
“Thấy gì?”
“Những gì đàn ông nên biết tôi đều biết, những gì họ không biết, tôi cũng biết.”
Anh chẳng e ngại chút nào: “Ăn uống không kén chọn, kiếm tiền nộp hết, tiết kiệm và thực tế. Ai mà lấy được tôi thì lời to.”
Diệp Phục Thu nghe những lời này, quả thực không dám tin vào tai mình, xì một tiếng tỏ vẻ chế giễu.
Cô chống tay lên đầu gối, nhìn anh phản bác: “Ăn uống không kén chọn? Kỳ Tỉnh, anh nói câu này có thấy cắn rứt lương tâm không?”
Anh đúng là kiểu người rất kiêu căng.
Kỳ Tỉnh vặn chặt cờ lê, lại xác định độ chắc chắn rồi nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi kén chọn?”
“Trước đây em kén ăn, đồ ăn còn thừa đều vào bụng ai hết vậy?”
Diệp Phục Thu chợt sững sờ.
Cả hai ngồi xổm trước đường ống đầy mùi dầu mỡ bẩn thỉu trong tủ bếp đối mặt nhìn nhau. Tại một vũng nước lênh láng, họ lật mở tất cả những chuyện quá khứ, dùng hồi ức đổ thêm dầu vào ngọn lửa lạnh, rồi dùng một cái nhìn đối mặt ném ngọn lửa xuống.
Trong khoảnh khắc—— tàn tro bùng cháy.
Hương vị lãng mạn của Damascus như nổ tung trong không khí, đắng chát mà nồng nàn, không hoa mà vẫn tỏa hương.
“Cộc cộc cộc——”
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Diệp Phục Thu luống cuống cắt đứt sóng điện giữa hai người, cô đỡ cánh cửa tủ đứng dậy, nói năng lắp bắp: “Tôi đi, đi xem ai đã.”
Nói rồi cô giẫm lên nước phát ra tiếng bồm bộp đi ra khỏi bếp.
Cô đi đến cửa, “Tới đây.” Còn chưa vén mắt mèo thì giọng nói ngoài cửa đã vang lên.
“Phục Thu, là tôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu giật mình, sao đàn anh lại đến nữa??
Không phải anh ta về nhà rồi sao?!
“Tôi tìm thấy tai nghe của em rồi, không mất, tôi nghĩ chi bằng đưa luôn cho em.” Giọng Vinh Minh vọng vào qua cánh cửa, “Hơn nữa tôi còn chút chuyện muốn nói, không muốn chờ thêm một đêm.”
Đúng lúc này, trên eo Diệp Phục Thu đột nhiên có một bàn tay chậm rãi ôm lấy cô, vô cùng quen thuộc.
Tay cô hãy còn nắm tay nắm cửa, chỉ cần mở ra thì người bên ngoài sẽ nhìn thấy—— lúc này Kỳ Tỉnh đang đứng sau lưng ôm cô, tựa mũi môi lên vai cô cực kỳ mờ ám.
“Em có tiện nói vài câu không?” Vinh Minh hỏi.
Chàng trai sau lưng mặt dày mày dạn liên tục cọ mũi lên vai cô, Diệp Phục Thu lại không thể trách cứ thành tiếng, chỉ có thể lấy khuỷu tay huých anh ra, người phía sau lại như thể không biết đau mà chẳng hề nhúc nhích.
Diệp Phục Thu quay đầu trừng mắt nhìn anh: Mau nấp kỹ cho tôi!
Kỳ Tỉnh buông cô ra, lại nghiêng người dựa vào bức tường bên cạnh cửa nhất quyết không đi.
Tư thế như kiểu “Em cứ mở cửa, mở cửa để anh ta thấy hai ta quần áo xộc xệch dính lấy nhau”.
Diệp Phục Thu chịu thua, nói vọng ra cửa: “Xin lỗi đàn anh, tôi vừa tắm xong chưa thay quần áo, có chuyện gì anh cứ đứng đó nói đi, có tiện không?”
“Hay là chờ ngày mai?”
Cô nghĩ thầm: Ngàn vạn lần hãy chờ đến mai hẵng nói, đừng để Kỳ Tỉnh nghe những thứ không thích hợp…… Xin đừng, không muốn vậy đâu.
Kết quả đối phương làm ngược lại, cũng không để tâm đến việc có đang nói chuyện thẳng mặt nhau hay không: “Tôi nói thế này cũng được, không sao.”
Lòng Diệp Phục Thu nguội lạnh phân nửa.
Kỳ Tỉnh dựa vào tường ra vẻ cà lơ phất phơ, cụp đôi mắt đen nghe ngóng.
“Tôi biết danh tiếng của Tổng giám đốc Kỳ, cũng biết điều kiện của tôi không bằng anh ấy.” Giọng Vinh Minh tràn đầy chân thành, thậm chí còn chân thành hơn cả ngày tỏ tình: “Nhưng tấm lòng tôi dành cho em, tuyệt đối không thua anh ấy một chút nào.”
“Tôi không sợ phải trả giá điều gì, cũng không quan tâm em và anh ấy từng có gì ngày trước, ít nhất bây giờ em đang độc thân.”
“Nếu độc thân thì tôi vẫn còn cơ hội.”
“Nếu anh ấy theo đuổi em lần nữa, tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh ấy, tôi sẽ dùng hành động thực tế để nói lên tất cả.”
“Đó là những gì tôi muốn nói, Phục Thu, em hãy cân nhắc về tôi một lần nữa đi.”
“Tôi để tai nghe trong hộp chuyển phát nhanh trước cửa nhà em rồi, tôi về trước, mai gặp lại em ở công ty.”
Nói rồi tiếng bước chân của Vinh Minh dần đi xa.
Mà bên trong cánh cửa, Kỳ Tỉnh đang dựa vào tường cũng đứng thẳng người, từng bước tiến lại gần cô.
Diệp Phục Thu khó có thể hình dung ánh mắt Kỳ Tỉnh đang nhìn mình lúc này thế nào: Trong dung túng có sự độc đoán khi nhắm trúng con mồi, thảnh thơi mà lại có cơn giận dữ khi bị khiêu khích.
Cô lùi về sau từng bước một, tiếc là chỉ mới lùi vài bước đã đụng phải chân tường.
Kỳ Tỉnh tiến sát chỗ cô rồi cúi người áp bách đoạt lấy bầu không khí mà cô hít thở, để bóng đen của anh bao trùm thân hình mảnh khảnh của cô.
Anh vừa đến gần, Diệp Phục Thu đã không kìm được mà thở dốc, cô nghiêng đầu hồi hộp trong lòng, “Anh đừng đến gần quá.”
Để sửa ống nước mà anh đã cởi giày tất, lúc này đôi chân trần với những khớp xương rõ rệt đang giẫm lên giữa hai chân mang tất đang ướt sũng của cô, ngón chân cô co rúm.
Kỳ Tỉnh dán mắt vào hàng mi rung động cùng đôi môi mím chặt đầy căng thẳng của cô, đuôi mắt anh cong lên, “Anh ta nói muốn cạnh tranh công bằng với tôi.”
Diệp Phục Thu giấu tay sau lưng nắm chặt vạt áo, bề ngoài thì gắng gượng bình tĩnh: “Anh ta nói sai gì nào? Tình hình chẳng phải như vậy à?”
“Vốn dĩ tôi với anh cũng chỉ là……”
Cô chưa nói hết câu thì đối phương đã đột nhiên áp sát xuống.
Diệp Phục Thu mở to mắt vì kinh ngạc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Mà cái người giở trò xấu xa này lại cố tình dừng môi ở khoảng cách cực hạn, suýt hôn cô nhưng vẫn chưa chạm tới.
Kỳ Tỉnh nhướng mắt lên, nhìn ánh mắt linh động đầy căng thẳng của cô như suối nước trong lành, càng thêm vui vẻ, chậm rãi, từng chữ từng câu nói.
“Anh ta cũng xứng sao.”