Chương 35: Đừng hẹn hò với cậu ta, tôi sẽ giúp cậu đậu vào trường đại học trọng điểm
Hôn nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Là cảnh tượng lần trước ở ngoài sân chơi bắn đĩa bay, nam nữ ôm nhau, thân mật khăng khít. Dù che mắt thì tai vẫn có thể nghe thấy những lời mập mờ, âm thanh trao đổi nước bọt.
Có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề toán học cao, nhưng bài toán của Nghê Dạng thì lại bất lực.
Đôi môi đỏ tươi gần trong gang tấc, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể trả lời. Khi bóng tối phủ lên má, hôn lên mái tóc thơm ngát của thiếu nữ.
Một chùm chìa khóa va chạm ở cửa rồi tiếp theo là âm thanh chìa cắm vào lỗ khóa.
Bà nội Hứa đang mở cửa!
Hứa Văn Châu lập tức đẩy người đang nằm trên mình ra, sửa sang lại vạt áo lung tung.
Nghê Dạng thu chân về rồi ngồi xếp bằng trên thảm, tựa lưng vào sofa với tư thế thản nhiên, giả vờ không có đôi tai đỏ của thiếu niên.
“Dạng Dạng, cháu cảm thấy trong người thế nào rồi? Bà đi chợ mua được hai con cá diếc tươi, để bà nấu canh cho hai đứa.” Bà nội Hứa cúi đầu thay giày, khi cô bước đến thì Hứa Văn Châu đã bỏ đi.
“Cảm ơn bà.” Nghê Dạng nhếch môi cười, kéo sợi tóc tán loạn ra sau tai, nhặt máy chơi game bên cạnh, mở lại màn chơi.
Trong phòng ngủ, nam thanh niên tựa lưng vào tường với hơi thở rối loạn, nhiệt độ nóng lan từ dái tai đến cổ. Căn phòng đầy màu sắc như thể phủ đầy khắp nơi bóng dáng cô gái.
Hứa Văn Châu, cậu biết hôn nhau thế nào không?
Cậu biết hôn nhau thế nào không?
Hôn nhau……
Giọng nói của cô như câu thần chú cứ liên tục vang vọng bên tai, lượn lờ bên tai, muốn nghĩ cũng không dám nghĩ mà muốn quên thì càng không thể quên.
Thiếu niên nhắm mặt lại cảm thán, hàm răng nghiến chặt, thầm nghĩ: Sao cô ấy có thể như vậy…
Sống cùng dưới một mái nhà, khó tránh khỏi chạm mặt.
Trong nồi sôi sùng sục bọt, canh cá tươi thơm ngon và mềm cuối cùng cũng ra khỏi nồi, bà nội Hứa gọi hai đứa trẻ ra ăn cơm, Nghê Dạng là người đầu tiên lên bàn, Hứa Văn Châu lề mề nửa ngày mới xuất hiện.
Bà nội Hứa đặc biệt mang ra một cái bát cho Nghê Dạng: “Con cá này rất ngon, chỉ là nhiều xương, khi ăn cẩn thận.”
Bình thường mà nói, đồ ăn bà nội Hứa nấu bình thường, không thể so sánh với đầu bếp nhà họ Nghê thuê với mức lương cao. Hương vị ngon, Nghê Dạng lấy thìa sứ trắng múc một muỗng canh, ngửi trước và đưa vào miệng .
Hương vị rất đậm đà, thật sự rất ngon. Nghê Dạng nếm thử một cách thản nhiên, giữa chừng lắng nghe hai bà cháu nói chuyện.
“Châu Châu, sao cháu không ăn?”
“Mọi người ăn đi.”
Có cần thế không, chỉ hai con cá mà cũng nhường lẫn nhau, lần sau cô sẽ mua thẳng cả một trang trại cá…
Phiền, một số tiền lớn nhất định sẽ khiến Nghê Nhạc Minh chú ý, khi đó sự tình sẽ bị làm hỏng. Nghê Dạng bĩu môi, may mắn không bốc đồng khoe khoang.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Khi chú hai và thím hai đến tìm, đã là ngày thứ ba Nghê Dạng ở nhà họ Hứa.
Nhìn hoàn cảnh chung quanh hai người than thở, Nghê Dạng sống ở đây dường như chịu tội rất lớn. Muốn cô trở về, nhưng cô không chịu.
Chú hai và thím hai vây quanh cô dỗ dành, Hứa Văn Châu cuối cùng cũng hiểu tính khí đại tiểu thư của Nghê Dạng từ đâu mà có.
Đều là do nuông chiều.
Chú Hai cố gắng dùng quan hệ huyết thống để dỗ cô: “Dạng Dạng, công ty hiện tại quả thật có chút khó khăn, nhưng con là đứa con gái duy nhất của bố con, mọi thứ sau này đều là của con.”
“Phải không đấy.” Nhà còn có một Chu Lan Tâm rình rập như hổ rình mồi, cô không thể xem nhẹ được.
Mọi người đều mặc định rằng Nghê Dạng không có khả năng chống lại Nghê Nhạc Minh, tìm đủ mọi cách khuyên cô ngoan ngoãn nghe lời. Nghê Dạng không lên tiếng, âm thầm có dự tính riêng. Chú hai và thím hai đối xử với cô không tệ, nhưng họ sống dựa vào Nghê Nhạc Minh, đến thời điểm then chốt chắc chắn sẽ thiên vị.
“Dạng Dạng, con cứ theo chú hai về đi, đừng vì giận dỗi với bố mà tự làm khổ bản thân của mình.”
Dỗ dành nửa ngày, cuối cùng Nghê Dạng cũng gật đầu: “Nghe theo chú hai.”
Nghê Văn Thành chưa kịp vui được ba giây thì đã nghe cháu gái bất chợt nói: “Nên con quyết định chuyển về nhà của mẹ con ở.”
Thì ra mấy ngày cô ở nhà họ Hứa cũng không hề nhàn rỗi, đã sớm sai người đến dọn dẹp căn nhà. Chờ mọi việc sắp xếp ổn thỏa thì Nghê Dạng lập tức dứt khoát rời khỏi tòa chung cư cũ kỹ hoàn toàn không hợp với cô.
Hứa Văn Châu nhìn khắp căn phòng được trang trí rực rỡ sắc màu, cứ ngỡ mọi chuyện hôm qua chỉ là một giấc mộng.
Tết Nguyên Đán kết thúc, học sinh lớp 12 trở lại trường sớm.
Ngày khai giảng đầu tiên, tin tức Hứa Văn Châu chuyển lớp lan truyền khắp khối.
Hai lớp học cách nhau một hành lang, đường lên xuống cũng khác nhau, chỉ cần lệch thời gian một chút là không gặp được.
Nghê Dạng biết rõ đây là chiêu trò của bố mình, chỉ cảm thấy vừa nhàm chán vừa nực cười. Rốt cuộc Nghê Nhạc Minh đang đề phòng cái gì? Một học bá thành tích xuất sắc? Một cậu học sinh nghèo có ngoại hình nổi bật?
Rõ ràng ban đầu, ông cũng khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Đối với đủ loại sắp đặt của Nghê Nhạc Minh thì Nghê Dạng cực kỳ khó chịu, gióng trống khua chiêng đối đầu.
Cô nhiều lần chủ động tìm Hứa Văn Châu, thế trận rầm rộ chẳng khác gì khi theo đuổi Phó Minh Tễ năm xưa: “Chỉ cần có thể khiến Nghê Nhạc Minh tức giận thì tôi lập tức vui vẻ.”
Hứa Văn Châu mặc cho cô làm loạn, không chủ động cũng không từ chối, cam tâm tình nguyện làm con rối trong tay cô.
Cho đến 2 tháng trước kỳ thi đại học, Phó Minh Tễ nghỉ học đột nhiên quay trở lại, chuẩn bị thi đại học.
Cả khối đều đang bàn tán về tung tích của cậu ta trong nửa năm qua, những chuyện thị phi là thú vui ít ỏi còn sót lại trong cuộc sống nhàm chán lớp 12. Ngoài việc tò mò về Phó Minh Tễ ra thì còn chờ xem kịch hay. Bây giờ Hứa Văn Châu và Phó Minh Tễ học cùng lớp, không biết Nghê Dạng có “Chuyển hướng tình cảm” hay không?
“Cậu thế nào?”
“Cái gì?”
“Bạch Nguyệt Quang* đã mất nay trở lại rồi đó!”
Yêu thì thôi, cùng lắm là lén nắm tay sau lưng thầy cô một chút.
Nhưng Nghê Dạng thì khác, với Minh Tễ thì từng rầm rộ đến mức ai cũng biết.
Ngày Phó Minh Tễ trở lại trường,
“Hình như hotboy của lớp còn đẹp trai hơn trước nữa.”
“Không phải lớp mình đã đổi hotboy rồi sao?” Ngay ngày Hứa Văn Châu chuyển lớp đổi rồi.
“Cũng không ai nói hotboy chỉ được chọn một người, hai người là hai kiểu đẹp khác nhau.”
Hứa Văn Châu thì trầm lặng, kiên cường, còn Phó Minh Tễ thì rạng rỡ và dịu dàng. Nếu nói mọi người thích ai hơn? Kẻ thích củ cải, người mê rau xanh, thật sự không thể phân cao thấp.
Mọi người đều chỉ Nghê Dạng làm giám khảo.
Dù sao cô cũng có tư cách dính dáng đến hai người đó.
Trình Thụy Tuyết cũng kéo cô lại hỏi: “Mọi người đều đoán cậu sẽ chọn ai đấy!”
Nghê Dạng khịt mũi: “Bọn họ đúng là rảnh rỗi thật.”
Nghê Dạng không rảnh để sa vào những chuyện tình cảm này, từ khi xác định Nghê Nhạc Minh sẽ không giao lại cổ phần cho cô, cô đã bắt đầu ấp ủ kế hoạch cho tương lai.
Hôm đó vô tình nghe được chú hai và thím hai nói rằng Nghê Nhạc Minh định đưa cô ra nước ngoài, chẳng phải chỉ để đẩy cái rắc rối này đi, nhằm chiếm đoạt tài sản mẹ cô để lại sao?
Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết*.
(*Là một câu thành ngữ nổi tiếng trong tiếng Hán, xuất phát từ lời nói của Ngụy Đế Tào Mao. Câu này dùng để miêu tả ý đồ, dã tâm của một người không thể che giấu, ai cũng biết.)
Muốn đưa cô ra nước ngoài, không có cửa đâu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nghê Dạng âm thầm tìm kiếm luật sư, chỉ tiếc lần nào cũng có người nhanh hơn một bước đến “Chào hỏi” phía bên kia, khiến cô mãi không tìm được người đáng tin.
Tính tình càng ngày càng bực bội.
Thậm chí Hứa Văn Châu cứ lải nhải thuộc tiếng Anh bên tai cũng bị oán thán rất nhiều: “Cậu không phải học bá có trí nhớ siêu phàm à? Nhiêu đây mà cũng phải học thuộc!”
Hứa Văn Châu bình thản khép sách lại, nói một cách mĩ miều: “Ôn tập củng cố.”
Nghê Dạng tức đến mức quạt lấy quạt để, cố hạ hỏa.
Hứa Văn Châu cầm cuốn sách tiếng Anh dày cộp bước tới hỏi: “Gần đây cậu bận gì vậy?”
Nghê Dạng trợn mắt giận dữ: “Liên quan gì đến cậu?”
Hứa Văn Châu đã quen với tính tình này từ lâu, bình tĩnh hỏi tiếp: “Có thể giúp cậu được gì không?”
Nghê Dạng nhảy xuống khỏi bàn, rũ mắt chỉnh lại vạt váy sang trọng xinh đẹp của mình: “Đừng tự đánh giá bản thân cao quá.”
Đại tiểu thư này muốn làm gì thì làm, chẳng buồn để ý lời mình nói ra có làm tổn thương người khác hay không.
Đã lâu Nghê Dạng không ghé câu lạc bộ.
Những bia bắn dựng đứng xếp hàng liền kề, đây là cách duy nhất để Nghê Dạng trút giận.
Cô hận bản thân vô dụng, lúc nhỏ không giữ được địa vị của mẹ, khi trưởng thành lại không lấy lại được tài sản mẹ để lại.
Khi Phó Minh Tễ đến thì chỉ thấy cô đang bắn một mình bên dưới, đến gần cũng không phát hiện.
“Nghê Dạng.”
Viên đạn bắn ra phá tan sự tĩnh lặng, trúng ngay hồng tâm.
Nghê Dạng tháo tai nghe cách âm xuống, quay đầu lại nhưng cũng không chào hỏi, cứ như người đối diện chỉ là người xa lạ.
Nghê Dạng đi tới, rồi lướt qua vai mà đi tiếp.
Nét mặt hoàn hảo của Phó Minh Tễ thoáng nứt rạn, quay đầu gọi cô lại: “Nghe nói gần đây cậu luôn tìm luật sư.”
Nghê Dạng thoáng khựng lại nửa giây, rồi tiếp tục bước đi mà không ngoái đầu.
“Nghê Dạng.” Phó Minh Tễ nói một cách chắc chắn: “Tôi có thể giúp cậu.”
Hôm trước, Phó Minh Tễ theo ông ngoại đi dự tiệc, nghe nói tập đoàn Nghê thị gặp vấn đề về dòng tiền, bố con ruột vì tranh giành cổ phần công ty mà tranh cãi không dứt. Nghê Dạng tìm khắp các văn phòng luật nổi tiếng trong thành phố nhưng đều bị từ chối.
Trùng hợp thay, cậu họ của cậu ta lại là một luật sư chuyên về mảng này.
Từ ngày hôm đó, Nghê Dạng và Phó Minh Tễ bắt đầu liên lạc thường xuyên hơn. Nhiều bạn học phát hiện hai người hay ở cùng nhau, chẳng khác gì những cặp đôi lén yêu sớm.
Tin đồn lan truyền trong nhóm lớp không có giáo viên.
Suốt một tuần, Hứa Văn Châu không nói với Nghê Dạng nửa lời, thỉnh thoảng thấy cô đến lớp A8 tìm người, cũng chỉ đích danh Phó Minh Tễ. Kết quả thi thử giữa kỳ đã có, xếp hạng của Nghê Dạng tụt xuống ngoài top 50, có thể nói là rất tệ.
Nhìn hạt giống mà mình vất vả chăm sóc sắp đổ gãy, giáo viên chủ nhiệm cũng rất lo lắng. Từ sau khi Hứa Văn Châu chuyển sang lớp A8, danh hiệu đứng nhất khối rơi vào lớp A8, sau đó Phó Minh Tễ quay về, vị trí thứ hai của khối cũng bị lớp A8 chiếm luôn.
Hai giáo viên chủ nhiệm vẫn bình tĩnh nhưng ngấm ngầm cạnh tranh, giờ thì bị tụt xa một đoạn lớn: “Còn chưa đầy hai ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi, các em phải cố gắng lên. Không giành được hạng nhất, hạng nhì cũng được, chí ít thì cũng cố giành thêm vài suất trong top 10 toàn khối chứ?”
“Còn có vài bạn học, thành tích trong học kỳ này sa sút nghiêm trọng. Nếu gặp vấn đề trong học tập hay cuộc sống thì phải kịp thời tìm thầy cô. Còn bản thân cũng không được lén lười biếng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Không chỉ đích danh nhưng tầm mắt lại chuẩn rơi vào người Nghê Dạng.
Nghê Dạng khoanh tay, nghiêng đầu nhìn lại, không hề luống cuống. Cô thừa nhận dạo này mình lơ là học tập, nhưng đừng mong cô sẽ tỏ ra yếu đuối.
Nghê Dạng có một hệ thống logic riêng, bất kể là con người hay sự việc, thế cho nên khi Hứa Văn Châu cầm bảng điểm đến tìm cô, cô vẫn tỏ ra không có gì quan trọng.
Mặc kệ cậu, bây giờ làm gì, thi tốt nghiệp trung học là quan trọng nhất. “Hứa Văn Châu vì chuyện này mà mặt ủ mày chau.
Nghê Dạng rất hiểu suy nghĩ của anh.
Thi đại học là con đường tốt nhất hiện giờ của Hứa Văn Châu, vì vậy thi đại học là cực kỳ quan trọng.
Nhưng cô thì không.
Cô còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, tụt vài hạng hay chục hạng, đối với cô chẳng là gì cả.
Thái độ thờ ơ của Nghê Dạng khiến Hứa Văn Châu tức giận, không nổi giận, nhưng hàng mày nhíu chặt đã tố cáo sự bực bội trong lòng. Anh có thể bình tĩnh chịu đựng tính tình thất thường của Nghê Dạng, nhưng không thể thuyết phục bản thân để mặc cô sa ngã.
“Là vì Phó Minh Tễ sao?” Mọi chuyện bắt đầu thay đổi kể từ khi Phó Minh Tễ quay về.
Nghê Dạng liếc mắt: “Liên quan gì.”
Hứa Văn Châu nói thẳng: “Ảnh hưởng đến thành tích của cậu.”
Nghê Dạng: “Liên quan gì đến cậu.”
“Nghê Dạng!”
Cô thật sự có bản lĩnh khiến người ta tức điên, như thể khuấy động bùn lắng dưới đáy hồ, sóng to gió lớn.
Phó Minh Tễ xuất hiện không đúng lúc, đứng chắn giữa hai người, không khí đông lại thành một chiến trường im lặng. Khói thuốc súng chưa kịp bùng lên thì Nghê Dạng đã lắc rơi bảng điểm kẹp trong sách, không chớp mắt mà ném thẳng vào thùng rác.
“Đi đây.”
Nghê Dạng nhấc chân rời đi, còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ cô xử lý.
Gần đây điều tra mới biết, Nghê Nhạc Minh đã bán và sang tên toàn bộ tài sản đứng tên mẹ cô từ lâu, chỉ dựa vào di chúc của mẹ thì rất khó cưỡng chế thi hành.
Phân tích lợi hại một phen đã dập tắt ngọn lửa chiến tranh hừng hực của Nghê Dạng, một mình cô đơn đến nghĩa trang tìm sự an ủi.
Bách Thủy trong ảnh vẫn đẹp không tì vết như xưa. Chỉ lúc này, Nghê Dạng mới thu lại hết gai nhọn, trở về dáng vẻ hồn nhiên: “Mẹ ơi, mẹ có thất vọng lắm không? Con…”
Nghê Nhạc Minh không phải người chồng tốt, còn cô cũng chẳng phải đứa con gái tốt.
Mấy năm nay, Nghê Dạng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần rằng, nếu như mẹ nghe lời người ngoài, đừng vì một mối tình giả dối mà lao đầu như thiêu thân thì liệu có thể có được một cuộc đời hạnh phúc hơn không.
Nghĩa trang đổ một cơn mưa, gió nghiêng thổi những cánh hoa tươi lăn lóc khắp nơi, bay lên cả bia mộ, như thể mẹ chấp nhận món quà của cô.
Gió dần lặng, Nghê Dạng cẩn thận nhặt từng cánh hoa ướt dính ra, cắm một bông hoa hoàn chỉnh ở góc chữ “Bách”, mặc gió táp mưa sa vẫn xinh đẹp.
Cô nhớ đến Bách Ngọc.
Người nhà họ Bách từng hứa rằng bất cứ khi nào cô cần đều sẵn sàng giúp đỡ.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, sau khi Bách Ngọc nghe xong lời thỉnh cầu của cô thì tỏ ý sẵn sàng tạo điều kiện thuận lợi cho cô.
Nội tâm Nghê Dạng được an ủi phần nào, thể hiện tính tình ít khi bộc lộ: “Cảm ơn.”
“Không có gì, anh vẫn giữ lời, cần giúp gì thì cứ gọi bất kì lúc nào.” Bách Ngọc mỉm cười dịu dàng kết thúc cuộc gọi, quay đầu nhìn ông cụ ngồi xe lăn sau lưng: “Ông nội, nếu như nhà họ Bách ra mặt thì mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi.”
Ngón tay già nua khô như cành tre của ông cụ đặt trên cần điều khiển xe lăn, ánh mắt sâu đen ẩn chứa sự sáng suốt không phai theo năm tháng: “Nói thừa.”
Những thứ dễ dàng có được thường bị người ta coi nhẹ, còn những gì phải vất vả tranh giành thì người ta sẽ giữ chặt không buông.
“Nghê Dạng, cậu thấy tin tức trong nhóm chưa?”
Không biết ai đã đăng ảnh cô và Phó Minh Tễ cùng rời khỏi cổng trường lên các nhóm cựu học sinh bịa chuyện rằng quan hệ của hai người không trong sáng.
Một truyền mười, mười truyền một trăm. Lời nói đùa của đám học sinh lén nhiều chuyện lại bị giáo viên tin là thật.
Giáo viên chủ nhiệm gọi hai người đến văn phòng sau tiết học, nhưng Nghê Dạng không nhận, cô cầm theo điện thoại đứng chặn trước cửa lớp A8, yêu cầu người tung tin ra mặt.
“Ai chụp ảnh trong nhóm? Tự mình đứng ra.”
Lớp học im phăng phắc.
Phó Minh Tễ đã theo giáo viên đến văn phòng giải thích, không ai ngờ Nghê Dạng lại “xông” tới lúc này.
Một hồi lâu không ai lên tiếng, lớp trưởng đứng ra bảo vệ tập thể: “Nhóm đông người vậy, sao cậu khẳng định là người lớp mình gửi?”
Nghê Dạng hất cằm, giọng điệu khinh thường: “Mấy chiêu trò ngu ngốc như vậy mà cũng dám khoe khoang.”
Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, cô đã lần theo manh mối tìm được thiết bị đầu tiên phát ảnh, tra luôn thông tin tài khoản càng dễ như trở bàn tay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô không quan tâm danh tiếng hư vô, nhưng ai chơi trò bẩn sau lưng cô thì không được!
“Tôi đếm đến ba, tự đứng ra, nếu không tôi sẽ ném bằng chứng vào mặt cậu.”
Nghê Dạng mang dáng vẻ không bắt được thủ phạm thì không bỏ qua, cả lớp nhìn nhau không nói. Ngay khi cô chuẩn bị lấy bằng chứng ra, một nữ sinh tóc ngắn đầu nấm lén đi ra từ cửa sau, vòng ra sau lưng cô khẽ nói: “Là tôi gửi đấy.”
Nghê Dạng lạnh lùng liếc mắt, không nói nhiều: “OK, đi đến văn phòng với tôi.”
“Đừng mà, tôi chỉ gửi cho bạn xem thôi, không ngờ lại lan xa như vậy…” Cô gái đầu nấm định túm tay Nghê Dạng nhưng bị cô né tránh, gương mặt khổ sở cầu xin tha thứ: “Nghê Dạng, tôi không cố ý, tôi xin lỗi cậu.”
“Nói thừa quá.” Nghê Dạng không phải kiểu Bồ Tát nhân từ, không vì người khác hạ giọng cầu xin mà mềm lòng.
Không ít bạn học chạy ra hành lang hóng chuyện, cô gái bị Nghê Dạng “đuổi” vào văn phòng giáo viên, khóc lóc đi ra từ đó, rõ ràng vừa mới bị phê bình nghiêm khắc.
Đám đông đứng xem xì xào: “Người ta đăng ảnh cũng đâu phải cố ý, không có yêu đương thì cứ nói với thầy cô là không có, giải thích rõ ràng là xong, làm gì phải rùm beng lên như vậy……”
Nghê Dạng đang đi xa bỗng quay lại, nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu: “Tôi nhận ra cậu, thứ Bảy tuần trước cậu ôm ấp một thằng tóc vàng ở đầu phố.”
Ánh mắt của đám đông hóng hớt lập tức dồn cả về phía cô gái kia, khiến cô ta hoảng hốt nhảy dựng lên: “Nghê Dạng! Cậu nói bậy bạ gì vậy!”
Nghê Dạng giả vờ ngạc nhiên đưa tay che miệng, giọng hơi cao lên một chút: “Tôi nói sai à? Xin lỗi nha, cậu cứ giải thích rõ là được mà.”
Xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, bất kể cô ta giải thích thế nào cũng sẽ bị đồn thổi đủ điều, lần này thì đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Cô gái đầu nấm quay về lớp học, vùi mặt thật sâu vào cánh tay. Từ năm nhất cô ta đã âm thầm thích Phó Minh Tễ, bình thường thì lặng lẽ chẳng ai chú ý, âm thầm giở trò hèn hạ chỉ vì muốn giáo viên bắt buộc chia rẽ hai người.
Ai ngờ Nghê Dạng lại mạnh mẽ như vậy, khiến không ai dám suy đoán lung tung về quan hệ giữa cô và Phó Minh Tễ trong một khoảng thời gian.
“Dạo này chúng ta nên ít gặp nhau ở trường thì hơn.” Phó Minh Tễ ra vào văn phòng giáo viên như chốn không người, là học sinh được thầy cô cực kỳ yêu quý.
Nghê Dạng bình thản nhướng mày: “Lý do?”
“Sợ ảnh hưởng đến cậu.” Sau khi quay lại trường, tính cách Phó Minh Tễ đã thu lại nhiều, không còn thích thể hiện như trước.
Nghe xong, Nghê Dạng cười khẩy: “Cậu còn ảnh hưởng được tôi sao.”
Phó Minh Tễ cúi đầu cười bất lực, dường như hơi tự giễu: “Thật vô tình.”
Thực tế chứng minh Nghê Dạng không sai, việc cá nhân tiến triển đâu vào đấy, việc học bị tụt lại cũng được cô nhanh chóng bắt kịp, thậm chí còn vọt lên đứng top mười toàn khối.
Giáo viên chủ nhiệm cầm bảng điểm cười tít mắt, Nghê Dạng là học sinh khiến cô ấy đau đầu nhất lớp, muốn quản cũng không quản được, giờ mà biết tự giác thì đúng là quá tốt rồi.
Lần này giáo viên chủ nhiệm hãnh diện ra mặt, lớn tiếng khen ngợi sự tiến bộ vượt bậc của Nghê Dạng trong lớp học.
Nghê Dạng lôi ra từ ngăn kéo chồng vở ghi chú dày cộp, nét chữ quen thuộc nổi bật trên trang giấy, từng trang đều có đánh dấu và vết lật xem kỹ càng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ngón tay cái cô khẽ nạy gáy sách để mở trang cuối cùng, nét mực trên đầu bút máy ẩn chứa một bí mật không thể nói thành lời của thiếu niên:
Đừng yêu đương, tôi sẽ giúp cậu đậu vào trường đại học trọng điểm.