Chương 1: “Cô Mạnh?” –  Cả người như vừa bước ra từ một bộ phim quân đội vậy

Chiếc xe con màu vàng lao nhanh trên đường.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đường cao tốc không có điểm dừng khiến người ta chạy về phía trước không biết mệt mỏi.

Lần đầu tiên lái xe đường dài, Mạnh Kinh Hồng rất thích cảm giác này: Tốc độ 120 km/h khiến tâm trạng của cô bình tĩnh lạ thường, những cảm xúc chất chứa bấy lâu cũng lùi lại phía sau theo cảnh vật ngoài cửa sổ.

Tiếc là tâm trạng tốt đẹp này chẳng duy trì được bao lâu.

Nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, đôi mày lá liễu của Mạnh Kinh Hồng thoáng cau lại, cô bấm từ chối lần thứ hai.

Điện thoại kiên trì vang lên hồi chuông lần thứ ba.

Thở dài, Mạnh Kinh Hồng nhấn bật loa ngoài.

“Gọi nhiều cuộc như vậy mà không nghe——” Giọng mẹ cô đè nén lửa giận, “Con chạy đi đâu vậy?”

“Con đến tìm Trang Ý.” Mạnh Kinh Hồng cất cao giọng để át đi tiếng ồn của xe và sự chột dạ vì nói dối, “Hai ngày nữa con về.”

Đoạn Nhã Lan hừ lạnh: “Con còn tâm trạng ra ngoài đi chơi?”

“……”

Mạnh Kinh Hồng nhẫn nại nhắm mắt lại.

“Còn một thời gian nữa mới khai giảng mà.” Cô nói, “Con ở lì trong nhà cũng không có việc gì làm—— ”

“Không có việc gì làm?” Đoạn Nhã Lan cười lạnh, “Luyện múa, xem thử các đoàn kịch múa nào ở địa phương thông báo tuyển người, không thì đến phòng tập múa của mẹ phụ một tay, hay ở nhà trò chuyện với bà ngoại—— mấy việc này không tính là việc sao?”

Mạnh Kinh Hồng nhìn xa lộ không có điểm cuối, ánh mắt cô trống rỗng.

Vài giây sau cô mới khẽ nói: “Con chỉ muốn nghỉ ngơi hai ngày, ra ngoài cho khuây khỏa cõi lòng, không được sao?”

“Khuây khỏa cõi lòng? Vậy con có từng thu lòng mình lại chưa?” Đoạn Nhã Lan vặn hỏi gay gắt, “Nếu con có lòng thì đã sớm bước vào được cánh cửa của Đoàn ca múa kịch Quốc Gia rồi!”

“……”

Huyệt thái dương của Mạnh Kinh Hồng giật liên hồi.

Cô bắt đầu học múa từ năm bốn tuổi, độ tuổi mà chân tay không theo kịp suy nghĩ của cái đầu. Mẹ cô – cũng là một vũ công, luôn ân cần dặn dò: Kinh Hồng nhà ta sau này sẽ vào Đoàn ca múa kịch Quốc Gia, sẽ trở thành diễn viên múa chính.

Vì mục tiêu này mà cô khổ luyện chăm chỉ suốt 18 năm, tập luyện đến độ những kỹ năng cơ bản vô cùng vững chắc và cô thành thạo lưu loát mọi kỹ thuật khó nhằn; Luyện tập để trở thành người đứng đầu chuyên ngành ở Học viện múa Kinh Bắc, tự biên đạo bài múa trở thành hình mẫu cho các thí sinh thi nghệ thuật……

Mười tám năm mài một thanh kiếm, kết quả bị loại ở vòng cuối cùng.

Cô khổ sở hơn bất kỳ ai.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mạnh Kinh Hồng hít sâu một hơi, siết chặt vô lăng: “Lẽ nào con không muốn thi đỗ?”

Hệ thống xe phát ra âm thanh cảnh báo, thấy tốc độ xe lên đến 145km/h, cô vội nhả chân ga.

“Mẹ thật sự cho rằng con không chăm chỉ, không cố gắng hết mình sao?”

“Vậy trách ai? Trách mẹ chắc?” Khi nhắc đến việc tập múa, Đoạn Nhã Lan sẽ không buông tha, “Mẹ đã dạy dỗ con, đồng hành cùng con suốt nhiều năm như vậy, con tưởng chỉ có mỗi con vất vả sao?”

“Vâng, mẹ vất vả.” Mạnh Kinh Hồng giận giữ bật cười, “Trách con, đều tại con hết, được chưa!”

“Không được! Bây giờ con lập tức quay về cho mẹ——”

“Không về, mấy ngày này mẹ cũng đừng gọi điện cho con nữa!” Nói xong Mạnh Kinh Hồng cúp máy.

Máu nóng dâng trào, tay lái của cô có hơi run rẩy.

Bánh xe nghiến lên vạch kẻ đường tạo ra tiếng chói tai.

Mạnh Kinh Hồng vội đánh tay lái lại.

“Bíp——” Xe phía sau bấm còi điên cuồng.

Mạnh Kinh Hồng hoảng hốt, tay lái của cô càng rung lắc mạnh hơn.

——Chiếc xe lướt sang làn đường ngoài cùng bên phải, uyển chuyển tiến về lối ra đường cao tốc.

“Bạn đã đi lệch lộ trình, đang quy hoạch lại tuyến đường cho bạn——” Giọng của thiết bị dẫn đường trên điện thoại lên xuống trầm bổng.

Mạnh Kinh Hồng bực bội kêu lên.

Lần này thuê xe tự lái hoàn toàn là ngẫu hứng, cô vốn chưa nghĩ kỹ sẽ đi đâu, chỉ muốn đi thật xa—— tránh xa đám đông, tránh xa quỹ đạo cuộc sống đã cố định 10 mấy năm.

Tránh xa những cảm xúc tồi tệ vì bị loại.

Nhưng vừa xuất phát không lâu thì mẹ đã gọi điện tìm…… Bây giờ còn đi lầm đường, tâm trạng của Mạnh Kinh Hồng đang rơi xuống đáy vực.

“Đã quy hoạch lại tuyến đường cho bạn, vui lòng rẽ phải ở hai trăm mét phía trước.”

Đi lòng vòng theo cái bản đồ thất đức, Mạnh Kinh Hồng càng lúc càng hoang mang: Theo hướng dẫn chỉ đường, đáng lẽ cô đã quay về đường chính, nhưng con đường xi măng trước mắt đã biến thành đường đất vàng, rõ ràng càng chạy càng chệch hướng.

Nghe bên trái một câu “Lệch hướng”, bên phải lại một câu “Quy hoạch lại tuyến đường”, Mạnh Kinh Hồng dứt khoát tắt định vị, mở cửa bước xuống xe.

Có quỷ mới biết cô đã lái xe đến đâu.

Hình như đang ở quốc lộ nào đó, lại cũng giống đường quê hẻo lánh.

Một bên đường là lau sậy vàng óng không thấy điểm cuối, bên kia thì ồn ào tiếng động vang trời—— Nhìn có vẻ là công trường, bên trong toàn những người đàn ông mặt mày xám xịt.

Mạnh Kinh Hồng vừa xuống xe thì bên công trường đã có những ánh mắt dò xét phóng qua.

Hôm nay cô mặc đồ tập múa ra ngoài, dáng người của vũ công thoạt nhìn từ xa trông tao nhã như thiên nga, da dẻ trắng phát sáng—— Một mỹ nhân như thế đột nhiên xuất hiện ở nơi hoang vu này quả thực như tiên nữ giáng trần.

Đưa bàn tay trắng nõn lên che trán và nhìn quanh một vòng, Mạnh Kinh Hồng quay đầu, đối diện với vô số ánh mắt của những người đàn ông.

Da đầu cô căng lên, cô vội vàng lên xe đạp chân ga bỏ chạy.

Công trường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau xe.

Lái thêm một lúc mà chẳng có định hướng gì, đến cả nửa bóng người cũng không thấy.

——Khung cảnh hoang vắng khiến Mạnh Kinh Hồng hoảng sợ hệt như lúc bị nhìn chằm chằm khi nãy.

Ngay khi cô đang định dừng xe để định vị lại, từ xa đột nhiên vang lên hai tiếng “bíp bíp”.

Mạnh Kinh Hồng ngẩng đầu nhìn quanh vùng hoang vu không một bóng người, cuối cùng phát hiện có một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội trong gương chiếu hậu.

Thân xe vững chãi đính logo ngôi sao ba cánh nhanh chóng tiếp cận cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Không biết có phải do khí thế và tốc độ của chiếc xe này quá mạnh mẽ hay không, mà cảm giác nguy hiểm trong Mạnh Kinh Hồng càng tăng thêm, cô vội vàng tăng tốc.

Điều khiến cô không lường tới chính là chiếc G-Class màu xanh quân đội phía sau lại bấm còi hai tiếng, nhanh chóng tăng tốc.

Dễ dàng vượt qua cô trong vài giây.

Trong làn bụi mù mịt, chiếc xe việt dã đột ngột chuyển hướng, ngang ngược chắn trước mặt cô.

Chữ cái màu xanh lấp lánh đội trên đầu chiếc vương miện nhỏ màu vàng—— Logo đơn giản của chiếc đồng hồ nổi tiếng với mức giá cao ngất ngưởng, khiến đa số người trong trung tâm thương mại phải dừng bước ngắm nhìn.

Trong cửa hàng không có khách ghé thăm, nhưng mấy nhân viên lại bận rộn không ngừng.

Nữ nhân viên bưng ly champagne đi về phía phòng VIP, còn chưa tới cửa thì người bên trong đã bước ra.

Cô ấy nhanh chóng đứng yên rồi chào chàng trai bằng ánh mắt nghiêm túc, hệt như lúc nãy khi nhìn thấy người ta bước vào.

——Hết cách rồi, quá đẹp trai.

Một gương mặt có độ góc cạnh và hình khối cao, ngũ quan sắc sảo như dao khắc.

Điểm thu hút sự chú ý hơn cả gương mặt là dáng người của anh: Ước chừng cao một mét chín, cao to vạm vỡ, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, anh mặc áo khoác ngoài trời phối với quần rằn ri sành điệu và mạnh mẽ, cả người như vừa bước ra từ một bộ phim quân đội vậy.

Cửa hàng trưởng theo sát: “Anh Huống, anh xem lại catalogue sản phẩm mới nhất của chúng tôi không?”

Huống Dã cất giọng lãnh đạm: “Không cần.”

Cửa hàng trưởng: “Vâng, có yêu cầu gì anh cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Mãi đến khi bóng lưng cường tráng của chàng trai biến mất, mọi người mới thôi không nhìn nữa.

Có nhân viên hỏi cửa hàng trưởng: “Ôi, vị này có lai lịch thế nào vậy ạ?”

——Có thể lấy đồng hồ theo giá niêm yết mà không cần xếp hàng, chắc chắn lai lịch không nhỏ.

“Cô nói xem?” Quản lý lấy catalogue gõ lên quầy, “Chỗ này là của gia đình anh ấy.”

Nữ nhân viên giật mình: “Cửa hàng chúng ta là của gia đình anh ấy?”

Cửa hàng trưởng: “Cả tòa nhà này đều là của gia đình anh ấy!”

Lúc này tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

“Không phải chứ——” một nhân viên khác tiếp lời, “Tòa nhà này của chúng ta tính cả tòa bên cạnh không phải cùng một chủ sao? Ông chủ họ Chu mà.”

“Không sai.” Cửa hàng trưởng hất cằm về phía cánh cửa của cửa hàng, “Người ta chính là cháu trai của ông chủ Chu.”

Với khách hàng thuộc đẳng cấp VIP cỡ này, cửa hàng trưởng hận không thể nấp dưới gầm giường nhà người ta để dò la hoàn cảnh, kể vanh vách chuyện bên lề: “Bố mẹ ông chủ Chu mất sớm, bên trên chỉ có một người chị lớn hơn mười mấy tuổi, chị cả như mẹ thì đương nhiên ông ấy sẽ thương cậu cháu trai này hết mực.”

Mọi người bừng tỉnh, hai nữ nhân viên nhìn nhau cười ý nhị: “Vậy anh Huống kia……”

Cửa hàng trưởng hiểu lòng riêng của họ.

“Độc thân.” Anh ta nói, rồi lập tức cắt đứt ý niệm của người khác, “Đừng nghĩ nữa, không thể đâu.”

Vẻ mặt cô gái thoáng buồn: “Tại sao vậy?”

Cửa hàng trưởng mỉm cười: “Biết người ta có bối cảnh thế nào không? Không chỉ có mối quan hệ với ông chủ Chu đâu—— Chưa biết chừng sau này ông chủ Chu còn phải nhờ vả cậu cháu trai này đấy.”

“Thật hay giả vậy? Bối cảnh thế nào?”

Cửa hàng trưởng lấy điện thoại ra, tỏ vẻ bí hiểm: “Có từng lướt qua video này chưa?”

Mấy người ghé sát màn hình, thấy một đoạn tin tức chính thống—— chính thống tới nỗi người ta không hiểu tại sao một tin như vậy lại xuất hiện trong những video ngắn giải trí.

Cửa hàng trưởng mở nội dung, hiện ra tiêu đề đầy đủ:《Hôm nay Thủ tướng nước Lê đến thăm Đại học Kinh Bắc, nhiệt tình giao lưu với sinh viên》.

Trong video, vị Thủ tướng nước ngoài mũi cao mắt sâu đang bắt tay trò chuyện với các sinh viên Đại học Kinh Bắc. Tương phản mạnh mẽ với nụ cười tươi rói của ngài Thủ tướng là chàng trai mặc một bộ vest đen, mặt mày vô cảm đứng phía sau ông ấy.

Khác xa dáng vẻ vừa nãy lúc ở cửa hàng, chàng trai lúc làm việc có khí chất mạnh mẽ đến dọa người.

Đôi mắt sắc bén của anh không ngừng nhạy bén quan sát xung quanh ngài Thủ tướng. Thân hình cao lớn của anh tựa như ngọn núi hùng vĩ, đầy áp bức.

“Trời đất ơi!” Nhân viên xem video xong thì hít một hơi, “Anh, anh ấy như thế trông giống ai ở trong cung ngày xưa ấy nhỉ—— Cao thủ đại nội!”

“Không chỉ thế đâu.” Có người tiếp tục đoán, “Vệ sĩ đặc nhiệm thân cận có cấp bậc kiểu này…… Chậc, tương đương với ‘ngự tiền thị vệ’.”

Thảo nào cửa hàng trưởng nói bọn họ không có cửa—— Ngự tiền thị vệ, có thể lấy công chúa đó……

“Giỏi quá, trước kia anh ấy là lính đặc chủng à? Hay tốt nghiệp trường đại học nào liên quan?”

“Chuyện này thì tôi không rõ.” Cửa hàng trưởng lắc đầu, có một số thông tin anh ta không thể dò la được, “Nhưng dám chắc là xuất sắc về mọi mặt, là nhân tài hiếm có, vạn người mới có một.”

Anh ta lại tiếc nuối thở dài: “Tiếc thay, còn trẻ thế mà đã giải ngũ rồi……”

“Giải ngũ?” Nhân viên kinh ngạc, lại nhìn chàng trai phong độ hiên ngang trong video, “Ý anh là, anh ấy không còn làm vệ sĩ hay lính đặc nhiệm nữa?”

Huống Dã vào thang máy, đi thẳng xuống nhà để xe của trung tâm thương mại.

Vừa khởi động xe đã có điện thoại gọi đến.

Liếc nhìn cuộc gọi đến, Huống Dã đeo một bên tai nghe: “Lấy được đồng hồ rồi, đưa cho cậu thế nào?”

Trước giờ anh luôn nói chuyện thẳng thắn, với Chu Chính lại càng như vậy. Tuy hai người là cậu cháu nhưng thực tế chỉ hơn kém nhau 5 tuổi, giống anh em lớn lên bên nhau hơn.

“Không cần đưa cho cậu.” Chu Chính lười biếng trả lời, “Bây giờ nó là đồng hồ của cháu.”

Huống Dã nhíu mày: “Cháu không đeo mấy thứ này. Cậu biết mà.”

Chu Chính cười: “Đương nhiên cậu biết, Đội trưởng Huống—— À không, đã không còn là Đội trưởng Huống nữa rồi, sao còn khiêm tốn thế?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đã gặp nhiều phú nhị đại tiêu xài hoang phí, Chu Chính cảm thấy thiếu gia này của nhà mình quả thực là chính trực đến lạ kỳ, không hổ là chàng trai mà trường Quân đội rèn luyện giao cho quốc gia. Chưa kể luyện tập ra một thân bền bỉ và cứng rắn, mà những thứ như “khiêm tốn” và “kỷ luật” cũng đều khắc sâu vào xương cốt của anh.

“Đeo chơi thôi mà, mẫu này hiếm lắm, hơi hướng thể thao hợp với cháu.” Chu Chính dừng lại rồi cất giọng trêu chọc, “Đương nhiên đồng hồ có quý giá đến đâu cũng không thể sánh được với gương mặt cực phẩm của Đội trưởng Huống nhà ta.”

“……”

“Không phải cậu nói đâu nhé——” Cảm nhận được khí thế đè nén ở đầu dây bên kia, Chu Chính lại bổ sung, “Bình luận dưới video kia của cháu nói đấy.”

Cũng chỉ có anh ấy mới dám lấy chuyện video ra chọc vào chỗ đau trong tim Huống Dã.

Một tháng trước, Huống Dã xuất hiện trên bản tin thời sự khi bảo vệ Thủ tướng nước Lê.

Đây vốn không phải chuyện gì mới mẻ, không phải lần đầu anh được cử đi làm nhiệm vụ đối ngoại, cũng không phải lần đầu bị chụp ảnh. Nhưng một ngày sau khi bản tin được phát sóng, Huống Dã bất ngờ nổi tiếng trên mạng, sự chú ý dành cho anh còn nhiều hơn bản thân Thủ tướng.

Dưới ống kính không che đậy, anh nổi bật giữa đám đông, mày kiếm mắt sáng, còn ăn ảnh hơn cả ngôi sao nổi tiếng. Bộ vest đen càng tôn lên dáng người thẳng tắp và khí thế chính trực.

Rõ ràng đóng vai trò người bảo vệ, nhưng lại âm thầm khiến người ta cảm thấy rất nguy hiểm.

Càng nguy hiểm lại càng quyến rũ, Huống Dã cứ thế thu hút một lượng lớn người hâm mộ, video không chỉ được chia sẻ rộng rãi, mà có không ít người còn đi khai quật những tin tức cũ và đào bới bối cảnh của anh……

Thông báo đình chỉ công tác của anh cũng được đưa ra vào thời điểm này.

Nói là “Thông báo”, thực ra là quyết định hai chiều sau khi trao đổi, Huống Dã tuân thủ và hiểu quyết định này.

Tính chất công việc của anh là thế—— vốn nên là một con dao giấu lưỡi, một thanh kiếm trong vỏ, không nên phô trương.

Nhưng việc nhận được sự chú ý cũng đâu phải ý muốn của anh.

Tóm lại tấm lòng nhiệt thành trung quân ái quốc đã bị một làn sóng người hâm mộ dập tắt, nói thế nào cũng thấy không cam tâm……

“Trước kia chỉ nghe nói có người bị từ chối vì xấu.” Chu Chính tiếp tục đùa, “Chắc cháu là trường hợp đầu tiên bị ‘từ chối vì đẹp trai’ nhỉ?”

“……”

Phanh xe lại trước đèn đỏ, chàng trai nhắm hờ đôi mắt đen, tặc lưỡi khó chịu: “Nói thẳng đi, có chuyện gì?”

Mới đầu thì nói tiện đường nhờ lấy đồng hồ giúp anh ấy, bây giờ lại cố tình tìm chuyện để nói…… Kẻ ngốc cũng nghe ra là có gì đó không ổn.

Chu Chính cười khẩy: “Vậy cậu không khách sáo nữa, lần này quả thực có hơi vội——”

“Cậu có một người bạn lâu năm, con gái cưng đã bỏ nhà theo trai. Hai vợ chồng họ đang từ nước ngoài bay về tìm, cháu giúp họ tìm thử xem?”

“……”

Huống Dã lẳng lặng bật cười.

Bỏ nhà theo trai.

Môi trường làm việc trước đây quá chính thống, đã rất lâu rồi anh không nghe thấy những từ ngữ thái quá và máu chó đến vậy.

“Không phải chuyện này nên để vệ sĩ tư nhân làm sao? Nhà họ không có vệ sĩ à?”

“Có chứ.” Chu Chính nói, “Người bỏ trốn với cô bé kia chính là vệ sĩ nhà họ.”

“……”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Chuyện này khá đột ngột, bạn của cậu lại không ở trong nước nên khó xử lý.” Chu Chính thở dài, “Anh ấy cũng là người có địa vị, chuyện này mà truyền ra ngoài thì xấu hổ mất mặt lắm.”

“Người ta đã nhờ cậy đến cậu rồi, cũng không thể để họ uổng công vô ích. Cậu tự hỏi đây không phải sở trường của cháu sao, cháu nhận nhiệm vụ xong luôn hoàn thành xuất sắc mà……”

“Nhiệm vụ của cháu là bảo vệ người chứ không phải tìm người.” Huống Dã thoáng ngừng lại, lông mày của anh hơi dao động, “Huống hồ còn là tìm con gái.”

Anh học trường nam sinh, sau đó lại vào Trường Quân đội, sống không khác gì hòa thượng trong miếu nên không giỏi giao tiếp với con gái.

“Con gái thì càng tốt chứ sao.” Chu Chính cười đầy ẩn ý, “Biết đâu con gái nhà người ta vừa nhìn thấy cháu thì đã mơ màng. Cháu dỗ dành vài câu sẽ ngoan ngoãn theo về ngay.”

Huống Dã hừ một tiếng đầy khinh thường: “Trói về thì có.”

Dỗ dành?

Cả đời này anh không có khả năng dỗ dành phụ nữ.

Ném chiếc đồng hồ vào ngăn chứa đồ, chàng trai xoay vô lăng lùi xe bằng một tay, một phát vào đúng ngay vị trí.

“Tên.”

Chu Chính còn chưa kịp phản ứng: “Gì?”

Huống Dã sải bước dài tiến về chiếc G-Class ít khi lái khác trong gara.

“Không biết tên thì tìm thế nào?”

Chu Chính thở phào nhẹ nhõm—— thế này là đồng ý rồi.

“Họ Mạnh.” Anh ấy trả lời, “Thông tin chi tiết cậu sẽ gửi cho cháu sau.”

Chiếc G-Class màu xanh quân đội dừng bên đường và bật đèn khẩn cấp. Trong xe, Huống Dã cụp mắt nhìn điện thoại.

Mạnh Giác, 21 tuổi.

Sau khi bí mật hẹn hò với vệ sĩ của gia đình, vệ sĩ đã bị bố mẹ cô ấy đuổi việc. Không ngờ hai người vốn chẳng hề chia tay, đại tiểu thư còn thừa dịp bố mẹ không có ở nhà mà ngàn dặm bôn ba đi theo tình yêu.

“Camera giám sát quay được cô ấy đã đi lúc 3 giờ chiều, không tra được thông tin vé, có lẽ đã tự mình lái xe.” Chu Chính tiếp tục cung cấp manh mối bằng tin nhắn thoại, “Chàng trai kia ở Hồng Thành.”

Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên vô lăng, Huống Dã nhanh chóng đưa ra phán đoán: Xuất phát lúc 3 giờ, đến Hồng Thành thì vậy chắc là đi đường cao tốc Ngô Hồng.

Thậm chí anh đã dự đoán được bây giờ cô ấy đã chạy đến đoạn nào.

Huống Dã gửi một tin nhắn wechat:

【Biết lái xe gì không?】

Chu Chính khẽ rít lên một tiếng: “Họ có nhiều xe lắm. Chiếc Lotus thuần điện đầu tiên trong nước là của nhà họ đấy.”

“Không phải là xe sang.” Huống Dã trầm giọng đáp, “Có chiếc nào không mấy nổi bật không?”

Nếu bỏ nhà theo trai, chắc chắn đại tiểu thư sẽ không lái một chiếc siêu xe ra ngoài rêu rao.

Ở đầu dây bên kia, Chu Chính im lặng một lúc lâu mới gửi một tin nhắn thoại mười mấy giây: “Có một chiếc Polo màu vàng, là xe người giúp việc trong nhà hay lái đi mua đồ ăn. Biển số xe…… lát nữa gửi cho cháu.”

Huống Dã gửi một biểu tượng “OK”, rồi lập tức lên đường không chút chậm trễ.

Phải nhanh chóng lên cao tốc, nếu không đến lúc trời tối cũng không đuổi kịp người.

Bất chấp tốc độ giới hạn, thấy xe là vượt, chàng trai cầm lái vững vàng.

Cứ như vậy lái xe không ngừng nghỉ hai tiếng, anh cũng không thấy chiếc xe nào khả nghi trên đường.

Đang cân nhắc đối phương có thể ở trạm dừng chân nào thì ánh mắt Huống Dã đã thoáng chấn động.

Cách đó hơn trăm mét, bốn chữ “POLO” tựa như vảy cá trên đuôi chiếc xe màu vàng đã bị thị lực cực tốt của chàng trai bắt được.

Huống Dã đạp mạnh chân ga lao lên không chút do dự.

Ngay lúc anh đuổi kịp, không biết cô tiểu thư kia đang thất thần hay sao mà suýt va chạm với xe phía sau.

Sau khi loạng choạng lái sang trái rồi sang phải, rõ ràng cô hoảng loạn nhưng lại không có ý định lái xe về phía lối ra cao tốc.

Huống Dã tặc lưỡi một tiếng: Đã không thể chuyển làn để bám theo nữa rồi.

Đạp mạnh chân ga bên dưới, chiếc G-Class phát ra tiếng gió rít như gầm rú và nhanh chóng lao về phía lối ra tiếp theo.

Sau khi xuống cao tốc, chàng trai vừa quay đầu xe vừa bật bản đồ.

Ngay sau đó chiếc Polo nhỏ lại nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt anh.

——Nó không quay lại cao tốc, mà lại chạy lên đường núi.

Đắm mình trong ánh chiều tà còn sót lại, chiếc xe nhỏ màu vàng lao về phía hoàng hôn phía sau đường chân trời, có cảm giác không gì cản nổi.

Huống Dã nheo mắt, xoay vô lăng đuổi theo, vừa lái vừa bấm còi hai tiếng.

Chiếc xe con thoáng chấn động, sau đó đột ngột tăng tốc, rõ ràng là đang cố gắng thoát khỏi anh.

Huống Dã khẽ nhướng mày.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tăng ga hết cỡ, vượt xe, trượt đuôi xe, drift chặn đầu—— kỹ năng lái xe đặc chủng được anh thực hiện lưu loát.

Tựa hổ dữ chắn đường, đầu xe việt dã đối đầu trực diện với chiếc xe con.

Trong xe con, Mạnh Kinh Hồng hít một hơi lạnh, cô đạp mạnh phanh đến cùng.

Lao tới trước theo quán tính, lại bị dây an toàn kéo mạnh trở lại ghế, cô ngơ ngác ngẩng đầu, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Qua cửa kính xe phía sau và trong tầm mắt cô, làn bụi do bị bánh xe tung lên còn chưa tan, cửa chiếc G-Class đã mở ra.

Nhìn thấy người xuống xe, lòng Mạnh Kinh Hồng chấn động nhưng lại không quá bất ngờ.

——Chiếc xe bá đạo như vậy, đương nhiên phải do một người rắn rỏi như thế này cầm lái.

Chiều cao của anh thuộc hàng hiếm thấy, hiếm hơn nữa là vóc dáng của anh cũng rất đẹp: Vai rộng lưng thẳng, eo bụng săn chắc.

Đôi chân dài thẳng tắp của anh được bao bọc trong chiếc quần rằn ri, đang chậm rãi bước về phía cô.

Huống Dã giơ tay, gõ khớp ngón tay lên kính xe.

Khựng lại mấy giây, cửa kính xe hạ xuống một khe hẹp, để lộ đôi mắt của cô gái.

——Một đôi mắt thoạt nhìn giống như sẽ chẳng bao giờ có thể bỏ nhà theo trai.

Đôi mắt ướt át ngấn nước, ngây thơ và yếu đuối.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chân mày anh thoáng dao động: “Cô Mạnh?”

Mi mắt của Mạnh Kinh Hồng run rẩy, ngơ ngác gật đầu.

“Người nhà cô nhờ tôi đưa cô về.”

Huống Dã tiến thêm một bước, giọng anh càng trầm hơn: “Mời lên xe.”





Để lại một bình luận