Chương 60: Nếu cái ác là một bản nhạc hoa lệ và tàn khốc
Cơn đau đớn kịch liệt kèm theo triệu chứng ù tai sau khi tỉnh lại, một lần nữa kéo Kỳ Tỉnh từ cõi địa ngục hỗn độn tối tăm không thấy năm ngón tay trở về nhân gian.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh lảo đảo vài bước rồi chống tay lên quầy để đứng vững, sau khi hít thở khó khăn hồi lâu anh mới bật ra một tiếng thở nhẫn nhịn vì đau đớn.
Sau nhiều năm, sự mẫn cảm đối với đau đớn của anh sớm đã thấp hơn người bình thường rất nhiều, nhưng vẫn có thể bị cơn đau từ vết thương làm toàn thân run rẩy.
Kỳ Tỉnh quay đầu lại với đôi mắt đỏ hoe, chỉ nhìn thấy hai tay Tiểu Trần đang run rẩy cầm máu cho anh.
Trên tay Tiểu Trần dính đầy máu của anh, anh ấy mang theo túi thuốc cầm máu bên người, liều mạng che miệng vết thương trên cánh tay anh lại: “Kỳ Tỉnh! Tỉnh lại chưa!”
Kỳ Tỉnh kéo ra mấy tấm khăn bông, dùng một tay quấn miệng vết thương, hợp lực cùng đối phương cầm máu cho chính mình.
Đau đớn khiến tính tình như chảy ngược, anh trì hoãn một hai phút mới có thể nói: “…… Cô ấy.”
“Chưa xuống đúng không.”
Tiểu Trần không đành lòng, nói dối: “Phải, chưa thấy cô ấy.”
“Mau giúp tôi.” Kỳ Tỉnh đặt một tay lên túi thuốc của anh ấy, mu bàn tay nổi gân xanh, cắn chặt hai má, nói chuyện cũng khó khăn: “…… Tôi còn phải, dẫn cô ấy đi ăn cơm.”
“Cậu.” Tiểu Trần nghẹn một hơi trong cổ họng, suýt chút nữa nổi giận: “Cậu đã thành như này còn nghĩ việc đó làm gì hả!”
“Kỳ Tỉnh, tôi thật sự không còn gì để nói với cậu.”
Kỳ Tỉnh không nói gì, đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết thương, nóng lòng hy vọng vết thương mau khép lại.
“Lát nữa cởi áo khoác của cậu cho tôi.”
Tiểu Trần thở dài, không nói không cho, nhưng vẫn bổ sung thêm: “…… Cậu không giấu được đâu.”
Kỳ Tỉnh nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra trên lầu, cô gái nằm sấp trên người anh với đôi mắt cười ngọt ngào như mật hoa, nhớ tới dáng vẻ cô gần đây của cô, như được hạnh phúc bao quanh.
Anh nhịn đau, siết chặt miệng vết thương: “Có thể giấu ngày nào hay ngày đấy.”
…………
Sau khi trợ lý Trần đóng cửa phòng bếp, Diệp Phục Thu hồn xiêu phách lạc đi lên lầu, vì che giấu sắc mặt khó coi của mình, cô còn đặc biệt trang điểm nhẹ và tính toán thời gian xuống lầu.
Hai người họ tâm linh tương thông, không để Kỳ Tỉnh phát hiện ra.
Diệp Phục Thu cũng không nghĩ mình biết diễn trò như vậy, hoặc là cô có trăm ngàn sơ hở, chỉ là đối phương không truy hỏi.
Một ngày sau sinh nhật Kỳ Tỉnh, Diệp Phục Thu hẹn trợ lý Trần ra ngoài.
Vị trí bên cạnh quán cà phê, nơi toàn bộ cửa sổ sát đất đón nhận ánh mặt trời.
Rõ ràng là một buổi chiều ấm áp tươi sáng, vậy mà cô lại ngồi bất động như đang trong hầm băng.
Ánh mắt từ khiếp sợ, dao động, không dám tin đến ảm đạm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Lời kể của Tiểu Trần không hề tô vẽ hay che giấu gì, anh ấy chỉ nói cho cô biết những gì Kỳ Tỉnh đã phải trải qua, những điều có liên quan với bố cô và những thay đổi gần đây về bệnh tình của anh mà chính bản thân anh ấy được biết—— như một bản thông báo.
Phán đoán như thế nào, lựa chọn ra sao, toàn bộ đều phụ thuộc vào cô.
Ánh mắt Diệp Phục Thu trống rỗng, cô dùng sức lắc đầu, ra sức phản biện: “Không thể nào! Bố tôi, bố tôi là người tốt, tuân thủ quy củ, còn rất lương thiện nữa.”
Cô khóc nức nở: “Anh không biết đâu, trong quá khứ, hàng xóm nhà tôi đều rất quý ông ấy, ông ấy rất nhiệt liệt xởi lởi, hơn nữa rất dũng cảm, ông ấy……”
Tiểu Trần bất lực, cắt lời cô: “Cô Diệp, tôi chưa bao giờ nói bố cô là thành phần phạm pháp, nhưng đôi khi kết quả do cố ý gây ra và do bất đắc dĩ mà thành, cũng đều giống nhau thôi.”
“Có thể ông ấy là một người dũng cảm, nhưng nếu tội phạm nắm được điểm yếu của ông ấy rồi thì ông ấy cũng hết cách.”
Nói xong, anh ấy lại đổi giọng: “Cho dù như vậy, hành vi của ông ấy đã gây tổn thương tâm lý cho Kỳ Tỉnh, đó cũng là sự thật.”
“Kỳ Tỉnh, cậu ấy là người bị hại thuần túy nhất, cậu ấy hoàn toàn không làm gì sai.”
“Tôi cho rằng, không có bất cứ lý do gì mà nạn nhân phải hiểu ngược lại cho hoàn cảnh của thủ phạm, cô nói có phải hay không?”
Trái tim Diệp Phục Thu lập tức vặn vẹo thành hình dạng đau đớn.
“Khi đó tuổi của cô Diệp còn quá nhỏ, không biết cô còn nhớ không.”
“Mùa Đông của 14 năm trước, khoảng từ ngày 26 tháng 12 đến đầu tháng 2 của năm sau, bố cô đã ra ngoài làm việc đúng không. Mà trạng thái làm việc lại khác với lúc trước, trong thời gian đó ông ấy đã từ chối nhận tất cả các cuộc gọi và tin nhắn liên quan đến gia đình.” Tiểu Trần căn cứ vào tình huống điều tra, nói tiếp: “Là bởi vì người của băng nhóm kia không cho ông ấy liên lạc với bên ngoài, có lẽ ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu.”
“Nếu như là công việc bình thường, tại sao có thể không liên lạc với người nhà suốt 2 tháng trời. Nếu như cô không chắc, có thể hỏi mẹ của cô, tình huống lúc ấy có phải là như vậy hay không.”
Diệp Phục Thu dao động, tuy rằng khi đó cô mới năm sáu tuổi không nhớ chuyện gì.
Nhưng mà, chuyện này, rất nhiều năm sau vẫn luôn bị mẹ cô nhắc tới khi bố mẹ cô cãi nhau, cho nên.
Đó là sự thật.
Khi đó mẹ cô hoài nghi ông giả bộ mất tích nhưng thực ra đang ở nơi khác ăn chơi vui sướng nên mới sợ người nhà phát hiện.
Bà ấy trách cứ bố cô căn bản không để ý tới gia đình, là người vô trách nhiệm.
Thì ra bố cô bị ép cắt đứt liên lạc với bên ngoài, còn luôn sống trong uy hiếp và đầy lo sợ.
“Sau khi chuyện của Kỳ Tỉnh kết thúc, ông Diệp Bình đã nhanh chóng chạy về Tân Dương.” Tiểu Trần xem hồ sơ trong điện thoại, nói: “Nhưng rất nhanh, lại rời nhà.”
“Đó là vì ông ấy là người duy nhất trong chuyện này để cho Kỳ Tỉnh nhìn thấy mặt, ông ấy sợ nhà họ Kỳ hoặc băng nhóm tội phạm đó sẽ lần theo tung tích của ông ấy mà tìm tới người nhà của ông ấy để trả thù. Vì vậy nhiều năm sau, thời gian ông ấy ở nhà đã ít lại càng ít, tung tích làm việc trải rộng khắp cả nước.”
Tiểu Trần nhìn cô gái trước mặt đang ôm trán không chịu tiếp nhận những chuyện này, trong lòng anh ấy không khỏi nghĩ:
Cuộc giải cứu trên vách đá ở ngọn núi hoang đó thực sự đã hủy hoại hai người—— Kỳ Tỉnh – người có cái nhìn tích cực về thế giới và Diệp Bình – người luôn cởi mở và tốt bụng.
Chuyện này, người sai không phải Diệp Bình.
Nhưng một nhát đao đâm sâu nhất trên người Kỳ Tỉnh, lại chính là của Diệp Bình.
Diệp Phục Thu đỡ trán, hai hàng nước mắt lăn dài, ngón tay cô run rẩy nhanh chóng lau đi.
Những năm tháng bố cô lang bạt khắp nơi, mà thời gian cuối cùng ở nhà, ông cũng chỉ hút thuốc, say rượu và không trở về nhà vào ban đêm.
Cô nhớ lại bóng lưng ông ngồi ở bàn ăn im lặng hút thuốc.
Thì ra, bố cô vẫn luôn sống trong sự dằn vặt, sợ hãi và áy náy, ngày qua ngày giằng xé tra tấn ông.
Nhưng mà, nhưng mà.
Vào mấy tháng trước, cô còn ôm Kỳ Tỉnh, bảo anh nhất định phải báo thù, để cho những người đã từng tổn thương anh phải nợ máu trả bằng máu.
Tuy nhiên vào giờ phút này, cô lại phát hiện mũi tên báo thù đoạt mệnh ấy, cũng có một phần của bố mình.
Đây là loại cảm giác gì?
Giống như đá ngầm dưới chân vỡ nát, giống như chỗ dựa vững chắc sụp đổ, giống như ở thời điểm hạnh phúc nhất đột nhiên bị người ta cho một bạt tai.
Sợ hãi cùng đau thương kéo tới, khiến cô nhìn rõ ràng sự thật trước mặt, thì ra vòng tay của Kỳ Tỉnh……
Bản thân lại là cái người không xứng đáng nhất.
“Cô Diệp, nếu như Kỳ Tỉnh không đi tới bước đường này ngày hôm nay, tôi cũng sẽ không trở thành người lắm lời mà phá hư chuyện giữa hai người.” Tiểu Trần là bạn của Kỳ Tỉnh, cũng coi như là bác sĩ phụ trách một nửa của Kỳ Tỉnh. Anh ấy không có bất cứ lý do gì để nảy sinh đồng tình đối với Diệp Phục Thu – người gây hại vượt xa lợi ích lúc này.
Anh ấy nói: “Lúc đón năm mới, cậu ấy đã biết rồi, thời gian ở nước ngoài chứng cuồng loạn của cậu ấy phát tác trầm trọng nhanh hơn bất kỳ thời điểm nào trong suốt 10 năm qua.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Tôi đã chứng kiến mọi cơn cuồng loạn trong hai tháng qua, ở mức độ nghiêm trọng nhất, cậu ấy đã tự đâm mình ba lần.”
Mũi Diệp Phục Thu chợt chua xót, cô sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
Sao có thể.
Mỗi lần anh gọi điện thoại cho cô, bất kể là giọng nói hay sắc mặt đều rất bình thường.
Cô nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay trái, lại nhìn về phía trợ lý Trần: “Đồng hồ của tôi……”
“Đúng vậy.” Trợ lý Trần xác định suy đoán của cô: “Là nhịp tim của một người khác, sau khi Kỳ Tỉnh biết được tin tức đã lập tức thay đổi liên kết với đồng hồ đeo tay của cô.”
Anh ấy cho cô xem đồng hồ của mình: “Trong hai tháng qua, người theo dõi nhịp tim của cậu ấy là tôi, nhưng tôi không thể đánh thức cậu ấy dậy. Tôi chỉ có thể ngăn cậu ấy vung dao vào những nơi gây chết người.”
Diệp Phục Thu rơi vào im lặng.
Ngày hôm qua là sinh nhật của anh, buổi tối anh còn lôi kéo cô hôn môi. Thời điểm hai người tình nồng ý đậm anh còn vùi vào cổ của cô thở dốc, nhưng đồng hồ trên tay cô vẫn biểu hiện nhịp tim vững vàng đến mức cực kỳ kì quái.
Trước đây vậy mà cô chưa từng hoài nghi điều gì, thật là ngốc.
Kỳ Tỉnh thực sự đã “lừa” cô suốt hai tháng qua.
Cô còn cảm thấy anh khỏe mạnh không có gì đáng lo ngại.
“Cô Diệp, cô cũng phát hiện rồi.” Tiểu Trần vạch trần câu chuyện tàn nhẫn: “Cô không gọi cậu ấy tỉnh được nữa.”
“Bởi vì cô là con gái của Diệp Bình.”
Diệp Phục Thu nghẹn ngào, không nhịn được tràn ra một tiếng nức nở, cô vùi đầu rất thấp, giống như đứa nhỏ làm chuyện sai trái.
Nói cách khác, cô đã không còn là sự cứu rỗi của Kỳ Tỉnh, phải không?
Trong tiềm thức của Kỳ Tỉnh, cô đã bị trục xuất, phải không?
Cô siết chặt váy bằng cả hai tay, cho đến khi khớp xương trắng bệch cũng không biết đau.
Hơn hai tháng nay, rốt cuộc anh đã bao nhiêu lần nhìn gương mặt này của cô, để rồi nhớ tới bố cô, nhớ tới khoảng thời gian tuyệt vọng kia.
Có phải anh nhìn mặt cô rồi vô số lần đè nén cảm giác kinh tởm và thống khổ hay không, để rồi cứ duy trì tâm lý thiên vị cô.
“Cho dù là như vậy”, Tiểu Trần nói: “Cậu ấy vẫn không muốn cho cô biết.”
Anh ấy nhíu mày, mang theo chút cảm xúc: “Cô Diệp, Kỳ Tỉnh định vì cô mà buông bỏ quá khứ, buông bỏ đoạn thời gian thống khổ đó.”
“Nhưng điều này không có nghĩa là vết sẹo trong lòng sẽ khép lại, cậu ấy biết rõ nhưng lại mặc kệ để nó thối rữa.”
“Bởi vì cậu ấy không muốn làm cho cô khổ sở, cũng không thể rời xa cô.”
Tiểu Trần lặp lại: “Cậu ấy đang chuyển biến xấu là bởi vì cậu ấy đang ép buộc tiềm thức buông bỏ thù hận. Nhưng đó là thù hận được khắc họa từ ngày này qua ngày khác trên người cậu ấy suốt 10 năm.”
“Hiện tại tần suất của cậu ấy là ba ngày hai lần, năm ngày ba lần, cô không phát hiện ra là bởi vì cậu ấy vừa trở về vịnh Tiêu Quảng Đông. Theo quy luật tôi quan sát, đêm nay xác suất lớn là cậu ấy sẽ tái phát.”
“Cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó cậu ấy sẽ tự hại mình quá độ dẫn đến tự sát, mà cô thì không ngăn được.”
“Cô Diệp, không có cô, không có ngọn nguồn kích thích thần kinh thì có lẽ cậu ấy còn có thể nhẹ nhàng một chút. Tôi và bác sĩ Trần Dung sẽ dùng toàn lực, cố gắng giảm bớt chứng cuồng loạn của cậu ấy.”
“Cô…… Có thể hiểu được ý của tôi không?”
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Chạng vạng tối, Diệp Phục Thu thất thần trở lại nhà họ Kỳ.
Lúc này trong nhà không có ai, phòng khách rộng lớn chỉ có ánh nắng hoàng hôn chiếu sáng căn phòng ấm áp, cô đứng ở chính giữa với bóng dáng yếu đuối.
Diệp Phục Thu nhìn xung quanh, mỗi một cảnh tượng trong cuộc sống nơi đây đều hiện lên trong đầu cô.
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn lên lầu.
Âm thanh máy móc đong đưa của chiếc đồng hồ trong phòng khách nuốt chửng hơi thở yếu ớt của cô, che khuất tất cả những dấu vết cuối cùng về sự hiện diện của cô.
Sau một lúc lâu, Diệp Phục Thu nhấc chân đi lên cầu thang, đi tới phòng làm việc của anh.
Bước chân giẫm lên cầu thang, mỗi một bước đều khiến cô vô cùng nặng nề.
Thật bất ngờ, việc học tập lại mang lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn, phòng làm việc mà cô từng ngày đêm đọc sách, lại là nơi che giấu nguồn cơn thống khổ của anh.
Diệp Phục Thu đẩy cửa phòng làm việc ra, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn phủ lên thảm, giống như nước thấm ướt, lưu lại một mảnh dấu vết ám sắc.
Cô dựa theo lời trợ lý Trần nói, đi về phía bàn làm việc của anh, mặt tường giá sách dựa lưng vào bàn làm việc này, trống không.
Diệp Phục Thu nhìn vào giá sách, đọc thầm: hàng thứ sáu, phía sau quyển sách thứ ba……
Cô với tay qua, quả nhiên sờ thấy một cái gì đó tương tự như nút bấm của công tắc nên lập tức ấn xuống, âm thanh máy móc chạy bằng điện vang lên, bức tường này lại chậm rãi mở rộng ra bên ngoài.
Biết rõ như thế, nhưng cô vẫn kinh hãi.
Trước khi bước vào, Diệp Phục Thu dừng ở cửa, do dự rất lâu.
Cô không chắc rằng mình có thể tiếp nhận thứ bên trong hay không.
Sau khi do dự mấy chục giây, cuối cùng cô vẫn đi vào.
Phòng tối không có cửa sổ, chỉ có ánh đèn mờ nhạt quanh năm thắp sáng, không gian lớn như vậy không có bất kỳ bài trí nào, chỉ có một mặt tường dán đầy bức họa và các loại tin tức.
Diệp Phục Thu đứng ở dưới bức tường cao, như bị áp bức khi nhìn những thứ này, ánh mắt cô dao động theo cảm xúc, từng chút lại từng chút phát sinh thay đổi.
Là bố của cô.
Là ông.
Nước mắt Diệp Phục Thu tuôn trào.
Lúc Kỳ Tỉnh cầm bút vẽ đã quên mất diện mạo của bố cô, cho nên ngũ quan của những bức họa này cũng không giống nhau lắm, nhưng mà.
Ánh mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh chỉ vẽ đúng ánh mắt.
Diệp Phục Thu mạnh mẽ che miệng lại, mặc cho nước mắt rơi xuống, toàn thân run rẩy.
Ánh mắt đôn hậu lại thấu hiểu như vậy, chỉ có bố cô mới có.
Toàn bộ trải nghiệm mà Kỳ Tỉnh phải chịu đựng ở trong núi mà trợ lý Trần kể cho cô nghe, giờ phút này lại vang lên như sấm bên tai. Trong căn phòng trống rỗng này, tiếng vang lặp đi lặp lại, điên cuồng tán loạn, làm cho cô đau đầu muốn nứt ra.
【Nói cho em biết trong cơn ác mộng của anh có những gì, như vậy sau này em có thể đau cùng với anh.】
Lời cô nói với Kỳ Tỉnh lúc trước, giờ phút này đã linh nghiệm.
Diệp Phục Thu ôm huyệt thái dương sưng tấy chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu gối dập trên mặt đất, cổ họng kịch liệt thắt chặt, thở không ra hơi.
Những gì Kỳ Tỉnh nói cho cô biết chẳng qua chỉ là bề nổi, chuyện thật sự quan trọng cũng là sự tuyệt vọng anh không nói, cô cũng chưa bao giờ biết.
Diệp Phục Thu nghẹn ngào đến nỗi cuối cùng cô khó có thể khống chế mà bật khóc thành tiếng. Giống như bệnh nhân đau buồn mất đi chức năng ngôn ngữ, các loại cảm xúc phức tạp va chạm kịch liệt nhau trong thân thể.
Cô và Kỳ Tỉnh đều mang trong mình những vết thương của quá khứ.
Cũng bất lực và đáng buồn cho khúc mắc khó có thể phai mờ của bố cô và anh.
Một bên là biển lửa một bên là sông băng, hai bên băng hoả đều là vấn đề nan giải của sự sống và cái chết, nhưng lại đồng thời lao về phía cô.
Cô không thể tìm ra lối thoát.
Đúng lúc đó.
“Thu Thu.”
Trái tim Diệp Phục Thu run lên, cô đột nhiên nghiêng đầu.
Đối diện với cửa phòng tối, trong mắt Kỳ Tỉnh tràn đầy sự bất ngờ.
Đôi mắt đỏ bừng cùng giọng khóc nức nở của cô, trong nháy mắt đã nói cho anh biết tất cả.
Kỳ Tỉnh lập tức phản ứng lại, anh sải bước lớn đi vào, đến trước bức tường rồi mạnh mẽ xé từng bức tranh và tin tức xuống. Những tờ giấy từng được anh nghiêm túc đối đãi giờ phút này kết thúc bằng tiếng xé toạc lạnh lùng.
Bóng lưng anh lộ ra vẻ vội vàng, hoàn toàn đánh tan mọi dấu vết không nỡ cuối cùng trong lòng Diệp Phục Thu.
Diệp Phục Thu bật khóc đứng dậy, tiến lên ngăn động tác của anh lại: “Đừng xé, đừng xé mà!”
Nước mắt cô mông lung, cô đoạt lấy những tờ giấy vụn trong tay anh, cõi lòng tan nát thành trăm ngàn mảnh.
Kỳ Tỉnh dừng lại sự tranh chấp, anh nắm lấy cổ tay cô, nghiêm khắc cảnh cáo: “Diệp Phục Thu, đừng nghe gì cả, cũng đừng tin gì hết.”
Sự hung hăng cố ý của anh sớm đã bị Diệp Phục Thu nhìn thấu, cô bật khóc, ngước lên nhìn anh, giọng nói ủy khuất lại bi ai: “Kỳ Tỉnh…… Anh còn muốn gạt em……tới khi nào?”
“Anh nhìn xem.” Diệp Phục Thu vén ống tay áo của anh lên, để những vết thương cũ mới bị anh che giấu kia đều bày ra trước mắt: “Anh nhìn xem! Anh còn muốn làm mình bị thương đến lúc nào nữa hả?!”
Đôi mắt Kỳ Tỉnh tối sầm lại, yết hầu đè nén xuống, cảm xúc như muốn sụp đổ.
“Xin lỗi.” Nước mắt Diệp Phục Thu dưới ánh sáng mờ ảo giống như những ngôi sao rơi xuống: “Em thay ông ấy xin lỗi anh……”
Kỳ Tỉnh đè giọng: “Diệp Phục Thu!”
“Ai bảo em nói những điều này?”
“Xin lỗi, bố em, ông ấy.” Ngón tay cảm thụ được những vết vảy mới kết lại của anh, thô ráp như vậy, yếu ớt như vậy, mỗi một câu nói của cô đều như thấm đẫm nước đắng: “Ông ấy đã thành người thực vật, báo ứng của ông ấy, đã tới rồi……”
Nghe thấy cô hình dung người bố mà cô yêu thương nhất như vậy, Kỳ Tỉnh không đành lòng, anh kéo cô đến trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng: “Đừng nói nữa, Thu Thu, đừng nói nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Ông ấy không thể đứng lên và bù đắp cho anh nữa.” Diệp Phục Thu khẩn cầu anh: “Anh có hận, có tức gì thì cứ trút lên người em đi, được không?”
“Ông ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào, cho nên, em sẽ thay ông ấy, có được không.”
Kỳ Tỉnh có thể cảm nhận được những gì cô muốn nói, muốn làm. Một nỗi sợ hãi thấm ướt ập tới, anh kéo cô lại ôm thật chặt.
Hai người ôm nhau dưới bức tường chân dung tàn khốc lại dọa người này, giống như một món đồ sứ rơi xuống nhưng không muốn bị số phận làm cho vỡ nát.
Giọng nói của anh cũng thay đổi, rất thấp, âm cuối có chút bất ổn, áp sát bên tai cô.
“Thu Thu, chuyện này không có gì phải băn khoăn, đây vốn là chuyện giữa anh và người khác.”
“Giao tất cả cho anh, quên những thứ này đi, được không?”
“Anh có em rồi, không còn điều gì quan trọng nữa, anh có thể buông bỏ tất cả.” Kỳ Tỉnh ôm cô không chịu buông, đáng thương đến hèn mọn: “Đừng rời bỏ anh.”
“Anh chỉ cần em thôi.”
Diệp Phục Thu vỗ về tấm lưng gầy đi rất nhiều của anh, nước mắt âm thầm tuôn trào, cô lắc đầu.
Kỳ Tỉnh, đừng như vậy.
Thuận theo tiếng lòng của anh đi, đừng vì em mà lại tổn thương chính mình nữa.
“Kỳ Tỉnh……” Cô nghẹn ngào, lời nói cũng chưa từng do dự, cô ôm lấy anh nhưng lời nói lại như đẩy anh ra xa: “Không có bất cứ ai, bất cứ chuyện gì đáng để anh buông bỏ thù hận cả.”
“Đừng quên, đừng chấp nhận, đừng buông bỏ……”
“Chỉ có bản thân anh mới có thể tự cứu mình, không phải sao?”
Tiếng khóc của cô lại lớn hơn, cô nhớ tới những hồi ức quý giá và khoảng thời gian ở cùng với anh, cô hận số mệnh vừa tuyệt vời vừa tàn nhẫn này.
“Không phải anh dạy em sao…… Hận cái gì, mới có thể dựa vào cái đó mà sống……”
“Kỳ Tỉnh,” Diệp Phục Thu thở dốc, khóc đến mức đôi mắt sắp khô cạn, đứt từng khúc ruột: “Em muốn anh sống sót cơ!”
Câu cuối cùng, giống như tiếng chim bói cá rên rỉ đau thương.
Nó hy vọng một ngày nào đó con đại bàng kia cuối cùng cũng có thể bay ra khỏi rừng rậm.
Không còn bị mắc kẹt nữa.
Kỳ Tỉnh ôm cô, bàn tay giữ eo cô dùng sức đến mức nổi gân xanh.
Ở nơi cô không nhìn thấy, khóe mắt đỏ bừng.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Không biết đã ngủ bao lâu, Diệp Phục Thu khóc quá mệt nên cũng không biết đã ngủ thiếp đi như thế nào.
Lúc mở mắt ra một cách khó khăn, cô vừa vặn trông thấy ánh trăng ngoài cửa sổ phòng ngủ.
Diệp Phục Thu nhớ ra điều gì đó, cô lập tức bật dậy từ trên giường và liếc mắt nhìn thời gian, mười một giờ rưỡi đêm.
Cô theo thói quen nhìn đồng hồ đeo tay, mới phát hiện nhịp tim trên đồng hồ đã sớm không phải của anh.
Giống như động vật nhỏ cụp tai, Diệp Phục Thu đột nhiên chua xót.
Cho dù như vậy cô vẫn lê dép lê đứng lên, chịu đựng cơn đau đầu sau khi khóc nức nở, mở cửa xuống lầu.
Dưới lầu yên tĩnh, Diệp Phục Thu đặc biệt chạy đến phòng bếp, thấy bên trong không có bóng người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhớ rõ trợ lý Trần nói đêm nay anh có thể sẽ tái phát, vì vậy cô nói với anh ấy rằng đêm nay cô sẽ ở dưới lầu cả đêm đã.
Tuy trợ lý Trần vì bảo vệ Kỳ Tỉnh mà đặc biệt dọn đến gần đây, nhưng cô vẫn là người có thể khống chế Kỳ Tỉnh trước tiên.
Cả người Diệp Phục Thu mệt mỏi, cô dùng nước lạnh tạt lên mặt rồi trở lại sofa ngồi chờ.
Đợi hết vòng này đến vòng khác, kim đồng hồ chạy qua hết vạch này đến vạch khác, ngay khi cô ngủ gà ngủ gật vô số lần và sắp không chịu nổi.
Một giờ sáng, trên lầu truyền ra động tĩnh.
Diệp Phục Thu lập tức dựng cả tóc gáy, gắt gao nhìn chằm chằm cầu thang, qua vài giây, quả nhiên Kỳ Tỉnh xuất hiện ở nơi đó.
Anh mặc áo ngủ, mái tóc đen mềm mại dính vào trước trán, đôi mắt phượng trống rỗng, bước từng bước một đi xuống lầu.
Diệp Phục Thu đứng lên đón anh, cố gắng gọi: “Kỳ Tỉnh, Kỳ Tỉnh, anh nhìn em đi.”
“Kỳ Tỉnh, đừng ngủ nữa, anh đang nằm mơ, tỉnh mộng rồi sẽ khỏi thôi.”
“Những thứ đó đã sớm là quá khứ! Về sau không ai có thể làm tổn thương anh nữa!”
“Kỳ Tỉnh”, Diệp Phục Thu khóc nức nở lại xông lên, cô túm lấy chàng trai từ đầu đến cuối luôn đi về phía trước: “Có phải anh thật sự hận em không, anh vẫn hận bố em, thật ra anh căn bản không buông bỏ được đúng không?”
“Nếu không tại sao em gọi mà anh không dậy.”
Sức lực của anh quá lớn, dù cô có ôm lấy đối phương cũng sẽ bị đẩy đi, vì thế Diệp Phục Thu nghĩ lại và xoay người chạy vào phòng bếp trước.
Cô vội vã đi vào lấy hết kéo treo trên tường, dao gọt vỏ và kéo ngăn kéo ra ném tất cả dao vào thùng rác, cô cố gắng nhớ lại tất cả những thứ sắc nhọn bình thường để ở đâu.
Lúc này Kỳ Tỉnh – người đang bị chứng cuồng loạn, bước theo phía sau.
Anh dùng ánh mắt ngơ ngác quét qua, không tìm được dao nên dừng lại tại chỗ.
Một giây sau, anh nhìn về phía cô.
Diệp Phục Thu sống chết ôm khư khư lấy thùng rác đựng dao, cô có chút sợ hãi với biểu hiện xuất thần này của anh, từng chút lui về phía sau.
Cuối cùng lui tới bên hồ nước, cô nóng mắt khẩn cầu anh: “Anh tỉnh lại đi, được không, anh đừng làm em sợ……”
Kỳ Tỉnh căn bản không để sự tồn tại của cô vào mắt, anh chỉ nhìn chằm chằm vào dao trong lòng cô.
Ngay sau đó, anh đưa tay qua.
Diệp Phục Thu xác định cô thật sự không còn tác dụng đối với chứng cuồng loạn của anh nữa và hoàn toàn sụp đổ, cô ném thùng rác xuống, trong tiếng ồn kịch liệt dùng hai tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Mặc kệ đối phương giãy dụa như thế nào, cô cũng không buông tay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt Diệp Phục Thu chậm rãi sửng sốt.
Khuôn mặt gầy gò của Kỳ Tỉnh dưới ánh trăng tái nhợt yếu ớt, anh nhìn thẳng về phía trước, một hàng vết ẩm ướt cô độc lại kiên quyết, đang kéo dài từ hai má anh xuống.
Thời gian như dừng lại ở giây phút này.
Dừng lại tại khoảnh khắc cô tận mắt chứng kiến anh rơi lệ.