Chương 53: Mỉm cười nhớ lại công lý sẽ âm thầm được thực hiện

Lần phát chứng cuồng loạn này Kỳ Tỉnh đã lấy kéo trong bếp tự rạch đùi mình, không chỉ rạch một nhát mà còn rạch cả cánh tay, suýt nữa chạm đến tĩnh mạch cổ tay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu có thể đoán được, đoán chừng lần đầu đâm cổ tay không đủ đau nên mới tới hành vi đâm vào đùi lần thứ hai.

Cô đỡ Kỳ Tỉnh lên sofa và lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Trần, bảo anh ấy lên lầu dẫn người đến phòng cấp cứu xử lý vết thương. Kết quả là Kỳ Tỉnh lại chơi xấu giả bộ đáng thương để không phải đến bệnh viện, nên chỉ có thể phiền trợ lý Trần mời bác sĩ gia đình tới.

Không ngờ trợ Lý Trần phòng ngừa chu đáo, đã sớm liên lạc với bác sĩ gia đình của nhà họ Kỳ. Khi Diệp Phục Thu vừa gọi tới, anh ấy đã dẫn theo bác sĩ lên lầu.

Sau khi vào nhà, Tiểu Trần rất hiểu chuyện đến phòng bếp dọn dẹp “Hiện trường gây án”, bác sĩ mang theo hòm thuốc xử lý khẩn cấp cho anh, Diệp Phục Thu ở bên cạnh anh, phụ bác sĩ một tay.

Diệp Phục Thu nhìn vết máu trên đùi anh, cổ họng căng thẳng, nhìn mà không đành lòng.

Kỳ Tỉnh thoáng thấy cô nhìn chằm chằm vào vết thương, cánh tay vươn ra phía sau cô, dùng tư thế ôm để ngón tay che mắt cô lại, nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn nữa.”

Mí mắt được phủ lên một mảnh ấm áp, nỗi run sợ trong lòng Diệp Phục Thu lập tức được an ủi, cô nắm lấy cổ tay anh: “Không sao……”

Cô nắm lấy tay của anh, trước mặt bác sĩ cũng không dám nói ra lời gì đó không biết xấu hổ, vì vậy Diệp Phục Thu nhắc lại chuyện cũ: “Nếu như đau quá thì anh nói ra, đừng chịu đựng.”

Kỳ Tỉnh khẽ cười : “Biết rồi.”

“Không đau.”

Diệp Phục Thu bĩu môi, nghĩ thầm: Vết thương đẫm máu dài như vậy, sao có thể không đau được.

Cô liếc mắt nhìn anh, cái thân thể này, không biết còn có bao nhiêu vết sẹo chưa hoàn toàn phai nhạt.

Kỳ Tỉnh quan sát ánh mắt nóng bỏng của cô, nhìn thoáng qua bụng mình rồi đột nhiên nói: “Đợi người ta đi rồi, tùy em nhìn.”

Diệp Phục Thu:!?

“Em, em nhìn cái gì chứ.”

Anh suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Không nhìn, vậy muốn sờ?”

Diệp Phục Thu:!!

“Anh im lặng đi! Người khác còn ở đây đấy!”

Cô xấu hổ đến mức cúi gằm mặt xuống, nói không thèm để ý là lập tức không để ý nữa.

Cho dù giờ phút này miệng vết thương nóng rát đau đến tê dại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ của cô ở trong mắt Kỳ Tỉnh như trở thành thuốc giảm đau, sau một lúc lâu, đuôi mày anh giãn ra, không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sau khi bác sĩ xử lý vết thương xong, ông ấy để lại một ít thuốc uống cùng túi thuốc ngoại thương, Tiểu Trần cũng đã dọn sạch phòng bếp.

Kỳ Tỉnh ném cho Tiểu Trần một ánh mắt.

Trợ lý Trần hận không thể trợn trắng mắt lên: Hiểu hiểu hiểu, bây giờ tôi biến đi ngay đây, không quấy rầy cậu và người ta âu yếm nữa.

Khổng tước xòe đuôi, diễn trò phô trương.

Anh ấy đứng dưới lầu hứng gió lạnh lo lắng và sợ hãi, thật sự đáng đời anh ấy!

Sau khi mắng chửi ông chủ ngàn vạn lần trong lòng, Tiểu Trần ngẩng lên, tươi cười nói với Diệp Phục Thu: “May mà có cô Diệp ở đây, vậy phiền cô chăm sóc cậu ấy thêm vài ngày, cần gì cứ trực tiếp gửi tin nhắn cho tôi là được.”

Diệp Phục Thu gật đầu, vô cùng nghiêm túc nhận nhiệm vụ trông coi Kỳ Tỉnh: “Vất vả cho anh rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Liên lạc bất cứ lúc nào.”

Cuối cùng Tiểu Trần nhìn chàng trai tựa vào sofa thảnh thơi lau vết thương, lắc đầu, dẫn theo bác sĩ rời khỏi căn hộ.

Diệp Phục Thu tiễn chân hai người họ ra cửa.

Sau khi hai người rời đi, căn hộ trở lại yên tĩnh.

Diệp Phục Thu đứng ở cửa ra vào, quay đầu lại bất lực nhìn anh: “Đôi khi anh cứ cà lơ phất phơ như này, thật sự khiến người ta không thể thương nổi.”

Kỳ Tỉnh nằm trên sofa, bất cần mở rộng hai tay ra, cười lười nhác: “Có em thương là đủ rồi, lại đây, cho anh ôm một cái.”

Sự phụ thuộc rõ ràng của anh khiến Diệp Phục Thu vô cùng thích thú, cô mím môi để che giấu sự xấu hổ của mình và ngoan ngoãn bước tới cho anh ôm.

Cô đi tới bên cạnh sofa, bị anh kéo ngã về phía sofa bằng một tay, Diệp Phục Thu sợ chạm vào miệng vết thương của anh nên động tác thật cẩn thận: “Anh, anh chậm một chút……”

Kỳ Tỉnh kéo cô đến, để cho cô mặt đối mặt ngồi ở trong lòng anh, Diệp Phục Thu hơi hoảng hốt: “Không được, như vậy sẽ đè lên miệng vết thương của anh!”

Anh chỉ lo giữ cô ngồi vững trên đùi mình: “Không sao đâu.” Vết thương ở chân tới gần đầu gối, không đụng tới.

Diệp Phục Thu sợ lại làm đau vết thương của anh nên chỉ có thể cố gắng dịch gần lên phía trước, càng lúc càng gần, cho đến khi gần như dán sát vào bụng dưới của anh.

Thật sự khiến người ta không thể bỏ qua, Diệp Phục Thu đỏ mặt: “Em, em không thích như vậy lắm……”

Kỳ Tỉnh ôm eo cô, trực tiếp mặt đối mặt ôm lấy cô. Anh tùy ý dựa đầu vào vị trí mềm mại ở bả vai cô, dùng sức ngửi mùi thơm trên quần áo cô, không để ý: “Ừhm…… Anh mệt rồi, để anh ôm một lát……”

Cái ôm thuần túy để nạp năng lượng của đối phương ngược lại khiến cô nhận ra cô mới là người cứ chú ý tới những điều lung tung. Diệp Phục Thu hơi ngửa đầu lên, tùy ý để anh coi mình như gấu bông ở bên giường thiếu nữ, ôm để giải tỏa mệt mỏi.

Cô chậm rãi giơ tay, ngón tay luồn qua mái tóc đen mềm mại của anh, như đang vuốt ve chú cún, vuốt ve mái tóc ngắn của anh: “Còn nói không sao, rõ ràng là rất nghiêm trọng……”

Cô cúi đầu tựa vào vai anh, bàn tay cách lớp áo cảm nhận được cơ lưng cường tráng của anh: “Trên người anh, có phải có rất nhiều vết sẹo không?”

Chứng cuồng loạn đã ám ảnh anh nhiều năm như vậy, mỗi lần phát tác sẽ để lại một vết sẹo.

Nghĩ đến đây, cô có chút không đành lòng, mũi cay xè.

“Đau lòng cho anh như vậy sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh vừa nói, hơi ấm phả vào quần áo của cô, Diệp Phục Thu khó mà nhịn được sự ẩm ướt nóng bỏng này, mềm nhũn “Ừhm” một tiếng.

Ngón tay anh vuốt ve sau lưng cô, cười khẽ: “May mà cơ địa anh không dễ để lại sẹo.”

“Nếu thật sự để lại nhiều sẹo như vậy sẽ rất khó coi, Thu Thu sẽ chê anh xấu mất.”

“Khi anh xấu xí, em sẽ không thích anh nữa.”

Hai má Diệp Phục Thu giật lên, da thịt mềm mại trên mặt không khỏi nhô lên, oán trách: “Nói bậy bạ gì vậy…… Em không phải loại người đó.”

Nói xong, cô tỉnh táo lại thì phát hiện đã rơi vào bẫy của anh rồi: “Ai nói thích anh chớ!”

Kỳ Tỉnh cười rung lồng ngực.

Sau vài tiếng cười khẽ, anh ngẩng đầu hôn lên cánh môi của cô vài ba cái, sau đó nhìn chằm chằm đôi mắt mê loạn của Diệp Phục Thu: “Cũng đã làm vậy với anh rồi, còn không phải thích anh sao?”

Anh nhướng mày, làm bộ tức giận trêu chọc: “Hay là Diệp Phục Thu, thế mà có thể hôn chàng trai mà mình không thích.”

Diệp Phục Thu bị vài ba câu nói của anh chặn lại, căn bản không thể không thừa nhận thích anh, bằng không chính là nhân phẩm của cô có vấn đề.

Cô bĩu môi, chạm vào đôi môi mỏng của anh: “Kỳ Tỉnh, em hỏi thật. Trước đây thật sự không có ai vì cái miệng xấu xa của anh mà tức giận đánh anh sao?”

“Có chứ, có một người đấy.” Kỳ Tỉnh lại vùi vào người cô, chiếc mũi cao vút cọ vào bộ dạng mềm mại của cô, không chút e dè, cười nói: “Chỉ có em dám.”

Diệp Phục Thu suýt chút nữa “hừm” ra tiếng, đẩy mặt anh ra, nói năng lắp bắp: “…… Anh, anh đừng cọ nơi này……”

Kỳ Tỉnh chỉ cọ một cái đã rời đi, khóe môi đắc ý cong lên vô cùng ác ôn.

“Lát nữa anh sẽ tìm người đặt làm một cái gối như vậy, mềm như này, thơm như này luôn.”

Anh còn cố ý kéo dài giọng điệu, làm cho Diệp Phục Thu xấu hổ vô cùng với chất giọng ấy.

Đầu óc Diệp Phục Thu mơ hồ, xấu hổ nói không nên lời.

Anh, anh bị thương sao lại trở nên chẳng biết xấu hổ như vậy!

Cái gì mềm, cái gì thơm……!!

“Anh còn như vậy, em sẽ kiện anh tội quấy rối đấy.” Diệp Phục Thu che nửa khuôn mặt cảnh cáo anh, thật sự không có chút uy hiếp nào.

Kỳ Tỉnh gật đầu, như tên khốn tùy ý để cô xử trí cũng muốn trộm đủ hương thơm.

“Thu Thu, anh lại bắt đầu đau rồi……”

Đùa giỡn lưu manh xong lập tức bắt đầu giả bộ đáng thương.

Diệp Phục Thu thở dài, thật không có biện pháp với anh: “Chờ anh khỏe lại, em nhất định phải hung hăng đánh anh một trận.”

Kỳ Tỉnh cười vui vẻ, chút đau đớn đều bị đè xuống, mang theo tiếng cười: “Ừhm, được.”

“Nói đi cũng phải nói lại, vết thương này của anh nhất định phải đau một thời gian.” Diệp Phục Thu nhìn băng gạc trên cánh tay anh, lại thở dài: “Em không giỏi chăm sóc người khác, nấu cơm cũng không ngon lắm, ngoại trừ lúc anh bị chứng cuồng loạn có thể gọi anh thì những thứ khác, em không giúp được gì.”

“Ở bên anh là được rồi.” Kỳ Tỉnh vuốt ve gương mặt cô, vô cùng trân trọng: “Không làm được gì thì chỉ cần hôn anh.”

“Chỉ cần đau, nằm mơ, hay suy yếu, chúng ta hôn nhau luôn.” Anh kề sát, dùng môi nói chuyện cọ vào đôi môi cô, vô cùng kiều diễm: “Như vậy anh có thể khỏe lại.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ánh mắt và lời nói của anh là cổ dược đáng sợ nhất trên thế giới, làm Diệp Phục Thu kẹt sâu trong đó, không muốn tỉnh táo lại.

Cô bị hai câu nói này của anh dụ dỗ rung động thêm lần nữa, cơ thể cô xao động, đỡ bả vai anh và mím môi hôn anh.

Nụ hôn của cô gái nổi hời hợt, nhưng sự ngây thơ đến cực điểm chính là sắc tình cực hạn.

Rõ ràng, cả hai đều bị ám ảnh bởi việc hôn nhau.

Kỳ Tỉnh mặc cho cô hôn mình như chim nhỏ mổ nước, qua hơn mười giây anh tiếp nhận nhiệm vụ, cạy mở môi cô, dây dưa đầu lưỡi cô làm ướt đẫm.

Diệp Phục Thu tham luyến cảm giác chóp mũi anh cọ vào má mình, cũng tham luyến cảm giác ngứa ngáy khi anh cướp đoạt khoang miệng mình.

Anh bị thương, rất đáng thương, nên Diệp Phục Thu dung túng cho anh rất nhiều.

Cô tựa vào trong lòng anh, nhìn quần áo của mình, cắn ngón tay không cho âm thanh từ trong miệng thoát ra.

Không biết xấu hổ thừa nhận, thật ra.

Cô thích anh đối xử với cô như vậy, như thưởng thức, như nuông chiều.

Nếu như không phải có lớp vỏ bọc nhẫn nại cuối cùng chặn lại, họ thường xuyên sôi trào như vậy, đã sớm phá tan mây xanh từ lâu.

Cô không thấy rõ động tác của anh, không biết Kỳ Tỉnh đã làm gì, Diệp Phục Thu đột nhiên ngửa đầu.

Kỳ Tỉnh thưởng thức vẻ mặt có chút hỗn loạn của cô lúc này, sự hưng phấn đã bao phủ tất cả cảm giác đau đớn, sung sướng đến cực điểm.

Anh nhìn đồng hồ: “Đến giờ ngủ rồi.”

Diệp Phục Thu còn đang có chút run rẩy bên trong chưa tỉnh táo, “Anh, anh phòng khách……”

“Em phải ở bên anh.” Kỳ Tỉnh trực tiếp nói rõ: “Nên đương nhiên phải ngủ cùng anh.”

Cô vùi mặt vào lòng anh, không nói gì, ngầm đồng ý.

Dù sao, trước khi đến cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là ngủ cùng một chỗ, cũng không có gì.

Hiện tại là thời điểm quan trọng nhất của anh, gần trong gang tấc thì có thể kịp thời phản ứng.

Nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu: “Em không về nhà, có nên nói một tiếng không?”

Nếu cô ở chỗ anh lâu dài, nên nói với dì Mai như thế nào đây.

Kỳ Tỉnh liếc cô: “Anh nói? Nếu em không để ý, anh sẽ nói cho bà ấy biết hai đứa mình……”

Diệp Phục Thu lập tức lắc đầu: “Không cần, em cảm thấy…… chưa phải là thời cơ tốt.”

Nói xong, cô đảo mắt che giấu sự chột dạ, đứng dậy: “Em nhắn tin cho Tiêu Hân, anh về phòng ngủ trước đi.”

Diệp Phục Thu nửa che nửa giấu nói tình hình với Tiêu Hân, đối phương rất vui lòng yểm hộ giúp cô, không biết vì sao hình như còn rất phấn khích.

Cúp điện thoại của Tiêu Hân, Diệp Phục Thu trực tiếp gọi điện thoại cho dì giúp việc trong nhà, nói với bà ấy rằng gần đây cô muốn ở chung với một người bạn tốt, lúc đi học tài xế nhà Tiêu Hân sẽ đưa đón họ, mấy ngày nữa trở về.

Dì giúp việc cũng không nói gì, đồng ý dưới tình huống bảo đảm an toàn, nói lát nữa sẽ chuyển lời cho bà chủ.

Giải quyết xong mọi thứ, lúc này Diệp Phục Thu mới yên tâm.

Nếu dì Mai còn nghi ngờ gì nữa, cô sẽ nghĩ cách nói dối vậy.

…………

Mười giờ rưỡi tối, Mai Nhược ngồi trong phòng khách rộng rãi uống trà xem tivi.

Đèn trong phòng khách sáng trưng, mặc dù có người giúp việc ở phòng bếp làm công việc dọn dẹp, nhưng vẫn lộ ra hình ảnh nữ chủ nhà ngồi uống trà một mình có chút cô độc.

Lúc này, Ôn Lị từ cửa lớn đi tới: “Tổng giám đốc Mai.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mai Nhược đặt chén trà xuống, cầm bảng chữ thư pháp trong tay: “Ừhm.”

Biểu cảm trên mặt Ôn Lị hơi phức tạp, đi tới bên cạnh bà ấy, thành thật báo cáo: “Nhà họ Tiêu quả thật không có bất kỳ động tĩnh gì, buổi tối Thu Thu cùng bạn học đón Giáng Sinh, chơi được một nửa thì vội vã chạy tới căn hộ riêng của A Tỉnh.”

“Trợ lý của A Tỉnh và bác sĩ đi tới, sau đó rời đi.”

Cô ấy nói xong, dừng một chút: “Đến giờ Thu Thu vẫn chưa ra ngoài.”

“Có thể xác định, con bé muốn ở cùng một chỗ với A Tỉnh sao.” Mai Nhược rũ mắt xuống, vẻ mặt vẫn ổn định.

Ôn Lị gật đầu: “Cơ bản là vậy, chính là ở cùng một chỗ với cậu ấy.”

Nghe đối phương nói xong, Mai Nhược chậm rãi ngẩng đầu, thở dài.

Ôn Lị vội vã nói: “Tổng giám đốc Mai , Kỳ Tỉnh, cậu ấy…… có làm tổn thương cô ấy không?”

“Hay là tôi kêu người về.”

Mai Nhược xua tay, khép bảng lại: “Không cần.”

“Nếu Thu Thu gặp nguy hiểm, Kỳ Tỉnh sẽ không để con bé tới gần.”

“Vậy, bà vẫn muốn làm như không biết sao?” Ôn Lị hỏi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mai Nhược lại ngước mắt lên, trong mắt thoáng hiện lên đôi phần sắc bén sau đó ẩn chứa sự phức tạp.

“Chờ con bé trở về.”





Để lại một bình luận