Chương 51: Một cái chết rực rỡ nở rộ trong thâm tâm
Lúc hai người đi ra khỏi phòng khám, vừa đúng buổi chiều ở núi Ám Hương, cái nắng gay gắt của buổi trưa đã dịu đi, vùng núi mát mẻ hơn thành phố, khiến khoảng thời gian buổi chiều này đặc biệt thoải mái nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sau khi lên xe, Kỳ Tỉnh lấy một món đồ từ cốp xe ra, anh nhìn cổ tay trống trơn của cô, đột nhiên hỏi: “Sao em không đeo đồng hồ anh tặng em hôm sinh nhật?”
Diệp Phục Thu ngồi vào ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn: “À, em cảm thấy cái đó quý quá, chờ sau này có dịp quan trọng gì thì đeo, bình thường đi học xem giờ trên điện thoại là được.”
Kỳ Tỉnh lấy đồng hồ điện tử trong hộp ra, nắm lấy cổ tay trái của cô, tự mình đeo vào cho cô.
Diệp Phục Thu nhìn anh loay hoay với chính mình, không hiểu lắm: “Anh cho em cái này làm gì……”
Kỳ Tỉnh đeo cho cô, còn kéo tay cô nhìn trái nhìn phải, dường như cảm thấy hài lòng nên gật đầu.
Sau đó anh nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay trái của anh.
Đồng hồ của hai người là cùng một mẫu.
“Ngoài chức năng liên lạc ra chỉ có chức năng theo dõi sức khoẻ thôi.” Kỳ Tỉnh bật đồng hồ của mình lên, cho cô xem nhịp tim trên mặt đồng hồ: “Đồng hồ của em có thể theo dõi nhịp tim của anh.”
Anh nói với cô một con số chính xác: “Một khi vượt quá con số này, đó là lúc anh đang phát chứng cuồng loạn và đồng hồ của em sẽ báo động rung cho em.”
Diệp Phục Thu kinh ngạc, hỏi: “Lúc anh phát chứng cuồng loạn thì nhịp tim của anh sẽ cao lên sao?”
Kỳ Tỉnh thản nhiên nói: “Ừhm, sẽ vượt qua con số bình thường, cho nên không dễ chịu lắm.”
Bằng cách này cô không cần phải đi theo bên cạnh Kỳ Tỉnh mọi lúc, mà vẫn có thể phát hiện anh không ổn.
Anh quả thật rất có phương pháp.
Diệp Phục Thu mỉm cười, tìm được biện pháp vẹn cả đôi đường nên tâm trạng cô trở nên vui vẻ, gật đầu: “Được, em sẽ luôn để ý.”
Cô mỉm cười, tràn đầy tự tin: “Có em ở đây, em sẽ không để anh bị thương nữa.”
Lần này hãy để em làm gì đó cho anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bộ dạng ngốc nghếch ngây thơ của cô khiến cổ họng anh ngứa ngáy, Kỳ Tỉnh chịu đựng dục vọng đang cạy khóe miệng mình, anh đưa tay dùng sức xoa tóc cô: “Trách nhiệm trọng đại đấy, cô Diệp à.”
Diệp Phục Thu ôm mái tóc bị anh làm loạn, trừng mắt liếc anh một cái.
Lần sau cô phải buộc tóc lại, để xem anh còn có thể tùy tiện nghịch tóc cô nữa không.
Kỳ Tỉnh nhìn cô rồi ngồi đàng hoàng lại và khởi động xe, anh nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, trong đầu hiện ra câu nói Trần Dung nói với anh sau khi khám chữa bệnh kết thúc.
【Cho dù có cô Diệp chăm sóc, anh cũng phải chú ý.】
【Đã là tháng Mười Hai rồi.】
…………
Sau khi Kỳ Tỉnh đeo đồng hồ cho cô, Diệp Phục Thu gần như coi nó là bảo bối. Lúc đi học thường ngày, Lâu Kỳ bên cạnh không biết tình hình còn chê cười cô gần đây sao ngóng trông giờ tan học như vậy, lúc nào cũng phải liếc mắt nhìn thời gian.
Trên thực tế chỉ có Diệp Phục Thu biết rằng vì cô không thể kiềm chế được bản thân, không nhịn được thăm dò tần suất nhịp tim của anh mọi lúc.
Trên màn hình, biểu tượng trái tim đập vững vàng, cứ giống như anh giao phó cả linh hồn lẫn trái tim vào trong lòng bàn tay cô.
Mập mờ lại ngọt ngào.
Ngón tay Diệp Phục Thu vuốt ve mặt đồng hồ, tưởng tượng với nhịp tim này thì anh sẽ làm gì.
Dáng vẻ họp ở công ty, dáng vẻ đọc các loại tài liệu văn kiện, tham dự các sự kiện thương mại……
“Thu, Thu Thu, thầy gọi cậu kìa!” Lâu Kỳ âm thầm kéo quần áo cô.
Diệp Phục Thu lập tức hoàn hồn, nhanh chóng đứng dậy, lưu loát trả lời câu hỏi vừa rồi của giáo viên: “Em nghĩ rằng báo cáo này, với tư cách là một chuyên mục tin tức xã hội và pháp lý, việc sử dụng từ ngữ để phóng đại cảm xúc của hiện trường là quá nhiều. Chúng ta nên tập trung vào……”
May mắn cô đã sớm hoàn thành các câu hỏi trên lớp của giáo viên.
Bình thường đều tập trung, lần duy nhất không tập trung lại bị thầy bắt được.
Cứ như vậy một tuần nữa trôi qua, trong một tuần này nhịp tim Kỳ Tỉnh không có gì khác thường, điều này cũng khiến Diệp Phục Thu dần kiên định lại.
Có lẽ giống như anh nói, bệnh tình của anh cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua là những người biết chuyện quá lo lắng cho anh mà thôi.
Nhưng cũng đúng, chỉ cần anh phát tác, đó chính là chuyện lớn bị thương đổ máu, không thể buông lỏng cảnh giác.
Sáng thứ Bảy, Diệp Phục Thu còn đang ngủ.
Bài kiểm tra mang tính giai đoạn cuối trước khi thi cuối tuần đã kết thúc, thành tích các môn thi đều không tệ. Hơn nữa tuần trước cô vừa thi đỗ tiếng Anh cấp bốn đại học, kết quả thi khiến cho Diệp Phục Thu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác âm thầm tích lũy suốt mấy tháng, cuối cùng cũng thuận lợi thu hoạch thành quả còn vui hơn cả trong tưởng tượng, giờ chỉ cần chờ kết quả của một kỳ thi nữa thôi.
Cuối năm nay chỉ còn lại một kỳ thi cuối kỳ là có thể ổn định nghênh đón kỳ nghỉ Đông của năm nhất rồi.
Nhiệt độ hạ xuống từng chút một, sáng sớm là thời điểm trong trẻo mà lạnh nhất trong phòng, cũng là thời điểm làm người ta lười biếng nhất.
Diệp Phục Thu có chút dấu hiệu tỉnh giấc, nhưng cô không muốn rời giường, vì thế cô duỗi lưng rồi lăn lộn trên giường, quấn mình vào trong chăn đệm mềm mại, chỉ lộ ra cái đầu để cảm thụ ánh mặt trời buổi sáng.
Cô thở dài, vô cùng hưởng thụ thời điểm có thể ngủ nướng, nhắm hai mắt lại giống như con mèo nhỏ đang cuộn tròn.
Ngay khi phòng ngủ đang yên tĩnh, mặt đồng hồ trên cổ tay trái Diệp Phục Thu chợt sáng lên, khẽ rung lên—— !
Cảnh báo nhịp tim của đối tượng được theo dõi tăng quá nhanh sáng lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu dường như lập tức mở to mắt, trong lúc kinh hãi cô bật dậy từ trên giường, cúi đầu nhìn trên mặt đồng hồ báo động nhịp tim. Chợt nhận ra vấn đề, cô ngã bò từ trên giường xuống, ngay cả giày cũng quên mang, chân trần chạy ra bên ngoài.
Thời gian còn quá sớm, người làm trong nhà còn chưa đến tòa nhà chính để chuẩn bị bữa sáng, cô gái đi chân trần chạy thình thịch xuống lầu.
Diệp Phục Thu thấy phòng khách trống rỗng, trong phòng bếp cũng không có ai, cô lại vội vã chạy trở lại và vọt lên trên lầu.
Dưới tình thế cấp bách, cô bất chấp không màng lịch sự, đẩy cửa phòng ngủ của Kỳ Tỉnh chạy vào.
Trên giường chỉ còn lại có một cái chăn gấp nếp, cô lập tức ngây ra: Người đâu?
Đúng lúc này, âm thanh tí tách truyền ra từ phòng tắm bên cạnh cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của cô.
Phòng ngủ của Kỳ Tỉnh tương đối lớn, không giống với phòng ngủ của cô, chỉ có phòng rửa mặt. Phòng của anh có phòng tắm, cho nên không cần đi ra ngoài dùng phòng tắm lớn bên ngoài.
Cửa phòng tắm cũng không đóng hẳn, giữ lại một khe hở toát ra sương mù nhàn nhạt.
Tiếng vòi sen xả nước xuống bắn tung tóe từng mảnh vỡ trên mặt gạch men sứ, còn có tiếng thở hổn hển kỳ quái như ẩn như hiện của chàng trai, như kiềm chế sự khó chịu nào đó.
Nhịp tim quá cao của đồng hồ còn đang cảnh cáo, Diệp Phục Thu không thể dừng lại, vì thế cô lo sợ đẩy cửa ngoài phòng tắm ra.
Nhà vệ sinh khô ướt phân rõ, phòng tắm còn có một vách ngăn bằng kính, giờ phút này mặt kính kết một tầng hơi nước như ẩn như hiện, chỗ hơi nước lăn xuống rõ ràng, chỗ sương trắng mơ hồ.
Vòi hoa sen đang mở lại không có người dùng, chàng trai đứng ở bên trong đắm chìm, bị tiếng nước che lấp thính giác, hoàn toàn không biết có người mở cửa.
Động tĩnh kết hợp, bóng dáng của anh ở trong hơi nước, Diệp Phục Thu vừa nhìn xuống, đầu óc bỗng ù đi rồi lập tức ngừng hoạt động.
Tay trái đeo đồng hồ của anh chống lên vách kính, in ra một lòng bàn tay rõ ràng.
Kỳ Tỉnh ngửa cổ họng lên, sau đó nước nóng chảy xuống theo cổ anh, càng tô đậm luồng khí nóng đang bành trướng ở nơi nào đó.
Tấm kính phủ sương trắng mờ nửa kín nửa hở, anh nhắm mắt nhíu mày, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng lại công kích đến chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, làm cô run rẩy.
Nửa dưới lớp kính bị hơi nước che kín, ẩn hiện, giống như không nhìn thấy gì, lại thật sự như nhìn thấy gì đó.
Cô chưa bao giờ cảm nhận được sức sống mạnh mẽ của đàn ông mà Kỳ Tỉnh thể hiện ở phương diện kia, đó là chuyển động nhịp nhàng, dâng trào, nhẫn nại và càn rỡ.
Mặc dù không nhìn rõ lắm.
Nhưng, đó, có phải hơi quá không.
Đáng sợ thật.
Cổ họng bị từng trận hơi nước hong đến khô rát, cô dùng sức nuốt xuống, như thể bị đóng băng tại chỗ, không thể cử động.
Đúng lúc này, chàng trai chống tay lên vách ngăn bằng kính khiêu vũ thân thể đột nhiên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt đang nhìn trộm của cô qua làn hơi nước.
Diệp Phục Thu lập tức trừng to hai mắt, sợ tới mức linh hồn dường như đã biến mất.
Ai ngờ anh trực tiếp cắn răng gọi cô: “Thu Thu.”
Khoảnh khắc tiếp theo—— có thứ gì ssos trong sự bùng nổ cuối cùng cũng quay về tĩnh lặng.
Diệp Phục Thu đứng ở ngoài cửa, hai tai ù đi, đầu óc choáng váng như sắp ngất xỉu.
Cô luống cuống lùi bước về phía sau, muốn chạy đi thì tiếng chàng trai bên trong gọi cô dừng lại.
“Quay lại—— ”
Diệp Phục Thu che mặt, thét lên: “Anh đừng gọi em! Cũng đừng nói chuyện với em!”
Bây giờ cô hận không thể lập tức biến mất khỏi trái đất đây này a a!!
Kỳ Tỉnh phản ứng một cách nhanh chóng, anh tùy tiện quấn một cái áo choàng tắm vội vàng đi ra: “Sao em……”
Diệp Phục Thu thấy anh đi ra thì lập tức giật lấy khăn lông trong tay anh, giơ tay lên che mắt anh lại, không muốn đối phương nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của mình: “Anh đừng nhìn em! Anh, anh mau che kín lại đi.”
“Anh còn, còn biết xấu hổ không vậy!”
Hành động này của cô khiến Kỳ Tỉnh không nhịn được bật cười thành tiếng, có vài phần sảng khoái và bất lực.
Anh giơ tay, nắm lấy bàn tay đang che mắt anh của cô: “Nếu anh không nhầm, là em không gõ cửa mà xông vào phòng người khác cơ mà.”
“Anh ở trong phòng mình, bí mật giải quyết một chút nhu cầu cá nhân, có cái gì……”
Nghe nói như thế, hai chân Diệp Phục Thu mềm nhũn: “Em biết, em biết! Đều tại anh! Anh, sao anh không tháo đồng hồ xuống mà lại……!”
“Nhịp tim của anh nhanh quá, em tưởng anh có chuyện!!”
Lúc này Kỳ Tỉnh mới nhớ ra, anh chạm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, đối mặt với chuyện hiểu lầm xấu hổ này bình tĩnh giải thích: “Anh quên mất.”
Nói xong, anh nắm tay cô, lấy khăn mặt từ trên mặt xuống.
Ánh mắt hai người cuối cùng cũng có thể nhìn nhau.
Tóc của anh còn chưa lau, mấy giọt nước theo nhau rơi xuống, đôi mắt phượng vẫn còn hỗn loạn, chưa khôi phục bình tĩnh từ trong cơn động tình.
Sự tồn tại giờ phút này của Kỳ Tỉnh, đối với Diệp Phục Thu mà nói chính là sự hấp dẫn kinh khủng nhất trên đời.
Tự an ủi vốn là hành động bất đắc dĩ, nhiều năm như vậy đối với anh đã sớm trở nên bình thường. Nhưng giờ phút này, dục vọng chưa thể giải tỏa đúng cách, đồ ăn ngon lại tự mình đưa tới cửa, ánh mắt vô tội lại hoảng loạn của Diệp Phục Thu chắc chắn tương đương với việc tự chui đầu vào lưới.
Ánh mắt Kỳ Tỉnh lại sâu hơn, anh nắm cổ tay cô từng bước tới gần, đưa tay ra sau lưng cô.
Ngón chân cô gái giẫm trên sàn nhà cuộn tròn lại, đầu ngón chân tròn trịa dùng sức trở nên trắng bệch, nhịp tim lại sôi sục.
Anh ôm lấy eo Diệp Phục Thu, truyền nhiệt độ lòng bàn tay bởi vì vừa liên tục ma sát còn chưa phai nhạt cho cô.
Kỳ Tỉnh ép cô lùi lại bên tường, giọt nước trên đuôi tóc bắn lên mặt cô, làm cho hai người choáng váng.
“Lo lắng cho anh như vậy sao?”
Môi Diệp Phục Thu run lên: “Nói nhảm à…… Anh, không phải anh bảo em phải luôn chú ý nhịp tim của anh sao.”
“Lỡ như chậm trễ, em sợ anh lại tự làm tổn thương chính mình.”
Ngay sau đó, người trước mặt đột nhiên cúi người lại gần, cô nghiêng đầu trốn, bả vai trùng xuống.
Kỳ Tỉnh lại vùi đầu ướt sũng vào gáy cô, mặc cho mái tóc ướt làm ướt áo ngủ của cô, anh nghiêng đầu, cánh môi ấm áp hôn lên cần cổ nhỏ của cô.
Dòng điện tê dại lập tức truyền tới xương sống sau lưng của cô, Diệp Phục Thu ngứa đến mức kịch liệt run rẩy, quát anh: “Không được.”
Cơn nghiện trong lòng đang phát tác, vừa mới được xoa dịu lại có dấu hiệu trỗi dậy, anh hôn nhẹ lên cổ cô, sau đó chạm vào vành tai cô, ra vẻ yếu đuối khao khát: “Không được sao.”
“Anh, anh đã không sao thì em nên trở về rồi.” Diệp Phục Thu rất sợ loại cảm giác tất cả giác quan đều bị đối phương khống chế này, giống như sau một khắc sẽ rơi vào vực sâu, khiến cho cô vừa thích vừa sợ hãi.
Cô nói không được, Kỳ Tỉnh chịu đựng không vuốt ve cô. Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cánh môi không thể tới gần của cô, hận không thể lập tức uống hai ngỪhm nước đá trấn tĩnh xao động.
Anh cụp mắt xuống, liếc đôi chân trần trên mặt đất của cô: “Còn chưa đi dép à, không lạnh sao.”
Diệp Phục Thu bị anh nhìn hai chân, không hiểu sao có chút xấu hổ, ngón chân rụt lại, nhỏ giọng nói: “…… Không sao, chỉ vì em lo lắng quá.”
Nói xong, chân cô cong lại, mềm nhũn, đột nhiên bị anh bế ngang ôm lên, Diệp Phục Thu trợn mắt, thuận thế ôm lấy cổ của anh, thoáng cái đã ở trên không khiến cho cô càng sợ hãi, lay động hai chân: “Anh thả em xuống, em không sao!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh ôm cô một cách rất quen thuộc, cô giãy dụa càng làm anh ôm chặt hơn: “Suỵt.”
“Lúc này chính là lúc các dì giúp việc tới nấu cơm đấy.”
Diệp Phục Thu lập tức tức ngậm miệng, đôi mắt tròn trịa lộ ra sự sợ hãi.
Anh lộ vẻ thực tế, cũng hạ giọng xuống: “Anh bế em về, thành thật chút đi nào.”
Cô ôm chặt anh, ngăn lại: “Chờ đã, anh không thể bế em ra ngoài như vậy, lỡ như có người lên lầu dọn dẹp thì sao?”
Anh vừa tắm rửa xong và bế cô từ phòng ngủ của anh đi ra ngoài, chuyện này, chuyện này mà bị người ta nhìn thấy thì xong luôn.
“Không đâu, trước khi người trên lầu tỉnh ngủ, họ sẽ không lên.” Kỳ Tỉnh cho cô một đáp án kiên định, sau đó bế người ra khỏi phòng ngủ.
Anh bế cô đi về phía phòng ngủ bên cạnh, vết nước trên đuôi dép của chàng trai in trên thảm hành lang.
Hai chân cô gái được bế, ở giữa không trung lay động ra độ cong ngượng ngùng.
………….
Diệp Phục Thu rửa mặt xong, làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ xuống lầu ăn sáng, chàng trai vừa mới gây ra chuyện mập mờ với cô giờ phút này đã sớm ngồi vào bàn ăn.
Kỳ Tỉnh cắn nửa cái bánh bao, ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt cô, anh chậm rãi nhai bánh và nheo mắt lại.
Diệp Phục Thu bỗng nhiên xấu hổ, cúi đầu.
Hôm nay dì Mai không có ở đây, bữa sáng chỉ có hai người họ.
Diệp Phục Thu kéo ghế dựa ra, để cho các dì giúp việc giúp cô dọn bữa sáng, cô nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn.
Chờ người rời đi, Kỳ Tỉnh cố ý gắp dưa chuột trong bữa sáng của cô để ăn: “Thứ Bảy tuần sau có rảnh không?”
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Phục Thu cảm thấy mừng thầm đối với động tác vô thức này của anh, trong lòng dâng lên hương vị ngọt ngào.
“Không phải lễ Giáng Sinh sao.” Kỳ Tỉnh chủ động mời: “Cùng đón giáng sinh với anh nha?”
Mặc dù rất muốn đồng ý với anh, nhưng Diệp Phục Thu lại lắc đầu: “Thật không may, ngày hôm qua em vừa mới đồng ý đi ăn cơm với bạn học rồi.”
“Ngại quá, đến sau xếp sau, em không thể đột nhiên nói không được.”
Kỳ Tỉnh cà lơ phất phơ gật đầu: “Không ngờ anh không quan trọng bằng bạn học của em.”
Diệp Phục Thu nghĩ thầm: Em đoán là anh sẽ nói vậy mà!
Cô gắp phần thịt trong bữa sáng của mình cho anh, làm nũng dỗ dành anh: “Giáng sinh thật ra cũng không có gì, tối thứ Bảy tuần sau em mời anh ăn cơm nhé?”
Anh liếc nhìn cô, không nói gì mà cắn miếng thịt thăn cô đưa cho.
Diệp Phục Thu biết đây chính là sư thỏa hiệp của anh, cô vui mừng vung chân qua lại dưới gầm bàn.
…………
Một tuần học tập trôi qua trong chớp mắt, chạng vạng thứ Sáu, Diệp Phục Thu đi theo các bạn học ăn cơm chúc mừng Giáng Sinh, tranh thủ ăn chơi một bữa cuối cùng trước khi bước vào tuần thi cuối cùng dịp tết Dương lịch.
Sau khi ăn tối tại Pizza House, họ cùng nhau đi xem pháo hoa trên đường dành riêng cho người đi bộ ở vịnh.
Đường dành riêng cho người đi bộ ở quảng trường vì lễ Giáng Sinh mà có không ít người tụ tập, người trẻ tuổi chiếm đa số, ngoài ra còn có các cư dân gần đó.
Các sinh viên chạy đến các quán nhỏ xung quanh mua gậy tiên nữ, gần đó có người đã đốt pháo hoa loại nhỏ, còn có nhân viên cửa hàng hóa trang thành ông già Noel đang phát kẹo và phiếu ưu đãi, vô cùng náo nhiệt.
Âm hưởng lớn trên quảng trường phát ra ca khúc có không khí Giáng sinh, cho tới bây giờ Diệp Phục Thu chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, trong lòng vui mừng, khó có thể diễn tả.
Cô suy nghĩ một chút, lấy di động ra ghi lại một đoạn video Wechat, gửi qua cho Kỳ Tỉnh.
【Anh ăn cơm tối chưa? Em chơi ở bên này, rất náo nhiệt.】
Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm màn hình vài phút cũng không thấy đối phương hồi âm, tuy rằng bình thường nhắn tin Wechat anh ít khi trả lời ngay, nhưng mà, cô nghĩ: Không lẽ giờ này vẫn còn đang làm việc sao.
Ngay lúc cô muốn gửi đi tin nhắn thứ hai, cổ tay trái đột nhiên truyền đến động tĩnh——
Diệp Phục Thu bối rối, vừa nhấc cổ tay lên, nhịp tim trên mặt đồng hồ đã vượt quá giá trị cảnh báo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Xong rồi.
Kỳ Tỉnh!