Chương 49: Tôi quay người khi máy đánh chữ dừng lại ở tên hung thủ
Bộ đồ hôm nay Kỳ Tỉnh mặc không quá nghiêm túc, anh mặc áo sơ mi rộng kết hợp quần tây, đội thêm mũ lưỡi trai và đeo kính gọng đen nên nhìn không khác gì những chàng trai còn chưa bước ra khỏi tháp ngà trong trường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bóng râm cây xanh với hoa nở khắp nơi đều như cúi mình trước vẻ phong lưu, xuất sắc của anh, làm nền cho dáng vẻ phong độ của anh.
Cánh tay anh ôm lấy eo cô khiến Diệp Phục Thu không còn đường lui, với khoảng cách gần sát như vậy, trong ánh mắt mang theo nụ cười của anh lại có chút tinh quái.
Nhịp tim cô từ lâu vốn đã luôn bị anh chi phối.
Xung quanh người qua kẻ lại, dù gốc cây này khá khuất, nhưng nếu bị ai nhìn thấy cũng không hay.
Diệp Phục Thu thúc cùi chỏ ra sau, gạt cánh tay anh đang ôm cô ra: “Không phải anh muốn ăn cơm sao? Mau đi thôi, đến trễ là hết món ngon đấy.”
Nói xong, cô đưa tay nắm lấy tay áo anh, giục anh nhanh chóng bước đi.
Cô không cần dùng nhiều sức nhưng vẫn kéo anh đi một cách dễ dàng.
Sợ bị người khác nhìn thấy, lại không kiềm chế được cảm giác muốn né tránh nên cô dùng hai ngón tay nắm lấy áo anh một cách vô cùng gượng gạo. Kỳ Tỉnh lười biếng để mặc cô kéo đi, liếc mắt nói: “Gì vậy? Tôi bẩn lắm sao?”
Diệp Phục Thu cố nhịn cười, buông tay ra: “Đi nhanh lên, nếu không sẽ không còn món ăn tôi thích nữa đâu.”
Nói xong, cô rảo bước nhanh hơn, chạy về phía căn tin số hai.
Kỳ Tỉnh chưa từng vì một bữa ăn mà phải chạy vội bao giờ, nhưng vì chân anh dài nên chỉ cần bước chậm rãi theo sau cũng không bị bỏ lại.
Hai người bước vào căn tin.
Nhưng như người ta vẫn nói, đẹp trai là một loại cảm giác, dù Kỳ Tỉnh có hóa trang đến đâu thì với dáng người cao lớn và khí chất trời sinh, ngay khi anh bước vào căn tin, ánh mắt của bao người xung quanh lập tức đổ dồn về phía anh.
Mà trong từ điển của anh lại chẳng hề có khái niệm “cúi đầu” hay “né tránh”, dáng vẻ hờ hững đầy kiêu ngạo của anh lại càng khiến anh nổi bật hơn.
Diệp Phục Thu bất lực vỗ vào cánh tay anh, ý tứ rất rõ ràng.
Kỳ Tỉnh đút hai tay vào túi quần nhìn cô vài giây rồi bất đắc dĩ xoay người, tìm một góc ngồi xuống chờ đợi.
Buổi chiều còn có lớp, nếu trưa nay không ăn no thì không thể nào chịu nổi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu mua cho mình một phần cơm, tiện thể gọi thêm một tô mì cho Kỳ Tỉnh.
Người vừa nằng nặc đòi ăn ở căn tin giờ lại ngồi trước tô mì bốc khói nghi ngút mà chẳng hề động đũa – bộ dạng này nhìn kiểu gì cũng không giống đang đói.
Diệp Phục Thu không thèm để ý đến anh, cô tự mình cầm đũa ăn cơm trước, mặc kệ ánh mắt người đối diện đang chăm chú nhìn mình.
Kỳ Tỉnh nhìn cô cẩn thận gắp hết từng sợi dưa leo xào trong đĩa cơm để riêng ra, sau đó mới yên tâm ăn phần còn lại, anh khẽ cười nhạt.
Diệp Phục Thu ngẩng lên: “Anh cười gì?”
“Không biết là do em vốn kén chọn hay là do mẹ tôi nuông chiều em quá.” Kỳ Tỉnh cầm đũa lên, châm chọc cô: “Lớn từng này rồi mà còn kén ăn sao?”
Lúc này cô mới nhận ra anh đang nói gì, Diệp Phục Thu nhìn đống dưa leo bị gạt sang một bên, chột dạ phản bác: “Nhưng mà dưa leo xào thật sự không ngon chút nào!”
Kỳ Tỉnh gắp mấy miếng thịt bò trong tô mì bỏ sang đĩa của cô: “Không nói em không được kén ăn, chỉ thấy lạ thôi.”
“Ở nhà, gắp gì cho em, em cũng ăn hết cơ mà.”
Diệp Phục Thu nhìn miếng thịt bò anh gắp qua trong đĩa, ngạc nhiên nói: “Tô mì vốn chẳng có bao nhiêu thịt bò…”
“Phải, nhưng tôi thấy nó tanh.” Kỳ Tỉnh thản nhiên nói, không chút do dự: “Tôi cũng kén ăn, không được sao?”
Diệp Phục Thu nghĩ thầm, thịt bò trong món mì bò kho này là ngon nhất trong căn tin, sinh viên muốn mua thêm một phần thịt bò cũng không được, vậy mà anh lại chê tanh?
“Không ăn thì thôi, đừng lãng phí.” Cô gắp miếng thịt bỏ vào miệng, mắt híp lại nhai ngon lành.
Kỳ Tỉnh nhìn cô ăn, không biết từ lúc nào anh cũng đã ăn xong tô mì của mình.
Những sợi dưa leo cô nhặt bỏ ra cũng không biết từ khi nào đã bị anh gắp và ăn sạch.
Căn tin vào giờ cao điểm luôn là nơi náo nhiệt nhất trường, người ra vào không ngớt, tiếng ồn ào vang khắp nơi. Nhưng bàn ăn nhỏ của hai người gần cửa sổ lại yên tĩnh một cách kỳ lạ, khung cảnh cùng bóng râm ngoài cửa sổ tạo thành một bức tranh ngược sáng thật nhẹ nhàng.
Diệp Phục Thu ăn được một nửa thì ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tỉnh đang ăn mì trước mặt. Cô chợt ngây người, không ngờ có một ngày cô lại có thể ngồi trong khung cảnh như thế này cùng anh.
Cô không ngờ rằng sẽ có một ngày, anh lại hóa trang thành sinh viên và cùng cô chia sẻ một bữa cơm trưa đơn giản ở trường học.
Không hiểu vì sao cô lại lén liếc nhìn trộm anh.
Cơm trong miệng càng nhai càng ngọt.
Thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ là bát cơm bình thường nhất.
Vậy mà lại khiến cô ăn ngon miệng đến thế.
Kết thúc bữa ăn, buổi chiều vẫn còn phải học tiết ba và bốn, cô không vội về ký túc xá nghỉ trưa mà dẫn Kỳ Tỉnh đi thử quán cà phê trong trường.
Quán cà phê trong khuôn viên đại học Nam Sơn là nơi được các sinh viên coi như báu vật. Đến mùa thi cuối kỳ căng thẳng, nơi này thậm chí còn khó tìm được chỗ hơn cả thư viện hay phòng tự học.
Diệp Phục Thu chạy ra từ trong quán, trên tay cầm hai cốc cà phê, còn Kỳ Tỉnh thì ngồi chờ cô bên bờ hồ.
Cô bước nhanh đến, chìa hai cốc cà phê trước mặt anh: “Một cốc là cà phê Americano đá, cốc còn lại là latte hoa quế, anh chọn cốc nào?”
Kỳ Tỉnh nhìn cốc latte hoa quế, ban đầu định chọn Americano vì anh không thích đồ ngọt, nhưng cuối cùng lại đổi ý.
“Latte.”
“Vậy thì tốt quá, uống cốc Americano này xong, buổi chiều tôi sẽ không buồn ngủ.” Diệp Phục Thu cắm ống hút vào cốc cà phê rồi ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn ra mặt hồ lấp lánh ánh nắng, nhấp một ngụm cà phê đắng ngắt.
Kỳ Tỉnh nhìn biểu cảm nhăn nhó của Diệp Phục Thu khi uống một ngụm cà phê Americano, giễu cợt: “Cô gái à, chuyện học hành của em, cũng giỏi ‘chịu khổ’ đấy nhỉ.”
Diệp Phục Thu bĩu môi, hiếm hoi than thở: “Anh đi học có bao giờ thấy mệt không? Lịch học mỗi ngày kín mít, tiết nào cũng phải chú tâm nghe giảng.”
“Anh làm sao để giải tỏa? Buộc tóc lên xà, đâm dùi vào đùi à?”
“Tôi không cần phải áp dụng những cách cổ xưa đó.” Kỳ Tỉnh nhếch môi, thản nhiên khoác loác: “Tôi sẽ làm xong mọi việc trước khi cảm thấy mệt mỏi.”
“Sau đó thì đi ngủ.”
Diệp Phục Thu: “…”
Tôi nói mấy chuyện này với thiên tài làm gì cơ chứ.
Cô nâng tách cà phê lên, mỉm cười nhìn mặt hồ, “Tôi không tin.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Chắc chắn là anh lén lút nỗ lực hơn tất cả mọi người, làm mọi việc đến khi hoàn thành rồi mới giả vờ như chẳng hề tốn chút sức lực nào.”
Kỳ Tỉnh uống một ngụm latte hoa quế ngọt lịm, không phản bác cũng chẳng thừa nhận: “Ăn nói linh tinh.”
Anh liếc nhìn cà phê trong tay cô, thờ ơ nói: “Ở đại học Sùng Kinh có một con phố thương mại trong khuôn viên trường, có cửa hàng trà sữa, quán cà phê và hiệu sách.”
“Năm sau em vào Sùng Kinh, thử ghé quán cà phê ‘Mặc Tích’, Americano hương cam ở đó cũng được lắm.”
Vừa nghe đàn anh từ đại học Sùng Kinh lên tiếng, Diệp Phục Thu lập tức hình dung rõ ràng hơn về ngôi trường tương lai mà cô sẽ học sau một năm nữa.
Là một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, đại học Sùng Kinh nằm tại thủ đô, thậm chí còn được xem như một điểm tham quan mở cửa cho du khách vào các ngày lễ và cuối tuần nếu đặt trước.
Cô chưa từng được vào đó.
“Đại học Sùng Kinh còn có cả khu phố thương mại nữa à,” cô cảm thấy mọi thứ về ngôi trường đều mới mẻ, không kìm được mà ghé lại gần để hỏi thêm: “Còn có gì hay ho, đồ ăn ngon gì nữa không, anh có thể kể thêm cho tôi nghe được không?”
Ngay lúc này, hai nữ sinh đang chụp ảnh gần đó bất ngờ chạy đến gần, tiếng nói chuyện của họ làm Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh quay đầu nhìn lại. Một cô gái kéo tay bạn mình, cười nói: “Đi nhanh nào, đừng làm phiền người ta…”
“Trời ơi, tớ cũng muốn có một anh bạn trai như vậy quá…”
“Thôi đi, cậu còn chẳng bước chân ra khỏi cửa lấy một lần…”
Hai nữ sinh rời đi, để lại Diệp Phục Thu đứng ngồi không yên.
Dù biết họ hiểu nhầm, nhưng những lời đó lọt vào tai vẫn khiến cô xấu hổ. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh: “Diệp Phục Thu, em vừa được người ta ngưỡng mộ đấy.” Câu từ đầy ý vị sâu xa.
Má Diệp Phục Thu càng nóng bừng, lúng túng đến nói năng cũng không trôi chảy: “Anh, anh không biết đâu, ở đây… cái ghế đôi bên hồ này thường xuyên bị các cặp đôi trong trường chiếm mất, nên họ mới hiểu lầm…..”
Cô còn chưa nói hết câu, bóng của Kỳ Tỉnh đã phủ xuống, hơi thở của anh áp sát lại gần.
Diệp Phục Thu nghiêng đầu, Kỳ Tỉnh càng tiến lại gần hơn.
Cô lập tức im bặt, ánh mắt khóa chặt vào anh.
Hơi thở dường như cũng bị ánh nắng bên hồ làm tăng nhiệt.
Dưới ánh nắng, đôi đồng tử đen của Kỳ Tỉnh lộ ra vài phần sáng nhạt, mang theo một sức hút hiếm thấy đầy mê hoặc. Lúc này, anh chỉ nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên đầy dụ dỗ: “Hiểu lầm gì cơ?”
Dù trong đầu cô nhảy loạn lên đủ loại câu trả lời.
Nhưng Diệp Phục Thu không cách nào mở miệng nói ra.
Bởi vì tất cả đều là những từ ngữ khó nói.
“Ở Sùng Kinh cũng có một nơi giống vậy.” Kỳ Tỉnh chậm rãi hạ tầm mắt, ánh nhìn dừng lại nơi môi cô, “Bên cạnh đình trung tâm vườn hoa, sát bờ hồ, có một bãi cỏ vô cùng bình thường.”
“Rõ ràng cỏ ở đâu cũng có, nhưng bọn họ cứ gọi nơi đó là ‘dốc tình nhân’.” Anh bật cười, dường như không thèm để tâm.
Diệp Phục Thu bị anh nhìn chằm chằm, giọng nói trở nên chậm rãi, nhỏ nhẹ như lời thì thầm của tình nhân: “Dốc tình nhân? Cũng là nơi các cặp đôi trong trường thường xuyên hẹn hò sao?”
“Bọn họ, bọn họ thường làm gì vậy…?” Dưới ánh sáng ban ngày, chắc không đến mức làm gì ngay bên ngoài chứ.
Cô vừa thốt ra câu hỏi “ngu ngốc đến cực điểm” này thì Kỳ Tỉnh bất ngờ nghiêng đầu xuống.
Ánh nắng dịu dàng phủ xuống, không có gió mà lại như vấn vương——
Bên hồ, chiếc ghế dài bất chợt rơi vào sự tĩnh lặng.
Những người bạn học đi ngang từ xa nhìn thấy, chỉ khẽ đỏ mặt, cúi đầu bước nhanh qua.
Hai mắt Diệp Phục Thu thoáng mở to vì kinh ngạc, đến khi Kỳ Tỉnh thực sự hôn lên môi cô, cô mới nhớ ra phải nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, cô dường như không còn là Diệp Phục Thu, anh cũng không còn là Kỳ Tỉnh.
Họ chỉ là một đôi tình nhân bình thường trong khuôn viên trường, ở một nơi đặc biệt, để tình cảm bộc phát một cách tự nhiên.
Kỳ Tỉnh không hề giữ lấy cô mà giày vò mơn trớn, anh chỉ hôn nhẹ hai ba cái rồi buông ra.
Gió hồ khẽ thổi qua, mũi hai người gần như chạm vào nhau trước khi cùng lùi lại rồi mở mắt ra nhìn nhau.
“Thì làm chuyện này.” Kỳ Tỉnh khẽ vuốt môi cô, sắc đỏ trên đôi môi cô không kém gì gò má, nụ cười trong mắt anh càng lúc càng sâu hơn, “Trước đây tôi nghĩ mấy người đó thật nhàm chán.”
“Tự mình thử một lần, không ngờ.”
“Cũng khá thú vị.”
……..
Nụ hôn bên hồ mà Kỳ Tỉnh dành cho cô hôm ấy đã trở thành nguồn cơn khiến trái tim Diệp Phục Thu rung động suốt nhiều ngày sau.
Anh chiếm lấy tâm tư của cô, lúc thì như cơn bão dữ dội, lúc lại như thủy triều dâng tràn. Đến khi cô nhận ra, bản thân đã bị nhấn chìm như một rạn san hô giữa đại dương mênh mông.
Sau đó, anh không còn xuất hiện nữa, ở nhà cũng chỉ có thể gặp anh vào lúc sáng sớm anh đi làm hoặc tối muộn khi anh về.
Anh lại bận rộn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Mùa Thu Đông ở vịnh Tiêu Quảng Đông dần bao phủ cả thành phố. Đây là lần đầu tiên Diệp Phục Thu cảm nhận được mùa Đông của miền Nam, không khí vừa ẩm ướt lại se lạnh. Nhà vẫn chưa đến thời điểm mở hệ thống sưởi, cô cũng không dám nói với ai rằng mình thấy lạnh, chỉ có thể lặng lẽ tự lấy thêm chăn cho mình.
Mùa Đông ở Tân Dương thì khô buốt đến thấu xương, nhưng chỉ cần vào trong nhà là đã ấm áp. Còn mùa Đông ở vịnh Tiêu Quảng Đông lại khiến cô thấy khó chịu vì cái lạnh không dứt.
Tối hôm đó, dù trùm chăn dày nặng, giấc ngủ của Diệp Phục Thu vẫn không yên ổn.
Có lẽ là do chăn đè nặng quá, cô mơ hết giấc mơ này đến giấc mơ khác.
Cuối cùng, không hiểu sao cô lại mơ thấy bố mình.
Khác với những giấc mơ trước đây, lần này giấc mộng kéo cô trở về hồi ức xa xăm.
Năm 6 tuổi, cô còn chưa nhớ rõ mọi thứ. Cô chỉ nhớ năm đó, bố của cô từ nơi làm việc xa trở về, dáng vẻ có chút khác thường, rồi không biết vì sao lại xảy ra tranh cãi lớn với mẹ cô. Bố cô chưa ở nhà được một tháng đã lại vội vàng bỏ đi.
Dù bố cô mang về rất nhiều tiền nhưng mẹ cô vẫn lo ông gặp nguy hiểm và luôn muốn ông ở yên một chỗ làm việc ổn định.
Nhưng bố cô không hề do dự, chỉ bảo bà ấy hãy chăm lo tốt cho gia đình, còn lại mọi chuyện cứ để ông lo.
Em gái cô ngủ rất say bên cạnh, cửa phòng ngủ không đóng. Họ nghĩ rằng cô đã ngủ rồi, nhưng thực ra Diệp Phục Thu nghe rất rõ từng câu từng chữ, chỉ là không hiểu.
Tại sao bố cô không thể ở nhà? Cô thật sự không nỡ xa ông.
Những năm sau đó, bố cô bôn ba nơi đất khách. Mỗi lần về nhà chỉ có thể ở lại một thời gian ngắn ngủi rồi lại vội vàng rời đi.
Số tiền bố cô vất vả mang về đều dùng để lo cho gia đình, tình hình có vẻ tốt hơn chút ít. Cô còn nhớ bố cô đã dặn mẹ cô mỗi ngày luôn để thêm một phần trái cây trong cặp sách cho hai chị em cô.
Người bố với tấm lòng ấm áp, tinh tế như vậy, nhưng đôi bàn tay của ông lại ngày một trở nên thô ráp hơn.
Năm cô 14 tuổi, bố cô cuối cùng cũng trở về và nói rằng ông sẽ ở lại Tân Dương một thời gian.
Nhưng dường như ông đã thay đổi. Người bố thật thà chất phác trước đây lại trở thành một người thường xuyên viện cớ để qua đêm không về nhà, ngày nào cũng uống rượu với mấy người bạn không rõ ở đâu ra.
Chỉ cần mẹ cô hỏi nhiều một chút thì ông sẽ lớn tiếng quát mắng bà ấy.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi sau khi trở về, bố cô và mẹ cô gần như cãi nhau không ngừng.
Lần này, cửa phòng ngủ đóng chặt nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng cãi vã rõ mồn một.
Cô quay người lại và bịt tai em gái đang ngủ say lại, nước mắt giàn giụa, hoảng sợ đến muốn khóc.
Những trận cãi vã ngày càng nhiều, trạng thái của mẹ cô cũng không còn như trước.
Về sau, không biết mẹ cô nghe được tin đồn từ đâu rằng bố cô có người khác. Diệp Phục Thu nghe xong, dù kiên quyết không tin, nhưng lòng cô như sụp đổ.
Mẹ cô phát điên lên muốn trút giận nhưng không biết phải tìm ông ở đâu. Cuối cùng, mẹ cô gọi điện cho một người bạn của bố cô thì biết được ông đang ở quán karaoke.
Cô không thể chấp nhận những hình ảnh tồi tệ mà mình tưởng tượng ra trong đầu nên lao đi tìm bố cô. Kết quả, vừa vặn nhìn thấy bố cô và mấy người đàn ông cùng những người phụ nữ xa lạ ăn mặc hở hang bước ra.
Người bố từng ôm cô ngồi giữa cánh đồng, mơ mộng về tương lai, nay lại trở nên xa lạ như thế.
Cô không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào và quay đầu bỏ chạy, sợ hãi đến mức như thể bố cô ở phía sau sẽ đuổi kịp mình.
Thế nhưng, một tấm bảng quảng cáo vô tình rơi xuống đã chấm dứt tất cả.
“Thu——!”
Một lực đẩy mạnh từ phía sau khiến cô ngã nhào xuống đất. Sau tiếng ồn chói tai vang lên, cô ngây ngẩn quay đầu lại.
Và rồi, mùa Thu đẫm máu ấy đã xảy ra.
…
Diệp Phục Thu khó mà cảm nhận lại được nỗi đau lúc đó, cô vùng vẫy thoát khỏi giấc mơ.
Cô chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu, bên ngoài ô cửa sổ lồi đã lấp ló ánh sáng trắng của buổi sớm.
Chăn phồng lên theo động tác của cô, Diệp Phục Thu gạt bớt lớp chăn dày nặng, trở mình, úp mặt vào gối và thở dài thật sâu.
Giá mà tất cả thực sự chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy.
Giá như mọi chuyện đều chỉ là một cơn ác mộng, cô chỉ cần tỉnh lại, không cần phải trả bất kỳ cái giá nào mà có thể chấm dứt tất cả.
Diệp Phục Thu giơ tay lên, xoa nhẹ chiếc mũi lạnh giá của mình.
Tất cả là lỗi của cô, chắc chắn là như vậy.
Những lời em gái nói trong lúc tranh cãi ngày đó, thực ra không sai chút nào.
Nếu không phải cô quá kích động, nếu không phải cô cố chấp không quay đầu lại chờ ông thì gia đình cô đâu bị hủy hoại đến nông nỗi này.
Cô nên chịu trách nhiệm, cũng nên gánh vác những gì còn sót lại của gia đình.
Dù rằng, cô cũng giống như tất cả những cô gái 18 tuổi khác, mang trong lòng khát vọng tự do bay cao như cánh chim trời.
……
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cơn ác mộng không xua tan đi sự mệt mỏi của ngày hôm qua, Diệp Phục Thu lại nằm ườn thêm một tiếng đồng hồ rồi mới chịu dậy.
Hôm nay là cuối tuần, cô cũng cho phép bản thân mình thả lỏng một chút.
Diệp Phục Thu xuống lầu, vừa vặn gặp người giúp việc đang định đi lên sau khi nghe điện thoại xong. “Chào buổi sáng, dì định làm gì vậy ạ?”
Người giúp việc vừa nhìn thấy cô thì mừng như gặp cứu tinh: “Yo, Thu à, lát nữa cháu có bận gì không?”
“Sao vậy ạ?” cô hỏi.
Dì giúp việc nói: “Vừa nãy, A Tỉnh gọi điện về. Hôm nay cậu ấy ở công ty, có tài liệu để quên ở nhà nhưng mọi người bên đó đều đang bận không thể đi được. Cậu ấy cần gấp nên nhờ dì mang qua.”
Nói xong, bà ấy bối rối: “Nhưng mà, hôm nay đầu bếp trong nhà lại không có ở đây, dì phải chuẩn bị bữa trưa. Một lát nữa, chủ tịch Kỳ và phu nhân kết thúc hoạt động sẽ về nhà dùng bữa.”
“Dì đi rồi về, chắc sẽ không kịp.”
Nghe xong, Diệp Phục Thu lập tức hiểu ra vấn đề. Trùng hợp thay, vì cơn ác mộng đêm qua cô lại vô thức muốn gặp Tỉnh, mượn cái cảm giác an toàn từ anh để xua đi bất an trong lòng.
“Là thứ gì vậy ạ? Cháu sẽ đi giúp dì.”
……..
Bốn mươi phút sau, Diệp Phục Thu được tài xế đưa đến trụ sở chính của tập đoàn Khải Thịnh thuộc nhà họ Kỳ.
Diệp Phục Thu ôm xấp tài liệu bìa da bò bước xuống xe, cô ngước nhìn lên tòa nhà chọc trời nằm sừng sững giữa khu thương mại trung tâm của thành phố, không khỏi choáng ngợp.
Tòa cao ốc kính có thiết kế độc đáo và tinh giản, như một thanh kiếm sắc bén rơi từ tầng mây xuống, cắm thẳng vào mảnh đất “tấc đất tấc vàng” này, không gì có thể sánh bằng.
Người ra vào sảnh lớn đều mặc đồ công sở lịch sự, ai nấy đều vội vã đến nơi nào đó, với mục tiêu rõ ràng.
Trong khi đó cô – đang ăn mặc như học sinh, trông thật lạc lõng, Diệp Phục Thu cảm thấy ngại ngùng bước từng bước, lo sợ bị nhìn như một kẻ khác biệt.
Cô rụt rè bước từng chút, thậm chí có phần ngần ngại trước cánh cửa xoay.
Không ngờ, nhân viên an ninh ở một bên rất lịch sự mở sẵn cửa phụ cho cô, còn khẽ cúi đầu chào.
Tác phong lễ phép của nhân viên an ninh tại công ty khiến cô liên tưởng đến những anh bảo vệ trực tại biệt thự nhà họ Kỳ mỗi ngày. Quả nhiên, sự chú ý đến từng chi tiết như thế đều xuất phát từ cùng một gia đình danh giá.
Diệp Phục Thu bước vào sảnh, lặng lẽ đứng sang một bên gọi điện cho Kỳ Tỉnh. “Anh có bận không? Tôi đến tầng một rồi.”
“Anh xuống đây một chút nha.” cô lo lắng nói như muốn chạy đi ngay lập tức.
Kỳ Tỉnh bắt máy rất nhanh, xung quanh dường như có tiếng chuông thang máy: “Tìm một chỗ ngồi đợi tôi, tôi đang xuống.”
Anh vừa cất lời, Diệp Phục Thu lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô khẽ “ừhm” một tiếng, sau đó cúp máy và ngoan ngoãn chờ ở một góc khuất.
Chưa đầy một, hai phút sau, từ phía thang máy bỗng ồn ào hơn, Diệp Phục Thu ngẩng đầu nhìn về hướng đó.
Không ngờ, Kỳ Tỉnh mặc chiếc áo khoác đen, áo lót trắng bên trong, quần thể thao và giày vải, trông còn giống một sinh viên hơn cả cô. Anh hơi cúi đầu, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại, sải bước lớn đi ra ngoài.
Dù anh không mặc đồ công sở, nhưng trên đường đi, ai thấy anh cũng đều dừng lại chào:
“Chào buổi trưa, Kỳ Tổng!”
“Kỳ Tổng, chào ngài!”
“Chào Kỳ tổng.”
Không ai là không nhận ra anh.
Kỳ Tỉnh dường như đã quá quen với tình huống này, anh không buồn đáp lại từng người, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Nhân viên bảo an thấy anh, lập tức quẹt thẻ mở cửa và cúi chào.
Kỳ Tỉnh ngước mắt lên, từ xa đối diện với ánh mắt của Diệp Phục Thu.
Diệp Phục Thu vừa định bước tới thì từ khu vực ghế ngồi dành cho khách, ba chàng trai đứng dậy, vẫy tay gọi anh:
“Kỳ Tỉnh!”
Cô ngẩn người, nhìn họ rạng rỡ vẫy tay chào Kỳ Tỉnh.
Kỳ Tỉnh không phải xuống để tìm cô sao?
Kỳ Tỉnh liếc qua ba người đó một cái, rồi thẳng thừng bước qua họ, “Chờ đấy.”
Sau đó, anh không chút do dự bước thẳng về phía Diệp Phục Thu ở phía sau.
Đám bạn: “??”
Kỳ Tỉnh dừng lại trước mặt Diệp Phục Thu, cô ngó về phía ba người kia rồi hỏi: “Anh còn hẹn với người khác sao?”
Cô lập tức đưa tài liệu cho anh: “Anh cầm lấy đi, tôi về trước đây.”
“Lúc nãy đúng là cần gấp thật.” Kỳ Tỉnh nén bực bội trong lòng xuống, “Hiệu quả làm việc của bộ phận bên dưới quá thấp, việc này phải dời lại sau mới xử lý được nên không cần gấp nữa.”
“Ồ, vậy à” Diệp Phục Thu gật đầu, “Dù sao cũng đỡ cho anh phải chạy về nhà.”
Kỳ Tỉnh quay lại nhìn ba người kia, vẫy tay gọi họ: “Qua đây đi.”
Ba chàng trai mặc đồ nửa công sở nửa thường phục bước tới. Kỳ Tỉnh nhìn họ từ trên xuống dưới, châm chọc: “Nhìn mấy cậu thế này, ai không biết còn tưởng đến xin việc.”
Một người trong số họ bật cười: “Thôi đi, ai mà dám mặc áo phông, dép lê vào Khải Thịnh của cậu chứ?!”
Kỳ Tỉnh quay sang giới thiệu với Diệp Phục Thu: “Đây là bạn học đại học của tôi, cùng phòng ký túc xá.”
“Lát nữa em đi ăn cơm cùng tôi rồi về nhà sau nhé.”
Diệp Phục Thu đột nhiên nhớ ra bọn họ, nhưng sau ba bốn năm, cô đã không còn nhớ rõ khuôn mặt họ nữa.
Nhắc đến bạn cùng phòng, chẳng phải chính là mấy anh chàng khi xưa từng chặn cô lại để quan tâm cô hay sao?
Nếu không phải một người trong số họ phát hiện cô có điều gì đó khác thường, có lẽ mối nhân duyên đầu tiên giữa cô và Kỳ Tỉnh đã không xảy ra.
Cũng sẽ không có những lời nói đã giúp cô cố gắng suốt ba năm trời.
Trước mặt là những người đã không còn nhớ ra mình, nhưng trong lòng Diệp Phục Thu lại dâng trào một nỗi biết ơn. Cô nở nụ cười ấm áp rạng rỡ: “Chào các anh.”
Lâu rồi không gặp.
Kỳ Tỉnh liếc cô một cái, cảm thấy khó hiểu.
Tại sao lại cười tươi rói với người lạ như thế?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Người tên Trương Triều sau từng ấy năm dường như không thay đổi mấy. Cậu ấy nhìn Kỳ Tỉnh và Diệp Phục Thu, cười đùa: “Đi ăn cùng nhau nhé, em dâu? Nhiều năm vậy rồi bọn anh chưa từng thấy Kỳ Tỉnh có bạn gái. Không ngờ cậu ấy lại giấu kỹ vậy, định khi nào mời chúng tôi uống rượu mừng đây?”
Có lẽ là do nghe thấy Kỳ Tỉnh nói câu “về nhà” nên họ hiểu lầm.
Hai người còn lại cũng hùa theo trêu ghẹo: “Đúng đó, không ngờ cậu là người đầu tiên trong phòng ký túc kết hôn đấy!”
“Em dâu thật xinh đẹp, Kỳ Tỉnh cậu đúng là có phúc.”
Diệp Phục Thu lập tức cảm thấy đầu mình nóng bừng, cô xấu hổ đến mức không biết trốn đi đâu, vội vàng xua tay: “À, không phải đâu…..”
Cô còn chưa kịp giải thích, Kỳ Tỉnh đã ôm lấy cô, đồng thời nhìn bọn họ bằng ánh mắt cảnh báo: “Đừng có nói linh tinh, như mấy tên lưu manh vậy.”
Diệp Phục Thu nhìn xuống cánh tay anh đang vòng qua người mình, bụng thầm nghĩ: Rốt cuộc ai mới là tên lưu manh đây?
………..
Cứ thế, Diệp Phục Thu bị Kỳ Tỉnh đưa đi ăn cùng. Anh đã đặt một phòng riêng, không gian yên tĩnh rất phù hợp để trò chuyện.
Tuy nhiên, cô nhận ra rằng Kỳ Tỉnh dường như không thích không gian dùng bữa kín đáo. Với thân phận của anh, bất cứ nơi nào anh đến ăn cũng đều có thể được sắp xếp một phòng bao đẳng cấp cao nhất, nhưng anh lại thích những chỗ ngồi mở và rộng rãi hơn.
Diệp Phục Thu ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tỉnh, suốt bữa ăn cô như một “cỗ máy ăn uống” vô cảm, chỉ chăm chú vào đồ ăn và lắng nghe họ bàn chuyện công việc.
Ba người bạn cùng phòng của Kỳ Tỉnh, sau khi tốt nghiệp mỗi người đều đi làm được một, hai năm. Nhưng vì nhiều lý do, họ cảm thấy công việc hiện tại dù lương cao nhưng không có triển vọng lâu dài, làm mãi đến kiệt sức cũng không thấy tương lai. Sự nhiệt huyết và táo bạo của tuổi trẻ đã thúc đẩy họ quyết định ra ngoài lập nhóm khởi nghiệp.
Nhân lúc rảnh rỗi, họ đến hỏi ý kiến Kỳ Tỉnh. Dù sao, năng lực chuyên môn và tầm nhìn của Kỳ Tỉnh không phải ai cũng có thể so sánh, lời khuyên của anh chắc chắn sẽ sắc bén và đúng trọng tâm hơn rất nhiều người khác.
Giữa chừng, Kỳ Tỉnh ra ngoài nghe điện thoại, trong phòng bao chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Diệp Phục Thu vẫn cúi đầu ăn cơm, tiện thể xem sách điện tử trên điện thoại. Dạo gần đây, cô đang đọc bản gốc tiếng Anh của cuốn sách《Kiêu Hãnh Và Định Kiến》, vừa đọc đã bị cuốn hút, gặp từ không biết cô lập tức tra từ ngay.
Ba người còn lại vừa ăn vừa tổng hợp lại những chi tiết và thông tin vừa thảo luận với Kỳ Tỉnh.
Dù Kỳ Tỉnh không trực tiếp ra tay, nhưng những lời anh nói cũng là một dạng “nguồn lực” khác.
Diệp Phục Thu có thể cảm nhận được vì sao Kỳ Tỉnh lại coi trọng ba người này.
Kỳ Tỉnh nắm trong tay mọi nguồn tài nguyên, từ tài chính đến các mối quan hệ. Chỉ cần họ mở miệng nhờ vả, Kỳ Tỉnh có thể cho họ một khởi đầu thuận lợi nhất để khởi nghiệp, đảm bảo mọi thứ suôn sẻ. Đối với thế lực nhà họ Kỳ, việc này chẳng qua chỉ là ký một chữ và xem như chuyện nhỏ mà thôi.
Nhưng ba người đàn anh này lại không hề mở miệng nhờ vả, họ chỉ giống như khi còn ở trường, cùng nhau thảo luận đề tài, hỏi ý kiến của Kỳ Tỉnh và tìm cách khắc phục những chỗ còn thiếu sót.
Kỳ Tỉnh sẵn sàng để ý đến những người như vậy.
Diệp Phục Thu khẽ cong môi, từ tốn nhai miếng tôm trong miệng.
Bọn họ tiếp tục trò chuyện.
“Nói thật, mấy năm sau khi ra trường, chúng ta không dám liên hệ với Kỳ Tỉnh. Trương Triều, cậu làm thế nào mà liên lạc lại được với Kỳ Tỉnh thế?”
“Đúng đó, nếu không có cậu, chúng ta làm gì có cơ hội này.”
Đàn anh tên Trương Triều đặt đũa xuống, cười haha: “Thật ra là chuyện khá kỳ lạ. Hôm đó chính Kỳ Tỉnh chủ động nhắn tin wechat cho tôi.”
Hai người còn lại ngạc nhiên: “Hả?”
“Chính tôi cũng thấy khó hiểu. Cậu ấy tìm tôi không phải vì chuyện gì quan trọng.” Trương Triều mím môi nói, “Cậu ấy tìm tôi chỉ để hỏi hồi đại học, tôi học từ vựng thi tiếng Anh cấp bốn và cấp sáu như thế nào.”
Hai người kia càng ngớ ra: “Cái gì?!”
Diệp Phục Thu cũng khựng lại một chút khi đang gắp thức ăn.
“Nhưng Kỳ Tỉnh xưa nay có bao giờ phải lo lắng về tiếng Anh đâu? Tôi còn nhớ hồi học tiếng Anh, chúng ta làm bài không nổi còn chạy đến hỏi cậu ấy.”
“Đúng, đúng. Tôi vẫn nhớ ánh mắt cậu ấy lúc đó, như thể đang nhìn đống rác vậy. Cậu ấy còn khó hiểu tại sao chúng ta lại vò đầu bứt tai vì mấy câu hỏi ngu ngốc đó.”
“Cậu ấy như thể sinh ra đã giỏi tiếng Anh rồi. Làm bài như uống nước, chẳng cần lý do gì cả, chọn đáp án nào thì chính là đáp án đó.”
Trương Triều gật đầu: “Đúng thế. Nói thẳng ra, cậu ấy là người không biết học tiếng Anh nhất!”
Rồi cậu ấy tiếp tục kể: “Tôi mới nói hồi đó tôi thường đọc tiểu thuyết tiếng Anh như Harry Potter, từ nào không hiểu thì khoanh lại tra từ điển.”
Một người khác nói: “Đúng thật. Thời đó, cậu là người tiến bộ nhanh nhất.”
“Cậu ấy còn không tin, còn hỏi tôi là ‘cách đó có hiệu quả không?’”
“Tôi bảo cậu ấy không tin thì cứ thử đi. Nhưng đọc sách tiếng Anh với cậu ấy có khác gì đọc sách tiếng Trung đâu chứ.”
“Cậu ấy không nói gì thêm, chỉ hỏi dạo này tôi đang làm gì. Nhân tiện, tôi mới có cơ hội kể với cậu ấy về kế hoạch này.”
Ba người còn đang thắc mắc, Trương Triều đột nhiên quay sang hỏi Diệp Phục Thu: “Em dâu này, em có biết chuyện này không?”
Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện ánh sáng, cảm xúc phức tạp xen lẫn rung động: “Em… em cũng không biết nữa…”
Nói xong, cô cúi đầu nhìn vào cuốn tiểu thuyết tiếng Anh trên điện thoại và những dòng chữ ghi chú chi chít mà cô đã đánh dấu bên cạnh, nước trái cây trong miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo.
Phải rồi, tại sao cô lại không nhận ra…..
Với năng lực của Kỳ Tỉnh, vốn dĩ anh đâu cần phải tìm phương pháp để học thuộc từ vựng.
Kỳ Tỉnh đã nhận ra cô gặp khó khăn trong việc học từ vựng từ lúc nào, lại còn vì chuyện này mà anh đã chủ động tìm đến một người bạn lâu ngày không liên lạc.
Kỳ Tỉnh……
………………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sau bữa trưa, ba người kia còn có việc nên đã rời đi trước.
Từ cửa nhà hàng đến bãi đậu xe còn một đoạn ngắn, Kỳ Tỉnh cùng Diệp Phục Thu đi bộ qua khu vườn nhỏ bên ngoài nhà hàng để tới bãi đậu xe ngoài trời.
Diệp Phục Thu bước đi bên cạnh anh, nhìn anh vừa đi vừa cầm điện thoại bận rộn trả lời hàng loạt tin nhắn công việc. Cô muốn nói lại thôi, tay nắm chặt lấy vạt áo đến trắng bệch rồi lại xoắn vào nhau.
Giữa họ luôn tồn tại khoảng cách khó mà vượt qua. Anh vừa là người có thân phận cao vời vợi, vừa là kẻ kiêu ngạo lạnh lùng không xem ai ra gì.
Nhưng dù là vậy, anh vẫn biết cô không thích ăn dưa chuột xào, biết cô có lỗ hổng trong tiếng Anh, biết rất nhiều điều nhỏ nhặt mà cô cố tình giấu kín.
Anh mang bộ truyện《Sherlock Holmes》quý giá ra để mặc cô tự do vẽ vời, tìm anh Xa để quay video giúp cô, đặt riêng chiếc trâm điểm thúy dành tặng cô và còn cất công nhờ thợ thủ công Ý làm chiếc đồng hồ tinh xảo làm quà sinh nhật.
Đúng như những gì Dịch Thận từng nói.
Nếu anh chỉ xem cô như một công cụ để thoát khỏi chứng cuồng loạn, liệu anh có tiêu tốn nhiều sự chú ý và tâm sức vào cô đến vậy không?
Nghĩ đến đây, Diệp Phục Thu đột nhiên tự lẩm bẩm một câu: “Gần đây tôi đang đọc bản tiếng Anh của cuốn sách《Kiêu Hãnh Và Định Kiến》trên điện thoại.”
Mắt Kỳ Tỉnh vẫn dán vào điện thoại nhưng vẫn kịp trả lời cô: “Đọc xong rồi thì xem thử bộ phim chuyển thể, cũng khá hay.”
“Ừhm,” Diệp Phục Thu khẽ đáp, ánh mắt bình thản nhưng hàng mi lại khẽ run, “Có một câu tôi rất thích.”
Cô chậm rãi đọc lại câu trích dẫn từ cuốn sách, từng chữ một, phát âm không quá chuẩn xác nhưng rõ ràng và nghiêm túc: “We all know him to be a proud, unpleasant sort of man; but this would be nothing if you really liked him.”
Kỳ Tỉnh rút bớt một phần sự chú ý để lắng nghe cô nói hết, anh hơi ngẩn người, sau đó quay đầu lại——vừa vặn chạm vào nụ hôn mà cô kiễng chân tiến đến.
Diệp Phục Thu nắm lấy cánh tay anh, nhón chân lên, dồn hết mọi bất an vào trong khoảnh khắc rung động này. Sự do dự và bồng bột vừa mâu thuẫn vừa hòa quyện vào nhau.
Cô cố gắng kiễng chân lên theo ý trái tim mình, sự ấm áp từ đôi môi cuối cùng đặt lên cằm anh.
Hôn anh xong, cô cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Kỳ Tỉnh lại lần nữa bị cô “tập kích bất ngờ,” đôi mắt phượng đầy bất ngờ mở to hơn thường ngày, vẻ sững sờ ấy càng làm tăng thêm sức quyến rũ riêng biệt của anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Dưới ánh nắng rực rỡ ban trưa, hai người quấn quýt trong sự im lặng.
–
“We all know him to be a proud, unpleasant sort of man; but this would be nothing if you really liked him.” (Chúng ta đều biết anh ấy là một người kiêu ngạo và khó chịu; nhưng điều đó chẳng là gì nếu như cậu thực sự thích anh ấy.)