Chương 46: Tôi nghe thấy tiếng bước chân
Cảm giác say đắm như dâng đến miệng núi lửa, sắp sửa phun trào và thiêu đốt cả bầu trời, vào khoảnh khắc sắp bùng nổ ấy—— sự kích động bị dập tắt chỉ bằng hai câu nói ngắn ngủi qua cánh cửa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hormone sôi sục trong người Diệp Phục Thu như bất thình lình rơi vào dòng nước băng giá.
Cô tỉnh táo lại.
Kỳ Tỉnh bị quấy rầy đột ngột, khẽ mím môi, vẻ mất kiên nhẫn hiện lên trên mặt nhưng anh vẫn lịch sự trả lời người bên ngoài cửa: “Biết rồi, cháu xuống ngay đây.”
Dì giúp việc nhận được câu trả lời, thuận miệng nói: “Khi cậu xuống, nhớ gọi luôn cả cô Thu nhé, đây là lần đầu cô ấy gặp Chủ tịch Kỳ đấy.”
Bà ấy chắc chắn không bao giờ tưởng tượng nổi lúc này hai người đang dính sát vào nhau trong phòng, hơi thở hỗn loạn, quấn quýt lấy nhau.
Khi tiếng bước chân xa dần, Diệp Phục Thu như vừa tỉnh lại sau cơn mơ, cô ra sức vùng vẫy trong vòng tay anh: “…… Thả tôi ra.”
Sự thay đổi của cô gái có chút đột ngột, Kỳ Tỉnh nhíu mày, tay càng siết chặt, không cho phép cô rời xa, “Lại sao nữa?”
“Em còn chưa trả lời tôi.”
Tại sao oxy trong phòng lại ít như vậy, nếu không sao cô lại cảm thấy khó thở chứ.
Diệp Phục Thu nắm chặt tay đặt lên ngực anh, nhịp đập của trái tim đối phương truyền đến qua lớp áo, rung động trên làn da cô.
Trả lời cái gì? Cô có thể trả lời cái gì chứ.
Không nên có cái gì cả.
“Kỳ Tỉnh,” Vẻ mặt Diệp Phục Thu đầy khó xử, “Anh nói đúng, hiện tại tôi thật sự không thể phán đoán câu nào anh nói là nghiêm túc.”
“Và hơn nữa, chúng ta……” Cô không biết phải tiếp tục như thế nào: “Chúng ta nên giữ một chút khoảng cách.”
Kỳ Tỉnh nhướng mày, giọng đầy vẻ không hiểu: “Tại sao?”
Diệp Phục Thu nhăn mặt, mạnh mẽ lắc đầu, cô dùng hết sức đẩy anh ra, mở cửa rồi gần như chạy trốn khỏi phòng ngủ của anh.
Theo đó là cửa phòng ngủ bên cạnh đóng sầm lại, Kỳ Tỉnh lười biếng dựa vào tường, rồi dựa vào nơi cô vừa đứng, ngẩng cổ lên, thở dài.
Quả thật là tốn sức mà.
………….
Sau khi trở lại phòng ngủ, Diệp Phục Thu vào phòng tắm vỗ nước lạnh lên mặt để tỉnh táo. Những giọt nước lăn xuống dưới cằm, cô ngẩng đầu nhìn vào gương và tức giận đưa tay che mặt kính lại, cố gắng che giấu ánh mắt đầy xúc động khó kiềm chế của mình.
Thay xong bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ, Diệp Phục Thu vội vã xuống cầu thang, sợ rằng sẽ khiến bốn người nhà họ Kỳ phải đợi mình.
Xuống đến tầng dưới, cô thấy vợ chồng Kỳ Hoa Chân và Dịch Thận đã ngồi vào bàn ăn. Chỗ cô ngồi trước kia giờ là vị trí của Chủ tịch Kỳ, ông ấy ngồi bên cạnh vợ, đang trò chuyện vui vẻ.
Dịch Thận ngồi nghiêm chỉnh, rũ mắt xuống và vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm như mọi khi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Lúc này, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Phục Thu.
Ngay khi Dịch Thận có động tĩnh, Mai Nhược cũng nhìn theo, cười nói: “Thu Thu, lại đây làm quen chút nào.”
Diệp Phục Thu mỉm cười bước xuống cầu thang, lúc này Kỳ Hoa Chân quay lại nhìn.
Dù Kỳ Hoa Chân đang ngồi, cô vẫn có thể nhận ra dáng người cao ráo, thẳng tắp của ông ấy cùng gương mặt sắc nét, dù đã lớn tuổi nhưng vẻ sắc sảo vẫn còn nguyên vẹn.
Diệp Phục Thu nhìn thấy nguồn gốc đôi mắt phượng sắc bén của hai anh em Kỳ Tỉnh và Dịch Thận trên gương mặt ông ấy—— cả ba bố con đều sở hữu đôi mắt giống hệt nhau.
Chỉ có điều, dù đều là đôi mắt phượng tinh xảo như nhau, nhưng khí chất của ba người lại hoàn toàn khác biệt.
Đôi mắt phượng của Dịch Thận thì lạnh lùng, không giấu giếm cảm xúc. Còn của Kỳ Tỉnh lại đa tình, lười biếng, khó mà nhận ra vui buồn, mang đậm vẻ phóng đãng.
Còn đôi mắt này của bố họ thì lại sâu lắng và ấm áp, toát lên sự từng trải của một người đã vượt qua bao thử thách để đứng trên đỉnh cao, dường như tất cả sự cứng rắn và mưu lược đều ẩn giấu sau một chiều sâu khôn lường.
Kiểu người không thể đoán được vui buồn, giận dữ hay đau khổ như này mới là đáng sợ nhất.
Có lẽ cách Kỳ Tỉnh giấu bản thân và có được khí chất đáng sợ không biểu lộ ra ngoài là được thừa hưởng từ bố của anh.
Kỳ Hoa Chân nhìn cô, Diệp Phục Thu đối diện với ánh mắt ấm áp nhưng rõ ràng không phải là thân thiện của ông ấy, cảm thấy hơi sợ hãi, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào chú, cháu tên là Diệp Phục Thu ạ.”
Dì Mai đã dạy cô, dù không thích hay sợ hãi thì lần đầu gặp mặt tuyệt đối không được cúi đầu, không được để mình yếu thế.
“Đây chính là cô bé mà em đã nói với anh.” Mai Nhược giới thiệu với chồng: “Con bé vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện lại học hành chăm chỉ, là một mầm non tốt.”
“Ở nhà họ Kỳ có thoải mái không?” Kỳ Hoa Chân ngắn gọn đánh giá cô rồi mở lời quan tâm với tư cách là chủ nhà: “Nếu có gì không hài lòng, cứ nói với chúng tôi, không cần câu lệ.”
Sự dịu dàng và khách khí mà ông ấy này thể hiện ra khiến Diệp Phục Thu – một người nhạy bén, không hiểu sao lại cảm thấy có chút nặng lòng, cô mỉm cười lắc đầu: “Mọi thứ đều rất tốt, cảm ơn chú.”
“Đứng đó làm gì?” Giọng nói của chàng trai vừa rồi còn nói lời ngọt ngào với cô, bỗng vang lên sau lưng.
Diệp Phục Thu bất chợt giật mình, quay đầu đối diện với tầm mắt của Kỳ Tỉnh.
Kỳ Tỉnh tiến lại gần cô, khi đi qua người cô thì nói trước với cô: “Đi qua bên cạnh Dịch Thận.”
Nói xong, anh đi đến bên cạnh Kỳ Hoa Chân, kéo ghế ngồi xuống và chào hỏi cợt nhả: “Chào buổi tối, Chủ tịch Kỳ.”
“Không có mẹ con sai bảo, mấy tháng nay bố béo ú lên rồi.”
Kỳ Hoa Chân dường như đã quen với cách nói chuyện này của con trai lớn, hờ hững mắng: “Con lại thiếu đòn rồi đấy.”
Kỳ Tỉnh cong môi cười, không nói gì.
“Đủ người rồi, chúng ta nhanh chóng bắt đầu ăn thôi, đừng để đồ ăn nguội.” Mai Nhược gọi mọi người vào bàn, đặc biệt nhìn về phía Diệp Phục Thu dặn dò: “Mấy hôm nay chú cháu đều ở nhà, đừng khách sáo quá, với dì thế nào thì với chú cháu cứ vậy nhé.”
Diệp Phục Thu gật đầu, đợi cho đến khi mọi người đều đã ăn, cô mới từ từ cầm đũa gắp thức ăn.
Bàn ăn của gia đình nhà họ Kỳ không khác gì mâm cơm của những gia đình bình thường, chủ yếu là những câu chuyện về cuộc sống gia đình. Kỳ Hoa Chân nhắc đến những chuyện trong nhà khi ông ấy không có mặt, Mai Nhược nói chuyện với ông ấy, hai cậu con trai hầu như không nói gì.
Diệp Phục Thu nghĩ, có lẽ vì có cô ở đây nên họ mới không nói chuyện về những vấn đề liên quan đến bí mật kinh doanh quan trọng.
Nghĩ đến điều này, cơm trong bát của cô dường như lại nhiều lên gấp đôi, khiến cô cảm thấy khó mà ăn hết.
Vì có chú Kỳ ở đó, cô càng không thể lãng phí, Diệp Phục Thu và một miếng lớn, cố gắng nhét vào miệng nhưng cảm giác không có vị gì.
Cả gia đình quây quần, người giúp việc mang đến một chút rượu ngon, khi bà ấy đi đến phía Dịch Thận để rót rượu, Diệp Phục Thu vẫy tay từ chối, cô không thể uống và cũng không dám yêu cầu.
Điều bất ngờ là Dịch Thận cũng không uống, “Không uống.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh liếc nhìn Diệp Phục Thu, người luôn cúi đầu tránh tầm mắt anh, rồi khẽ liếc mắt, uống một ngụm nửa ly rượu.
Bữa ăn kết thúc sau hai vòng rượu, Kỳ Hoa Chân nhìn hai người con trai rồi nói với vợ mình: “Mấy ngày gần đây, lão Tổng giám đốc của Trung Đại Cơ Giới cứ muốn hẹn anh.”
“Trung Đại Cơ Giới…… Lưu Đồng Quân ấy hả?” Mai Nhược nhớ lại rồi nói: “Lần trước ăn cơm chung, ông ấy đưa con gái nhỏ của mình đi cùng đúng không?”
“Đúng rồi, con gái ông ấy năm nay 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học.” Kỳ Hoa Chân liếc nhìn Kỳ Tỉnh, nói: “Là đàn em của A Tỉnh, học cùng Đại học Sùng Kinh ấy.”
“Vậy thì thành tích thật sự không tồi đâu.” Mai Nhược khen ngợi: “Em nhớ cô gái đó trông cũng khá xinh đẹp.”
“Phẩm hạnh của Lưu Đồng Quân vẫn có thể chấp nhận được, con gái cũng được dạy dỗ tốt. Những năm qua Trung Đại cũng đang đi lên vững vàng, có chút tài năng.”
Kỳ Hoa Chân nói những lời mở đầu như vậy rồi mới nói: “Lần sau dẫn bọn trẻ đi cùng, cũng đều lớn cả rồi, để chúng làm quen với nhau.”
Lúc này Mai Nhược mới hiểu ý của chồng, liếc nhìn ông ấy một cái.
Kỳ Hoa Chân nhìn con trai út trước tiên, thấy Dịch Thận rõ ràng là đang làm ngơ, “A Thận thì không nói, nó đã có kế hoạch của mình rồi, chúng ta cũng không can thiệp.”
Ông ấy nghiêng đầu nhìn Kỳ Tỉnh đang uống rượu, “Còn con, định sống một cuộc đời lông bông thế này sao?”
“Chuyện học hành và sự nghiệp của các con, chúng ta không cần phải lo, còn chuyện tình cảm……”
“Trung Đại Cơ Khí và nhà chúng ta có mối quan hệ hợp tác lâu dài đã mười mấy năm, có thể tin tưởng được.” Lúc Kỳ Hoa Chân nói những lời này, giọng điệu đã vượt lên giữa vị trí của một người bố và một người lãnh đạo: “A Tỉnh, con nên bắt đầu suy nghĩ cho tương lai rồi.”
Nghe thấy lời này, Diệp Phục Thu ngồi ở vị trí xa nhất siết chặt đũa.
Rõ ràng bát cơm vẫn đang vững vàng trong tay, nhưng cô lại lo nó sẽ rơi xuống bàn trong giây lát.
Cô rũ mắt xuống, dao động qua lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, điều khiển khuôn mặt và cố gắng nhớ lại biểu cảm bình thản và không quan tâm nhất mà mình nên có.
Sau khi chú Kỳ trở về, chỉ vài ba câu không liên quan gì đến cô đã khiến những kỳ vọng xa vời mà Diệp Phục Thu ấp ủ suốt mấy tháng qua lộ rõ bản chất, vừa nực cười vừa vượt quá giới hạn.
Rõ ràng không ai chú ý đến cô, nhưng cô lại cảm thấy mặt mình nóng rát, xấu hổ đến mức như ngồi trên đống gai.
Kỳ Tỉnh bất ngờ ngẩng đầu, liếc nhìn Diệp Phục Thu đang ngồi đối diện, đặt ly rượu xuống, nói: “Chủ tịnh Kỳ, nếu thật sự rảnh rỗi thì ra ngoài kiếm thêm tiền đi, đừng lo nhiều chuyện vô ích như vậy nữa.”
“Con nghĩ chỉ mình bố lo sao?” Kỳ Hoa Chân ném mũi nhọn cho vợ mình, “Mẹ con sớm đã cằn nhằn với bố rồi đấy.”
“Không thì sao bố có thể bỏ nhiều tâm huyết đi tìm một cô gái thích hợp cho con làm gì chứ?”
“Dù có nặng lòng với sự nghiệp cũng phải chú ý đến chuyện xây dựng gia đình.” Kỳ Hoa Chân đặt đũa xuống, giọng điệu nghiêm túc nhưng lại như yêu cầu: “Tìm một cô gái môn đăng hộ đối để lập gia đình, chắc chắn sẽ có lợi cho những việc con muốn làm sau này.”
“Dù khả năng của con có mạnh đến đâu, nhưng càng có nhiều chỗ dựa phía sau sẽ càng có thêm lực đẩy.”
“A Tỉnh, bố muốn con hiểu rằng, nếu đã quyết định đi xa thì phải chọn con đường bằng phẳng nhất.”
Diệp Phục Thu vẫn cúi đầu, rõ ràng không liên quan gì đến cô nhưng những từ như “môn đăng hộ đối”, “chỗ dựa”, “có lợi cho anh” lại khiến cô nghẹn ngào không thể nuốt nổi cơm.
Cô quên mất Kỳ Tỉnh là người thừa kế của tập đoàn kinh tế khổng lồ Kỳ thị, trên người anh mang rất nhiều trách nhiệm không thể cưỡng lại.
Lúc đầu Kỳ Tỉnh còn lười biếng và mỉm cười, nhưng từng câu từng chữ của Kỳ Hoa Chân nói ra khiến anh mất dần kiên nhẫn, cuối cùng trong mắt anh không còn chút ấm áp nào.
Dịch Thận liếc nhìn sắc mặt của anh trai mình, im lặng không lên tiếng.
Những người hiểu tính cách anh sẽ biết rằng, giờ phút này anh đã gần như sắp bùng nổ cơn giận.
Kỳ Tỉnh là người ghét bị người khác can thiệp vào chuyện của anh nhất, dù là người thân.
Vì đó là bố của anh, vậy nên anh vẫn luôn phải nhẫn nhịn.
Trong những năm người nhà họ Kỳ không tìm được cậu ấy, Dịch Thận cũng đã bị cái khái niệm “môn đăng hộ đối” hành hạ sâu sắc. Đến nỗi cho đến bây giờ, vì những lý do khác nhau cậu ấy chỉ có thể duy trì mối quan hệ xa cách với cô gái mà mình yêu thích.
Vì vậy, cậu ấy cũng không đồng tình với quan điểm của bố mình, mặc dù cậu ấy biết rằng bố mẹ sắp xếp những việc này là muốn giúp Kỳ Tỉnh có một tương lai dễ dàng hơn.
Đó là lý do tại sao cậu ấy kiên quyết cắt đứt mối quan hệ với việc kế thừa của nhà họ Kỳ, cậu ấy không muốn trở thành tương lai của nhà họ Kỳ, cũng không muốn gánh vác những gánh nặng mà Kỳ Tỉnh phải mang.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Con cháu tự có phúc của con cháu, trước đây em đã nói với anh rồi, cũng không phải bảo anh trực tiếp chọn rồi nhét cho A Tỉnh.” Mai Nhược trách chồng một câu rồi nói tiếp: “A Tỉnh mới chỉ hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, để cho thằng bé thêm hai năm nữa rồi tính sau.”
Bà ấy đã đóng vai trò hòa giải trong gia đình nhiều năm, làm sao không nhận ra cơn giận sắp bùng lên của con trai cả nên vội vàng kết thúc chủ đề nhạy cảm này.
Mai Nhược nhìn người giúp việc: “Canh gà bổ dành riêng cho Thu Thu đã xong chưa? Mang lên cho con bé đi.”
Người giúp việc gật đầu, quay người đi xuống bếp.
Mai Nhược nhìn cô gái im lặng ăn cơm từ nãy đến giờ, nghĩ một lát rồi nói: “Thu Thu, sinh nhật của cháu là ngày mấy nhỉ? Dì nhớ lúc trước xem hồ sơ của cháu, là sinh vào mùa Thu Đông đúng không?”
Diệp Phục Thu bỗng nhiên bị nhắc đến, ngẩng đầu lên còn hơi ngơ ngác, “Đúng rồi ạ, bà nội nói cháu sinh vào ngày lập Đông, trước đây đều tổ chức sinh nhật theo lịch âm, trên chứng minh thư ghi là ngày 7 tháng 11 dương lịch.”
“Yo, vậy là gần rồi nhỉ?” Mai Nhược tính toán thời gian, “Giờ đã cuối tháng 10 rồi, may mà dì nhớ ra.”
Bà ấy nhìn cô gái nhỏ, bỗng nhiên tỏ ra hào hứng: “Trong nhà này ba người đàn ông đều không thích tổ chức sinh nhật, dì cũng chẳng có cơ hội làm gì, nhưng sinh nhật 19 tuổi của Thu Thu là đón ở nhà mình nên dì nhất định phải làm cho cháu vui vẻ mới được.”
“Cháu nghĩ xem, muốn ăn gì, muốn mua gì cứ nói với dì.”
Diệp Phục Thu nghe vậy vội vàng xua tay, sợ mình là người ngoài lại làm rối lên khiến chú Kỳ để ý, “Dì, đừng phiền hà như vậy ạ.”
“Cháu, cháu chỉ cần ăn một bát mì thôi cũng được.”
“Vậy sao được, 19 tuổi, vừa đúng độ tuổi đẹp nhất.” Mai Nhược tự mình quyết định: “Để dì tổ chức cho cháu, cháu cứ đợi ăn đại tiệc, nhận quà nhé!”
Kỳ Hoa Chân mỉm cười gật đầu, như thể đồng ý với cách làm của vợ.
Diệp Phục Thu dù vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng cánh tay nhỏ đặt dưới bàn lại cảm thấy ngày càng lạnh.
Cô bây giờ, thực sự muốn chui vào đâu đó để trốn đi.
Nếu có thể, Diệp Phục Thu mong rằng người nhà họ Kỳ đừng đối xử quá tốt với mình nữa……
Rõ ràng cô chỉ là một người ngoài…… một người sẽ rời đi sau một năm nữa……
Sau khi ăn xong, Diệp Phục Thu nhìn thời gian đã thích hợp bèn chúc mọi người ngủ ngon rồi lên lầu nghỉ ngơi trước.
Cô không biết rằng ngay khi cô vừa bước lên cầu thang thì sau lưng cô cũng vang lên tiếng bước chân.
Phòng ngủ của Dịch Thận ở tầng một, phòng ngủ của vợ chồng Kỳ Hoa Chân ở lối đi bên cạnh, vì vậy người duy nhất có thể cùng cô lên lầu, chỉ có một người.
Diệp Phục Thu cảm thấy tay mình tê dại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô không dám quay lại, không muốn đối diện với anh.
Cô giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước lên.
Người phía sau cũng không lên tiếng.
Cứ như vậy, trên cầu thang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân trùng trùng điệp điệp của hai người, mỗi bước chân của chàng trai đều giẫm lên dấu chân mềm mại của cô gái. Bờ vai rộng của anh che khuất thân hình mảnh mai của cô.
Bầu không khí giữa những bước chân cứ thế quấn lấy nhau, những lời chưa nói giữa hai người được truyền qua mùi hương cơ thể, nhưng lại không thể giải mã hay hiểu rõ.
Ngay khi lên tầng hai, Diệp Phục Thu đi qua phòng ngủ của Kỳ Tỉnh và vừa định bước tiếp thì bỗng nhiên tay cô bị kéo lại.
Cô bị kéo quay đầu lại, cuối cùng vẫn phải đối diện với anh.
Diệp Phục Thu chỉ nhìn anh một cái rồi lập tức tránh đi như bị điện giật: “Làm gì vậy?”
Sự bất mãn của Kỳ Tỉnh ẩn giấu trong lực tay khi anh vuốt nhẹ cổ tay cô: “Sao không nhìn tôi?”
“Tránh gì chứ?”
“Không có.” Diệp Phục Thu giằng tay ra, “Đừng cứ lôi lôi kéo kéo như thế……”
Kỳ Tỉnh bật cười.
Lần này Diệp Phục Thu rất nghiêm túc, cô dùng tay đẩy tay anh ra, “Tôi, tôi không muốn dây dưa với anh.”
“Anh đừng……. làm phiền tôi nữa.”
Không sai, lại động tâm, lại không thể kiểm soát.
Cô giữ tất cả trong lòng, không để chúng lộ ra ngoài.
Cô có quỹ đạo cuộc sống riêng của mình, còn anh thì mãi mãi đứng ở trên mây, không thể vươn tới.
Vì đã có sự khác biệt như mây và đất, nếu có cơ hội tình cờ gặp nhau, vậy dừng mọi thứ lại ở bề mặt là đủ rồi.
Nói xong, đối phương dường như giảm bớt lực tay, Diệp Phục Thu nhân cơ hội ấy thoát ra, quay người chạy vội vào phòng mình.
Cho đến khi cánh cửa phòng được đóng chặt, cô quỳ sụp xuống sàn, thở ra một hơi nặng nề.
Diệp Phục Thu nắm chặt vạt áo trước ngực, không thể giải tỏa, không thể phân tích được chính mình.
Không phải cô đã nói đúng sao, không phải cô đã chọn đúng rồi sao?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Vậy mà tại sao…… cô lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Đau đến mức tim cô như sắp vỡ ra……
…………
Sau tối hôm đó, Kỳ Tỉnh lại rời đi, sau một chuyến công tác ngắn hạn anh về sống trong căn hộ của mình. Mỗi lần gọi điện thì câu trả lời của anh đều giống nhau—— “Không về ở.”
Khoảng cách mà cô muốn, anh thực sự đã cho cô.
Sau đó, mỗi tối Diệp Phục Thu bắt đầu ngủ muộn hơn, dù có lên giường từ sớm, nhưng cô vẫn phải lăn qua lăn lại đến tận khuya mới có thể ngủ được.
Trong giấc mơ, cô luôn mơ thấy cùng một người, mơ thấy anh ở bên cạnh mình với đủ mọi dáng vẻ……
Một tuần rưỡi trôi qua như vậy và sinh nhật 19 tuổi của Diệp Phục Thu cũng đến đúng hẹn.
Như lời Mai Nhược đã hứa, bà ấy đã chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật lớn tại nhà họ Kỳ cho cô. Hai ngày trước sinh nhật, căn nhà đã được trang trí, khiến người ngoài nhìn vào còn tưởng là đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô chủ được sinh ra trong nhà họ Kỳ.
Tuy nhiên, theo như dì giúp việc gọi điện nói lại thì Kỳ Tỉnh hôm đó chắc chắn sẽ phải tham dự một bữa tiệc quan trọng, đừng nói đến chuyện tham gia tiệc sinh nhật, mà ngay cả trước nửa đêm có lẽ cũng không thể về nhà.
Khi nghe tin này, Diệp Phục Thu – người vốn dĩ có chút kỳ vọng vào ngày sinh nhật này, lập tức mất đi phần lớn sự hứng thú.
Bữa tối ăn ở nhà họ Kỳ, hôm đó là thứ Sáu, buổi chiều không có tiết học, những bạn học thân thiết với cô đã bắt đầu ồn ào đòi tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, cùng nhau đi ăn.
Diệp Phục Thu không thể từ chối nhiệt tình của mọi người nên đành phải đồng ý.
Mặc dù là bữa trưa, nhưng khi mọi người đến nhà hàng đã là buổi chiều, ăn xong bữa là vừa đúng lúc hoàng hôn. Bạn bè cùng nhau dạo bộ trên phố, cũng khá lãng mạn.
Dù gọi là tiệc sinh nhật nhưng Diệp Phục Thu hiểu rằng, gần đến tuần thi cuối kỳ, mọi người đều bị căng thẳng đến mức phát điên, ai cũng muốn tranh thủ thời gian tìm cơ hội để vui chơi thoải mái.
Cô thuận nước đẩy thuyền đã giúp mọi người có lý do để vui đùa, thật là một vinh hạnh.
Nhà hàng này là loại kết hợp giữa nhà hàng kiểu Tây và quán bar, rất được giới trẻ yêu thích. Mọi người vừa ăn vừa chơi các trò chơi bàn tiệc, tiếng cười không ngừng vang lên.
Diệp Phục Thu nhận được rất nhiều quà, đây là lần đầu tiên trong mười chín năm qua cô nhận được nhiều quà như vậy vào ngày sinh nhật.
Ngày xưa, khi còn học cấp hai và cấp ba, cô không được ai để ý, lại không thích chen lấn để làm vừa lòng người khác. Không nói đến quà cáp, có lẽ ngay cả bạn cùng lớp biết sinh nhật cô là ngày nào cũng không có.
Ngày trước, khi gia đình còn không khó khăn, sinh nhật cô vẫn có thể ăn một miếng bánh kem, nhưng sau này khi gia đình gặp khó khăn, cô tự động xem ngày sinh nhật như bao ngày bình thường khác và bỏ qua. Chỉ cần cô không nhắc đến, bố mẹ cũng có thể bớt phần cảm thấy tội lỗi.
Vì vậy, nhìn những món quà mà tay cô gần như không thể cầm nổi, Diệp Phục Thu lặng lẽ nhìn mọi người vui cười, đôi mắt ươn ướt.
Không khí buổi tiệc hôm nay có chút khác biệt, chỉ có người chủ tiệc là không nhận ra.
Các bạn bè luôn lén lút nhìn Chu Nhuệ, mà trong số đó, cũng chỉ còn Chu Nhuệ là chưa tặng quà.
Vẻ mặt Lâu Kỳ đầy sự phấn khích, như thể muốn nói ra điều gì to tát nhưng lại không thể nói, cuối cùng dưới ánh mắt cảnh cáo kiên quyết của mọi người, đành phải uống rượu một cách ấm ức!
Hôm nay Diệp Phục Thu rất vui, có lẽ cũng muốn nhân dịp này để giải tỏa những căng thẳng trong lòng mấy ngày qua, nên cô chủ động chọn một ly cocktail nhẹ.
Biết mình không uống được nhiều, để tránh say trước mặt mọi người, cô chỉ uống một ngụm để đáp lại lòng tốt của họ rồi chuyển sang nước trái cây, phần còn lại cô đưa cho Lâu Kỳ.
Mọi người chơi UNO một lúc lâu, bắt đầu bàn nhau đổi trò chơi, đúng lúc có phục vụ mang đồ ăn nhẹ và trái cây lên, Diệp Phục Thu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Rõ ràng chỉ uống một ngụm rượu nhỏ, cô vẫn say đến mức chân như muốn nhũn ra, may mà vẫn chưa say đến mức như hôm ở Tân Dương.
Cô thở dài, sờ vào hơi nóng trên mặt rồi bước về phía trước.
Nhà vệ sinh trong nhà hàng được chia làm hai khu, một là nhà vệ sinh cho người đi vệ sinh, còn một chỉ có tác dụng rửa tay và thay đồ. Diệp Phục Thu chỉ muốn rửa tay và vỗ nước lạnh lên mặt, vì thế cô quay người vào căn phòng chỉ có bồn rửa tay.
Cô vừa bước vào, chuẩn bị đóng cửa thì lập tức chạm phải ánh mắt của Kỳ Tỉnh, người đang tựa vào bồn rửa mặt trong phòng.
Diệp Phục Thu hoảng hốt, mắt mở to như hoa, “Anh…!?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hôm nay Kỳ Tỉnh lại mặc bộ âu phục trang trọng, cổ áo sơ mi mở rộng, bộ vest đen ôm sát người làm nổi bật cơ bắp mạnh mẽ ở ngực và bụng của anh.
Anh giống như đã chờ đợi rất lâu, như thể anh đã đoán trước chắc chắn được rằng cô sẽ đến căn phòng này vào lúc này.
Diệp Phục Thu vừa quay người định rời đi thì đối phương hành động còn nhanh hơn, Kỳ Tỉnh nắm lấy cô, tay kia đóng cửa lại.
Một tiếng “phịch” nhỏ vang lên—— cô bị anh ép vào cánh cửa.
Đèn trong phòng vệ sinh nhấp nháy một lúc, rồi ánh sáng chính bất ngờ tắt phụt.
Ánh sáng trong không gian ngay lập tức mất đi tám mươi phần trăm, chỉ còn đèn soi gương vẫn cung cấp chút ít ánh sáng.
Cảm giác căng thẳng và rối rắm hòa vào trong bóng tối, như làn sương mù từ những ngọn núi sâu, quấn lấy tâm trí Diệp Phục Thu.
Kỳ Tỉnh tiến lên một bước, trực tiếp rút ngắn khoảng cách, đôi giày da nam chạm vào đôi giày vải trắng của cô gái đang luống cuống.
Trên người anh có mùi rượu, lan tỏa vào hơi thở của cô.
Nghĩ rằng anh say rượu sẽ phát bệnh điên gì đó, Diệp Phục Thu sợ đến mức vội vàng đặt tay lên ngực anh, lo lắng tìm cách thay đổi chủ đề. “Sao anh lại ở đây?”
“Dì nói hôm nay anh có tiệc rượu cơ mà.”
“Lén nghe ngóng tôi hả?” Kỳ Tỉnh nhìn cô, khẽ quát.
Diệp Phục Thu im lặng, xấu hổ quay mặt đi, “Không phải tôi muốn nghe đâu.”
“Anh định làm gì?”
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào gò má hơi ửng hồng của cô, từ tốn nói: “Không phải là sinh nhật sao.”
Giọng anh qua hơi men trở nên thấp và khàn hơn, dường như chỉ cần nói thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy tê dại, cả người nóng bừng.
“Vậy, anh, anh,” Diệp Phục Thu nói mà suýt cắn lưỡi, quay đầu không dám nhìn anh: “Là đến chúc mừng sinh nhật tôi à?”
Kỳ Tỉnh lại cười khẽ, ngay lập tức anh vươn tay véo má cô, ép buộc cô quay lại đối diện với mình.
Hành động mạnh mẽ của chàng trai làm kích thích một dây thần kinh nào đó trong cơ thể Diệp Phục Thu, khiến cô nghẹn thở và đôi mắt nóng bỏng của anh như cuốn lấy cô.
“Kỳ……” Cô bị véo má, không thể nói rõ ràng.
“Diệp Phục Thu, em biết mấy ngày qua,” Kỳ Tỉnh híp mắt, ngón tay cái xoa nhẹ cằm cô, vừa nhẹ nhàng vừa như tra tấn: “Tôi phiền muốn phát điên.”
“Tôi cứ suy đi nghĩ lại, sao em bảo tôi làm gì thì tôi phải làm vậy chứ?”
Ánh mắt của anh như lưỡi câu, xuyên qua và đâm thẳng vào đáy mắt cô, cố gắng moi ra tất cả tình cảm mà Diệp Phục Thu đang giấu kín.
“Thu Thu, em không ghét tôi đúng không?”
“Thu Thu” vừa thoát ra khỏi miệng anh, Diệp Phục Thu cảm thấy bụng dưới bỗng nhiên nóng lên, đầu óc trống rỗng như bị say rượu.
Cô xấu hổ đến mức muốn giấu tai vào trong cơ thể, lắc đầu, không biết phải nói gì.
“Rõ ràng em không có.” Kỳ Tỉnh tiến lại gần, đặt môi lên dái tai cô, cọ nhẹ rồi nói: “Ngay cả như vậy, em cũng không đẩy tôi ra.”
“Điều này có ý nghĩa gì, em có thể nói cho tôi biết không?”
Khóe mắt Diệp Phục Thu rớm lệ, trái tim đập mạnh như muốn ngất đi.
Cô chắc chắn là vì say rượu, nếu không thì sao toàn thân lại có cảm giác phấn khích như vậy.
Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói.
“Diệp Phục Thu, cậu đang rửa tay trong đó à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Là Chu Nhuệ!
Diệp Phục Thu hoảng hốt, chỉ có mồ hôi lạnh rơi xuống, cô nhìn chàng trai đang đè lên mình, vội vàng bắt đầu vùng vẫy và đánh vào vai anh.
Còn Kỳ Tỉnh thì lập tức mở miệng, cắn lấy dái tai cô —— Diệp Phục Thu không kìm được, phát ra một tiếng rên rỉ đầy khó chịu.
Hình phạt và trò đùa ác ý của anh nhận được phản hồi tốt nhất.
Kỳ Tỉnh mỉm cười trong bóng tối.
Bên ngoài, Chu Nhuệ cầm quà nhìn vào phòng vệ sinh đối diện, thấy cửa mở mà không có ai. Nhưng Diệp Phục Thu chính xác là đi về hướng này, nên chỉ có thể là đã vào phòng rửa mặt.
Anh ta lại gần cửa, lịch sự nói: “Cậu ở trong đó à? Không sao chứ? Tôi thấy cậu hình như không uống được rượu lắm.”
“Ờ, tôi đã chuẩn bị một món quà …… cậu.”
“Cậu có thể nói chuyện với tôi một chút không?”
“Hoặc là.” Chu Nhuệ chưa bao giờ thổ lộ với cô gái nào nên vốn đã rất căng thẳng, nghĩ rằng nếu như chỉ nói chuyện qua cánh cửa, có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút, “Tôi cứ nói như vậy cũng được.”
“Lớp trưởng!” Giọng nữ có chút gấp gáp vang lên.
Chu Nhuệ mắt sáng lên, “Tôi đây.”
“Cậu,” Diệp Phục Thu giọng nói lạc đi, dường như có chút do dự, “Cậu có thể đợi một lát được không…… Tôi, tôi không tiện.”
Phía bên kia cánh cửa mỏng manh, chàng trai đang say rượu và làm càn, đã chuyển môi từ dái tai sang cổ cô.
Diệp Phục Thu sắp điên mất, cô sợ người bên ngoài nghi ngờ, đầu óc vừa hưng phấn vừa căng thẳng, nóng đến mức cảm giác như mọi lỗ chân lông đều đang mở rộng.
Kỳ Tỉnh đang ôm eo cô gái, vừa đùa nghịch vừa lưu manh hôn khắp nơi trên cơ thể cô rồi ghé vào tai cô, khẽ cười và thì thầm bằng giọng nhẹ nhàng: “Có vẻ như cậu ta có nhiều điều muốn nói với em.”
Diệp Phục Thu cảm thấy xấu hổ đến mức nước mắt tự nhiên tuôn rơi, cô kìm nén hơi thở, sợ rằng quá rõ ràng.
Kỳ Tỉnh cúi xuống, vùi mặt vào hõm cổ cô, lạnh lùng liếc nhìn ra ngoài cửa: “Hay để tôi nói thay cậu ta nhé.”
“Diệp Phục Thu, anh thích em,” Anh cúi đầu, ngửi mùi hương hoa nhài quyến rũ trên người cô, thong thả bổ sung: “Cho anh theo đuổi em đi.”
Cực kỳ tàn nhẫn, lại vô cùng quyến rũ.
Diệp Phục Thu mím chặt miệng, toàn thân run rẩy, cô dùng đôi tay gần như không còn sức đẩy anh ra, nắm đấm run rẩy thể hiện rõ cảm xúc vừa giận vừa xấu hổ của cô.
Quá đáng, thật sự quá đáng.
Kỳ Tỉnh nói xong, từ từ nhấc người mình lên, áp trán mình vào trán cô, ánh mắt không còn cười cợt mà trở nên sắc bén và đáng sợ, giống như một loài thú ăn thịt đã xác định con mồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh nói: “Đây là lần thứ hai.”
Trong tích tắc, không để Diệp Phục Thu kịp phản ứng, anh nghiêng đầu xuống.
Ngay lập tức, anh chiếm đoạt hết tất cả hơi thở của cô.