Chương 44: Chiếc giường sắt bị di chuyển
Phòng khách yên lặng, diện tích phòng bếp khá rộng nhưng sự hiện diện quá mạnh mẽ của hai chàng trai cao lớn làm không gian trở nên chật hẹp. Trong không khí dường như chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ của cô gái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bầu không khí vừa rồi tựa như một sợi dây dẫn cháy dài, sau khi châm ngòi, trải qua sự chuẩn bị kéo dài, tất cả cũng chỉ để cho khoảnh khắc pháo trúc nổ vang, làm rung chuyển đất trời.
Khác với kết cục lần trước, cô nhìn Kỳ Tỉnh bình an vô sự trước mặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đầu ngón tay ấm áp của anh lướt qua má cô, cảm giác ngứa ngáy nhưng rất dễ chịu, mang lại cho cô cảm giác tồn tại thực sự.
Kỳ Tỉnh thu tay lại, nhìn vào đầu ngón tay ẩm ướt của mình: “Sợ rồi sao?”
Diệp Phục Thu lắc đầu, không nói nên lời.
Dịch Thận đứng bên cạnh cô, nhìn Diệp Phục Thu với ánh mắt đầy ẩn ý rồi trao đổi ánh mắt với Kỳ Tỉnh.
Ánh mắt trao đổi giữa hai anh em nói lên tất cả.
Trước đây, anh và bác sĩ Trần đã thử rất nhiều cách, từ thôi miên nhẹ nhàng, giam giữ hay là trói lại, thậm chí đánh anh để kích thích anh, nhưng không lần nào kéo được Kỳ Tỉnh thoát khỏi trạng thái của chứng cuồng loạn.
Nhưng cô gái này chỉ cần gọi tên anh vài lần.
Diệp Phục Thu lau khô nước mắt, cảm giác căng thẳng sợ hãi đã qua đi, cơn đau sau vai dần trở nên rõ ràng hơn.
Cô nhíu mày chịu đựng, đưa tay sờ ra sau lưng.
Kỳ Tỉnh nhận ra ngay lập tức, anh quay sang nhìn Dịch Thận, ánh mắt trầm xuống.
Dịch Thận mất kiên nhẫn, vội vàng phản bác: “Là tự anh đẩy cô ấy.”
“Cô ấy va vào tủ.”
Kỳ Tỉnh lập tức nắm lấy vai cô, tiến gần hỏi: “Đã va vào chỗ nào? Đau thế nào, nói tôi nghe.”
Diệp Phục Thu nhún vai, liếc nhìn Dịch Thận, sau đó vội lắc đầu: “Không, không sao đâu, là tôi không đứng vững thôi.”
Cô nhìn sắc mặt hơi tái của Kỳ Tỉnh, dè dặt hỏi: “Không phải anh đã nói là không sao à? Cách với lần trước tôi gặp mới có bao lâu đâu, sao lại thế này nữa…”
Hơn nữa, chuyện này hoàn toàn không giống mộng du.
Thật không may, mấy tháng trước trong đợt huấn luyện quân sự, bạn nữ ở ký túc xá bên cạnh bị mộng du. Theo Lâu Kỳ kể, cô gái đó đêm khuya tự nhiên ngồi dậy đi lại trong hành lang, cuối cùng gặp bạn cùng phòng đi vệ sinh về. Người bạn không biết chuyện, lo cô ấy gặp vấn đề nên giữ lại, khẽ lay thì cô ấy đã tỉnh ngay.
Còn trường hợp của Kỳ Tỉnh giống như…… bị ma nhập vậy. Cô vừa ngăn cản, vừa cắn vừa đánh, anh vẫn không có chút phản ứng.
Nhớ lại lúc nãy anh lạnh lùng đẩy mình ra, Diệp Phục Thu lại rùng mình, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ vô cùng bối rối.
“Rốt cuộc thì anh có chuyện gì vậy?”
Lại định nói “không muốn nói” nữa sao?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nghe vậy Dịch Thận mới hiểu ra tình hình, hỏi: “Cô ấy vẫn chưa biết gì sao?”
Diệp Phục Thu quay đầu, cô cần phải biết gì à?
Lần này xem ra không thể kết thúc được nữa, Kỳ Tỉnh khẽ sờ sống mũi, vẻ mặt đầy phiền muộn, phất tay với Dịch Thận: “Được rồi, không liên quan gì đến em nữa, lên lầu đi.”
Dịch Thận nhìn hai người, đút tay vào túi, buông một câu: “Chỉ biết sai bảo em.”
“Có lần sau nữa là em mặc kệ đấy.” Nói xong, cậu ấy quay người rời khỏi bếp, đầu cũng không ngoảnh lại mà đi thẳng lên lầu.
Sau khi Dịch Thận rời đi, căn bếp bỗng trở nên trống trải, chỉ còn lại hai người nên không khí xung quanh càng thêm phần mờ ám.
Diệp Phục Thu xâu chuỗi suy nghĩ: “Điện thoại của anh tại sao lại ở trong tay Dịch Thận, vì sao muộn thế này lại gọi tôi xuống ăn hoa quả.”
“Hai người rốt cuộc đang âm mưu chuyện gì?”
“Tôi vừa rồi như vậy thì tính kế cô như nào chứ?” Kỳ Tỉnh cười nhạt.
Diệp Phục Thu: …… Cũng phải.
“Lần này, anh không nên trả lời cho qua chuyện với tôi nữa đúng không?” Cô hỏi.
Kỳ Tỉnh rũ mí mắt, chậm rãi nói: “Lần này là ‘mệnh lệnh’ sao?”
Diệp Phục Thu mím môi, quay đầu đi.
Dù rất ngại ngùng, nhưng nếu nói là phải thì liệu anh có ngoan ngoãn kể hết mọi chuyện không?
“Để tôi xem sau lưng cô trước đã.” Kỳ Tỉnh giữ vai cô, cúi người nhìn ra sau, nhân lúc cô ngơ ngác thì khẽ chạm tay vào.
Diệp Phục Thu đau đến mức né ra.
Kỳ Tỉnh thấy phản ứng vô thức mạnh như vậy của cô, khóe môi chùng xuống, giọng nói lạnh lùng: “Cô vẫn còn tâm trí quan tâm đến tôi sao.”
“Đi theo tôi qua đây.”
Anh nắm cổ tay cô, dẫn người rời khỏi bếp.
Kỳ Tỉnh trực tiếp đưa cô lên lầu, vào phòng làm việc.
Vào trong phòng làm việc, anh bước đến tủ đồ rồi nói: “Chỗ đó của cô cần phải bôi thuốc kịp thời, nếu không sẽ rất đau.”
Chỗ lưng bị va chạm đã từ hơi đau chuyển sang hơi tê và nóng ran. Diệp Phục Thu gật đầu: “Ở đây anh có thuốc trị bầm dập không? Cho tôi mượn chút.”
Vừa nói xong, cô đã thấy Kỳ Tỉnh cầm hộp thuốc lại gần, ấn cô ngồi xuống sofa. Diệp Phục Thu sững sờ, không hiểu anh định làm gì: “Anh giữ tôi lại là có chuyện muốn nói sao?”
“Nói gì?” Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào bờ vai được che bởi bộ đồ ngủ mỏng: “Bị thương ở lưng, cô tự bôi thuốc được sao?”
“Là tôi làm cô bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Anh nói xong, Diệp Phục Thu lập tức trở nên lúng túng, tai đỏ lên: “Chuyện này…”
“Không cần đâu, tôi tự làm được.” Cô vội vàng từ chối.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh. Bất giác, cổ họng như treo một quả chuông không ngừng lắc lư, nhịp tim của cô đập bồi hồi một cách bất thường.
Toàn thân như bị ánh mắt đó nhìn thấu, chỗ nào cũng nóng rực. “Hoặc là, tôi có thể nhờ người khác giúp……”
“Nhờ ai? Dù cô nhờ ai, người đó cũng sẽ hỏi cô bị va thế nào.” Kỳ Tỉnh vươn tay nắm lấy một lọn tóc của cô, chậm rãi vuốt, giọng nói thấp trầm đầy cám dỗ: “Cô muốn để tôi bị nghi ngờ à.”
Anh nhìn cô, lại hỏi: “Diệp Phục Thu, cô rất bài xích tôi sao?”
“Cực kỳ ghét sao.”
Cô luôn cảm thấy trong lời nói của anh có rất nhiều ý nghĩa sâu xa, cũng như nhiều cạm bẫy, còn nguy hiểm hơn cả đôi mắt phượng quyến rũ chết người kia.
Đối mặt với câu hỏi của anh, Diệp Phục Thu không thể nói ra những lời trái lòng mình.
Cô không thể nào vì không muốn anh giúp bôi thuốc mà nói với anh những lời như ghét anh.
Cô hoàn toàn không…… ghét Kỳ Tỉnh chút nào……
Cô biết rằng không phải chỉ vì sợ hãi mà trái tim cô đập loạn lên như thế này.
Đáp án phía sau sự căng thẳng này khiến cô không dám đối diện.
May thay, hôm nay cô mặc bộ đồ ngủ cổ khá rộng.
Cô hạ cằm xuống, hàng mi run rẩy, một lúc lâu sau lặng lẽ xoay người lại. Bàn tay nhỏ khẽ vuốt, vén hết tóc đen ra trước ngực, để lộ phần gáy trắng nõn.
Ánh mắt Kỳ Tỉnh càng thêm sâu, khóe mắt mỏng manh như có dấu hiệu nhếch lên.
Cửa sổ kính sát đất duy nhất trong phòng làm việc tràn ngập ánh trăng rực rỡ, ánh sáng chiếu lên thân hình mảnh khảnh của cô gái, làm đôi tai cô trở nên trong suốt, bừng lên sắc đỏ xinh đẹp.
Ngay giây sau, trước mắt anh, cô gái kéo cổ áo hạ xuống từng chút từng chút một, để lộ một bên bờ vai trắng mịn.
Làn da trắng mịn như ngọc in sâu vào đáy mắt anh.
Tay Kỳ Tỉnh nắm chặt lọ thuốc mỡ, lực siết mạnh đến trắng bệch.
Diệp Phục Thu tiếp tục kéo xuống cho đến khi lộ ra phần lưng bên trái bị va chạm thì lập tức dừng lại, vừa đủ.
Cô hơi gầy, khi cúi người, xương bả vai khẽ nhô lên khiến anh không thể rời mắt.
Vết bầm gần xương bả vai, chưa đến 20 phút mà trên làn da trắng đã hiện rõ vết tím bầm, trông thật đáng sợ.
Không có động tĩnh gì phía sau, làn da lộ ra dưới không khí hơi lạnh khiến Diệp Phục Thu run rẩy không ngừng, cô nhỏ giọng hỏi: “…… Có thể thấy chưa?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh khẽ đáp “Ừhm” rồi nói: “Đầu tiên là chườm đá.” Dứt lời, anh bọc đá lạnh vào khăn lụa, áp lên lưng cô.
Diệp Phục Thu “rít” lên một tiếng, lưng cong lên vì lạnh, yếu ớt nắm chặt lấy tấm chăn trên sofa.
Đường cong đẹp đẽ ở sống lưng cô khẽ chuyển động trong lúc vô thức trốn tránh, khiến lông mày Kỳ Tỉnh hơi ngứa ngáy.
“Đau lắm sao?” Anh hỏi.
Diệp Phục Thu cố chịu đựng, giọng nói trở nên mềm mại, âm cuối hơi run: “Ừhm……”
“Chỉ là, lạnh quá……”
Cô bắt đầu cảm nhận được hơi thở của chàng trai phía sau, không hiểu sao lại nặng nề hơn với lúc nãy, mơ hồ phả lên da cô.
Diệp Phục Thu nhắm mắt, cố gắng kiềm chế sự bất ổn kỳ lạ trong cơ thể.
Chườm đá cần thời gian, hai người cứ một trước một sau ngồi vậy, rơi vào sự im lặng.
Nhân lúc khoảng lặng đối diện không lời này, Diệp Phục Thu mở lời: “Anh… tự làm hại bản thân, không ngờ lại mất kiểm soát như vậy.”
“Anh như vậy bao lâu rồi?”
“Tật từ nhỏ thôi.” Kỳ Tỉnh vẫn giữ tư thế cầm túi đá, hơn 10 phút trôi qua mà không hề thay đổi, giọng nói bình thản: “Mấy năm gần đây mới thành ra thế này.”
“Không có cách nào sao?” Cô hỏi.
Kỳ Tỉnh thẳng thắn đáp: “Hiện tại chưa tìm được.”
“Nhưng cũng không nên giấu cả dì Mai, dì ấy là người mà anh nên dựa vào nhất mà.”
“Có ích sao?”
“Nói với bà ấy, bà ấy không giúp được gì mà chỉ có thể tự trách bản thân, ăn không ngon ngủ không yên. Không cần thiết.”
Anh nói: “Loại tình cảnh đó, một lần là đủ rồi.”
Vì từng nghe Ôn Lị kể về chuyện trước đây của Kỳ Tỉnh, nên cô dễ dàng phân tích được ẩn ý trong lời anh nói.
Tại sao anh lại khó nắm bắt như vậy.
Nói anh có tình cảm, nhưng anh lại không muốn dựa dẫm vào gia đình hay bạn bè, chỉ nói rằng đối phương không giúp được và khinh thường sự quan tâm lẽ ra phải nhận được của mình.
Nói anh vô tình, nhưng anh lại không muốn gia đình đau thương và lo lắng vì mình, thà rằng tốn công chôn giấu mọi manh mối.
Diệp Phục Thu cảm thấy lo lắng trào dâng, thẳng thắn nói: “Nhưng, nhưng nếu cứ để mặc thế này, lỡ một ngày nào đó bị thương vào chỗ nguy hiểm thì phải làm sao……”
Vốn dĩ chuyện này đã rất phức tạp và hiếm gặp, vậy mà cô lại có thể nhìn thấu ngay điểm nguy hiểm của vấn đề.
Kỳ Tỉnh nhếch môi, kéo dài giọng: “Ừhm, phải làm sao đây.”
Diệp Phục Thu chợt nhớ lại lần đầu tiên quen anh, vụ tai nạn xe hơi khi đó, và câu hỏi cô từng hỏi anh lúc ấy.
Hóa ra cô đã dựa vào trực giác để tiếp cận chân tướng bí mật trong lòng anh từ lâu.
“Anh thật sự…… không sợ chết sao?”
“Sợ.” Giọng nói của Kỳ Tỉnh lại trái ngược hoàn toàn với lời anh nói, anh bình tĩnh như đang bàn về sinh tử của người khác, trêu đùa: “Nhiều người đang chờ tôi chết lắm, tôi không muốn họ được vui vẻ như thế đâu.”
Cô thật sự không chịu nổi thái độ bất cần quá đáng này của anh.
Diệp Phục Thu vội vàng quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói cao lên: “Sao anh lại không biết quý trọng bản thân như vậy!”
“Tôi không tin có loại bệnh tâm lý nào không chữa được chỉ có thể chờ chết! Tôi tuyệt đối không tin!”
Bệnh của anh là bệnh tâm lý, làm sao cô không nhìn ra! Không phải không chữa được, cũng không phải không thể thuyên giảm, mà là anh không muốn nỗ lực để khỏi bệnh!
Đôi mắt cô dao động đầy lo lắng khiến nụ cười trên môi Kỳ Tỉnh tạm ngưng lại ngay trước khi bầu không khí lên đến cao trào.
Anh giữ túi đá bằng một tay, nghiêng người về phía trước và nhìn thẳng vào mắt cô rõ ràng hơn, giọng nói mang ý dẫn dắt: “Diệp Phục Thu, cô gấp cái gì?”
“Tôi sống hay chết, đối với cô quan trọng lắm sao?”
Diệp Phục Thu bị hỏi mà nghẹn lời, môi khẽ hé nhưng không thể nói nên lời.
Đúng lúc đó, ngón tay anh chạm vào khóe môi cô.
Diệp Phục Thu khựng lại.
Kỳ Tỉnh rũ mắt xuống nhìn đôi môi hơi hé mở của cô, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc: “Nói cho tôi nghe, đáp án là gì.”
“Tôi muốn biết.”
Diệp Phục Thu cất lời, giọng nói run rẩy và đổi tông giọng: “……Kỳ Tỉnh, là tôi đang hỏi anh.”
“Sao anh lại cứ như vậy…… đảo lộn vai trò……”
“Trốn tránh vấn đề…… lại còn trêu đùa tôi……”
Kỳ Tỉnh khẽ cong môi, chậm rãi vuốt ve khóe môi rồi xuống cằm của cô, “Không phải cô cũng luôn phát hiện tôi ăn gian sao.”
“Ngoan ngoãn quay lại đi, phải bôi thuốc rồi.”
Diệp Phục Thu nén cơn buồn bực trong lồng ngực, quay đầu lại, để mặc anh bôi thuốc.
Kỳ Tỉnh cầm lọ thuốc mỡ, nhìn chằm chằm vào vết bầm trên lưng cô, trong mắt ánh lên sự tĩnh lặng.
“Chỉ cần tôi trở nên như vậy, tôi sẽ không thể tách rời khỏi dao kéo, vật sắc nhọn, tất cả những thứ có thể gây chảy máu.”
“Diệp Phục Thu, cô chưa từng nghĩ đến trong trạng thái hoàn toàn mất lý trí, tôi có thể cầm dao đâm vào chính mình thì cũng có thể trực tiếp hoặc gián tiếp đâm vào cô.”
Đôi mắt Diệp Phục Thu khựng lại, cô hoàn toàn sững sờ trước lời nói đó.
“Không sợ sao? Vậy mà cô còn hết lần này đến lần khác lao vào tôi.” Kỳ Tỉnh mở nắp lọ thuốc, nhếch môi cười lạnh: “Cô mới chính là người không để ý sống chết, đúng không?”
“Giờ tôi nói cho cô biết, chuyện này cô đã hiểu ra chưa?”
“Chỉ tính hôm nay thôi.” Anh đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua vết bầm tím của cô, “Tôi đã làm cô bị thương như thế này.”
“Diệp Phục Thu, bây giờ cô sợ tôi không?”
Bản chất của con người là che giấu khuyết điểm của mình, bộc lộ sự yếu đuối để tìm kiếm sự thương hại và ưu ái từ người khác.
Nhưng Kỳ Tỉnh thì hoàn toàn ngược lại, anh phơi bày từng sự nguy hiểm của mình ra trước cô, như một con báo hoặc hổ bị thương, nhưng vẫn nhe nanh với người khác.
Diệp Phục Thu đã nghe rõ mọi điều này, dù không thể xác định mức độ nguy hiểm, cô vẫn lên tiếng.
“Tôi không sợ.”
“Tôi không nghĩ…… anh sẽ làm tổn thương tôi.”
Một câu nói dịu dàng của cô lại giống như một viên đạn vừa rời khỏi nòng, bùng nổ ở đâu đó.
Ở nơi cô không thể thấy, khóe mắt Kỳ Tỉnh giật nhẹ theo phản xạ, bờ vai cứng đờ như cây cung đã được kéo căng hết cỡ.
Cô lại đoán đúng mất rồi.
Trên thực tế, trong trạng thái cuồng loạn anh chưa từng chủ động làm tổn thương ai, sự tấn công của anh chỉ nhắm vào chính bản thân mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu thấy phía sau mãi không có động tĩnh gì, cô khẽ cử động: “…… Anh.”
Chưa kịp nói ra, giây tiếp theo, sau gáy cô đột ngột cảm nhận một trọng lượng đè xuống.
Đôi mắt hoa đào của Diệp Phục Thu trợn to trong sự kinh ngạc.
Kỳ Tỉnh áp trán lên sau gáy cô, gần như dồn nửa trọng lượng cơ thể lên người cô.
Kỳ Tỉnh đưa tay vòng qua eo cô, lòng bàn tay áp lên bụng dưới mềm mại, cứ thế tựa vào người cô.
Trán dựa vào lưng cô, mái tóc đen che khuất chân mày và ánh mắt sắc sảo của anh, khiến chúng càng trở nên áp đảo hơn trong bóng tối.
“…… Kỳ Tỉnh.” Diệp Phục Thu cúi đầu nhìn bàn tay lớn của anh ôm lấy mình, tầm mắt cô dừng lại ở những đường gân nổi trên mu bàn tay anh, cảm giác nóng rực xẹt qua khóe mắt, khiến cô ngượng ngùng không dám cử động.
“Anh làm gì vậy?”
“Cô đoán đúng rồi.” Kỳ Tỉnh nhắm mắt lại, mượn hơi ấm và mùi hương từ cơ thể cô để xua tan mệt mỏi, “Tôi sẽ không làm tổn thương cô.”
“Hiện tại có hai tình huống.”
Diệp Phục Thu như hóa thành khúc gỗ, toàn thân căng cứng, cảm giác nóng bức dồn lên bụng dưới và thắt lưng.
“Gì cơ?”
“Một, tôi không kiểm soát được bản thân, nhưng tôi vẫn không thể chết.” Kỳ Tỉnh cọ trán vào gáy cô một cách thân mật, giọng anh khàn nhẹ, “Hai, cô đã hai lần gọi tôi tỉnh lại trước khi tôi tự làm hại bản thân.”
Thực ra, là ba lần.
Lần đó, ngay cả Kỳ Tỉnh cũng chỉ sau này mới nhận ra.
Vụ tai nạn xe.
Trong cơn chóng mặt quay cuồng, khi cái chết cận kề, chứng cuồng loạn và trực giác bùng phát, khi ngất xỉu anh rơi vào ranh giới mơ hồ giữa sự sống và cái chết.
【……Anh, anh.】
Tiếng khóc nức nở của cô gái chạm vào tận sâu trong lòng anh.
Khoảnh khắc cô chạm vào anh, anh mở mắt ra.
【Biểu cảm không tệ.】
Đó mới là lần đầu tiên.
“Diệp Phục Thu, cô đã đoán giỏi như vậy, vậy đoán tiếp xem.” Kỳ Tỉnh từ từ mở mắt, ánh mắt sáng rõ dưới ánh trăng: “Giờ tôi đang nghĩ gì?”
Diệp Phục Thu không nhìn thấy mặt anh, khó mà đoán được cảm xúc của anh.
“Tôi không biết…”
“Thật nhàm chán.”
“Cho dù câu trả lời vừa rồi của cô là sợ hãi, là ghét bỏ.” Kỳ Tỉnh chạm vào vết bầm tím của cô, bộc lộ sự xâm chiếm trọn vẹn, điên cuồng và kiên quyết: “Tôi cũng không muốn để cô đi.”
Anh cúi đầu, hơi thở phả nhẹ vào vết thương của cô, giọng nói đầy ám muội và chậm rãi: “Hãy ở bên tôi, gọi tôi dậy thêm vạn lần nữa.”
“Được không?”
Nói xong, anh áp môi lên vết bầm tím của cô, nhẹ nhàng hôn và cọ xát.
Sự mềm mại và ấm áp đặc biệt chạm vào da thịt khiến Diệp Phục Thu trong chốc lát cảm thấy sống lưng tê dại, đầu óc trống rỗng như bị thiêu đốt, một tiếng rên nhẹ thoát ra từ môi cô.
Những lời anh vừa nói còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì tâm trí cô đã bị nhấn chìm trong cơn sóng thần cảm xúc cuồn cuộn.
Môi Kỳ Tỉnh khẽ cọ vào lưng cô, anh nghe thấy phía trước vọng đến một câu nói.
“Anh, anh đang bôi thuốc à? Hình như, có chút, có chút nóng.”
“Ừhm.” Kỳ Tỉnh mím nhẹ môi, rời xa một chút, rồi dùng ngón tay xoa thuốc lên: “Là tay tôi.”
Trong trường hợp mất thị giác, các giác quan khác cũng sẽ bị rối loạn. Anh nghĩ cô không thể phân biệt nên nói dối mà không chút do dự.
“Ồ……”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Không ngờ, dưới ánh trăng, khuôn mặt cô gái đỏ bừng, dùng hai tay bịt chặt miệng.
Gần như sắp ngất đi vì xấu hổ.
Anh, sao anh có thể.
Sao có thể như vậy được.