Chương 42: Chúng ta có thể quên đi và tha thứ
Chàng trai trước mặt vừa tắm xong, cảm giác tươi mát tỏa ra từ trên người anh còn mạnh mẽ hơn thường ngày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Động tác vô tình của đối phương làm mái tóc ướt rơi nước lên mặt cô, văng lên da cô tạo ra một cảnh tượng mập mờ.
Kỳ Tỉnh lúc nào cũng mặc quần áo không theo quy tắc, chiếc áo choàng tắm nam cỡ bình thường lại trở nên nhỏ hơn khi khoác trên người anh, dây buộc lỏng lẻo quanh eo, cổ áo mở rộng, lộ ra phần ngực vẫn còn dính nước chưa khô.
Khác với vẻ lười biếng của buổi tối, sau khi tập luyện buổi sáng đôi mắt Kỳ Tỉnh tỉnh táo và sắc bén, bất kỳ sự che giấu hay thiếu tự tin nào anh đều nhìn thấu ngay lập tức.
Chỉ là lúc này Diệp Phục Thu càng cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết.
Sự mệt mỏi sau cơn say vẫn còn đọng lại trong cơ bắp, cô nhìn đi chỗ khác để lảng tránh câu hỏi của anh, tâm trí cô tràn ngập hình ảnh về giấc mơ xuân điên rồ liên quan đến anh tối qua.
Hả?? Đó chắc chỉ là một giấc mơ.
Bây giờ cô hoang mang đến mức nghi ngờ chính mình.
Đúng rồi, chắc chắn chỉ là mơ!
Thế rốt cuộc anh đang hỏi điều gì?
Hai tay Diệp Phục Thu cứng đờ, nắm lấy vạt áo, cười khan, thăm dò hỏi: “……Tôi nên, nhớ điều gì sao?”
Động tác lau tóc của Kỳ Tỉnh dừng lại, chiếc khăn tắm trắng phủ trên đầu anh, che khuất một phần đôi mắt.
Giữa hai người rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi nhưng đáng sợ.
Sự im lặng của anh càng làm cô hoảng loạn hơn, Diệp Phục Thu đưa hai tay lên sờ mặt, trong tư thế phòng bị, hỏi lại: “Tôi, quên điều gì đặc biệt quan trọng à?”
Kỳ Tỉnh trừng mắt nhìn cô: “Cô cảm thấy giữa chúng ta, điều gì mới được coi là quan trọng?”
Lúc này, Diệp Phục Thu như học sinh lơ đãng trong lớp bị giáo viên gọi dậy trả lời câu hỏi, đầu óc cô trống rỗng, kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất không thưa.
Đúng lúc cô đang tìm từ để trả lời, người trước mặt bất ngờ đưa tay lên, chạm vào môi cô.
Diệp Phục Thu khẽ run, phản ứng vụng về vô thức ấy rơi trọn vào tầm mắt anh.
Hành động bất ngờ, vượt qua ranh giới khiến Diệp Phục Thu hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Đầu ngón tay Kỳ Tỉnh vẫn còn thoang thoảng hương bạc hà từ nước súc miệng, khẽ lướt qua đôi môi xinh đẹp của cô, ác ý nhấn lên cánh hoa đầy đặn, cảm nhận độ ấm dưới sắc đỏ ấy.
Anh nghịch ngợm môi dưới của cô, khiến Diệp Phục Thu hoàn toàn không nói nên lời.
Tiếng trống trong tim cô lại bắt đầu đập thình thịch, rung chấn đến mức làm cô khó chịu.
Hành động ám chỉ và quyến rũ của Kỳ Tỉnh không hề khiến cô cảm thấy bài xích, không biết có phải vì giấc mơ kia hay không mà cảm giác và cường độ này khiến cô vô cùng quen thuộc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Không nhớ gì luôn sao?” Kỳ Tỉnh cúi xuống, cố gắng dùng lời nói để phá vỡ lớp ngụy trang của cô: “Tôi đoán, cô đang giả vờ hay thực sự quên rồi.”
Cánh môi bị ngón tay anh làm đến sưng tấy, nhưng đôi mắt Diệp Phục Thu vẫn ngây thơ, nói năng không rõ ràng: “Ưhm, tôi thực sự không biết……”
“Tôi đã làm sai điều gì sao? Tối qua.”
Bị một kẻ say “cưỡng hôn” đã khó chịu, hôm sau đối phương lại quên sạch càng khiến Kỳ Tỉnh khó chịu hơn.
Anh chưa từng chịu thiệt như vậy.
Kỳ Tỉnh ấn ngón tay lên cánh môi cô, dùng một chút lực trực tiếp chạm vào răng cô.
Vật lạ xâm nhập vào khoang miệng, Diệp Phục Thu sợ hãi mở to mắt, vô thức há miệng khiến đầu lưỡi chạm thẳng vào ngón tay anh.
Sự ấm áp và thô ráp hòa cùng cảm giác ẩm ướt làm cả hai người đều khựng lại trong giây lát.
Diệp Phục Thu sợ đến run rẩy cả người, cô dùng cả hai tay đẩy bàn tay nghịch ngợm của anh ra: “Anh làm gì vậy, anh……”
“Có gì thì nói, tôi say quá nên quên hết rồi, thực sự không nhớ gì.” Cô lúng túng nói.
Kỳ Tỉnh liếc nhìn vệt ẩm ướt còn sót lại trên ngón tay cái rồi nhìn đến cô gái vẫn mở to mắt sợ hãi trước mặt.
Anh thực sự rất muốn nói thẳng với cô, tối qua cô đã làm gì, từng chuyện, từng câu kể lại tất cả cho cô nghe. Để cô biết tối qua cô đã cười ngốc thế nào, còn mang theo cả người toàn mùi rượu chạm vào môi anh ra sao. Để cô biết sau đó anh đã nghiến môi cô như thế nào và để cô biết vết xước ở khóe miệng anh là do ai gây ra.
Nhưng mà.
Như vậy thì chẳng còn gì thú vị.
Kỳ Tỉnh chỉnh lại áo choàng tắm, thu lại ánh mắt sắp ăn tươi nuốt sống người ta vừa rồi, tùy tiện bịa ra một lý do: “Hôm qua cô uống say quá, nôn hết lên người tôi, quay đầu quên sạch rồi sao?”
Trái tim loạn nhịp cuối cùng cũng bình tĩnh lại, những suy đoán đáng sợ trong lòng không trở thành sự thật, Diệp Phục Thu âm thầm thở phào.
“Xin lỗi anh…… Sau này, tôi tuyệt đối sẽ không uống linh tinh nữa.” Cô cực kỳ hối hận.
“Biết xin lỗi là được rồi.” Kỳ Tỉnh quay người: “Đi rửa mặt đi, đến giờ ăn trưa rồi.”
“Ăn xong sẽ đưa cô về nhà.”
Diệp Phục Thu gật đầu ủ rũ, ngoan ngoãn quay lại phòng ngủ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
…………
May mà tối qua cô đã nhờ Diệp Tri Xuân nói với bà nội rằng cô qua đêm ở nhà bạn, may bà nội không nghi ngờ gì, nếu không thì việc cô qua đêm không về chắc chắn sẽ bị hiểu lầm.
Diệp Phục Thu rửa mặt đơn giản, chủ động bắt chuyện, thêm vào mấy chuyện nữa thì cô nợ Kỳ Tỉnh quá nhiều, vì vậy cô chủ động đề nghị mời anh bữa trưa.
Tiền lương làm trợ giảng bán thời gian ở vịnh Tiêu Quảng Đông trước đó được trả mỗi nửa tháng một lần, trong tay cô hiện có một chút tiền có thể tự do chi tiêu.
Kỳ Tỉnh không từ chối, dựa vào tủ lạnh uống nước, hỏi: “Ăn gì đây?”
“Vậy chúng ta ra ăn quán tôi hay ăn hồi học cấp ba ở đây được không?” Diệp Phục Thu nhớ lại và nói: “Tôi nhớ gần trường cấp ba có một quán mì, tuy không đắt nhưng hương vị rất ngon.”
Nói xong, cô còn đặc biệt đảm bảo: “Anh yên tâm, tôi ăn suốt ba năm liền, vấn đề vệ sinh tuyệt đối không sao.”
“Sẽ không…… đau bụng đâu.”
Kỳ Tỉnh vặn chặt nắp chai, môi khẽ mấp máy rồi chạm tay vào sống mũi: “Ăn gì cũng được, tôi không yếu ớt như cô nghĩ đâu.”
Diệp Phục Thu thầm nghĩ: Ai mà không biết cậu chủ Kỳ Tỉnh là lá ngọc cành vàng chứ, cô không gánh vác nổi.
Sau khi xác định điểm đến, Diệp Phục Thu thu dọn đồ đạc của mình lại, ngay khi cả hai định ra ngoài thì điện thoại của cô rung lên.
Nhìn thấy tên người gọi đến, Diệp Phục Thu sững lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích trong vài chục giây.
Kỳ Tỉnh đi đến cửa nhưng cảm giác phía sau không có ai đi theo, anh quay đầu lại, nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của Diệp Phục Thu.
Anh khẽ nhướng mày, hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Phục Thu cầm lấy điện thoại, nhìn anh với vẻ mặt hơi lúng túng.
“Tôi có thể……”
………….
Nửa tiếng sau, cả hai vẫn đến quán mì mà Diệp Phục Thu đã nhắc đến.
Quán mì nằm cạnh trường trung học số 1 Tân Dương, trong một con ngõ nhỏ, dù là ngày lễ cũng có rất nhiều người đến ăn.
Diệp Phục Thu vén rèm bước vào quán mì, lập tức nhìn thấy mẹ mình đang ngồi bên trong.
Đỗ Vinh vẫn ăn mặc giống như mấy năm trước, tóc búi gọn phía sau, mỗi khi đến mùa Thu là bà ấy lại mặc chiếc áo khoác dạ màu xám, đi đôi giày da sạch sẽ nhưng những nếp nhăn sâu trên đó cho thấy đã được sử dụng nhiều năm.
Nói chung, tình trạng tinh thần của bà ấy đúng là đã tốt hơn nhiều những năm phải gánh vác gia đình cực khổ.
Diệp Phục Thu dừng lại ở cửa, bóng dáng cao lớn của Kỳ Tỉnh đi theo sát phía sau cô.
Cô quay đầu lại, nhớ ra vẫn còn người này nên kéo tay áo anh, sắp xếp chỗ khác cho Kỳ Tỉnh rồi nói với vẻ đầy áy náy: “Tôi không thể ăn cùng anh, anh gọi tuỳ ý nhé. Cứ ăn trước đi, lát nữa tôi nói chuyện xong sẽ qua thanh toán cho anh.”
“Anh gọi đi, không cần lo cho tôi, anh ngoan ngoãn đợi tôi ở đây nhé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Tôi sẽ quay lại ngay.”
Kỳ Tỉnh bị cô ấn ngồi xuống chiếc ghế nhựa màu đỏ, đôi chân dài duỗi ra, gương mặt tuy hờ hững nhưng rõ ràng anh không vui.
Cứ thế nhìn chằm chằm cô.
Diệp Phục Thu lại xin lỗi một lần nữa, cố gắng hết sức để có thể xoa dịu tính khí của anh, sau đó quay người đi đến chỗ mẹ cô đang ngồi.
Đỗ Vinh đã sớm nhìn thấy cô, không khỏi quan sát chàng trai ngồi ở phía xa, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết không phải người bình thường.
Đợi khi con gái bước lại gần, bà ấy có chút lo lắng, hỏi: “Tiểu Thu, người đó có quan hệ gì với con?”
Diệp Phục Thu đã không còn như trước với mẹ mình, cô không thể bộc lộ sự ỷ lại một cách thẳng thắn như ngày xưa nữa.
Mọi người đều khen cô hiểu chuyện và trưởng thành sớm, chính vì thế dù có bao nhiêu tủi hờn cô cũng đều phải nuốt vào trong lòng.
Cô hiểu rằng, mẹ cô – trước tiên là vì bản thân mình – không có nghĩa vụ phải hy sinh cả cuộc đời cho một người chồng có lẽ sẽ không bao giờ đứng dậy nữa và cho một gia đình đã sụp đổ hoàn toàn.
Bà ấy mới ba, bốn mươi tuổi, vẫn còn trẻ, vẫn có thể tìm được một cuộc sống hạnh phúc hơn.
Vì thế, khi cuối cùng mẹ cô lựa chọn rời đi, em gái cô đã khóc lóc van xin, gào thét làm loạn, nhưng cô thì không.
Nhưng làm gì có đứa trẻ nào cam lòng nhìn mẹ mình quay lưng rời đi, gia nhập vào gia đình của người khác chứ.
Tuy cô hiểu và chấp nhận, nhưng nhiều năm không sống cùng nhau đã khiến tình cảm trở nên phai nhạt từ lâu.
Diệp Phục Thu kéo ghế ra, mím môi nói: “Chỉ là một người bạn quen ở vịnh Tiêu Quảng Đông, là con trai của người tài trợ.”
“Tình cờ gặp thôi.”
“À, nhìn cậu ấy đúng là có khí chất nhà giàu.” Đỗ Vinh đẩy thực đơn đến trước mặt cô: “Ăn chút gì đi, mẹ mời. Ban đầu định dẫn con đi ăn ngon, ai ngờ con lại muốn đến đây……”
“Không cần đâu, con cũng không đói lắm.” Diệp Phục Thu từ chối khéo, nghĩ rằng dù có gọi món thì cô cũng không ăn nổi.
Kỳ Tỉnh vẫn chờ ở phía sau.
Nét mặt mong chờ của Đỗ Vinh trở nên cứng ngắc, chầm chậm rụt tay lại: “À, thế à, từ nhỏ con đã ăn ít. Sau này ở trường nhớ phải ăn đúng giờ, dù đói hay không cũng ăn một chút, đừng làm hỏng dạ dày nhé.”
Diệp Phục Thu rũ mắt gật đầu.
Sự thờ ơ và lạnh nhạt của con gái khiến sự nhiệt tình trong lòng Đỗ Vinh dần nguội lạnh, bà ấy cố nén đôi mắt nóng ran, đi thẳng vào vấn đề, lấy ra hai xấp tiền được gói trong giấy kraft từ túi xách.
“Cầm về nhà, đưa cho bà nội con.”
Đây là tiền cấp dưỡng hợp pháp của Diệp Phục Thu và Diệp Tri Xuân, trách nhiệm mà bà ấy phải thực hiện với tư cách là người mẹ ruột.
Bà nội và cô của Diệp Phục Thu có nhiều oán giận với Đỗ Vinh, mỗi lần gặp mặt lại không ngừng buông lời khó nghe. Hơn nữa, mỗi khi Diệp Tri Xuân gặp mẹ, cô ấy lại khóc lóc, làm ầm lên không dứt.
Vì vậy, suốt bao năm qua Diệp Phục Thu chỉ một mình gặp mẹ, nhận tiền cấp dưỡng rồi mang về giao cho bà nội.
Nhiều năm đã qua nhưng mỗi năm họ chỉ gặp nhau tối đa ba lần và lần nào cũng vì chuyện này. Dù Đỗ Vinh chủ động muốn gặp cô, Diệp Phục Thu cũng đều từ chối.
Cô chỉ sợ gặp nhiều sẽ khiến bản thân sinh ra sự lệ thuộc vào người mẹ đã có gia đình mới, rồi cô cũng sẽ giống em gái mình, bộc lộ sự không nỡ và oán giận.
Cô cũng sợ gặp nhiều sẽ khiến người chồng hiện tại của mẹ cô không hài lòng, ảnh hưởng đến cuộc sống của bà ấy.
Vì mẹ cô đã chọn cuộc sống mới, mọi chuyện trong quá khứ nên hạn chế tiếp xúc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô làm cầu nối nên phải biết khéo léo, hiểu chuyện và dung hòa lợi ích giữa hai bên.
Trong lòng Diệp Phục Thu tràn đầy chua xót, cô rút một xấp tiền ra, còn lại đẩy trả lại mẹ cô.
Đỗ Vinh nhìn hành động của cô, không hiểu, giọng nói hơi run rẩy: “…… Chuyện gì vậy con?”
“Con đã trưởng thành rồi.” Diệp Phục Thu cúi đầu, sau đó cất xấp tiền trong tay đi, run rẩy cố giữ bình tĩnh: “Theo quy định pháp luật, mẹ không cần chi tiền cấp dưỡng cho con nữa.”
Sau khi nghe con gái lớn nói vậy, đôi môi Đỗ Vinh run lên, bà ấy bật cười, cố giữ bình tĩnh: “Thu Thu, con vẫn còn nhỏ, con mới vào đại học, đây chính là lúc cần dùng tiền nhất.”
“Nếu con không cầm tiền của mẹ, sau này lại phải lấy từ bà nội, trong nhà cũng không dễ dàng gì……”
“Mẹ.” Diệp Phục Thu ngắt lời bà ấy.
Cô cố gắng tự nhủ không được kích động thêm, nhưng tầm nhìn trước mắt lại không thể kiềm chế mà trở nên nhòe đi và cay xè.
Cô không muốn rơi nước mắt.
“Hiện giờ con có người tài trợ, họ đối xử với con rất tốt.” Diệp Phục Thu nghiến răng, nói hết câu: “Họ lo cho con ăn uống, mua đồ cho con, con gần như không phải tiêu tiền của mình.”
“Dì ấy đối xử với con rất, rất tốt……” Lời nói của cô dần tắt, dùng toàn bộ sức lực để nuốt nước mắt vào trong.
“Mẹ đừng lo cho con.”
“Cuộc sống của mẹ cũng đâu dư dả, đưa thêm cho con một khoản tiền, phía chồng của mẹ sẽ lại thiếu đi một phần.”
“Giữ lại tiền…… sống tốt cuộc đời của mẹ……”
Ánh mắt Đỗ Vinh tràn đầy đau lòng, nước mắt bà ấy âm thầm tuôn rơi: “Thu……”
Diệp Phục Thu cúi đầu thật sâu, kiên quyết không để rơi một giọt nước mắt, cầm chắc tiền cấp dưỡng của em gái, “Mẹ sống tốt cuộc đời của mẹ là được rồi, như vậy cuộc sống của chúng con cũng ngày càng khá hơn.”
“Đừng lo lắng nữa.”
Nói xong cô đứng dậy, rời đi mà không quay đầu lại, bước đến bàn nơi Kỳ Tỉnh ngồi.
Bỏ lại Đỗ Vinh ngậm ngùi nhìn theo bóng dáng gầy gò nhưng thẳng tắp của cô.
Hai tô mì vừa được mang lên, vẫn còn nóng hổi, Kỳ Tỉnh nhìn cô bước tới ngồi xuống, đặt một đôi đũa dùng một lần trước mặt cô, rồi tự mình gắp mì và thổi cho nguội: “Tôi cũng gọi một tô cho cô, ăn đi.”
“Ăn xong tôi đưa cô về.”
Diệp Phục Thu gật đầu, cúi đầu bóc đũa rồi gắp một đũa mì lớn cho vào miệng, điệu bộ trông như rất đói.
Ánh mắt Kỳ Tỉnh bình tĩnh, vẫn luôn nhìn cô.
Qua nửa phút, Kỳ Tỉnh thở dài, đặt đũa xuống nói với cô: “Diệp Phục Thu, bà ấy đi rồi.”
Lúc này, Diệp Phục Thu vốn luôn im lặng đột nhiên bật ra một tiếng nức nở.
Những sợi mì đã cắn nhưng chẳng thể nuốt xuống rơi trở lại vào bát nước, cô ngẩng đầu lên——
Ánh mắt Kỳ Tỉnh thoáng dao động, chân mày khẽ nhíu lại.
Trong tầm mắt anh, miệng cô gái vẫn còn đầy mì phồng lên, đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ.
Khuôn mặt Diệp Phục Thu đầy nước mắt và nước mũi, đôi lông mày nhíu lại thành hình dạng méo mó, gương mặt nhăn nhó, cả người run rẩy không ngừng.
Đầu mũi cô khẽ run, nước mắt từng giọt rơi thẳng vào bát mì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô càng muốn kiềm chế, nét mặt lại càng khiến người khác đau lòng.
Kỳ Tỉnh rút hai tờ giấy, đưa cho cô, “Nuốt không được thì nhả ra, đừng vừa khóc vừa ăn.”
Giọng anh như một ánh bình minh trong mưa bão ban đêm, sợi mì nghẹn lại nơi cổ họng nhưng cũng không ngăn được nỗi đau trong lòng, Diệp Phục Thu bất chợt vươn tay ra—— thay vì lấy giấy lại nắm lấy tay anh.
Cô nắm chặt, đầu ngón tay ấn sâu vào lòng bàn tay anh.
Cảm giác đau buốt khiến Kỳ Tỉnh nhíu mày, nhưng anh không nói gì, để mặc cô lặng lẽ trút nỗi lòng lên anh.
Diệp Phục Thu nắm chặt tay anh, khiến nơi hai người chạm vào nhau trở nên trắng bệch. Khi cơn đau thấu tâm can dần dịu đi, cô vẫn rơi nước mắt, lắc đầu.
Như thể xin lỗi, lại như phủ nhận nỗi đau của chính mình.
Kỳ Tỉnh không nghe được cuộc trò chuyện của họ, nhưng dựa vào hiểu biết đơn giản về hoàn cảnh, biểu cảm giữa hai người và hành động của Diệp Phục Thu, anh cũng phần nào đoán ra được.
Anh nhét tờ giấy vào tay cô, chậm rãi nhấn mạnh: “Diệp Phục Thu, không ai có thể ép cô chịu đựng uất ức.”
Kỳ Tỉnh nhấn mạnh từng chữ, mang theo chút nghiêm khắc như ra lệnh: “Nhả ra.”
Diệp Phục Thu cầm tờ giấy che miệng, nhổ hết những sợi mì khó nhai trong miệng ra, không hiểu sao, cả cơ thể và tâm trí của cô bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm hẳn.
Tiếng khóc của cô cuối cùng cũng bật thành tiếng.
Diệp Phục Thu dùng mu bàn tay không ngừng lau khóe mắt, để những đau khổ tích tụ suốt bao năm qua trôi theo tiếng nức nở như mưa phùn, trút ra trong một lần.
Buổi trưa trong kỳ nghỉ Quốc khánh, quán mì náo nhiệt ồn ào, không khí ấm áp.
Chàng trai với phong thái khác biệt cứ thế ngồi im lặng tại nơi không mấy phù hợp này, lặng lẽ ở bên, nhìn cô gái khóc rất lâu.
………….
Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc như vậy.
Ngày hôm đó, sau khi ăn xong tô mì Kỳ Tỉnh đưa cô đến cổng khu dân cư rồi rời đi. Anh nói đã đặt vé máy bay, lập tức phải rời khỏi Tân Dương.
Anh đến bất ngờ rồi vội vã rời đi. Mấy đêm liền trôi qua, Diệp Phục Thu vẫn mơ hồ, không chắc hai ngày anh ở Tân Dương có phải là thật hay không.
Chia tay gia đình, cô lại một lần nữa bước lên con đường đến vịnh Tiêu Quảng Đông.
Không giống với những bồn chồn và mơ hồ của lần trước, lần này cô mang đầy nỗi nhớ và niềm vui quay lại.
Rõ ràng chỉ mới hai, ba tháng, nhưng thành phố vịnh Tiêu Quảng Đông này và những con người nơi đây đã chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc đời cô.
Ôn Lị gọi điện cho tài xế, yêu cầu ông ấy đến ga tàu chờ sẵn.
Vừa bước ra khỏi ga tàu, Diệp Phục Thu đã nhìn thấy chú tài xế, gặp được gương mặt quen thuộc cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào ông ấy.
“Chú ạ,” sau khi lên xe, Diệp Phục Thu dò hỏi: “Hôm nay mọi người trong nhà đều ở nhà chứ ạ?”
Chú tài xế mỉm cười trả lời: “Đều ở nhà cả, hôm nay hiếm khi đông vui thế này.”
Nụ cười trên mặt cô càng rạng rỡ hơn.
Hình ảnh người mà cô mong gặp nhất bất chợt hiện lên trong đầu.
Chiếc xe chạy khoảng nửa giờ thì dừng lại vững vàng trước cổng biệt thự của nhà họ Kỳ, Diệp Phục Thu đeo balo lên vai, gần như chạy nhanh vào trong biệt thự.
Bước chân cô gái nhẹ nhàng, gấp gáp trên nền đá cẩm thạch, khi nghe thấy tiếng động trong phòng khách, Diệp Phục Thu chưa bước tới nơi đã không kìm được mà nở nụ cười, ở khúc rẽ đã lên tiếng: “Cháu về rồi—!”
Nhưng khi đối mặt với chàng trai đang ngồi trên sofa, những lời còn lại của Diệp Phục Thu nghẹn lại trong miệng.
Chàng trai trẻ có một đôi mắt phượng sắc bén giống hệt Kỳ Tỉnh.
Nhưng khác biệt ở chỗ, đôi mắt của Kỳ Tỉnh mang đầy tình cảm sâu đậm, còn ánh mắt cậu ấy lại ngập tràn vẻ lạnh nhạt, trầm lặng.
Cậu ấy mặc một bộ đồ đen cực kỳ tối giản, trên tay cầm một tách trà, quay đầu, liếc mắt đánh giá cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Về thân phận của cậu ấy, Diệp Phục Thu chỉ có một suy đoán duy nhất.
Cậu ấy chính là em trai kém Kỳ Tỉnh chưa đến hai tuổi—— Dịch Thận.