Chương 40: Vượt qua vũng lầy của nhân tính

Con hẻm nhỏ hẹp, góc cua gấp và khuất đến mức ánh nắng ban ngày gần như rất khó chiếu sáng hết toàn bộ. Nước thải của cư dân xả bừa bãi, rêu mọc um tùm vào giữa mùa Hè, còn mùa Đông thì tuyết đọng mãi không tan.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Không ai muốn lãng phí dù chỉ một đồng để lắp camera vô dụng cho con hẻm tối tăm bẩn thỉu này.

Cứ như thế, nó trở thành nơi lý tưởng nhất cho tội ác sinh sôi.

Và giờ đây, nó cũng trở thành sân khấu tốt nhất để trả lại mọi sự oán hận một cách trực diện.

Gã đàn ông vừa mới lúc nãy còn hống hách giờ đây kêu la đau đớn từ sâu trong con hẻm, mỗi tiếng hét đều đau xé tim gan.

Kỳ Tỉnh là một võ sĩ tự do chuyên nghiệp với chỉ số IQ cao đã được đào tạo bài bản trong nhiều năm. Anh đeo găng tay mỏng và quấn một vòng vải quanh khớp tay phải, từng cú đấm đều giáng vào chỗ đau nhất mà không để lại dấu vết rõ ràng.

Gã đàn ông to cao lực lưỡng bị anh lôi đi như lôi một bao rác, không thể nào phản kháng.

“Đừng đánh nữa! A! Xin cậu! A! Đừng mà!” Cuối cùng, cổ họng anh ta trào ra cả đống máu, giọng nói cũng không còn rõ ràng.

Ánh mắt của gã đàn ông lộ rõ sự sợ hãi, có lẽ trong góc nhìn và cảm giác của anh ta, tin rằng Kỳ Tỉnh sẽ đánh anh ta đến chết.

Diệp Phục Thu đứng bên cạnh, nhìn người đàn ông bị đánh từng cú một, cô nghiến răng để xoa dịu lòng căm hận.

Đúng vậy, phải như thế. Anh ta phải trải qua tất cả những đau đớn, sợ hãi mà cô từng chịu đựng trước đây.

Cuối cùng, cô chủ động lên tiếng: “Được rồi.”

Kỳ Tỉnh lập tức dừng tay, anh quay đầu xác nhận với cô: “Cô chắc chứ?”

Diệp Phục Thu không muốn Kỳ Tỉnh đánh quá tay, sẽ khiến mọi chuyện khó thu xếp nên cô gật đầu.

Kỳ Tỉnh tháo từng vòng vải quấn trên tay ra, nhét vào túi rồi cười khẽ: “Được thôi, nghe cô vậy, chuẩn bị đến màn kế tiếp rồi.”

Diệp Phục Thu sửng sốt: “Màn kế tiếp?”

“Đến lúc cho những khán giả khác vào chỗ rồi.” Kỳ Tỉnh cúi người, túm lấy phía sau cổ áo của gã đàn ông: “Đi nào, mời anh hợp tác nhé.”

Gã đàn ông bị đánh đến mất cả tiếng, toàn thân run rẩy, bị anh nửa kéo nửa lôi ra khỏi con hẻm.

Diệp Phục Thu không biết Kỳ Tỉnh định làm gì, sợ mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát cô vội vàng đuổi theo: “Kỳ Tỉnh, anh định làm gì vậy, như vậy là đủ rồi ……”

Kỳ Tỉnh quay lại, chỉ nhìn cô một cái.

Diệp Phục Thu lập tức yên lặng.

Kỳ Tỉnh kéo gã đàn ông ra đến đường chính, thấp giọng nói: “Dám chạy, tôi sẽ đổi chỗ khác rồi tiếp tục đánh.”

Gã đàn ông trừng lớn mắt, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích: “Cậu định làm gì……”

“Muốn xác nhận với anh vài chuyện thôi.” Kỳ Tỉnh đứng cách anh ta vài bước, từ tốn tháo găng tay và ném sang một bên.

Sau đó, anh nắm lấy cổ tay Diệp Phục Thu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu đứng bên cạnh ngước lên nhìn anh, ánh mắt dao động.

Người đi dạo trong làng bắt đầu dần dần tụ tập lại.

Chàng trai mặc áo sơ mi đen, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ quý phái, vừa nhìn đã biết không phải dân ở đây, cùng với bầu không khí căng thẳng khiến càng nhiều người vây lại xem.

“Mùa Đông ba năm trước, khi anh sống đối diện nhà cô ấy,” Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào anh ta, giả bộ lịch sự hỏi: “Có phải anh đã quấy rối cô ấy không?”

“Có phải anh đã quấy rối cô gái này khi cô ấy chỉ mới 15 tuổi.”

“Phải không?”

Xung quanh rộ lên những tiếng bàn tán, gã đàn ông đã sống trong làng này từ lâu, sau này vẫn phải sống ở đây nên làm sao dám thừa nhận điều đó. Anh ta hét lên: “Không phải! Lúc đó có rất nhiều người ở đấy, mọi người đều biết tình hình ra sao mà!”

“Đúng không bà con!”

Nghe những lời này, cùng ánh mắt của mọi người xung quanh, Diệp Phục Thu lại không ngừng run rẩy, trốn ra sau lưng Kỳ Tỉnh.

Kỳ Tỉnh nắm chặt tay cô như muốn tiếp sức mạnh để cô không chùn bước, nụ cười nơi khóe môi anh càng sâu hơn: “Vậy là anh không thừa nhận lúc đó anh quấy rối Diệp Phục Thu, đúng không?”

Anh nhấc chân, từng bước tiến lại gần, cuối cùng đứng ở khoảng cách vừa đủ để chỉ hai người họ nghe rõ lời của nhau.

Kỳ Tỉnh ngẩng cằm lên, dùng ánh mắt khinh miệt như nhìn rác rưởi nhìn xuống, môi vẫn mỉm cười, tựa như thần chết đang mỉm cười: “Có muốn để người vợ ở xa của anh biết chút chuyện anh ‘tái hôn’ ở đây không.”

Sắc mặt của gã đàn ông lập tức thay đổi, đôi môi trắng bệch run rẩy hai lần: “Cậu…… cậu……”

“Sao cậu biết chuyện này……”

“Anh chỉ cần nói, muốn, hay không muốn.” Kỳ Tỉnh hài lòng với biểu cảm hèn nhát và kinh hãi của đối phương, chỉ muốn nắm lấy điểm yếu của anh ta, nghiền ép hết lần này đến lần khác.

“Hoặc bây giờ thừa nhận hết tất cả, quỳ xuống xin lỗi cô ấy.”

“Chọn thử đi,” Kỳ Tỉnh xoay người, nhún vai lười biếng: “Tôi cũng không phải người khó nói chuyện đâu.”

Ngay lúc này, một người phụ nữ đạp xe ngang qua thấy cảnh này, bỗng dưng dừng lại: “Lưu Vỹ! Anh đang làm gì ở đây thế?”

Khi nhìn thấy Diệp Phục Thu, cô ta chỉ tay mắng xối xả: “Sao anh lại dính líu với cô ta nữa!! Lại là cô nữa à!! Cô không phải đã dọn đi rồi sao!”

Khoảnh khắc Diệp Phục Thu nhìn thấy mặt người phụ nữ đó, cô sợ đến mức đưa tay che thái dương, đôi mắt đỏ hoe.

Kỳ Tỉnh liếc người phụ nữ một cái, bước tới, dùng bờ vai rộng của mình che chắn tầm nhìn của Diệp Phục Thu.

Lúc này Diệp Phục Thu bỏ hết mọi lo lắng, trong đầu chỉ còn Kỳ Tỉnh, coi anh như chiếc phao cứu mạng. Cô lao vào lòng anh, như một con vật nhỏ yếu ớt.

Kỳ Tỉnh ôm lấy cô, không nói gì, nhưng đủ để mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Gã đàn ông tên Lưu Vỹ sợ hãi đến mức hận không thể tát “vợ” mình ngay tại chỗ: “Cô nói linh tinh gì thế! Tôi ra nông nỗi này đều nhờ cái miệng của cô đấy!!”

Anh ta mạnh mẽ kéo người phụ nữ vẫn chưa hiểu gì quỳ xuống: “Tôi sai rồi! Tôi thừa nhận! Năm đó là tôi quấy rối cô ấy!”

Người vợ giả của Lưu Vỹ ngẩn người, vừa mắng vừa giãy dụa: “Anh nói gì vậy! Anh bị ai đe dọa à!”

“Không ai đe dọa!!” Lưu Vỹ đau khắp người, gào to lên, kể tội trước đây ra trước mặt những người dân đang xem—— một cách tỉ mỉ: “Là tôi nhân cơ hội sờ soạng cô ấy! Tôi nhân lúc bố mẹ cô ấy không ở nhà lẻn vào nhà cô ấy!! Vào phòng ngủ của cô ấy! Trước mặt người bố thực vật của cô ấy, tôi đã dùng lời lẽ xúc phạm cô ấy!”

“Là tôi đã quấy rối cô ấy! Còn ra ngoài bịa chuyện!” Nói xong, anh ta tự tát vào mặt mình.

Tiếng xì xào bàn tán nổi lên từ đám đông xung quanh, không ít người không kiềm được mà bắt đầu chửi rủa anh ta.

“Khi đó người ta mới bao nhiêu tuổi chứ, cái đồ cầm thú……”

“Không ngờ lại là cái loại như này……”

“Vậy mà vẫn có vợ cơ đấy……”

Diệp Phục Thu lặng lẽ rơi nước mắt, cô quay đầu vùi vào lòng Kỳ Tỉnh, không để ai nhìn thấy.

Tay Kỳ Tỉnh vuốt sau gáy của cô, nụ cười trên môi anh dần nhạt đi, thưởng thức trọn vẹn trò chơi gần như hoàn hảo này.

Lưu Vỹ với khuôn mặt sưng vù ngẩng mặt lên nhìn Kỳ Tỉnh, ánh mắt như muốn nói: “…… Tôi xin lỗi như vậy, được chưa?”

“Các người tha thứ cho tôi đi…… Tôi không dám nữa đâu……”

Diệp Phục Thu nắm chặt lấy áo anh, không muốn nói gì nữa, cũng không muốn nhìn bọn họ thêm nữa.

Kỳ Tỉnh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, một lúc sau anh thả lỏng chân mày, như có chút tiếc nuối: “Được, lời xin lỗi của anh tạm chấp nhận được.”

“Coi như chúng tôi đã thanh toán xong với anh.”

Diệp Phục Thu nhíu mày, rõ ràng không muốn mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây, cô không muốn tha thứ cho bọn họ.

Đúng lúc này, chàng trai bất ngờ vỗ nhẹ vào lưng cô một cái đầy ẩn ý.

Ngay giây tiếp theo, Kỳ Tỉnh vuốt nhẹ tóc Diệp Phục Thu, lấy điện thoại ra, mỉm cười nói với màn hình vẫn đang kết nối cuộc gọi: “Cô Hà, cô có thể ra rồi.”

Diệp Phục Thu ngẩn người, ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy từ chiếc xe ô tô đậu gần đó, một người phụ nữ ăn mặc giản dị bước xuống, đôi mắt đã đỏ hoe vì tức giận, cô ấy lao tới đánh cặp gian phu dâm phụ kia: “Lưu Vỹ!! Sao anh có thể làm thế với tôi!!!”

“Vợ con thì bỏ lại ở quê! Anh lên thành phố rồi lại tìm người khác!!”

Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Người vợ giả không danh không phận của Lưu Vỹ bị vợ thật của anh ta túm tóc đánh. Lưu Vỹ cố gắng can ngăn, nhưng chẳng mấy chốc lại trở thành người bị đánh. Cuối cùng, ba người vật lộn ngay giữa đường làng, trở thành trò cười cho tất cả.

Diệp Phục Thu che miệng, rõ ràng không ngờ sự việc lại diễn biến như vậy.

Quả nhiên, Kỳ Tỉnh vốn không phải là người biết dừng lại đúng lúc, anh chắc chắn sẽ làm mọi chuyện rối tung lên.

Cô nhìn Kỳ Tỉnh, dùng ánh mắt hỏi: Anh chuẩn bị những thứ này từ khi nào vậy?

Kỳ Tỉnh không trả lời cô, chỉ nắm tay cô, nhìn về phía đám người đang xem kịch, bỗng lên tiếng: “Lần trước cô nói với tôi, hồi đó còn ai mắng cô, bắt nạt cô nữa ấy nhỉ?”

Giọng anh không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người nghe rõ.

Diệp Phục Thu còn chưa kịp nói gì, đã thấy vài người trong đám đông xem kịch bất chợt quay đầu bỏ chạy.

Không thể rõ ràng hơn.

Diệp Phục Thu nhìn những kẻ bỏ chạy tán loạn như đám chuột, bỗng nín khóc bật cười, cười đến mức vai run lên.

Cô đối diện ánh mắt bình thản của Kỳ Tỉnh, nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Mọi bóng ma trong bóng tối đều tan biến trong khoảnh khắc này.

Kỳ Tỉnh đã chuẩn bị cho cô một buổi lễ chia tay đầy ngoạn mục với làng Hàn Kiều.

Bằng cách hoành tráng nhất, nói lời tạm biệt với nỗi sợ hãi của cô năm 15 tuổi.

Lòng bàn tay của Kỳ Tỉnh khô ráo mà ấm áp, trái tim cô đập rộn ràng, cô không muốn buông tay chút nào.

Diệp Phục Thu khẽ hạ mi, kìm nén muôn ngàn cảm xúc, tổng hợp tất cả cảm xúc của mình lại rồi thốt lên một câu.

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn anh, Kỳ Tỉnh.”

………….

Diệp Phục Thu lên xe, vội vàng hỏi: “Sao anh lại đến Tân Dương?”

“Không phải trước đó nói là đi công tác sao?”

Kỳ Tỉnh liếc nhìn gương chiếu hậu, giọng nói chậm rãi như thể qua loa: “Đúng, nhưng là ở ngay đây.”

Giọng điệu đó khiến Diệp Phục Thu không thể xác định được là thật hay giả.

Cô phủi bụi trên ba lô, nói: “Anh đến đây làm việc thì cứ làm việc…… hỏi thăm tôi làm gì, theo tôi có chuyện gì à?”

Lần này đến lượt Kỳ Tỉnh ngừng lại vài giây.

Mấy giây hiếm hoi anh tỏ ra chậm chạp này khiến Diệp Phục Thu nhận ra và hỏi lại: “Anh, anh không biết hôm nay tôi sẽ về làng Hàn Kiều sao?”

Chẳng lẽ Kỳ Tỉnh vốn dĩ đã định đến đây và tình cờ gặp cô?

Diệp Phục Thu ngạc nhiên.

Anh một mình đến đây làm gì.

Trong đầu cô hiện lên nhiều suy đoán khiến người ta sợ hãi, cô chống tay vào hộp giữa ghế lái và ghế phụ, tiến gần về phía anh: “Anh, anh định dẫn theo cái cô đó đến gây rối phải không?”

Khi cô gái vừa tiến đến gần, mùi hương thanh nhã trong giấc mơ hôm trước thực sự ùa đến, hòa quyện giữa thực và mơ. Khóe mắt Kỳ Tỉnh khẽ run lên, anh lập tức nắm lấy má cô, đẩy nhẹ về sau nhắc nhở: “Diệp Phục Thu, ngồi yên đi.”

Sự né tránh của anh khiến tim Diệp Phục Thu đập nhanh hơn, khát khao muốn biết câu trả lời giống như nước sôi sục, không ngừng trào lên, đẩy nắp ấm bung ra.

Cô ngồi lại ghế phụ, đầu óc vẫn quay cuồng: “Sao anh biết cái tên đó ở quê còn có một người vợ đàng hoàng vậy?”

“Tôi muốn điều tra ai thì không khó,” Kỳ Tỉnh vừa nói vừa dùng một tay xoay vô lăng, lái xe rời khỏi làng và lên cao tốc, “Hơn nữa, chuyện những nam nữ công nhân nhập cư sống chung với nhau một cách mập mờ, giả vờ là vợ chồng để thuê phòng chung, cũng chẳng phải chuyện hiếm hoi gì.”

Diệp Phục Thu nắm chặt dây an toàn, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, thần kinh vẫn còn phấn khích, cô thở hắt ra: “…… Đúng là hả dạ.”

“Có tiến bộ.” Kỳ Tỉnh liếc nhìn cô, trêu chọc: “Lần này không khóc ngất nữa.”

Diệp Phục Thu đỏ mặt phản bác: “Tôi có khóc ngất lần nào chứ!”

“Mặc dù vẫn sợ chạy trối chết……” Cô thất vọng nói.

“Khi cô không chắc sức bản thân có thể chống lại đối phương hay không,” Kỳ Tỉnh nói với cô: “Chạy trốn là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.”

“Cô không sai, điều này cũng chẳng phải là yếu đuối.”

Anh bật cười: “Chẳng phải cô đã đá vào chỗ hiểm của anh ta, còn chửi thề nữa sao.”

Mặt Diệp Phục Thu càng đỏ hơn, cô chỉ muốn chui đầu xuống đất.

“Tôi chỉ là quá tức giận thôi……”

Cô, cô thực sự không phải kiểu người thiếu lịch sự như thế……

“Giúp cô một việc lớn như thế, đi ăn một bữa với tôi đi.” Kỳ Tỉnh thở dài, giả vờ mệt mỏi: “Đánh người tốn sức lắm đấy.”

Nói xong, anh chế nhạo: “Cô sẽ không nói đây là việc tôi phải làm chứ?”

Diệp Phục Thu lắc đầu: “Hôm nay không tính mấy chuyện đó, tôi rất có lương tâm.”

“Anh muốn ăn gì, tôi……” Cô lúng túng nói: “Sẽ cố gắng mời anh.”

Kỳ Tỉnh nhếch nhẹ khóe mắt, giọng điệu vui vẻ: “Tôi không định làm khó cô, chỉ cần ăn cùng là được.”

“Để lần sau mời.”

Nói xong, anh lái xe lao nhanh trên đường cao tốc, hướng về trung tâm thành phố Tân Dương.

Kỳ Tỉnh lái xe vào bãi đậu xe của một tòa cao ốc, nơi có một nhà hàng xoay kiểu Tây trên tầng thượng, từ đó có thể ngắm toàn cảnh trung tâm thành phố Tân Dương về đêm.

Diệp Phục Thu biết quê hương của Kỳ Tỉnh ở hai nơi là Sùng Kinh và vịnh Tiêu Quảng Đông.

Cô nhìn anh lái xe trên đường phố Tân Dương một cách thành thạo, không khỏi thắc mắc: “Anh có vẻ rất rành chỗ này? Anh từng đến nhà hàng này rồi à?”

“Không rành,” Anh tắt máy, tháo dây an toàn, “Em trai tôi giới thiệu, xuống xe đi.”

Diệp Phục Thu theo anh, cùng đi lên tầng thượng của tòa cao ốc.

Nhà hàng theo hình thức đặt chỗ trước, người quản lý nhìn thấy Kỳ Tỉnh thì tươi cười chào đón và dẫn họ đến vị trí có tầm nhìn đẹp nhất trong nhà hàng.

Khi nhìn thấy khung cảnh đêm qua cửa sổ kính sát đất, Diệp Phục Thu mới nhớ ra tại sao nơi này trông quen thuộc đến vậy.

Trước đây cô từng thấy trên mạng, vị trí của nhà hàng Tây Ban Nha này cực kỳ nổi tiếng, muốn có cơ hội ngắm cảnh ở đây cần phải xếp hàng đặt chỗ trước cả mấy tháng.

“Đây là các món đặc biệt hôm nay.” Người quản lý đưa thực đơn cho hai người, nhân viên phục vụ bày biện dụng cụ ăn uống.

Kỳ Tỉnh uống một ngụm nước rồi đứng dậy: “Món ăn đã đặt từ trước, đồ uống và tráng miệng để cô chọn. Tôi đi rửa tay.”

Nói xong anh quay người rời đi.

Diệp Phục Thu cảm giác như mình vừa nhận một nhiệm vụ quan trọng, cô mở thực đơn ra xem rồi thở phào nhẹ nhõm.

May thay thực đơn là tiếng Anh, chứ không phải tiếng Tây Ban Nha.

Diệp Phục Thu vốn nghĩ trình độ tiếng Anh chỉ đủ tốt nghiệp cấp ba và thi lấy bằng cấp bốn của mình chắc sẽ không đọc nổi thực đơn, nhưng vừa liếc mắt qua, cô đều có thể hiểu được hết, kể cả ý nghĩa và câu chuyện đằng sau tên các món ăn, rượu được ghi chú.

Trong sự ngạc nhiên, cô không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Kỳ Tỉnh nhận một cuộc gọi ở ban công, lúc quay lại đã thấy một phần món ăn và đồ uống được mang lên bàn.

Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống, liếc thấy chai rượu sâm panh bên cạnh, khựng lại một chút, nhìn cô: “Cô gọi rượu à?”

Diệp Phục Thu nắm khăn ăn trong tay, vẻ mặt đầy “hối hận”, nhìn sắc mặt anh, cẩn thận nói: “……Tôi chỉ nghĩ rằng.”

“Hôm nay vui……”

“Muốn ăn mừng một chút.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Biểu cảm vừa bối rối vừa ảo não của cô cực kỳ sống động, Kỳ Tỉnh nhếch khóe môi, đưa tay mở nắp chai rượu sâm panh, rót cho cô nửa ly, nói: “Muốn uống thì cứ nói thẳng.”

“Nghĩ xem khi ở nhà cô thế nào thì ra bên ngoài cũng phải như vậy.”

Nhà mà anh nói, là chỉ nhà họ Kỳ.

Diệp Phục Thu thoáng động nét mặt, nhớ đến những điều dì Mai Nhược từng dẫn cô trải nghiệm, những gì bà ấy đã dạy, cuối cùng cô không còn ngại ngùng nữa, nâng ly sâm panh, cùng anh chạm ly.

Niềm vui tràn ngập trong người cô, khi môi chạm vào thành ly lạnh ngắt, đôi mắt của Diệp Phục Thu khẽ nheo lại thành một đường cong.

…………

Tân Dương vào Thu bắt đầu trở lạnh, người dân đi dạo quanh sông Hộ Thành vào buổi tối giảm đi đáng kể, chỉ còn lại lối đi vắng vẻ, mặt sông yên bình cùng ánh đèn neon rực rỡ hai bên bờ.

Đến 9 rưỡi tối, những bước nặng bước nhẹ, lúc nhanh lúc chậm vang lên trên lối đi bằng gỗ, phát ra tiếng kêu cọt kẹt náo động.

Kỳ Tỉnh nhìn cô nhóc nhảy nhót bước đi phía trước, cảm thấy bất lực.

Diệp Phục Thu đã đánh giá quá cao tửu lượng của mình, thêm nữa cũng tại lúc ăn cô uống từng ngụm quá nhanh, bữa ăn còn chưa xong cô đã say đến mất hết kiểm soát.

“Mát ghê…… mát quá luôn……”

“Gió mà mạnh một chút nữa thì tuyệt vời……”

Kỳ Tỉnh cũng đã uống rượu nên xe chỉ có thể để xe lại bãi đậu xe, Diệp Phục Thu lại làm mình làm mẩy muốn dẫn anh ra bờ sông đi dạo. Anh không đi thì cô làm ầm lên và thế là có cảnh tượng như hiện tại.

Diệp Phục Thu tựa vào lan can, thẫn thờ nhìn mặt sông một lúc rồi bất ngờ quay lại, cô nhìn Kỳ Tỉnh rồi cười ngốc nghếch: “Hôm nay, lúc anh đánh cái tên đó, hung dữ quá trời.”

“Tôi thấy anh ta kêu thảm như vậy, có phải anh ra tay mạnh lắm không?”

Kỳ Tỉnh chậm rãi bước tới gần cô, nhàn nhạt đáp, cùng cô nói bâng quơ: “Cô đoán thử xem.”

“Tôi thấy anh ta sợ đến suýt tè ra quần.” Diệp Phục Thu cười khúc khích, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân, cô tiến lại gần anh, đôi mắt sáng ngời: “Anh dạy tôi đi, tôi cũng muốn đánh hết những kẻ đã bắt nạt tôi.”

“Sau này nhất định,” cô vì say mà nói chậm lại, “Không ai dám đối xử tệ với tôi nữa.”

Thực ra Kỳ Tỉnh vốn lười nói chuyện với một người say, anh đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, chế nhạo: “Bạn học, suy nghĩ của cô rất nguy hiểm đấy.”

Diệp Phục Thu lắc đầu, buồn bã nói với vẻ tủi thân: “Tôi cũng muốn…… tin vào sự báo ứng của ông trời lắm…… nhưng lâu quá.”

“Tôi chờ họ bị báo ứng, chờ rất lâu rồi.”

Cô giơ ngón tay trỏ ra lắc lư, giọng say mèm nói: “Nhưng hôm nay, anh, anh.”

Diệp Phục Thu ngửa đầu, cười tươi rạng rỡ: “Anh đã đi trước cả ông trời một bước, trả thù thay tôi.”

Kỳ Tỉnh tửu lượng cao, hầu như chưa từng say, nhưng lúc này anh lại có chút đắm chìm trong hơi rượu phảng phất từ lời nói của cô gái.

Thấy cô loạng choạng, anh vươn tay nắm lấy cánh tay cô: “Vậy cô định trả ơn tôi thế nào?”

Kỳ Tỉnh nhướng mày: “Không phải cô từng nói ghét nhất là nợ ân tình của người khác sao?”

“Đúng.” Diệp Phục Thu gật đầu, thở dài, “Anh đợi tôi…… sau này……”

“Tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.”

Kỳ Tỉnh định nói, đâu cần đợi đến sau này, giờ giúp anh một việc là đủ trả rồi.

Anh muốn xác nhận liệu Diệp Phục Thu thật sự có thể đánh thức chứng cuồng loạn của anh trước khi anh tự làm hại bản thân hay không. Nhưng vừa định mở lời, nhìn bộ dạng mơ hồ của cô, cuối cùng anh lại thôi.

Nói điều kiện gì với một người say chứ.

“Được thôi, vậy cô nhớ kỹ nhé, nếu không trả nổi.” Kỳ Tỉnh cười nhạo cô: “Tôi sẽ đuổi theo để đòi nợ cô.”

Diệp Phục Thu giơ tay lên, bịt miệng anh lại, sau đó ra hiệu bảo anh đừng nói gì trước đã.

Kỳ Tỉnh nheo mắt.

Sao thế, muốn nôn à?

“Tôi còn muốn.” Đôi mắt Diệp Phục Thu mơ màng, như cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu: “Tôi còn muốn nói.”

Kỳ Tỉnh nghiêng đầu, kiên nhẫn đã cạn, “Nói gì.”

Diệp Phục Thu lại tiến lên một bước, cô nhón chân, nghiêng tai lắng nghe, sau đó bất chợt cười khúc khích đầy vui sướng.

Cô chỉ vào chóp mũi của Kỳ Tỉnh, kinh ngạc lấy tay che mặt, mở to mắt như vừa phát hiện ra điều gì kỳ lạ, “Kỳ Tỉnh, sao anh nói chuyện lại có giọng mũi thế này.”

“Anh cũng say rồi sao?”

“Anh sợ lạnh lắm hả?” Cô cảm nhận một chút, ngơ ngác nói: “Tân Dương mới chỉ vào Thu, nhiệt độ còn chưa xuống dưới 0 độ, sao anh đã lạnh vậy rồi?”

Kỳ Tỉnh cảm thấy nặng nề trong ngực, tức đến mức muốn bật cười, “Này, Diệp Phục Thu, cô uống say rồi bắt đầu nói linh tinh phải không.”

“Anh không nhận ra à? Vừa rồi anh……” Diệp Phục Thu bóp mũi mình, bắt chước giọng điệu mang theo chút giọng mũi của anh khi nãy, hạ thấp giọng: “Diệp Phục Thu, cô muốn nói gì.”

Cô cố tình bắt chước anh nói chuyện: “Nếu không trả nổi, tôi sẽ đuổi theo để đòi nợ cô.”

Bắt chước xong, Diệp Phục Thu buông tay ra rồi lại tự mình cười khúc khích, không rõ điều gì chọc cô vui đến thế.

Kỳ Tỉnh chưa từng bị ai đem ra làm trò cười như vậy, cảm thấy nực cười, anh nghiêng đầu bật cười thành tiếng.

“Cô đúng là thiếu đòn mà.” Bây giờ hoàn toàn không còn sợ anh chút nào nữa.

“Tôi đứng chịu lạnh ở bờ sông giữa đêm khuya, là vì ai, hả?”

Đôi mắt say mèm của Diệp Phục Thu phản chiếu gương mặt có chút không hài lòng của chàng trai, nhưng nụ cười ngọt ngào như mật vẫn vương trên môi anh.

Cô kéo tay áo anh, lại giơ tay lên: “À đúng rồi, tôi nhớ ra mình muốn nói gì rồi……”

“Chuyện này, rất quan trọng……”

Kỳ Tỉnh hạ thấp tầm mắt, chờ đợi câu nói nhảm kế tiếp của cô.

“Tôi muốn nói……” Diệp Phục Thu cau mày, có chút hoảng loạn, có chút lúng túng: “Người nhà tôi không cho tôi uống rượu đâu.”

“Họ cho rằng, tuổi bé tí tẹo mà ra ngoài uống rượu bừa bãi thì không phải là cô gái tốt.”

Nói xong, cô bị luồng khí lạnh làm nghẹn, nấc lên một cái rồi lấy tay ôm trán, đầy vẻ khổ sở: “Chắc chắn tôi sẽ bị mắng.”

“Tôi không thể về nhà, tối nay không thể về được……”

Chưa đợi Kỳ Tỉnh nói gì, cô ngắt lời: “Còn một điều nữa.”

Mọi cảnh tượng xảy ra hôm nay lần lượt hiện lên trong đầu cô.

Gò má đỏ bừng vì say rượu của Diệp Phục Thu gượng cười thành một đường cong cứng nhắc, cảm giác ngượng ngùng không rõ lý do tràn đến, “Ừhm……”

Đôi chân mềm nhũn, cảm giác trên đầu như bị thứ gì xiên vào, cô đã không còn có thể dùng sự tỉnh táo và lý trí để phán đoán từ lâu, mọi lời nói và hành động đều xuất phát từ sự bốc đồng.

Sự bốc đồng này cuộn trào mãnh liệt, lại bị dồn nén từ lâu, giờ đã không thể ngăn cản được nữa.

Kỳ Tỉnh không biết vì sao cô đột nhiên im lặng, anh định lên tiếng cắt ngang cuộc kéo co vô nghĩa này trước: “Đờ người ra làm gì vậy, rốt cuộc cô muốn……”

Diệp Phục Thu đột nhiên ngẩng đầu, hai tay nắm lấy vạt áo khoác ngoài của anh, nhón chân lên.

Cô gái say sưa chu môi thành một đường cong nhỏ, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn áp lên môi chàng trai.

Kỳ Tỉnh bị buộc phải cúi đầu, khoảnh khắc đôi môi chạm phải sự mềm mại ấy, ánh mắt vốn dĩ thờ ơ của anh bỗng đông cứng lại trong làn gió đêm bên bờ sông——

Diệp Phục Thu vừa khẽ chạm vào rồi lùi chân trở lại vị trí cũ, đôi mắt hoa đào e dè ánh lên vẻ đắc ý và thỏa mãn.

Cô mỉm cười, bổ sung từng chút một: “Còn…… cái này nữa.”

Cô không rõ tình cảm của mình dành cho Kỳ Tỉnh rốt cuộc là gì.

Chỉ là hôm nay, ngay đêm nay, cô muốn hôn anh.

Cô gái nghĩ rằng đây chính là một nụ hôn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tuy nhiên, chàng trai vừa tỉnh táo lại đã bị khơi dậy cơn rung động mãnh liệt.

Kỳ Tỉnh dùng một tay ôm lấy eo cô, kéo người đến trước lòng mình, đôi mắt đen thẳm của anh như bị nhuốm hơi men, chăm chú nhìn vào đôi môi của cô.

Anh dò hỏi trong sự dẫn dụ.

“Diệp Phục Thu.”

“Muốn theo tôi về không.”





Để lại một bình luận