Chương 36: Mùi hương hoa thoang thoảng đầy bất ngờ
Mặc dù mới quen vài tháng, nhưng cô cũng đã có thể hiểu được phần nào tính cách bên ngoài của Kỳ Tỉnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sự đe dọa và khiêu khích của cô rõ ràng như thế, không phải người này đáng lẽ phải lập tức xé cô ra từng mảnh rồi ném xuống biển cho cá ăn sao?
Sao lại là…..
Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt – người đang nắm lấy tay cô với nụ cười trên môi.
Bộ dạng này.
Như thể… trêu đùa.
Cô thật sự không chịu nổi ánh mắt ấy của anh. Nhiệt độ từ lòng bàn tay đối phương từng giây từng phút xâm nhập vào cơ thể cô, mạnh mẽ và nóng bỏng, như thể giây tiếp theo sẽ chạm đến nơi sâu nhất trong trái tim cô.
“Tôi không ngờ…” Diệp Phục Thu khẽ cử động ngón tay, nhưng không thoát ra được nên đành phải nhìn đi nơi khác.
Anh hỏi: “Gì cơ?”
Diệp Phục Thu mím môi: “Anh thật là biết thân biết phận.”
Phải nói là, bị nắm thóp dễ như thế.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi cũng đâu có ngu.”
“Bạn học Diệp, đã nắm được điểm yếu của con rắn độc thì phải biết tận dụng cho tốt.” Kỳ Tỉnh thả tay ra, ra hiệu cho cô: “Đưa tôi xem nào.”
“Cái gì cơ?”
“Điện thoại, chẳng phải cô muốn tôi tìm chứng cứ cho cô sao, đưa tôi xem bài đăng đó.”
Động tác đưa tay vào túi áo ngủ của Diệp Phục Thu có chút do dự, cô mím chặt môi vài lần rồi chậm chạp lấy điện thoại ra, mở đường link bài đăng đó.
Cô không phải người từng trải qua sóng to gió lớn, khi đối mặt với màn hình đầy lời bôi nhọ phỉ báng, cổ họng cô nghẹn lại, vội vàng đưa chiếc điện thoại như củ khoai lang nóng cho anh.
Kỳ Tỉnh liếc nhìn cô một cái, sau đó cúi xuống lướt qua nội dung bài đăng.
Những lời lẽ đầy ác ý và giễu cợt dường như tan biến dưới ánh nhìn lạnh lẽo của anh.
Diệp Phục Thu nhớ từng chữ trong bài đăng đó, đứng tại chỗ mà cảm giác như thời gian dài đằng đẵng. Đầu óc cô không ngừng nghĩ xem anh đã đọc đến dòng nào, câu nào.
Cho đến khi cô nghe thấy người trước mặt cười khẽ.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu: “Anh, anh cười gì vậy.”
Kỳ Tỉnh ngước mắt lên, ngón tay chỉ vào màn hình, đùa cợt lặp lại những cái gọi là sự thật trong bài đăng: “Chưa nói đến chuyện sống ở nhà người tài trợ, nghe nói người tài trợ của Diệp Phục Thu đối xử với cô ấy tốt đến mức vượt xa phạm vi hỗ trợ thông thường.”
“Bọn họ nói, cô và người tài trợ có sự mờ ám không rõ ràng đấy.”
Sự xấu hổ và khó chịu trào dâng như núi lửa phun trào, má Diệp Phục Thu lập tức đỏ bừng, cô lao tới giật lấy điện thoại: “Anh đừng xem nữa!”
“Sao bọn họ có thể nói về tôi và dì Mai như thế…”
Kỳ Tỉnh giữ điện thoại giơ lên cao, khiến cô lao tới hụt, tay còn lại của anh vòng qua người cô, trực tiếp ôm lấy eo cô.
Anh lùi lại đến khi chạm vào kệ bếp, Diệp Phục Thu nửa nhào tới, nửa bị kéo khiến cô đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Bóng dáng nam nữ quấn quýt, hòa lẫn vào ánh sáng mờ ảo trong căn bếp giữa đêm khuya.
Đôi mắt lúng túng của Diệp Phục Thu sáng long lanh, anh thưởng thức vẻ đẹp ở khoảng cách gần, đôi mắt lay động của cô gái đẹp như mặt nước hồ lung linh.
Anh chậm rãi nói: “Cũng không hẳn là sai.”
“Đúng là không sai, dì Mai đối xử với tôi rất tốt, chỉ là……chỉ là.” Diệp Phục Thu lắp bắp, gương mặt đỏ bừng như bông gòn phập phồng: “Bọn họ sao có thể nói bậy bạ như vậy…..”
Kỳ Tỉnh lặng lẽ nhìn cô, bỗng nảy ra ý định khuấy động mặt nước hồ đào hoa này, anh khẽ cong môi: “Diệp Phục Thu, cô vẫn chưa biết sao?”
Tay anh vẫn ôm lấy eo cô, hơi ấm và lực siết khó phớt lờ. Diệp Phục Thu cố gắng không để cả cơ thể mình áp sát vào lòng anh, cô cố gắng giữ một khoảng cách nhỏ, tay chống lên cánh tay anh.
“Gì cơ?” Cô nhíu mày.
Kỳ Tỉnh tiện tay bỏ điện thoại của cô vào túi, nói cho cô sự thật: “Bạn học Diệp, người chi tiền là tôi.”
Anh gần như không nhịn được cười, nét mặt đầy vẻ tinh nghịch.
“Xét cho cùng, tôi mới là người tài trợ của cô.”
Khoé mắt Diệp Phục Thu hơi giãn ra, không thể tin nổi.
“Cái, cái gì, không thể nào.”
Từ ngày đầu tiên bước vào nhà họ Kỳ, chị Ôn Lị đã giới thiệu người tài trợ của cô là dì Mai Nhược cơ mà!
“Đúng là trên danh nghĩa đều mang tên mẹ tôi.” Kỳ Tỉnh gật đầu, nói với cô: “Nhưng từng đồng mà cô dùng đều trích từ tài khoản của tôi.”
Từ đầu đến cuối, chính Kỳ Tỉnh là người tài trợ cho cô đi học.
Những người trước đây cũng như vậy.
Diệp Phục Thu há miệng nhưng không nói nên lời, cô lặng người vài giây, “Tại sao trước đây không nói với tôi.”
“Cô cũng thấy rồi đấy, tôi đây, tạo nghiệp nhiều lắm.” Kỳ Tỉnh buông tay, dựa người ra sau, như thể rất tự hào.
“Làm từ thiện không để lại tên, quý bà Mai muốn tôi tích đức nhiều hơn, giảm bớt việc bị báo ứng.”
Không thể nào ngờ được lại như vậy, câu “Cũng không hẳn là sai” vừa rồi của Kỳ Tỉnh vang lên trong đầu cô. Diệp Phục Thu phản ứng lại, vành tai của cô càng nóng lên.
Ý anh là gì…..
“Vậy nên.” Kỳ Tỉnh cúi người đến gần, gần đến mức tóc mái của hai người chạm nhau, thì thầm: “Cô nghĩ hai chúng ta, được coi là trong sạch không?”
Mặt Diệp Phục Thu đỏ ửng, trừng mắt nhìn anh.
Đừng nói mấy lời như vậy nữa được không!
“Kỳ Tỉnh, anh đừng như vậy nữa…” Sao giọng cô lại trở nên kỳ lạ thế này.
Diệp Phục Thu không dám nói to, sợ rằng chỉ cần động đậy, môi sẽ chạm vào nơi không nên chạm.
Kỳ Tỉnh như đắm chìm trong một trò chơi thú vị, anh muốn trêu chọc cô đến tận cùng: “Đừng thế nào? Vẫn không nói rõ là thế nào, cô bảo tôi phải làm sao đây.”
Anh giơ tay, ngón tay lướt qua khuôn mặt mềm mại của cô.
Diệp Phục Thu rùng mình.
Hàng mi cụp xuống của Kỳ Tỉnh như ngòi bút, khắc họa từng biểu cảm của cô, anh nói: “Trước đây, cô từng nói sẽ trả lại tôi tất cả.”
“Từng thứ từng thứ đều trả lại sạch sẽ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Nhưng mà Diệp Phục Thu.” Anh cười, đôi mắt đen nhánh chăm chú như nhìn chằm chằm vào con mồi, “Hai chúng ta đã sớm không thể phân ra rõ ràng được rồi.”
Cô đang nắm giữ điểm yếu chí mạng của anh, còn anh thì hết lần này đến lần khác xen vào cuộc đời của cô.
Họ đã sớm không thể làm rõ mọi chuyện được nữa.
Từng câu từng chữ của anh như đốt nóng cả người cô, gần như thiêu rụi lý trí của cô. Động tác của anh làm má cô ngứa ngáy, lan nhanh đến chỗ sâu nhất nào đó trong cơ thể cô.
Diệp Phục Thu nhẹ nhàng đẩy bàn tay nghịch ngợm của anh ra, “Tôi sẽ cố gắng… tôi sẽ trả lại.”
“Tùy cô.” Kỳ Tỉnh không tranh cãi với cô, tay đút vào túi quần, dành sự cam đoan cho cô: “Yên tâm đi, người nhà họ Kỳ không bao giờ để người ngoài bàn tán.”
“Ngày mai tôi sẽ cho cô một câu trả lời.”
Một câu nói nhẹ nhàng của anh lại khiến trái tim nặng trĩu của Diệp Phục Thu được giải tỏa ngay lập tức.
“Vẫn còn sớm.” Kỳ Tỉnh nhìn cô, mời mọc mà không để lộ dấu vết: “Cô có định tiếp tục đọc ‘Sherlock Holmes’ nữa không?”
Diệp Phục Thu hiểu ý anh: “Nếu được, tôi sẵn sàng tiếp tục học tiếng Anh như thế này.” Đọc xong Sherlock Holmes, cô còn muốn xem thêm các tác phẩm nổi tiếng Anh Mỹ khác.
“Vậy ngày mai tôi qua phòng làm việc của anh lấy thêm vài cuốn được không…” Cô chưa nói xong thì đã thấy đối phương cầm điện thoại của cô bước ra khỏi bếp trước.
Diệp Phục Thu ngơ ngác, đi theo: “Này, anh vẫn còn chưa trả điện thoại cho tôi mà.”
Kỳ Tỉnh giơ điện thoại lên vẫy nhẹ, không nói gì mà đi thẳng lên lầu.
Cô bất lực đuổi theo: “Kỳ Tỉnh, anh trả điện thoại cho tôi đi mà.”
Cứ thế đuổi theo, Diệp Phục Thu theo anh lên đến tận lầu, bước vào phòng làm việc của anh.
Cạch—— cánh cửa nặng nề của phòng làm việc bị đóng lại, dưới lầu trở về sự yên tĩnh trước đó.
Kỳ Tỉnh đặt điện thoại của cô lên bàn, ngồi vào bàn làm việc mở máy tính rồi nói với người đứng ở cửa: “Tự mình chọn đi, sau này muốn đọc sách thì đến phòng làm việc đọc.”
Diệp Phục Thu cảm thấy ngại ngùng với không gian riêng tư của anh, như thể chỉ cần bước thêm một bước sẽ bị khí thế mạnh mẽ của Kỳ Tỉnh nuốt chửng.
“Tôi có thể mang về phòng ngủ để đọc không?”
Kỳ Tỉnh ngước mắt lên: “Tôi cho cô mượn những quyển sách tốt như thế này, lại cho cô tùy ý ghi chú, mà cô còn…”
Anh còn chưa nói hết câu, Diệp Phục Thu đã quay đi lấy thang: “Được rồi, được rồi, tôi sẽ đọc ở đây.”
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Kỳ Tỉnh lại quay sang nhìn máy tính, anh khẽ xoa trán, môi bất giác nhếch lên.
Diệp Phục Thu chọn thêm một cuốn sách trên giá sách rồi bước xuống thang.
Cô nhận ra rằng, dù sách được đặt ở nơi cao đến đâu, khi lấy xuống cũng không hề có bụi, chứng tỏ phòng làm việc thường xuyên được dọn dẹp kỹ lưỡng.
Điều này cho thấy Kỳ Tỉnh thật sự rất trân trọng những cuốn sách này.
Vì trong phòng làm việc không có bàn làm việc khác nên Diệp Phục Thu lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa. Cô lấy bút chì, mở giao diện tra từ trên điện thoại và lật trang đầu của cuốn sách.
Thời gian cứ thế trôi qua trong những vụ án ly kỳ, hấp dẫn và tiếng gõ bàn phím không ngừng vang lên.
Không biết đã qua bao lâu, sau khi hoàn thành xong công việc, Kỳ Tỉnh cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính.
Anh đưa tay cầm cốc nước lên, nhưng khi vừa ngẩng đầu nhìn——nước đã chạm môi nhưng anh lại không uống.
Tầm mắt anh dừng lại trước cửa sổ sát đất.
Rèm cửa che khuất nửa ánh trăng, ánh sáng vàng nhạt của đèn sàn chiếu lên hình dáng nhỏ nhắn cuộn tròn trên ghế sofa.
Cô gái với thân hình và gương mặt còn rất non nớt, cuộn mình trên ghế sofa và say giấc ngủ.
Có lẽ ban đầu cô không nằm như thế này, mà ngồi ngay ngắn đọc sách. Nhưng sau khi ngủ gật thì vô thức tìm kiếm sự thoải mái của giấc ngủ nên đã từ từ gác chân lên, điều chỉnh tư thế ngủ, trở thành tư thế hiện tại.
Những ngón chân của Diệp Phục Thu được bọc trong đôi tất trắng tạo nên một đường cong đẹp mắt, cô vẫn ôm sách trong lòng, ngón tay vẫn cầm bút chì. Ngay khoảnh khắc Kỳ Tỉnh nhìn sang, cạch—— chiếc bút chì rơi xuống thảm.
Kỳ Tỉnh lặng lẽ thở dài.
Miệng thì bảo thức đêm chăm chỉ học hành, nhưng lại ngủ còn ngon hơn bất kỳ ai.
Có lẽ phải chuẩn bị thêm một chiếc bàn ở đây, không thể để cô thoải mái như thế này được.
Nhưng vấn đề là……
Cô sẽ không ngủ gật khi ngồi vào bàn chứ.
Kỳ Tỉnh nhớ lại dáng vẻ tối hôm đó khi cô ngủ gục trên bàn ăn nhà anh, bất lực.
Anh uống một ngụm nước, đứng dậy và đi về phía cửa sổ.
Khi đến gần, hình dáng của Diệp Phục Thu càng hiện rõ ràng hơn trong tầm mắt anh.
Lúc cô ngủ say, tất cả sự bướng bỉnh và dè dặt thường ngày trên khuôn mặt đều biến mất. Cô ngủ với tư thế đầu ngửa ra, lông mi hơi cong lên giống như cánh bướm đậu trên cành.
Lồng ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở đều đặn, Diệp Phục Thu ngủ trong phòng làm việc của anh, trông như một chú cừu non không chút phòng bị.
Kỳ Tỉnh ngồi xổm trước mặt cô, nhặt cây bút chì lên và nhìn cô.
Tầm mắt anh lướt qua từng chi tiết trên cơ thể cô—— dù không phải xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng làn da vẫn trắng mịn như ngọc bích mỡ cừu.
Hương thơm trên người Diệp Phục Thu không còn là mùi xà bông rẻ tiền như ban đầu, mà đã thay bằng hương quế hoa và mùi mật ong của phòng tắm trong nhà.
Tầm mắt anh cuối cùng dừng lại ở đôi môi cô, ánh đèn chiếu ngang khiến đôi môi đỏ mọng trông như có thêm vài phần trong suốt.
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, cố kìm nén cơn xao động không rõ nguồn gốc trong lòng.
Cô như trái ngọt chưa chín trên cành, tỏa hương mê hoặc, không chút phòng bị, chỉ cần anh đưa tay là có thể hái xuống.
Một lúc sau, anh chủ động quay đầu đi, khẽ trách: “Cô đúng là thoải mái quá nhỉ.”
Anh ngồi xổm trước ghế sofa nhìn cô ngủ, đột nhiên nhớ đến những gì trợ lý Trần nói với anh mấy hôm trước.
【Cậu chắc chắn là vì cô Diệp à? Có lẽ chỉ là hôm đó trạng thái của cậu không quá nghiêm trọng, thậm chí các tác nhân bên ngoài khác cũng có thể đánh thức cậu.】
【Đúng là giống như một sự tình cờ, tôi đồng ý với quan điểm của cậu.】
【Tổng giám đốc Kỳ, nếu cậu không chắc chắn mà vẫn muốn biết thì thử thêm một lần nữa không phải là được sao? Lấy nhiều mẫu thực nghiệm sẽ có kết quả.】
【…Thử thêm một lần nữa?】
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
【Đúng vậy, xem thử cô Diệp có thể đánh thức cậu trong lúc bị chứng cuồng loạn hay không.】
Kỳ Tỉnh thôi không nghĩ nữa, nhìn cô rồi ngón tay đặt trên đầu gối khẽ cử động.
Anh vẫn nhớ rõ dáng vẻ hoảng sợ đến mức không nhúc nhích nổi của Diệp Phục Thu vào ngày hôm đó. Cô nhìn chằm chằm cánh tay đầy máu của anh, sợ đến mức không nói nên lời.
Thử lại lần nữa có nghĩa là phải thuyết phục cô ở bên cạnh anh không rời và nếu không ngăn được, cô sẽ lại phải chứng kiến cảnh tượng đó thêm một lần nữa.
Dục vọng lấn át lý trí, anh đưa ngón tay cái ra chạm vào môi cô.
Đầu ngón tay cái như thể thay thế điều gì đó, mân mê, xoa nhẹ, vuốt ve đôi môi mềm mại như sắp tan ra của cô.
Dường như trong giấc ngủ, Diệp Phục Thu cảm nhận được áp lực này, cô khẽ nhíu mày, cử động nhẹ rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Dục vọng kỳ lạ được xoa dịu một chút theo cách đầy xấu hổ và không thể nói ra, Kỳ Tỉnh thở dài nặng nề, anh cúi người, rút cuốn sách trong tay cô ra và đặt sang một bên.
Anh xâm nhập vào không gian ngập tràn hương thơm quế hoa này, bóng dáng anh bao trùm lên cơ thể nhỏ bé của cô gái.
Kỳ Tỉnh hạ người thấp nhất có thể, để cô thuận thế nằm vào lòng anh, rồi anh thành thạo vòng tay ôm lấy chân cô.
Không hiểu sao, Diệp Phục Thu lại như một thói quen, vô thức giơ cánh tay lên bám lấy vai anh, lướt qua những đường gân xanh trên cổ Kỳ Tỉnh, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Cô vẫn ngủ rất say.
Trước khi dùng lực, anh rũ mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, bởi vì giọng nói rất nhẹ nên khiến giọng anh trở nên khàn nhẹ đầy quyến rũ: “Diệp Phục Thu.”
Sự thỏa hiệp của Kỳ Tỉnh mang theo một chút bất lực.
“Cô còn muốn tôi bế cô bao nhiêu lần nữa đây.”
Ngay sau đó, anh bế ngang cô lên, từng bước rời khỏi phòng làm việc.
Đi về phía phòng ngủ của cô.
…………
Sáng hôm sau, Diệp Phục Thu nhìn vào mái tóc rối bù của mình trong gương, vừa đánh răng vừa thắc mắc.
Tối qua mình về phòng từ lúc nào ấy nhỉ?
Sao lại không nhớ được, cô chỉ nhớ là cô đọc đến đoạn nào của cuốn sách, nhưng sau đó buồn ngủ quá thì…
Diệp Phục Thu nhìn về phía cửa: Cô tự mình về phòng sao?
Nếu không phải thì…
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, mặt nóng bừng lên, tự mình phủ nhận.
Không thể nào, Kỳ Tỉnh đâu phải là người tốt bụng như vậy, làm gì có chuyện anh rảnh rỗi bế cô về giường ngủ nhiều lần như thế?
Khi xuống nhà ăn sáng, Diệp Phục Thu nghe dì giúp việc nói rằng Kỳ Tỉnh đã đi rồi, anh còn không ăn sáng, nói là bận công việc nên không kịp ăn ở nhà.
Anh vội vã ra ngoài cùng trợ lý.
Dì Mai cũng không ở nhà.
Diệp Phục Thu nhìn vào bàn ăn trống trơn và bữa sáng thịnh soạn, bất giác thấy cô đơn. Cô ngồi xuống, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng.
Chẳng lẽ cô mong chờ được gặp Kỳ Tỉnh vào buổi sáng sao?
Lạ thật, sao mình lại nghĩ như vậy chứ…
……
Quả nhiên, sau khi bài viết được lan truyền, khi Diệp Phục Thu đến trường đã có rất nhiều người lén nhìn cô hơn trước.
Đúng như Lâu Kỳ nói, vì cô rất xinh đẹp nên trên thực tế có rất nhiều người lạ chú ý đến cô.
Diệp Phục Thu sợ nhất là ánh mắt soi mói như vậy, nhưng không hiểu sao cô lại nghĩ đến Kỳ Tỉnh, cuối cùng quyết định vẫn ngẩng cao đầu, cắn răng giả vờ như không thấy.
Cố gắng chịu đựng thêm nửa ngày nữa.
Lời cam đoan của Kỳ Tỉnh như một chiếc đồng hồ báo thức kêu đúng giờ. Đến chiều, một loạt tin nhắn gửi đến điện thoại của cô, cuối cùng cô cũng có thể đối mặt trực tiếp với đối phương.
Đến 4 giờ chiều, sau khi kết thúc tất cả các tiết học, các sinh viên đều rời khỏi lớp với khuôn mặt đầy nhẹ nhõm.
Diệp Phục Thu và Lâu Kỳ đi cùng nhau, trực tiếp chặn một cô gái trong lớp tên là Bàng Tĩnh.
Diệp Phục Thu vốn quen nhút nhát, nhưng lần này cô lấy hết can đảm để tỏ ra cứng rắn hơn: “Bàng Tĩnh, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Lâu Kỳ tức đến mức như muốn lao lên cắn người.
Những cô gái đi cùng đều ngơ ngác, xung quanh dần dần tụ tập không ít người đến xem chuyện.
Ánh mắt Bàng Tĩnh né tránh, bình tĩnh giả vờ ngu ngơ: “Nói gì với cậu? Cậu có chuyện gì sao?”
Chính Bàng Tĩnh là cô gái trong lớp hôm đó bị Diệp Phục Thu và Lâu Kỳ bắt gặp lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh với đôi mắt đỏ hoe.
Theo suy đoán của Diệp Phục Thu, hôm đó vì họ không biết trong nhà vệ sinh còn có người nên nội dung cuộc trò chuyện đã bị Bàng Tĩnh nghe thấy. Cô ta thêm mắm dặm muối rồi lan truyền việc riêng tư của Diệp Phục Thu ra ngoài.
Lâu Kỳ tức đến mức hét lớn: “Cậu đừng giả vờ nữa!! Chính cậu là người đăng bài bịa đặt về Thu Thu trên mạng! Tiết lộ đời tư của người khác rồi còn dựng chuyện, cậu thấy vui lắm sao?!”
Xung quanh vang lên một loạt tiếng xôn xao.
Bàng Tĩnh hoảng hốt: “Cậu có chứng cứ gì…” Chưa kịp nói hết câu, Diệp Phục Thu đã tiến lên và giơ điện thoại ra.
Vừa nhìn thấy nội dung, cô ta lập tức cuống lên, quay sang hét vào mặt bạn cùng phòng: “Sao cậu lại tuỳ tiện đưa lịch sử trò chuyện ra ngoài chứ!!”
Lâu Kỳ lúc này thêm một nhát dao: “Chị lớn à, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, nếu cậu không nói mấy lời thất đức thì sợ gì người khác truyền ra?”
Với tính cách thẳng thắn, cô ấy không nhịn được mà buột miệng: “Tôi còn không hiểu tại sao cậu làm vậy, cậu với Thu Thu không thân thiết, chẳng lẽ là vì cậu với Chu Nhuệ…”
Lâu Kỳ chưa kịp nói hết câu thì bị Diệp Phục Thu ngăn lại.
Diệp Phục Thu không cho phép họ vì sơ suất mà bị bắt bẻ trong cuộc đối chất, những điều không có căn cứ họ sẽ không nói ra.
Từ đầu đến cuối, Diệp Phục Thu giữ vững sự bình tĩnh, như thể ở một mức độ nào đó, cô bắt chước sự điềm tĩnh ung dung của ai đó khi đối mặt với mọi chuyện.
Cô lại hỏi: “Bàng Tĩnh, bây giờ cậu có gì muốn nói với tôi không?”
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, Bàng Tĩnh đã thấy xấu hổ đến cực điểm, “Tôi chỉ không nhịn được mà nói với người khác vài câu về cậu thôi! Cậu… cậu muốn tôi nói gì?!”
“Xin lỗi đi.” Giọng của Diệp Phục Thu không hề thay đổi, rõ ràng để mọi người nghe thấy: “Tôi được tài trợ để đi học đại học, điều đó không sai. Nhưng cậu phải xin lỗi tôi vì những lời vu khống ác ý về cuộc sống cá nhân của tôi.”
Cô đưa ra yêu cầu một cách rõ ràng: “Xin lỗi ngay tại đây, sau đó lên tường tám chuyện viết bài với tên thật của mình để thừa nhận và xin lỗi. Đã bôi nhọ tôi bằng tên thật, thì cũng phải xin lỗi bằng tên thật.”
Điều này chắc chắn sẽ phá hủy toàn bộ danh dự của Bàng Tĩnh, sau này cô ta còn làm sao mà ở trong trường. Mọi người sẽ biết cô ta là người hay nói xấu người khác, còn ai muốn làm bạn với cô ta nữa?
“Toàn bộ bằng chứng đã được lưu giữ. Nếu cậu không hợp tác, tôi chỉ còn cách tìm luật sư.”
Khoé môi Diệp Phục Thu cong lên, như mang chút tự mãn và tự hào: “Như cậu đã nói, người tài trợ tôi rất coi trọng tôi. Chuyện này, anh ấy sẽ sẵn lòng giúp tôi thôi.”
Nghe đến việc đòi quyền lợi và bồi thường, Bàng Tĩnh cũng chỉ là một cô gái mới vào đại học, lập tức chùn bước: “Được, được, cậu chờ đấy, bây giờ tôi đi đăng bài.”
Lâu Kỳ nhấn mạnh: “Xin lỗi, xin lỗi trực tiếp! Ngay bây giờ!”
Bàng Tĩnh xấu hổ đến mức suýt khóc, cúi gằm đầu, đầy miễn cưỡng: “Xin, xin lỗi!”
“Tổn thương của cậu gây ra cho tôi không thể biến mất chỉ vì một câu xin lỗi này được nên tôi không chấp nhận. Nhưng những gì cậu cần làm thì vẫn phải làm xong.”
Nói xong, Diệp Phục Thu suy nghĩ rồi bổ sung thêm: “Gia đình tôi không khá giả, cậu chắc hẳn sống dễ dàng hơn tôi gấp nhiều lần. Nhưng Bàng Tĩnh, cậu hãy nhìn cho rõ.”
“Hiện tại, chúng ta đang đứng trong cùng một trường, cùng một lớp.”
“Tất cả những điều này đều là tôi tự mình nỗ lực mà đạt được, tôi không thấy có gì đáng xấu hổ.”
Nói xong, Diệp Phục Thu kéo Lâu Kỳ quay người rời đi, để lại một đám người nhìn theo bóng lưng cô, cùng những tiếng bàn tán xôn xao.
Buổi học hôm nay đã xong, Diệp Phục Thu chào tạm biệt Lâu Kỳ ở cửa nhà ăn rồi một mình đi ra cổng trường.
Quẹt thẻ ra khỏi cổng trường, cô bị một giọng nói phía sau gọi lại.
“Diệp Phục Thu —— Đợi một chút!”
Bóng cây xoài rì rào trong gió, vẫn chưa đến giờ hoàng hôn.
Diệp Phục Thu quay đầu lại, nhìn thấy lớp trưởng Chu Nhuệ chạy về phía mình.
Anh ta đeo balo đựng máy tính, rõ ràng là đã đuổi theo từ toà nhà giảng dạy, Diệp Phục Thu không biết liệu anh ta có ở đó lúc nãy hay không.
Cô đứng tại chỗ chờ anh ta: “Có chuyện gì sao, lớp trưởng?”
Chu Nhuệ chạy đến nơi, dừng lại và cúi người thở dốc vài hơi, nói đùa: “Cậu đi nhanh thật đấy.”
Anh ta quan sát biểu cảm của cô: “Cậu, không sao chứ? Tâm trạng có ổn không?”
“Vẫn ổn thôi, không sao cả.” Diệp Phục Thu nghiêng đầu: “Rốt cuộc cậu muốn hỏi gì?”
Chu Nhuệ hơi do dự, quay đầu sờ gáy: “Chuyện là, tôi muốn nói…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Chuyện mấy ngày nay tôi cũng biết, tôi không ngờ… là do Bàng Tĩnh nói ra.”
Diệp Phục Thu gật đầu: “Tôi nghe Lâu Kỳ nói cậu và những người khác đã cố gắng tìm cách liên hệ để xoá bài, nhưng tôi nghĩ xoá bài không phải là cách giải quyết tốt nhất.”
“Dù sao cũng cảm ơn cậu, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết.”
Chu Nhuệ thở dài, dường như bất lực vì việc ăn nói vụng về của mình: “Không phải, tôi muốn nói, xin lỗi cậu.”
Anh ta nhìn cô với vẻ mặt đầy áy náy: “Bàng Tĩnh nhắm vào cậu, có lẽ là vì tôi.”
“Vì cô ta nhìn thấy tôi và cậu…” Chu Nhuệ biểu cảm không tự nhiên, che giấu lời thật lòng: “Thân thiết.”
Diệp Phục Thu thấy anh ta kỳ lạ nên bật cười, nụ cười làm sáng bừng cả khuôn mặt cô, khiến Chu Nhuệ nhìn đến ngẩn ngơ.
“Không liên quan đến cậu.”
“Lớp trưởng, đừng nhận bừa trách nhiệm như vậy, không cần thiết đâu.”
Chu Nhuệ gần như đắm chìm trong nụ cười rạng rỡ và tính cách mạnh mẽ, tỉnh táo của cô. Anh ta bước lên một bước, ngay trước khi định chạm vào cổ tay cô——
“Bíp bíp……” Một tiếng còi xe không đúng lúc vang lên gần đó.
Diệp Phục Thu ngẩng đầu, nhìn qua bên cạnh lớp trưởng về phía xa, ánh mắt tươi cười của cô lập tức sững lại.
Dưới gốc cây xoài, chiếc xe thể thao màu xám đẹp rực rỡ, chàng trai đút một tay vào túi quần đứng tựa vào xe, bàn tay khác vừa nhấn còi rút nhanh ra từ ghế lái.
Kỳ Tỉnh lười biếng tựa vào xe, tầm mắt lướt qua khoảng cách giữa đám người, cố ý liếc nhìn Chu Nhuệ một cái, cuối cùng dừng lại nhìn thẳng vào cô, vẻ thờ ơ pha chút lạnh lùng.
Giây tiếp theo, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô.