Chương 28: Tôi sẽ tự tay viết phần kết cho nó
Việc kiểm soát ra vào của khu chung cư cao cấp rất nghiêm ngặt, không có thẻ khóa tầng thì người ngoài không thể đến gần tầng 35 dù chỉ nửa bước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hành lang dẫn vào căn hộ sạch sẽ không một hạt bụi, ánh đèn sáng rõ. Không gian khép kín phảng phất mùi hương tinh dầu gỗ thông nhè nhẹ.
Tường gạch lạnh lẽo, căn nhà trống trải, vậy nên nhiệt độ cơ thể khi hai người vô tình chạm vào nhau đã trở thành tâm điểm nóng bức giữa khu vực yên tĩnh này, như mắt bão ngưng đọng mà cuồng nhiệt.
Diệp Phục Thu không thể diễn tả được cảm giác khi nhìn vào mắt anh—— đó là một cảm giác vừa e ngại lại vừa gây nghiện.
Đôi mắt của Kỳ Tỉnh lúc bị ốm còn mờ đục hơn bình thường, và dường như nhìn người ta cũng cẩn thận hơn, lạnh lùng hơn.
Đôi mắt anh giống như một bình rượu thoảng hương mê hoặc, khiến Diệp Phục Thu bất giác say mê.
Tay anh vẫn còn nắm lấy cánh tay cô, lông mi Diệp Phục Thu khẽ run lên: “…Người anh nóng quá.”
“Ừhm, ngủ cũng không cần phải đắp chăn.” Anh lại còn đủ tâm trí để nói chuyện bâng quơ, thậm chí còn liếc hộp đồ ăn dưới đất: “Ghen tị à.”
Diệp Phục Thu còn chưa kịp phản ứng đã thấy người trước mặt bất ngờ cúi xuống, cô ngẩng đầu lên, suýt chạm vào mũi anh.
Hơi thở phả ra mang theo hơi nóng, bờ môi mỏng của anh chỉ cách cô một khoảng rất nhỏ. Cô liên tục chớp mắt, trong giây lát thậm chí không biết nên nhìn vào đâu.
Cảm xúc trong mắt Kỳ Tỉnh rất nhạt nhòa, nhưng anh lại khẽ nhếch môi, cố tình trêu chọc: “Nếu cô ghen tị, tôi có thể giúp cô cũng bị sốt.”
Anh biết rõ Diệp Phục Thu không chịu nổi trò này, rõ ràng là cố ý dọa cô.
Khiến cô hoảng sợ đến mức vừa mắng chửi vừa bỏ chạy.
Quả nhiên, hai má trắng ngần của Diệp Phục Thu lập tức đỏ bừng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, đôi mắt gợn sóng nhìn anh trừng trừng, vừa tức giận vừa lo lắng.
Lông mày của Kỳ Tỉnh khẽ giãn ra, dường như rất hài lòng với phản ứng của cô. Anh cầm tay nắm cửa, ra hiệu tiễn khách: “Đồ thì tôi nhận, người thì miễn tiếp.”
Thấy anh định đóng cửa, Diệp Phục Thu vội vàng lao người lên, dùng cả cơ thể chặn lại, không để anh đóng cửa.
Cô đặt một chân vào lãnh địa riêng của anh.
Kỳ Tỉnh không ngờ cô lại liều lĩnh như vậy. Anh đóng cửa nhanh và mạnh đến mức suýt kẹp vào người cô, may mắn thay anh phản ứng nhanh và kịp thời dừng lại.
Anh hít sâu một hơi: “Diệp Phục Thu, ai dạy cô…”
Kỳ Tỉnh còn chưa nói xong, Diệp Phục Thu đã vươn tay ra nắm lấy cổ áo hoodie của anh. Lần này cô lại gần hơn, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn thẳng vào anh: “Kỳ Tỉnh, có phải anh đang trốn tránh tôi không?”
Cô nhất định phải hỏi.
Nửa câu nói của Kỳ Tỉnh mắc kẹt lại, không thể thốt ra.
Cánh cửa mất điểm tựa, từ từ tự động khép lại, cuối cùng ép vào người Diệp Phục Thu đẩy cô tiến lại gần anh hơn.
Đôi bàn tay nhỏ của cô vô tình cọ xát vào ngực và bụng anh qua lớp vải áo. Cơ thể mềm mại của cô dựa sát vào anh, khiến Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, yết hầu khẽ chuyển động: “Cô có biết bốn chữ tự mình đa tình viết thế nào không?”
Những gì liên tiếp xảy ra khiến Diệp Phục Thu tin tưởng tuyệt đối vào trực giác của mình, đặc biệt là khi đối mặt với Kỳ Tỉnh.
Cô không thèm để ý lời anh nói, sự tò mò bừng cháy trong lòng khiến cô càng thêm dũng cảm, tiếp tục hỏi: “Tại sao anh lại tránh tôi?”
“Tại sao?” Đôi mắt Diệp Phục Thu sáng lấp lánh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô có cảm giác như đang sắp chạm tới một bí mật——có điều gì đó sắp được cô phát hiện, sắp được khám phá.
Đáp án nằm ngay trên người Kỳ Tỉnh lúc này.
Cô muốn nắm bắt bí mật trên người Kỳ Tỉnh.
Kỳ Tỉnh bị hỏi đến phát bực, anh đưa tay bóp lấy gương mặt cô. Miệng Diệp Phục Thu lập tức bị bóp chặt lại, không thể nói thêm được lời nào.
Ngón tay anh nhẹ nhàng nhéo má cô, nhìn qua nhìn lại, ánh mắt thoáng chút nguy hiểm: “Diệp Phục Thu, cô điên rồi đúng không?”
“Uống nhầm thuốc à?”
Anh càng cố lảng tránh, Diệp Phục Thu càng chắc chắn những suy đoán của mình là đúng.
Nguyên nhân Kỳ Tỉnh lẩn tránh cô không phải là vô căn cứ, mà ẩn giấu trong một khoảnh khắc nào đó mà trước đây cô không nhận ra.
Diệp Phục Thu dùng hai tay giữ lấy bàn tay to lớn của anh, khi hai bàn tay áp vào nhau, nhiệt độ nóng rực trên người anh cũng từ từ giảm bớt.
Cô không mất quá nhiều sức để gỡ bàn tay to lớn của anh ra khỏi người mình. Cô thở ra một hơi, nói: “Anh… dì đã dặn tôi rồi. Nếu anh mở cửa, tôi phải trông chừng anh ăn hết đồ ăn và uống thuốc xong mới được về.”
“Đó là lời dặn dò của dì. Tôi phải làm tốt mới được về nhà.” Thực ra, cô đã nói dối.
Anh thẳng thừng từ chối: “Không cần.”
Cô vẫn kiên quyết: “Tôi không đi.”
Chân mày Kỳ Tỉnh nhíu lại sâu hơn, anh vươn tay ôm lấy eo cô, kéo mạnh khiến cô ngã vào lòng mình rồi cúi đầu, đe dọa: “Cô thật sự không sợ tôi.”
“Đừng quên, chuyện giữa hai chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Giọng anh cố tình nhấn mạnh, nghe vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ.
“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ biết điều mà tránh xa ra, chứ không phải ngu ngốc mà bám lấy như thế này.”
Hai người quấn lấy nhau ở cửa ra vào, bóng hình gần như chồng lên nhau. Nếu không nghe đoạn đối thoại, chỉ nhìn vào cảnh tượng này ai cũng sẽ tưởng đó là sự thân mật của đôi nam nữ.
Anh nói đúng, trước đây cô cũng đã nghĩ sẽ tránh xa anh, nhưng.
Nhưng hôm nay, Diệp Phục Thu không quan tâm điều gì cả. Trái tim đập rộn ràng, cô nhìn thẳng vào mắt anh và vạch trần: “Kỳ Tỉnh, anh đang sợ điều gì”
Chữ “Sợ” này hoàn toàn không ăn khớp với Kỳ Tỉnh mà hoàn toàn trái ngược như ngày và đêm, đen và trắng. Anh bật cười khi nghe thấy điều đó, Kỳ Tỉnh lùi một bước, buông cô ra. Sau khi nụ cười tan biến, khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng, liếc cô một cái rồi quay người bước thẳng vào trong.
Dáng vẻ của anh như muốn nói: “Tôi không rảnh quan tâm đến cô.”
Phong cách căn hộ riêng của Kỳ Tỉnh phản ánh đúng gu thẩm mỹ của anh, tông màu tổng thể lạnh lùng, trang trí theo phong cách mở. Đồ nội thất tối giản màu xám, trắng và nâu chiếm phần lớn nên trông sạch sẽ nhưng toát lên sự trống trải, cô quạnh.
Cơn sốt cao kéo dài hai ngày, ngay cả một người khỏe mạnh cũng khó mà chịu nổi. Anh bước đi loạng choạng, lê dép vào bếp.
Đặt chiếc ly dưới máy làm lạnh, anh rót nửa ly nước lạnh. Kỳ Tỉnh vừa định uống một hơi thì bất ngờ có một bóng dáng nhỏ lao đến bên cạnh.
Cánh tay mảnh mai của Diệp Phục Thu vội vàng nắm lấy cổ tay anh. Nước trong ly sóng sánh văng ra ngoài, vài giọt nước lạnh bắn lên tay anh.
Anh vốn đã chẳng còn sức, lại bị làm phiền khi muốn uống chút nước lạnh nên không còn chút kiên nhẫn nào: “Diệp Phục Thu, cô chán sống rồi phải không?”
Diệp Phục Thu cứng rắn ép anh đặt ly nước xuống. Theo những gì cô biết, hai ngày nay anh gần như không ăn uống gì, mà nếu có ăn thì cũng toàn là những thứ không tốt cho sức khỏe, “Bụng đang rỗng mà uống nước lạnh như vậy, anh mới là người muốn chết.”
Kỳ Tỉnh bị chọc tức đến bật cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu thẳng thừng đổ hết ly nước lạnh vào bồn, sau đó lấy hộp thức ăn mà dì đã chuẩn bị, đặt lên bàn và mở ra.
Quay đầu lại thấy Kỳ Tỉnh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô bằng ánh mắt oán trách, như thể chỉ vì một ly nước lạnh mà muốn nuốt chửng cô vậy.
Diệp Phục Thu cũng không biết hôm nay mình lấy đâu ra dũng khí, cô bước hai bước đến gần anh, kéo tay anh một cách dứt khoát, mạnh mẽ lôi anh đến bàn ăn. Cô gõ gõ mặt bàn: “Ăn cơm.”
“Ăn xong nửa tiếng sau uống thuốc.”
Nhớ ra điều gì, cô ngẩng đầu hỏi: “Nhiệt độ cơ thể anh là bao nhiêu? Sốt cao lắm à?”
Kỳ Tỉnh khó chịu, nghiêng đầu, thờ ơ đáp: “Chưa đo, không biết, chắc khoảng năm sáu chục độ.”
Diệp Phục Thu: “…”
Xin hỏi anh có thể giao tiếp bình thường được không?
Cô khoanh tay trước ngực, nhìn anh cẩn thận rồi đoán: “Kỳ Tỉnh, anh đang giở trò gì thế?”
“Bị bệnh mà còn cố chống lại cơ thể mình, đúng là hành động ấu trĩ nhất.”
Đang ở đây giở trò gì vậy.
“Cháo thịt và sủi cảo đều do dì tự tay làm.” Diệp Phục Thu thở dài, chạm vào thành hộp để kiểm tra nhiệt độ: “Nếu không ăn sẽ nguội mất.”
“Anh không nhận điện thoại của dì, dì rất buồn đấy.”
Nhà bếp yên lặng vài giây, một lát sau Kỳ Tỉnh đi tới rồi kéo ghế ngồi xuống, thở ra một hơi nặng nề và cầm đũa lên. Anh rũ mắt gắp một miếng sủi cảo: “Tôi ngủ quên, không phải cố ý không nghe điện thoại.”
Nói xong, anh nhét bánh vào miệng, nhai mà không phát ra tiếng.
“Thật không? Vậy tôi sẽ nói với dì ngay bây giờ.” Diệp Phục Thu lấy điện thoại ra: “Người nhà không nên hiểu lầm nhau chỉ vì chuyện nhỏ nhặt thế này.”
Vừa nói cô vừa chụp một tấm ảnh rồi gửi đi, hơi mỉm cười: “Như vậy bà ấy sẽ biết chắc rằng anh đã ăn uống đàng hoàng.”
Kỳ Tỉnh ngước mắt lên nhìn cô, chịu đựng cơn đau cổ họng khó khăn nuốt thức ăn, “… Không biết còn tưởng hai người thân nhau lắm đấy.”
“Tôi đâu có phúc có một người mẹ như dì.” Diệp Phục Thu gửi tin nhắn xong thì cất điện thoại, ngồi xuống, mở túi thuốc và chia thuốc cho anh.
Hai người vốn căng thẳng như giương cung bạt kiếm, giờ lại yên ổn ngồi cùng nhau. Một người im lặng ăn cơm, một người tháo hộp thuốc ra đọc hướng dẫn.
Bầu không khí tĩnh lặng nhưng nhưng lại toát lên sự hòa quyện hài hòa sau những va chạm giữa cương và nhu.
Từ nhỏ Kỳ Tỉnh đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc, mặc dù anh ăn rất nhanh nhưng lại không hề phát ra tiếng động thừa thãi nào, vẫn giữ được sự chậm rãi và nề nếp.
Nhìn anh ăn cơm cũng có thể xem là một loại thưởng thức.
Diệp Phục Thu đặt số thuốc đã chia vào lòng bàn tay, đưa cho anh: “Cầm lấy, nửa tiếng nữa uống.”
Kỳ Tỉnh vẫn rũ mắt xuống, trông có vẻ rất mệt mỏi. Anh im lặng vài giây, rồi trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, cúi người tiến lại gần.
Trong lúc Diệp Phục Thu còn đang đoán ý đồ của anh, môi Kỳ Tỉnh đã khẽ chạm vào lòng bàn tay cô.
Sự chấn động này đối với Diệp Phục Thu còn lớn hơn khoảnh khắc tiểu hành tinh va vào trái đất. Một luồng kích thích cùng cảm giác tê dại khắp người xộc thẳng lên đỉnh đầu cô —— làm cô khẽ run lên.
Kỳ Tỉnh nghiêng người, vượt qua giới hạn an toàn. Anh giữ lấy cổ tay cô và ngậm luôn số thuốc trong lòng bàn tay cô, gọn gàng uống một ngụm nước ấm rồi nuốt xuống.
Diệp Phục Thu ngồi yên tại chỗ, nửa người gần như mềm nhũn, không nói nên lời. Đôi mắt cô dao động, như những cánh hoa rơi rụng theo từng cơn rung động mạnh mẽ.
“Anh…”
Kỳ Tỉnh- người đã gỡ lại một bàn – nhìn cô, giọng bình thản nhưng ánh mắt chứa chút hả hê: “Tôi làm sao?”
Diệp Phục Thu bỗng nhiên rất muốn soi gương, không biết mặt cô có đang đỏ như chiếc đèn lồng hay không.
Má và tai cô đều nóng bừng, cô lắp bắp đáp: “Anh, anh còn chưa chờ đủ nửa tiếng.”
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, một lúc sau anh hừ khẽ: “Không cần thiết.”
Nói xong anh đứng dậy, xoay người bước về phòng ngủ và bỏ lại một câu: “Không cần dọn bát đũa.”
Dù dáng đi loạng choạng, nhưng chưa được mấy bước anh đã biến mất sau góc khuất.
Phòng bếp và phòng ăn kiểu mở rộng rãi và ngăn nắp, bỗng chỉ còn lại bóng dáng mảnh mai của cô.
Lòng bàn tay cô như vẫn còn lưu lại hơi thở và nhiệt độ của anh, chỗ vừa bị chạm vào còn chưa khô hẳn, nhịp tim cô vẫn dồn dập không ngừng.
Cô nhìn về hướng anh vừa biến mất, qua một hai phút cô bất chợt đứng phắt dậy.
Diệp Phục Thu cầm một cốc nước ấm, bước chân nhẹ nhàng, rón rén tiến về phía phòng ngủ của anh.
Nhưng cô chỉ biết Kỳ Tỉnh đi về phía này, chứ không rõ phòng ngủ của anh rốt cuộc là phòng nào.
“Sống một mình trong ngôi nhà to thế này, chắc cô đơn lắm nhỉ…” Diệp Phục Thu lẩm bẩm, nhìn mấy cánh cửa có vẻ hơi lớn, cuối cùng đi tới căn phòng trong cùng. Cô áp tai lên cửa, lắng nghe cẩn thận.
Nghe thấy âm thanh máy tính hoạt động bên trong, mắt cô sáng lên, chắc chắn rằng có người ở trong.
Diệp Phục Thu gõ nhẹ cửa: “Tôi rót nước cho anh, có cần không?”
“… Kỳ Tỉnh, tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi anh.”
“…”
Phía bên kia cửa hoàn toàn yên lặng, không có bất kỳ hồi đáp nào.
Diệp Phục Thu không kìm lòng được mà vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa chính phòng ngủ ra.
Cô ngó đầu vào trước, lập tức ngửi thấy mùi hương dễ chịu của gỗ, giống như hương thơm từ nước giặt còn sót lại trên ga giường.
“Kỳ Tỉnh?” Cô lại khẽ gọi, âm cuối hơi nhấn cao.
Vẫn không có ai trả lời, Diệp Phục Thu bước vào, cả người tiến hẳn vào phòng ngủ của anh.
Cánh cửa khẽ khép lại, khi cô quay đầu thì thấy một chiếc xe đựng đồ nhỏ bằng nhựa trong suốt. Bên trong toàn là thuốc lá của một nhãn hiệu, hộp nào hộp nấy rõ ràng đã mở nhưng bên trong vẫn còn đầy.
Hôm nay Diệp Phục Thu hiếu kỳ hơn thường lệ, cô cầm lấy một hộp thuốc lên xem thử, bên trong vẫn đầy kín như mới.
Cô rút một điếu ra và lập tức phát hiện điểm bất thường—— thuốc lá chưa hút nhưng phần đầu lọc đã bị bóp tạo nếp, viên tinh dầu tạo hương cũng đã bị bóp vỡ.
Diệp Phục Thu nhìn chiếc xe đựng đầy thuốc lá, lẩm bẩm: “Không lẽ tất cả đều như vậy…”
Người này rốt cuộc có sở thích quái lạ gì vậy?
Đây chẳng phải là hoàn toàn lãng phí tiền bạc sao?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô ném hộp thuốc trở lại, nghe tiếng “Cạch” nhẹ vang lên. Sau đó, Diệp Phục Thu bưng ly nước ấm đi sâu vào phòng.
Khi vào bên trong, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Kỳ Tỉnh.
Lúc nãy khi không nghe thấy tiếng trả lời, Diệp Phục Thu đã thoáng lo lắng liệu có chuyện gì xảy ra không.
Kết quả là trước mắt cô, người đàn ông mặc áo hoodie đang nằm úp mặt trên giường, không hẳn là nằm mà cũng không hẳn là ngồi.
Trông như thể trong cơn mệt mỏi cực độ, anh vừa lao vào giường là thiếp đi ngay lập tức.
Anh ôm chặt gối nằm sấp xuống giường, cơ lưng qua lớp vải áo hoodie nổi lên tạo thành một hình ảnh đẹp mắt. Một bên vạt áo bị kéo lên, lộ ra các cơ xiên trước cùng đường cơ bụng nổi bật.
Với tư thế nằm này, tóc mái đen của Kỳ Tỉnh rủ xuống trán, mềm mại phủ lên che một phần đôi mắt.
Cánh tay buông thõng xuống mép giường, từng đường nét từ cổ tay đến các đốt ngón tay đều rõ ràng và đẹp đẽ.
Dáng vẻ này khiến Kỳ Tỉnh, người có vẻ ngoài với khí chất lạnh lùng, sắc bén đáng sợ, bỗng chốc toát lên một chút ôn hòa, như thể chỉ cần cô vươn tay ra là có thể chiếm tiện nghi.
Diệp Phục Thu nhẹ nhàng đặt ly nước xuống bàn đầu giường, nhìn anh từ đầu đến chân. Mùa Thu đến, gió lạnh đêm luồn qua căn phòng mang theo hơi lạnh đầy tà khí.
Cô cúi người định kéo anh nằm ngay ngắn lại, nhưng không ngờ người này lại nặng đến mức không cách nào nhúc nhích được. Cuối cùng, cô đành kéo tấm chăn, phủ đại lên người anh.
Những hành động này khiến cô mệt đến toát mồ hôi, Diệp Phục Thu thở nhẹ, ngồi xổm xuống, chống tay lên mép giường chăm chú nhìn anh.
Từ khi đến vịnh Tiêu Quảng Đông, dường như cô luôn bị cuốn vào những tình huống kỳ lạ với Kỳ Tỉnh. Thái độ của cô đối với anh cũng lên xuống thất thường, tựa như dây cung đã giương sẵn, chỉ chờ bật lên.
Thực sự đây là lần đầu tiên có khoảnh khắc hai người họ yên bình bên nhau, để cô cứ thế ngây người nhìn anh mà không chút e dè.
Diệp Phục Thu lặng lẽ nhìn anh rất lâu, bất giác lẩm bẩm: “… Không lẽ ngất xỉu rồi sao?” Nói xong, cô đưa tay, khẽ vén tóc mái trên trán rồi đặt tay lên trán anh.
Nóng rực đến ngạc nhiên.
Diệp Phục Thu lấy từ túi áo ra một chiếc nhiệt kế điện tử, nhẹ nhàng đo nhiệt độ ở tai anh. Nhìn con số hiển thị, cô suýt chút nữa hít sâu vì hoảng sợ. Như vậy, mà đã sốt đến 42 độ.
May mà anh đã uống thuốc hạ sốt. Nếu qua một đêm mà vẫn không hạ nhiệt, chắc chắn phải vào viện ngay.
Chờ đến sáng? Theo cô, lúc này nên đưa anh đi bệnh viện ngay.
Lông mày Diệp Phục Thu từ từ nhíu chặt, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt gầy gò của anh: “Không được, thế này không ổn, nhất định phải vào viện.”
Cô định gọi điện cho dì Mai nhờ người đưa anh đi bệnh viện.
Diệp Phục Thu vừa cầm lấy điện thoại, bàn tay chàng trai đang ngủ bên cạnh bỗng vươn ra.
“Chát—”
Bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy cổ tay cô.
Diệp Phục Thu giật mình ngước mắt lên, chạm phải đôi mắt phượng dài ẩn sau mái tóc đen của Kỳ Tỉnh.
Sự sắc lạnh trong ánh mắt anh bị mái tóc che bớt, cuối cùng khi rơi vào mắt cô chỉ còn lại nét yếu ớt và kiên định.
Cô hơi hé miệng định nói, nhưng chưa kịp thốt lên thì đã nghe thấy giọng nói khàn khàn, khó nhọc của anh.
“Không đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“… Không được phép.”