Chương 25: Nhếch môi cười nhạo sở cảnh sát Scotland

Tiếng xì xào ngạc nhiên vang vọng khắp giảng đường bậc thang rộng lớn, có người còn quên tắt đèn flash khi chụp ảnh, ánh sáng lóe lên rồi biến mất trong chớp mắt thật buồn cười.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Tớ bị cận nhẹ.” Lâu Kỳ nheo mắt, cố nhìn về phía trước: “Sao giảng viên này trông cứ như bạn cùng trang lứa với chúng ta vậy nhỉ, tớ còn tưởng sẽ là một ông chú hay ông bác nào đó cơ.”

“Sao mà đẹp trai thế này, thế này thì sao mà tớ nghe giảng được chứ.” Mặc dù nói như vậy nhưng khóe môi của Lâu Kỳ đã cong lên một cách mất kiểm soát.

Bất chấp những người xung quanh, tâm trạng của Diệp Phục Thu giống như đang ngồi trên một con thuyền giữa bão tố, lúc lên lúc xuống, chẳng thể đứng vững.

Cô vô thức cảm nhận được rằng Kỳ Tỉnh đến đây là vì cô, nhưng rồi lại thấy người này không rảnh rỗi đến mức bỏ thời gian và công sức đến trường học tham dự buổi tọa đàm chỉ để làm khó cô.

Anh là người hoàn toàn không liên quan đến những chuyện như giảng dạy và giáo dục người khác.

Diệp Phục Thu vừa phỏng đoán vừa phủ nhận suy nghĩ của mình, cô không thể chịu nổi ánh mắt trực diện và nóng bỏng của đối phương dù vẫn cách nhau một khoảng.

Giây tiếp theo, cô cúi đầu né tránh, rồi bị Lâu Kỳ kéo tới ngồi ở hàng ghế đầu một cách miễn cưỡng: “Đi thôi, đi thôi, sắp vào giờ học rồi.”

Khi cô lảng tránh ánh mắt anh, Kỳ Tỉnh quét mắt chậm rãi nhìn toàn bộ giảng đường, lặng lẽ nhếch môi, trêu chọc: “Xem ra mọi người ở đây chẳng xa lạ gì với tôi nhỉ.”

Những nữ sinh đến giảng đường dự thính khá táo bạo: “Thầy ơi! Chuyện thầy đến đây làm giảng viên đã lan truyền khắp nơi từ ba ngày trước rồi!”

Anh quay người đi về phía máy tính của giảng đường, động tác chậm rãi nhưng chẳng hề lười biếng: “Vậy thì chắc tôi không cần phải tự giới thiệu nữa nhỉ?”

Các nữ sinh đều lắc đầu, và cười rạng rỡ hơn: “Không được đâu! Thầy vẫn phải giới thiệu bản thân đàng hoàng!”

“Tốt nhất là nói cả hình mẫu lý tưởng của thầy nữa!”

“Hahaha…”

Diệp Phục Thu ngồi xuống một góc cạnh cửa sổ ở hàng thứ hai, gương mặt nhỏ nhắn sắp cúi gằm xuống đất, hoàn toàn không hòa hợp với bầu không khí vui vẻ xung quanh.

Mặc cho mọi người xung quanh cười nói, từ đầu tới cuối cô chỉ cúi gằm mặt, chỉ hận không thể biến thành một khúc gỗ vô tri ngay tại chỗ rồi chui đầu xuống kẽ đất.

Mới tối mấy hôm trước, cô còn mơ thấy mình biến thành một con búp bê bị anh giày vò một cách tùy ý, cứ tưởng trường học là nơi trú ẩn an toàn, ai ngờ…

Người này đúng là không gì không làm được!

Kỳ Tỉnh mở bản thảo bài diễn thuyết ra và nói: “Tôi sẽ dạy bốn tiết đầu của môn Lịch sử kinh tế thế giới, chủ yếu là cung cấp kiến thức nhập môn và giải đáp thắc mắc.”

Anh ngước mắt lên: “Nhiệm vụ mà nhà trường giao cho tôi là khơi dậy một chút hứng thú cho các bạn sinh viên đã thất bại trong việc đăng ký lớp học.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Bên dưới lại rộ lên những tiếng cười bất lực.

Lâu Kỳ cũng càng ngày càng phấn khích hơn, đặc tính mê trai hoàn toàn bộc phát: “Trời ơi, anh ấy hài hước ghê…”

“Vừa đẹp trai còn vừa hài hước thế này, anh ấy khiến một người có bạn trai rồi như tớ khó mà giữ mình được.”

Diệp Phục Thu mở cuốn sổ tay ra, trong lòng thầm chê bai: Hài hước cái gì chứ, như bước vào địa ngục vậy.

“Tôi nghe nói môn này khó lắm.” Kỳ Tỉnh chống tay lên bục giảng và nhìn xuống bên dưới: “Mặc dù đây chỉ là bốn tiết tọa đàm, nhưng vẫn phải nộp bài tập và điểm danh.”

Nói xong, anh mở cuốn sách tham khảo ra: “Giáo sư của các bạn còn đặc biệt dặn tôi.” Kỳ Tỉnh ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Không thể vì tôi dễ tính mà giảm bớt khối lượng bài tập cho sinh viên được.”

Dưới lớp lập tức đồng loạt vang lên tiếng than thở tiếc nuối: “Ôi…”

Khóe mắt Diệp Phục Thu giật giật, nhớ đến dáng vẻ người này tính toán với cô từng li từng tí, dáng vẻ từng bước ép sát, oán thầm: Dễ tính cái quái gì chứ.

Sao bên ngoài anh lại diễn giỏi thế!

Nếu để những người từng bị anh hành cho ra bã nhìn thấy cảnh này thì chắc mắt của họ cũng phải trợn ngược ra ngoài mất.

Trong lớp học đã chật kín người ngồi và đứng, Kỳ Tỉnh nhìn thấy bên ngoài cửa sổ kính cũng đông nghẹt người, nói: “Làm phiền các bạn phía sau mở cửa lớp ra, hành lang không có điều hòa, các bạn ngoài kia sẽ rất nóng.”

Lâu Kỳ suýt hét lên: “Trời ơi, anh ấy thật dịu dàng! Thật lịch thiệp!”

“Tớ nghe người ta nói anh ấy là công tử nhà giàu, chẳng phải là nam chính bước ra từ tiểu thuyết sao?”

Con mắt của Diệp Phục Thu cũng sắp lăn ra ngoài cửa sổ, cô cố nhịn để nhắc nhở đối phương: “Được rồi, có liên quan gì đến chúng ta đâu, tập trung nghe giảng đi.”

Hai từ dịu dàng và lịch thiệp này làm gì có chút xíu nào liên quan đến Kỳ Tỉnh chứ?

Suốt một giờ học, Diệp Phục Thu như ngồi trên đống lửa. Ban đầu, cô nhắn tin wechat cho Tiêu Hân với vẻ đầy nghi ngờ: “Em không ngờ anh ấy lại xuất hiện ở trường chúng ta. Không phải anh ấy học tài chính sao? Anh ấy thực sự hiểu Lịch sử kinh tế à?”

Không lâu sau, Tiêu Hân trả lời cô: “Sao em chắc chắn là anh ấy chưa từng học, anh ấy là Kỳ Tỉnh đó.”

Diệp Phục Thu: “…”

Không thể phản bác lại.

Tiêu Hân trả lời cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

【Nhà giàu số một của Vịnh Tiêu Quảng Đông, doanh nhân trẻ, sinh viên ưu tú của Harvard. Không nói đến chuyện anh ấy có muốn hay không, ngay cả việc nhà trường liên lạc được với anh ấy thôi cũng đã mất rất nhiều công sức đấy.】

【Nhưng đồng ý nhận lời giảng dạy không công thế này thì quả thật không giống phong cách của Kỳ Tỉnh.】

【Với giá trị con người cao quý của anh ấy, chỉ một câu nói cũng có thể mang về hàng triệu đơn hàng, vậy mà lại chạy đến giảng đường đại học mất công nói nhiều, đúng là không bình thường.】

Sau đó, Diệp Phục Thu không nhắn lại nữa mà buộc mình phải quên rằng Kỳ Tỉnh đang đứng trên bục giảng, tập trung lắng nghe bài giảng.

Không ngờ phong cách giảng bài của Kỳ Tỉnh lại nằm ngoài dự đoán của cô. Vốn dĩ, Diệp Phục Thu nghĩ rằng anh sẽ là kiểu người áp đặt kiến thức và nội dung lên sinh viên, sau đó sẽ ra vẻ cao ngạo, khinh thường mọi người: “Ngay cả cái này cũng không hiểu mà còn gọi là sinh viên đại học sao?”

Kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Kỳ Tỉnh lồng ghép tất cả nội dung vào bối cảnh lịch sử, đưa ra câu hỏi để dẫn dắt sinh viên bước vào câu chuyện, tự suy nghĩ và rút ra kết luận. Anh chỉ đóng vai một người nghe, thỉnh thoảng sửa sai và bổ sung. Phương pháp giảng dạy của anh vừa đơn giản vừa dễ hiểu.

Anh cố tình làm lu mờ sự hiện diện của mình, để quá trình phát triển dài dòng và phức tạp của nền kinh tế thế giới hiện lên trước mặt sinh viên một cách trọn vẹn và rõ ràng.

Cô cảm nhận được rõ rằng tất cả sự “Không tốn sức” của Kỳ Tỉnh đều dựa trên khả năng kiểm soát tình huống mạnh mẽ và nền tảng kiến thức vững chắc của anh.

Khiến Diệp Phục Thu – một người chẳng hề hứng thú với kinh tế – cũng bị cuốn hút mà chăm chú lắng nghe.

Nhưng dù anh có giảng hay đến mấy thì cũng không khiến Diệp Phục Thu thay đổi quyết tâm là vừa hết giờ sẽ lập tức biến khỏi không gian có anh.

Buổi học kéo dài một tiếng đã kết thúc, không khí im ắng trong lớp dần vang lên tiếng lục đục thu dọn sách vở.

Diệp Phục Thu nhanh chóng đậy nắp bút, gập vở lại và nhét tất cả vào túi một cách vội vàng.

Kỳ Tỉnh vừa nói: “Buổi học hôm nay dừng ở đây.”

Ngay giây sau, cô đã đứng dậy và chuồn ra khỏi giảng đường bậc thang. Tốc độ nhanh đến mức lướt qua như một cơn gió, khiến Lâu Kỳ ngồi chớp mắt ngay tại chỗ: “…Hả?”

Lâu Kỳ: Thứ gì vừa mới bay qua vậy?

Vừa hết giờ học, trường học bỗng chốc trở nên sôi động và đông đúc giống như một thị trấn nhỏ.

Có rất nhiều sinh viên đi ra từ các phòng học, dòng người đông đúc chiếm lĩnh thang máy và hành lang.

Diệp Phục Thu vừa đi vừa thở dốc, còn lẩm bẩm: “Xui xẻo, đúng là xui xẻo…”

“Biết thế đã luyện tốc độ tay nhiều hơn để đăng ký lớp khác rồi…”

“Vốn dĩ môn này đã khó rồi, vậy mà còn gặp phải…” Còn chưa nói hết câu thì đột nhiên có một lực mạnh ôm lấy eo cô, kéo cô vào một căn phòng bên cạnh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu giật mình, trợn to mắt.

“Rầm!”

Tiếng đóng cửa bị tiếng ồn ào bên ngoài hành lang nuốt trọn, không ai hay biết sự hoảng hốt vừa xảy ra ở ngã rẽ.

Căn phòng chứa đồ chật hẹp phủ đầy bụi bặm là một nơi ít ai biết đến, ẩn mình sâu trong hành lang tòa giảng đường.

Cánh cửa mở ra, gió lùa vào cuốn theo lớp bụi mù mịt bay tán loạn trong không trung. Theo tiếng bước chân xào xạc tiến lùi của một nam một nữ, những hạt bụi li ti kích thích khứu giác, cay nồng như đám cỏ mèo quét ngang mặt.

Vừa châm chích vừa ngứa ngáy, muốn xua đi nhưng không thể.

Diệp Phục Thu liên tục lùi về phía sau, mãi cho đến khi lưng chạm vào kệ hàng, cô vịn vào kệ, chớp mắt nhìn đối phương tiến lại gần.

Kỳ Tỉnh bước lên cho đến khi mũi giày của anh chạm vào mũi giày cô.

Anh cúi xuống quan sát dáng vẻ căng thẳng của cô mà không vội mở miệng. Anh nghiêng người tựa vào kệ hàng, lặng lẽ nhìn cô.

Bóng của anh bao trùm nửa người cô, phủ lên người Diệp Phục Thu một mảng xám mờ.

Cô siết chặt quai đeo túi xách bên vai, thấp giọng: “… Có chuyện gì sao?”

“Chạy cái gì.” Kỳ Tỉnh đút tay vào túi quần, dáng vẻ đứng đắn trong lớp học khi nãy đã biến mất.

Anh rũ mắt, bờ vai khẽ nghiêng, dáng vẻ kiêu ngạo giống như một công tử cà lơ phất phơ.

Diệp Phục Thu siết chặt tay, mạnh miệng: “Tôi không chạy.”

“Chưa nói hết câu mà cô đã biến mất tăm rồi.” Đương nhiên là Kỳ Tỉnh không tin, bởi vì lời nói dối của cô quá vụng về.

Cô không giỏi che giấu vậy mà cứ cố diễn. Từng động tác né tránh đều lộ liễu trước mắt anh, trong mắt anh lại càng thêm phần thú vị.

“Anh muốn nói gì.” Diệp Phục Thu lùi lại phía sau, hàng mi run rẩy: “… Nói đi.”

“Vừa nãy tôi thấy có một sinh viên ngồi cạnh cửa sổ chăm chú ghi chép bài giảng.”

Kỳ Tỉnh liếc nhìn cô, nhướng mày: “Vậy nên tôi quyết định chọn bạn học Diệp làm đại diện môn của tôi.”

Trên mặt Diệp Phục Thu lộ ra vẻ bất ngờ.

Gì cơ?

“Tôi từ chối.” Cô lập tức tìm cớ: “Tôi… Tôi có quá nhiều việc ở trong và ngoài trường, không có thời gian làm đại diện môn.”

“Ồ, từ chối cũng được.” Kỳ Tỉnh ngẩng đầu lên, tỏ vẻ như đang suy nghĩ: “Hình như tôi có quyền chấm điểm đánh giá sinh viên thì phải.”

Diệp Phục Thu trừng mắt: “Kỳ Tỉnh!”

Lại nữa! Sao đi đến đâu cũng tìm được cách uy hiếp cô vậy!

“Không biết lớn nhỏ.” Anh cười một cách lười biếng: “Ở đây là trường học, gọi thầy.”

Nhìn cô tức đến mức hai má phồng lên, anh bất giác cảm thấy sống mũi ngứa ngáy nên cúi đầu, dùng ngón tay vuốt mấy cái rồi hỏi: “Diệp Phục Thu, cô đang nghĩ gì vậy?”

Diệp Phục Thu giật mình: “Hả?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Cứ dăm bữa nửa tháng lại thế.” Kỳ Tỉnh híp mắt, dùng ánh mắt sắc bén tiêu diệt phòng tuyến cuối cùng của cô: “Cô trốn cái gì chứ?”

Bị anh nhìn thấu tâm tư trong nháy mắt, Diệp Phục Thu khẽ hé môi rồi cứng đờ, trong thoáng chốc khó có thể bịa ra cái cớ để qua mặt anh.

“… Không, không có.”

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao.” Giọng anh lạnh hơn.

Diệp Phục Thu nhìn về phía anh, bắt gặp đôi mắt đen vẫn rực sáng trong căn phòng mờ tối của Kỳ Tỉnh.

Ngay khoảnh khắc chạm phải tầm mắt nhau, anh giơ tay về phía cô.

Diệp Phục Thu muốn tránh nhưng đã muộn, giây tiếp theo, ngón tay của Kỳ Tỉnh chạm vào bên má cô.

Do ngồi trong phòng điều hòa một thời gian nên đầu ngón tay của anh hơi lạnh.

Vào khoảnh khắc tiếp xúc, cảm giác lạnh lẽo như từng giọt nước nhỏ, như ngọn lửa bùng lên trên đỉnh sông băng lập tức khiến mọi giác quan của cô tê dại.

Ngón tay của Kỳ Tỉnh lướt dọc theo vết sẹo nhạt hình lưỡi liềm bên má phải của cô, đôi mắt anh trầm lắng, vẫn giữ tư thế cúi xuống nhìn cô.

Trong giây lát, đầu óc Diệp Phục Thu trống rỗng. Da thịt bị anh lướt qua khẽ run và co lại hệt như cây mắc cỡ khi bị chạm vào.

Căn phòng mát lạnh, cô tựa vào tường với đôi chân mềm nhũn, nóng đến mức sắp chín.

Anh, anh chạm vào cô làm gì.

Biểu cảm hoảng loạn, thẹn thùng sống động và xinh đẹp của cô gái khiến khóe môi anh cong lên như một chiếc móc nhỏ, thưởng thức một cách tinh quái.

“Cô không thoát khỏi tôi đâu.” Ngón tay trỏ của Kỳ Tỉnh chạm nhẹ lên má cô, ba lần: “Bạn, học, Diệp.”

Hai má Diệp Phục Thu đỏ bừng như sắp khóc.

Lời nói bâng quơ của anh giống y như một tên trộm ranh mãnh đưa ra tối hậu thư rằng một ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, chắc chắn anh sẽ cướp lấy thứ cô trân quý nhất.

Mà cô chỉ là một kẻ lang thang chẳng có gì trong tay, điều mà anh muốn.

Chính là cô.

Thấy cô không lên tiếng, anh định đứng dậy rời đi. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Diệp Phục Thu đột nhiên túm lấy áo anh.

Kỳ Tỉnh bị cô kéo lại, anh ngoái đầu nhìn, dùng ánh mắt để hỏi.

Bỏ mặc trái tim đang đập loạn nhịp, đôi mắt long lanh của Diệp Phục Thu mang theo chút bướng bỉnh, vô cùng kiên định: “Tôi sẽ trả lại cho anh.”

Những gì nợ anh, tôi sẽ trả từng thứ một.

Tôi không muốn nợ anh, cũng không muốn bị anh khống chế.

“Trả lại tôi?” Kỳ Tỉnh nhấn mạnh từng chữ rồi lặp lại và nghiền ngẫm, sau đó khẽ bật cười. Dù không nói hết câu nhưng giọng điệu của anh đã ngầm bộc lộ sự khinh thường.

Đối phương hoàn toàn không coi sự nghiêm túc của cô ra gì. Thái độ ấy đã chọc giận Diệp Phục Thu, khiến cô không nhịn được mà cao giọng nhấn mạnh: “Chắc chắn tôi sẽ trả hết tiền cho anh.”

Kỳ Tỉnh lắc đầu, gật gù một cách lười nhác, bộ dạng trêu tức rất gợi đòn, giọng kéo dài như châm chọc: “Ừhm, được thôi, tôi cũng muốn xem cô sẽ trả thế nào.”

Anh nhìn cô rồi cười: “Dù sao tôi cũng đã nói rồi, chuyện của chúng ta chưa kết thúc đâu.”

Tất cả sự nghiêm túc của Diệp Phục Thu giống như đấm vào bông mềm, cô tức giận: “Anh! Kỳ Tỉnh, anh đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện… Bắt nạt tôi!”

Cô nghiêng đầu, nói một cách kiên quyết: “Nếu tôi nắm được thóp của anh, tôi cũng sẽ trả đũa!”

“Nắm thóp của tôi? Điều đó hơi khó đây.” Kỳ Tỉnh cúi xuống, bất ngờ tiến lại gần.

Diệp Phục Thu giật mình, lùi mạnh về sau, trong tầm mắt chỉ còn lại đôi môi mỏng và ướt át của anh.

Anh nhìn cô, đôi mắt đầy vẻ thích thú: “Bạn học cố lên nhé, thầy chờ em.”

Nói xong, Kỳ Tỉnh xoay người, vặn tay nắm cửa và rời khỏi phòng chứa đồ.

Cánh cửa mở hé rồi chậm rãi khép lại, Diệp Phục Thu tựa vào kệ sắt, nhìn theo bóng lưng xa dần của anh, tim đập loạn nhịp.

Cô nghiến răng, trong lòng trộn lẫn nhiều cảm xúc phức tạp.

Kỳ Tỉnh.

Đúng là một kẻ đáng ghét.

May mà môn học tự chọn này chỉ có mỗi tuần một buổi, đan xen với các tiết chính, còn tọa đàm thì đôi khi hai tuần mới tổ chức một lần.

Diệp Phục Thu cố gắng xóa sạch Kỳ Tỉnh khỏi đầu mình, nhưng cô càng muốn lờ đi thì anh lại càng lởn vởn trong tâm trí cô một cách ngang nhiên.

Hai mảnh gốm vỡ khác biệt nhưng lại khớp nhau được cô giấu trong ngăn bàn, cũng giống như chàng trai ấy, hết lần này đến lần khác vừa mang đến sự tuyệt vọng vừa trêu đùa cô, quấy nhiễu những giấc mơ suốt những đêm dài của Diệp Phục Thu.

Cô vụng về, không rõ nên dùng thái độ nào đối với Kỳ Tỉnh, chỉ có thể để mặc anh chiếm cứ phần lớn những suy nghĩ của mình.

“Diệp Phục Thu, Diệp Phục Thu?” Giọng của một người bạn học đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

Diệp Phục Thu giật mình hoàn hồn, cây bút ký trong tay rơi xuống mặt bàn: “Hả? Sao vậy?”

Chu Nhuệ không biết cô đang nghĩ gì, chỉ mỉm cười, hỏi: “Vậy cậu thấy chúng ta nên làm chủ đề nào?”

Lâu Kỳ ở bên cạnh không nhịn được bật cười trêu ghẹo: “Này lớp trưởng, sao giọng điệu khi cậu nói chuyện với Thu Thu nhà ta nhẹ nhàng quá vậy. Hoàn toàn không giống cái kiểu trai thẳng thường ngày của cậu chút nào.”

Mấy người bạn khác cũng hùa theo trêu chọc.

Chu Nhuệ cười rồi lườm bọn họ một cái, không giải thích gì, cũng chẳng hề né tránh.

Diệp Phục Thu chớp chớp mắt, không hiểu mọi người đang ồn ào vì chuyện gì, cô nhanh chóng quay lại với buổi thảo luận nhóm trước mặt.

Bài tập nhóm đầu tiên của môn chuyên ngành đã được giao. Trong môn Ngôn ngữ nghe nhìn của năm nhất, họ phải thực hiện một đoạn video với chủ đề về di sản văn hóa phi vật thể. Có thể làm kịch bản phim, quảng cáo hoặc phim tài liệu ngắn. Nhóm cô có vẻ nghiêng về phương án phim tài liệu ngắn.

Hiện tại, cả nhóm đang chọn lựa giữa vô số dự án về di sản văn hóa phi vật thể.

Cô thăm dò, lật qua lật lại giữa hai lựa chọn có số phiếu cao nhất trong nhóm là Ca kịch Côn khúc và Kỹ nghệ điểm thúy rồi cuối cùng bỏ một phiếu của mình: “Tôi vẫn thấy cái này hay hơn, có thể khai thác cả mặt tích cực lẫn tiêu cực, còn có thể mở rộng đến việc kế thừa cổ pháp, loại bỏ những gì không còn phù hợp. Hơn nữa, chất liệu cũng khá độc đáo.”

Diệp Phục Thu chạm nhẹ vào màn hình, nhìn món trang sức cổ điển màu ngọc bích và chọn Kỹ nghệ điểm thúy.

Chu Nhuệ gật đầu tán thành: “Tôi cũng thích cái này, vậy chọn nó đi. Mấy ngày tới chúng ta tìm tài liệu để viết đề án rồi đưa cho thầy cô xem.”

Phần lớn công việc chọn đề tài đều do Diệp Phục Thu đảm nhận, chủ đề Kỹ nghệ điểm thúy cũng là do cô đề xuất. Rất ít người có thể tìm ra một chủ đề vừa chính xác vừa đặc biệt như vậy, hơn nữa cũng chuẩn bị đầy đủ tài liệu, lập luận chặt chẽ, logic rõ ràng, khiến mọi người đều khâm phục.

Cuộc bỏ phiếu tuân theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số, mọi người nhanh chóng thống nhất ý kiến rồi bắt đầu phân công công việc.

Sau khi buổi thảo luận nhóm kết thúc, các bạn cùng lớp ở ký túc xá bàn bạc cùng nhau đi ăn pizza để gắn kết hơn, Diệp Phục Thu cũng đồng ý đi chung. Nhưng lúc này, dì Mai gọi điện đến.

Diệp Phục Thu đi phía sau nhóm bạn, cô nhấc máy: “Alo, dì ạ.”

Giọng nói vui vẻ của Mai Nhược vang lên bên tai: “Thu Thu à, hôm nay có người gửi đến nhà một mẻ thịt bò rất ngon, dì đang bàn với đầu bếp xem nên chế biến thế nào đây.”

“Tan học cháu về thẳng nhà đi, để dành bụng ăn thịt bò nhé.”

“Hôm nay A Tỉnh cũng ở nhà đấy, ba người chúng ta có thể khui một chai rượu vang.”

Diệp Phục Thu cầm điện thoại nhìn về nhóm bạn ầm ĩ phía trước, hơi do dự: “Ơ, cháu…”

Thôi vậy, đành bỏ qua buổi hẹn này. Dì đã đặc biệt chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô rồi, vậy thì về nhà thôi.

Cô đang định đồng ý thì Mai Nhược lên tiếng trước: “Dì nghe thấy bên cháu khá ồn ào, đang ở cùng bạn học à?”

Diệp Phục Thu gật đầu: “Vâng, bọn cháu vừa làm xong bài tập nhóm.”

Giọng nói của Mai Nhược trở nên dịu dàng hơn: “Thu Thu định đi ăn cùng bạn à? Vậy thì cứ đi đi, nhớ gọi tài xế đón về nhé.”

Cô hơi sững lại: “Dì, con không có đi.”

“Ôi dào, có phải sơn hào hải vị gì đâu, những món này lúc nào cũng có ở nhà, nhưng bạn bè thì không phải lúc nào cũng có thời gian tụ tập cùng nhau đâu.” Mai Nhược nói xong thì lập tức quyết định thay cô: “Cứ vậy đi, dì để A Tỉnh ăn với dì là được rồi.”

“Về nhà sớm nhé, đừng trễ quá.” Nói xong bà ấy cúp máy một cách dứt khoát.

Còn chưa kịp phản ứng thì cuộc gọi đã kết thúc. Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cô mím môi, niềm vui khó kiềm chế hiện rõ trên gương mặt.

Cô gái có tính cách hướng nội, cảm thấy hạnh phúc khi gió chiều tà thổi qua, muốn cười nhưng lại vì đang ở giữa đám đông mà kiềm chế, khuôn mặt toát lên vẻ duyên dáng động lòng

Có một người mẹ như dì Mai chắc hẳn là điều hạnh phúc hơn bất cứ vinh hoa phú quý nào trên đời.

Nhờ sự thấu hiểu của dì Mai mà Diệp Phục Thu cũng thoát được một bữa ăn tối phải ngồi cùng bàn với Kỳ Tỉnh.

Buổi tụ tập diễn ra vui vẻ, trên đường về còn có chú tài xế đến đón, đảm bảo an toàn tuyệt đối. Cô cũng uống thử hai ngụm bia.

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Phục Thu chưa từng uống rượu, chỉ vài ngụm bia nhẹ cũng đủ khiến cô choáng váng.

Lúc 10 giờ rưỡi tối, cả nhà họ Kỳ đã chìm vào giấc ngủ, phòng khách tối om.

Bước vào nhà, Diệp Phục Thu vẫn đang nghĩ đến việc mấy ngày nữa sẽ có buổi giảng của Kỳ Tỉnh, cô lại còn là đại diện môn nên phải phụ trách thu bài tập, kiểu gì cũng phải chủ động liên lạc với anh để nộp bài tập. Chỉ nghĩ thôi đã thấy bực mình.

Kỳ Tỉnh đáng ghét, Kỳ Tỉnh phiền phức, Kỳ Tỉnh chết tiệt…

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu đi ngang qua phòng khách, định men theo bóng tối và đi thẳng lên lầu.

Đi được nửa đường, cô đột nhiên khựng lại.

Cửa sổ sát đất cao lớn trong phòng khách tràn ngập ánh trăng trong trẻo, ánh trăng chiếu xuống như tấm lụa, xua bớt phần nào chướng ngại trong tầm mắt cô.

Cô gái đứng gần bếp ngẩn người, nhìn chằm chằm xuống sàn một cách đờ đẫn.

Một lúc sau, Diệp Phục Thu từ từ ngồi xuống, đầu ngón tay lướt qua giọt nước ẩm trên sàn.

Cô đứng dậy, hơi chếnh choáng vì men say, cố gắng lắc mạnh đầu cho tỉnh táo. Đưa ngón tay về phía ánh trăng, cô chăm chú nhìn.

Diệp Phục Thu chà xát hai ngón tay, luôn cảm thấy rằng dường như giọt chất lỏng trên đầu ngón tay sệt hơn nước.

Ánh trăng mờ ảo không đủ để giúp một cô gái đang chếnh choáng men say nhìn rõ mọi thứ.

Diệp Phục Thu lấy điện thoại ra bật đèn pin lên.

Trong nháy mắt khi ánh sáng chói lóa chiếu ra – Tim cô như ngừng đập.

Trước mắt cô, ngay lúc này, trên đầu ngón tay cô dính một vệt đỏ thẫm đáng sợ.

Diệp Phục Thu hoảng sợ, đột nhiên nhìn xung quanh.

Chẳng lẽ do cô say quá nên sinh ra ảo giác ư?

Đây…

Đây là máu!?





Để lại một bình luận