Chương 8: Lay động về phía cây khô 

Khi con người gặp nguy hiểm bất ngờ hoặc hoảng sợ, hệ thần kinh giao cảm sẽ trở nên nhạy cảm, đồng tử giãn nở, adrenaline tăng vọt, tất cả các giác quan sẽ nhạy bén hơn bình thường rất nhiều.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Phục Thu hầu như chưa bao giờ được ôm, nên vào lúc này, vòng tay của Kỳ Tỉnh như một cơn sóng biển ấm áp tràn ngập mọi tín hiệu giác quan của cô.

Cảm giác ma sát từ lòng bàn tay, mùi hương của nhịp tim anh trong hơi thở, cùng lực bàn tay anh bảo vệ sau đầu để cô không va chạm vào cửa kính xe.

Từng chi tiết nhỏ đều đủ khiến cô choáng váng.

Cô gần như quên mất rằng bản thân đang đứng trên bờ vực nguy hiểm.

Chiếc xe bị đâm mạnh tạo ra tiếng động lớn. Cô vội vàng bám lấy bả vai Kỳ Tỉnh, sợ hãi nhắm chặt mắt rúc vào lòng anh, đầu ngón tay xuyên qua lớp áo, cắm sâu vào da thịt của đối phương.

Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, nỗi sợ hãi cái chết chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.

Thân xe bị đâm mạnh đến mức bị hất tung xoay một vòng, đổi hướng hoàn toàn. Bên hông và phía trước của Kỳ Tỉnh, toàn bộ túi khí đều bung ra.

Chiếc siêu xe bị va đập được hệ thống an toàn bảo vệ kín mít, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài. Trong khoang xe nhạt nhòa tràn ngập mùi khói, chỉ còn lại hai người với hơi thở dồn dập.

Não bộ của Diệp Phục Thu hoàn toàn trống rỗng vì cú sốc. Trong cơn mơ hồ dường như chỉ để xác nhận mình vẫn còn sống, cô từ từ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt Kỳ Tỉnh với vết máu loang lổ trên má, do những mảnh kính vỡ cắt phải.

Dòng máu đỏ tươi trên gương mặt Kỳ Tỉnh chảy chầm chậm xuống, khiến nỗi sợ hãi bộc phát muộn màng trong cô ập tới. Đôi mắt cô bất chợt nóng lên, tiếng nức nở bật ra khỏi cổ họng.

Ngón tay bám vào vai anh run lên không ngừng, cô không dám động đậy, chỉ cảm thấy trên người chắc chắn có nhiều chỗ bị gãy xương. Nhưng khi khẽ cử động, cô phát hiện chỉ có phần lưng hơi đau do va chạm, còn lại không sao cả.

Ngược lại, người trước mặt cô vẫn ôm lấy cô từ lúc xe dừng lại. Diệp Phục Thu quay đầu lại, phát hiện mắt nhắm nghiền, im lặng không nhúc nhích.

Cô chưa từng chứng kiến ai chết ngay trước mặt mình nên lập tức hoảng loạn đến mức không biết phải làm sao, tiếng khóc nghẹn ngào bật ra: “…Anh… anh.”

Cô giơ tay lên, chầm chậm chạm vào vết máu trên gương mặt anh.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào dòng máu tươi, người trước mặt cô đột nhiên mở mắt.

Diệp Phục Thu cảm thấy đầu óc như có một tiếng ong vang lên, toàn thân thả lỏng, cảm giác căng thẳng lập tức biến mất.

Ánh mắt Kỳ Tỉnh cứng đờ, đọng lại vài giây như bị đóng băng. Từ ngơ ngác đến tỉnh táo, anh khẽ nhíu mày, có lẽ đang chịu đựng cơn đau.

Một lúc lâu sau, anh nghiêng đầu, ánh mắt hai người va chạm ở khoảng cách gần như không thể gần hơn.

Kỳ Tỉnh nhìn cô chăm chú, rồi mỉm cười: “Biểu cảm không tệ.”

Giọng nói khàn đặc của anh vang lên, rõ ràng là do cơn đau sinh lí đang hành hạ.

Diệp Phục Thu nhìn Kỳ Tỉnh, người vẫn giữ được sự điềm nhiên kỳ lạ trong tình huống đối mặt với sống chết. Cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Bởi vì cả xe của họ lẫn xe gây tai nạn đều ở trong khu vực tắc nghẽn giao thông, tốc độ xe không cao nên cú va chạm không quá nghiêm trọng.

Chiếc xe của họ cũng đã được bí mật gia cố và cải tạo từ trước. Hơn nữa, trong tích tắc xảy ra sự cố, Kỳ Tỉnh đã cố gắng điều chỉnh vị trí va chạm, khiến đầu xe đối phương đâm vào phần sau phía bên xe họ, biến chỗ của Diệp Phục Thu thành khu vực an toàn nhất trong xe.

Dù cú đâm không quá mạnh, cửa xe bên phía Kỳ Tỉnh vẫn bị biến dạng nghiêm trọng. Diệp Phục Thu nhìn mà chân như muốn nhũn ra.

Điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là sau khi tự kiểm tra, Kỳ Tỉnh xác nhận rằng mình không bị tổn thương xương khớp nào, chỉ cần sau này đi kiểm tra toàn diện là được.

Diệp Phục Thu thầm cảm thán: Người này không lẽ được làm từ sắt đá?

…………

Ánh đèn trong căn phòng nhỏ của đồn cảnh sát bật lên, chói đến mức cả hai phải nheo mắt lại.

Người gây tai nạn đã bị khống chế, gã đàn ông trung niên nửa mê nửa tỉnh bị cảnh sát giao thông kéo ra khỏi xe. Khi nhìn thấy Kỳ Tỉnh loạng choạng bước xuống, ông ta lập tức tỉnh táo, trợn trừng đôi mắt đầy thù hận mà hét lên: “Vì sao cậu không chết đi!!”

Máu vẫn chảy trên mặt ông ta, đôi mắt đỏ ngầu như một ác quỷ chui lên từ địa ngục, khiến Diệp Phục Thu sợ hãi vô thức lùi một bước, trốn sau cửa xe.

“Kỳ Tỉnh! Đừng để tôi thoát ra! Sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết trong tay tôi!”

“Tôi sẽ băm cậu thành từng mảnh! Vứt lên núi cho chó ăn!”

Kỳ Tỉnh đối mặt với những lời chửi rủa một cách thản nhiên, tựa nhẹ vào nắp ca pô đang bốc khói. Khóe mắt anh khẽ nhếch lên, bật cười sảng khoái, kèm theo vài tiếng ho nhẹ, càng làm tăng thêm vẻ bệnh hoạn và quái đản.

Rõ ràng là nạn nhân, nhưng anh lại mang vẻ ngông cuồng như một kẻ phản diện, liếc xéo đối phương, ánh mắt như đang nói: Trước tiên, ông hãy có cái bản lĩnh đó rồi hãy nói, đồ phế vật.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hình ảnh này của Kỳ Tỉnh, trong mắt Diệp Phục Thu lại lộ ra sức hút kỳ quái khác thường.

“Nói đi, chuyện là thế nào?” Giọng nói của viên cảnh sát phá vỡ dòng suy nghĩ của cô.

Trong thành phố, những vụ va chạm xe cộ xảy ra mỗi ngày, nhưng những sự cố nghiêm trọng mang tính bạo lực thế này thì rất hiếm. Cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng.

Kỳ Tỉnh lười biếng ngồi đó, mắt liếc nhìn lên chiếc camera giám sát đối diện, rồi quay đi. Anh khẽ chạm tay vào sống mũi, giọng điệu bất đắc dĩ: “Ông ta chửi dữ thế, anh cũng nghe rồi mà. Không ưa tôi thôi.”

Vẻ ngoài cà lơ phất phơ, nhưng không hề có chút dẻo mồm dẻo mép. Anh chỉ đơn giản nói sự thật.

Diệp Phục Thu vừa trải qua một tai nạn, sắc mặt vẫn tái nhợt. Một nửa linh hồn cô như còn treo lơ lửng giữa không trung.

So với cô, sự bình thản của Kỳ Tỉnh lại càng trở nên kỳ quặc.

Thái độ hờ hững của anh khiến viên cảnh sát không hài lòng. Người này trừng mắt nhìn anh, nhận lấy tài liệu từ đồng nghiệp, đối chiếu xong thì ngẩng đầu nhìn Kỳ Tỉnh.

“Anh và người gây tai nạn đều họ Kỳ đúng không?”

“Có quan hệ gì vậy?”

Diệp Phục Thu sững sờ, lén quan sát người bên cạnh.

Kỳ Tỉnh cụp mắt xuống, hàng mi dày che đi phần lớn cảm xúc. Anh đáp một cách thẳng thắn: “Chú ba tôi.”

Nói xong, anh quay đầu, bắt gặp ánh mắt lén lút của Diệp Phục Thu. Anh chỉ ngón tay cái về phía cô, nhìn cảnh sát và nói: “Nếu cần nói thêm… người không liên quan có thể ra ngoài trước được không?”

…………

Diệp Phục Thu cứ như vậy mà bị đuổi ra ngoài.

Đồn cảnh sát nằm gần khu phố ven vịnh, vào buổi tối thì gió biển thổi nhè nhẹ mang theo hương vị mặn mà từ bờ biển.

Liên quan đến vụ tai nạn, phần việc của cô đã phối hợp với cảnh sát hoàn thành. Chị gái cảnh sát ban đầu định sắp xếp cho cô một căn phòng để nghỉ tạm, nhưng Diệp Phục Thu luôn cảm thấy ở trong phòng thật ngột ngạt.

Cô ngồi xuống dưới gốc cây dừa to nhất trong sân, làn gió từ đất liền lướt qua ngọn sóng, cuộn lại rồi thổi qua, nhẹ nhàng lướt qua đôi má trắng trẻo của cô gái trẻ.

Mái tóc đen nhánh khẽ bay trong gió, vết sẹo hình lưỡi liềm bên tóc mai lộ ra dưới những tán lá dừa đong đưa, khiến người ta không khỏi động lòng thương xót.

Diệp Phục Thu quay đầu nhìn tòa nhà chính của đồn cảnh sát sáng rực ánh đèn, nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy giữa Kỳ Tỉnh và cảnh sát, một cơn ớn lạnh lan tỏa dọc sống lưng giữa đêm hè oi ả.

“Chú ba” có nghĩa là…

Cô nhớ lại câu nói đó của Kỳ Tỉnh:

【Đúng vậy, người ghét tôi rất nhiều.】

Nơi xảy ra sự việc là khu phố sầm uất của vịnh Tiêu Quảng Đông, nơi đâu đâu cũng có camera giám sát, xe cộ ùn tắc đến mức không còn chỗ nào để chạy thoát.

Ở một nơi như vậy, vượt đèn đỏ đâm người, tội danh chồng chất không kể xiết, thậm chí còn có khả năng khiến chính mình bỏ mạng trong cú va chạm. Dẫu là như vậy.

Người đó vẫn quyết tâm đạp chân ga đến tận cùng.

Diệp Phục Thu mím chặt môi dưới, không dám tin vào sự thật. Cô tự hỏi rốt cuộc anh đã làm gì mà khiến người máu mủ ruột thịt hận đến mức bất chấp hậu quả muốn giết anh như vậy.

Cô vừa cảm thấy chàng trai này thật đáng sợ, vừa nhớ lại hơi ấm từ vòng tay ôm cô vào lòng trong thời khắc nguy cấp đó.

Tâm tư cô tinh tế, suy đoán đủ điều, đào sâu trong suy nghĩ, cuối cùng nhíu mày bàng hoàng.

Ánh mắt đờ đẫn cứng ngắc lúc anh mới tỉnh sau vụ va chạm, cùng với nụ cười yếu ớt khi bước ra khỏi xe, chống tay lên nắp ca pô xe lúc đó.

Những điều đó khiến Diệp Phục Thu, lúc này đã bình tĩnh lại, bất giác nhận ra một chút…

Hối tiếc.

Diệp Phục Thu nhìn về phía khung cửa sổ nhỏ vẫn sáng đèn, mặc cho gió thổi tung gương mặt đầy xúc cảm của mình.

Cô từng nghĩ Kỳ Tỉnh là một con đại bàng tự do phóng túng, giờ nhìn lại thì hóa ra anh giống như một ngọn núi phủ đầy sương mù chồng chất.

Khi Kỳ Tỉnh bước ra, sân trụ sở cảnh sát vắng tanh, không thấy bóng dáng cô gái nhỏ đâu.

Chiếc chìa khóa xe đã mất giá trị bị anh ném lên ném xuống như chơi đùa, Kỳ Tỉnh bước xuống bậc thang, nhìn quanh một vòng rồi thở dài.

Anh nhận cuộc gọi, vừa bước ra vừa nói: “Đừng vội động vào, để tôi tìm thấy người đã.”

Ánh mắt Kỳ Tỉnh lạnh lùng, cau mày bước ra khỏi cổng trụ sở cảnh sát, anh rẽ ở góc đường, bất ngờ đụng phải một thân hình mềm mại.

Diệp Phục Thu bước đi rất nhanh, bất ngờ va thẳng vào ngực anh, lảo đảo lùi lại mấy bước.

Chiếc túi nhựa trong tay kêu lạo xạo. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Kỳ Tỉnh, bất ngờ lên tiếng: “……Anh xong việc rồi à?”

…………

Hai người đi ra khỏi con phố nhỏ, hướng về khu phố chính rực rỡ ánh đèn.

Diệp Phục Thu bước bên cạnh anh, thỉnh thoảng nhìn vào thứ trên tay mình rồi lại nhìn anh. Cô cảm nhận được sự u ám trên người đối phương, mấy lần định nói nhưng không dám mở lời.

“Tôi không cố ý chạy đi đâu…” Cô mở miệng giải thích trước.

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại: “Tôi không hỏi.”

Diệp Phục Thu mím môi, càng không dám nói thêm gì nữa.

Kỳ Tỉnh bỗng nhiên lạnh lùng khác thường, không còn chút nào vẻ lông bông thường ngày. Cô nhận ra, tâm trạng của người này rất tệ.

Cho đến khi họ bước đến nơi ánh đèn từ cột đèn đường cao chiếu sáng, ngay góc phố, anh đột ngột dừng lại. Diệp Phục Thu cũng lập tức dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn.

Kỳ Tỉnh cất điện thoại, nhìn dáng vẻ tha thiết chờ mong của cô, anh hỏi: “Có chuyện muốn nói?”

Diệp Phục Thu mím môi, cuối cùng mở túi nhựa trong tay ra, lấy ra các loại thuốc sát trùng bên trong và giơ lên cho anh xem. Cô chỉ vào trán mình rồi ra hiệu đến vết thương trên mặt anh: “Ở đây của anh, vẫn còn bị rách.”

“Vết thương… nên sát trùng sớm.”

Kỳ Tỉnh nhìn vào số thuốc trong tay cô, im lặng vài giây rồi hỏi: “Mua ở đâu?”

Diệp Phục Thu quay đầu lại, vừa vặn chỉ về phía hiệu thuốc nhân dân phía sau: “Mua ở đó.”

“Rời đi có mấy phút mà chạy xa vậy?” Kỳ Tỉnh đo khoảng cách từ đây đến trụ sở cảnh sát, cười nhạo cô: “Nhà vô địch chạy cự ly 100m à?”

“Mất công mua mấy thứ này làm gì.” Bệnh viện có, ở nhà cũng có, chỗ nào mà chẳng có.

Diệp Phục Thu da mặt rất mỏng, không chịu nổi những lời đùa cợt. Bị anh nói vậy, mặt cô đỏ bừng, ánh mắt lúng túng liếc đi liếc lại lộ vẻ không vui.

Cô nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.” Ý chỉ lúc anh che chắn cho cô trong vụ tai nạn.

Cô không thích nợ ân tình người khác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Những thứ bổ dưỡng hay đắt tiền thì cô không có khả năng mua, nhưng ít nhất những thứ này cô làm được.

Ánh đèn đường hắt bóng qua hàng mi dày của Diệp Phục Thu, tạo thành một mảng bóng rung rinh. Đôi mắt hoa đào khi bối rối lại càng sáng, càng linh hoạt.

Cô vò chiếc túi thuốc đến nhăn nhúm, rồi siết chặt trong tay.

Kỳ Tỉnh liếc nhìn gương mặt cô gái nhỏ, giọng bình thản hỏi ngược lại: “Tôi đã cứu cô sao?”

Vẻ mặt đầy oan ức, lại còn không chịu thừa nhận.

Diệp Phục Thu sững sờ trước câu trả lời của anh. Cô vì một hành động của Kỳ Tỉnh mà bối rối cả đêm, lấy hết can đảm mua đồ mang về cho anh, vậy mà đổi lại chỉ nhận được một câu như thế này.

Sự hờ hững của đối phương khiến cô cảm thấy bản thân như tự mình đa tình.

Mặt cô càng đỏ hơn, mang theo chút tức giận không dám biểu lộ, nói năng cũng lắp bắp: “Tôi, được, tôi, anh đợi tôi đi trả lại!”

Nói xong cô xoay người định quay lại hiệu thuốc.

Kỳ Tỉnh như thể cố ý trêu cô đến cùng, đợi khi cô bị chọc tức mới tỏ vẻ hài lòng.

Anh bất ngờ nắm lấy cánh tay cô, kéo cô trở lại: “Này.”

Diệp Phục Thu quay đầu, đôi mắt lúng túng của cô sáng lên như sắp trào nước mắt.

Cô vùng tay ra, không muốn để anh nắm chặt như vậy.

Nụ cười trên môi Kỳ Tỉnh càng thêm rõ, anh ngồi xuống một bệ đá cao bên cạnh, thả lỏng bờ vai, giọng nói lười biếng: “Giúp tôi.”

Diệp Phục Thu ngước mắt lên: “Gì cơ?”

“Chẳng phải tôi đã cứu cô sao, cô cũng đã mua thuốc rồi còn gì.” Kỳ Tỉnh chỉ vào chỗ bị trầy trên mặt mình, rất thẳng thắn: “Bôi giúp tôi đi.”

Anh chấp nhận một cách tự nhiên như thế, khiến Diệp Phục Thu ngược lại cảm thấy lúng túng. Khoảng cách nửa mét giữa hai người như trở nên bỏng rát. Anh giống như một thỏi nam châm mạnh mẽ, kéo cô vào thế giới của anh, khiến Diệp Phục Thu không cách nào vùng vẫy, nhịp tim dường như cũng bị đối phương khống chế.

Diệp Phục Thu bước lại gần anh, nhận ra cô đứng mà lại ngang tầm mắt với anh ngồi. Ánh mắt của Kỳ Tỉnh lúc này gần đến mức bất ngờ, dưới ánh đèn đường sáng rực, ánh mắt anh trở nên thâm sâu và huyền bí.

Như một vũ trụ bao la, chỉ một cái nhìn cũng có thể nuốt chửng cô – người nhỏ bé đến vô tận.

Cô cố tình né tránh ánh mắt thẳng thắn của anh, cúi đầu mở gói đồ dùng sát trùng.

Muốn bôi thuốc, cô buộc phải lại gần hơn nữa. Diệp Phục Thu nuốt khan, cẩn thận nhích lại gần, tầm mắt loạn xạ cuối cùng cũng tìm được vị trí vết thương của anh.

Kính xe bị vỡ tung theo quán tính va chạm, mảnh vỡ cứa vào bên má anh, để lại những vết cắt khô khốc. Diệp Phục Thu nhìn thấy mà không khỏi rùng mình, không dám nghĩ nếu những mảnh kính ấy cắm vào mặt mình sẽ đau đớn đến thế nào.

Cô cầm bông tăm, giọng nói gần như thì thầm, mềm mại và nhẹ nhàng: “Nếu đau thì anh nói cho tôi biết.”

Tầm mắt Kỳ Tỉnh chưa từng rời khỏi gương mặt cô, như thể đang quan sát một thứ gì đó thú vị.

“Nói cho cô thì sẽ hết đau sao?”

Rõ ràng mới quen biết được ba, bốn ngày, nhưng Diệp Phục Thu đã có chút quen với kiểu nói châm chọc này của anh. Cô khẽ nhếch môi: “…Anh thử xem?”

Nói rồi, cô dùng bông tăm đã thấm nước nhẹ nhàng lau đi vết máu khô trên mặt anh.

Không gian tĩnh lặng và yên bình.

Sau một ngày đầy biến cố, góc phố nhỏ trong màn đêm dường như mang lại một sự bình yên, xoa dịu mọi bất an và run sợ.

Cây bông tăm tẩm dung dịch iốt chạm vào vết thương hở, Kỳ Tỉnh chẳng mảy may nhíu mày, nhưng tay của cô thì không ngừng run rẩy.

Diệp Phục Thu bỗng nhớ ra điều gì đó, cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay anh đang đặt trên đầu gối.

Vì lúc xảy ra chuyện tay trái của anh đã ôm lấy sau đầu cô để bảo vệ, giờ nhìn lại mặt của chiếc đồng hồ trên tay anh đã nứt vỡ, các khớp ngón tay cũng bầm tím đến đáng sợ.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ tay cô, khiến mọi suy nghĩ của Diệp Phục Thu rối loạn.

Ngay giây tiếp theo, cổ tay cô bất ngờ bị anh nắm lấy. Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Trong tầm mắt của cô, Kỳ Tỉnh nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô và liếc nhìn bàn tay run nhẹ của cô: “Cô đang lơ đễnh chuyện gì thế? Còn bôi nữa là bôi xuống cằm tôi luôn rồi đấy.”

Diệp Phục Thu càng thêm áy náy: “Xin lỗi.”

Kỳ Tỉnh buông tay cô ra để cô đổi sang cây bông tăm khác. Ánh mắt sắc bén của anh như muốn nhìn thấu cô, khẽ mỉm cười: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi, không lấy tiền của cô đâu.”

Diệp Phục Thu đang cầm chai iốt, tay khựng lại giữa không trung.

Hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung, vài giây trôi qua cô mới lên tiếng: “Nếu anh không phải vì cứu tôi…”

“Nếu không phải… tại sao anh phải tháo dây an toàn, che chắn cho tôi, còn quay lưng mình về phía đó?”

Mái tóc đen trước trán Kỳ Tỉnh khẽ lay trong gió. Sống mũi cao thẳng và đôi mắt phượng hoàn hảo, sắc bén tựa lưỡi dao gọn ghẽ.

Anh thản nhiên nhìn chằm chằm Diệp Phục Thu, lắng nghe câu hỏi sắc bén của cô.

“Là muốn chết à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trong thoáng chốc, chân mày của Kỳ Tỉnh khẽ giật lên một cách vô thức. Anh nhìn cô, khóe môi mỏng khẽ cong, nụ cười càng thêm sâu sắc, khó đoán.





Để lại một bình luận